Quách Tề Ngọc Tiên Sinh
-
Chương 45
Edit: Shin
Về đến nhà, Trịnh Thanh đã đi ra ngoài.
Nhìn sô pha có chút bừa bộn, Quách Tề Ngọc mới nhớ tới ngày hôm nay Trịnh Thanh đi bệnh viện kiểm tra.
Hắn gãi đầu một cái, đặt hành lý xuống, bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.
Khi Trịnh Thanh trở về, bận đồ rộng rãi thoải mái, nhìn bên ngoài căn bản không nhận ra là bà mẹ có thai.
“Anh Quách trở về rồi?” Trịnh Thanh biết ngày hôm nay hắn sẽ quay về, cố ý đi tới siêu thị, mua chút món ăn.
Quách Tề Ngọc mau nhận lấy, “Em cẩn thận một chút, đừng nên đi đến chỗ đông người, lỡ họ xô đẩy em rồi thì phải làm sao?”
Trịnh Thanh không đáp, hỏi: “Chân Tiểu Bắc có khá hơn chút nào không?”
“Vẫn như vậy, thương gân động cốt một trăm ngày,” Quách Tề Ngọc xách món ăn đưa vào phòng bếp, rửa tay chuẩn bị làm cơm.
Trịnh Thanh đi tới, “Anh Quách, chờ một lát nữa em có chuyện muốn thương lượng cùng anh.”
“Được, em muốn nói gì?”
“Anh làm xong cơm trước đi,” Trịnh Thanh đi tới, hỗ trợ rửa rau, “Anh Quách, mấy ngày nay thật sự làm phiền đến anh rồi.”
Quách Tề Ngọc mỉm cười, “Bạn bè với nhau cả mà.”
Sau khi hai người ăn cơm xong, Quách Tề Ngọc ở trong phòng bếp hầm cho Trịnh Thanh một nồi canh vịt, lúc này mới đi ra, Trịnh Thanh không ngồi trên ghế sa lông, mà là ngồi ở bên cạnh bàn, dáng vẻ rất trịnh trọng.
Quách Tề Ngọc có chút kỳ quái, “Em làm sao vậy? Gặp phải chuyện gì sao?”
Mắt Trịnh Thanh liền đỏ lên, cô lắc đầu một cái, “Anh Quách, người như em thật không đáng…”
“Không đáng cái gì?”
Trịnh Thanh che miệng, không chịu nói.
Quách Tề Ngọc khẽ cau mày, “Em là bạn của anh, chăm sóc em là việc anh nên làm.”
Trịnh Thanh nghẹn ngào tựa hồ phí đi rất lớn lực mới ngăn chặn tiếng khóc trong cổ họng, cô không ngừng hít sâu, để mình mau chóng bình tĩnh lại.
Quách Tề Ngọc do dự một chút, vẫn khuyên lơn: “Em là phụ nữ đang mang thai, đừng để tâm tình chập trùng lên xuống, ngày hôm nay em gặp phải chuyện gì?”
Trịnh Thanh đặt tay trên đùi, ngón tay gắt gao nắm chặt, cuối cùng vẫn là gật đầu, “Anh Quách, em ra ngoài vô tình chạm mặt anh ta.”
“Rồi làm sao?”
Trịnh Thanh trước sau không chịu nói chính mình là làm sao chạm mặt La Giản, chỉ nói là: “Anh ta hỏi em có phải không muốn bỏ cái thai này hay không, muốn lấy đứa bé đi uy hiếp ảnh.”
“Làm sao hắn có thể nói như thế được?!” Quách Tề Ngọc vỗ bàn một cái, căm phẫn sục sôi.
Trịnh Thanh cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Này không thể trách anh ấy, trước đây em có ý nghĩ như vậy.”
Tay vỗ lên bàn có hơi đau, Quách Tề Ngọc có chút bối rối, “À, nó là con trai em, không phải…”
Không phải công cụ dùng để báo thù, cũng không phải vì mưu cầu lợi lộc…
Trịnh Thanh bụm mặt, không ngừng gật đầu, “Em biết, em biết, anh Quách hiện tại em không còn nghĩ đến nữa, không nghĩ đến nữa.”
Cô ngẩng mặt lên, nhìn chăm chú về phía Quách Tề Ngọc, “Anh Quách, ngày hôm nay em cũng nói như vậy với anh ta.”
Quách Tề Ngọc kinh ngạc, “Em nói như thế nào?”
Trịnh Thanh nói quanh co lòng vòng, ánh mắt có chút né tránh, “Anh Quách, em chính là muốn nói với anh chuyện này, kỳ thực không phải là ngày hôm nay, em đã nghĩ từ rất lâu…”
“Cái gì?”
Trịnh Thanh đột nhiên đứng lên, đặt tay lên bàn tay Quách Tề Ngọc, nửa người trên hơi cúi xuống, để bụng mình không sát xuống mặt bàn.
Quách Tề Ngọc thấy Trịnh Thanh cử động sợ hết hồn, không muốn hất tay Trịnh Thanh ra, hắn sợ Trịnh Thanh tổn thương không dám dùng sức tránh thoát.
“A Thanh, em, em đây là…”
Trịnh Thanh rơi lệ, “Anh Quách, từ xưa tới nay chưa từng có ai đối xử với em tốt như anh, ba mẹ em bởi vì việc này liền không quản lý em nữa, trong lúc em tuyệt vọng nhất anh Quách đã cưu mang em.”
“Em, em nói chuyện này…”
“Anh Quách, em thật sự không biết làm sao để báo đáp anh, anh đối với em tốt như vậy, em thật sự rất cảm động,” cô gắt gao nắm chặt tay Quách Tề Ngọc, nước mắt từng giọt một rơi xuống bàn, “Em, trong lòng em, kỳ thực đã sớm, đã sớm…”
“Đã sớm đem anh coi như cha đứa bé.”
Trịnh Thanh như tiếng sét ầm ầm oanh tạc giáng xuống thẳng Quách Tề Ngọc, chấn động đến mức hắn một chữ không nói nên lời, miệng run run, mặt hoảng hốt kinh dị.
“Thực không dám giấu giếm, ngày hôm nay lúc em chạm mặt anh ấy, em cũng nói như vậy.” Trịnh Thanh không nhìn thấy sắc mặt Quách Tề Ngọc trắng bệch như tờ giấy trắng, còn nói tiếp, “Em nói với ảnh, đứa bé này không phải của anh, anh mới thật sự là ba đứa bé.”
Thần sắc cô bình tĩnh, từ từ buông tay Quách Tề Ngọc ra, trở lại ghế ngồi xuống, nhìn một bên sàn nhà, “Anh Quách, em thật sự, thật sự không còn cách nào khác.”
“Em sợ nếu lúc đó không nói ra thế này, anh ấy sẽ trực tiếp kéo em đến bệnh viện,” cô quay đầu, nhìn Quách Tề Ngọc vẫn như cũ không thể tin được, “Anh Quách, anh biết em muốn lưu lại đứa bé này, đứa con duy nhất của em!”
Quách Tề Ngọc gật đầu, cuối cùng cũng coi như phục hồi lại tinh thần, “Anh hiểu, nhưng anh không phải ba đứa bé…”
“Em biết,” Trịnh Thanh cắn môi, “Anh Quách, như em đã nói, anh đối với em tốt như vậy, em đã sớm xem anh là ba đứa bé, ngay thời điểm em bất lực nhất, cho cô nhi quả phụ chúng ta một chỗ dựa vào, em không biết phải làm sao báo đáp được.”
“Anh, anh không muốn em báo đáp.” Quách Tề Ngọc liên tục xua tay.
Mãi đến tận hiện tại, hắn kỳ thực không rõ mục đích của Trịnh Thanh là gì, hắn chỉ mơ hồ cảm thấy Trịnh Thanh còn có điều muốn nói.
“Anh Quách, em thật sự, không còn gì có thể báo đáp ơn anh,” Trịnh Thanh nhìn Quách Tề Ngọc có chút hoảng loạn cùng con mắt uể oải, “Ngoại trừ thân xác của em.”
“Két ——”
Âm thanh chiếc ghế trên sàn nhà kéo đến mức chói tai, Quách Tề Ngọc đột nhiên đứng lên, lui về sau một bước, không thể tin được nhìn Trịnh Thanh biểu hiện lãnh đạm.
“A Thanh, chuyện này, chuyện này không thể được!”
Vẻ mặt Trịnh Thanh biến đổi, có chút âm u, mang theo ngữ khí tự giễu, “Anh Quách, chính em cũng biết nói ra những câu nói này rất quá đáng, anh cũng không cần đáp ứng em, là em không đúng, trước đây đối xử với anh như vậy, hiện tại lại lấy ra yêu cầu vô lý như thế.”
Quách Tề Ngọc trầm mặc không nói.
Nhưng Trịnh Thanh nghẹn ngào, từ trong túi móc ra điện thoại di động của chính mình, mở ra tin nhắn đặt lên bàn, “Anh Quách, anh xem một chút đi, em thật sự không còn cách nào…”
Quách Tề Ngọc đứng tại chỗ một lúc, bên tai là tiếng khóc Trịnh Thanh cực lực ức chế.
Hắn tiến tới, tay cầm di động trên bàn lên.
Là tin nhắn từ La Giản.
Nội dung rất khó coi, viết ra rất nhiều điều, thời gian đại khái là hôm nay sau khi gặp phải Trịnh Thanh.
Hết thảy nội dung đều chỉ về một hướng.
“Không phá nó đi, liền giết chết hai mẹ con cô!” Quách Tề Ngọc nắm điện thoại di động trên tay hơi run rẩy.
Trịnh Thanh ôm đầu, nhỏ giọng nức nở.
Quách Tề Ngọc để điện thoại di động xuống, “Em cho anh chút thời gian để anh suy nghĩ lại đã.”
Trịnh Thanh gật đầu, cầm điện thoại di động lên hướng về phía phòng ngủ mình đi tới, đem phòng khách để lại cho Quách Tề Ngọc.
Nghe được tiếng âm thanh đóng cửa, Quách Tề Ngọc mới đột nhiên cảm thấy toàn thân vô lực.
Hắn đối với Trịnh Thanh không còn lời nào để nói, con người có rất nhiều sự lựa chọn bất đắc dĩ, hắn tin tưởng rằng sự lựa chọn như vậy, là do Trịnh Thanh bất đắc dĩ mà thôi.
Chính vì sự lựa chọn của cô, dẫn đến kết cục bi kịch của ngày hôm nay.
Quách Tề Ngọc thiện lương – liền nghĩ như thế.
Nhưng có nhiều thời điểm, người là do chính mình lựa chọn, mỗi một bước đều do chính mình đi, một đường dài chỉ có vết chân một người.
Thẳng đến đêm khuya, Quách Tề Ngọc mới hơi giật người.
Hắn đi tới nhà bếp, rót một chén nước, lại đi đến trước cửa phòng ngủ chính mình, gõ cửa phòng Trịnh Thanh.
Trịnh Thanh không nghe được đáp án, vẫn trong trạng thái hoảng loạn, trong nháy mắt nghe được tiếng gõ cửa, cô biết mình đã được cứu trợ.
Quách Tề Ngọc đứng sững sờ, không theo Trịnh Thanh vào phòng, tay buông xuống, đứng ở cửa phòng ngủ phía bên ngoài, thấp giọng hỏi, “Em muốn thế nào?”
Trịnh Thanh che miệng mình, thần sắc tràn đầy kích động cùng cảm ơn.
Quách Tề Ngọc lẳng lặng nhìn cô, chờ bản thân cô chậm rãi bình phục lại.
Trịnh Thanh lau nước mắt trên mặt chính mình, nói năng có chút lộn xộn, “Anh Quách, em thật sự, cảm ơn, anh Quách, em không biết nên nói cái gì, cảm ơn…”
“Em muốn nói dùng biện pháp gì?” Quách Tề Ngọc hỏi lại một lần nữa, thần sắc bình tĩnh làm Trịnh Thanh có chút kinh ngạc.
“Anh Quách?”
“Anh không có chuyện gì,” Quách Tề Ngọc đầu hơi nghiêng một chút, né tránh tay Trịnh Thanh vươn tới, “Em nói đi.”
Trịnh Thanh thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, thu hồi vẻ mặt, mang theo chút lấy lòng, “Anh Quách, nếu như chúng ta kết hôn, đứa nhỏ sẽ có hộ khẩu trên danh nghĩa của anh, anh ta sẽ không đến làm phiền em nữa.”
“Kết hôn?”
Con ngươi Quách Tề Ngọc hơi co rụt lại, theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng nhẫn nhịn không lên tiếng.
Trịnh Thanh vội vàng nói: “Anh Quách, em biết điều này làm khó dễ cho anh, vì lẽ đó em nghĩ thêm biện pháp trung gian khác.”
“Chúng ta giả vờ kết hôn, đợi khi đứa bé chào đời, em liền mang nó đi rời khỏi Trung Quốc.” Trịnh Thanh cười đến có chút gian nan, “Tuy rằng như vậy trong hộ khẩu của anh sẽ có hai chữ ly hôn.”
“Như vậy thật sự không có vấn đề gì chứ?” Đột nhiên Quách Tề Ngọc mở miệng hỏi.
Trịnh Thanh sững sờ, liền vội vàng gật đầu, “Dạ, chỉ cần chúng ta kết hôn, đứa nhỏ là của anh, anh ta không thể làm gì em được nữa.”
“Em nói muốn dẫn đứa bé đi?”
“Dạ, rời đi đất nước này, khả năng ngày tháng sau đó sẽ rất gian nan,” Trịnh Thanh vỗ về bụng mình, cười ôn nhu, “Thế nhưng em có đứa bé, không cầu thêm gì nữa.”
“Trịnh Thanh, em có từng hối hận chưa?”
“Hối hận?” Trịnh Thanh nở nụ cười, “Bất kể sự lựa chọn nào, con người đều sẽ hối hận.”
“Ừm.”
…
Ngày thứ hai hai người liền đi làm giấy hôn thú, nhìn trên tờ giấy có tên hai người, Trịnh Thanh đột nhiên lui về phía sau môt bước, hướng Quách Tề Ngọc sâu sắc cúi người một cái.
Quách Tề Ngọc nâng cô ta dậy.
Hai người đối lập không nói gì.
“Nếu như người mẹ chưa kết hôn, hộ khẩu đứa bé sẽ không ổn, việc này bớt đi ít nhiều phiền phức,” cuối cùng vẫn là Trịnh Thanh mở miệng, đánh vỡ sự lúng túng trầm mặc, giả vờ ung dung nói, “Chí ít hiện tại đứa nhỏ này có ba rồi!”
Quách Tề Ngọc cúi đầu, nhất thời không nói gì.
(Hết chương 45)
Về đến nhà, Trịnh Thanh đã đi ra ngoài.
Nhìn sô pha có chút bừa bộn, Quách Tề Ngọc mới nhớ tới ngày hôm nay Trịnh Thanh đi bệnh viện kiểm tra.
Hắn gãi đầu một cái, đặt hành lý xuống, bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.
Khi Trịnh Thanh trở về, bận đồ rộng rãi thoải mái, nhìn bên ngoài căn bản không nhận ra là bà mẹ có thai.
“Anh Quách trở về rồi?” Trịnh Thanh biết ngày hôm nay hắn sẽ quay về, cố ý đi tới siêu thị, mua chút món ăn.
Quách Tề Ngọc mau nhận lấy, “Em cẩn thận một chút, đừng nên đi đến chỗ đông người, lỡ họ xô đẩy em rồi thì phải làm sao?”
Trịnh Thanh không đáp, hỏi: “Chân Tiểu Bắc có khá hơn chút nào không?”
“Vẫn như vậy, thương gân động cốt một trăm ngày,” Quách Tề Ngọc xách món ăn đưa vào phòng bếp, rửa tay chuẩn bị làm cơm.
Trịnh Thanh đi tới, “Anh Quách, chờ một lát nữa em có chuyện muốn thương lượng cùng anh.”
“Được, em muốn nói gì?”
“Anh làm xong cơm trước đi,” Trịnh Thanh đi tới, hỗ trợ rửa rau, “Anh Quách, mấy ngày nay thật sự làm phiền đến anh rồi.”
Quách Tề Ngọc mỉm cười, “Bạn bè với nhau cả mà.”
Sau khi hai người ăn cơm xong, Quách Tề Ngọc ở trong phòng bếp hầm cho Trịnh Thanh một nồi canh vịt, lúc này mới đi ra, Trịnh Thanh không ngồi trên ghế sa lông, mà là ngồi ở bên cạnh bàn, dáng vẻ rất trịnh trọng.
Quách Tề Ngọc có chút kỳ quái, “Em làm sao vậy? Gặp phải chuyện gì sao?”
Mắt Trịnh Thanh liền đỏ lên, cô lắc đầu một cái, “Anh Quách, người như em thật không đáng…”
“Không đáng cái gì?”
Trịnh Thanh che miệng, không chịu nói.
Quách Tề Ngọc khẽ cau mày, “Em là bạn của anh, chăm sóc em là việc anh nên làm.”
Trịnh Thanh nghẹn ngào tựa hồ phí đi rất lớn lực mới ngăn chặn tiếng khóc trong cổ họng, cô không ngừng hít sâu, để mình mau chóng bình tĩnh lại.
Quách Tề Ngọc do dự một chút, vẫn khuyên lơn: “Em là phụ nữ đang mang thai, đừng để tâm tình chập trùng lên xuống, ngày hôm nay em gặp phải chuyện gì?”
Trịnh Thanh đặt tay trên đùi, ngón tay gắt gao nắm chặt, cuối cùng vẫn là gật đầu, “Anh Quách, em ra ngoài vô tình chạm mặt anh ta.”
“Rồi làm sao?”
Trịnh Thanh trước sau không chịu nói chính mình là làm sao chạm mặt La Giản, chỉ nói là: “Anh ta hỏi em có phải không muốn bỏ cái thai này hay không, muốn lấy đứa bé đi uy hiếp ảnh.”
“Làm sao hắn có thể nói như thế được?!” Quách Tề Ngọc vỗ bàn một cái, căm phẫn sục sôi.
Trịnh Thanh cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Này không thể trách anh ấy, trước đây em có ý nghĩ như vậy.”
Tay vỗ lên bàn có hơi đau, Quách Tề Ngọc có chút bối rối, “À, nó là con trai em, không phải…”
Không phải công cụ dùng để báo thù, cũng không phải vì mưu cầu lợi lộc…
Trịnh Thanh bụm mặt, không ngừng gật đầu, “Em biết, em biết, anh Quách hiện tại em không còn nghĩ đến nữa, không nghĩ đến nữa.”
Cô ngẩng mặt lên, nhìn chăm chú về phía Quách Tề Ngọc, “Anh Quách, ngày hôm nay em cũng nói như vậy với anh ta.”
Quách Tề Ngọc kinh ngạc, “Em nói như thế nào?”
Trịnh Thanh nói quanh co lòng vòng, ánh mắt có chút né tránh, “Anh Quách, em chính là muốn nói với anh chuyện này, kỳ thực không phải là ngày hôm nay, em đã nghĩ từ rất lâu…”
“Cái gì?”
Trịnh Thanh đột nhiên đứng lên, đặt tay lên bàn tay Quách Tề Ngọc, nửa người trên hơi cúi xuống, để bụng mình không sát xuống mặt bàn.
Quách Tề Ngọc thấy Trịnh Thanh cử động sợ hết hồn, không muốn hất tay Trịnh Thanh ra, hắn sợ Trịnh Thanh tổn thương không dám dùng sức tránh thoát.
“A Thanh, em, em đây là…”
Trịnh Thanh rơi lệ, “Anh Quách, từ xưa tới nay chưa từng có ai đối xử với em tốt như anh, ba mẹ em bởi vì việc này liền không quản lý em nữa, trong lúc em tuyệt vọng nhất anh Quách đã cưu mang em.”
“Em, em nói chuyện này…”
“Anh Quách, em thật sự không biết làm sao để báo đáp anh, anh đối với em tốt như vậy, em thật sự rất cảm động,” cô gắt gao nắm chặt tay Quách Tề Ngọc, nước mắt từng giọt một rơi xuống bàn, “Em, trong lòng em, kỳ thực đã sớm, đã sớm…”
“Đã sớm đem anh coi như cha đứa bé.”
Trịnh Thanh như tiếng sét ầm ầm oanh tạc giáng xuống thẳng Quách Tề Ngọc, chấn động đến mức hắn một chữ không nói nên lời, miệng run run, mặt hoảng hốt kinh dị.
“Thực không dám giấu giếm, ngày hôm nay lúc em chạm mặt anh ấy, em cũng nói như vậy.” Trịnh Thanh không nhìn thấy sắc mặt Quách Tề Ngọc trắng bệch như tờ giấy trắng, còn nói tiếp, “Em nói với ảnh, đứa bé này không phải của anh, anh mới thật sự là ba đứa bé.”
Thần sắc cô bình tĩnh, từ từ buông tay Quách Tề Ngọc ra, trở lại ghế ngồi xuống, nhìn một bên sàn nhà, “Anh Quách, em thật sự, thật sự không còn cách nào khác.”
“Em sợ nếu lúc đó không nói ra thế này, anh ấy sẽ trực tiếp kéo em đến bệnh viện,” cô quay đầu, nhìn Quách Tề Ngọc vẫn như cũ không thể tin được, “Anh Quách, anh biết em muốn lưu lại đứa bé này, đứa con duy nhất của em!”
Quách Tề Ngọc gật đầu, cuối cùng cũng coi như phục hồi lại tinh thần, “Anh hiểu, nhưng anh không phải ba đứa bé…”
“Em biết,” Trịnh Thanh cắn môi, “Anh Quách, như em đã nói, anh đối với em tốt như vậy, em đã sớm xem anh là ba đứa bé, ngay thời điểm em bất lực nhất, cho cô nhi quả phụ chúng ta một chỗ dựa vào, em không biết phải làm sao báo đáp được.”
“Anh, anh không muốn em báo đáp.” Quách Tề Ngọc liên tục xua tay.
Mãi đến tận hiện tại, hắn kỳ thực không rõ mục đích của Trịnh Thanh là gì, hắn chỉ mơ hồ cảm thấy Trịnh Thanh còn có điều muốn nói.
“Anh Quách, em thật sự, không còn gì có thể báo đáp ơn anh,” Trịnh Thanh nhìn Quách Tề Ngọc có chút hoảng loạn cùng con mắt uể oải, “Ngoại trừ thân xác của em.”
“Két ——”
Âm thanh chiếc ghế trên sàn nhà kéo đến mức chói tai, Quách Tề Ngọc đột nhiên đứng lên, lui về sau một bước, không thể tin được nhìn Trịnh Thanh biểu hiện lãnh đạm.
“A Thanh, chuyện này, chuyện này không thể được!”
Vẻ mặt Trịnh Thanh biến đổi, có chút âm u, mang theo ngữ khí tự giễu, “Anh Quách, chính em cũng biết nói ra những câu nói này rất quá đáng, anh cũng không cần đáp ứng em, là em không đúng, trước đây đối xử với anh như vậy, hiện tại lại lấy ra yêu cầu vô lý như thế.”
Quách Tề Ngọc trầm mặc không nói.
Nhưng Trịnh Thanh nghẹn ngào, từ trong túi móc ra điện thoại di động của chính mình, mở ra tin nhắn đặt lên bàn, “Anh Quách, anh xem một chút đi, em thật sự không còn cách nào…”
Quách Tề Ngọc đứng tại chỗ một lúc, bên tai là tiếng khóc Trịnh Thanh cực lực ức chế.
Hắn tiến tới, tay cầm di động trên bàn lên.
Là tin nhắn từ La Giản.
Nội dung rất khó coi, viết ra rất nhiều điều, thời gian đại khái là hôm nay sau khi gặp phải Trịnh Thanh.
Hết thảy nội dung đều chỉ về một hướng.
“Không phá nó đi, liền giết chết hai mẹ con cô!” Quách Tề Ngọc nắm điện thoại di động trên tay hơi run rẩy.
Trịnh Thanh ôm đầu, nhỏ giọng nức nở.
Quách Tề Ngọc để điện thoại di động xuống, “Em cho anh chút thời gian để anh suy nghĩ lại đã.”
Trịnh Thanh gật đầu, cầm điện thoại di động lên hướng về phía phòng ngủ mình đi tới, đem phòng khách để lại cho Quách Tề Ngọc.
Nghe được tiếng âm thanh đóng cửa, Quách Tề Ngọc mới đột nhiên cảm thấy toàn thân vô lực.
Hắn đối với Trịnh Thanh không còn lời nào để nói, con người có rất nhiều sự lựa chọn bất đắc dĩ, hắn tin tưởng rằng sự lựa chọn như vậy, là do Trịnh Thanh bất đắc dĩ mà thôi.
Chính vì sự lựa chọn của cô, dẫn đến kết cục bi kịch của ngày hôm nay.
Quách Tề Ngọc thiện lương – liền nghĩ như thế.
Nhưng có nhiều thời điểm, người là do chính mình lựa chọn, mỗi một bước đều do chính mình đi, một đường dài chỉ có vết chân một người.
Thẳng đến đêm khuya, Quách Tề Ngọc mới hơi giật người.
Hắn đi tới nhà bếp, rót một chén nước, lại đi đến trước cửa phòng ngủ chính mình, gõ cửa phòng Trịnh Thanh.
Trịnh Thanh không nghe được đáp án, vẫn trong trạng thái hoảng loạn, trong nháy mắt nghe được tiếng gõ cửa, cô biết mình đã được cứu trợ.
Quách Tề Ngọc đứng sững sờ, không theo Trịnh Thanh vào phòng, tay buông xuống, đứng ở cửa phòng ngủ phía bên ngoài, thấp giọng hỏi, “Em muốn thế nào?”
Trịnh Thanh che miệng mình, thần sắc tràn đầy kích động cùng cảm ơn.
Quách Tề Ngọc lẳng lặng nhìn cô, chờ bản thân cô chậm rãi bình phục lại.
Trịnh Thanh lau nước mắt trên mặt chính mình, nói năng có chút lộn xộn, “Anh Quách, em thật sự, cảm ơn, anh Quách, em không biết nên nói cái gì, cảm ơn…”
“Em muốn nói dùng biện pháp gì?” Quách Tề Ngọc hỏi lại một lần nữa, thần sắc bình tĩnh làm Trịnh Thanh có chút kinh ngạc.
“Anh Quách?”
“Anh không có chuyện gì,” Quách Tề Ngọc đầu hơi nghiêng một chút, né tránh tay Trịnh Thanh vươn tới, “Em nói đi.”
Trịnh Thanh thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, thu hồi vẻ mặt, mang theo chút lấy lòng, “Anh Quách, nếu như chúng ta kết hôn, đứa nhỏ sẽ có hộ khẩu trên danh nghĩa của anh, anh ta sẽ không đến làm phiền em nữa.”
“Kết hôn?”
Con ngươi Quách Tề Ngọc hơi co rụt lại, theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng nhẫn nhịn không lên tiếng.
Trịnh Thanh vội vàng nói: “Anh Quách, em biết điều này làm khó dễ cho anh, vì lẽ đó em nghĩ thêm biện pháp trung gian khác.”
“Chúng ta giả vờ kết hôn, đợi khi đứa bé chào đời, em liền mang nó đi rời khỏi Trung Quốc.” Trịnh Thanh cười đến có chút gian nan, “Tuy rằng như vậy trong hộ khẩu của anh sẽ có hai chữ ly hôn.”
“Như vậy thật sự không có vấn đề gì chứ?” Đột nhiên Quách Tề Ngọc mở miệng hỏi.
Trịnh Thanh sững sờ, liền vội vàng gật đầu, “Dạ, chỉ cần chúng ta kết hôn, đứa nhỏ là của anh, anh ta không thể làm gì em được nữa.”
“Em nói muốn dẫn đứa bé đi?”
“Dạ, rời đi đất nước này, khả năng ngày tháng sau đó sẽ rất gian nan,” Trịnh Thanh vỗ về bụng mình, cười ôn nhu, “Thế nhưng em có đứa bé, không cầu thêm gì nữa.”
“Trịnh Thanh, em có từng hối hận chưa?”
“Hối hận?” Trịnh Thanh nở nụ cười, “Bất kể sự lựa chọn nào, con người đều sẽ hối hận.”
“Ừm.”
…
Ngày thứ hai hai người liền đi làm giấy hôn thú, nhìn trên tờ giấy có tên hai người, Trịnh Thanh đột nhiên lui về phía sau môt bước, hướng Quách Tề Ngọc sâu sắc cúi người một cái.
Quách Tề Ngọc nâng cô ta dậy.
Hai người đối lập không nói gì.
“Nếu như người mẹ chưa kết hôn, hộ khẩu đứa bé sẽ không ổn, việc này bớt đi ít nhiều phiền phức,” cuối cùng vẫn là Trịnh Thanh mở miệng, đánh vỡ sự lúng túng trầm mặc, giả vờ ung dung nói, “Chí ít hiện tại đứa nhỏ này có ba rồi!”
Quách Tề Ngọc cúi đầu, nhất thời không nói gì.
(Hết chương 45)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook