Edit: Shin

“Nhanh, phía trước có trường tiểu học, còn có học sinh ở bên trong!” Tổ tìm người hướng bên này hô một tiếng.

Quách Tề Ngọc vội vã chạy theo, trên đường đâu đâu cũng có người gãy tay gãy chân, tiếng rên rỉ liên miên, nhưng không biết từ nơi nào truyền đến.

Giống như tiếng tim đập, như hình với bóng.

Quách Tề Ngọc cùng người trên đường đồng thời cứu ra được một nam nhân bị tường đè lên chân, nửa người dưới máu me đầm đìa, hơi thở rất mong manh.

Một khắc được cứu ra, nam nhân còn gắng gượng nói tiếng “Cám ơn”.

Đến được trường tiểu học, người đồng hành trợn to mắt, có người căm giận – hít sâu một tiếng, “Đây mà là trường học à!!”

Trường học đang nguyên vẹn, giờ khắc này hoàn toàn bị sụp đổ, không còn một lớp học nào may mắn trụ vững. Bọn họ đi trên đường đều nhìn thấy các khu dân cư có lầu vẫn còn tồn tại, chuyển mắt qua bên đây, trường học thành một vùng phế tích.

Không ngừng có người đến nơi này, nói là ngày hôm qua dư chấn có qua đây, chỉ có thể tạm thời rút đi.

Lúc chấn động các em học sinh còn đang chuẩn bị học…

Có người chỉ vào vùng phế tích, “Lâu như vậy, chấn động một hồi liền sụp?”

Không có người nào trả lời nghi vấn của anh ta.

“Hiện tại không phải là thời điểm trách cứ!” Người phụ trách cứu viện thành D đi tới, “Chú ý an toàn, phục tùng mệnh lệnh!”

Hết thảy người tình nguyện lại bắt đầu tìm kiếm cứu người bị chôn ở phía dưới.

Học sinh từng em được cứu ra, mỗi một em khi cứu ra vẫn còn hô hấp khiến tất cả mọi người đều thở ra một hơi, sau đó càng thêm ra sức truy tìm đào xới.

Có không ít đứa trẻ được cứu ra, Quách Tề Ngọc nhìn thấy càng nhiều đứa nhỏ đã mất đi sinh mệnh.

Viền mắt đỏ, không dám lau, cũng không có thời gian để lau.

Những đứa trẻ này sau khi cứu lên đều đặt qua một bên, không thể bỏ một đứa nào được.

“Tìm ra được một người lớn.” Có người la lên.

Quách Tề Ngọc đi vài bước qua hỗ trợ, đây là một người trung niên, chôn ở vị trí không sâu, bị phiến đá kẹp lại, kinh hãi nhiều hơn bị thương.

“Còn có thể nói chuyện sao?”

“Có thể, có thể.” Âm thanh không lớn, nhưng cũng coi như còn có tinh thần, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, đem hết toàn lực đưa ông ta lên mặt đất.

“Các người nên cứu những người khác.” Sau khi cứu ra ông ta không ngừng nhắc tới, “Chúng ta tới đây khảo sát, còn có rất nhiều người, rất nhiều người…”

Quách Tề Ngọc mẫn cảm – bắt lấy hai chữ “Khảo sát”, vội vàng truy hỏi: “Có phải ông cùng đám người từ hội nghị XX đến đây?”

Người kia gật gật đầu, “Tôi đi WC, sau đó liền ngã!”

“Vậy mọi người đâu?”

“Không biết, ở trong phòng họp bên kia…”

“Ông nói bên trong phòng họp có người?” Người phụ trách nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, đi tới hỏi.

Ông ta liền gật đầu, “Rất nhiều, hi vọng mọi người vẫn sống sót…”

Người phụ trách lập tức nói vào trong máy bộ đàm phân phó thông tin nói: “Tổ một, tổ hai toàn bộ tụ tập đến giữa sân, bên kia phòng họp khả năng có người.”

Những người còn lại tiếp tục không mục đích lại tràn đầy cõi lòng hi vọng tìm kiếm, tổ một tổ hai tức khắc bắt đầu xác định vị trí phòng họp, bắt đầu cứu viện.

Quách Tề Ngọc cắn răng, tay chuyển gạch đều đang run lên.

Người kia nói không sai, phòng họp nơi này xác thực có rất nhiều người.

Hơn nữa phần lớn người còn sống sót, sau khi được cứu ra lại liều mạng chỉ vào phía dưới, nói rằng bên dưới còn có người.

Thế nhưng trong những người này không có Tiểu Bắc.

Thêm một người được nhấc ra, Quách Tề Ngọc rốt cục không nhịn được hô lớn “Tiểu Bắc”.

Những người tình nguyện dừng lại, nhìn nam nhân bất lực tuyệt vọng này, chịu đựng đến gần vỗ vai hắn, an ủi: “Không có chuyện gì.”

Quách Tề Ngọc cắn răng gật đầu, tiếp tục một bên hô, một bên đào xới.

“Tiểu Bắc!”

“Tiểu Bắc, ba ba đến rồi, ba ba ở đây!”

“…”

Đại khái người đồng hành tình nguyện không có thân nhân bị chôn ở phía dưới, tất cả mọi người đều mang theo ánh mắt thông cảm nhìn qua hắn, lập tức càng thêm ra sức – tiến hành cứu viện.

Thời điểm trời sắp tối, lại một cơn dư chấn phát sinh, lần này rung động mãnh liệt, có một số địa phương vẫn chưa sụp đổ lại một lần nữa hoàn toàn đổ xuống.

Tiếng kêu thảm thiết liên tục, từ bốn phương tám hướng truyền tới.

Tất cả mọi người đều khóc, ra sức đào xới gạch đá, con người trước nay chưa từng có cảm nhận mình nhỏ bé bất lực đến mức độ này…

“Không được, nhất định phải rút đi,” Người phụ trách cứu viện phát tới mệnh lệnh, “Toàn bộ người tình nguyện rút lui, ban đêm sẽ có nhân viên cứu trợ khác tiến hành khám xét.”

Nhưng không có ai dừng lại, mọi người đều dồn hết sức, muốn cứu một người, “Để tôi cứu thêm một người nữa!”

Giống như hưởng ứng như vậy, không ngừng có người hô như thế.

“Phục tùng mệnh lệnh!” Người phụ trách quát.

Quách Tề Ngọc mù quáng, “Tiểu Bắc ơi, ba ba ở đây, ba ba sẽ không đi!”

Người phụ trách liếc mắt nhìn hắn, chỉ vào hai người, “Hai người, mang hắn đi.”

“Không, không!” Quách Tề Ngọc vùng vẫy một hồi, lại nhìn thấy hai người kềm kẹp hắn trên mặt không giấu được vẻ uể oải.

Tất cả mọi người đều dính tro bụi trên mặt hiện ra vẻ mệt mỏi, hai mắt đỏ chót vằn vện tia máu, môi khô nứt, mỗi người ai nấy cũng đều chật vật đến như vậy.

Quách Tề Ngọc từ bỏ giãy dụa, theo đoàn người trở về khu cứu viện.

Đêm đó dư chấn lại đến một lần nữa, buổi tối nhân viên chuyên nghiệp cùng quân nhân khám xét bên trong có hai người bất hạnh gặp nạn, ba người bị thương nặng, mấy người còn lại bị thương.

Những người tình nguyện nghiệp dư đều cắn chặt răng, thời điểm phải phục tùng mệnh lệnh như thế này có vẻ như tàn khốc vô tình, rồi lại không thể không phục.

Hết thảy người tình nguyện đều cưỡng chế bắt buộc phải nghỉ ngơi, Lý tiên sinh đi lại đây, cười khổ nói: “Ngủ không được, nhắm mắt lại trong đầu tất cả đều là người chết.”

Quách Tề Ngọc gật gù, cho dù không nhắm mắt, hắn cũng không thể tránh khỏi – sẽ ở trong đầu hiện ra Tiểu Bắc dáng dấp máu me đầm đìa không còn hơi thở.

“Con trai của anh?” Lý tiên sinh ở tổ ba, thế nhưng cũng nghe được một chút tin tức, “Tiểu Bắc?”

Ánh mắt Quách Tề Ngọc tối tăm trống rỗng, “Tôi không biết, tôi gọi nó, tôi cảm thấy nó ở chỗ đó, cách phía dưới tôi không xa…”

“Không có chuyện gì, không có chuyện gì,” Lý tiên sinh vỗ vai hắn, “Dưỡng cho tinh thần thật tốt, đội trưởng nói rồi, ngày mai cứu viện thứ nhất sẽ đến địa điểm vẫn là ở trường học.”

Quách Tề Ngọc gật đầu.

Lý tiên sinh thở dài, lại cười cợt, “Không đến thì thôi, đến rồi mới biết sinh mạng quý giá đến cỡ nào, không biết hai mẹ con bọn họ thế nào rồi, ngay cả tín hiệu đều không có!”

Quách Tề Ngọc bỗng nhiên rớt nước mắt.

Lý tiên sinh rất là thông cảm – khuyên lơn: “Nhớ Thừa Ân? Yên tâm! Bọn họ sẽ chăm sóc tốt cho nó, cái thằng trời đánh kia rất là thích Thừa Ân.”

“Cám ơn.”

“Không có gì mà…”

Hai người rơi vào trầm mặc, cùng nhìn trời, bầu trời đêm màu đen đặc không một ngôi sao, xám mênh mông.

Khu cứu viện rất náo động, bác sĩ hộ sĩ ở tại đây cùng những người tình nguyện một khắc không ai được nghỉ ngơi, vẻ mặt tất cả mọi người đều uể oải, nhưng rất thủy chung kiên định.

Vì bầu không khí sôi động này, Lý tiên sinh đột nhiên cười nói: “Không nghĩ tới ba Thừa Ân trẻ đến như vậy, còn có cả hai đứa con trai.”

Quách Tề Ngọc không biết làm sao nói tiếp, Lý tiên sinh phản ứng lại, cười ha hả nói câu “Nghỉ ngơi đi” liền lập tức rời đi.

Ngày thứ hai lúc trời tờ mờ sáng, những người tình nguyện lại bắt đầu tiến vào phế tích tìm kiếm.

Tối hôm qua tuy rằng có nhân viên cứu viện bị thương, thế nhưng cứu ra không ít người, toàn bộ khu cứu viện nhìn qua bận rộn lại mệt mỏi nhưng tinh thần rất phấn chấn.

Chỉ là vẫn chưa có tin tức gì về Tiểu Bắc.

Người phụ trách đặc biệt cho phép Quách Tề Ngọc đi chung quanh phòng họp tiến hành tìm kiếm, nhưng dặn hắn đừng quá kích động, quan trọng nhất chính là sống sót!

“Tiểu Bắc!”

“Tiểu Bắc!”

Quách Tề Ngọc không từ bỏ – hô lớn lên, lục tục có người cũng gọi theo.

“Tiểu Bắc” tựa hồ đã không còn đơn thuần là tên của một con người, tất cả mọi người từng tiếng hô lên, hi vọng người còn sống sót.

Hành động cứu viện không còn trầm mặc bi thống nữa!

Ở bên trong tuyệt vọng hô hoán lên niềm hi vọng, phảng phất hi vọng đã gần kề.

Phế tích càng ngày càng nhiều, bầu trời mây đen vần vũ, mắt thấy dấu hiệu sắp mưa, nhưng tất cả mọi người đều muốn trước khi trời đổ mưa sẽ cứu được người cần cứu.

“Mưa đến rồi thật tốt, nhưng mà cũng không tốt.”

Trời mưa xuống.

Mỗi người đều được phát áo mưa, trong lòng đều có chút bất an.

Mưa ngấm vào phế tích phía dưới, có thể mang đến nguồn nước cho nhóm người bị chôn ở dưới, nhưng càng nhiều lại là tai nạn chí mạng.

Địa chấn chấn động đến mức ngọn núi rung lắc, các tòa nhà cao tầng lảo đà lảo đảo, mực nước hồ dâng lên cao, cùng nhiệt độ không ngừng giảm xuống…

“Kiên trì!” Người phụ trách đột nhiên nói rằng, “Chúng ta nhất định phải tìm cho được ‘Tiểu Bắc’!”

Tất cả mọi người đều gầm lên một tiếng, tiếp tục vùi đầu tìm kiếm, buổi chiều nhân viên tiếp viện lại tới, đội trưởng đội tiếp viện nghe được tất cả mọi người đều đang tìm một người “Tiểu Bắc”, hỏi vài câu, sau khi giải thích ngọn nguồn, anh ta vốn muốn đem chuyện này báo cáo lên, nhưng bị Quách Tề Ngọc từ chối.

“Tìm được người rồi hẵng nói sau đi.”

Buổi tối, những người tình nguyện lại một lần nữa trở về, Quách Tề Ngọc nói cho dù có chuyện gì cũng không đi.

Thời khắc cứu viện sau 72 giờ hoàng kim, tất cả mọi người đều biết 72 giờ qua đi, thời gian càng kéo dài bao nhiêu, tỷ lệ sống không ngừng giảm xuống.

“Buổi tối cứu viện độ khó rất cao, anh đây muốn đi chịu chết à!” Người phụ trách không chút lưu tình – mắng hắn.

Nhưng Quách Tề Ngọc cúi đầu, thu dọn công cụ chính mình, động tác nhanh nhẹn, không một chút nào dây dưa dài dòng.

“Phục tùng mệnh lệnh, phục tùng mệnh lệnh!” Người phụ trách chỉ vào hắn, “Người người đều giống như anh tìm chết, vậy còn cứu con mẹ gì nữa!”

Quách Tề Ngọc thu dọn xong, đứng lên đang muốn nói chuyện, cách đó không xa có người hô: “Người kia, ba ba Tiểu Bắc!”

Có người xông lại, thần tình kích động, “Vừa cứu ra một người hôn mê, đang không ngừng nhắc tới ‘Ba ba, ba ba đang gọi mình’!”

Người phụ trách nở nụ cười, đẩy Quách Tề Ngọc một cái choáng váng.

Người kia nói: “Hóa ra anh chính là ba ba ‘Tiểu Bắc’, mau đi xem một chút, người kia có phải Tiểu Bắc của anh không?”

Trên băng ca thanh niên đã rơi vào hôn mê, môi khô khốc không ngừng khép mở, phát sinh tiếng nói mớ mơ hồ.

Quách Tề Ngọc chạy lại vài bước, đột nhiên ngừng lại.

Người bên cạnh nghi hoặc quay đầu lại, đã thấy nam nhân lệ rơi đầy mặt.

Cũng phải, anh khá là lý giải – gật gù, thân là ba nhìn thấy con của chính mình bị thương thành như vậy làm sao không đau lòng cho được.

Trên băng ca thanh niên đầy mặt toàn là máu đen, cánh tay gãy uốn lượn không tự nhiên, quần rách tả tơi, vết thương trên bắp chân dài đến hai mươi cm, sâu đến nỗi thấy cả xương trắng, thịt cũng nhìn không ra màu sắc vốn có, bùn đất huyết nhục trộn lẫn vào nhau, nhìn qua tựa hồ như mục nát.

“Tiểu Bắc!” Quách Tề Ngọc nhào tới, “Tiểu Bắc, ba ở đây, con không phải sợ, cố gắng chịu đựng!”

“A!” Bác sĩ một bên chuẩn bị cấp cứu nói rằng, “Anh chính là ba ba ‘Tiểu Bắc’?”

Thanh niên vẫn còn trong hôn mê, tựa hồ nghe được giọng nói Quách Tề Ngọc, khẽ lung lay một cái tay bị người tóm chặt lấy.

Như muốn xác nhận Quách Tề Ngọc ở ngay bên cạnh mình, thanh niên ngoắc khóe miệng, triệt để rơi vào hôn mê.

“Yên tâm, sẽ không có chuyện gì.”

Trong đám người không biết là ai đang an ủi một câu.

(Hết chương 63)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương