Quái Phi Thiên Hạ
-
Chương 94: Lựa Chọn Của Tôn Lâm Nhi
Quái vật kia hôn mê bất tỉnh như trong dự tính của Dạ Dao Quang, lúc đó cô cũng đã đánh ngất Ôn Đình Trạm, cảm giác được sức mạnh bộc phát nên cô chỉ có thể nghĩ ra đối sách này. Cho dù tu vi của cô hiện nay đã có tiến bộ nhưng cũng không vững chắc, đối phương tu vi còn cao hơn cả tu vi của cô, Lăng Lãng thì giống như nỏ mạnh hết đà.
“Nơi này giao lại cho ngươi.” Dạ Dao Quang thật sự không chịu nổi, cô đã mệt đến mức sắp hôn mê, liền lấy Thiên Lân ra đánh về phía ngực quái vật sau đó nhanh chóng biến mất.
Mặc dù Dạ Dao Quang đã đi khá lâu, nhà cửa của Tôn gia vẫn như cũ nhưng có một mùi hương kì lạ không thể xua đi được, thậm chí còn khuếch tán sang cả nhà hàng xóm. Hàng xóm xung quanh đều muốn qua hỏi nguyên nhân nhưng đến gần cửa đã không chịu nổi mùi hương đó nên thôi, cũng vì vậy chuyện đã xảy ra ở Tôn gia cũng không có mấy ai biết.
Trước đống hỗn độn ở Tôn gia, Lăng Lãng nhanh chóng cứu mấy người bị thương nhẹ bao gồm cả Ngụy Lâm, sau đó cùng nhau dọn dẹp tàn cục. Nhìn thấy Tôn Lâm Nhi vẫn lặng lẽ bay tới bay lui bên cạnh Tôn lão, Lăng Lãng có nhiều câu muốn nói lại thôi, muốn khuyên một chút nhưng nửa chữ hắn cũng không nói ra được.
“Cha và đại ca ngươi bị thương hơi nặng nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, mẹ ngươi là do u buồn uất ức kìm nén trong lòng sinh tâm bệnh, còn lại những người khác đều khỏe mạnh.” Lăng Lãng kiểm tra tất cả mọi người một lần rồi nói lại với Tôn Lâm Nhi.
Toàn thân Tôn Lâm Nhi âm u đầy tử khí, nàng không nói bất cứ điều gì, Lăng Lãng nghĩ đến Lăng Linh nên cũng không nhiều lời nữa, Tôn Lâm Nhi lại không thể rời khỏi chỗ này đi tìm mẹ được, không có ô Bách Thiện nàng không thể ra ngoài ánh sáng…
Lăng Lãng rời đi, Dạ Dao Quang dùng Thiên Lân khắc chế khiến quái vật kia tỉnh lại rất nhanh, hắn cảm thấy hơi buồn nôn nhưng hắn vẫn quan tâm sự sống còn của bản thân mình hơn là việc bị trói buộc kia, liếc mắt một cái hắn nhìn thấy Tôn Lâm Nhi: “Ngươi…”
Hắn vừa há miệng ra thì một mùi hôi thối đã ngập tràn khắp nơi, hắn nhanh chóng ngậm miệng, lửa giận trong mắt bùng lên rồi dần dần tỉnh táo lại, hít sâu mấy hơi: “Không phải ngươi muốn báo thù sao?”
“Giết ngươi sao?” Tôn Lâm Nhi lạnh lùng mở miệng.
“Đến đây đi, chỉ cần cầm con dao này đâm vào cơ thể của ta là ngươi có thể giết ta rồi.” Quái vật kia cười rất quỷ dị.
Tôn Lâm Nhi im lặng, trong mắt bỗng dưng ngập tràn sát ý, nam nhân nằm ở dưới đất kia đang một lòng muốn chết nên dùng ánh mắt khiêu khích nhìn thẳng Tôn Lâm Nhi.
Tôn Lâm Nhi bay tới bên cạnh hắn, cao ngạo nhìn xuống nói với hắn: “Ngươi mặc dù là người nhưng lại dung hợp cùng thụ yêu, kim khắc mộc, Dạ cô nương dùng con dao nhỏ này để khắc chế thần hồn của ngươi, một khi ta đẩy con dao này vào sâu trong cơ thể ngươi, ngươi nhất định sẽ dùng âm khí hút cả ta vào, sau đó ngươi sẽ thành công thoát ra. Lúc ta làm người thật sự không có kiến thức nhưng dù sao cũng làm quỷ mấy chục năm rồi, ngươi nghĩ ta ngu ngốc lắm sao?”
Nói xong ánh mắt của Tôn Lâm Nhi trở nên mạnh mẽ vô cùng, nàng đong đưa qua lại ở trên không, hai bàn tay lần lượt tát lên mặt thụ yêu giống như điên cuồng trút hết bất mãn của mình. Không biết đánh được bao lâu, dù sao Tôn Lâm Nhi cũng là quỷ nên không biết mệt mỏi, đến khi nghe được tiếng rên rỉ rất nhỏ Tôn Lâm Nhi mới dừng tay. Nàng nhanh chóng chạy đến phía phát ra âm thanh thì thấy cha nàng đang hôn mê đã tỉnh lại nhưng căn bản cha không nhìn thấy nàng, nàng muốn đưa tay đỡ cha, lại bị xuyên qua giống như không khí.
Cảm thấy chán nản, bất lực, thống khổ vô cùng!
Thụ yêu tinh tế chú ý đến ánh mắt đau xót của Tôn Lâm Nhi, bắt đầu dụ dỗ: “Ta có thể giúp ngươi sống lại!”
Tôn Lâm Nhi bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy cha mình bị nhị ca đỡ lấy rời khỏi nơi này, xung quanh chỉ còn lại nàng và thụ yêu, nhìn thấy bóng lưng hai người kia dần dần đi xa, khát vọng hồi sinh của nàng chưa bao giờ mãnh liệt đến vậy.
Dường như phát hiện sự rung động của Tôn Lâm Nhi, Thụ Yêu càng không ngừng cố gắng: “Thật ra ta vốn là người chết, tình cờ có cơ duyên nên thần hồn không bị tiêu tan, ngưng tụ vào trong cây đại thụ mới tu luyện thành thụ yêu, ta có thể chỉ dẫn phương pháp cho ngươi, về sau ngươi có thể gặp lại cha mẹ, che chở cho người nhà của mình, chỉ cần ngươi một lòng hướng thiện, cố gắng tu luyện thì yêu tu cũng có thể thành tiên!”
Ánh mắt Tôn Lâm Nhi bắt đầu xao động.
Thụ yêu cười cười nói với nàng: “Đây là sự lựa chọn tốt nhất đối với ngươi, ngươi không cần sinh ly tử biệt với người thân nữa, cũng không cần sợ bị thiên đạo phán xử, ngươi có thể nhìn thấy từng bước phát triển của người thân, thậm chí chỉ cần tu vi ngươi đủ cao ngươi có thể giúp cha mẹ mình kéo dài tuổi thọ.”
Không cần rời xa người thân, không cần quên đi người thân, nàng còn có thể bảo vệ bọn họ, không ai có thể ức hiếp bọn họ, giúp bọn họ không sợ hãi, không lo lắng, không nghèo khổ, giúp bọn họ không ốm đau, tránh được cảnh sinh ly tử biệt thật sao…
“Ta không tin ngươi!” Tôn Lâm Nhi cố tỏ ra cứng rắn nói, mặc dù bất kì một con quỷ nào đứng ở địa vị của Tôn Lâm Nhi bây giờ đều sẽ bị rung động với đề nghị này.
Ánh mắt thụ yêu trở nên lạnh lẽo: “Ta có thể lập lời thề bằng máu, chỉ cần ngươi thả ta, nếu ta không giúp ngươi tu luyện thành yêu, dạy ngươi phương pháp tu luyện, có ý định qua sông đoạn cầu làm tổn thương đến ngươi thì ta sẽ bị thiên lôi đánh chết!”
Ánh mắt Tôn Lâm Nhi nhìn ra phía bên ngoài không thấy một người nào, chỉ có ánh mặt trời rực rỡ, nàng bỗng sinh ra một khát vọng mãnh liệt được đứng dưới ánh mặt trời, được cùng người thân gặp lại vui đến phát khóc.
“Nhưng cũng không được làm tổn thương đến người nhà của ta!” Tôn Lâm Nhi bổ sung thêm một câu.
“Được!” Thụ yêu sung sướng gật đầu: “Ta đáp ứng toàn bộ yêu cầu của ngươi, ngươi nhanh thả ta ra đi bằng không bọn họ trở về ta và ngươi đều không thoát được!”
Tôn Lâm Nhi hơi chần chừ một chút rồi dùng hết toàn bộ sức mạnh quấn lấy Thiên Lân. Thiên Lân vốn được nuôi dưỡng bằng âm khí và tử khí, Tôn Lâm Nhi cũng tương xung với nó nên nàng không tốn quá nhiều sức lực đã có thể rút Thiên Lân ra.
Thiên Lân bay ra liền bị thụ yêu vung tay lên đánh vào cọc gỗ bên trong phòng, đó là bảo bối nhưng đáng tiếc đã nhận chủ, nếu cố tình mang theo sẽ khiến hắn bị bại lộ hành tung!
“Bây giờ ta sẽ mang ngươi đi!” Thụ yêu hóa thành một ánh sáng màu xanh bay vòng quanh Tôn Lâm Nhi rồi sau đó biến mất không nhìn thấy gì nữa.
Tìm được một hồ nước trong veo, Dạ Dao Quang khoan khoái tắm rửa. Sau khi kì cọ sạch sẽ chất bẩn trên người, cô cảm giác được Thiên Lân có động tĩnh, lập tức biến sắc phi thân lên, nhanh chóng mặc quần áo bay về phía Tôn gia.
Trong trạch viện có yêu khí dao động, Lăng Lãng là người đầu tiên cảm giác được, đáng tiếc lúc hắn chạy đến đã trễ một bước, Dạ Dao Quang cũng chạy đến ngay sau đó nhìn cả viện đơn độc chỉ có một mình Lăng Lãng đang đứng, còn Thiên Lân của cô lại đâm sâu vào trong cọc gỗ.
Dạ Dao Quang tiến lên dùng một tay rút Thiên Lân ra, hỏi Lăng Lãng: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Thiên Lân vốn dùng để khắc chế thần hồn của thụ yêu kia, kim khắc mộc, không có ngoại lực tác động thì thụ yêu kia cũng không thể chạy thoát, đây cũng là nguyên nhân cô yên tâm đi tắm rửa.
“Nơi này giao lại cho ngươi.” Dạ Dao Quang thật sự không chịu nổi, cô đã mệt đến mức sắp hôn mê, liền lấy Thiên Lân ra đánh về phía ngực quái vật sau đó nhanh chóng biến mất.
Mặc dù Dạ Dao Quang đã đi khá lâu, nhà cửa của Tôn gia vẫn như cũ nhưng có một mùi hương kì lạ không thể xua đi được, thậm chí còn khuếch tán sang cả nhà hàng xóm. Hàng xóm xung quanh đều muốn qua hỏi nguyên nhân nhưng đến gần cửa đã không chịu nổi mùi hương đó nên thôi, cũng vì vậy chuyện đã xảy ra ở Tôn gia cũng không có mấy ai biết.
Trước đống hỗn độn ở Tôn gia, Lăng Lãng nhanh chóng cứu mấy người bị thương nhẹ bao gồm cả Ngụy Lâm, sau đó cùng nhau dọn dẹp tàn cục. Nhìn thấy Tôn Lâm Nhi vẫn lặng lẽ bay tới bay lui bên cạnh Tôn lão, Lăng Lãng có nhiều câu muốn nói lại thôi, muốn khuyên một chút nhưng nửa chữ hắn cũng không nói ra được.
“Cha và đại ca ngươi bị thương hơi nặng nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, mẹ ngươi là do u buồn uất ức kìm nén trong lòng sinh tâm bệnh, còn lại những người khác đều khỏe mạnh.” Lăng Lãng kiểm tra tất cả mọi người một lần rồi nói lại với Tôn Lâm Nhi.
Toàn thân Tôn Lâm Nhi âm u đầy tử khí, nàng không nói bất cứ điều gì, Lăng Lãng nghĩ đến Lăng Linh nên cũng không nhiều lời nữa, Tôn Lâm Nhi lại không thể rời khỏi chỗ này đi tìm mẹ được, không có ô Bách Thiện nàng không thể ra ngoài ánh sáng…
Lăng Lãng rời đi, Dạ Dao Quang dùng Thiên Lân khắc chế khiến quái vật kia tỉnh lại rất nhanh, hắn cảm thấy hơi buồn nôn nhưng hắn vẫn quan tâm sự sống còn của bản thân mình hơn là việc bị trói buộc kia, liếc mắt một cái hắn nhìn thấy Tôn Lâm Nhi: “Ngươi…”
Hắn vừa há miệng ra thì một mùi hôi thối đã ngập tràn khắp nơi, hắn nhanh chóng ngậm miệng, lửa giận trong mắt bùng lên rồi dần dần tỉnh táo lại, hít sâu mấy hơi: “Không phải ngươi muốn báo thù sao?”
“Giết ngươi sao?” Tôn Lâm Nhi lạnh lùng mở miệng.
“Đến đây đi, chỉ cần cầm con dao này đâm vào cơ thể của ta là ngươi có thể giết ta rồi.” Quái vật kia cười rất quỷ dị.
Tôn Lâm Nhi im lặng, trong mắt bỗng dưng ngập tràn sát ý, nam nhân nằm ở dưới đất kia đang một lòng muốn chết nên dùng ánh mắt khiêu khích nhìn thẳng Tôn Lâm Nhi.
Tôn Lâm Nhi bay tới bên cạnh hắn, cao ngạo nhìn xuống nói với hắn: “Ngươi mặc dù là người nhưng lại dung hợp cùng thụ yêu, kim khắc mộc, Dạ cô nương dùng con dao nhỏ này để khắc chế thần hồn của ngươi, một khi ta đẩy con dao này vào sâu trong cơ thể ngươi, ngươi nhất định sẽ dùng âm khí hút cả ta vào, sau đó ngươi sẽ thành công thoát ra. Lúc ta làm người thật sự không có kiến thức nhưng dù sao cũng làm quỷ mấy chục năm rồi, ngươi nghĩ ta ngu ngốc lắm sao?”
Nói xong ánh mắt của Tôn Lâm Nhi trở nên mạnh mẽ vô cùng, nàng đong đưa qua lại ở trên không, hai bàn tay lần lượt tát lên mặt thụ yêu giống như điên cuồng trút hết bất mãn của mình. Không biết đánh được bao lâu, dù sao Tôn Lâm Nhi cũng là quỷ nên không biết mệt mỏi, đến khi nghe được tiếng rên rỉ rất nhỏ Tôn Lâm Nhi mới dừng tay. Nàng nhanh chóng chạy đến phía phát ra âm thanh thì thấy cha nàng đang hôn mê đã tỉnh lại nhưng căn bản cha không nhìn thấy nàng, nàng muốn đưa tay đỡ cha, lại bị xuyên qua giống như không khí.
Cảm thấy chán nản, bất lực, thống khổ vô cùng!
Thụ yêu tinh tế chú ý đến ánh mắt đau xót của Tôn Lâm Nhi, bắt đầu dụ dỗ: “Ta có thể giúp ngươi sống lại!”
Tôn Lâm Nhi bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy cha mình bị nhị ca đỡ lấy rời khỏi nơi này, xung quanh chỉ còn lại nàng và thụ yêu, nhìn thấy bóng lưng hai người kia dần dần đi xa, khát vọng hồi sinh của nàng chưa bao giờ mãnh liệt đến vậy.
Dường như phát hiện sự rung động của Tôn Lâm Nhi, Thụ Yêu càng không ngừng cố gắng: “Thật ra ta vốn là người chết, tình cờ có cơ duyên nên thần hồn không bị tiêu tan, ngưng tụ vào trong cây đại thụ mới tu luyện thành thụ yêu, ta có thể chỉ dẫn phương pháp cho ngươi, về sau ngươi có thể gặp lại cha mẹ, che chở cho người nhà của mình, chỉ cần ngươi một lòng hướng thiện, cố gắng tu luyện thì yêu tu cũng có thể thành tiên!”
Ánh mắt Tôn Lâm Nhi bắt đầu xao động.
Thụ yêu cười cười nói với nàng: “Đây là sự lựa chọn tốt nhất đối với ngươi, ngươi không cần sinh ly tử biệt với người thân nữa, cũng không cần sợ bị thiên đạo phán xử, ngươi có thể nhìn thấy từng bước phát triển của người thân, thậm chí chỉ cần tu vi ngươi đủ cao ngươi có thể giúp cha mẹ mình kéo dài tuổi thọ.”
Không cần rời xa người thân, không cần quên đi người thân, nàng còn có thể bảo vệ bọn họ, không ai có thể ức hiếp bọn họ, giúp bọn họ không sợ hãi, không lo lắng, không nghèo khổ, giúp bọn họ không ốm đau, tránh được cảnh sinh ly tử biệt thật sao…
“Ta không tin ngươi!” Tôn Lâm Nhi cố tỏ ra cứng rắn nói, mặc dù bất kì một con quỷ nào đứng ở địa vị của Tôn Lâm Nhi bây giờ đều sẽ bị rung động với đề nghị này.
Ánh mắt thụ yêu trở nên lạnh lẽo: “Ta có thể lập lời thề bằng máu, chỉ cần ngươi thả ta, nếu ta không giúp ngươi tu luyện thành yêu, dạy ngươi phương pháp tu luyện, có ý định qua sông đoạn cầu làm tổn thương đến ngươi thì ta sẽ bị thiên lôi đánh chết!”
Ánh mắt Tôn Lâm Nhi nhìn ra phía bên ngoài không thấy một người nào, chỉ có ánh mặt trời rực rỡ, nàng bỗng sinh ra một khát vọng mãnh liệt được đứng dưới ánh mặt trời, được cùng người thân gặp lại vui đến phát khóc.
“Nhưng cũng không được làm tổn thương đến người nhà của ta!” Tôn Lâm Nhi bổ sung thêm một câu.
“Được!” Thụ yêu sung sướng gật đầu: “Ta đáp ứng toàn bộ yêu cầu của ngươi, ngươi nhanh thả ta ra đi bằng không bọn họ trở về ta và ngươi đều không thoát được!”
Tôn Lâm Nhi hơi chần chừ một chút rồi dùng hết toàn bộ sức mạnh quấn lấy Thiên Lân. Thiên Lân vốn được nuôi dưỡng bằng âm khí và tử khí, Tôn Lâm Nhi cũng tương xung với nó nên nàng không tốn quá nhiều sức lực đã có thể rút Thiên Lân ra.
Thiên Lân bay ra liền bị thụ yêu vung tay lên đánh vào cọc gỗ bên trong phòng, đó là bảo bối nhưng đáng tiếc đã nhận chủ, nếu cố tình mang theo sẽ khiến hắn bị bại lộ hành tung!
“Bây giờ ta sẽ mang ngươi đi!” Thụ yêu hóa thành một ánh sáng màu xanh bay vòng quanh Tôn Lâm Nhi rồi sau đó biến mất không nhìn thấy gì nữa.
Tìm được một hồ nước trong veo, Dạ Dao Quang khoan khoái tắm rửa. Sau khi kì cọ sạch sẽ chất bẩn trên người, cô cảm giác được Thiên Lân có động tĩnh, lập tức biến sắc phi thân lên, nhanh chóng mặc quần áo bay về phía Tôn gia.
Trong trạch viện có yêu khí dao động, Lăng Lãng là người đầu tiên cảm giác được, đáng tiếc lúc hắn chạy đến đã trễ một bước, Dạ Dao Quang cũng chạy đến ngay sau đó nhìn cả viện đơn độc chỉ có một mình Lăng Lãng đang đứng, còn Thiên Lân của cô lại đâm sâu vào trong cọc gỗ.
Dạ Dao Quang tiến lên dùng một tay rút Thiên Lân ra, hỏi Lăng Lãng: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Thiên Lân vốn dùng để khắc chế thần hồn của thụ yêu kia, kim khắc mộc, không có ngoại lực tác động thì thụ yêu kia cũng không thể chạy thoát, đây cũng là nguyên nhân cô yên tâm đi tắm rửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook