Edit: Shin

Thời điểm nửa tháng sau, Quách Tề Ngọc chuẩn bị mang Quách Tiểu Bắc hoàn thành kế hoạch đi leo núi ở Hồng Sơn!

Hỏi dò ý kiến Quách Tiểu Bắc, nhận được câu trả lời sao cũng được.

Quách Tề Ngọc ngầm thừa nhận, gật đầu.

Long Chấn lưu lại số tiền không ít, Quách Tề Ngọc yên tâm dùng thoải mái, cứ cho là Long Chấn bồi thường cho hắn đi, nếu hắn không thể báo cảnh sát, vậy thì tiêu hết tiền của y vậy!

Này đương nhiên là ý của hắn, chân nhân ngay trước mặt há có thể không xài.

Tuy rằng năm 1996 không đông người như hiện nay.

Thế nhưng đến leo núi Hồng Sơn người cũng không phải ít.

Quách Tề Ngọc xem qua một phần bảng viết, trên đó ghi là con trai cùng ba đi leo núi, bò đến bình thường, con trai cảm thấy mệt, không muốn đi ba liền khuyên nó phải có nghị lực, kiên trì tới cùng sẽ thấy phong cảnh khác nhau, sau đó leo lên đỉnh núi thưởng thức được cảnh đẹp, mà trong lòng ba nó cũng nhớ đến.

Quách Tề Ngọc cũng nhớ đến trong lòng.

Hắn chuẩn bị chờ Quách Tiểu Bắc nói muốn đi, dựng nên một hồi hình tượng hào quang tỏa sáng.

Quách Tề Ngọc trang bị đầy đủ hết, còn chuẩn bị đến sơn thượng dã ăn một trận, nhìn đến túi của mình không còn chứa nổi, không thể làm gì khác hơn là sắp xếp túi ba lô Quách Tiểu Bắc chừa một ngăn để chứa bình nước.

Đến dưới chân núi, Quách Tề Ngọc sửa sang lại quai đeo ba lô, rất có khí thế cúi đầu – đối với Quách Tiểu Bắc nói rằng: “Tiểu Bắc, nhất định phải đến đỉnh ngọn núi nha!”

Quách Tiểu Bắc có cũng được mà không có cũng được – “Dạ” một tiếng.

Quách Tề Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu một cái, trong lòng đã đánh cược rồi đợi lát nữa Quách Tiểu Bắc muốn từ bỏ thì chính mình phải giả vờ bảo đói bụng.

100 mét…

Quách Tề Ngọc hừ hừ hai tiếng.

500 mét…

Quách Tề Ngọc nhìn một chút mặt sói con bình tĩnh, ha ha một hồi.

Một ngàn mét…

Sói con vẫn như cũ duy trì tốc độ vững vàng đi về phía trước, Quách Tề Ngọc leo chậm bị bỏ xa cố gắng đuổi theo, thở đầy mệt nhọc.

Hai người đi thêm một chút nhìn lên đỉnh núi vẫn còn xa tít tắp, rất nhanh thôi cả hai sẽ thấy được rõ ràng.

Quách Tề Ngọc khởi đầu còn rất nhiệt tình, bò một lúc sau, mệt đến thở hồng hộc, mỗi 100 mét phải ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.

Vô số người lớn tuổi đều vượt qua mặt hắn, nhìn hắn sắc mặt tái nhợt, còn dừng lại hỏi dò hai ba câu.

Quách Tiểu Bắc liền ở một bên bảo vệ, không nói lời nào, sắc mặt buồn bã nhìn chằm chằm Quách Tề Ngọc.

Thời điểm đi tới giữa sườn núi, Quách Tề Ngọc mới chính thức cảm giác mình quá thiếu rèn luyện thể lực, hai chân run rẩy, ngồi dưới đất nửa ngày không đứng lên nổi, mệt đến mồ hôi tuôn như suối.

Trong lòng còn gắng gượng, hắn vốn muốn khuyên Quách Tiểu Bắc đừng từ bỏ, làm sao chính mình lại có thể bỏ cuộc được?

Thêm một lần dừng lại nghỉ ngơi, Quách Tiểu Bắc đột nhiên mở miệng nói: “Em không muốn leo núi nữa.”

Quách Tề Ngọc thở dốc vù vù, “Chúng ta đều đã đến đây, Tiểu Bắc không thể từ bỏ, cố gắng kiên trì càng đi lên sẽ có nhiều cảnh đẹp…”

“Không cần thiết.”

“?”

Quách Tiểu Bắc lôi kéo tay hắn, đem hắn kéo đến hướng về bên dưới ngọn núi, “Những phong cảnh kia không cần thiết nhìn, không có đồ vật cần thiết liền không đáng vì nó kiên trì, chúng ta quay trở về.”

“A?” Quách Tề Ngọc không muốn tránh ra, chỉ là trong miệng khổ sở khuyên bảo, “Tuy là nói như vậy, thế nhưng tinh thần kiên trì em phải có, chúng ta leo núi chính là vì rèn luyện tinh thần, em không thể bỏ dở nửa chừng…”

“…”

Đợi đến khi ngồi trên xe buýt về lại W thị, Quách Tề Ngọc không ngừng cằn nhằn cái gì kiên trì tới cùng, người thì phải có nghị lực…

Quách Tiểu Bắc nghĩ hắn được nghỉ ngơi tiện nghi thế này còn ra vẻ, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, mặc kệ hắn.

Quách Tề Ngọc mệt muốn chết ngồi ở phía sau xe, không tới mười phút liền ngủ say sưa, còn gục lên gục xuống ngủ không thoải mái, cuối cùng trực tiếp ngã vào trên đùi Quách Tiểu Bắc.

Từ Hồng Sơn đến W thị phải mất 3 tiếng rưỡi đường xe chạy, trên đường nghỉ ngơi xe dừng lại, Quách Tề Ngọc vuốt mắt tỉnh lại, mơ mơ màng màng hỏi một tiếng, “Đến rồi à?”

“Xe đến trạm dừng.” Quách Tiểu Bắc trả lời.

“Cậu trai trẻ, cậu làm ba như thế là không được, chính mình ngồi ở đó sao lại ngủ ngon như vậy, còn ngủ trên đùi đứa nhỏ đây?” Đột nhiên một bà bác từ bên cạnh lại đây, vỗ vai Quách Tề Ngọc.

Quách Tề Ngọc quay đầu, thấy hai bác gái cùng những người bạn già đi đến núi Hồng Sơn, giờ khắc này đại khái xe nghỉ ở trạm dừng, lại nhìn thấy hắn tỉnh dậy, nhịn một đường rốt cục nói ra.

“Đúng đấy, cậu là ba sao còn mang nó theo?”

“Chân đứa nhỏ bị chèn ép suốt trên đường đi, cậu không cho đứa nhỏ ngủ, vậy mà lại có thể ngủ ngon lành cho được!”

Quách Tề Ngọc chột dạ, “Cháu, cháu không phải…”

“Ba ơi, ba ngày nay công tác quá bận rộn không nghỉ ngơi thật tốt, ngày hôm nay còn mang con ra ngoài chơi, con cám ơn ba.” Quách Tiểu Bắc cười giòn tan, ở trên má Quách Tề Ngọc hôn một cái.

Quách Tề Ngọc leo núi mệt gần chết, tối hôm qua bởi vì quá hưng phấn lại ngủ không ngon, sắc mặt tái nhợt, con mắt xác thực nổi nhàn nhạt màu mắt gấu trúc, mặt không còn tươi tỉnh trái lại như già thêm vài tuổi, nhìn không giống sinh viên, xác thực như ba của đứa nhỏ.

Quách Tiểu Bắc rất vui vẻ, cười hỏi: “Ba ơi, chúng ta sau đó có thể ra ngoài chơi sao?”

Quách Tề Ngọc không biết đáp lời làm sao, đầu óc ngơ ngơ ngác ngác, nhìn khuôn mặt Quách Thiên Sứ nhỏ bé thì càng hoảng hốt – gật đầu một cái.

“Quá tốt rồi!” Quách Tiểu Bắc thái độ khác thường – vỗ tay, sau đó lại ngồi ở trên đùi tay vòng quanh cổ Quách Tề Ngọc, “Con biết ba sẽ đáp ứng, có điều công tác của ba quá bận, thế nên đừng miễn cưỡng nha!”

Âm cuối vung lên cao, lại giống như đang làm nũng, thực sự thiên chân khả ái.

Lúc này mọi người vây xung quanh đột nhiên nhỏ giọng nói: “Cậu ta là người ba tốt kia mà!”

Mấy bà bác nghi vấn đầu tiên cũng khuyên nhủ: “Người trẻ tuổi đừng khổ cực như vậy, nên dành thời gian quan tâm chăm sóc gia đình thì hơn.”

“Cậu xem, đứa nhỏ rất là đáng yêu!”

“Đứa bé thật hiểu chuyện, còn biết thông cảm công việc làm của ba.”

Xuống xe mua đồ, Quách con chán ghét ngồi trên đùi Quách ba không chịu xuống, Quách Tề Ngọc ôm Quách Tiểu Bắc ngồi một đường, chân đều tê rần.

Cuối cùng khi xe khởi hàng, còn tán thưởng “Ba thật tốt.”

“…”

Trên đường trở về, Quách Tiểu Bắc rất vui vẻ, tuy rằng nhìn bên ngoài không kích động nhưng Quách Tề Ngọc có thể cảm giác được.

Quách Tề Ngọc suy nghĩ một chút, cẩn thận hỏi: “Tiểu Bắc, em muốn anh làm ba em sao?”

Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có nguyên nhân này, vừa nãy trên xe Quách Tiểu Bắc đột nhiên hưng phấn như vậy, gọi tiếng ba so với bình thường cao ba độ, thật cứ như là con trai của hắn vậy.

Quách Tiểu Bắc sững sờ, vốn đang rất vui vẻ mặt liền trầm xuống, “Anh hỏi điều này để làm gì?”

Quách Tề Ngọc sờ sờ mũi, hiểu ý – nói rằng: “Kỳ thực anh nghĩ muốn có đứa con trai như em, muốn nghe em gọi anh là ba.”

Quách Tề Ngọc trong lòng vô cùng đắc ý, lần này hắn coi như là tri tình giải ý, cho sói con cái bậc thang lớn, thỏa mãn nguyện vọng nội tâm trong lòng đứa nhỏ!

Quách Tiểu Bắc không để ý đến hắn, mãi đến khi về đến nhà, Quách Tề Ngọc thu thập xong đồ đạc, ánh mắt nhìn theo Quách Tiểu Bắc nhỏ giọng hỏi một câu, “Có thể không?”

Quách Tề Ngọc quay lưng Quách Tiểu Bắc, lộ ra nụ cười thật lớn, sau đó lại thu hồi, xoay người, khẽ mỉm cười, vô cùng chân thành gật đầu, “Nếu như có thể thu dưỡng em chính thức, em có thể dùng chung tài khoản với anh.”

Quách Tiểu Bắc tựa hồ làm rất lâu công tác tư tưởng, rốt cục buổi tối trước khi đi ngủ, ôm Quách Tề Ngọc gọi, “Ba.”

Quách Tề Ngọc đối với sự thông minh của chính mình lặng lẽ giơ ngón tay cái lên, quan hệ sói con cùng tiến thêm một bước!

Nhiều năm sau, hắn mới rốt cuộc biết chính mình năm đó có bao nhiêu tự cho là thông minh, vô cùng ngu ngốc!

Một bên bị người đặt tại dưới thân không tự chủ được tránh né –  một bên còn muốn người bị đặt ép tiếp nhận sóng tình triều mãnh liệt, “Ba có biết không, lúc đó có phải nguyện vọng sâu trong lòng ba là muốn con gọi tiếng ba? Người có biết vì muốn đem lại niềm vui mà con chấp nhận điều đó không? Ơ? Sao ba không nói chuyện với con? Con ngoan như thế mà…”



Vốn dự định ở Hồng Sơn chơi một buổi chiều, bởi vì trở về sớm, dừng chân tại trạm soát vé, tiền đặc cọc không cách nào lấy về, Quách Tề Ngọc lòng đau như cắt.

Cũng may học kỳ chưa đến, liền bắt đầu chuẩn bị tham gia công tác thực tập.

Quách Tề Ngọc từ rất sớm liền bắt đầu luyện phỏng vấn chuẩn bị ra mắt nhà đầu tư, sợ hãi tới thời điểm luống cuống nói không nên lời.

Thi cuối kỳ còn chưa kết thúc, Quách Tề Ngọc thu được vài đề thông báo thử nghiệm.

Nói không sốt sắng là giả, lời dạo đầu hắn chuẩn bị thì nói lắp bắp, đáp án căn bản không phát huy được tác dụng, người thử nghiệm hỏi đến mặt đỏ tới mang tai.

Mấy cái phỏng vấn đều thất bại tan tác, Quách Tề Ngọc trở về nhà tinh thần xuống không phanh.

Mãi đến tận thầy Lý đến tìm hắn, nói có công việc giới thiệu cho hắn.

Hắn đương nhiên tin tưởng thầy Lý, chẳng qua là ngượng ngùng lại sợ phiền phức, hắn có chút nghĩ muốn khéo léo từ chối, nhưng thầy Lý nói công việc này tốt, Quách Tề Ngọc vô cùng cảm động, cuối cùng tiếp nhận ý tốt của thầy Lý.

“Em tin tưởng thầy là quyết định sáng suốt, công việc này rất chuyên nghiệp, phúc lợi tốt, đừng để cho mình khổ cực lại tiện đem Quách Tiểu Bắc bồi dưỡng thêm!” Thầy Lý vỗ vai hắn.

Sau đó thầy Lý mãnh liệt yêu cầu Quách Tiểu Bắc đến nhà ông ấy, “Ai chà, Tiểu Quách cháu cũng không biết, nhà ông thằng nhỏ Ma Vương kia lộng hành làm trời làm đất, phải có người ở đó làm tấm gương kềm hãm nó lại.”

“Trước kì nghỉ đông cháu không đến, làm khổ lão già này, không quản được! Nó không nghe lời ông!” Thầy Lý rất tức giận liền ho khan.

Quách Tề Ngọc giật mình, vội vàng hỗ trợ xoa lưng thuận khí, lần này nào dám không đáp ứng, chỉ là không thể ăn mà không biết kính trọng người trên, hắn tìm tới công tác nhất định cố gắng báo đáp ân tình thầy Lý ban cho.

Cũng may coi như cơ linh, không nghĩ trực tiếp trả thù lao, thỉnh thoảng mua chút hoa quả, đồ bổ đem đến nhà đưa cho thầy Lý cùng đám cháu.

Thi cuối kỳ vừa kết thúc, Quách Tề Ngọc liền đi tham gia phỏng vấn, công ty không tệ lắm, khả năng giám đốc là học sinh của thầy Lý.

Người phỏng vấn nhìn Quách Tề Ngọc mặc dù có chút căng thẳng, thế nhưng tâm nhãn coi như không tệ, nghề kế toán này, vốn không cần quá mức mạnh vì gạo, bạo vì tiền, căn dặn vài câu, sát hạch một hồi, tố chất Quách Tề Ngọc chuyên nghiệp chỉ cần bồi dưỡng cũng không tệ lắm, liền trúng tuyển.

Một tháng sau, Quách Tề Ngọc bắt đầu làm thực tập sinh, tiền lương coi như không tệ, mua cho gia đình thầy Lý một con gà, sau đó mua cho chính mình nửa con gà, cùng Quách Tiểu Bắc mở một tiệc nho nhỏ chúc mừng nhận được công việc.

Quách Tiểu Bắc ăn gà, Quách Tề Ngọc để đũa xuống.

Quách Tiểu Bắc không rõ vì sao – nhìn theo hắn, Quách Tề Ngọc hắng giọng, “Khụ khụ, Tiểu Bắc ba biết hiện tại con chưa có hộ khẩu nên không thể đến trường, thế nhưng con có thể học lớp bổ túc, con có đồng ý không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương