Trần Hi đứng ở đó, hậm hực nhìn cửa màn trướng đóng chặt, cuối cùng vẫn phải cam chịu số phận rời đi.

Tuy rằng Lý Chân và Thịnh Vũ Lai đã mang theo thân binh cầm vũ khí xa xa bao vây thành hai vòng bảo vệ bốn phía lều lớn, Trần Hi cũng không có đi xa, mà là đi lều vải bên cạnh.

Sau khi ngồi xuống, Trần Hi suy nghĩ một chút, dặn dò người hầu cận của mình đi nhà bếp bảo đầu bếp chuẩn bị ít rượu và thức ăn.

Phó Tạ đi vào bên trong màn trướng của Trần Hi, thấy bên trong trang trí cực kỳ đơn giản sạch sẽ, trên tấm thản sạch sẽ bày biện một bộ chăn gối bạch lăng, ngay cả chăn màn cũng làm từ bạch lăng, cuối giường bày tất cả đều là sách, bên giường là một chồng quần áo chỉnh tề.

Nghe thấy trên chăn gối còn mang theo mùi thơm thoang thoảng của xà phòng và hương vị mặt trời, Phó Tạ liền yên lòng mở chăn màn thả Hàn Anh vào, lại cởi áo ngoài của Hàn Anh để ở một bên.

Hàn Anh mắt không mở nổi, miễn cưỡng nhìn Phó Tạ, vươn tay sờ lên khuôn mặt Phó Tạ, cảm thấy xúc tu trơn mềm, liền nhắm mắt lại: “Ca ca, huynh vỗ vỗ muội.”

Dứt lời, nàng xoay người thành tư thế đưa lưng về phía Phó Tạ cuộn thành một đoàn nằm nghiêng.

Phó Tạ “ừ” một tiếng, bắt đầu có tiết tấu mà vỗ nhẹ lưng cho Hàn Anh

Cũng không lâu lắm, Hàn Anh liền ngủ mất.

Phó Tạ thử thăm dò sờ tóc nàng một cái, thấy nàng không có phản ứng, lúc này mới xác định nàng ngủ rồi.

Hắn đi đến gần lỗ tai Hàn Anh khẽ hôn một cái, dịch góc chăn cho nàng rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.

Người hầu cận nấu tuyết trên Thiên Lung tuyết sơn, ngâm cho Trần Hi một bình Mao Tiêm.

Trần Hi đang bưng chén trà tế phẩm, Thịnh Vũ Lai tới mời hắn qua: “Trần đại nhân, điện soái cho mời!”

Trần Hi: “...” thời gian không phải mới cạn chén trà thôi sao, điện Soái đại nhân đây... đây cũng quá nhanh đi? Chẳng lẽ hắn có bệnh không tiện nói ra...

Đến màn trướng bên ngoài lều lớn của mình, đang miên man bất định thì thấy Trần Hi vén rèm cửa nhưng không lập tức đi vào, mà kỹ càng đánh giá Phó Tạ.

Phó Tạ đứng nhìn bức địa đồ treo trên vách màn trướng, nghe thấy giọng nói, cũng không quay đầu lại thản nhiên nói: “Vào đi!”

Lại nói: “Nội tử ngủ, nói nhỏ giọng một chút.”

Trần Hi: “...” Điện Soái đại nhân, đây là lều lớn của Tiêu Hạ, người đảo khách thành chủ quá tự nhiên rồi!

Hai người đứng trước địa đồ nhìn nửa ngày, đôi mắt đều nhìn chằm chằm hai bờ sông A Tát nhĩ từ đông sang tây nơi ngăn cách giữa bộ tộc Tháp Khắc Khắc và Đại Chu, đều có tâm sự, lại không có nói rõ.

Trong lúc nhất thời người hầu cận của Trần Hi chuẩn bị bốn món điểm tâm tinh xảo và hai bình lưu ly Bồ Đào Tửu của Tây Vực, tất cả đều đưa vào, lại ở một bên dọn lên bếp lò gốm đỏ, ở phía trên đặt ấm trà ấm trà đồng đen đựng nước tuyết.

Thấy tiệc rượu dọn xong, Phó Tạ lúc này mới ngồi đối diện với Trần Hi.

Phó Tạ có chuyện nói với Trần Hi, bởi vậy cho lui người hầu hạ: “Trần đại nhân với ta không cần người hầu hạ, các ngươi đều lui ra đi!”

Lại dặn dò Thịnh Vũ Lai và Lý Chân: “Làm tốt cảnh giới, đừng cho người tới gần.”

Phó Tạ và Trần Hi đều có tâm sự, bởi vậy cũng không mời rượu, lặng lẽ một ly tiếp một ly uống vào.

Sau khi qua ba tuần rượu, Trần Hi thăm dò Phó Tạ: “Điện soái, ngày mùa thu hoạch đã chấm dứt, trọng tâm kế tiếp của quân ta là gì?”

Phó Tạ bưng ly thủy tinh lên, mắt phượng híp lại nhìn rượu đỏ thẫm sóng sánh trong chén, trên khuôn mặt tuấn tú không có có một chút biểu lộ:“Một là phải tiếp tục thủ vững bờ đông sông A Tát nhĩ, không thì phải dốc sức khôi phục dân sinh ba châu Tây Cương -- Lan Châu, Túc Châu và Lương Châu.”

Khuôn mặt Trần Hi mày kiếm mắt sáng mang thêm vài phần nghiêm nghị, giọng nói cũng giảm thấp xuống ba phần: “Điện soái là muốn kinh doanh Tây Cương sao?” Tây Cương tuy rằng chỉ có ba châu, thế nhưng diện tích đất chiếm một phần ba Đại Chu. Ngoại trừ địa vực bao la, quang cảnh Tây Cương kiều diễm, sản vật phong phú, tài nguyên sung túc, nếu như kinh doanh thoả đáng, nhất định sẽ trở thành một viên minh châu sáng chói của Đông Phương đại lục...

Ánh mắt Phó Tạ không hề nhượng bộ chút nào: “Có gì không thể?” Hắn chính là muốn Trần Hi đại biểu cho gia tộc Trần thị tỏ thái độ.

Lúc trước Trần thị và Phó thị kết minh quan hệ, thế nhưng tình thế dễ dàng thay đổi, hôm nay Phó Tạ đứng đầu tổ chức Liêu Lương đã hoàn toàn áp đảo các thế lực khác ở Đại Chu, kể cả Trần Hi là gia chủ gia tộc Trần thị.

Trong tiếng nước sôi ùng ục trên bếp lò, thanh âm của Trần Hi của tuy rằng tận lực đè thấp, nhưng vẫn lành lạnh dễ nghe, mang theo dư vị gió mát: “Trần thị gia tộc duy chỉ điện soái như thiên lôi sai đâu đánh đó.” Non sông Đại Chu, Phó thị đã chiếm nửa bên, Trần thị cần gì phải ngược dòng mà lên? Không bằng thuận thế mà làm!

Trong lòng Phó Tạ hài lòng, khóe miệng chứa đầy ý cười, nhìn Trần Hi giơ ly thủy tinh trong tay lên, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Trần Hi đứng dậy châm cho hắn một ly.

Hai người đều chếnh choáng, Trần Hi biết Phó Tạ cần nghỉ ngơi, liền đứng dậy cáo từ.

Phó Tạ cảm giác say dâng trào, đầu óc sáng tỏ, thế nhưng ánh mắt lại sắp không mở ra được, dứt khoát trở lại bên trong màn trướng, thoát áo ngoài ôm Hàn Anh đi ngủ.

Trần Hi tâm tư tỉ mỉ, suy đoán Hàn Anh nhất định chưa dùng cơm trưa liền đi ngủ, bởi vì lo lắng sau khi Hàn Anh tỉnh ngủ nhất định sẽ đói, cho nên hắn ở lều vải bên cạnh nằm xuống sau khi còn nhắm mắt lại còn trật tự rõ ràng dặn dò người hầu cận: “Bảo ma ma nhà bếp làm món bún hầm thịt bò, làm một nồi thịt bò thịt thái để đó, đợi thiếu phu nhân tỉnh lại thì nấu mì thịt bò cho thiếu phu nhân, sau đó cắt một đĩa dưa bở đưa lên. Vị ma ma ở nhà bếp này coi như sạch sẽ nhanh nhẹn, liền để cho bà ta đi chờ bên ngoài lều lớn, thiếu phu nhân bên kia vừa có động tĩnh liền đi vào hầu hạ.”

Trong quân cơ hồ đều là nam tử, chỉ có có một vị ma ma có tuổi trong nhà bếp.

Người hầu cận đáp ứng, sau khi hầu hạ Trần Hi đi ngủ liền đi bố trí.

Sau khi Hàn Anh ngủ đủ thì đói tỉnh, thấy Phó Tạ đang ngủ ngon, liền tự mình thức dậy sửa sang lại búi tóc quần áo.

Nghĩ đến mình và Phó Tạ ở ngủ trong đại trướng của Trần Hi, nàng không khỏi có chút xấu hổ, liền trước trước ra khỏi màn trướng, dự định nhìn xem tình hình.

Ai biết Hàn Anh vừa tới lều lớn, ma ma canh giữ ở bên ngoài nghe được động tĩnh, liền thò đầu vào cười tủm tỉm nói: “Thiếu phu nhân, ngài đã tỉnh, có muốn nước trà hay không? Trong nhà bếp đã chuẩn bị mì thịt bò cho người, hiện tại dọn lên luôn không?”

Nàng mồm miệng lanh lợi, đại khái tính tình cũng có chút gấp, vội vàng nói nói hết những lời cần nói.

Hàn Anh không khỏi nở nụ cười: “Trước cho ta chén nước ấm, mang lên một tô mì thịt bò nhé!”

Vị ma ma này ngay cả màn cũng không vào, đáp ứng liền lui xuống.

Hàn Anh không khỏi nở nụ cười.

Cũng không lâu lắm, mành trướng lần nữa bị vén lên, vị ma ma kia gấp gáp bưng một khay gỗ nhỏ cẩn thận đi đến.

Hàn Anh nghe thấy mùi thơm từ sau màn trướng đi ra.

Lúc này vị ma ma đã đặt một chén sứ trắng lớn và một đĩa sứ trắng lên bàn gỗ dương, cười hì hì hành lễ với Hàn Anh, lúc này mới lui xuống.

Hàn Anh nhìn thoáng qua mặt bàn, thấy trong chén sứ trắng lớn tràn đầy canh thịt bò và mì sợi mảnh, phía trên còn nổi lên một tầng dầu ớt đỏ, vài miếng củ cải trắng hơi mỏng và một ít rau thơm xanh biếc và cọng hoa tỏi non, ngoài ra cũng không thiếu thịt bò viên, cả bát mì toả ra mùi thơm mê người, làm ngón trỏ Hàn Anh đại động, vội vàng ở ngồi xuống ghế.

Sau khi nàng cầm đũa lên thì không có ăn mì, mà là bưng bát lên trước uống một ngụm nước canh, canh thịt bò thanh như nước, thế nhưng hương vị cực kỳ ngon, uống một hơi nước canh, Hàn Anh cảm giác toàn thân mình cũng ấm áp...

Sau khi uống vài ngụm canh, Hàn Anh lúc này mới bắt đầu ăn mì.

Sợi mì màu vàng trơn bóng vô cùng ngon miệng, phối với nước ép ớt màu đỏ, quả thực là mỹ vị vô thượng

Hàn Anh tuy đã ăn no rồi, nhưng bắt đầu mong đợi tô mì thịt bò tiếp theo.

Lúc vị ma ma kia đến thu bát, Hàn Anh tháo vòng tay ngọc bích trên cổ tay trái xuống, thưởng cho vị ma ma này, sau đó dò hỏi: “Ma ma họ gì? nguyện đi nhà bếp phủ điện soái ở Lương Châu không?”

Vị ma ma này nghe vậy vui mừng lộ rõ trên nét mặt, lập tức liền quỳ rạp xuống đất: “Bẩm thiếu phu nhân, phu gia lão nô họ Đinh, nhi tử gọi Đinh Tiểu Hắc, là người hầu gác cổng ở phủ điện soái, thiếu phu nhân nếu như bằng lòng giúp đỡ thu nhận lão nô, là phúc phận lão nô kiếp trước đã tu luyện!”

Buổi tối lúcđi bên ngoài tản bộ, Hàn Anh đem chuyện này nói với Phó Tạ.

Phó Tạ nghe vậy nở nụ cười: “Được!” Nhưng trong lòng đang suy nghĩ phải phái Phó Tĩnh đi điều tra thêm lai lịch của vị đinh ma ma này cùng nhi tử của bà ta mới được.

Ngày hôm sau lúc rời đi, phía sau đoàn người Phó Tạ Hàn Anh nhiều hơn một Đinh ma ma.

Thấy ngay cả Đinh ma ma cũng biết cỡi ngựa, Hàn Anh cũng xấu hổ nếu để cho Phó Tạ che chở, kiên trì cưỡi ngựa nhỏ của mình cùng Phó Tạ đi về hướng Lương Châu Thành.

Sau ba tháng, Phó quân không tiến hành một lần chủ động tiến công, mà là bề bộn nhiều việc khôi phục dân sinh ba châu Tây Cương. Qua ba tháng, nông nghiệp, thương nghiệp, sản xuất nghiệp của Tây Cương cùng thông thương của các nước Tây Vực dần dần bắt đầu khôi phục, Tây Cương hiện ra cảnh tượng sinh cơ bừng bừng.

Nhưng, Phó Tạ mặc dù không có phát động tiến công, nhưng phái Duẫn Vũ Trạch và Lý Kim Triêu suất lĩnh Phó quân tinh nhuệ, đánh bọc sườn bộ tộc Tháp Khắc Khắc xông vào phía tây tiến hành tuần tra, cắt đứt đường tiếp tế từ Ba Tư đến bộ tộc Tháp Khắc Khắc, hoàn toàn vây khốn bộ tộc Tháp Khắc Khắc.

Phó Tạ không vội, nhưng Thừa Dận Đế nóng nảy, dưới sự xúi giục của Thôi tể tướng, hắn không để ý Xu Mật Sứ Trần Ân và Thái Sư kiêm Trấn Bắc tướng quân Phó Viễn Trình phản đối, hạ ba đạo thánh chỉ tới Phó Tạ, thúc giục Phó Tạ quyết chiến với bộ tộc Tháp Khắc Khắc, chỉ thị Phó Tạ bắt giữ cừu địch kiêm đệ đệ Vương tử Khắc Lý Mộc của Lệ Phi nương nương, nhằm báo thù cho Lệ Phi nương nương, khẳng định quân uy Đại Chu.

Sau khi nhận được thánh chỉ, Phó Tạ lập tức tổ chức hội nghị quân sự, cho tất cả bộ phận xuất binh đánh nghi binh.

Ở Phó quân tất cả bộ phận thao diễn vô cùng náo nhiệt, cái gọi là tiến công không giải quyết được gì, mà tết âm lịch đã tới.

Tết âm lịch qua đi, Thừa Dận Đế rốt cuộc tìm được lý do hợp lý triệu hồi Phó Tạ -- Tấn Châu phản!

Nguyên nhân gây ra rất đơn giản.

Hoàng hà đường sông cảnh nội Tấn Châu mùa hạ năm trước lần nữa cỏ dại lan tràn, Thừa Dận Đế uỷ nhiệm phụ thân Úc Thắng Khắc của Úc Chiêu Nghi trong cung là Tổng đốc đường sông cai quản đường sông Tấn Châu, Úc Thắng Khắc cắt xén công nhân trị thuỷ bóc lột tàn nhẫn, từ tháng tám đến tháng mười hai, ngắn ngủn trong vòng bốn tháng, chết tổng cộng sáu vạn công nhân trị thuỷ, thi thể ngâm mình trong nước sông thậm chí tắc đường sông.

Mà cảnh nội Tấn Châu dùng nghĩa quân Ngọc Sơn, đứng đầu là Lâm Thước Lâm Hộc thừa cơ châm ngòi thổi gió, dùng công nhân trị thuỷ khởi nghĩa lấy danh nghĩa là khởi nghĩa nông dân Tấn Châu, lập tức thành khí thế lửa cháy lan ra đồng cỏ, lan tràn tới toàn cảnh Tấn Châu.

Lúc này, trong Đại Chu triều chỉ có ba tướng có thể sử dụng -- Phó Viễn Trình, Phó Tạ và Hàn Thầm.

Thừa Dận Đế ra lựa chọn là Phó Tạ.

Tết âm lịch vừa qua, Thừa Dận Đế sốt ruột ban chiếu chỉ, tuyên Phó Tạ khải hoàn hồi triều, đi Tấn Châu trấn áp khởi nghĩa nông dân.

Trọng tâm chú ý hiện nay của Phó Tạ không ở chỗ này.

Buổi tối hôm đó nhận được chiếu chỉ gấp của Thừa Dận Đế, Tướng Quân Lý Kim Triêu mang binh đánh giặc đã đổi nghề phụng mệnh Phó Tạ đi vào điện soái phủ, vì xem mạch bình an cho Hàn Anh.

Xem hết mạch tượng, Phó Tạ đi ra ngoài tiễn Lý Kim Triêu, Hàn Anh ngồi ở trên giường gấm, ý thức được một vấn đề -- nàng và Phó Tạ thành thân đã hai năm, thế nhưng nàng còn chưa có thai!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương