Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
-
Chương 7: Phiên ngoại nhỏ: Có yêu
Hai năm sau, Phó Tạ mười bảy tuổi, Hàn Anh mười bốn tuổi.
Vào một ngày xuân về hoa nở.
A Anh: “Ca ca, hoa hồng trong hoa viên nở rồi kìa, sắc màu rực rỡ, hương lại thơm nữa!” ( theo ta ngắm hoa, theo ta ngắm hoa (*^__^*))
Tiểu Phó rủ mắt xuống: “Ừ. Đúng rồi, sách luận ngày đó ta kêu muội làm đã hoàn thành chưa?”
A Anh: “... Vẫn chưa.” ( ˇˇ)
Tiểu Phó liếc nàng, thấy nàng ảm đạm không khỏi đau lòng, liền thản nhiên nói: “Đi thôi!”
A Anh: “Đi đâu?”
Tiểu Phó: “Ngắm hoa.”
A Anh bỏ tay béo của mình vào trong tay Phó Tạ: “Ca ca thật tốt!”
Phó Tạ mặt không biểu tình, trong mắt phượng lại có ý tứ mỉm cười, nắm tay Hàn Anh đi hoa viên ngắm hoa.
Tám năm sau, Phó Tạ hai mươi ba tuổi, Hàn Anh hai mươi tuổi.
Vào một ngày mùa hè sau cơn mưa.
Hàn Anh mặc một cái váy mới xinh đẹp, nâng cao bụng đã hơi phình to ra, dương dương đắc ý kêu Phó Tạ: “Ca ca, Váy mới của muội có đẹp không?”
Phó Tạ nhìn nàng một cái, phát hiện nàng cho tới hôm nay chưa từng nghiêm trang, búi tóc lỏng loẹt, ở trên búi tóc chỉ cài một cây trâm viền hoa thụy hương, da thịt tuyết trắng mềm mại đáng yêu dị thường, vạt áo thêu hoa nguyệt sắc, dây áo không thèm buộc, lộ ra chiếc yếm đỏ thẫm, chỗ ngực đầy đặn kia run run rẩy rẩy sinh động...
Hắn lặng yên xoay người sang chỗ khác, cúi đầu tiếp tục nhìn binh thư, tay trái lại nhanh chóng nâng lên, cầm một cái khăn lụa trắng lau lau chóp mũi.
Hàn Anh có chút mất mặt, từ phía sau dính sát vào người Phó Tạ, cợt nhả dán lên lưng của Phó Tạ, ngửi hương vị bạc hà trên người Phó Tạ.
Phó Tạ rủ mắt xuống, lại cầm lấy khăn lau lau chóp mũi, thấy khăn đã bị máu làm ướt sũng rồi, liền vo lại thành một cục cất vào.
Hàn Anh dán trên lưng hắn rầm rì làm nũng: “Ca ca, bây giờ huynh không thèm nhìn muội nữa!”
Phó Tạ bất đắc dĩ thở dài: “Muội đang mang thai bốn tháng đấy!” Thành thân năm năm Hàn Anh mới có thai, Phó Tạ đối với bụng của nàng tràn ngập kính sợ, nhưng mà hễ nhìn thấy Hàn Anh thì lại có phản ứng, nghe thấy mùi của nàng cũng có phản ứng. Hắn rất phiền não: chẳng lẽ từ bây giờ đến lúc a Anh sinh hạ hài tử thì không được gặp nhau sao?
Hàn Anh nghe vậy nở nụ cười: “A...” Trong thanh âm giống như mang theo một cỗ mị ý...
Vào một ngày xuân về hoa nở.
A Anh: “Ca ca, hoa hồng trong hoa viên nở rồi kìa, sắc màu rực rỡ, hương lại thơm nữa!” ( theo ta ngắm hoa, theo ta ngắm hoa (*^__^*))
Tiểu Phó rủ mắt xuống: “Ừ. Đúng rồi, sách luận ngày đó ta kêu muội làm đã hoàn thành chưa?”
A Anh: “... Vẫn chưa.” ( ˇˇ)
Tiểu Phó liếc nàng, thấy nàng ảm đạm không khỏi đau lòng, liền thản nhiên nói: “Đi thôi!”
A Anh: “Đi đâu?”
Tiểu Phó: “Ngắm hoa.”
A Anh bỏ tay béo của mình vào trong tay Phó Tạ: “Ca ca thật tốt!”
Phó Tạ mặt không biểu tình, trong mắt phượng lại có ý tứ mỉm cười, nắm tay Hàn Anh đi hoa viên ngắm hoa.
Tám năm sau, Phó Tạ hai mươi ba tuổi, Hàn Anh hai mươi tuổi.
Vào một ngày mùa hè sau cơn mưa.
Hàn Anh mặc một cái váy mới xinh đẹp, nâng cao bụng đã hơi phình to ra, dương dương đắc ý kêu Phó Tạ: “Ca ca, Váy mới của muội có đẹp không?”
Phó Tạ nhìn nàng một cái, phát hiện nàng cho tới hôm nay chưa từng nghiêm trang, búi tóc lỏng loẹt, ở trên búi tóc chỉ cài một cây trâm viền hoa thụy hương, da thịt tuyết trắng mềm mại đáng yêu dị thường, vạt áo thêu hoa nguyệt sắc, dây áo không thèm buộc, lộ ra chiếc yếm đỏ thẫm, chỗ ngực đầy đặn kia run run rẩy rẩy sinh động...
Hắn lặng yên xoay người sang chỗ khác, cúi đầu tiếp tục nhìn binh thư, tay trái lại nhanh chóng nâng lên, cầm một cái khăn lụa trắng lau lau chóp mũi.
Hàn Anh có chút mất mặt, từ phía sau dính sát vào người Phó Tạ, cợt nhả dán lên lưng của Phó Tạ, ngửi hương vị bạc hà trên người Phó Tạ.
Phó Tạ rủ mắt xuống, lại cầm lấy khăn lau lau chóp mũi, thấy khăn đã bị máu làm ướt sũng rồi, liền vo lại thành một cục cất vào.
Hàn Anh dán trên lưng hắn rầm rì làm nũng: “Ca ca, bây giờ huynh không thèm nhìn muội nữa!”
Phó Tạ bất đắc dĩ thở dài: “Muội đang mang thai bốn tháng đấy!” Thành thân năm năm Hàn Anh mới có thai, Phó Tạ đối với bụng của nàng tràn ngập kính sợ, nhưng mà hễ nhìn thấy Hàn Anh thì lại có phản ứng, nghe thấy mùi của nàng cũng có phản ứng. Hắn rất phiền não: chẳng lẽ từ bây giờ đến lúc a Anh sinh hạ hài tử thì không được gặp nhau sao?
Hàn Anh nghe vậy nở nụ cười: “A...” Trong thanh âm giống như mang theo một cỗ mị ý...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook