Edit: Shin

Tạ Trinh Nhu:

“Danh môn”

“Đại gia khuê tú”

“Nghệ sĩ đàn violoncello”

“Khí chất xuất chúng”

“Dịu dàng nhàn nhã”

“… Ba viết cái gì thế?”

Mạnh Tiếu Ngạn đến gần, đoạt lấy giấy Quách Tề Ngọc đang không ngừng múa bút thành văn.

“Ai…” Quách Tề Ngọc muốn cướp lại, Mạnh Tiếu Ngạn giơ lên thật cao, híp mắt lại nhìn.

“Ba viết những thứ này làm gì?” Mạnh Tiếu Ngạn thả giấy xuống, có chút bất mãn nói.

Quách Tề Ngọc đoạt lại giấy, cẩn thận vuốt lên, lầm bầm biện giải, “Trước hết để ba suy nghĩ…”

Mạnh Tiếu Ngạn đem đầu đặt ở trên vai Quách Tề Ngọc, “Muốn cái gì, làm sao để khen cô ấy?”

Quách Tề Ngọc ngầm thừa nhận.

Phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ, thanh âm Mạnh Tiếu Ngạn ngay ở mặt sau lỗ tai, khí tức ấm áp khiến Quách Tề Ngọc có chút ngứa ngáy, “Đây là chuẩn bị để diễn thuyết?”

Quách Tề Ngọc lườm cậu, sau đó chuyển sang đề tài khác, “Không phải đang giúp Thừa Ân rửa tay sao, sao đi lâu như vậy?”

Nói xong hắn liền trực tiếp đi tới phòng vệ sinh.

Từ sáng sớm hôm nay biết được chính mình sẽ không đi, hành vi Mạnh Tiếu Ngạn tựa hồ thả lỏng đi rất nhiều, không còn tự nghiêm khắc chính mình, tuy trên mặt Quách Tề Ngọc không hiện ra, nhưng trong bóng tối liền thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng hắn hi vọng Mạnh Tiếu Ngạn có thể thành thục hiểu chuyện, rồi lại không hy vọng hắn cùng chính mình liền xa cách như vậy.

Tâm tình mâu thuẫn phức tạp khiến hắn thấp thỏm bất an.

Mạnh Tiếu Ngạn đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn tờ giấy kia.

Buổi tối, bọn họ đến phòng ăn, Mạnh Tiếu Ngạn còn cố ý nói câu, “Tối nay chỉ có chúng ta, ba ba người thả lỏng một tí đi.”

Ý tứ chính là, không có người nhà họ Mạnh.

Quách Tề Ngọc vẫn không có cách nào thả lỏng, khóe miệng cứng đờ giật nhẹ, hai mắt nhìn thẳng phía trước.

“Cô ấy đến rồi, con ra ngoài cửa tiếp đón.” Mạnh Tiếu Ngạn nói xong, sau đó đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, Quách Tề Ngọc liền nhìn thấy Mạnh Tiếu Ngạn đi vào, phía sau còn có một cô gái theo sau.

Chờ bọn họ đi tới trước mặt Quách Tề Ngọc, Quách Tề Ngọc mới ý thức được, chính mình ngày hôm nay viết trên giấy những từ ngữ hoa mỹ hóa ra thật sự có thể dung hợp trên người một người khác.

Tạ Trinh Nhu hào phóng – đưa tay ra, âm thanh rất ôn nhu, “Quách tiên sinh, chào chú, Con là Tạ Trinh Nhu, thường nghe Tiếu Ngạn hay nhắc đến chú.”

Quách Tề Ngọc sửng sốt một chút, vội vã – đưa tay nắm chặt, “A, chào cô, tôi là Quách Tề Ngọc, là Tiểu… ba nuôi Mạnh Tiếu Ngạn.”

“Ngồi đi.” Mạnh Tiếu Ngạn nói rằng.

“Mời ngồi, Quách tiên sinh.” Tạ Trinh Nhu tự nhiên hào phóng mà đưa tay từ trong tay Quách Tề Ngọc rút về.

Quách Tề Ngọc tự nhận có chút thất thố, e thẹn đỏ mặt ngồi xuống.

Mạnh Tiếu Ngạn thấp giọng hỏi dò vài câu Tạ Trinh Nhu muốn ăn món gì, sau đó gọi món ăn, giao cho phục vụ.

Tạ Trinh Nhu chú ý tới Thừa Ân yên tĩnh ở một bên, rất thân thiết – cùng nó chào hỏi, “Em chính là Tiểu Thừa Ân đúng không, thật là đáng yêu!”

Thừa Ân ngoan ngoãn – hô một tiếng, “Chị khỏe ạ.”

Tạ Trinh Nhu rất giỏi đàm luận, thanh âm nhẹ nhàng mềm mại, không nói về chính mình, nhưng vẫn bí ẩn – dẫn dắt cuộc trò chuyện với Quách Tề Ngọc.

“Con nghe Tiếu Ngạn nói trước đây chú sinh hoạt ở W thị, nhất định không dễ dàng gì?” Cô hỏi.

Quách Tề Ngọc sửng sốt một chút, dừng đũa lại, nhìn Mạnh Tiếu Ngạn, nói một chút chuyện trước kia.

Tạ Trinh Nhu cảm thấy rất hứng thú, hỏi rất nhiều vấn đề.

Mạnh Tiếu Ngạn không nói gì, vẫn tỉ mỉ chăm sóc Thừa Ân, dường như không chú ý tới Quách Tề Ngọc quẫn bách.

Quách Tề Ngọc bất đắc dĩ chỉ có thể nhớ lại hồi ức chính mình, sau đó chậm rãi trả lời.

Một hồi ăn cơm xong, ngoại trừ Quách Tề Ngọc, những người khác đại khái đều rất là hài lòng.

Sau khi ăn xong, đứng ở cửa chờ Mạnh Tiếu Ngạn đi lấy xe lại đây, Tạ Trinh Nhu còn cố ý xin lỗi, “Thật sự là không tiện, Quách tiên sinh, lễ đính hôn của chúng con dời lại, làm lỡ thời gian của chú, rất xin lỗi.”

Quách Tề Ngọc liền vội vàng lắc đầu, “Không có chuyện gì, buổi trình diễn của cô cũng rất trọng yếu.”

Tạ Trinh Nhu sững sờ, sau đó cười nói: “Tiếu Ngạn đã nói với chú rồi?”

Quách Tề Ngọc gật đầu.

Trong mắt Tạ Trinh Nhu lộ ra điểm mừng rỡ, “Dạ đúng vậy, buổi trình diễn này rất trọng yếu, nếu không con cũng không muốn dời lễ đính hôn lại, cũng may Tiếu Ngạn không trách con, cũng không nói phiền phức, lễ đính hôn ấy mà, bỏ qua còn có thể làm lại, cơ hội mất đi sẽ không kiếm lại được.”

Tạ Trinh Nhu vẫn còn nhắc tới buổi trình diễn trọng yếu đến cỡ nào, Quách Tề Ngọc mím môi, không biết trả lời ra sao.

Thời điểm Mạnh Tiếu Ngạn cùng hắn nói, hắn suy nghĩ một chút, còn cảm thấy có lý, giờ khắc này người trong cuộc đứng ở trước mặt hắn không ngừng cường điệu, Quách Tề Ngọc nhíu mày lại, trong lòng cảm thấy không thoải mái.

“Kỳ thực nếu như không phải Tiếu Ngạn nhất định phải đem lễ đính hôn chọn vào ngày kia, nói không chừng sẽ không đụng chạm rồi,” Tạ Trinh Nhu như không nhận ra được Quách Tề Ngọc bất mãn, nói rằng, “Hiện tại cũng hết cách, anh ấy chỉ có thể nhượng bộ…”

“Tạ tiểu thư, cô có từng hỏi qua cảm thụ Mạnh Tiếu Ngạn chưa?” Quách Tề Ngọc đánh gãy lời Tạ Trinh Nhu oán giận, phát sinh chấn vấn.

Tạ Trinh Nhu sững sờ, có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn nam nhân buổi tối khúm núm đột nhiên vào thời khắc này làm khó dễ.

“Quách tiên sinh, con nghĩ chú hiểu lầm rồi, con đã nói qua lễ đính hôn bỏ rồi, còn có thể làm lại, cơ hội bỏ qua sẽ không kiếm lại được,” Tạ Trinh Nhu ngữ khí mềm nhũn, thanh âm ôn nhu, “Bên nào nặng bên nào nhẹ, con nghĩ Tiếu Ngạn là người lớn, có thể nghĩ rõ ràng.”

“Vậy cô liền như vậy —— ”

“Ba ơi!” Thừa Ân ở cách đó không xa đem cửa sổ xe hạ xuống, hướng về bọn họ phất tay, “Ở đây, lại đây nè!”

Tạ Trinh Nhu mỉm cười, “Quách tiên sinh, xe đến rồi, đi thôi.”

Quách Tề Ngọc theo sau Tạ Trinh Nhu, nhìn chằm chằm bóng lưng yểu điệu của cô, vừa nãy dũng khí chất vấn như tan biến đi hết.

Về đến nhà, chờ Thừa Ân đi ngủ, Quách Tề Ngọc mới đi tới bên người Mạnh Tiếu Ngạn, lắp bắp, không biết mở lời ra sao.

Mạnh Tiếu Ngạn thấy hắn muốn nói lại thôi, liền mở miệng hỏi: “Ba ba muốn nói gì?”

Quách Tề Ngọc nhìn cậu một chút, lại cúi đầu, nhếch nửa miệng, không biết làm sao mở miệng, suy nghĩ một chút, hắn vẫn cẩn thận hỏi: “Tiểu Bắc, con cùng Tạ tiểu thư, đều không thích lẫn nhau sao?”

Mạnh Tiếu Ngạn lau tay xong thả xuống, nói rằng: “Con đối với cô ấy ngoại trừ hợp tác, không có tình cảm dư thừa nào, còn cô ta, con cũng không rõ ràng.”

Ba cũng cảm thấy cô ấy cũng nghĩ như vậy, Quách Tề Ngọc ở trong lòng nói rằng.

Nhưng hắn vẫn cảm thấy không cam lòng, “Tại sao không thích lại còn muốn đến với nhau?”

Mạnh Tiếu Ngạn cười nói: “Hóa ra ba ba là người ngây thơ đến vậy.”

Thấy Quách Tề Ngọc trừng cậu, cậu lại bật cười, “Được rồi, không thích cũng có thể đến với nhau, chỉ cần hai bên không thẹn với lương tâm là tốt rồi.”

Quách Tề Ngọc vẫn cảm thấy trong lòng chua chát, nhưng lại không biết biểu đạt làm sao, suy nghĩ lung tung đến rạng sáng sớm mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Sáng sớm ngày thứ hai, Quách Tề Ngọc mở tủ lạnh ra, đem hộp sữa bò cuối cùng đổ ra đun nóng.

“Tiểu Bắc, sữa bò hết rồi.” Hắn quơ quơ hộp sữa bò trống trơn.

Mạnh Tiếu Ngạn đi tới mở tủ lạnh ra, kiểm tra lại một chút, “Mấy ngày nay không đi siêu thị, rất nhiều thứ đều đã hết rồi.”

“Muốn đi mua sao?”

Mạnh Tiếu Ngạn nhìn đồng hồ đeo tay của chính mình, “Xế chiều hôm nay, con có cuộc hợp hội nghị.”

“Không sao, một mình ba đi là được.” Quách Tề Ngọc nói rằng.

“Tốt lắm, để con đưa ra danh sách cho ba dễ mua.” Mạnh Tiếu Ngạn từ trong ngăn kéo lấy ra một tấm thẻ, “Ba cầm lấy, Thừa Ân muốn mua cái gì, ba cứ mua cho nó.”

Quách Tề Ngọc vội vã từ chối, “Ba không mua, ba có tiền mà.”

Mạnh Tiếu Ngạn biết hắn sẽ nói như vậy, chỉ ở phía trên thẻ từ, “Đây là thẻ hội viên của siêu thị, có thể giao dịch, một số món hàng còn được miễn phí, ba cứ đưa cho thu ngân xoạt một cái là tốt rồi.”

“Ba mà cứ trả tiền như vậy là không có lời,” Mạnh Tiếu Ngạn đem thẻ đưa cho hắn, “Hơn nữa thời điểm con làm thẻ này đều phải đưa tiền vào thẻ, chỉ cần mỗi tháng ba tiêu tốn một trăm, siêu thị mỗi tháng đều trả ba 10 khối.”

“Còn có thể cho con tiền?!”

Quách Tề Ngọc đã bị những chi tiết nhỏ bé không đáng kể hấp dẫn lấy toàn bộ sự chú ý, “Có thể chiết khấu sao?” Hắn nhìn một chút tấm thẻ kia, có chút sầu não, “Chín giờ giảm 10%? Thiếu không được bao nhiêu nha!”

Mạnh Tiếu Ngạn nói rằng: “Hội viên sơ cấp mới phải chiết khấu 99%, con đã là hội viên cao cấp nên được chiết khấu 7.8%”

Quách Tề Ngọc mắt sáng lên, “Ồ, vậy là rất nhiều đó!”

Buổi chiều, Mạnh Tiếu Ngạn ở phòng họp thu được một tin nhắn, thẻ hội viên siêu thị XX vào lúc 16 giờ 10 phút tiêu phí 910.8 nguyên, cộng thêm ưu đãi 9.2 nguyên.

Tiếp đó Quách Tề Ngọc liền gọi điện thoại tới.

Mạnh Tiếu Ngạn đưa tay lên, tạm dừng hội nghị, đứng dậy đi ra ngoài nhận điện thoại.

Bên kia truyền đến âm thanh Quách Tề Ngọc hoảng loạn, “Tiểu Bắc, siêu thị này toàn bán đồ rất mắc?!”

Hắn chỉ chiếu theo danh sách Mạnh Tiếu Ngạn đưa ra, nhớ trong nhà cậu chưa có trái cây bèn đi mua một chút, sau đó liền nhìn thấy trên quầy thu ngân đồng hồ hiển thị các con số sáng lấp lánh.

“Ba không mua gì nhiều hết,” Trên tay Quách Tề Ngọc còn nhấc theo một túi đồ vật, “Sao lại bỏ ra đến tận một ngàn khối?”

Hắn còn chưa từng ở trong siêu thị hoa quả bỏ ra nhiều tiền đến như vậy, không khỏi hoảng hốt.

“Con có đưa cho ba tờ giấy trên đó có một số mặt hàng nhập khẩu, nên có vẻ hơi đắt.” Mạnh Tiếu Ngạn không nói đúng lắm, gì mà mỗi tháng sẽ có tiền, điểm hội viên gì đó, đều là cậu lừa gạt Quách Tề Ngọc.

“Thế nhưng, ba nghĩ lại xem, ba tiêu phí nhiều tiền mua đồ thế này, điểm chắc chắn sẽ không thiếu, hơn nữa mỗi tháng còn được nhận tiền, kỳ thực cũng chỉ bỏ ra một trăm khối mà thôi,” Mạnh Tiếu Ngạn kiên nhẫn nói, “Vẫn rất có lời.”

“Quá đắt, quá đắt …” Quách Tề Ngọc vẫn cảm thấy xót, nội tâm tự trách thời điểm mình đi mua đồ, chỉ lo nhìn vào đơn hàng mà không chú ý đến giá tiền.

“Cái này tiêu tốn quá nhiều tiền nha?” Hắn lẩm bẩm nói.

Thừa Ân ở một bên còn mừng rỡ ăn kẹo mút, đột nhiên nó duỗi tay chỉ vào một con phố khác, “Kia kìa! Kia kìa!”

Thấy Quách Tề Ngọc không để ý tới nó, Thừa Ân đem kẹo mút nắm ở trong tay, lôi kéo áo Quách Tề Ngọc, “Ba ơi, nhìn chị, mau nhìn chị đi!”

Quách Tề Ngọc theo phương hướng nó chỉ nhìn sang, nhất thời kinh hoảng.

Tạ Trinh Nhu nắm tay một người đàn ông xa lạ, nói nói cười cười, rất thân mật.

Đang nói chuyện, không biết nói điều gì chọc cho cô phát cười, có chút thẹn thùng – hôn lên môi người đàn ông xa lạ.

Hai người ở trên đường cái cũng không kiêng dè chút nào – làm động tác vô cùng thân mật, Quách Tề Ngọc trừng mắt nhìn, tay nắm điện thoại không ngừng xiết chặt, các ngón tay trắng bệch.

“Ba ba?”

“Hả?”

Bị Mạnh Tiếu Ngạn gọi, Quách Tề Ngọc mới bừng tỉnh hoàn hồn, ánh mắt lại liên tục nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ thân mật kia, “Sao, có chuyện gì?”

“Con phải hỏi ba ba có chuyện gì mới đúng.” Mạnh Tiếu Ngạn cười nói.

Quách Tề Ngọc khẽ cắn răng, nói quanh co, “Không, không có gì, ba cúp máy đây, tối về nói sau.”

Hắn vội vàng cúp điện thoại, muốn đuổi theo.

Đi được mấy bước, nghe thấy Thừa Ân ở phía sau chạy tới, “Ba ơi, chúng ta đi đâu vậy?”

Quách Tề Ngọc dừng lại, liếc nhìn Thừa Ân hậu đậu, thở dài.

“Chúng ta về nhà thôi.”

Hắn muốn đuổi theo để hỏi rõ ràng, nhưng lại không muốn ở trước mặt Thừa Ân, đem sự tình huyên náo làm rối loạn lên.

Hắn quyết định lần này nhất định phải cố gắng cùng Mạnh Tiếu Ngạn nói chuyện.

(Hết chương 72)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương