Quái Phi Thiên Hạ
Chương 92: Trong Họa Có Phúc

Sự thay đổi này khiến cho Dạ Dao Quang vui mừng khôn xiết, nó giống như cái xoáy nước vậy, đẩy hết chất độc trong kinh mạch của cô ra ngoài, vì vậy mới bị thu nhỏ lại.

Đây là lần giải độc thứ tư!

Lần giải độc này cách lần trước chưa đến mười ngày, Dạ Dao Quang không dám nghĩ đến lần giải độc thứ tư này, kiếp trước lần đầu tiên cô giải độc là vào tháng thứ ba sau khi tu luyện, lần thứ hai là trong năm đầu tiên, lần thứ ba là sau mười sáu tháng, lần thứ tư là sau đúng hai mươi tám tháng, tới nơi đây mới được bảy tháng thì đã giải độc được bốn lần rồi, nhanh hơn gấp bốn lần! Kiếp trước sau mười hai năm tu luyện cô mới luyện thành kim đan, nếu với tỷ lệ này, vậy thì trong ba năm, cũng chỉ khoảng mười sáu bảy tuổi cô đã có thể trở thành cao thủ luyện kim đan rồi!

Nghĩ như vậy khiến Dạ Dao Quang vô cùng kích động, lần này đúng thật là trong họa có phúc, kiếm được món hời lớn, một khi độc tố và tạp chất trong kinh mạch được thải hết, lúc đó tốc độ tu luyện của cô sẽ càng nhanh hơn.

Chất độc được thải ra ngoài từng chút một, lần trước là màu nâu, lần này là màu đen lại còn tỏa ra mùi hôi thối, Kim Tử vốn nằm trong lòng Dạ Dao Quang liền nhảy dựng lên, nhanh chóng nhảy đến chỗ cách Dạ Dao Quang xa nhất, sau đó bịt chặt mũi lại, nhìn Kim Tử có vẻ như sắp ngất đến nơi vậy.

Đến cả Ôn Đình Trạm cũng không thể chịu nổi, cái mùi này có thể khiến cho ma quỷ cũng phải ngạt thở. Huống chi cậu là một người bình thường nhưng cậu sợ nếu cậu dừng lại thì Dạ Dao Quang sẽ gặp nguy hiểm nên chỉ có thể cố chịu đựng, tiếp tục niệm kinh văn.

Lúc niệm kinh văn, mùi hôi thối ấy cứ quanh quẩn bám lấy Ôn Đình Trạm, dường như cậu không thể niệm kinh văn tiếp được. Cậu cố gắng chịu đựng cái mùi hôi thối kia chỉ vì cậu rất quan tâm đến Dạ Dao Quang, không có bất kỳ từ ngữ nào có thể diễn tả nổi cái không khí lúc này, cậu cố chịu và tiếp tục niệm từng chữ một.

Kim Tử nhìn Ôn Đình Trạm ngồi yên không động đậy, đôi mắt chút nữa là biến thành dấu cảm thán, phục cậu sát đất, vì không chịu nổi cái mùi kia nên Kim Tử liền chạy nhanh ra khỏi căn phòng.

Bên ngoài trời đã sáng rồi, người của Tôn gia ai nấy đều uể oải thức dậy, mặc dù mắt Tôn đại nương thâm quầng như mắt gấu trúc nhưng vẫn phải dậy ra đồng làm việc. Lúc ra ngoài ai cũng đeo lá bùa mà Dạ Dao Quang cho, lúc Kim Tử chạy ra đúng lúc Lăng Linh đi tới: “Dạ cô nương đã đỡ chút nào chưa?”

Lăng Linh thấy Kim Tử không có vẻ đau lòng như tối qua, trái lại nó không ngừng nhìn về phía căn phòng với vẻ mặt ghê sợ nên cô mới hỏi như vậy.

Kim Tử gật đầu một cái rồi ngạc nhiên nhìn Lăng Linh định đi vào phòng. Nó lập tức kéo nàng ta lại, nhìn nàng lắc đầu, Lăng Linh không hiểu Kim Tử nói gì: “Ngươi yên tâm, ta không làm phiền Dạ cô nương đâu, ta chỉ muốn thăm cô ấy một chút thôi”.

Kim Tử không ngăn được Lăng Linh bèn dùng tay che mặt lại, dùng bộ mặt thương hại nhìn Lăng Linh đi đến gần. Lúc Lăng Linh đi tới trước cửa đang định gõ cửa thông báo một tiếng thì đột nhiên ngửi thấy một mùi rất khó có thể diễn tả nổi, cả đời này cho dù là ở nhà xí cũng không ngửi được mùi hôi thối này, đôi mắt trắng dã đảo qua đảo lại như mất hồn, sau đó bịt mũi chạy sang một bên nôn thốc nôn tháo.

Kim Tử có vẻ đồng cảm với người chung cảnh ngộ với mình liền đi đến bên cạnh nàng, lấy tay vỗ nhẹ lưng nàng.

Lăng Linh nôn mất một lúc lâu mới có thể bình phục trở lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi hỏi Kim Tử: “Dạ cô nương… tại sao có thể như vậy...”

Kim Tử nhìn trước của phòng có một tấm bùa đang phất phới, vô cùng phấn khích vì có một tấm bùa như vậy cho nên cái mùi ấy mới không bay ra ngoài, nếu không toàn bộ người của Hà Hoa Bá sẽ bị ngạt thở mà chết hết.

“A!” Kim Tử ra dấu cho Lăng Linh, đầu tiên nó làm dáng vẻ tu luyện, sau đó tay từ thấp đẩy lên cao.

Lần này Lăng Linh dường như hiểu được chút ít: “Ý của ngươi là Dạ cô nương đột phá tu vi rồi?”

“Ừm!” Lúc Kim Tử gật đầu đã phát ra tiếng ừm.

Khuôn mặt nhỏ nhắn yêu kiều của Lăng Linh có chút sửng sốt không biết nói gì, lần đầu tiên nàng biết người có tu vi tăng cao lại có bộ dạng như vậy, thực sự là rất đặc biệt!

Khí ngũ hành ứng với ngũ tạng, những người tu luyện còn lại cũng sẽ phải thải độc nhưng không tự nhiên lại có nhiều độc tố như thế, cũng sẽ không bốc mùi như vậy, cho nên Lăng Linh mới có biểu hiện như vậy.

“Dạ cô nương sao rồi?” Lăng Lãng thấy sư muội đi lâu rồi mà vẫn chưa về, cảm thấy sốt ruột đành qua xem thử.

“Sư huynh, Dạ cô nương không sao rồi, cô ấy đang đột phá tu vi”. Lăng Linh vội vàng bước lên ngăn Lăng Lãng tới gần.

Sự ngăn cản của Lăng Linh khiến cho Lăng Lãng càng lo lắng hơn, liền vòng qua Lăng Linh đi thêm mấy bước: “Ta đi xem thử...”

“Sư huynh!” Lăng Linh tiếp tục cản lại, vì Lăng Lãng đứng cách cửa không xa nên cô không kịp cản, đứng ở cửa cả người Lăng Lãng cứng đờ, nín thở đến mức mặt đỏ bừng lên.

Dù sao cũng là đàn ông, mặc dù trong dạ dày cũng có chút cồn cào nhưng vì tu luyện tốt nên đã nén lại được, sau đó nín thở mặt không chút biểu cảm.

Lăng Linh đồng cảm nhìn sư huynh, buồn cười không chịu nổi nên chỉ có thể dở khóc dở cười: “Ai bảo huynh không nghe muội nói...”

Lăng Lãng đi xa rồi mới dám hít một hơi thật sâu, há mồm hít thở, vừa buồn cười vừa tức giận nhìn sư muội đang cười trên nỗi đau của mình: “Đi thôi, Dạ cô nương ở đây không cần chúng ta, chúng ta đi ăn chút gì đó trước đã”.

Lăng Linh đi theo Lăng Lãng được hai bước đột nhiên nhớ ra, quay đầu nhìn về phía căn phòng: “Ôn công tử chẳng nhẽ vẫn còn ở bên trong sao?”

“Ừ” Kim Tử gật đầu.

“Chúng ta có nên vào đưa Ôn công tử ra không?” Lăng Linh nghĩ Ôn Đình Trạm bất tỉnh ở trong phòng.

“A!” Kim Tử lắc đầu, sau đó lại ra dấu

Lăng Lãng miễn cưỡng hiểu rằng: “Ôn công tử ở bên trong giúp Dạ cô nương tu luyện”.

Lăng Linh không thể tưởng tượng nổi, mở to mắt nhìn chằm chằm vào căn phòng, cơ thể run lên, sau đó quay lại hỏi Lăng Lãng: “Sư huynh nếu có một ngày muội cũng như vậy, huynh sẽ giúp muội tu luyện chứ?”

Đích thân trải nghiệm qua cái mùi này, Lăng Linh cảm thấy nếu đổi lại là nàng thì nàng nguyện chết cũng không ở lại đó, chỉ mới một lát thôi đã không chịu nổi chứ đừng nói là lâu đến vậy!

“E hèm!” Nói thật thì Lăng Lãng cũng không chắc hắn có ngất đi hay không, vì tiểu sư muội hắn có chết cũng không sợ nhưng cái mùi vừa rồi thật sự là làm cho người ta hồn bay phách lạc.

“Ta nhất định sẽ giúp muội”.

Giúp muội là điều đương nhiên nhưng có thể giúp muội đến cuối hay không thì ta không dám chắc.

Người đơn giản, dễ dàng thỏa mãn như Lăng Linh sẽ không truy cứu đến cùng, vừa nghĩ đến lúc đấy Lăng Lãng cũng không sợ, trong lòng bỗng cảm thấy có chút ngọt ngào, nàng không để ý Kim Tử vẫn còn ở đây liền chạy lên phía trước ôm lấy cánh tay sư huynh, híp mắt cười.

Lòng Lăng Lãng đang dao động nên không để ý đến Kim Tử đang làm gì, vươn tay ra vuốt mái tóc dài của sư muội.

Kim Tử vô cùng buồn bực, không hiểu nổi nhân loại này, hai người trong phòng, hai người ở đây, nó cảm thấy thế giới này thực sự không đẹp đẽ chút nào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương