Edit: Shin

Quách Tề Ngọc ngồi ở phía sau xe, cảm giác trong óc một đoàn hồ dán, ý thức lại hết sức tỉnh táo.

Hắn tỉnh táo – nhớ được bản thân khi biết Mạnh tiên sinh ở trên yến hội muốn cảm ơn chính mình thì chỉ muốn lập tức trốn tránh.

Hắn tỉnh táo – nhớ được bản thân khi đi ra ngoài, kết quả lạc đường, hỏi đường lại bị đẩy mạnh một cái xuống dưới hồ nước phun lên đầy người.

Khi nhìn thấy Quách Tiểu Bắc tiếp nhận hộp gấm, lão gia Mạnh gia một mặt nghiêm túc nhắc nhở dáng vẻ nó.

Hắn nhớ tới Mạnh lão gia nhắm hờ hai mắt, mấy câu nói như từng đòn roi vút xuống da thịt, không thể kìm được nó không đồng ý.

Cuối cùng hắn còn nhớ, Quách Tiểu Bắc lao ra trong nháy mắt đó, tự mình kích động nghĩ mang theo hắn rời đi.

Nhưng mà, tựa hồ cảm thấy tiểu thiếu gia đi ra ngoài là một thời cơ tốt.

Người hầu đến thúc giục Quách Tề Ngọc, thậm chí ngay cả quần áo đều không cho hắn thu xếp, cầm cái áo khoác của mình, bận lên người Quách Tề Ngọc, liền lôi kéo Quách Tề Ngọc đi ra ngoài.

Ngồi vào trong xe, Quách Tề Ngọc buông xuống mắt, nhỏ giọng nói: “Cùng nó nói lời chào cũng không thể được sao?”

Lúc này, người hầu mới quay mặt lại, lộ ra vẻ mặt đồng tình, một bên khởi động xe, một bên nhỏ giọng nói rằng: “Ngày sau còn dài.”

Quách Tề Ngọc nhắm mắt lại, bọc kín áo khoác, cảm thấy có chút lạnh.

Đến sân bay, người hầu đưa chứng minh thư, nhìn thấy Quách Tề Ngọc ngồi một mình trong đại sảnh, trong lòng thở dài, nhưng vẫn vâng theo lời dặn dò của lão gia, đem chi phiếu lấy ra, kẹp ở chứng minh thư cùng giấy chứng nhận bên trong, đưa cho hắn, nói rằng: “Quách tiên sinh tự mình lo lấy, mong ngài bảo trọng.”

Quách Tề Ngọc đứng lên, hai tay tiếp nhận, “Cảm ơn.”

Sau đó liền cởi áo khoác xuống đưa cho người hầu.

Người hầu vội vàng xua tay: “Không cần đâu Quách Tiên Sinh, màn đêm thăm thẳm ngài nếu không bận dễ bị cảm lạnh đấy.”

Quách Tề Ngọc gật đầu.

Người hầu quay người đi mấy bước, nghe được người sau lưng gọi lại, ông quay người, Quách Tề Ngọc mang theo chút cảm kích, “Xin ông nhắc nhở Tiểu Bắc uống nhiều nước, chú ý giữ gìn sức khỏe có được không?”

Người hầu sửng sốt một chút.

Quách Tề Ngọc dừng một chút tiếp tục nói: “Tiểu Bắc nó, khả năng lần này sẽ rất tức giận…”

“Xin ngài yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt tiểu thiếu gia.”

“Phiền ông rồi,” Quách Tề Ngọc cúi đầu, “Cảm ơn.”

Người hầu có chút bất đắc dĩ, rốt cục vẫn nói ra, “Chờ lão gia trở về nhà cũ, tiểu thiếu gia liền tự do.”

Quách Tề Ngọc hơi mở to mắt, cười cợt, “Cảm ơn.”

Người hầu không cần phải nhiều lời nữa, xoay người nhanh chân rời đi, chỉ lo người phía sau lại đem chính mình gọi lại.



Mấy ngày sau, lão gia trở về nhà cũ.

Trước khi đi đem Mạnh Tiếu Ngạn gọi đi thư phòng nói chuyện ước chừng hai mươi phút, không ai biết bọn họ đến cùng đã nói chuyện gì, hai người đi ra vẻ mặt đều rất vi diệu.

Buổi chiều Mạnh Tiếu Ngạn nhận được bưu phẩm từ W thị.

Ở W thị còn có thể đem bưu phẩm cho nó ký chỉ có Quách Tề Ngọc gửi, Mạnh Tiếu Ngạn tiếp nhận bưu phẩm, rất nặng, nhưng nó tự chính mình cố hết sức ôm lên lầu.

Mạnh phu nhân muốn đi tới xem một chút Quách Tề Ngọc gửi bưu phẩm gì cho nó, thế nhưng Mạnh Tiếu Ngạn đột nhiên đóng sầm cửa lại.

Mạnh phu nhân mũi đau xót, bà biết Mạnh Tiếu Ngạn đang trách bọn họ đêm hôm ấy tại sao không xuất hiện, dù sao lão gia là người không phải thần, coi như bà giúp nó, lão gia sẽ không nói được gì cả.

Thế nhưng con người đều sẽ có tư tâm.

Mạnh phu nhân trốn ở trong phòng, lộ ra khe cửa nhìn Mạnh Tiếu Ngạn ồn ào đi tìm ông nội, sau đó giống như điên rồi đuổi theo ra ngoài.

Cuối cùng đứng bên ngoài rất lâu mới trở về phòng.

Mạnh Tiếu Ngạn không chuyển về phòng mình ngủ, trước sau vẫn ở tại phòng khách Quách Tề Ngọc từng nằm chung với nó.

Mạnh tiên sinh không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là kêu người ta sửa lại căn phòng một chút, nghĩ muốn đem đồ trang hoàng thay đổi một chút.

Không nghĩ tới còn chưa bắt đầu động thủ, liền gặp phải Mạnh Tiếu Ngạn cực lực phản đối, nó quăng ngã bát cơm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạnh tiên sinh cùng Mạnh phu nhân, “Không được chạm vào đồ vật của con.”

Lão gia còn ngồi ở trên bàn, bầu không khí đột ngột lạnh lẽo đi.

Cuối cùng lão gia mở miệng nói, “Tiếu Tiếu nó nói cũng không sai, các người mặc dù là gia trưởng, nhưng không có quyền chạm vào đồ vật của nó.”

Mạnh tiên sinh cùng Mạnh phu nhân trên mặt rất khó coi, nhưng cũng đành ậm ừ đáp ứng.

Mạnh Ngọc Văn kinh ngạc liếc mắt nhìn Mạnh Tiếu Ngạn một lần nữa ngồi xuống ăn cơm, nhưng cũng không hề nói gì, trong lòng bắt đầu yên lặng bàn tính.

Ai cũng không thể động vào đồ vật Quách Tề Ngọc.

Nhưng Mạnh Tiếu Ngạn chính mình biết, mỗi ngày giặt quần áo đều vứt vào rổ bên trong, đem rác rưởi quét ra chính mình thu dọn tất cả.

Mạnh phu nhân đi ngang qua phòng của nó từ trong khe cửa xem qua một chút, cảm thấy bên trong đúng là ngay ngắn rõ ràng, chỉ là còn có chút lo lắng nếu đứa nhỏ tiếp tục như vậy sẽ càng ngày càng quái gở.

Ngày hôm nay cũng giống như thế, Mạnh phu nhân quay về phòng đóng thật chặt cửa trong lòng hết sức đau xót.

Bên trong Mạnh Tiếu Ngạn hoàn toàn không hề e dè người bên ngoài cảm thụ ra sao.

Nó dùng dao nhỏ cẩn thận từng li từng tí một cắt lấy băng keo bên ngoài, liền ngay cả tấm tờ khai nó cũng tỉ mỉ đọc ba lần, là chữ viết Quách Tề Ngọc, mạnh mẽ lại xinh đẹp, nhưng chữ viết đến phần tổng kết có chút run rẩy.

Hắn viết chính là Mạnh Tiếu Ngạn, ở dấu ngoặc bên trong viết Quách Tiểu Bắc.

Mạnh Tiếu Ngạn vuốt ve ba chữ kia, đột nhiên nó muốn khóc.

Trong cái bọc là quần áo cùng sách trước đây của nó, nhưng hiện tại Mạnh Tiếu Ngạn không cần, y phục của nó mỗi ngày sẽ có người đưa cho nó mấy bộ, đặt ở cửa cho Mạnh Tiếu Ngạn lựa chọn.

Còn có sách, nó tự nắm giữ phòng sách của chính mình, chỉ cần định kỳ liệt ra danh sách dặn dò người đi mua là được.

Cuối cùng, là quà sinh nhật hàng năm.

Mạnh Tiếu Ngạn cẩn thận quan sát từng loại coi có hay không trên đường vận chuyển bị hư hao, nứt vỡ.

Không có xem hết các đĩa hoạt hình Phỉ Miêu – Mạnh Tiếu Ngạn lấy ra từng cái mở ra nhìn.

Cuối cùng nó từ một đống đồ vật phát hiện một túi nhỏ.

Hẳn do chính Quách Tề Ngọc may, đường may có chút thô ráp, Mạnh Tiếu Ngạn mở ra xem, là một tấm sổ tiết kiệm, mặt trên có 20 ngàn đồng tiền.

Trong sổ tiết kiệm kèm trang giấy.

“Tiểu Bắc, đây là số tiết kiệm, mật mã là ngày sinh nhật con. Con trở lại Mạnh gia, phải biết lễ phép, nhưng cũng đừng oan ức chính mình. Nhớ uống nhiều nước ăn nhiều cơm, còn có phải uống sữa bò, ăn trứng gà, nói chung ba nói điều này là muốn con được bình an, vui sướng khỏe mạnh, lớn lên —— Quách Tề Ngọc.”

Mạnh Tiếu Ngạn nắm lấy tờ giấy ngồi rất lâu, sau đó tờ giấy thấm ướt, trở nên mềm mại, Mạnh Tiếu Ngạn mới phản ứng được, lại tìm tấm kính dày đè ở phía dưới bàn, nhìn một lần lại một lần, ở trong lòng phác họa hình ảnh Quách Tề Ngọc viết xuống bức thư từng nét bút từng nét chữ.

Cuối cùng, nó đem những đồ vật này thu hồi, lại từ bên trong kéo ra một cái rương lớn.

Lần trước Quách Tề Ngọc bỏ đi không có kịp lấy đi quần áo cùng túi hành lý, Mạnh Tiếu Ngạn cất giấu đi, thậm chí không dám mở ra, sợ khí tức Quách Tề Ngọc liền như thế bay đi mất.

Nó đem từng loại đồ vật cẩn thận bỏ vào.

Đặc biệt là quyển sổ tiết kiệm, nó bỏ vào một hộp gấm riêng, ở bên trong thả một bao sấy cùng một viên long não.

Cuối cùng, nó lưu lại thêm đĩa Phỉ Miêu.

Đến giờ cơm tối, Mạnh phu nhân thử nói lên cái đề tài này, “Tiếu Tiếu, Quách tiên sinh ký gửi đồ vật đến cho con à?”

Mạnh Tiếu Ngạn gật đầu.

“Đó là cái gì? Mẹ nhìn thấy là một bao đồ thật lớn.”

Mạnh Tiếu Ngạn suy nghĩ một chút, liền nói: “Không có gì, là đồ vật trước đây của con, hắn đem gửi trả lại cho con.”

Mạnh phu nhân trong lòng có chút không cao hứng, bà cảm thấy Quách Tề Ngọc cố ý làm như vậy.

Bà để đũa xuống, “Vật dụng cũ không còn tác dụng làm gì nữa, mẹ sẽ dẫn con đi mua đồ dùng mới.”

Mạnh Tiếu Ngạn đột nhiên cảm thấy mình ăn no, cũng để đũa xuống, “Ba kêu con phải lễ phép, học được tình thương của mẹ, lý giải mẹ, con hi vọng mẹ đừng đem chuyện này trở nên càng thêm rắc rối.”

Câu này không giống như một đứa trẻ mười hai tuổi nên nói ra, Mạnh phu nhân trong lòng chỉ có một ý nghĩ.

Thế nhưng Mạnh Tiếu Ngạn đã rời bàn ăn.

Nó quay đầu lại nói một câu, “Cảm ơn bố đã mua cho con đầu đĩa VCD.”

Mạnh tiên sinh một hồi sửng sốt, nhìn về phía nó, Mạnh Tiếu Ngạn vẻ mặt chân thành – lại nói tiếng “Cảm ơn”.

Mạnh tiên sinh gật đầu, “Không có gì, con sau này muốn cái gì bố đều sẽ mua cho con.”

Mạnh Tiếu Ngạn ngoan ngoãn – đáp lại câu, “Hiện tại con không cần, cảm ơn bố.”

Thiên sứ cùng ác ma chỉ thay đổi trong một cú nháy mắt.

Mạnh Tiếu Ngạn lên lầu, trở lại gian phòng của mình.

Kỳ thực gian phòng vẫn có cải biến, chỉ được cho phép trong phạm vi Mạnh Tiếu Ngạn đề ra, tăng thêm một chút đồ vật, còn mở ra một cánh cửa, đem phòng khách bên cạnh đổi thành thư phòng Mạnh Tiếu Ngạn.

Mạnh Tiếu Ngạn ban ngày ở đây đi học, giáo viên chuyên môn là Mạnh tiên sinh mời đến dạy học.

Mạnh tiên sinh không muốn con trai mình lạc hậu cho dù chỉ một chút xíu, liền chuẩn bị chờ mùa xuân sang năm nhập học sơ trung.

Mấy tháng này năm trước mời cả giáo viên giỏi đến dạy học bổ túc cho Mạnh Tiếu Ngạn.

Ngày thứ nhất học bổ túc, giáo viên liền nói cho Mạnh tiên sinh, trình độ con trai ông trên căn bản có thể tiến vào sơ trung năm nhất học tập.

Mạnh tiên sinh không phải không kinh sợ, ông không nghĩ tới dựa vào thời gian học bổ túc ở W thị còn có thể làm cho Mạnh Tiếu Ngạn đạt đến trình độ tương đương cùng những đứa nhỏ bằng tuổi.

Nên nói ông đánh giá thấp lớp học bổ túc ở W thị hay là đánh giá thấp năng lực Mạnh Tiếu Ngạn?

Mạnh tiên sinh vung tay lên, mở hội nghị thương thảo cùng với các giáo viên giỏi, vì Mạnh Tiếu Ngạn làm riêng một kế hoạch học tập.

Mạnh tiên sinh hi vọng con trai của chính mình có thể lấy được bằng cấp để vào học sơ trung năm nhất.

“Tiếu Tiếu, con nhìn xem đây là cái gì?”

Mạnh phu nhân vào cửa trên tay cầm một chiếc hộp.

Mạnh Tiếu Ngạn nhận lấy, “Di động?”

Trên hộp viết chữ “Nokia”, Mạnh Tiếu Ngạn mở ra xem, thân máy màu xám, là loại nắp gập.

Đúng vậy Tiếu Tiếu, con sau này có ra ngoài chơi có thể dùng nó liên hệ với bố mẹ, chúng ta cũng có thể tìm ra được con!”

Mạnh Tiếu Ngạn nhìn Mạnh phu nhân một chút, âm thanh nhu hòa, “Dùng như thế nào ạ?”

Mạnh phu nhân có chút kích động, “Được, để mẹ dạy cho con.”

Mạnh phu nhân rất kiên trì, Mạnh Tiếu Ngạn chăm chú xem, ngày hôm nay điện thoại nằm trong tay mình, cảm thấy có chút vi diệu.

Nó trở về phòng, điều đầu tiên nó gọi điện thoại đến công ty Quách Tề Ngọc.

Nhà bọn họ không có lắp đặt điện thoại bàn, bình thường căn bản không có ai tìm Quách Tề Ngọc.

Vang lên ba tiếng, có người bắt máy, giọng nữ vui tươi hỏi nó tìm ai.

“Em tìm phòng tài vụ kế toán tổ trưởng tổ hai Quách Tề Ngọc.” Mạnh Tiếu Ngạn bình tĩnh nói.

“Được rồi, xin cậu chờ một chút.”

Tựa hồ ba giây sau, thanh âm trong điện thoại thay đổi.

Giọng đối diện nam nhân mang theo vẻ ôn nhu nghi hoặc “Này” một tiếng.

Mạnh Tiếu Ngạn trầm mặc.

Người kia lại “Này” một tiếng, nói rằng: “Chào ngài, xin hỏi ngài là…”

“Quách Tề Ngọc, ba không muốn con, ba nỡ bỏ lại con…”

Đứa nhỏ đứng ở trong phòng thấp giọng nói, con mắt buông xuống, thẳng tắp nhìn dưới mặt đất, là một ống tay áo Quách Tề Ngọc lưu lại, mặt trên dính đầy vết bẩn khả nghi.

“… Tiểu Bắc?”

“Nhưng con rất muốn gặp ba, cũng rất muốn ôm ba…”

Mạnh Tiếu Ngạn đem bộ quần áo nhặt lên, đặt ở phía dưới gối nằm chính mình.

“Con chỉ muốn ba nhớ đến con.”

(Hết chương 30)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương