Edit: Shin

“Con với Tề Giác là bạn bè?” Quách Tề Ngọc hiếu kỳ nói.

Khóe miệng Mạnh Tiếu Ngạn hơi giương lên, không trả lời, xoay người đi tới phòng khách, bật ti vi lên xem.

Quách Tề Ngọc còn muốn hỏi, nhưng quản gia ở một bên nhìn, luôn cảm thấy có chút lúng túng, Quách Tề Ngọc hướng đến ông mỉm cười, xoay người lại hầm canh xương của chính mình.

“Cứ để lửa nhỏ hầm đi,” Quách Tề Ngọc xoay người đối với quản gia nói rằng, “Tôi sẽ canh chừng nồi canh này.”

Dừng một chút, hắn lại nói: “Cơm tối để tôi làm, Tiểu Bắc nó thích những món ăn mà tôi nấu lắm.”

Nghe được giọng Quách Tề Ngọc xưng hô không có thay đổi gì, vẫn cứ gọi nó là Tiểu Bắc, trong lòng quản gia thở dài.

Ông gật đầu, “Nguyên liệu nấu ăn đều ở trong tủ lạnh, còn có nhu cầu gì, Quách tiên sinh cứ việc nói với tôi.”

Quản gia xoay người đi ra phòng bếp, mãi đến khi báo một tiếng với tiểu thiếu gia đang ngồi trên ghế sa lông chính mình rời đi, ông mới bỗng nhiên nhớ tới, tiểu thiếu gia rất vui vẻ khi ăn sao?

Ở trong mắt bọn họ, tiểu thiếu gia thật vất vả mới tìm trở về vẫn là một đứa bé kén ăn, không có yêu thích một món ăn nào cả.

Quách Tề Ngọc bưng bát từ trong phòng bếp đi ra, thì thấy Mạnh Tiếu Ngạn đã ngồi ở bàn bên cạnh chờ hắn.

“Sao ba lại nấu nhiều vậy?” Mạnh Tiếu Ngạn hỏi.

“Không nhiều đâu, đây là phần ăn ba người,” Quách Tề Ngọc nhìn chung quanh, “Quản gia đâu?”

Mạnh Tiếu Ngạn lông mày nhíu lại, “Ông ta về nhà rồi, ổng trở về chăm sóc cháu mình.”

“Ôi?” Quách Tề Ngọc sửng sốt, “Ba nấu hơi nhiều.”

Mạnh Tiếu Ngạn thở dài, “Không phải còn có tủ lạnh à, sáng sớm ngày mai hâm nóng lại rồi ăn tiếp.”

Quách Tề Ngọc có chút khổ sở, biết Mạnh Tiếu Ngạn hay xem tiết mục dưỡng sinh, bên trong nói tốt nhất không nên ăn lại đồ ăn thừa, rất nỗ lực lo liệu cái thuyết pháp này.

Nó gõ lên bát, an ủi: “Ăn một hai lần thì không sao đâu.”

Quách Tề Ngọc gật đầu, trong lòng cũng đã quyết định chủ ý sẽ ăn hết tất cả món ăn.

“A, đúng rồi,” trong lúc ăn, Quách Tề Ngọc liền nhớ tới, “Con bảo ngày mai Tề Giác muốn tới đây?”

“Hai người ở thành phố A tình cờ gặp?” Hắn hỏi.

Mạnh Tiếu Ngạn giải thích: “Đi thăm ông Lý thì đụng mặt, liền để lại số điện thoại, sau khi trở lại liền hay mời đi ăn cơm.”

“Rất tốt, ba thật không nghĩ tới, con cùng Tề Giác trở thành bạn tốt,” Quách Tề Ngọc nói rằng, “Còn Ứng Trúc con có gặp nó không?”

“Lý Ứng Trúc còn đang đi học, có gặp qua một lần.”

“Ngày mai chỉ có Tề Giác đến?”

“Dạ, Lý Ứng Trúc phải đến trường.”

Cơm nước xong, Quách Tề Ngọc thu dọn chén bát, ngồi bên cạnh Mạnh Tiếu Ngạn xem ti vi, thấy Mạnh Tiếu Ngạn buồn ngủ, lại đỡ hắn đi lên lầu rửa mặt.

Mạnh Tiếu Ngạn khá là khó khăn khi cởi áo, nằm ở trên giường, nhìn Quách Tề Ngọc vì chính mình chuẩn bị đồ dùng rửa mặt, đem chậu rửa mặt, khăn mặt, cái ly, bàn chải đánh răng sắp hàng chỉnh tề trước mặt nó, sau khi làm xong một dãy chuyện, nó mới chậm rãi nói rằng.

“Con muốn tắm.”

Quách Tề Ngọc sững sờ, “Ngày hôm nay không nên tắm rửa.”

Mạnh Tiếu Ngạn không nhúc nhích, “Nhưng mà con muốn tắm.”

Quách Tề Ngọc thở dài, lại nhận mệnh mà đem tất cả mọi thứ đem trở lại phòng tắm, dìu người tàn tật đi đến phòng tắm.

“Con tự mình cởi quần, ba đi tìm đồ vật bao chân con lại.” Quách Tề Ngọc dìu nó đặt xuống rìa bồn tắm lớn, để nó ngồi yên.

Quách Tề Ngọc đang chuẩn bị đi, lại bị nó kéo, quay đầu lại nhìn, đứa nhỏ ngước đầu lên nhìn hắn, “Ba cởi cho con đi.”

Quách Tề Ngọc sửng sốt một chút, rất nhanh phản ứng lại, “Chân con đang bị thương, chứ có phải tay bị thương đâu, con mau tự mình cởi đi.”

Nói xong, hắn liền nhanh chân đi ra ngoài, căn bản mặc kệ Mạnh Tiếu Ngạn phía sau có biểu hiện như thế nào.

Quách Tề Ngọc tìm được món đồ, trở lại phòng tắm thì nhìn thấy đứa nhỏ ngồi trong bồn tắm, vẻ mặt đau xót cắn răng cố nén không phát ra âm thanh.

“Làm sao vậy?” Quách Tề Ngọc đặt món đồ xuống, đi lên phía trước.

“Tay, tay con đau…” Đứa nhỏ nhỏ giọng □□.

“Làm sao con…” Quách Tề Ngọc cau mày, nhìn đứa nhỏ dáng vẻ khó chịu, đau lòng đến nói không nên lời.

Quách Tề Ngọc nâng dậy đặt nó ngồi yên, lại nhìn tay nó một chút, tay có chút phù thũng, nhưng hẳn không thương tổn đến xương cốt, thế nhưng Quách Tề Ngọc vẫn là không yên lòng, muốn đưa nó đến bệnh viện.

“Chắc là do trật khớp,” Mạnh Tiếu Ngạn nhịn đau nói rằng, nhưng trên mặt đều lộ vẻ thống khổ, “Không có chuyện gì đâu.”

“Phù thũng như thế này rồi!” Quách Tề Ngọc cực kỳ đau lòng, đi tới nâng tay lên thổi thổi.

“…”

Mạnh Tiếu Ngạn bỗng nhiên sửng sốt, trên mặt mọi thống khổ đều tan biến hết, có chút si mê mà nhìn tay phải đang nâng của chính mình, ba nuôi quai hàm phồng lên cẩn thận thổi hơi tới.

Sau khi nó được Quách Tề Ngọc nuôi dưỡng, hầu như không bao giờ bị thương, không có ai bắt nạt nó, nó cũng sẽ không rảnh rang đến nỗi đi kiếm chuyện người khác, làm bé ngoan trong mắt Quách Tề Ngọc là nhiệm vụ chủ yếu của nó.

Nó xưa nay cũng không biết khi bị thương, Quách Tề Ngọc sẽ làm như vậy, như hết thảy những người làm cha làm mẹ sẽ đều làm như thế, ở chỗ vết thương đứa nhỏ thổi một hơi xua tan cơn đau đớn, mặc dù việc này không có một tí căn cứ khoa học nào, còn không bằng sớm một chút đi chạy chữa.

Mạnh Tiếu Ngạn biết hiện tại mình nên gọi điện thoại đến bác sĩ gia đình vì chính mình kiểm tra thương thế, để Quách Tề Ngọc yên tâm, chỉ cần hắn biết tay nó chỉ là bị trật khớp, cũng không còn lo ngại nữa.

Cánh tay sưng đỏ trở nên rất mẫn cảm, Quách Tề Ngọc khí tức khinh nhu mang đến từng tia ôn nhu mát mẻ, để nó quên đi cơn đau đớn.

Điểm đau đớn ấy cũng không phải là không thể chịu đựng được, nó khi còn bé bị những cơn đau đớn so với cái này đau gấp trăm ngàn lần, chỉ là ở trước mặt Quách Tề Ngọc, vì sự nhẹ dạ thương tiếc của hắn, nó không khỏi nghĩ đến để cho mình suy yếu thêm một chút.

Này có được tính hay không là một điểm thưởng?

Nửa quỳ ở trước mặt mình mấy năm qua nam nhân lại thêm thành thục một chút, nói chính xác là già đi một chút, nhưng làm sao có thể so sánh nổi công lao nuôi dưỡng mình trong những năm qua.

Bởi vì lao tâm cật lực, nam nhân so với tuổi thật nhìn qua già đi rất nhiều.

“Hở?” Quách Tề Ngọc sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên nhìn nó, “Làm sao vậy, Tiểu Bắc?”

Mạnh Tiếu Ngạn lấy lại tinh thần, mới phát hiện tay của mình không biết tự lúc nào xoa lên gò má Quách Tề Ngọc.

Nó rụt tay về, ánh mắt không dấu vết thu hồi lại đặt ở trên tay chính mình, tỉnh táo nói rằng: “Hiện tại con sẽ gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình lại đây, nhưng trước đó con muốn tắm rửa cái đã.”

Sau khi gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình, Quách Tề Ngọc đang chuẩn bị xoay người đi ra khỏi phòng tắm, bị Mạnh Tiếu Ngạn gọi lại, “Ba đi đâu vậy? Tay con còn đang đau.”

Quách Tề Ngọc xoay người, có chút ảo não, lại có chút đau lòng – trách cứ, “Con nói thử xem đã xảy ra chuyện gì? Ba nói tay con không bị thương, con liền làm tổn thương nó.”

Mạnh Tiếu Ngạn buông mắt xuống, “Ba để chính con tự cởi quần, con ngồi không vững liền ngã chổng vó.”

Trên mặt Quách Tề Ngọc lập tức hiện ra một chút hổ thẹn, trong miệng vẫn niệm câu, “Con phải cẩn thận chứ, con thiệt là… Không có nơi nào là tốt!”

“…”

“Xì —— ”

Hai người đối diện trầm mặc một lúc, càng không hẹn nhau mà cùng bật cười, Quách Tề Ngọc có chút bất đắc dĩ, “Thương càng thêm thương, có cái gì tốt đẹp đâu mà cười!” Nhưng chính mình cũng không ngừng cười được.

Mạnh Tiếu Ngạn nhếch miệng, quơ quơ chân của mình, nghểnh cằm lên, “Mau cởi quần.”

Quách Tề Ngọc thật nhanh liếc nhìn nó một chút, để nó ngồi yên, bắt đầu cởi quần nó ra.

Trong mắt Mạnh Tiếu Ngạn ngậm lấy ý cười không rõ ràng nhìn Quách Tề Ngọc cởi đi quần lót chính mình.

Quách Tề Ngọc liếc nhìn chỗ đó một chút, lại mau chóng dời đi ánh mắt, không tự nhiên – nhìn về phía mặt đứa nhỏ, “Phát, phát dục không tệ chút nào…”

Mạnh Tiếu Ngạn xì cười một tiếng, nhìn thấy mặt Quách Tề Ngọc ửng đỏ lên.

“Ba, ba là ba của con, con, con thẹn thùng cái gì…” Quách Tề Ngọc chỉ phía dưới nó, vừa chỉ mình, hoảng không nói nổi.

Mạnh Tiếu Ngạn thờ ơ gật đầu, tựa hồ không muốn thảo luận đề tài này, nó đưa tay ra, ra hiệu Quách Tề Ngọc dìu nó đứng lên.

Quách Tề Ngọc cẩn thận né qua cánh tay bị thương của nó, hai tay hoàn qua sau lưng Mạnh Tiếu Ngạn, đem nó ôm lấy, chờ chân không đau đứng vững vàng, mới chậm rãi buông ra.

“Ấy ấy ấy, cẩn thận nào!”

Vẫn chưa hoàn toàn buông tay ra, thân hình Mạnh Tiếu Ngạn loáng một cái, liền muốn hướng về bên cạnh ngã xuống, Quách Tề Ngọc mau mau ổn định nó, Mạnh Tiếu Ngạn tay ôm chầm lấy hắn.

Chờ trên người Quách Tề Ngọc mồ hôi lạnh lui đi, hắn mới phát hiện hai người cùng nhau ôm chặt lấy, cằm mình chống đỡ trên bả vai Mạnh Tiếu Ngạn, khó khăn ngước đầu lên, đập vào mắt hắn là trần nhà phòng tắm.

“Tiểu Bắc, mau buông tay.” Hắn vỗ lên bắp thịt trên lưng mỏng manh của đứa nhỏ.

“… Con đứng không vững.”

Quách Tề Ngọc không nhìn thấy Mạnh Tiếu Ngạn nhếch miệng lên cười.

“Không phải muốn tắm rửa sao?”

Một lát sau, Quách Tề Ngọc nhỏ giọng – mở miệng.

Mạnh Tiếu Ngạn tính toán bác sĩ gia đình gần sắp đến nơi, suy nghĩ một chút, “Thế là xong không tắm nữa, ba giúp con lau người đi.”

“Giỏi, giỏi lắm rồi.” Quách Tề Ngọc đợi một lúc, rốt cục có chút tức giận, “Vậy mau nhanh thả ba ra!”

Quách Tề Ngọc cường lực từ chối, cuối cùng Mạnh Tiếu Ngạn từ bỏ gốc rễ bắp đùi của chính mình cùng với cái mông.

Quách Tề Ngọc như một người cha chân chính, tâm vô tạp niệm – lau chùi xong thân thể cho nó, đem nó dìu ra phòng tắm.

Mới vừa ngồi trên giường, chuông cửa dưới nhà vang lên.

Quách Tề Ngọc đi mở cửa, một người đàn ông trung niên đi tới, tự xưng là bác sĩ gia đình Mạnh gia.

“Tay tiểu thiếu gia không có gì quá đáng lo, chỉ là tổn thương trật khớp,” người đàn ông trung niên kiểm tra một phen nói rằng, “Chú ý cử động là tốt rồi.”

Sau đó lại kiểm tra đầu cùng chân Mạnh Tiếu Ngạn, thấy không có gì đáng lo ngại, liền rời đi.

Chờ bác sĩ gia đình đi rồi, Mạnh Tiếu Ngạn lười biếng nằm ở trên giường, giục Quách Tề Ngọc nhanh rửa mặt, đến bên giường nằm xuống.

Quách Tề Ngọc đi mấy bước, lại lùi về, hơi kinh ngạc: “Gia tộc Mạnh gia thật sự giàu có!”

“Không phải chỉ là một bác sĩ gia đình thôi sao,” Mạnh Tiếu Ngạn cười nói, “Hơn nữa bác sĩ gia đình này chủ yếu là vì Mạnh phu nhân mới mời tới.”

Chờ Quách Tề Ngọc nằm dài trên giường, Mạnh Tiếu Ngạn mới hỏi ra vấn đề muốn hỏi nhất ngày hôm nay.

“Ba muốn ở đây mấy ngày?”

Quách Tề Ngọc suy nghĩ một chút, “Mạnh tiên sinh cùng Mạnh phu nhân khi nào trở về?”

“Mạnh phu nhân muốn ở bên kia một hai tháng, Mạnh tiên sinh dự định trở về trước, thế nhưng cũng phải đến nửa tháng sau, có điều ông ấy trở về cũng là vì công tác, căn bản không để ý tới con,” thấy Quách Tề Ngọc muốn nói, nó vội vàng chen vào: “Người hầu trở về ai cũng có công việc riêng của mình, mọi người đều bận rộn không ai để ý tới con.”

Lời nói này có chút hơi quá phận, tốt xấu gì cũng là Mạnh thiếu gia duy nhất trong nhà, cho dù có bận rộn đi chăng nữa, cũng là bận rộn vây quanh Mạnh Tiếu Ngạn.

Nhưng Quách Tề Ngọc không biết, hắn lại không rõ ràng cuộc sống của những người có tiền đến cùng là như thế nào, chỉ nghĩ hóa ra cho dù nhà có nhiều tiền người hầu cũng khó lòng thực hiện, bận rộn như vậy, đều không có thời gian tới chăm sóc bệnh nhân.

Quách Tề Ngọc ở trong lòng yên lặng tính toán kỳ nghỉ chính mình.

“Cứ coi như ba nghỉ đông, chẳng phải ba còn những ngày nghỉ phép sao?”

“Những ngày nghỉ kia giữ lại tết đến cùng con đi ra ngoài du lịch.”

“Không đi nữa, tết năm nay ở nhà, hiện tại ba nên dùng đi.”

“Để ba suy nghĩ lại.”

Mạnh Tiếu Ngạn muốn nói không cần suy nghĩ nữa cứ làm như vậy đi, nó đã sớm tính toán rõ ràng, kỳ nghỉ được tính như thượng vàng hạ cám, Quách Tề Ngọc vừa vặn có thể ở cùng nó khoảng nửa tháng.

Nhưng nó không lên tiếng, chờ Quách Tề Ngọc tự mình nghĩ.

“Hay, hay là,” một lúc lâu, Quách Tề Ngọc đáp ứng nói: “Trước tiên ba ở cùng con năm ngày…”

“Năm ngày?!”

“Sao, không được ư?”

“Nửa tháng!” Mạnh Tiếu Ngạn bắt đầu tính toán kỳ nghỉ cho hắn.

“Tiểu Bắc, nhưng mà, chuyện này không tốt lắm đâu…”

Quách Tề Ngọc có chút khó khăn, “Nếu không, liền một tuần đi…”

Mạnh Tiếu Ngạn nhìn chăm chú hắn một lúc, cuối cùng vẫn là nhụt chí – vô cùng không cam lòng – ôm lấy Quách Tề Ngọc, buồn buồn không muốn nói chuyện.

Cũng coi như là miễn cưỡng đồng ý.

(Hết chương 42)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương