Quách Thống Lĩnh! Nhà Ngài Có Sói
-
Chương 40: Trở Về
6 giờ tối.
Lưu Y đứng bên ngoài biệt thự của Quách Tử Tôn, trầm mặc một lúc rồi lấy một hòn đá ở gần đó, ném mạnh xuống đường, chọn một miếng có cạnh sắc nhất, đem cứa lên bắp tay trắng nõn của mình. Máu đỏ chảy ra, cũ mới hoà lẫn.
Một tiếng trước cô theo xe của Diệp phu nhân vào trung tâm thương mại, tại cửa hàng thời trang lớn bà mua cho cô một đôi giày, còn ngỏ ý muốn tặng cô thêm một bộ quần áo.
Lưu Y cho rằng không cần thiết nên nhất mực từ chối, cuối cùng Diệp phu nhân không còn cách nào khác đành lấy chiếc áo khoác phiên bản giới hạn của mình, choàng lên người cô. Bên trong còn để một tấm danh thiếp, nói cô muốn trả lại thì lần tới hãy đến tìm gặp bà.
Bọn họ chia tay nhau, ngay lúc Lưu Y chuẩn bị rời đi, thì tất cả màn hình LED P5 ở trung tâm thương mại đồng loạt hiển thị hình ảnh của cô, kèm theo đó là tối hậu thư chỉ vỏn vẹn ba chữ: “Về nhà ngay!”
Nhìn tòa biệt thự to lớn, đẹp đẽ tràn ngập sắc đèn lung linh, đối với cô mà nói tựa như một chiếc lồng khổng lồ, Sói Đen muốn chạy mà Lưu Y thì chẳng thể thoát. Thứ duy nhất để ra điều kiện với Quách Tử Tôn, được cô đổi bằng một phát đạn giờ cũng không còn, cô lấy gì đấu với hắn đây?
Cổng lớn từ từ hé mở, Lưu Y mang theo tâm trạng nặng nề bước vào. Đèn thạch anh một chùm lớn trên cao tỏa sáng, lan tràn ánh vàng rực rỡ dưới nền đá hoa cương, tựa như hồ thiên nga trong truyền thuyết.
“Về rồi sao?”
Lập tức, Lưu Y cảm thấy như tim nhảy vọt lên, nghẹn ở cổ, theo bản năng nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Quách Tử Tôn thong thả ngồi trên ghế sô pha, chân phải thon dài vắt lên đùi bên trái, lãnh đạm uống một ngụm rượu, ánh mắt hắn thoáng nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, giống như bồ công anh nhẹ lướt trong gió, khóe môi lạnh lùng thản nhiên nhếch lên:
“Ba ngày qua cô đã đi đâu?”
Không gian tràn ngập mùi thuốc súng nặng nề, cô như tên tội phạm đứng trước vành móng ngựa, để mặc Quách Tử Tôn dùng ánh mắt phán xét chà đạp.
Cô tự cười một tiếng giễu bản thân, trong mắt Bắc Thần cô đã biến thành một kẻ ngốc, giờ dưới mắt Quách Tử Tôn hình như lại trở thành con chó chăm nhà cho hắn thì phải.
Rất lâu, cô mới lên tiếng, ờ thơ trả lời: “Tôi đến bệnh viện, thăm bạn.”
Lập tức Quách Tử Tôn đứng dậy, bờ vai tráng kiện qua lớp áo sơ mi càng thêm rộng lớn, đồng thời lồng ngực màu đồng rắn chắc được phô ra, trông như vị thần Hy Lạp trong điển tích, từng bước mang theo sát khí tiến thẳng đến chỗ cô.
Bất ngờ, nắm lấy vai trái, bóp chặt.
“Viện nào? Thăm ai? Bạn trai cô sao?” Ấn đường của Quách Tử Tôn nhíu lại, sự điềm tĩnh trong mắt không thấy nữa, chỉ còn lại vẻ tàn lãnh khiến người khác ngộp thở.
Đột nhiên hắn muốn trút giận lên người cô, muốn nghiền nát cô thành trăm nghìn mảnh nhỏ. Hắn từng có ý định để cô đi, nhưng khi trở về không thấy cô hắn liền muốn phát điên lên. Bởi lẽ trước đó, hắn đã cho Ngô Khiêm kiểm tra phòng cô, phát hiện đến một sợi tóc, một dấu vân tay cũng không lưu lại, ngay cả bàn chải chuẩn bị cho cô cũng chưa từng dùng qua, tất cả đều được cô xóa sạch một cách kĩ càng.
Hoặc là chuẩn bị cho việc biến mất, hoặc là che giấu thân phận thực sự của bản thân.
Dù có là gì, thì khi chưa có sự đồng ý của hắn, cô tuyệt đối không được rời đi.
Toàn thân thể Lưu Y dội đến một cơn đau tê buốt, khuôn mặt vốn đã tái nhợt giờ hoàn toàn mất đi khí sắc, dường như máu chảy dọc ngón tay cũng dừng lại, đưa tới một cơn đau đến long trời lở đất.
Cô nắm chặt hai bàn tay, ánh mắt lóe lên tia sắc bén, căm hận: “Bệnh viện Nam Kinh, là nữ, không tin anh có thể hỏi Quách Thiên Thành.”
“Quách Thiên Thành?” Quách Tử Tôn nghi hoặc nhắc lại.
“Bạn tôi bị tai nạn xe, vài ngày trước tôi đến đó chăm sóc, chuyện này cũng đã nhắn tin thông báo cho anh.”
Cô thực sự mệt mỏi rồi, tại sao cô cứ phải luẩn quẩn trong cái mối quan hệ này với Quách Tử Tôn, rốt cuộc là hắn muốn gì ở cô đây?
Quách Tử Tôn nghĩ là hắn có bệnh rồi, chẳng phải lúc này hắn nên đi tìm Dư Uyển hoặc chí ít nên truy lùng Sói Đen sao? Hà cớ gì lại để tâm đến một Lưu Y cỏn con như vậy?
Lưu Y thấy sức lực của mình như bị hút cạn, cô cảm giác vết thương nơi Quách Tử Tôn ấn vào đã rách toạc ra, nó còn đau hơn lúc Bắc Thần đâm dao vào nữa. Bọn họ ai cũng đáng chết như nhau, đều là một lũ khốn khiếp.
Đúng lúc Lưu Y cảm thấy cơ thể mình không thể trụ được nữa thì giọng của Quách Thiên Thành liền vang lên, phá tan đi bầu không khí đáng sợ: “Anh! Lưu Y nói đúng đấy! Em có thể làm chứng cho cô ấy.”
Thiên Thành từ trong gian bếp đi ra, vẻ mặt nghiêm túc nhìn vào Quách Tử Tôn. Ngay khi nhìn đến Lưu Y liền kinh hãi biến sắc: “Lưu Y bộ dạng cô sao thế này? Bị thương chỗ nào rồi hả? Anh còn không mau buông cô ấy ra!”
Lúc này máu từ đầu ngón tay mảnh mai của Lưu Y từng giọt thi nhau chảy xuống sàn, khẽ lướt qua mắt Quách Tử Tôn, làm hơi thở hắn khô lại.
Bờ vai nhỏ liền có chút nới lỏng.
Rất nhanh Thiên Thành gọi người giúp việc mang tới một hộp cứu thương, nhưng khi định cầm lấy tay Lưu Y liền bị cô ngăn cản.
“Đừng chạm vào tôi!” Cô đột nhiên trợn mắt nhìn Thiên Thành, như con nhím xù lông, toàn thân trở nên phát run.
Cô không ngờ Quách Thiên Thành lại có mặt ở đây, nhưng như vậy càng đúng ý cô, đến bệnh viện Nam Kinh, cố ý tiếp cận anh ta cũng là vì câu nói này.
Trong lòng Thiên Thành quặn thắt, con người trầm mặc nổi lên sự đau lòng, so với dáng vẻ lần đầu tiên hắn gặp cô, sự kiêu ngạo đẹp đến mê hoặc, nhưng lúc này, khuôn mặt cô chỉ còn lại vẻ tiều tụy, tái nhợt.
“Xin lỗi! Tôi chỉ muốn giúp cô…vết thương…” Giọng Thiên Thành trầm ấm, ánh mắt tinh tế khiến người ta yên lòng.
Lưu Y nhìn Thiên Thành, qua vài giây liền chủ động giật lấy hộp thuốc y tế từ tay người giúp việc, gượng ngạo nói: “Cảm ơn… để tôi tự làm.”
Dứt lời, cô xoay người, cắn chặt cánh môi dưới, lặng lẽ bước lên bậc thang, dáng vẻ chật vật khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Đúng lúc này di động của Thiên Thành từ trong bếp vang lên, anh luyến tiếc nhìn theo thân ảnh nhỏ bé một lát, rồi mới chịu sải bước rời đi.
Từng giọt máu đỏ ở dưới sàn đá hoa cương đều nằm trọn trong đôi đồng tử màu hổ phách, đột nhiên liền tối sầm lại, mang theo sự lạnh lẽo, u ám, yết hầu nam tính theo đó khẽ chuyển động lên xuống.
“Thiên Thành, việc phân tích mẫu ADN trên ống hút mà cậu nhờ tôi hôm trước đã có kết quả rồi.” Vừa nghe thấy giọng Thiên Thành, đầu bên kia liền vào thẳng vấn đề, gấp rút nói.
Thiên Thành phút chốc như biến thành con người khác, ánh mắt hướng về bóng lưng Quách Tử Tôn bèn trở nên thâm thuý, băng lãnh, giọng nhàn nhạt cất lên: “Thế nào?”
“Mặc dù mẫu máu trên bảng tên cài áo mà cậu đưa trước đó đã bị oxi hoá một phần do thời gian để bên ngoài môi trường quá lâu, nhưng sau khi đối chiếu, kết quả trùng khớp đến 99,9999%.”
“Có nghĩa là…” Đồng tử Thiên Thành giãn ra, khoé môi vô thức giật nhẹ.
“Là cùng một người.”
Lưu Y đứng bên ngoài biệt thự của Quách Tử Tôn, trầm mặc một lúc rồi lấy một hòn đá ở gần đó, ném mạnh xuống đường, chọn một miếng có cạnh sắc nhất, đem cứa lên bắp tay trắng nõn của mình. Máu đỏ chảy ra, cũ mới hoà lẫn.
Một tiếng trước cô theo xe của Diệp phu nhân vào trung tâm thương mại, tại cửa hàng thời trang lớn bà mua cho cô một đôi giày, còn ngỏ ý muốn tặng cô thêm một bộ quần áo.
Lưu Y cho rằng không cần thiết nên nhất mực từ chối, cuối cùng Diệp phu nhân không còn cách nào khác đành lấy chiếc áo khoác phiên bản giới hạn của mình, choàng lên người cô. Bên trong còn để một tấm danh thiếp, nói cô muốn trả lại thì lần tới hãy đến tìm gặp bà.
Bọn họ chia tay nhau, ngay lúc Lưu Y chuẩn bị rời đi, thì tất cả màn hình LED P5 ở trung tâm thương mại đồng loạt hiển thị hình ảnh của cô, kèm theo đó là tối hậu thư chỉ vỏn vẹn ba chữ: “Về nhà ngay!”
Nhìn tòa biệt thự to lớn, đẹp đẽ tràn ngập sắc đèn lung linh, đối với cô mà nói tựa như một chiếc lồng khổng lồ, Sói Đen muốn chạy mà Lưu Y thì chẳng thể thoát. Thứ duy nhất để ra điều kiện với Quách Tử Tôn, được cô đổi bằng một phát đạn giờ cũng không còn, cô lấy gì đấu với hắn đây?
Cổng lớn từ từ hé mở, Lưu Y mang theo tâm trạng nặng nề bước vào. Đèn thạch anh một chùm lớn trên cao tỏa sáng, lan tràn ánh vàng rực rỡ dưới nền đá hoa cương, tựa như hồ thiên nga trong truyền thuyết.
“Về rồi sao?”
Lập tức, Lưu Y cảm thấy như tim nhảy vọt lên, nghẹn ở cổ, theo bản năng nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Quách Tử Tôn thong thả ngồi trên ghế sô pha, chân phải thon dài vắt lên đùi bên trái, lãnh đạm uống một ngụm rượu, ánh mắt hắn thoáng nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, giống như bồ công anh nhẹ lướt trong gió, khóe môi lạnh lùng thản nhiên nhếch lên:
“Ba ngày qua cô đã đi đâu?”
Không gian tràn ngập mùi thuốc súng nặng nề, cô như tên tội phạm đứng trước vành móng ngựa, để mặc Quách Tử Tôn dùng ánh mắt phán xét chà đạp.
Cô tự cười một tiếng giễu bản thân, trong mắt Bắc Thần cô đã biến thành một kẻ ngốc, giờ dưới mắt Quách Tử Tôn hình như lại trở thành con chó chăm nhà cho hắn thì phải.
Rất lâu, cô mới lên tiếng, ờ thơ trả lời: “Tôi đến bệnh viện, thăm bạn.”
Lập tức Quách Tử Tôn đứng dậy, bờ vai tráng kiện qua lớp áo sơ mi càng thêm rộng lớn, đồng thời lồng ngực màu đồng rắn chắc được phô ra, trông như vị thần Hy Lạp trong điển tích, từng bước mang theo sát khí tiến thẳng đến chỗ cô.
Bất ngờ, nắm lấy vai trái, bóp chặt.
“Viện nào? Thăm ai? Bạn trai cô sao?” Ấn đường của Quách Tử Tôn nhíu lại, sự điềm tĩnh trong mắt không thấy nữa, chỉ còn lại vẻ tàn lãnh khiến người khác ngộp thở.
Đột nhiên hắn muốn trút giận lên người cô, muốn nghiền nát cô thành trăm nghìn mảnh nhỏ. Hắn từng có ý định để cô đi, nhưng khi trở về không thấy cô hắn liền muốn phát điên lên. Bởi lẽ trước đó, hắn đã cho Ngô Khiêm kiểm tra phòng cô, phát hiện đến một sợi tóc, một dấu vân tay cũng không lưu lại, ngay cả bàn chải chuẩn bị cho cô cũng chưa từng dùng qua, tất cả đều được cô xóa sạch một cách kĩ càng.
Hoặc là chuẩn bị cho việc biến mất, hoặc là che giấu thân phận thực sự của bản thân.
Dù có là gì, thì khi chưa có sự đồng ý của hắn, cô tuyệt đối không được rời đi.
Toàn thân thể Lưu Y dội đến một cơn đau tê buốt, khuôn mặt vốn đã tái nhợt giờ hoàn toàn mất đi khí sắc, dường như máu chảy dọc ngón tay cũng dừng lại, đưa tới một cơn đau đến long trời lở đất.
Cô nắm chặt hai bàn tay, ánh mắt lóe lên tia sắc bén, căm hận: “Bệnh viện Nam Kinh, là nữ, không tin anh có thể hỏi Quách Thiên Thành.”
“Quách Thiên Thành?” Quách Tử Tôn nghi hoặc nhắc lại.
“Bạn tôi bị tai nạn xe, vài ngày trước tôi đến đó chăm sóc, chuyện này cũng đã nhắn tin thông báo cho anh.”
Cô thực sự mệt mỏi rồi, tại sao cô cứ phải luẩn quẩn trong cái mối quan hệ này với Quách Tử Tôn, rốt cuộc là hắn muốn gì ở cô đây?
Quách Tử Tôn nghĩ là hắn có bệnh rồi, chẳng phải lúc này hắn nên đi tìm Dư Uyển hoặc chí ít nên truy lùng Sói Đen sao? Hà cớ gì lại để tâm đến một Lưu Y cỏn con như vậy?
Lưu Y thấy sức lực của mình như bị hút cạn, cô cảm giác vết thương nơi Quách Tử Tôn ấn vào đã rách toạc ra, nó còn đau hơn lúc Bắc Thần đâm dao vào nữa. Bọn họ ai cũng đáng chết như nhau, đều là một lũ khốn khiếp.
Đúng lúc Lưu Y cảm thấy cơ thể mình không thể trụ được nữa thì giọng của Quách Thiên Thành liền vang lên, phá tan đi bầu không khí đáng sợ: “Anh! Lưu Y nói đúng đấy! Em có thể làm chứng cho cô ấy.”
Thiên Thành từ trong gian bếp đi ra, vẻ mặt nghiêm túc nhìn vào Quách Tử Tôn. Ngay khi nhìn đến Lưu Y liền kinh hãi biến sắc: “Lưu Y bộ dạng cô sao thế này? Bị thương chỗ nào rồi hả? Anh còn không mau buông cô ấy ra!”
Lúc này máu từ đầu ngón tay mảnh mai của Lưu Y từng giọt thi nhau chảy xuống sàn, khẽ lướt qua mắt Quách Tử Tôn, làm hơi thở hắn khô lại.
Bờ vai nhỏ liền có chút nới lỏng.
Rất nhanh Thiên Thành gọi người giúp việc mang tới một hộp cứu thương, nhưng khi định cầm lấy tay Lưu Y liền bị cô ngăn cản.
“Đừng chạm vào tôi!” Cô đột nhiên trợn mắt nhìn Thiên Thành, như con nhím xù lông, toàn thân trở nên phát run.
Cô không ngờ Quách Thiên Thành lại có mặt ở đây, nhưng như vậy càng đúng ý cô, đến bệnh viện Nam Kinh, cố ý tiếp cận anh ta cũng là vì câu nói này.
Trong lòng Thiên Thành quặn thắt, con người trầm mặc nổi lên sự đau lòng, so với dáng vẻ lần đầu tiên hắn gặp cô, sự kiêu ngạo đẹp đến mê hoặc, nhưng lúc này, khuôn mặt cô chỉ còn lại vẻ tiều tụy, tái nhợt.
“Xin lỗi! Tôi chỉ muốn giúp cô…vết thương…” Giọng Thiên Thành trầm ấm, ánh mắt tinh tế khiến người ta yên lòng.
Lưu Y nhìn Thiên Thành, qua vài giây liền chủ động giật lấy hộp thuốc y tế từ tay người giúp việc, gượng ngạo nói: “Cảm ơn… để tôi tự làm.”
Dứt lời, cô xoay người, cắn chặt cánh môi dưới, lặng lẽ bước lên bậc thang, dáng vẻ chật vật khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Đúng lúc này di động của Thiên Thành từ trong bếp vang lên, anh luyến tiếc nhìn theo thân ảnh nhỏ bé một lát, rồi mới chịu sải bước rời đi.
Từng giọt máu đỏ ở dưới sàn đá hoa cương đều nằm trọn trong đôi đồng tử màu hổ phách, đột nhiên liền tối sầm lại, mang theo sự lạnh lẽo, u ám, yết hầu nam tính theo đó khẽ chuyển động lên xuống.
“Thiên Thành, việc phân tích mẫu ADN trên ống hút mà cậu nhờ tôi hôm trước đã có kết quả rồi.” Vừa nghe thấy giọng Thiên Thành, đầu bên kia liền vào thẳng vấn đề, gấp rút nói.
Thiên Thành phút chốc như biến thành con người khác, ánh mắt hướng về bóng lưng Quách Tử Tôn bèn trở nên thâm thuý, băng lãnh, giọng nhàn nhạt cất lên: “Thế nào?”
“Mặc dù mẫu máu trên bảng tên cài áo mà cậu đưa trước đó đã bị oxi hoá một phần do thời gian để bên ngoài môi trường quá lâu, nhưng sau khi đối chiếu, kết quả trùng khớp đến 99,9999%.”
“Có nghĩa là…” Đồng tử Thiên Thành giãn ra, khoé môi vô thức giật nhẹ.
“Là cùng một người.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook