Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
-
Chapter 73: Ý định (4)
"Trong số các ngươi, ta sẽ chọn 7 kẻ sống sót làm đồng đội."
'!?'.
Các thiếu niên đang căng thẳng chờ đợi xem Mộc Kinh Vân sẽ chọn ai làm đồng đội. Họ đều sững sờ khi nghe những lời tuyên bố của hắn.
Mặt trời sắp đến đỉnh rồi, mà hắn lại bảo họ tàn sát lẫn nhau?
'Tên này, tên khốn này!'
'Thật điên rồ!'
Từ góc nhìn của họ, việc này thật khó chịu.
Họ đã thức trắng đêm, vất vả bảo vệ lá cờ cho đến tận bây giờ.
Bỗng nhiên hắn đột nhiên xuất hiện như một viên đá, ngang ngược lăn vào và đẩy viên đá vốn đã nằm yên ra khỏi vị trí ban đầu, hoàn toàn thao túng cửa ải này.
Không, thậm chí còn tệ hơn.
"Ngươi đang nghiêm túc....."
Mộc Du Thiên cũng như những người khác, rất tức giận và muốn chỉ trích Mộc Kinh Vân.
Tuy nhiên, khi nhìn vào khuôn mặt của Mộc Kinh Vân, y bỗng nhiên nghẹn lời.
'Hả......'
Góc miệng Mộc Kinh Vân cong lên tận mang tai, đây là một nụ cười đầy khoái trá.
Cảm giác này không giống như hắn đang nói đùa.
Mộc Kinh Vân dường như thực sự muốn họ giết hại lẫn nhau.
- Rùng mình!
Cảm giác đó khiến Mộc Du Thiên rùng mình từ đầu đến chân.
Y đã không rảnh để nghi ngờ liệu đây có phải là Mộc Kinh Vân mà y biết hay không nữa, mà thay vào đó, là cảm giác đang đối mặt với một thực thể chứa đầy ác ý.
Lúc này, Mộc Kinh Vân lên tiếng.
"Các ngươi thật nhàn nhã nhỉ. Các ngươi quên sắp hết giờ rồi sao?"
Mộc Kinh Vân chỉ tay về phía đường chân trời phía đông, nơi đang nhuộm màu đỏ rực chói mắt.
Khuôn mặt của tất cả mọi người đều trở nên nghiêm trọng.
Mặt trời thực sự sắp lên đến nơi rồi.
'Chết tiệt.'
'Liệu chúng ta có thực sự phải làm theo lời tên đó?'
Ngay lúc đó.
Một thiếu niên không thể kiềm chế cơn giận dữ nữa, hét lên và lao về phía Mộc Kinh Vân.
"Tên khốn kiếp này!"
Trong tay thiếu niên là chiếc rìu đá mà Liêm Giai đã sử dụng trước đó.
Thiếu niên đã mất kiểm soát, không còn nghĩ đến việc mặt trời lên cao hay bất cứ điều gì khác.
Hắn ta chỉ muốn chặt đầu Mộc Kinh Vân bằng chiếc rìu đá này để giải tỏa cơn giận dữ.
Tuy nhiên,
- Chát!
"Hả?"
Thiếu niên chỉ còn cách Mộc Kinh Vân ba bước thì bị một sợi dây xích siết chặt, khiến cơ thể hắn ta cứng đờ.
"Cái, cái gì....."
Cảm giác lạ lùng như thể toàn thân bị trói chặt.
Không nhìn thấy gì, thiếu niên không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Lúc đó, Lục Linh Quy Tư Hạ đang đưa tay về phía thiếu niên, lạnh lùng cất tiếng:
- Chủ nhân. Giết nó không?
Mộc Kinh Vân lắc đầu.
Để Quy Tư Hạ giết tên đó cũng không tệ, nhưng hắn chưa cần phải phô trương sức mạnh của thức thần, hơn nữa để thức thần giết người sẽ khiến hắn bại lộ khá nhiều thứ.
Vì vậy,
- Bộp bộp bộp!
"Hả, thả ta ra. Cái... cái này không phải là..."
Thiếu niên bị trói bởi sợi xích của Quy Tư Hạ, cuối cùng cũng lấy lại lý trí, khuôn mặt trắng bệch run rẩy.
Mộc Kinh Vân lấy chiếc rìu đá trong tay thiếu niên đi, giơ lên như thể sắp đập xuống đầu hắn ta.
Thiếu niên sợ hãi van xin:
"Hức! Ta... ta sai rồi. Ta sẽ làm theo lời ngươi nói."
"Nóng nảy như cái lò đun rồi lại nguội nhanh quá nhỉ."
"Xin hãy tha mạng."
"Vậy thì từ đầu ngươi nên nhắm vào người khác chứ không phải ta."
Nói xong, Mộc Kinh Vân đập rìu đá xuống đầu thiếu niên.
- Bụp!
"A!"
Tiếng kêu rên kỳ quái phát ra từ miệng thiếu niên khi đầu bị vỡ nát.
Khuôn mặt của những thiếu niên khác chứng kiến cảnh tượng đó trở nên tái mét.
Họ cũng đã giết những thiếu niên khác từ vòng loại đầu tiên cho đến giờ để sống sót, nhưng đó là giết người để sinh tồn, vì chính bản thân họ.
Hành động của Mộc Kinh Vân hoàn toàn khác biệt.
'Điên, điên thật rồi.'
Hắn dường như chỉ đang tận hưởng việc giết người,
Ví dụ điển hình chính là nụ cười rạng rỡ khi nhìn thấy thiếu niên chết thảm với cái đầu bị vỡ nát, đã chứng tỏ hắn đã hoàn toàn mất kiểm soát.
"........"
Những thiếu niên bị áp đảo bởi sự uy hiếp, không còn nghĩ đến việc đối đầu với Mộc Kinh Vân nữa.
Hắn hoàn toàn nằm ngoài quy luật.
Trong tình huống đó, người đầu tiên hành động là,
- Phập!
- Rắc!
"Khụ!"
Liêm Giai, thiếu niên đến từ Chu Sát Cốc, đã bẻ gãy cổ một thiếu niên đứng gần hắn ta.
"Ngươi!"
Những thiếu niên theo Liêm Giai không giấu nổi sự ngỡ ngàng và căm tức vì sự phản bội của hắn ta.
Liêm Giai nói với giọng điệu khó chịu:
"Mẹ nó, bộ tưởng đến đây để kết giao bằng hữu sao? Nếu muốn sống thì tốt nhất nên làm theo lời tên đó đi."
"Hức!"
Bọn họ không dám lên tiếng phản đối.
Nếu lao vào tấn công Mộc Kinh Vân, họ sẽ chết rất nhanh. Nếu muốn sống sót, họ phải làm theo lời hắn, chiến đấu cho đến khi chỉ còn lại bảy người.
- Bộp bộp bộp!
"Thứ lỗi cho ta!"
"Hức! Ngươi… ngươi!"
Những thiếu niên khác cũng bắt đầu quay sang bóp cổ và bất ngờ tấn công những người bên cạnh.
Bất kỳ ai chậm chân đều trở thành con mồi.
Không chỉ nhóm của của Liêm Giai.
"Chết tiệt!"
Những thiếu niên đã chiến đấu để bảo vệ lá cờ, vốn đang phân tán thành bán nguyệt trận, cũng bất chấp tất cả, lao vào tấn công những người bên cạnh.
- Bụp!
"Chết rồi!"
"Ngươi, ngươi cũng?"
"Câm đi! Bây giờ có thời gian để bàn cãi chuyện đó sao?"
Dù không muốn thừa nhận, nhưng lời Liêm Giai là đúng.
'Dù sao chúng ta cũng vào đây để cạnh tranh và giết chóc, giờ còn nói đến tình đồng đội chó má gì.'
Phải sống sót.
Nếu chết thì đồng đội, hợp tác, tất cả đều vô nghĩa.
Phải lọt vào 7 người sống sót trước khi mặt trời lên cao hẳn.
"........."
Mộc Du Thiên đang cõng Mạc Hạ Lan, cắn chặt môi.
Lúc này, mọi thứ đã trở nên vô nghĩa.
Họ không phải là những người chính trực, nhưng trong ba canh giờ qua, họ đã cùng nhau trải qua sinh tử, cùng nhau chiến đấu để sống sót. Vậy mà giờ đây, họ lại quay lưng lại với nhau, giết chóc lẫn nhau.
Chỉ mới cách đây vài khắc, họ còn hứa sẽ ở bên nhau đến cùng.
Vì vậy, Mộc Du Thiên từng nghĩ rằng, dù không phải là người chính trực, nhưng con người vẫn là con người.
Tuy nhiên.
"Chết đi! Chết đi!"
"Aaaaaaaaa!"
"Cứu, cứu ta. Ta... ta cũng đã từng giúp đỡ ngươi mà."
"Làm sao cứu được chứ!"
Họ giết chóc lẫn nhau như thể chưa từng hợp tác với nhau trước đó.
Ánh mắt của tất cả đều thay đổi.
- Cạch!
Móng tay của Mộc Du Thiên, vốn đã bị rách nát trong cuộc tranh giành viên bi sắt, đâm sâu vào lòng bàn tay.
Tất cả là do tên kia.
Do tên kia mà cuộc cạnh tranh dựa trên tinh thần hợp tác đã trở thành địa ngục đẫm máu.
Hắn đã biến tất cả mọi người thành những con thú chỉ biết luật rừng, mạnh được yếu thua.
Mộc Du Thiên muốn đấm cho hắn một trận.
Tuy nhiên,
'........Kinh mạch.'
Kinh mạch của hắn bị phong ấn, và Mộc Kinh Vân dường như đang sử dụng một loại thuật pháp kỳ lạ.
Có lẽ đó là thuật pháp, giống như chuyện xảy ra ở Nghiên Mộc Kiếm Trang.
'Chết tiệt.'
Mộc Du Thiên không muốn bị Mộc Kinh Vân thao túng, nhưng không có cách nào.
Lúc này, Mộc Du Thiên vô thức liếc nhìn Mạc Hạ Lan đang được y cõng trên vai.
Sau đó, y lắc đầu như thể đang cố phủ nhận gì đó.
'Không được.'
Chỉ trong một khoảnh khắc, y đã nghĩ đến việc giết ả.
Y đang bị làm sao vậy?
Trong lúc đó, y nhìn thấy một thiếu niên đang tiến đến với ánh mắt sắc bén.
"Hừ... hừ..."
"Mã Thương."
Mộc Du Thiên gọi tên hắn ta.
Mã Thương là một trong ba người đã ở bên cạnh y ngay từ đầu và cùng nhau sống sót đến tận bây giờ.
Trong tay Mã Thương là một trong hai con dao ngắn, chúng vốn là vũ khí của Mạc Hạ Lan.
- Cắn răng!
Mộc Du Thiên nghiến chặt răng.
Mộc Du Thiên đã giết rất nhiều người trong hành trình đến đây, nên y biết rằng không có cách nào để thuyết phục Mã Thương trong tình huống này.
Vì vậy, Mộc Du Thiên vô cùng tức giận.
Lúc này, Mã Thương thở hổn hển, nhìn quanh.
Rồi hắn ta lên tiếng.
"........Du Thiên, cắt cổ Hạ Lan đi."
"Cái gì?"
Giọng Mộc Du Thiên cao vút.
Mộc Du Thiên đã thoát khỏi nguy hiểm nhiều lần nhờ Mạc Hạ Lan, vậy mà Mã Thương lại bảo y giết ả một cách vô tình như vậy.
Hơn nữa, ả còn bị thương vì cố gắng giúp đỡ đồng đội.
"Không được. Tốt hơn là bỏ mặc ả xuống để hai chúng ta sống tiếp."
"Hừ... hừ... đừng có mà nói nhảm, giết ả ta đi, nếu không chính chúng ta sẽ phải chết đấy."
"Ta đã nói là không được."
Nghe Mộc Du Thiên nói vậy, Mã Thương hét lên.
"Tên khốn kiếp! Dù sao thì ả ta cũng không thể sống sót với vết thương đó. Nếu vậy thì phải giết ả để cả hai chúng ta đều sống chứ!"
Mã Thương gần như gào thét bất lực, khiến Mộc Du Thiên khó khăn lên tiếng.
"Ta biết chứ. Đồ khốn kiếp, ta biết."
Nhưng y không thể làm được.
Nếu chiến đấu với kẻ khác và giết ai đó thì còn được, chứ y không thể cắt cổ Mạc Hạ Lan đang yếu ớt gục trên người y như vậy được!
Chính lúc này,
"Vậy thì để ta giết."
Nói xong, Mã Thương lao vào.
Mộc Du Thiên vội vàng đặt Mạc Hạ Lan xuống và chặn Mã Thương lại.
Mã Thương đã giết một thiếu niên khác, nên hắn ta sẽ không do dự khi nói sẽ giết Mạc Hạ Lan để sống sót.
- Phập!
Mộc Du Thiên, người được mệnh danh là thiên tài, dù bị phong ấn kinh mạch, vẫn có thể nhanh chóng lao vào, dùng kỹ thuật Cầm Nã Thủ khóa cổ tay Mã Thương và bẻ ngược lại.
- Cạch!
"Buông ra!"
Mộc Du Thiên thúc giục Mã Thương buông con dao ngắn trên tay xuống.
"Nếu không buông, ta sẽ bẻ gãy tay ngươi."
"Khụ khụ..."
"Mã Thương, bình tĩnh lại. Tốt hơn là chúng ta nên hợp sức lại để đối phó với những tên trong nhóm khác..."
Chưa kịp nói hết câu, Mã Thương đã cười nhạo.
"Khụ khụ. Mặt trời sắp lên đến đỉnh rồi, còn làm gì nữa? Hơn nữa, dù không phải là ta, thì cũng đã muộn rồi."
Nghe vậy, Mộc Du Thiên ngẩng đầu lên.
Nhưng rồi hắn nhìn thấy một thiếu niên đang chạy về phía Mạc Hạ Lan, người đang nằm bất động trên mặt đất.
Thiếu niên đó cũng là thành viên trong nhóm của họ.
Thiếu niên chạy đến với vẻ mặt hối lỗi, tay cầm một viên đá, dường như muốn đập vỡ đầu Mạc Hạ Lan.
"Dừng lại!"
Mộc Du Thiên vội vàng hét lên.
Nhưng đã quá muộn.
'Không được! Không được! Không được!'
Viên đá thô kệch của thiếu niên sắp đập vào đầu Mạc Hạ Lan.
Ngay lúc đó.
- Chát!
'!?’
Ngay khi viên đá sắp chạm vào, cơ thể thiếu niên đột ngột cứng đờ lại.
"Cái, cái này..."
Cảm giác như có thứ gì đó đang trói buộc cơ thể thiếu niên.
Đây là thứ mà họ đã từng gặp phải.
- Ầm!
"Hả... hả..."
Mộc Du Thiên thở hổn hển, ngồi phịch xuống đất như thể vừa trải qua cơn hen suyễn.
Mộc Du Thiên vừa thoát khỏi căng thẳng cực độ, cơ thể y vẫn chưa kịp thích nghi nên hơi thở có phần hỗn loạn. Nếu chậm một chút nữa thôi, Mạc Hạ Lan đã chết rồi.
Thiếu niên bị trói buộc lúc nãy tức giận gào lên:
"Làm cái quái gì vậy? Không phải nói là sẽ cho chúng ta cơ hội chiến đấu với nhau sao?"
Chắc chắn Mộc Kinh Vân không phải là người sẽ nói những lời vô nghĩa như "Ả bị thương nên phải ưu tiên cho nữ nhân" đâu nhỉ?
Nghĩ vậy, một tiếng động vang lên.
- Bộp bộp!
Mộc Du Thiên có thể cử động đầu, y nhìn về phía phát ra tiếng động và thấy Mộc Kinh Vân đang vỗ tay.
Hắn đang làm gì vậy? Bọn họ nghi hoặc, Mộc Kinh Vân chỉ cười hiền hiền nói:
"Chúc mừng."
"Cái gì?"
"Nhóm đã đầy đủ rồi."
Nghe vậy, thiếu niên nuốt nước bọt và nhìn xung quanh.
Mộc Du Thiên, Mã Thương, Mạc Hạ Lan và hắn ta, kẻ định giết Mạc Hạ Lan cùng với Liêm Giai và hai tên thuộc hạ của hắn ta là những người còn sống sót.
'À!'
Họ đã quá tập trung vào việc giết hại lẫn nhau mà quên mất việc đếm số người còn sống, giờ mới nhận ra chỉ còn lại bảy người.
Thật sự lòng người thật khó đoán.
"Haa..."
"Chúng ta sống sót."
Tất cả những người từng muốn giết hại lẫn nhau đều thở phào nhẹ nhõm, nét mặt họ trở nên tươi sáng.
Họ bị cuốn vào niềm vui chiến thắng, niềm vui được sống sót trong cuộc cạnh tranh.
Niềm vui đó lớn đến nỗi họ đã quên mất rằng chính Mộc Kinh Vân đã tạo ra cuộc tàn sát này.
'Thật thú vị.'
Mộc Kinh Vân cười nhếch mép.
Hắn cảm thấy hứng thú với những biểu hiện của họ.
Lúc này, mặt trời cũng đã dần lên đúng vị trí của nó.
Ánh nắng đỏ rực đang từ từ ló dạng, chiếu rọi lên những ngọn núi của Thí Huyết Cốc, từng chút một xua tan bóng tối.
Cùng với đó,
- Phập phập phập phập phập!
Như thể đang chờ đợi, với những cú lướt nhẹ nhàng, những võ sĩ khăn đỏ xuất hiện.
Họ đến đó, quan sát xung quanh, kiểm tra lá cờ và những thiếu niên sống sót.
Nhưng rồi họ phát hiện ra điều gì đó, nét mặt họ cứng đờ lại.
'!!!!!'
Đó là con sói khổng lồ, không, là Quái thú Yết Thư đã chết, với cái miệng bị xé toạc.
'........Ai đã giết nó?'
Con quái vật này không được thả ra để bị giết chết như vậy!!
Yết Thư được thả ra để những người kẻ còn sống sót phải chật vật sinh tồn dưới nanh vuốt của nó mà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook