Quách Thống Lĩnh! Nhà Ngài Có Sói
-
Chương 64: Đến Wan Chai
Sau câu nói của Uri không gian bao trùm một bầu không khí yên lặng đáng sợ, ngay cả tiếng kim rơi trên sàn dường như cũng có thể nghe thấy được.
Quách Tử Tôn ngồi đối diện với Lưu Y, ánh mắt thâm trầm, khó đoán, dù chỉ là một phản ứng cực kỳ nhỏ cô cũng có thể tinh ý phát hiện ra, vừa rồi ngón tay cầm đũa của hắn đã giật nhẹ một cái. Chứng tỏ trong lòng chấn động không ít.
Mặc dù vậy phản ứng này cũng quá đỗi bình tĩnh rồi, đổi lại là người khác khi nghe tin người trong lòng còn sống chẳng phải đã nhảy cẫng lên vì vui mừng sao?
Ngay sau đó Quách Tử Tôn cầm lấy phong bao mà Uri đưa đến, gương mặt cương nghị thoáng hiện ra nét chần chờ, một giây tiếp theo lại không do dự mà rút tờ báo cáo trong đó ra.
Giờ khắc này, lòng Lưu Y có chút bồn chồn.
Tập báo cáo có mấy tờ giấy, tất cả đều có liên quan đến việc xét nghiệm ADN, hơn nữa đều là những số liệu phân tích chi tiết. Quách Tử Tôn cẩn thận xem xét, cho đến tờ cuối cùng ghi kết quả phân tích.
Đôi mắt lạnh băng trong giây lát dao động.
“Thống lĩnh La Kỳ đã đích thân đi làm kiểm tra, kết quả thực sự trùng khớp.” Uri bên cạnh lên tiếng nói.
Tim hắn như ngừng đập, hắn lại khẽ nhìn về Lưu Y, sắc mặt hắn thực sự không che giấu nỗi bất an.
Hết thảy đều yên tĩnh xuống dưới.
Mùi vị ngột ngạt như lan đầy căn phòng, không chừa một góc nào.
“Uri!”
“Dạ, Thống lĩnh, ngài có gì sai bảo?” Uri lập tức cung kính hạ thấp người.
Quách Tử Tôn tạm dừng một lúc, rất lâu sau cũng vẫn chưa lên tiếng. Hắn một lần nữa cầm bản báo cáo, nhìn chăm chú, nơi đáy mắt ánh lên một vẻ kiên định.
“Người đang ở đâu?”
“Đã đưa về Nam Kinh thưa ngài!”
“Hạ lệnh, ngay lập tức chuẩn bị máy bay cho tôi.” Dứt lời Quách Tử Tôn liền nhanh chóng đứng dậy, dáng vẻ giờ phút này lại khẩn trương kỳ lạ.
Phía đối diện, Lưu Y cũng đột ngột buông đũa đứng lên theo, ánh mắt sói nhỏ sắc bén nhìn chằm chằm vào Quách Tử Tôn, như nhắc nhở hắn vẫn còn lời đã hứa với cô.
Quách Tử Tôn không nhìn vào Lưu Y mà lại hướng đến Uri, ra lệnh: “Uri cậu đưa Lưu Y ấy đến chỗ của Hải Lão, cô ấy muốn làm gì thì cứ để cô ấy làm, nhớ phải đảm bảo an toàn cho cô ấy.” Câu cuối Quách Tử Tôn cố tình nhấn mạnh.
“Vâng thưa ngài!”
Nói xong Quách Tử Tôn mới chầm chầm nhìn vào Lưu Y, ánh mắt có chút lưu luyến, dây dưa, muốn nói gì đó rồi lại thôi. Sau cùng liền lập tức sải bước rời đi.
Gương mặt Lưu Y phảng phất sự lạnh lẽo như băng, trong lòng lại giống như có tảng đá đè xuống, nặng trĩu. Sự sắp xếp của Quách Tử Tôn cô đương nhiên không dám phản kháng, chỉ là khi thấy hắn vì Diệp Dư Uyển lại vội vàng quay về Trung Quốc như vậy, thì tâm trạng đột nhiên lại có chút hụt hẫng, rất khó chịu.
Cô biết mình chỉ là người thay thế, một người để hắn có thể giải quyết nỗi buồn, bây giờ người phụ nữ mà hắn ngày đêm mong nhớ đã trở về, có phải cô cũng sớm nên tìm đường lui cho mình rồi không?
“Lưu Y cô không sao chứ?” Thấy vẻ mặt đăm chiêu của Lưu Y, Uri hơi nghiêng đầu, tò mò hỏi.
Lưu Y dùng chiếc khăn trắng lau nhẹ lên môi, sau đó đẩy ghế bước ngang qua người Uri, nhếch miệng giận dữ: “Có sao đấy! Lần tới gặp tôi đừng đeo khẩu trang nữa! Làm giá thế đủ rồi!”
“Cô… cô không đòi hôn tôi nữa sao?” Uri cảnh giác thăm dò.
“Tối đó nói đùa anh thôi, đừng xem là thật, hậu cung của tôi còn nhiều người đẹp trai hơn anh nữa.”
Uri theo sau Lưu Y bước ra ngoài, lo lắng nhắc nhở: “Lưu Y nếu để Thống lĩnh nghe được lời này nhất định sẽ không tha cho cô đâu.”
Lưu Y cười mỉa mai: “Anh yên tâm đi bây giờ trong đầu anh ta chỉ có cô vợ bé nhỏ Diệp Dư Uyển thôi, tôi chẳng qua chỉ là món đồ chơi tiện tay anh ta nhặt về, chán rồi thì bỏ đi ấy mà!”
Uri vừa mở cửa xe cho cô, vừa khó khăn nói:
“Cô đừng nói như vậy, Thống lĩnh thật ra rất thích cô, theo ngài ấy bao năm đây là lần đầu tôi thấy ngài ấy có thể thoải mái bên cạnh một người phụ nữ, còn có thể làm những việc mà chưa từng làm với bất kỳ ai. Tôi thấy rõ trong lòng ngài ấy có cô, còn cô đến giờ vẫn chưa phát hiện ra là đã thích ngài ấy rồi sao?”
Lưu Y ngồi vào trong xe, trừng mắt giận dữ: “Anh bị thần kinh hả? Tôi mà thích Quách Tử Tôn?”
“Cô đang ghen đấy thôi!” Uri tủm tỉm cười một cái.
“Mẹ kiếp anh mà còn nói nữa, bà đây hôn chết anh.” Vừa nói cô vừa giơ ngón giữa hướng đến trước mặt Uri.
“Cô! Đúng là yêu nghiệt!” Lập tức Uri lùi về sau vài bước, vội vội vàng vàng dùng tay bịt chặt lấy miệng.
Bị Lưu Y hôn không đáng sợ, bị Thống lĩnh chém chết mới đáng sợ.
1 giờ 30 phút sau đó.
Trường đua ngựa Happy Valley là một trong hai trường đua ngựa lớn nhất ở Hong Kong, nó nằm ở Thung lũng Hạnh phúc thuộc quận Wan Chai, xung quanh trường đua cỏ xanh mượt là các toà nhà chọc trời vô cùng sa hoa, lộng lẫy.
Hầu hết các trận đua ngựa được tổ chức vào ban đêm, và những toà nhà với ánh sáng rực rỡ này nghiễm nhiên tạo thành bức phông màn lóng lánh, đầy sắc màu rực rỡ cho đường đua.
Không bao lâu, cả chục chiếc xe màu đen xa hoa dừng lại trên tấm thảm màu đỏ, dưới ánh đèn thạch anh, dẫn đầu là chiếc Bugatti sang trọng có ấn ký sư tử cánh chim. Đây là chiếc duy nhất trên thế giới, chỉ cần nhìn vào đó là đã có thể thấy được địa vị tôn quý và thân phận của người ngồi bên trong.
Lưu Y cùng Uri đứng trước một hội quán có kiến trúc đồ sộ, phía sau họ còn có đến mấy chục gã vệ sĩ đều là lực lượng đặc vụ chuyên nghiệp. Còn không để cho bọn đàn em của Hải Lão kịp chạy đi thông báo, Uri đã dí thẳng súng vào đầu một tên, trực tiếp cùng hắn đi thẳng vào trong thang máy.
Hội quán gồm hai mươi tầng lầu và ba tầng ngầm, bên trong có tám nhà ăn kiểu Tây Âu. Còn có quán bar, quán cafe, phòng bạc, KTV, và các khu vực giải trí mua vui khác.
Chỉ một lát sau bọn họ đã đứng ở tầng cao nhất của hội quán, tên đàn em của Hải Lão dẫn họ đến một căn phòng với cửa gỗ lớn được làm từ Cẩm Lai Hồng sang trọng.
RẦM——.
Với cú đá của Uri, liền khiến tên đàn em của Hải Lão bay thẳng đến cửa rồi ngã nhào vào bên trong.
Âm thanh hỗn loạn tức thì vang lên.
Ngay lúc Uri cùng Lưu Y bước vào, thì sắc mặt cả hai lập tức biến đổi.
Bởi cảnh tượng đang diễn ra trước mắt bọn họ vô cùng bệnh hoạn và thối nát.
Quách Tử Tôn ngồi đối diện với Lưu Y, ánh mắt thâm trầm, khó đoán, dù chỉ là một phản ứng cực kỳ nhỏ cô cũng có thể tinh ý phát hiện ra, vừa rồi ngón tay cầm đũa của hắn đã giật nhẹ một cái. Chứng tỏ trong lòng chấn động không ít.
Mặc dù vậy phản ứng này cũng quá đỗi bình tĩnh rồi, đổi lại là người khác khi nghe tin người trong lòng còn sống chẳng phải đã nhảy cẫng lên vì vui mừng sao?
Ngay sau đó Quách Tử Tôn cầm lấy phong bao mà Uri đưa đến, gương mặt cương nghị thoáng hiện ra nét chần chờ, một giây tiếp theo lại không do dự mà rút tờ báo cáo trong đó ra.
Giờ khắc này, lòng Lưu Y có chút bồn chồn.
Tập báo cáo có mấy tờ giấy, tất cả đều có liên quan đến việc xét nghiệm ADN, hơn nữa đều là những số liệu phân tích chi tiết. Quách Tử Tôn cẩn thận xem xét, cho đến tờ cuối cùng ghi kết quả phân tích.
Đôi mắt lạnh băng trong giây lát dao động.
“Thống lĩnh La Kỳ đã đích thân đi làm kiểm tra, kết quả thực sự trùng khớp.” Uri bên cạnh lên tiếng nói.
Tim hắn như ngừng đập, hắn lại khẽ nhìn về Lưu Y, sắc mặt hắn thực sự không che giấu nỗi bất an.
Hết thảy đều yên tĩnh xuống dưới.
Mùi vị ngột ngạt như lan đầy căn phòng, không chừa một góc nào.
“Uri!”
“Dạ, Thống lĩnh, ngài có gì sai bảo?” Uri lập tức cung kính hạ thấp người.
Quách Tử Tôn tạm dừng một lúc, rất lâu sau cũng vẫn chưa lên tiếng. Hắn một lần nữa cầm bản báo cáo, nhìn chăm chú, nơi đáy mắt ánh lên một vẻ kiên định.
“Người đang ở đâu?”
“Đã đưa về Nam Kinh thưa ngài!”
“Hạ lệnh, ngay lập tức chuẩn bị máy bay cho tôi.” Dứt lời Quách Tử Tôn liền nhanh chóng đứng dậy, dáng vẻ giờ phút này lại khẩn trương kỳ lạ.
Phía đối diện, Lưu Y cũng đột ngột buông đũa đứng lên theo, ánh mắt sói nhỏ sắc bén nhìn chằm chằm vào Quách Tử Tôn, như nhắc nhở hắn vẫn còn lời đã hứa với cô.
Quách Tử Tôn không nhìn vào Lưu Y mà lại hướng đến Uri, ra lệnh: “Uri cậu đưa Lưu Y ấy đến chỗ của Hải Lão, cô ấy muốn làm gì thì cứ để cô ấy làm, nhớ phải đảm bảo an toàn cho cô ấy.” Câu cuối Quách Tử Tôn cố tình nhấn mạnh.
“Vâng thưa ngài!”
Nói xong Quách Tử Tôn mới chầm chầm nhìn vào Lưu Y, ánh mắt có chút lưu luyến, dây dưa, muốn nói gì đó rồi lại thôi. Sau cùng liền lập tức sải bước rời đi.
Gương mặt Lưu Y phảng phất sự lạnh lẽo như băng, trong lòng lại giống như có tảng đá đè xuống, nặng trĩu. Sự sắp xếp của Quách Tử Tôn cô đương nhiên không dám phản kháng, chỉ là khi thấy hắn vì Diệp Dư Uyển lại vội vàng quay về Trung Quốc như vậy, thì tâm trạng đột nhiên lại có chút hụt hẫng, rất khó chịu.
Cô biết mình chỉ là người thay thế, một người để hắn có thể giải quyết nỗi buồn, bây giờ người phụ nữ mà hắn ngày đêm mong nhớ đã trở về, có phải cô cũng sớm nên tìm đường lui cho mình rồi không?
“Lưu Y cô không sao chứ?” Thấy vẻ mặt đăm chiêu của Lưu Y, Uri hơi nghiêng đầu, tò mò hỏi.
Lưu Y dùng chiếc khăn trắng lau nhẹ lên môi, sau đó đẩy ghế bước ngang qua người Uri, nhếch miệng giận dữ: “Có sao đấy! Lần tới gặp tôi đừng đeo khẩu trang nữa! Làm giá thế đủ rồi!”
“Cô… cô không đòi hôn tôi nữa sao?” Uri cảnh giác thăm dò.
“Tối đó nói đùa anh thôi, đừng xem là thật, hậu cung của tôi còn nhiều người đẹp trai hơn anh nữa.”
Uri theo sau Lưu Y bước ra ngoài, lo lắng nhắc nhở: “Lưu Y nếu để Thống lĩnh nghe được lời này nhất định sẽ không tha cho cô đâu.”
Lưu Y cười mỉa mai: “Anh yên tâm đi bây giờ trong đầu anh ta chỉ có cô vợ bé nhỏ Diệp Dư Uyển thôi, tôi chẳng qua chỉ là món đồ chơi tiện tay anh ta nhặt về, chán rồi thì bỏ đi ấy mà!”
Uri vừa mở cửa xe cho cô, vừa khó khăn nói:
“Cô đừng nói như vậy, Thống lĩnh thật ra rất thích cô, theo ngài ấy bao năm đây là lần đầu tôi thấy ngài ấy có thể thoải mái bên cạnh một người phụ nữ, còn có thể làm những việc mà chưa từng làm với bất kỳ ai. Tôi thấy rõ trong lòng ngài ấy có cô, còn cô đến giờ vẫn chưa phát hiện ra là đã thích ngài ấy rồi sao?”
Lưu Y ngồi vào trong xe, trừng mắt giận dữ: “Anh bị thần kinh hả? Tôi mà thích Quách Tử Tôn?”
“Cô đang ghen đấy thôi!” Uri tủm tỉm cười một cái.
“Mẹ kiếp anh mà còn nói nữa, bà đây hôn chết anh.” Vừa nói cô vừa giơ ngón giữa hướng đến trước mặt Uri.
“Cô! Đúng là yêu nghiệt!” Lập tức Uri lùi về sau vài bước, vội vội vàng vàng dùng tay bịt chặt lấy miệng.
Bị Lưu Y hôn không đáng sợ, bị Thống lĩnh chém chết mới đáng sợ.
1 giờ 30 phút sau đó.
Trường đua ngựa Happy Valley là một trong hai trường đua ngựa lớn nhất ở Hong Kong, nó nằm ở Thung lũng Hạnh phúc thuộc quận Wan Chai, xung quanh trường đua cỏ xanh mượt là các toà nhà chọc trời vô cùng sa hoa, lộng lẫy.
Hầu hết các trận đua ngựa được tổ chức vào ban đêm, và những toà nhà với ánh sáng rực rỡ này nghiễm nhiên tạo thành bức phông màn lóng lánh, đầy sắc màu rực rỡ cho đường đua.
Không bao lâu, cả chục chiếc xe màu đen xa hoa dừng lại trên tấm thảm màu đỏ, dưới ánh đèn thạch anh, dẫn đầu là chiếc Bugatti sang trọng có ấn ký sư tử cánh chim. Đây là chiếc duy nhất trên thế giới, chỉ cần nhìn vào đó là đã có thể thấy được địa vị tôn quý và thân phận của người ngồi bên trong.
Lưu Y cùng Uri đứng trước một hội quán có kiến trúc đồ sộ, phía sau họ còn có đến mấy chục gã vệ sĩ đều là lực lượng đặc vụ chuyên nghiệp. Còn không để cho bọn đàn em của Hải Lão kịp chạy đi thông báo, Uri đã dí thẳng súng vào đầu một tên, trực tiếp cùng hắn đi thẳng vào trong thang máy.
Hội quán gồm hai mươi tầng lầu và ba tầng ngầm, bên trong có tám nhà ăn kiểu Tây Âu. Còn có quán bar, quán cafe, phòng bạc, KTV, và các khu vực giải trí mua vui khác.
Chỉ một lát sau bọn họ đã đứng ở tầng cao nhất của hội quán, tên đàn em của Hải Lão dẫn họ đến một căn phòng với cửa gỗ lớn được làm từ Cẩm Lai Hồng sang trọng.
RẦM——.
Với cú đá của Uri, liền khiến tên đàn em của Hải Lão bay thẳng đến cửa rồi ngã nhào vào bên trong.
Âm thanh hỗn loạn tức thì vang lên.
Ngay lúc Uri cùng Lưu Y bước vào, thì sắc mặt cả hai lập tức biến đổi.
Bởi cảnh tượng đang diễn ra trước mắt bọn họ vô cùng bệnh hoạn và thối nát.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook