Quách Thống Lĩnh! Nhà Ngài Có Sói
-
Chương 69: Hết Thảy Đều Là Của Tôi (H+)
Cùng với tiếng kêu sợ hãi của Lưu Y, hai bầu ngực đầy đặn cùng thân hình quyến rũ, nõn nà hiện ra.
“Sói con, em thật đẹp…” Tiếng nói thô tục, cùng bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn ngực cô, đôi mắt Quách Tử Tôn lại càng trở nên u tối, thâm sâu.
Cô liều mạng dùng hai chân đá hắn, lại bị Quách Tử kẹp chặt, ngay khi nhìn đến ánh mắt như thú đói kia liền kinh hãi mà hét lớn:
“Quách Tử Tôn! Chẳng phải anh hứa sẽ không làm chuyện đó khi chưa được sự đồng ý của tôi sao?”
“Là em không cho tôi cảm giác an toàn.” Giọng nói trầm thấp dịu dàng vô cùng. Hắn chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, ánh mắt lại tuyệt nhiên lạnh lùng cùng tàn nhẫn.
Cô nghe nhầm ư? Quách Tử Tôn mà cũng cần cảm giác đó?
“Nhưng… tôi… tôi… không muốn!”
“Yên tâm! Tôi sẽ làm cho em phải muốn!” Đôi mắt Quách Tử Tôn gần như trở nên độc đoán.
Ngay lập tức bàn tay nắm lấy bầu ngực căng tròn của cô mà nhào nặn, vân vê.
“Tử Tôn… con chip…” Gương mặt cô mê muội, ánh mắt đục mờ, hơi thở hổn hển, cô vớt lại chút lý trí trước khi bị nhấn chìm mà nói.
Cô ngây thơ cho rằng, từ đầu tới cuối Quách Tử Tôn vì muốn biết được tung tích của con chip mà dụ hoặc cô, cho nên nếu hắn biết được chân tướng thì có thể buông tha cho cô, nhưng nào ngờ hắn lại mạnh mẽ gạt đi, xem đó chỉ như một chuyện cỏn con.
“Em không cần phải nói! Tôi sẽ tự điều tra!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn thống khổ của cô siết lại, thân mình bị người đàn ông dày vò, khuôn ngực trắng mềm đầy đặn phập phồng như thủy triều hướng tới hắn.
Ngay lúc đôi môi ấm nóng của Quách Tử Tôn ngậm chặt lấy đầu nụ hoa, thì cơ thể cô lập tức co lại, sự kích thích hoà cùng âm thanh bi thương vang lên:
“Xin anh… dừng lại đi! Phi Điểu đã chết… người còn chưa tìm thấy…”
Nhìn thấy gương mặt run rẩy của Lưu Y, đáy mắt Quách Tử Tôn thoáng qua một cơn đau thật sâu, lại lạnh như băng tuyết ngàn năm.
Cuối cùng giận dữ nói: “Cậu ta còn sống! Không phải tôi đã nói sẽ đưa người về cho em sao? Em lắm lý do từ chối tôi thật đấy!”
“Anh nói thật chứ?” Cô kinh ngạc mở to mắt, toan định ngóc đầu dậy thì bị Quách Tử Tôn phủ lên đôi môi trực tiếp đè xuống.
Đoạn mút mạnh một cái rồi mới chịu rời ra.
“Em là một con Sói nhỏ bất tuân, ngang ngạnh, câu trước vừa nói em không được khiến tôi tức giận, câu sau đã chọc tôi nổi điên. Cho em lời cảnh cáo cuối cùng, kể từ giờ phút này còn nhớ đến cái tên đó nữa, tôi sẽ cho hắn ta hồn lìa khỏi xác ngay lập tức!”
Bất kể là gì cô cũng chưa từng tin Quách Tử Tôn, nhưng riêng chuyện này cô đặc biệt tin hắn, và càng muốn được tin hắn.
Lưu Y ngây người, liếm liếm cánh môi sưng đỏ, đầu gật gật như một con búp bê. Động tác dụ tình này khiến dục vọng của Quách Tử Tôn lần nữa tràn đầy, thật sự làm hắn muốn cắn nuốt cô.
Đôi mắt hắn tối sầm lại, lập tức cúi đầu xuống, ngậm lấy nụ hoa mẫn cảm sớm đã dựng đứng lên, cuồng bạo mà gặm nhấm đôi bầu ngực non mềm, tròn đầy, mỗi nơi chạm tới đều để lại dấu vết kịch liệt.
Thân mình Lưu Y như một nàng tiên thoát tục, ga giường màu tối càng tôn thêm thân thể trắng nõn của cô, kích thích mọi giác quan của Quách Tử Tôn. Giống như một sự trừng phạt, bàn tay to của hắn càng thêm mạnh bạo, không ngừng di chuyển trên thân thể mềm mại, trẻ trung của cô.
Cho tới khi chạm đến bên dưới, không một động tác báo trước, hắn thô bạo kéo đi chiếc quần nhỏ màu đen đang che lấp đi nơi vùng đất bí ẩn.
Lưu Y vừa hoảng sợ lại vừa thấy xấu hổ, hai chân kẹp chặt với nhau, giọng điệu khi van xin cũng mê hoặc lòng người:
“Đừng nhìn…đừng nhìn!”
“Em ngoan nào! Của tôi, tôi đương nhiên có quyền nhìn rồi, huống gì nó lại khinh diễm thế này!” Quách Tử Tôn nở nụ cười lưu manh, trêu chọc.
“Vô sỉ… cái gì là của anh?” Gò má cho tới vành tai của Lưu Y phút chốc đỏ như mặt trời. Thân thể mềm mại không ngừng cong lên, lại không biết làm như vậy càng kích thích cơn dục vọng của Quách Tử Tôn.
Hơi thở nóng bỏng phả vào gương mặt đang đê mê của cô, Quách Tử Tôn bá đạo khẳng định:
“Hết thảy đều là của tôi!”
Dứt lời bàn tay tiến vào giữa hai chân cô, như là cố ý tra tấn, tốc độ xâm nhập liền giảm đi, từng chút một nhẹ nhàng đi sâu vào trong, ngón tay phủ lên nhụy hoa của cô, dễ dàng bắt được điểm mẫn cảm.
Lưu Y cắn chặt môi, ngón tay tà ác của Quách Tử Tôn làm thân thể cô từng đợt run rẩy, khiến cô thiếu chút nữa không thể hít thở được.
Cuối cùng một tia lý trí cũng phiêu tán. Khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp như trăng sáng toát lên vẻ mê hoặc. Nhất là cặp mắt kia quá mức mỹ lệ, đồng tử trong trẻo ngấn nước tựa ngọc lưu ly ngâm trong suối. Thân mình lại quyến rũ, mềm mại như lụa làm cho thị giác lẫn xúc giác của Quách Tử Tôn bị kích thích đến vạn phần.
Cả người Lưu Y không ngừng run lên, khoái cảm khiến hơi thở cô cũng trở nên khan hiếm, cũng bởi động tác kịch liệt của Quách Tử Tôn mà không nói nổi câu nào.
Mặc dù cô luôn tỏ ra là người phụ nữ phóng khoáng nhưng bản thân lại chưa bao giờ trải qua chuyện này, bây giờ lại lộ cả cơ thể trần trụi trước mắt Quách Tử Tôn thì trong lòng dâng lên cảm giác vô cùng sợ hãi, nhưng đồng thời lại không thể khống chế được cảm giác hưng phấn đang dần gặm nhấm cơ thể mình.
“Sói con, em nên thành thật như cơ thể mình thì hơn, bên dưới đó…đã ướt hết tay tôi rồi!”
“Câm miệng! Có giỏi… thì bỏ cái tay của anh ra…ưm… ư… khốn…khốn khiếp…”
Thân mình cô vặn vẹo hoàn toàn phát kích bản tính xâm chiếm ngỗ ngược của Quách Tử Tôn, vật nóng bỏng cũng dần sưng cứng để giữa hai chân cô, mỗi lúc một lớn chà sát trên da thịt.
“Được thôi! Là em nói đấy nhé!”
Quách Tử Tôn như dã thú đứt xích, ánh mắt lại ngạo nghễ, thân mình cao lớn quỳ giữa giường, không tiết chế được nữa mà vội vàng tách hai chân cô ra, nắm chặt lấy eo nhỏ mà đâm thật sâu.
“A———-.” Lưu Y đau đớn hét lên một tiếng chói tai.
Cảm giác cơ thể như bị xé nát ra.
“Sói con, em thật đẹp…” Tiếng nói thô tục, cùng bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn ngực cô, đôi mắt Quách Tử Tôn lại càng trở nên u tối, thâm sâu.
Cô liều mạng dùng hai chân đá hắn, lại bị Quách Tử kẹp chặt, ngay khi nhìn đến ánh mắt như thú đói kia liền kinh hãi mà hét lớn:
“Quách Tử Tôn! Chẳng phải anh hứa sẽ không làm chuyện đó khi chưa được sự đồng ý của tôi sao?”
“Là em không cho tôi cảm giác an toàn.” Giọng nói trầm thấp dịu dàng vô cùng. Hắn chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, ánh mắt lại tuyệt nhiên lạnh lùng cùng tàn nhẫn.
Cô nghe nhầm ư? Quách Tử Tôn mà cũng cần cảm giác đó?
“Nhưng… tôi… tôi… không muốn!”
“Yên tâm! Tôi sẽ làm cho em phải muốn!” Đôi mắt Quách Tử Tôn gần như trở nên độc đoán.
Ngay lập tức bàn tay nắm lấy bầu ngực căng tròn của cô mà nhào nặn, vân vê.
“Tử Tôn… con chip…” Gương mặt cô mê muội, ánh mắt đục mờ, hơi thở hổn hển, cô vớt lại chút lý trí trước khi bị nhấn chìm mà nói.
Cô ngây thơ cho rằng, từ đầu tới cuối Quách Tử Tôn vì muốn biết được tung tích của con chip mà dụ hoặc cô, cho nên nếu hắn biết được chân tướng thì có thể buông tha cho cô, nhưng nào ngờ hắn lại mạnh mẽ gạt đi, xem đó chỉ như một chuyện cỏn con.
“Em không cần phải nói! Tôi sẽ tự điều tra!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn thống khổ của cô siết lại, thân mình bị người đàn ông dày vò, khuôn ngực trắng mềm đầy đặn phập phồng như thủy triều hướng tới hắn.
Ngay lúc đôi môi ấm nóng của Quách Tử Tôn ngậm chặt lấy đầu nụ hoa, thì cơ thể cô lập tức co lại, sự kích thích hoà cùng âm thanh bi thương vang lên:
“Xin anh… dừng lại đi! Phi Điểu đã chết… người còn chưa tìm thấy…”
Nhìn thấy gương mặt run rẩy của Lưu Y, đáy mắt Quách Tử Tôn thoáng qua một cơn đau thật sâu, lại lạnh như băng tuyết ngàn năm.
Cuối cùng giận dữ nói: “Cậu ta còn sống! Không phải tôi đã nói sẽ đưa người về cho em sao? Em lắm lý do từ chối tôi thật đấy!”
“Anh nói thật chứ?” Cô kinh ngạc mở to mắt, toan định ngóc đầu dậy thì bị Quách Tử Tôn phủ lên đôi môi trực tiếp đè xuống.
Đoạn mút mạnh một cái rồi mới chịu rời ra.
“Em là một con Sói nhỏ bất tuân, ngang ngạnh, câu trước vừa nói em không được khiến tôi tức giận, câu sau đã chọc tôi nổi điên. Cho em lời cảnh cáo cuối cùng, kể từ giờ phút này còn nhớ đến cái tên đó nữa, tôi sẽ cho hắn ta hồn lìa khỏi xác ngay lập tức!”
Bất kể là gì cô cũng chưa từng tin Quách Tử Tôn, nhưng riêng chuyện này cô đặc biệt tin hắn, và càng muốn được tin hắn.
Lưu Y ngây người, liếm liếm cánh môi sưng đỏ, đầu gật gật như một con búp bê. Động tác dụ tình này khiến dục vọng của Quách Tử Tôn lần nữa tràn đầy, thật sự làm hắn muốn cắn nuốt cô.
Đôi mắt hắn tối sầm lại, lập tức cúi đầu xuống, ngậm lấy nụ hoa mẫn cảm sớm đã dựng đứng lên, cuồng bạo mà gặm nhấm đôi bầu ngực non mềm, tròn đầy, mỗi nơi chạm tới đều để lại dấu vết kịch liệt.
Thân mình Lưu Y như một nàng tiên thoát tục, ga giường màu tối càng tôn thêm thân thể trắng nõn của cô, kích thích mọi giác quan của Quách Tử Tôn. Giống như một sự trừng phạt, bàn tay to của hắn càng thêm mạnh bạo, không ngừng di chuyển trên thân thể mềm mại, trẻ trung của cô.
Cho tới khi chạm đến bên dưới, không một động tác báo trước, hắn thô bạo kéo đi chiếc quần nhỏ màu đen đang che lấp đi nơi vùng đất bí ẩn.
Lưu Y vừa hoảng sợ lại vừa thấy xấu hổ, hai chân kẹp chặt với nhau, giọng điệu khi van xin cũng mê hoặc lòng người:
“Đừng nhìn…đừng nhìn!”
“Em ngoan nào! Của tôi, tôi đương nhiên có quyền nhìn rồi, huống gì nó lại khinh diễm thế này!” Quách Tử Tôn nở nụ cười lưu manh, trêu chọc.
“Vô sỉ… cái gì là của anh?” Gò má cho tới vành tai của Lưu Y phút chốc đỏ như mặt trời. Thân thể mềm mại không ngừng cong lên, lại không biết làm như vậy càng kích thích cơn dục vọng của Quách Tử Tôn.
Hơi thở nóng bỏng phả vào gương mặt đang đê mê của cô, Quách Tử Tôn bá đạo khẳng định:
“Hết thảy đều là của tôi!”
Dứt lời bàn tay tiến vào giữa hai chân cô, như là cố ý tra tấn, tốc độ xâm nhập liền giảm đi, từng chút một nhẹ nhàng đi sâu vào trong, ngón tay phủ lên nhụy hoa của cô, dễ dàng bắt được điểm mẫn cảm.
Lưu Y cắn chặt môi, ngón tay tà ác của Quách Tử Tôn làm thân thể cô từng đợt run rẩy, khiến cô thiếu chút nữa không thể hít thở được.
Cuối cùng một tia lý trí cũng phiêu tán. Khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp như trăng sáng toát lên vẻ mê hoặc. Nhất là cặp mắt kia quá mức mỹ lệ, đồng tử trong trẻo ngấn nước tựa ngọc lưu ly ngâm trong suối. Thân mình lại quyến rũ, mềm mại như lụa làm cho thị giác lẫn xúc giác của Quách Tử Tôn bị kích thích đến vạn phần.
Cả người Lưu Y không ngừng run lên, khoái cảm khiến hơi thở cô cũng trở nên khan hiếm, cũng bởi động tác kịch liệt của Quách Tử Tôn mà không nói nổi câu nào.
Mặc dù cô luôn tỏ ra là người phụ nữ phóng khoáng nhưng bản thân lại chưa bao giờ trải qua chuyện này, bây giờ lại lộ cả cơ thể trần trụi trước mắt Quách Tử Tôn thì trong lòng dâng lên cảm giác vô cùng sợ hãi, nhưng đồng thời lại không thể khống chế được cảm giác hưng phấn đang dần gặm nhấm cơ thể mình.
“Sói con, em nên thành thật như cơ thể mình thì hơn, bên dưới đó…đã ướt hết tay tôi rồi!”
“Câm miệng! Có giỏi… thì bỏ cái tay của anh ra…ưm… ư… khốn…khốn khiếp…”
Thân mình cô vặn vẹo hoàn toàn phát kích bản tính xâm chiếm ngỗ ngược của Quách Tử Tôn, vật nóng bỏng cũng dần sưng cứng để giữa hai chân cô, mỗi lúc một lớn chà sát trên da thịt.
“Được thôi! Là em nói đấy nhé!”
Quách Tử Tôn như dã thú đứt xích, ánh mắt lại ngạo nghễ, thân mình cao lớn quỳ giữa giường, không tiết chế được nữa mà vội vàng tách hai chân cô ra, nắm chặt lấy eo nhỏ mà đâm thật sâu.
“A———-.” Lưu Y đau đớn hét lên một tiếng chói tai.
Cảm giác cơ thể như bị xé nát ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook