Quách Thống Lĩnh! Nhà Ngài Có Sói
-
23: Cùng Anh Rời Khỏi Đây!
Nhưng tại sao hắn lại có mặt ở đây?
Lưu Y còn chưa hết bất ngờ thì đã nghe giọng của hắn hào hứng vang lên.
“Anh! Em biết anh sẽ về mà!”
Anh?
Cô vội nhìn lên Quách Tử Tôn, thấy khoé miệng hắn cười nhạt một cái thì lập tức nghiêng đầu, hiểu ra vấn đề.
Hắn ta là em trai của Quách Tử Tôn?
Rất nhanh Quách phu nhân ngồi phía trên đã xác nhận giúp cô.
“Thiên Thành sao con về muộn thế! Mọi người đợi con lâu lắm rồi!”
Quách Thiết Lâm tỏ ra khó chịu, chì chiết: “Hừ! Ai mà đợi nó chứ? Nó thích về lúc nào mà chẳng được!”
Quách phu nhân nở một nụ cười xuân hoa, tay đẩy bát mì trường thọ về phía Quách Thiết Lâm, nhẹ nhàng xoa dịu:
“Ông bớt giận! Ở bệnh viện bận như vậy, Thiên Thành tranh thủ về được cũng xem như là tấm lòng hiếu thuận của nó, ông đừng trách không lại khiến thằng bé buồn.”
Lưu Y thấy dáng vẻ đó trong lòng có chút khinh bỉ, ban nãy Quách Tử Tôn xuất hiện bà mẹ này còn không thèm cười lấy một cái, ngay cả khi Cục Trưởng Quách tức giận cũng chẳng thèm nói đỡ một câu, vậy mà cái tên Thiên Thành kia vừa chui ra, đã hớn hở ra mặt.
Còn sợ mọi người không biết bà ta nhất bên trọng nhất bên khinh sao?
Như sực nhớ ra việc quan trọng trước mắt, Lưu Y một tay kéo ống áo Quách Tử Tôn, một tay ôm bụng với vẻ nhăn nhó, thấp giọng mờ ám:
“Quách Tử Tôn tôi đau bụng quá, muốn vào nhà vệ sinh một lát.”
Quách Tử Tôn vẫn đang nhìn về phía Thiên Thành, lạnh lùng cảnh cáo: “Đừng giở trò.”
Cô khẩn cấp năn nỉ: “Tôi đau thật sự mà, lúc đến đây có uống một cốc nước hoa quả giờ chắc không xong rồi! Anh cho tôi đi một lát thôi!”
Tuy nhiên Quách Tử Tôn vẫn không bận tâm.
“Cô tốt nhất đừng rời khỏi tầm mắt của tôi.”
Thấy Thiên Thành đã sắp bước tới đây, nếu cô còn không nhanh chắc chắn chuyện tối qua sẽ bị lộ tẩy.
Bí quá cô bèn nghiêng đầu, ngả vào tay Quách Tử Tôn, dụi dụi như một chú mèo con, nhõng nhẽo tăng âm lượng lên:
“Tôn! Em muốn vào nhà vệ sinh.”
Khỏi phải mặt Quách Tử Tôn bỗng chốc đen như đít nồi, anh biết rõ cô lại đang bày trò nhưng trước ánh mắt thăm dò của mọi người anh đành phải nhường cô một bước, ôn nhu đáp:
“Đi đi! Đừng để tôi đợi.”
Cô hiểu, “đừng để tôi đợi” ở đây chính là “đừng để tôi phải đi tìm, bằng không cô chết chắc” nên cô vội gật đầu, bảo đảm: “Em hiểu rồi!”
Nói xong cô như chim vỗ cánh, lập tức chạy đi trước vẻ mặt khó chịu của vợ chồng Quách Thiết Lâm.
Cô theo chỉ dẫn của một người giúp việc đi đến trước cửa phòng vệ sinh, định bụng đứng trốn ở đây một lát rồi sẽ ra xe đợi Quách Tử Tôn, nếu anh ta có tức giận thì cô sẽ viện lý do vì đau quá nên không quay lại bữa tiệc được.
Tuy nhiên kế hoạch vừa nghĩ xong, cô liền bị một bàn tay rắn chắc bịt chặt lấy miệng kéo ngược vào bên trong.
“Ưm..”
Lưu Y toan định cho kẻ to gan này một cùi chỏ vào bụng, thì chợt nghe thấy giọng của hắn hoảng hốt kêu lên:
“Là anh! Bắc Thần.”
Nghe vậy, sức lực nhân đôi, cô càng mạnh tay ra đòn hơn, khiến Bắc Thần không kịp phản ứng, bụng lãnh trọn một cú đánh đầy uy lực.
Bắc Thần lập tức buông tay, gập người trong đau đớn.
“Ư..ư…mm… Lưu Y em ra tay độc ác vừa thôi…đến anh mà em cũng đối xử tàn nhẫn như vậy.”
Cô nắn nắn khớp tay, nhếch miệng cười: “Anh có muốn trải nghiệm một chút không?”
“Ấy đừng! Anh không dám!” Bắc Thần vội vàng xua tay, lưng tựa vào thành bồn, sau một lát đẩy gọng kính lên cao, hơi thở có chút hỗn loạn, vội hỏi: “Sao em lại có mặt ở đây? Lại còn đi cùng Quách Tử Tôn nữa?”
Lưu Y im lặng một lát, xác nhận bên ngoài không có bất kỳ động tĩnh nào mới lên tiếng:
“Câu đó không phải em nên hỏi anh sao? Sau khi rời khỏi Ma Cao, hai năm qua anh trốn chui trốn lủi ở đâu? Bây giờ lại lấy thân phận người của bộ ngoại giao để xuất hiện ở nơi này, lẽ nào là nhiệm vụ tổ chức uỷ thác cho anh?”
Bắc Thần bất ngờ vươn tay xoa đầu cô, ánh mắt ngời sáng: “Em… đang lo cho anh hả?”
“Anh còn thiếu em 100.000 đô.” Dứt lời, cô cầm tay Bắc Thần ném ra ngoài.
Anh tức giận gõ trán cô một cái.
“Nó còn không bằng một đêm em lên bar, em hà tất phải tính toán với anh.”
“Tiền em kiếm không dễ, nên không thể không tính.” Cô mạnh mẽ đối chất.
Bắc Thần chỉ biết nở nụ cười đau lòng, ai bảo anh lại quen biết với một người còn yêu quý tiền hơn cả tình cảm mười mấy năm thế này.
“Con nhóc…được lắm!”
Lưu Y bỗng thay đổi sắc mặt, trở về dáng vẻ nghiêm túc ban đầu: “Anh đừng đánh trống lảng, mau trả lời em đi!”
Bắc Thần cũng không đùa nữa, vội nói ra dụng ý của mình: “Chuyện của anh để sau hãy nói, anh cũng không truy hỏi em về mối quan hệ với Quách Tử Tôn nữa.
Điều quan trọng bây giờ là em phải theo anh rời khỏi đây, lập tức trở về Hong Kong.”
Lưu Y nuốt khan một cái, e dè: “Tình hình bên đó có chút hỗn loạn.”
Bắc Thần như hiểu ra vấn đề, lập tức nhíu mày: “David là do em giết?”
Cô im lặng, giả ngơ.
“Cái tên Phi Điểu chó chết! Đã dặn là không được để em làm những vụ như thế nữa, vậy mà hắn…” Tay Bắc Thần chợt nắm chặt lại thành quyền, sau đó cũng nhanh chóng buông ra với vẻ bất lực.
“Thôi bỏ đi! Anh thấy chỗ đó chỉ toàn dạy hư em, chúng ta sang Ý vậy, mùa này thời tiết ở đó rất đẹp.”
“Em không đi được!” Cô nhanh chóng lắc đầu.
Bắc Thần nhìn thẳng vào mắt cô, kinh ngạc hỏi: “Tại sao?”
Cô thở ra một hơi, đều đặn nói:
“Quách Tử Tôn đang truy bắt Sói Đen, em không biết hắn làm thế với mục đích gì? Vì nếu có lệnh truy nã không FBI thì CIA phải công báo đầu tiên, còn nếu ở Trung Quốc cũng sẽ là Vũ Cảnh ra quân, hà tất gì khiến một Tổng Thống Lĩnh như hắn phải đích thân chỉ đạo.” Nói đến đây Lưu Y dừng lại trong giây lát rồi tiếp lời: “Chưa kể hắn còn chuyện nợ em, em nhất định phải bắt hắn trả lại.”
Bắc Thần nhìn cô với vẻ mặt thất thần, khẽ lắc đầu:
“Em điên rồi! Em có biết hắn ta loại người như thế nào không? Đừng nói là ở bên cạnh, anh không muốn em có bất kỳ mối liên hệ nào với hắn ta, bạn gái trên danh nghĩa lại càng không!”
Đương nhiên Lưu Y không thể biết, ngay khi Bắc Thần thấy cô xuất hiện ở bên cạnh Quách Tử Tôn, anh đã tức giận đến mức nào, nếu được, anh có thể giết chết hắn ta rồi đưa cô rời khỏi đó ngay lập tức.
Tuy nhiên Lưu Y lại không hiểu tâm ý này của Bắc Thần, chỉ cho rằng anh đang lo cô chết trong tay Quách Tử Tôn nên vô tư đáp:
“Yên tâm! Em tự khắc có tính toán, mạng này vẫn đem về cho anh.”
“Em…”
Đúng lúc này bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, Lưu Y vội vàng đưa tay lên miệng ra hiệu cho Bắc Thần im lặng.
Sau đó cô tiến đến chỗ vòi nước vờ như vừa rửa tay, xong xuôi liền mở cửa bước ra bên ngoài.
Bất chợt, một giọng nói vang lên từ sau lưng cô.
“Thì ra là cô ở đây?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook