Quái Phi Thiên Hạ
Chương 1642: C1642: Mục đích tới quỷ thành

“Phải, Nguyên công tử tất nhiên có quyền cự tuyệt.” Khóe môi Ôn Đình Trạm ngậm cười, “Kỳ thật, phu thê chúng ta càng hy vọng Nguyên công tử có thể cự tuyệt.”

Cơ hội bọn họ cho, Nguyên Dịch nếu cự tuyệt, chuyện này ngày sau nếu Nguyên Dịch lại hại tới bằng hữu của Dạ Dao Quang hoặc Ôn Đình Trạm, cưỡng bức bọn họ đi một chuyến tới quỷ thành, kia thực rõ ràng muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết. Bởi vì Thiên Cơ cùng Nguyên Đình kiềm chế lẫn nhau, Nguyện Dịch cùng phu thê Ôn Đình Trạm, đều muốn đối phương chết, nhưng cũng chỉ có thể mượn đao giết người, nếu không chính là đánh vỡ thế cân bằng. Bất luận Nguyên Dịch chết trong tay phu thê Ôn Đình Trạm, hay phu thê Ôn Đình Trạm bị Nguyên Dịch hại chết, kia đều là chú định một hồi hệ lụy cực lớn.

Ôn Đình Trạm kỳ thật muốn thử Nguyên Dịch, hắn muốn biết quỷ thành kia rốt cuộc là Nguyên Dịch đơn thuần mượn tay Nam Cửu Vương hại phu thê bọn họ, hay là Nguyên Dịch có gì đó thực sự quan trọng ở quỷ thành, muốn phu thê bọn họ trờ thành đá dò đườmg. Nếu như đáp án đầu tiên, Nguyên Dịch có thể cự tuyệt đề nghị của bọn họ.

“Có thể may mắn cùng chung hướng với phu thê Ôn đại nhân, cùng hoạn nạn, cơ hội như vậy thật sự là quá ít, Nguyễn mỗ há có thể vứt bỏ?” Nguyên Dịch không cự tuyệt.

Khóe môi Ôn Đình Trạm nhếch lên: “Nếu là cộng hoạn nạn, Nguyên công tử có phải nên lấy ra chút thành ý? Quỷ thành kia nhất định hung hiểm vạn phần, Nguyên công tử cũng không nghĩ chúng ta bởi vì tâm không đồng đều mà gây ra tai vạ chứ?”

“Nguyên gia ta có một pháp khí tổ truyền, không biết đánh rơi ở đâu, gia phụ cùng ta truy tra đã lâu, rốt cuộc ở phía trước không lâu, ta có dự cảm.” Nguyên Dịch giản lược nói, “Ta từng nghĩ tới một mình tới quỷ thành, không biết do số phận ta không tốt, hay quỷ thành thực sự quỷ dị, ta ở đó lượn vòng ba ngày, đã đi qua mỗi tấc đất, trước sau lại không tìm được quỷ thành.”

“Ngươi không tìm được?” Dạ Dao Quang kinh ngạc.


Lấy tu vi Nguyên Dịch, thà rằng nếu quỷ thành thật sự có pháp khí tổ truyền Nguyên gia bọn họ, sẽ có cảm ứng lẫn nhau, hắn thế nhưng không tìm được quỷ thành, chuyện này quả thực quỷ dị khó tưởng tượng. Dạ Dao Quang nhìn kỹ Nguyên Dịch, nàng cảm thấy Nguyên Dịch tới lúc này không cần phải nói dối.

“Chúng ta có thể cùng Nguyên công tử đi một chuyến tìm quỷ thành, nhưng nếu đồng dạng tìm không được, ta hy vọng chuyện quỷ thành như vậy chấm dứt.” Ôn Đình Trạm trầm mặc một lát mới nói.

“Được.” Nguyên Dịch sảng khoái gật đầu đáp ứng.

“Còn có một chuyện.” Dạ Dao Quang bổ sung nói, “Ta phải nói trước, quỷ thành một khi quỷ dị như vậy, chúng ta nếu cùng đi, ta hy vọng Nguyên công tử minh bạch hàm nghĩa trong đó, đừng ở sau lưng tâm cơ ngáng chân, cùng nhau xé rách mặt có lẽ chính là đồng quy vu tận.”. Đam Mỹ Hiện Đại

Nguyên Dịch không thể không hiểu, không nói gì.

“Chúng ta cùng vào quỷ thành, sinh tử có mệnh, không tính kế lẫn nhau, nếu ai mệnh tang tại quỷ thành, vậy tự nhiên nhận mệnh, ta đã truyền tin đến Duyên Sinh Quan, cũng hy vọng ngươi truyền ý tứ này tới cho Nguyên Đỉnh chân quân.” Dạ Dao Quang nói.

“Nguyên Dịch nhướng mi: “Được.”

“Nếu những gì cần nói đã nói hết, mau trả đồ đệ xuẩn ngốc cho ta.” Dạ Dao Quang là muốn Càn Dương.

“Ta tự mình đem theo hắn chờ các ngươi.”

“Lo lắng chúng ta lỡ hẹn?” Dạ Dao Quang nhướng mày.

“Ta không dám khinh thường Ôn đại nhân cùng Ôn phu nhân.” Nguyên Dịch cười nói, “Có chút phòng bị luôn là tốt, Ôn phu nhân yên tâm, ta sẽ chiêu đãi hắn no đủ.”


“Sáng sớm ngày mai chúng ta xuất phát.” Dạ Dao Quang không tiếp tục tranh luận.

Nói xong, liền cùng Ôn Đình Trạm xoay người rời khỏi.

“Dao Dao, nàng cảm thấy vì sao Nguyên Dịch không tìm được quỷ thành?” Hai người trở lại hiệu thuốc, Ôn Đình Trạm khó có khi chủ động mở miệng hỏi Dạ Dao Quang,

“Nếu muội đoán không sai, quỷ thành được lập ra tại nơi đặc biệt, bị bày bố trận pháp hoặc phong thủy cục, cho nến phải chờ tới canh giờ hoặc nhật tử (ngày tháng) mới có thể tìm được.” Dạ Dao Quang suy nghĩ lúc sau nói với Ôn Đình Trạm, “Quỷ thành này một khi quỷ dị như vậy, lại không khiến cho dân chúng hoảng hốt, hẳn là không thường thấy, hơn nữa những vật còn sống trong thành cũng không dễ dàng thoát ra, cho nên muội càng nghiêng về trận pháp.”

“Cũng không biết thành này vì sao lại biến thành quỷ thành.” Tang Cở Hủ sau khi nghe Dạ Dao Quang nhắc tới vương triều cổ, dực theo cách Dạ Dao Quang nói như vậy, nó hẳn sẽ không mơ hồ mới đúng.

“Vương triều cổ đã diệt vong từ một trăm năm trước, Miêu tộc bọn muội bị đánh cắp bí pháp bảy tám chục năm, chuyện này cũng không phải không có khả năng.” Dạ Dao Quang có một ý tưởng, tuy rằng đời sau khai quật vương triều cổ không phát hiện có gì quỷ dị, chỉ là hài cốt vô số, dị bảo khắp nơi, nhưng không ai có thể kết luận vương triều cổ diệt vong không phát sinh việc quỷ dị?

Nàng cảm thấy rấ có khả năng người đánh cắp bí pháp kia lựa chọn vương quốc đã diệt vong này làm nơi thích hợp để tu luyện. Phải biết rằng Nạp Lí* (tên địa danh, nhưng Rose không tìm thấy thông tin cụ thể, để tạm theo phiên âm Hán Việt) là nơi cực kỳ cằn cỗi, dân cư khan hiếm, những mục dân vì có thể mở rộng không gian chăn thả, đều sẽ phân bố rải rác, kể từ đó người kia có thể bắt một hộ nhà dân làm thí nghiệm, một hộ dân mất tích cũng không dễ bị người khác phát hiện.

“Nếu đúng như suy nghĩ này của tỷ tỷ, quỷ thành chỉ sợ càng là hung hiểm vạn phần.” Sắc mặt Tang Cơ, Hủ đột nhiên thêm ngưng trọng, “Bổn bí pháp kia đều có chút thuật âm quỷ, nếu tâm thuật bất chính, lại là người non tay trong việc luyện chế cổ, không chừng sẽ tạo ra quái vật, muội cũng không khẳng định có thể ứng phó.”


“Chúng ta đã cùng Nguyên Dịch thương lượng, không thể lùi bước, Tiểu Dương còn ở trong tay hắn.” Dạ Dao Quang là từ những gì Ôn Đình Trạm thuật lại những gì Ngu Chấp miêu tả quỷ thành, liền biết quỷ thành này không bình thường, nhưng đã không có đường lui.

Lần này đi quỷ thành, kỳ thật cũng không phải vì Nguyên Dịch cưỡng bức, những nơi như vậy không tìm hiểu tột cùng, sớm hay muộn cũng sẽ là tai họa ngầm.

“Tang cô nương, trăm lo cũng không thoát khỏi sơ sẩy, bất luận có quái vật hay không, đều là từ cổ mà đến.” Ôn Đình Trạm nhắc nhở một câu, “Tang cô nương bất luận gập được cái gì, đều nhớ rõ nó chỉ là một loại cổ.”

“Đa tạ tỷ phu đề điểm, ta sẽ lưu ý.” Không thể không nói, những lời này của Ôn Đình Trạm làm cảm xúc Tang Cơ Hủ bình phục không ít.

“Người cũng đã cứu ra, cũng đã đạt thành hiệp nghị với Nguyên Dịch, hắn hẳn sẽ không tiếp tục nhúng tay vào việc Nam Cửu Vương, chàng không thừa dịp hiện tại tập nã hắn?” Dạ Dao Quang đối với chuyện này càng thêm để bụng, đây là nhiệm vụ Hưng Hoa đế giao cho Ôn Đình Trạm.

“Không vội, hắn ở Thổ Phiên chạy không được, Nguyên Dịch lại không tham gia, tất nhiên cũng sẽ không nói cho hắn biết sự tình đã bại lộ, ta thả hắn mà tới quỷ thành, là muốn hắn lộ ra toàn bộ thế lực, một lần nhổ tận gốc.” Đôi mắt đen nhánh của Ôn Đình Trạm thâm trầm, “Hắn nếu dám đem hai người Tô Khương tới trước mặt ta, ý nghĩa hắn còn có phần nắm chắc, không sợ ta xuống tay từ hai người. Nếu, hắn muốn ta chết như vậy, ta đây không ngại như hắn mong muốn, ta muốn nhìn xem nếu như ta ‘chết’, bước đi tiếp theo của hắn sẽ thế nào.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương