Quái Bàn Của Tôi Thành Tinh Rồi
-
Chương 30: Quẻ Thứ Ba Mươi
【Vừa rồi hình như là ảo giác】
o
Càng cuối thu càng lạnh, ba người Lục Hào, Huyền Qua và Vũ Hàm đứng ở bên ngoài địa điểm của lễ hội âm nhạc. Lá cây ngô đồng bên cạnh rụng dữ dội, trong chốc lát lại có một chiếc lá rơi xuống đầu Lục Hào.
Huyền Qua đang định đưa tay lấy xuống giúp Lục Hào thì nghe cậu nói nhỏ, “Anh đừng di chuyển.” Tiếp theo lại giải thích, “Phương pháp xem bói Mai Hoa dịch số là không tính vô sự, lá cây đúng lúc rơi xuống đỉnh đầu em, vừa khéo có thể bói một quẻ.”
Là tầng thấp nhất trong chuỗi khinh bỉ giới huyền thuật, Vũ Hàm cực kỳ tò mò với những nghề nghiệp ngoài trận pháp sư. Cậu ta nhìn Lục Hào đội lá cây bấm ngón tay xem bói, trong lòng hồi hộp theo, “Sao rồi sao rồi, có tiến triển mới không?”
Lục Hào sờ lá ngô đồng trên đỉnh đầu, bản thân cậu cũng hơi rối rắm, “Vẫn giống tượng quẻ trước đó, sẽ chết rất nhiều người, nhưng phương vị bói không chính xác lắm, cũng không tính được nguyên nhân gì gây ra.”
Bọn họ đi xe đến lễ hội âm nhạc Grapefruit, bởi vì xa lại còn kẹt xe nên lúc tới đã gần chiều.
Nhưng phiền phức là, đến nơi vẫn không có cách nào xác định nơi bọn họ muốn tìm có phải chỗ này không.
“Cuộc thi cấp Giáp Mộc đúng là phiền phức ghê.” Vũ Hàm cắn cọng cỏ khô, cái đầu trọc không sáng lắm, cậu ta ngẫm nghĩ, “Cậu xem, chúng ta có nên phân công nhau hành động không? Tôi qua chỗ triển lãm bán hàng phụ phẩm nông nghiệp nhìn thử coi sao.” Nói rồi bụng cậu ta réo lên, nhạc đệm phụ họa vô cùng chính xác.
Thế là nhất trí quyết định đi ăn trưa trước rồi thảo luận tiếp.
Địa điểm còn đang chạy thử thiết bị, khắp nơi đều là người đến người đi. ba người tìm xe đẩy nhỏ mua cơm hộp, đến một chiếc bàn đá trong góc, đặt cơm hộp mua được lên trên.
Huyền Qua giúp Lục Hào tách đũa trúc dùng một lần, ma sát qua lại cho đến khi dằm trúc đều bị mài sạch sẽ bấy giờ mới đưa cho cậu. Tiếp đó, hắn lại gắp hết thịt băm Lục Hào thích trong hộp của mình sang cho cậu.
Vũ Hàm ăn một miếng cơm trắng, bỗng cảm thấy cơm này sao mà đắng thế. Cậu ta đang định gặm một miếng củ cải trắng an ủi lòng mình thì phát hiện phía trước có mấy người đi tới, mắt không cẩn thận đối diện, đối phương còn khiêu khích huýt sáo với cậu ta.
Cậu ta nuốt miếng củ cải trong miệng xuống, “Thề trên danh nghĩa của ông nội tôi, mấy tên đang tới này chắc chắn không có ý tốt!”
Năm, sáu tên thanh niên đi tới, miệng ngậm thuốc lá, cánh tay có hình xăm nhìn không hiểu, đi thì hai chân cứ mở toang ra, lắc lư trông mà khó chịu, chỉ sợ người chung quanh không biết mình kiếm chuyện.
Chúng dừng lại ở lan can cao tới eo, tên đầu vàng cầm đầu nhìn ba người Lục Hào cách đó vài bước, “Phì” một tiếng nhổ mẩu thuốc lá xuống đất, “Không được ăn cơm ở đây, đến cái này mà cũng không biết hả bọn đần?”
Gã lại nhìn một vòng, “Úi chà, trông không giống tới đây làm part-time, tới làm chi? Mẹ mày mà không nói rõ thì hôm nay đừng hòng thoát khỏi bố!”
Vũ Hàm lau miệng, đang muốn nói gì đó, bỗng thấy Lục Hào lắc đầu với mình, cậu ta theo bản năng không lên tiếng.
Lúc này, Huyền Qua vẫn ngồi đột nhiên di chuyển, cũng không thấy rõ là động tác gì, đũa trúc mới tách ra trên tay nhoáng cái ném ra sau như phi tiêu, mang theo sức mạnh, vừa vặn đâm vào trên mí mắt tên đầu vàng. Đối phương bị đau, kêu một tiếng “A” thảm thiết.
Tiếp đó Huyền Qua đứng dậy, tay trái chống trên lan can, bắp thịt thít chặt. Hắn nhảy tới, chân dài thuận tiện quét ngang một cái, đá chéo vào mặt hai tên lâu la đang xông lên, lực rất lớn, hai tên kia nằm trên đất một lúc lâu cũng không dậy nổi.
Vũ Hàm nhìn mà cảm giác quai hàm mình đau âm ỉ, chiếc đũa cầm trên tay cũng vì hoảng sợ mà rơi mất, mau chóng tới bên cạnh Lục Hào, “Sao lại thành ra thế này? Kẻ thù trước đây của mấy người à?”
“Kẻ không quen biết.” Tầm mắt Lục Hào vững vàng dừng trên người Huyền Qua, trả lời đến là ngắn ngọn.
“Sao lại đánh nhau rồi?” Vũ Hàm nói, còn múa máy nắm đấm, ánh mắt phấn khích, “Thế chúng ta có cần lên giúp không?” Tuy rằng cậu ta cảm thấy dựa vào tư thái của Huyền Qua, giải quyết mấy kẻ kia chỉ là chuyện vài phút.
“Trên người mấy tên này rõ ràng dính khí âm sát, rất đậm.” Lục Hào mím môi, “Xem ra chúng ta tìm đúng chỗ rồi.”
Vũ Hàm cứ cảm thấy vẻ mặt Lục Hào lúc này rất nghiêm túc, bình thường như bánh waffles, vừa mềm vừa ngọt, giờ lại giông giống bánh lương khô, lạnh, cứng mẻ răng. Cậu ta đoán là Lục Hào đang lo lắng cho Huyền Qua, bèn quyết định im lặng không thêm phiền.
Kết quả là yên ổn chưa được hai giây, “Đờ mờ, nắm đấm này chắc chắn là từng luyện tập đúng không? Làm bằng inox hả?” Cậu ta nhìn, cảm thấy Huyền Qua đánh nhau đẹp trai cực kỳ luôn, không nhịn được muốn lấy điện thoại ra quay lại, về sau quan sát học tập.
Ngay lúc này, Lục Hào vẫn đứng yên ổn bên cạnh cậu ta đột nhiên di chuyển! Chỉ thấy Lục Hào dùng một tư thế giống Huyền Qua trước đó, tay chống lên lan can, nhảy phốc qua, không biết là sải chân kiểu gì, vừa hỗ trợ cản tấm thép nện về phía Huyền Qua từ sau lưng, nhưng một đòn này rõ ràng rất đau, toàn bộ động tác của Lục Hào đều đình trệ.
Đương lúc Vũ Hàm phản ứng lại định đi lên hỗ trợ thì thấy Lục Hào hoạt động cánh tay, sau đó tay trái kéo cánh tay của kẻ đánh lén kia, vặn một cái, tay phải nắm lấy áo đối phương, trực tiếp——
Túm người lên, ném vào bồn hoa bên cạnh!
Vũ Hàm nhịn không được xoa mắt mình, cậu ta đứng tại chỗ nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy thế giới này hình như đã hoàn toàn thay đổi——cậu em Lục mềm mại đáng yêu đâu rồi? Ban nãy có phải cậu ta nhìn thấy ảo giác không?
Bản thân Lục Hào cũng đang kinh ngạc đến ngây người. Cậu cúi đầu nhìn chằm chằm hai tay mình, nắm năm ngón tay, có phần không phản ứng kịp——nãy cậu thật sư quăng người đi ư?
Huyền Qua che ở phía trước Lục Hào, quay đầu lại, trước hết liếc nhìn cánh tay cậu, xác định không bị sao, bấy giờ mới thở dài, ý cười hết sức rõ ràng, “Cục cưng, lần sau chúng ta nên chừa chút mặt mũi cho người ta.”
Tai Lục Hào đỏ ửng vì tiếng gọi “cục cưng” này, cậu chưa kịp lườm Huyền Qua thì đã có kẻ lao tới.
Một lần nữa đánh gục một tên, Lục Hào hoạt động cổ chân hơi bủn rủn, nhíu lông mày, “Có vẻ bất thường.”
“Ừ, những tên này cũng không biết tự vệ, nằm trên đất vẫn muốn bò dậy xông lên tiếp” Rõ ràng không hợp với lẽ thường.
Lục Hào nhíu lông mày, hét về phía Vũ Hàm, “Có loại trận pháp thanh tâm nào không?”
Vũ Hàm cũng đã phát hiện bất thường, miệng đang cắn một cây bút, tay cầm một thứ như chì than vẽ thật nhanh cái gì đó trên tấm gỗ.
Bên này, Lục Hào lại tháo khớp cánh tay của một tên đánh cho đo đất, không tới mấy phút chắc chắn không dậy nổi. Cậu thu tay, hơi khiếp sợ nhìn nắm đấm của mình, như không hiểu vì sao mình lại trở nên khỏe như thế.
“Mèo con, tập trung.” Huyền Qua nhân lúc rảnh rỗi xoa tóc Lục Hào, có điều cũng cảm thấy vụ ẩu đả này rất khó chịu, chỉ có bảy tên, đánh lâu thế rồi mà vẫn chưa giải quyết xong.
Bên Vũ Hàm đột nhiên gào lên, “Chỗ tôi xong rồi!” Rồi ném trận bài trong tay cho Lục Hào, “Tốn hai, Khôn một, Ly năm! Cậu ba tôi sáu cái!”
Lục Hào gật đầu, trực tiếp đặt tấm bài xuống phương vị dựa theo lời Vũ Hàm. Một bên khác, Vũ Hàm cũng bày xong sáu tấm khác, sau đó trực tiếp ngồi khoanh chân, kết thủ ấn, “Minh tâm ngộ tịnh, ứng biến vô đình…”
Theo thủ thế kết ấn và tốc độ nói không ngừng tăng nhanh của cậu ta, tấm gỗ vốn nằm trên mặt đất như bị một nguồn sức mạnh đè lên, dần dần lún vào trong đất.
Lục Hào kéo Huyền Qua lùi ra khỏi phạm vi trận pháp, quan sát vẻ mặt của những kẻ nằm trên mặt đất.
Gần nửa phút sau, cổ của gã tóc vàng cầm đầu như bị cái gì đó cuốn lấy, tay đột nhiên bóp lấy cổ mình, mấy giây lại buông lỏng, hôn mê.
Vũ Hàm đứng lên vỗ vụn cỏ trên quần, “Bầu không khí này tệ quá.”
Lục Hào gật gù, khí âm sát bị ép ra từ trên bảy người này quá đậm, mắt trái cậu cũng hơi khó chịu. Lục Hào đang muốn dụi thì phát hiện có bàn tay ấm áp nhẹ nhàng che trên mắt mình.
Là Huyền Qua.
Cậu căng thẳng một cách vô thức rồi lại thả lỏng rất nhanh.
Cũng không lâu lắm, bảy tên đều hôn mê bất tỉnh. Vũ Hàm nhặt bài gỗ về, cùng đứng thương lượng, “Vụ này thật sự có vấn đề, chúng ta không tìm lộn đấy chứ.”
“Khí âm sát trên người họ.” Lục Hào nhớ lại tình hình trước đó, “Như thể tiếp xúc quá gần gũi với đồ vật liên quan mới dính phải.” Cậu đi tới đặt một đồng xu lên ấn đường của một tên rồi cầm về, chụm trong lòng bàn tay lắc lắc, tính một quẻ.
“Mục tiêu không ít, vị trí rất phân tán, ẩn náu cực sâu, không dễ tìm”
Tiếp đó, ba người đi loanh quanh khắp nơi trong sân. Lúc này, sân khấu đã được dựng cơ bản, rất nhiều người tham gia lễ hội âm nhạc đã tới nơi, đến đến đi đi đều là người, vậy nên đám Lục Hào cũng không gây chú ý.
Cuối cùng tìm được đồ dưới một thân cây, bọc kín bằng vải đen. Mở túi vải, lộ ra một con búp bê đá, mắt nhắm miệng cong, dáng cười trông quỷ dị vô cùng.
Vũ Hàm lật con búp bê lên, quả nhiên thấy một khắc văn hình vuông ở trên, nét mặt nháy cái trở nên nghiêm túc, “Ngư Hạc trận.”
Nghe được cái tên này, đồng tử Lục Hào co lại, “Cái trận pháp vây con người như cá, sau đó chầm chậm rút ‘nước’ đi, cuối cùng khiến ‘cá’ chậm rãi khô cạn mà chết ư?”
“Chính nó, cậu biết à?”
“Ừ, tôi từng thấy trong sách, thế nhưng chưa gặp trong thực tế bao giờ”
Vũ Hàm gật đầu, nhìn hội trường lộn xộn, “Những con búp bê đá khác chắc chắn ở ngay xung quanh đây, quy mô của lễ hội âm nhạc này khá là nhỏ, chỗ tương ứng cũng không lớn, nhưng muốn bày Ngư Hạc trận thì ít nhất phải cần bốn mươi chín con búp bê mới được.”
Nói xong, cậu ta không nhịn được lại sờ quả đầu trọc lóc của mình, “Chỉ vì một cuộc thi mà cô giáo Tống mạnh tay quá! Cơ mà chúng ta phải làm sao thì mới được tính là qua? Phá trận pháp hay gì?”
Một bên khác, Tiết Phi Y tới Giang Thành thì đi tìm cô giáo Tống ngay.
Thấy Tiết Phi Y, cô Tống còn rất ngạc nhiên, “Sao cháu lại tới đây hả Tiểu Tráng?”
“Cô Tống, lâu rồi không gặp! Trước cháu nghe ông nội bảo cô lại bị ốm, tối ngủ không ngon. Bữa trước trở về từ tỉnh A, tiện đường mua cho cô hương an thần, đốt trước khi ngủ, nghe bảo hiệu quả tốt lắm”
Cô Tống nhận đồ, “Cháu có lòng quá.” Bà cười nói, “Không yên lòng Lục Hào với Vũ Hàm có phải không?”
“Năm trước cháu cũng từng tham gia cuộc thi này, có gì mà phải lo.” Tiết Phi Y không để ý, vẫn cười híp mắt, đổi chủ đề, “Nhưng mà cô biết đấy, ông Vũ chỉ có Vũ Hàm là độc đinh, mẹ Lục Hào năm ấy lại giúp bà Long, hai người đó đúng là cực kỳ lo lắng, lúc này mới bảo cháu đuổi theo trông coi.”
“Lại nói, đề thi lần này của chúng không khó, chính là giải quyết một lễ hội âm nhạc bởi vì thiết bị trục trặc giữa chừng mà một diễn viên trên sân khấu sẽ bị thương. Chỉ cần ngăn cản chuyện này thì coi như chúng qua cuộc thi. Tính phương hướng, định vị, tìm người, khẳng định không làm khó được hai đứa nó”
Tiết Phi Y đi ra khỏi chỗ của cô Tống, sờ cằm, hỏi Thanh Hà giả vờ ngủ, “Theo anh thì Lục Hào và thằng ngốc đầu trọc Vũ Hàm kia có thể đối phó được không?”
Thanh Hà không để ý đến anh.
“Ba sai rồi Tiểu Thanh Hà ơi, ba không nên hôn con mà chưa được cho phép!”
Vẫn không để ý đến anh.
Tiết Phi Y cảm nhận được sự kiên quyết của Thanh Hà, không thể làm gì khác là ôm tinh bàn, chuẩn bị đi coi lễ hội âm nhạc, anh có dự cảm không ổn lắm.
Phía nam thành phố.
Hai người đều cảm thấy nội dung của cuộc thi lần này hẳn là nhận dạng trận pháp ở hiện trường lễ hội âm nhạc, sau đó phá giải. Giờ đã nhận dạng được, coi như là hoàn thành một nửa. Hoàn thành trước hai mươi tư giờ, thời gian vẫn tính là dư dả.
Vũ Hàm viết viết vẽ vẽ trên giấy, dựa theo địa hình thiết kế vài cách giải Ngư Hạc trận. Ba người dựa vào bản vẽ này loanh quanh hơn một tiếng ở đây, tìm được ba mươi búp bê đá.
Những con búp bê này đặt cùng một chỗ trông quỷ dị vô cùng, vẻ mặt của từng con đều rất khoa trương, tư thế cũng bất đồng, nhìn nhiều liền cảm thấy khiếp sợ.
Lục Hào sờ mắt trái của mình, nhíu lông mày, “Bầu không khí hình như càng xấu đi.”
Mà toàn bộ người trong hội trường dường như cũng bắt đầu bị ảnh hưởng.
Phát hiện chỗ cách họ không xa lại có mấy người vì chuyện chẳng đâu vào đâu mà xúm lại đánh nhau, bên cạnh không có ai khuyên can mà còn hò reo đổ thêm dầu vào lửa.
Lục Hào mím môi, bước nhanh tới đứng ở chính giữa, kéo người đang vật lộn rồi lại chia ra tóm cổ tay song phương, bấm mạnh lên trên mấy cái. Xác định vài phút cánh tay đều không có sức, bấy giờ cậu mới sải hai bước sang bên cạnh, lấy đánh nhau trị đánh nhau vô cùng thô bạo tách hai người khác ra, “Nào, buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi.”
Chắc là cảm giác đau khiến mấy người này tỉnh táo một chút, song phương hăm dọa, không xâu xé nữa.
Vũ Hàm từ một bên khác chạy tới tìm Lục Hào, liếc nhìn sắc trời, vẻ mặt lo lắng, “Tôi cảm thấy chuyện hôm nay có vẻ quỷ quái.” Cậu ta đung đưa hai mươi mấy con búp bê xách trên tay, “Huyền Qua ở bên kia, anh ta tìm chính xác lắm.”
Lục Hào nhìn sân càng ngày càng nhiều người, đột nhiên mở miệng, “Chúng ta liên hệ cô giáo Tống đi.”
“Hả?” Vũ Hàm sờ đầu, “Thế thì thành tích của chúng ta sẽ bị hủy đấy.”
“Tình huống này.” Lục Hào nhìn vẻ mặt quái dị của mọi người chung quanh, đắn đo nói, “Cậu có cảm thấy không, cuộc thi ngày hôm nay không giống cuộc thi cho lắm, ý tôi là, cho dù là cuộc thi Giáp Mộc thì cũng sẽ không đùa giỡn mạng người.”
Vũ Hàm gật đầu, “Cũng phải.” Cậu ta theo thói quen sờ cái đầu trọc của mình, bật cười, “Bị hủy thì hủy thôi, sang năm thi lại là được, mạng người quan trọng nhất!”
“Ừ!”
Thế nhưng bọn họ lại phát hiện, tín hiệu điện thoại không biết đã mất hẳn từ bao giờ, hoàn toàn không có cách nào gọi điện. Mà lúc này, cả lễ hội âm nhạc lại bắt đầu sớm hơn dự tính hai tiếng, trên màn hình lớn cũng đã chạy ba mươi giây đếm ngược.
Đám đông hoàn toàn không nhận ra được sự bất thường bắt đầu kích động, liếc mắt nhìn, tất cả đều vung tay lên cùng vẻ mặt phấn khích.
Bất chợt, tim Lục Hào đập một cái, năm ngón tay cậu nắm chặt ba đồng xu, nhìn về phía sân khấu. Dây đàn ghita của một nam ca sĩ đột nhiên bị đứt, phát ra tiếng “Phựt” chói tai. Lúc khán giả dưới sân khấu ồn ào, hai đầu gối của người nọ đã khụy xuống đất ngã lăn ra, trong lỗ mũi chảy ra máu đen.
Màn hình lớn chiếu tình huống cực kỳ rõ ràng, nhưng kỳ dị chính là người ở hiện trường đều như bị điên, không có ai cảm thấy lo lắng hay sợ sệt, bầu không khí trái lại càng sôi nổi hơn. Ngay cả người cùng ban nhạc cũng như thể không phát hiện.
“Trận pháp đã khởi động!”
“Không thể nào!” Giọng Vũ Hàm hơi gấp, “Chúng ta đã hủy Ngư Hạc trận rồi mà, không thể ——” lúc này, cậu ta nhìn thấy dáng vẻ của những người đứng cách đó không xa, ánh mắt hiện vẻ không thể tin, “Bọn họ…” Vũ Hàm nuốt một ngụm nước bọt, nói khó khăn, “Trên mặt của họ đều có tử khí.”
“Đúng là chúng ta đã phá Ngư Hạc trận, thế nhưng bên trong trận này rất có thể bố trí trận pháp con, nhiều hơn một Ngư Hạc trận, hoặc là nhiều hơn một trận đòi mạng người”
Nhìn người toàn trường như đã mất trí, giọng Lục Hào trở nên kiên định, “Đây tuyệt đối không phải là một cuộc thi, không biết bên phía cô giáo Tống có biết tình huống của chúng ta không, nhưng hiện tại chỉ có thể dựa vào ba người chúng ta.” Nói rồi cậu nhìn về phía Huyền Qua cách đó không xa, đối phương như có cảm ứng cũng nhìn lại.
Chờ Huyền Qua đi tới bên cạnh, Lục Hào nhìn vào mắt đối phương, “Anh cắn em đi.”
Huyền Qua rất nhanh đã hiểu rõ ý của cậu, duỗi tay ôm người vào lòng, kéo phéc-mơ-tuya của áo khoác xuống một chút rồi tụt áo lót len màu đen bên trong, lộ ra bờ vai trắng như tuyết. Hắn sáp lại gần tai Lục Hào, “Tôi sẽ cắn nhẹ, nhịn một lát.”
Nói xong, hắn cúi người, dùng đầu lưỡi thấm ướt phần da trên vai, trực tiếp cắn.
Vũ Hàm còn chưa hiểu đây là chuyện gì thì đã thấy Lục Hào cầm cỏ thi, năm ngón tay xoay chuyển, gieo quẻ rất nhanh.
“Trong sân lồng bảy trận pháp, mắt trận phân biệt là vị trí Khảm, đông nam hai, vị trí Ly, bắc một bảy, vị trí Chấn, đông bắc ba một…”
Báo ra từng tọa độ một, Vũ Hàm phản ứng cũng rất nhanh, biết là Lục Hào dùng cách gì đó kích phát tiềm năng của mình, vội vàng nhớ hết tất cả vị trí.
Vũ Hàm cẩn thận cất đồ đi, nói rất nhanh, “Vậy tôi đi tìm mắt trận của mấy cái trận nhỏ, thuận tiện bố trí trận pháp chung quanh để đè lại.”
“Thế thì tôi đi tìm mắt trận của Ngư Hạc trận.” Lục Hào kéo áo lên vai, giọng điệu bình tĩnh, “Nhìn tình huống này, Ngư Hạc trận khẳng định sắp khởi động.” Nói xong nhìn về phía Huyền Qua.
“Mèo con, tôi làm gì?” Hắn đứng rất gần Lục Hào, ánh đèn rực rỡ lướt qua mặt hắn, trông mặt mày thâm thúy, ánh mắt vô cùng chuyên chú, cũng vô cùng dịu dàng.
Không chờ Lục Hào nói, hắn đã mở miệng trước, “Tôi biết rồi, tôi đi giúp Vũ Hàm, một mình cậu ta không làm được.”
Lục Hào gật đầu, sau đó thấy Huyền Qua đi về phía trước một bước, một giây sau, cậu được bao bọc bởi nhiệt độ quen thuộc. Cậu cảm giác mình được Huyền Qua ôm vào lòng, đối phương cúi đầu thì thầm, “Chú ý an toàn, lát nữa tôi tới tìm em.”
“Vâng, anh cũng vậy”
Nghe được câu trả lời, Huyền Qua hôn một cái vào cổ Lục Hào, sau khi đứng thẳng lại cẩn thận sửa sang quần áo cho cậu, không nói gì nữa.
o
Càng cuối thu càng lạnh, ba người Lục Hào, Huyền Qua và Vũ Hàm đứng ở bên ngoài địa điểm của lễ hội âm nhạc. Lá cây ngô đồng bên cạnh rụng dữ dội, trong chốc lát lại có một chiếc lá rơi xuống đầu Lục Hào.
Huyền Qua đang định đưa tay lấy xuống giúp Lục Hào thì nghe cậu nói nhỏ, “Anh đừng di chuyển.” Tiếp theo lại giải thích, “Phương pháp xem bói Mai Hoa dịch số là không tính vô sự, lá cây đúng lúc rơi xuống đỉnh đầu em, vừa khéo có thể bói một quẻ.”
Là tầng thấp nhất trong chuỗi khinh bỉ giới huyền thuật, Vũ Hàm cực kỳ tò mò với những nghề nghiệp ngoài trận pháp sư. Cậu ta nhìn Lục Hào đội lá cây bấm ngón tay xem bói, trong lòng hồi hộp theo, “Sao rồi sao rồi, có tiến triển mới không?”
Lục Hào sờ lá ngô đồng trên đỉnh đầu, bản thân cậu cũng hơi rối rắm, “Vẫn giống tượng quẻ trước đó, sẽ chết rất nhiều người, nhưng phương vị bói không chính xác lắm, cũng không tính được nguyên nhân gì gây ra.”
Bọn họ đi xe đến lễ hội âm nhạc Grapefruit, bởi vì xa lại còn kẹt xe nên lúc tới đã gần chiều.
Nhưng phiền phức là, đến nơi vẫn không có cách nào xác định nơi bọn họ muốn tìm có phải chỗ này không.
“Cuộc thi cấp Giáp Mộc đúng là phiền phức ghê.” Vũ Hàm cắn cọng cỏ khô, cái đầu trọc không sáng lắm, cậu ta ngẫm nghĩ, “Cậu xem, chúng ta có nên phân công nhau hành động không? Tôi qua chỗ triển lãm bán hàng phụ phẩm nông nghiệp nhìn thử coi sao.” Nói rồi bụng cậu ta réo lên, nhạc đệm phụ họa vô cùng chính xác.
Thế là nhất trí quyết định đi ăn trưa trước rồi thảo luận tiếp.
Địa điểm còn đang chạy thử thiết bị, khắp nơi đều là người đến người đi. ba người tìm xe đẩy nhỏ mua cơm hộp, đến một chiếc bàn đá trong góc, đặt cơm hộp mua được lên trên.
Huyền Qua giúp Lục Hào tách đũa trúc dùng một lần, ma sát qua lại cho đến khi dằm trúc đều bị mài sạch sẽ bấy giờ mới đưa cho cậu. Tiếp đó, hắn lại gắp hết thịt băm Lục Hào thích trong hộp của mình sang cho cậu.
Vũ Hàm ăn một miếng cơm trắng, bỗng cảm thấy cơm này sao mà đắng thế. Cậu ta đang định gặm một miếng củ cải trắng an ủi lòng mình thì phát hiện phía trước có mấy người đi tới, mắt không cẩn thận đối diện, đối phương còn khiêu khích huýt sáo với cậu ta.
Cậu ta nuốt miếng củ cải trong miệng xuống, “Thề trên danh nghĩa của ông nội tôi, mấy tên đang tới này chắc chắn không có ý tốt!”
Năm, sáu tên thanh niên đi tới, miệng ngậm thuốc lá, cánh tay có hình xăm nhìn không hiểu, đi thì hai chân cứ mở toang ra, lắc lư trông mà khó chịu, chỉ sợ người chung quanh không biết mình kiếm chuyện.
Chúng dừng lại ở lan can cao tới eo, tên đầu vàng cầm đầu nhìn ba người Lục Hào cách đó vài bước, “Phì” một tiếng nhổ mẩu thuốc lá xuống đất, “Không được ăn cơm ở đây, đến cái này mà cũng không biết hả bọn đần?”
Gã lại nhìn một vòng, “Úi chà, trông không giống tới đây làm part-time, tới làm chi? Mẹ mày mà không nói rõ thì hôm nay đừng hòng thoát khỏi bố!”
Vũ Hàm lau miệng, đang muốn nói gì đó, bỗng thấy Lục Hào lắc đầu với mình, cậu ta theo bản năng không lên tiếng.
Lúc này, Huyền Qua vẫn ngồi đột nhiên di chuyển, cũng không thấy rõ là động tác gì, đũa trúc mới tách ra trên tay nhoáng cái ném ra sau như phi tiêu, mang theo sức mạnh, vừa vặn đâm vào trên mí mắt tên đầu vàng. Đối phương bị đau, kêu một tiếng “A” thảm thiết.
Tiếp đó Huyền Qua đứng dậy, tay trái chống trên lan can, bắp thịt thít chặt. Hắn nhảy tới, chân dài thuận tiện quét ngang một cái, đá chéo vào mặt hai tên lâu la đang xông lên, lực rất lớn, hai tên kia nằm trên đất một lúc lâu cũng không dậy nổi.
Vũ Hàm nhìn mà cảm giác quai hàm mình đau âm ỉ, chiếc đũa cầm trên tay cũng vì hoảng sợ mà rơi mất, mau chóng tới bên cạnh Lục Hào, “Sao lại thành ra thế này? Kẻ thù trước đây của mấy người à?”
“Kẻ không quen biết.” Tầm mắt Lục Hào vững vàng dừng trên người Huyền Qua, trả lời đến là ngắn ngọn.
“Sao lại đánh nhau rồi?” Vũ Hàm nói, còn múa máy nắm đấm, ánh mắt phấn khích, “Thế chúng ta có cần lên giúp không?” Tuy rằng cậu ta cảm thấy dựa vào tư thái của Huyền Qua, giải quyết mấy kẻ kia chỉ là chuyện vài phút.
“Trên người mấy tên này rõ ràng dính khí âm sát, rất đậm.” Lục Hào mím môi, “Xem ra chúng ta tìm đúng chỗ rồi.”
Vũ Hàm cứ cảm thấy vẻ mặt Lục Hào lúc này rất nghiêm túc, bình thường như bánh waffles, vừa mềm vừa ngọt, giờ lại giông giống bánh lương khô, lạnh, cứng mẻ răng. Cậu ta đoán là Lục Hào đang lo lắng cho Huyền Qua, bèn quyết định im lặng không thêm phiền.
Kết quả là yên ổn chưa được hai giây, “Đờ mờ, nắm đấm này chắc chắn là từng luyện tập đúng không? Làm bằng inox hả?” Cậu ta nhìn, cảm thấy Huyền Qua đánh nhau đẹp trai cực kỳ luôn, không nhịn được muốn lấy điện thoại ra quay lại, về sau quan sát học tập.
Ngay lúc này, Lục Hào vẫn đứng yên ổn bên cạnh cậu ta đột nhiên di chuyển! Chỉ thấy Lục Hào dùng một tư thế giống Huyền Qua trước đó, tay chống lên lan can, nhảy phốc qua, không biết là sải chân kiểu gì, vừa hỗ trợ cản tấm thép nện về phía Huyền Qua từ sau lưng, nhưng một đòn này rõ ràng rất đau, toàn bộ động tác của Lục Hào đều đình trệ.
Đương lúc Vũ Hàm phản ứng lại định đi lên hỗ trợ thì thấy Lục Hào hoạt động cánh tay, sau đó tay trái kéo cánh tay của kẻ đánh lén kia, vặn một cái, tay phải nắm lấy áo đối phương, trực tiếp——
Túm người lên, ném vào bồn hoa bên cạnh!
Vũ Hàm nhịn không được xoa mắt mình, cậu ta đứng tại chỗ nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy thế giới này hình như đã hoàn toàn thay đổi——cậu em Lục mềm mại đáng yêu đâu rồi? Ban nãy có phải cậu ta nhìn thấy ảo giác không?
Bản thân Lục Hào cũng đang kinh ngạc đến ngây người. Cậu cúi đầu nhìn chằm chằm hai tay mình, nắm năm ngón tay, có phần không phản ứng kịp——nãy cậu thật sư quăng người đi ư?
Huyền Qua che ở phía trước Lục Hào, quay đầu lại, trước hết liếc nhìn cánh tay cậu, xác định không bị sao, bấy giờ mới thở dài, ý cười hết sức rõ ràng, “Cục cưng, lần sau chúng ta nên chừa chút mặt mũi cho người ta.”
Tai Lục Hào đỏ ửng vì tiếng gọi “cục cưng” này, cậu chưa kịp lườm Huyền Qua thì đã có kẻ lao tới.
Một lần nữa đánh gục một tên, Lục Hào hoạt động cổ chân hơi bủn rủn, nhíu lông mày, “Có vẻ bất thường.”
“Ừ, những tên này cũng không biết tự vệ, nằm trên đất vẫn muốn bò dậy xông lên tiếp” Rõ ràng không hợp với lẽ thường.
Lục Hào nhíu lông mày, hét về phía Vũ Hàm, “Có loại trận pháp thanh tâm nào không?”
Vũ Hàm cũng đã phát hiện bất thường, miệng đang cắn một cây bút, tay cầm một thứ như chì than vẽ thật nhanh cái gì đó trên tấm gỗ.
Bên này, Lục Hào lại tháo khớp cánh tay của một tên đánh cho đo đất, không tới mấy phút chắc chắn không dậy nổi. Cậu thu tay, hơi khiếp sợ nhìn nắm đấm của mình, như không hiểu vì sao mình lại trở nên khỏe như thế.
“Mèo con, tập trung.” Huyền Qua nhân lúc rảnh rỗi xoa tóc Lục Hào, có điều cũng cảm thấy vụ ẩu đả này rất khó chịu, chỉ có bảy tên, đánh lâu thế rồi mà vẫn chưa giải quyết xong.
Bên Vũ Hàm đột nhiên gào lên, “Chỗ tôi xong rồi!” Rồi ném trận bài trong tay cho Lục Hào, “Tốn hai, Khôn một, Ly năm! Cậu ba tôi sáu cái!”
Lục Hào gật đầu, trực tiếp đặt tấm bài xuống phương vị dựa theo lời Vũ Hàm. Một bên khác, Vũ Hàm cũng bày xong sáu tấm khác, sau đó trực tiếp ngồi khoanh chân, kết thủ ấn, “Minh tâm ngộ tịnh, ứng biến vô đình…”
Theo thủ thế kết ấn và tốc độ nói không ngừng tăng nhanh của cậu ta, tấm gỗ vốn nằm trên mặt đất như bị một nguồn sức mạnh đè lên, dần dần lún vào trong đất.
Lục Hào kéo Huyền Qua lùi ra khỏi phạm vi trận pháp, quan sát vẻ mặt của những kẻ nằm trên mặt đất.
Gần nửa phút sau, cổ của gã tóc vàng cầm đầu như bị cái gì đó cuốn lấy, tay đột nhiên bóp lấy cổ mình, mấy giây lại buông lỏng, hôn mê.
Vũ Hàm đứng lên vỗ vụn cỏ trên quần, “Bầu không khí này tệ quá.”
Lục Hào gật gù, khí âm sát bị ép ra từ trên bảy người này quá đậm, mắt trái cậu cũng hơi khó chịu. Lục Hào đang muốn dụi thì phát hiện có bàn tay ấm áp nhẹ nhàng che trên mắt mình.
Là Huyền Qua.
Cậu căng thẳng một cách vô thức rồi lại thả lỏng rất nhanh.
Cũng không lâu lắm, bảy tên đều hôn mê bất tỉnh. Vũ Hàm nhặt bài gỗ về, cùng đứng thương lượng, “Vụ này thật sự có vấn đề, chúng ta không tìm lộn đấy chứ.”
“Khí âm sát trên người họ.” Lục Hào nhớ lại tình hình trước đó, “Như thể tiếp xúc quá gần gũi với đồ vật liên quan mới dính phải.” Cậu đi tới đặt một đồng xu lên ấn đường của một tên rồi cầm về, chụm trong lòng bàn tay lắc lắc, tính một quẻ.
“Mục tiêu không ít, vị trí rất phân tán, ẩn náu cực sâu, không dễ tìm”
Tiếp đó, ba người đi loanh quanh khắp nơi trong sân. Lúc này, sân khấu đã được dựng cơ bản, rất nhiều người tham gia lễ hội âm nhạc đã tới nơi, đến đến đi đi đều là người, vậy nên đám Lục Hào cũng không gây chú ý.
Cuối cùng tìm được đồ dưới một thân cây, bọc kín bằng vải đen. Mở túi vải, lộ ra một con búp bê đá, mắt nhắm miệng cong, dáng cười trông quỷ dị vô cùng.
Vũ Hàm lật con búp bê lên, quả nhiên thấy một khắc văn hình vuông ở trên, nét mặt nháy cái trở nên nghiêm túc, “Ngư Hạc trận.”
Nghe được cái tên này, đồng tử Lục Hào co lại, “Cái trận pháp vây con người như cá, sau đó chầm chậm rút ‘nước’ đi, cuối cùng khiến ‘cá’ chậm rãi khô cạn mà chết ư?”
“Chính nó, cậu biết à?”
“Ừ, tôi từng thấy trong sách, thế nhưng chưa gặp trong thực tế bao giờ”
Vũ Hàm gật đầu, nhìn hội trường lộn xộn, “Những con búp bê đá khác chắc chắn ở ngay xung quanh đây, quy mô của lễ hội âm nhạc này khá là nhỏ, chỗ tương ứng cũng không lớn, nhưng muốn bày Ngư Hạc trận thì ít nhất phải cần bốn mươi chín con búp bê mới được.”
Nói xong, cậu ta không nhịn được lại sờ quả đầu trọc lóc của mình, “Chỉ vì một cuộc thi mà cô giáo Tống mạnh tay quá! Cơ mà chúng ta phải làm sao thì mới được tính là qua? Phá trận pháp hay gì?”
Một bên khác, Tiết Phi Y tới Giang Thành thì đi tìm cô giáo Tống ngay.
Thấy Tiết Phi Y, cô Tống còn rất ngạc nhiên, “Sao cháu lại tới đây hả Tiểu Tráng?”
“Cô Tống, lâu rồi không gặp! Trước cháu nghe ông nội bảo cô lại bị ốm, tối ngủ không ngon. Bữa trước trở về từ tỉnh A, tiện đường mua cho cô hương an thần, đốt trước khi ngủ, nghe bảo hiệu quả tốt lắm”
Cô Tống nhận đồ, “Cháu có lòng quá.” Bà cười nói, “Không yên lòng Lục Hào với Vũ Hàm có phải không?”
“Năm trước cháu cũng từng tham gia cuộc thi này, có gì mà phải lo.” Tiết Phi Y không để ý, vẫn cười híp mắt, đổi chủ đề, “Nhưng mà cô biết đấy, ông Vũ chỉ có Vũ Hàm là độc đinh, mẹ Lục Hào năm ấy lại giúp bà Long, hai người đó đúng là cực kỳ lo lắng, lúc này mới bảo cháu đuổi theo trông coi.”
“Lại nói, đề thi lần này của chúng không khó, chính là giải quyết một lễ hội âm nhạc bởi vì thiết bị trục trặc giữa chừng mà một diễn viên trên sân khấu sẽ bị thương. Chỉ cần ngăn cản chuyện này thì coi như chúng qua cuộc thi. Tính phương hướng, định vị, tìm người, khẳng định không làm khó được hai đứa nó”
Tiết Phi Y đi ra khỏi chỗ của cô Tống, sờ cằm, hỏi Thanh Hà giả vờ ngủ, “Theo anh thì Lục Hào và thằng ngốc đầu trọc Vũ Hàm kia có thể đối phó được không?”
Thanh Hà không để ý đến anh.
“Ba sai rồi Tiểu Thanh Hà ơi, ba không nên hôn con mà chưa được cho phép!”
Vẫn không để ý đến anh.
Tiết Phi Y cảm nhận được sự kiên quyết của Thanh Hà, không thể làm gì khác là ôm tinh bàn, chuẩn bị đi coi lễ hội âm nhạc, anh có dự cảm không ổn lắm.
Phía nam thành phố.
Hai người đều cảm thấy nội dung của cuộc thi lần này hẳn là nhận dạng trận pháp ở hiện trường lễ hội âm nhạc, sau đó phá giải. Giờ đã nhận dạng được, coi như là hoàn thành một nửa. Hoàn thành trước hai mươi tư giờ, thời gian vẫn tính là dư dả.
Vũ Hàm viết viết vẽ vẽ trên giấy, dựa theo địa hình thiết kế vài cách giải Ngư Hạc trận. Ba người dựa vào bản vẽ này loanh quanh hơn một tiếng ở đây, tìm được ba mươi búp bê đá.
Những con búp bê này đặt cùng một chỗ trông quỷ dị vô cùng, vẻ mặt của từng con đều rất khoa trương, tư thế cũng bất đồng, nhìn nhiều liền cảm thấy khiếp sợ.
Lục Hào sờ mắt trái của mình, nhíu lông mày, “Bầu không khí hình như càng xấu đi.”
Mà toàn bộ người trong hội trường dường như cũng bắt đầu bị ảnh hưởng.
Phát hiện chỗ cách họ không xa lại có mấy người vì chuyện chẳng đâu vào đâu mà xúm lại đánh nhau, bên cạnh không có ai khuyên can mà còn hò reo đổ thêm dầu vào lửa.
Lục Hào mím môi, bước nhanh tới đứng ở chính giữa, kéo người đang vật lộn rồi lại chia ra tóm cổ tay song phương, bấm mạnh lên trên mấy cái. Xác định vài phút cánh tay đều không có sức, bấy giờ cậu mới sải hai bước sang bên cạnh, lấy đánh nhau trị đánh nhau vô cùng thô bạo tách hai người khác ra, “Nào, buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi.”
Chắc là cảm giác đau khiến mấy người này tỉnh táo một chút, song phương hăm dọa, không xâu xé nữa.
Vũ Hàm từ một bên khác chạy tới tìm Lục Hào, liếc nhìn sắc trời, vẻ mặt lo lắng, “Tôi cảm thấy chuyện hôm nay có vẻ quỷ quái.” Cậu ta đung đưa hai mươi mấy con búp bê xách trên tay, “Huyền Qua ở bên kia, anh ta tìm chính xác lắm.”
Lục Hào nhìn sân càng ngày càng nhiều người, đột nhiên mở miệng, “Chúng ta liên hệ cô giáo Tống đi.”
“Hả?” Vũ Hàm sờ đầu, “Thế thì thành tích của chúng ta sẽ bị hủy đấy.”
“Tình huống này.” Lục Hào nhìn vẻ mặt quái dị của mọi người chung quanh, đắn đo nói, “Cậu có cảm thấy không, cuộc thi ngày hôm nay không giống cuộc thi cho lắm, ý tôi là, cho dù là cuộc thi Giáp Mộc thì cũng sẽ không đùa giỡn mạng người.”
Vũ Hàm gật đầu, “Cũng phải.” Cậu ta theo thói quen sờ cái đầu trọc của mình, bật cười, “Bị hủy thì hủy thôi, sang năm thi lại là được, mạng người quan trọng nhất!”
“Ừ!”
Thế nhưng bọn họ lại phát hiện, tín hiệu điện thoại không biết đã mất hẳn từ bao giờ, hoàn toàn không có cách nào gọi điện. Mà lúc này, cả lễ hội âm nhạc lại bắt đầu sớm hơn dự tính hai tiếng, trên màn hình lớn cũng đã chạy ba mươi giây đếm ngược.
Đám đông hoàn toàn không nhận ra được sự bất thường bắt đầu kích động, liếc mắt nhìn, tất cả đều vung tay lên cùng vẻ mặt phấn khích.
Bất chợt, tim Lục Hào đập một cái, năm ngón tay cậu nắm chặt ba đồng xu, nhìn về phía sân khấu. Dây đàn ghita của một nam ca sĩ đột nhiên bị đứt, phát ra tiếng “Phựt” chói tai. Lúc khán giả dưới sân khấu ồn ào, hai đầu gối của người nọ đã khụy xuống đất ngã lăn ra, trong lỗ mũi chảy ra máu đen.
Màn hình lớn chiếu tình huống cực kỳ rõ ràng, nhưng kỳ dị chính là người ở hiện trường đều như bị điên, không có ai cảm thấy lo lắng hay sợ sệt, bầu không khí trái lại càng sôi nổi hơn. Ngay cả người cùng ban nhạc cũng như thể không phát hiện.
“Trận pháp đã khởi động!”
“Không thể nào!” Giọng Vũ Hàm hơi gấp, “Chúng ta đã hủy Ngư Hạc trận rồi mà, không thể ——” lúc này, cậu ta nhìn thấy dáng vẻ của những người đứng cách đó không xa, ánh mắt hiện vẻ không thể tin, “Bọn họ…” Vũ Hàm nuốt một ngụm nước bọt, nói khó khăn, “Trên mặt của họ đều có tử khí.”
“Đúng là chúng ta đã phá Ngư Hạc trận, thế nhưng bên trong trận này rất có thể bố trí trận pháp con, nhiều hơn một Ngư Hạc trận, hoặc là nhiều hơn một trận đòi mạng người”
Nhìn người toàn trường như đã mất trí, giọng Lục Hào trở nên kiên định, “Đây tuyệt đối không phải là một cuộc thi, không biết bên phía cô giáo Tống có biết tình huống của chúng ta không, nhưng hiện tại chỉ có thể dựa vào ba người chúng ta.” Nói rồi cậu nhìn về phía Huyền Qua cách đó không xa, đối phương như có cảm ứng cũng nhìn lại.
Chờ Huyền Qua đi tới bên cạnh, Lục Hào nhìn vào mắt đối phương, “Anh cắn em đi.”
Huyền Qua rất nhanh đã hiểu rõ ý của cậu, duỗi tay ôm người vào lòng, kéo phéc-mơ-tuya của áo khoác xuống một chút rồi tụt áo lót len màu đen bên trong, lộ ra bờ vai trắng như tuyết. Hắn sáp lại gần tai Lục Hào, “Tôi sẽ cắn nhẹ, nhịn một lát.”
Nói xong, hắn cúi người, dùng đầu lưỡi thấm ướt phần da trên vai, trực tiếp cắn.
Vũ Hàm còn chưa hiểu đây là chuyện gì thì đã thấy Lục Hào cầm cỏ thi, năm ngón tay xoay chuyển, gieo quẻ rất nhanh.
“Trong sân lồng bảy trận pháp, mắt trận phân biệt là vị trí Khảm, đông nam hai, vị trí Ly, bắc một bảy, vị trí Chấn, đông bắc ba một…”
Báo ra từng tọa độ một, Vũ Hàm phản ứng cũng rất nhanh, biết là Lục Hào dùng cách gì đó kích phát tiềm năng của mình, vội vàng nhớ hết tất cả vị trí.
Vũ Hàm cẩn thận cất đồ đi, nói rất nhanh, “Vậy tôi đi tìm mắt trận của mấy cái trận nhỏ, thuận tiện bố trí trận pháp chung quanh để đè lại.”
“Thế thì tôi đi tìm mắt trận của Ngư Hạc trận.” Lục Hào kéo áo lên vai, giọng điệu bình tĩnh, “Nhìn tình huống này, Ngư Hạc trận khẳng định sắp khởi động.” Nói xong nhìn về phía Huyền Qua.
“Mèo con, tôi làm gì?” Hắn đứng rất gần Lục Hào, ánh đèn rực rỡ lướt qua mặt hắn, trông mặt mày thâm thúy, ánh mắt vô cùng chuyên chú, cũng vô cùng dịu dàng.
Không chờ Lục Hào nói, hắn đã mở miệng trước, “Tôi biết rồi, tôi đi giúp Vũ Hàm, một mình cậu ta không làm được.”
Lục Hào gật đầu, sau đó thấy Huyền Qua đi về phía trước một bước, một giây sau, cậu được bao bọc bởi nhiệt độ quen thuộc. Cậu cảm giác mình được Huyền Qua ôm vào lòng, đối phương cúi đầu thì thầm, “Chú ý an toàn, lát nữa tôi tới tìm em.”
“Vâng, anh cũng vậy”
Nghe được câu trả lời, Huyền Qua hôn một cái vào cổ Lục Hào, sau khi đứng thẳng lại cẩn thận sửa sang quần áo cho cậu, không nói gì nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook