Quả Tim Nhỏ Của Vương Gia Bệnh Kiều
-
Chương 15
Thẩm Hinh Dung không ngờ mạng mình sẽ được người nhớ thương, có người muốn nàng chết đến thế.
So ra, Khương thị hận nàng như vậy, muốn phá hư thanh danh nàng, khiến nàng khó gả chỉ có thể xem như việc nhỏ.
Đời trước Thẩm Hinh Dung trước khi tiến cung không gặp chuyện ám sát này, cũng không được ai thương nhớ tánh mạng. Sau khi tiến cung thì là chuyện khác. Cho nên nàng thật sự không đoán được, rốt cuộc là ai phía sau âm mưu hết thảy.
Tiêu Sở Hiên ngồi bên cạnh vẫn luôn không nói gì. Hắn đem lời Khương thị nói trước sau suy nghĩ một lần, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhìn về phía Khương thị: “Là ai cho ngươi chủ ý phá hư thanh danh Thẩm Tam tiểu thư?”
Khương thị còn quỳ trên mặt đất, thành thành thật thật nói: “Là Khương ma ma.”
“Bà ta nói với ngươi thế nào?” Tiêu Sở Hiên lại hỏi.
Khương thị hồi tưởng một chút tình huống lúc đó, nói: “Bà ta nói tam tiểu thư bất kính với ta, hẳn nên cho nó chút giáo huấn, nữ tử để ý nhất chính là thanh danh, nếu có người làm hỏng thanh danh tam tiểu thư, nó liền không có biện pháp gả chồng. Quốc công phủ vì thể diện cũng không có khả năng vẫn luôn nuôi nó, cuối cùng cũng chỉ có thể bị đưa đến chùa miếu làm ni cô. Đây chính là biện pháp độc ác nhất đối phó với nữ tử.”
“Cho nên các ngươi liền tìm lưu manh tính toán bắt cóc Thẩm Tam tiểu thư?” Tiêu Sở Hiên nhướng mày lạnh lùng nói, đây mẹ kế quái gì, quá dơ bẩn.
Khương thị “Ừ” một tiếng gật đầu, “Đúng, người là Khương ma ma đi tìm.”
Tiêu Sở Hiên nghe vậy, liền phản ứng thấy chỗ nào không đúng, nói: “Chủ ý là Khương ma ma ra, người là Khương ma ma đi tìm, du côn làm việc không xong, cũng là Khương ma ma nói, ngươi không cảm thấy có vấn đề sao? Ta muốn nói chính là, mấy ngày nay Ngũ Thành Binh Mã Tư căn bản không có tìm thấy tên lưu manh nào, ngươi không phát hiện, Khương ma ma có khả năng lừa ngươi à?”
“Không có khả năng.” Khương thị tín nhiệm nhất chính là Khương ma ma, bà không chút nghĩ ngợi nói: “Khương ma ma từ nhỏ đi theo bên người ta, đối với ta tốt nhất, vì ta làm rất nhiều chuyện, bà ta sẽ không gạt ta.”
“Chúng ta đổi một góc độ xem xét.” Tiêu Sở Hiên cảm thấy bà ta thật sự dại dột, bị người bênmình che dấu còn không tự biết, hai mắt nhìn chằm chằm bà, tiếp tục nói: “Bà nói bà chỉ muốn phá hư danh tiết của Thẩm Tam tiểu thư, cũng không muốn giết nàng, nhưng thời điểm bà làm những việc này, lại có người muốn giết Thẩm Tam tiểu thư, thích khách cũng nói là bà sai khiến, như vậy có khả năng chính là Khương ma ma đem chuyện bà muốn hại Thẩm Tam tiểu thư tiết lộ ra ngoài. Người đó dứt khoát liền lợi dụng chuyện này, đặt tội danh ám sát lên đầu bà, hoặc là sau lưng Khương ma ma còn có người khác. Người đó làm bà đối phó Thẩm Tam tiểu thư chỉ là cái bẫy rập, bà dẫm hố, liền tương kế tựu kế, mướn sát thủ thật sự dứt khoát giết Thẩm Tam tiểu thư, lại đẩy bà ra làm kẻ chết thay.”
“……” Khương thị ngây ngẩn cả người. Bà không phải kẻ ngốc. Tiêu Sở Hiên phân tích cũng không phải không có đạo lý, chỉ là bà không có biện pháp tin tưởng, một người theo mình nhiều năm như vậy, nơi chốn suy nghĩ vì bà sẽ bán đứng mình, sẽ hại mình.
Tiêu Sở Hiên nhìn biểu tình trên mặt Khương thị liền biết bà đã tin, cười lạnh một tiếng nói: “Khương ma ma nói đi tìm lưu manh phá hư danh tiết Thẩm Tam tiểu thư, nhưng trên thực tế là có thích khách ở tiết Thất Tịch muốn giết Thẩm Tam tiểu thư, chẳng qua bị ta gặp được, ra tay cứu Thẩm Tam tiểu thư, toàn bộ kế hoạch của Khương ma ma thất bại, mới cùng ngươi nói là du côn bị bắt, sự tình không hoàn thành, đây bất quá chỉ là lời lấp liếm mà thôi.
“Sau đó Khương ma ma lại cho ngươi đi truyền lời đồn đãi của ta cùng Thẩm Tam tiểu thư. Lúc lời đồn mới truyền ra, ta đã cho người đi tra. Trừ bỏ tin tức từ Ngụy Quốc Công phủ truyền đi, xác thật còn có người khác, rõ ràng là muốn quấy đục vũng nước này.”
“Tiếp theo Khương ma ma truyền tin bị bắt, tin rõ ràng không được đưa đi, lại có thích khách muốn sát hại tam tiểu thư, hơn nữa còn chỉ ra là ngươi làm chủ, ngươi nói Khương ma ma có phải hay không đã làm gì bên trong đó?”
Những lời này giống như dao nhỏ chui vào lòng Khương thị, khoét đến tâm loạn như ma, bà kích động kêu lên: “Ta muốn gặp Khương ma ma, ta muốn hỏi bà ta rốt cuộc có phải có chuyện như vậy hay không? Ta muốn hỏi bà ta vì cái gì muốn hại ta?”
“Quốc công gia, không xong rồi……” Thẩm quản gia ở cửa phòng khách sốt ruột bẩm báo.
“Chuyện gì?”
“Khương ma ma chết rồi.”
“Chết rồi……” Khương thị nghe vậy cả người ngây ra, “Bà ta đã chết……”
Tin tức này khiến những người khác trong phòng cũng cả kinh.
Ngụy Quốc Công cả giận nói: “Không phải đã phái người giám sát sao?”
“Bà ta lúc trước vẫn luôn rất an tĩnh, không ồn ào cũng không náo loạn, trông coi một ngày một đêm cũng không thấy bà ta làm gì, thời điểm ăn cơm thả lỏng cảnh giác, liền như vậy.” Thẩm quản gia cúi đầu trả lời.
Thật sự tự sát, hay là giết người diệt khẩu?
Phòng khách mọi người không hẹn mà cùng nghĩ đến vấn đề này.
“Đi xem đi.” Ngụy Quốc Công đứng lên. Những người khác cũng đi theo, ngay cả Khương thị cũng chống thân đứng lên, bước chân không ổn định mà theo ở phía sau đi ra khỏi phòng, hướng tới phòng chất củi giam giữ Khương ma ma.
Trên đường đến phòng chất củi, Ngụy Quốc Công bước đi đằng trước, Tiêu Sở Hiên hơi bước chậm về sau, cơ bản cùng Thẩm Hinh Dung cùng Thẩm Lâm Phong đi cùng một chỗ.
Lúc này trời đã tối đen, chung quanh một mảnh như mực, chỉ có bọn hạ nhân dẫn theo đèn lồng dẫn đường phía trước.
Tiêu Sở Hiên nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Hinh Dung bên cạnh. Ánh đèn mờ nhạt chiếu vào trên mặt nàng, lông mi run rẩy, cũng không biết nàng đang nghĩ gì.
“Đừng sợ.” Tiêu Sở Hiên theo bản năng mà lên tiếng, trong thanh âm ẩn giấu ôn nhu cùng quan tâm đến chính hắn cũng không nhận ra.
Thẩm Hinh Dung nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn đến đôi mắt thâm thúy của Tiêu Sở Hiên. Chỉ liếc mắt một cái, giống như ngôi sao trong đêm tối, lóe ánh sáng, kì lạ lại khiến Thẩm Hinh Dung cảm thấy an tâm.
Mọi người một đường, rất nhanh đã tới phòng chứa củi bên ngoài.
Ngụy Quốc Công vào trước, Thẩm Lâm Phong duỗi tay giữ chặt Thẩm Hinh Dung, ngữ điệu quan tâm, “Tối muộn rồi, em là một cô nương gia, cũng đừng đi vào nhìn, làm em sợ đó.”
Cô nương gia đều nhát gan, buổi tối đi xem người chết, tử trạng khó coi, vạn nhất làm Thẩm Hinh Dung sợ, trở về gặp ác mộng. Thẩm Lâm Phong thế nên mới lo lắng cho Thẩm Hinh Dung.
Thẩm Hinh Dung thật ra không cảm thấy có cái gì. Đời trước sau khi chết mấy năm, ở trong cung đã gặp qua nhiều người chết, các loại hình dạng đều có, đã sớm nhìn quen, chỉ là hiện nay Thẩm Lâm Phong không cho mình đi xem, nàng còn muốn nói cái gì, lại nghe được Tiêu Sở Hiên bên cạnh cũng nói: “Thẩm thế tử nói đúng, nàng vẫn là đừng đi vào nhìn.”
Hai người đều vì nàng mà suy nghĩ, sợ nàng nhìn thấy người chết, buổi tối trở về lại gặp ác mộng.
Thấy Thẩm Lâm Phong cùng Tiêu Sở Hiên đều nghiêm túc, Thẩm Hinh Dung cũng chỉ đành nghe lời đáp ứng, “Em đây liền chờ trong sân đi.”
Bởi vậy, Thẩm Hinh Dung liền lưu lại bên ngoài, Thẩm Lâm Phong cùng Tiêu Sở Hiên đi vào phòng chất củi.
Phòng chất củi, thi thể Khương ma ma nằm trên mặt đất. Bà dùng đai lưng treo cổ tự sát, trừ bỏ trên cổ một vòng tím bầm, cũng không có vết thương khác.
Khương thị sau khi nhìn thấy thi thể Khương ma ma, nước mắt ngăn không được mà rơi xuống, dưới chân rốt cuộc đi không nổi, hai chân mềm nhũn, dựa vào của phòng chất củi ngã ngồi trên mặt đất.
Tiêu Sở Hiên, Thẩm Lâm Phong cùng Ngụy Quốc Công đều đi lên trước cẩn thận xem xét một phen. Tình trạng lúc chết của Khương ma ma xác thật là do thắt cổ mà chết, không giống như bị người đánh chết rồi treo lên.
Là tự sát.
Tiêu Sở Hiên, Thẩm Lâm Phong cùng Ngụy Quốc Công cho nhau cái liếc mắt, đều thấy được phán đoán trong mắt lẫn nhau.
Nhưng bởi vì là tự sát, việc này lại càng phức tạp.
Khương ma ma sợ tội tự sát, cái gì cũng không lưu lại, manh mối lại bị chặt đứt nơi này, bà hiển nhiên là vì giữ gìn chủ mưu phía sau.
Chủ mưu rốt cuộc là ai?
Tiêu Sở Hiên, Thẩm Lâm Phong cùng Ngụy Quốc Công đều lâm vào suy nghĩ sâu xa.
“Cho ngỗ tác(*) tới nghiệm thi, đem chỗ ở Khương ma ma lại cẩn thận điều tra một lần, cho người đi tìm hiểu một chút Khương ma ma và người nhà mấy ngày này đã gặp qua ai.”
(*) tương tự như nhân viên khám nghiệm tử thi hiện giờ
Tối hôm qua sau khi Khương ma ma bị bắt, Ngụy Quốc Công đã phái người lục soát qua chỗ ở, nhưng không tra được gì. Hôm nay Khương ma ma đã chết, hung phạm phía sau màn còn chưa tìm được, hắn lo lắng có sơ sót, liền đem những việc này lại an bài lần nữa.
Hạ nhân lĩnh mệnh mà đi, mấy đội nhân mã từng người hành sự.
Thẩm Hinh Dung chờ ở trong viện, nhìn thấy Tiêu Sở Hiên, Thẩm Lâm Phong cùng Ngụy Quốc Công từ phòng chất củi đi ra, vội vàng đón hỏi: “Tình huống thế nào?”
“Là sợ tội tự sát.” Thẩm Lâm Phong nói.
Thẩm Hinh Dung nhíu mày nói: “Khương ma ma đã chết, sau này nên làm gì bây giờ?”
Tiêu Sở Hiên nói: “Còn tỳ nữ và thích khách ta bắt được cùng nhốt ở Đại Lý Tự.”
Thẩm Hinh Dung giương mắt nhìn về phía Tiêu Sở Hiên. Gió đêm mang theo tiếng nói trầm thấp của hắn, giấu giếm một cỗ sát khí lạnh lẽo, “Hung phạm không thoát được.”
So ra, Khương thị hận nàng như vậy, muốn phá hư thanh danh nàng, khiến nàng khó gả chỉ có thể xem như việc nhỏ.
Đời trước Thẩm Hinh Dung trước khi tiến cung không gặp chuyện ám sát này, cũng không được ai thương nhớ tánh mạng. Sau khi tiến cung thì là chuyện khác. Cho nên nàng thật sự không đoán được, rốt cuộc là ai phía sau âm mưu hết thảy.
Tiêu Sở Hiên ngồi bên cạnh vẫn luôn không nói gì. Hắn đem lời Khương thị nói trước sau suy nghĩ một lần, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhìn về phía Khương thị: “Là ai cho ngươi chủ ý phá hư thanh danh Thẩm Tam tiểu thư?”
Khương thị còn quỳ trên mặt đất, thành thành thật thật nói: “Là Khương ma ma.”
“Bà ta nói với ngươi thế nào?” Tiêu Sở Hiên lại hỏi.
Khương thị hồi tưởng một chút tình huống lúc đó, nói: “Bà ta nói tam tiểu thư bất kính với ta, hẳn nên cho nó chút giáo huấn, nữ tử để ý nhất chính là thanh danh, nếu có người làm hỏng thanh danh tam tiểu thư, nó liền không có biện pháp gả chồng. Quốc công phủ vì thể diện cũng không có khả năng vẫn luôn nuôi nó, cuối cùng cũng chỉ có thể bị đưa đến chùa miếu làm ni cô. Đây chính là biện pháp độc ác nhất đối phó với nữ tử.”
“Cho nên các ngươi liền tìm lưu manh tính toán bắt cóc Thẩm Tam tiểu thư?” Tiêu Sở Hiên nhướng mày lạnh lùng nói, đây mẹ kế quái gì, quá dơ bẩn.
Khương thị “Ừ” một tiếng gật đầu, “Đúng, người là Khương ma ma đi tìm.”
Tiêu Sở Hiên nghe vậy, liền phản ứng thấy chỗ nào không đúng, nói: “Chủ ý là Khương ma ma ra, người là Khương ma ma đi tìm, du côn làm việc không xong, cũng là Khương ma ma nói, ngươi không cảm thấy có vấn đề sao? Ta muốn nói chính là, mấy ngày nay Ngũ Thành Binh Mã Tư căn bản không có tìm thấy tên lưu manh nào, ngươi không phát hiện, Khương ma ma có khả năng lừa ngươi à?”
“Không có khả năng.” Khương thị tín nhiệm nhất chính là Khương ma ma, bà không chút nghĩ ngợi nói: “Khương ma ma từ nhỏ đi theo bên người ta, đối với ta tốt nhất, vì ta làm rất nhiều chuyện, bà ta sẽ không gạt ta.”
“Chúng ta đổi một góc độ xem xét.” Tiêu Sở Hiên cảm thấy bà ta thật sự dại dột, bị người bênmình che dấu còn không tự biết, hai mắt nhìn chằm chằm bà, tiếp tục nói: “Bà nói bà chỉ muốn phá hư danh tiết của Thẩm Tam tiểu thư, cũng không muốn giết nàng, nhưng thời điểm bà làm những việc này, lại có người muốn giết Thẩm Tam tiểu thư, thích khách cũng nói là bà sai khiến, như vậy có khả năng chính là Khương ma ma đem chuyện bà muốn hại Thẩm Tam tiểu thư tiết lộ ra ngoài. Người đó dứt khoát liền lợi dụng chuyện này, đặt tội danh ám sát lên đầu bà, hoặc là sau lưng Khương ma ma còn có người khác. Người đó làm bà đối phó Thẩm Tam tiểu thư chỉ là cái bẫy rập, bà dẫm hố, liền tương kế tựu kế, mướn sát thủ thật sự dứt khoát giết Thẩm Tam tiểu thư, lại đẩy bà ra làm kẻ chết thay.”
“……” Khương thị ngây ngẩn cả người. Bà không phải kẻ ngốc. Tiêu Sở Hiên phân tích cũng không phải không có đạo lý, chỉ là bà không có biện pháp tin tưởng, một người theo mình nhiều năm như vậy, nơi chốn suy nghĩ vì bà sẽ bán đứng mình, sẽ hại mình.
Tiêu Sở Hiên nhìn biểu tình trên mặt Khương thị liền biết bà đã tin, cười lạnh một tiếng nói: “Khương ma ma nói đi tìm lưu manh phá hư danh tiết Thẩm Tam tiểu thư, nhưng trên thực tế là có thích khách ở tiết Thất Tịch muốn giết Thẩm Tam tiểu thư, chẳng qua bị ta gặp được, ra tay cứu Thẩm Tam tiểu thư, toàn bộ kế hoạch của Khương ma ma thất bại, mới cùng ngươi nói là du côn bị bắt, sự tình không hoàn thành, đây bất quá chỉ là lời lấp liếm mà thôi.
“Sau đó Khương ma ma lại cho ngươi đi truyền lời đồn đãi của ta cùng Thẩm Tam tiểu thư. Lúc lời đồn mới truyền ra, ta đã cho người đi tra. Trừ bỏ tin tức từ Ngụy Quốc Công phủ truyền đi, xác thật còn có người khác, rõ ràng là muốn quấy đục vũng nước này.”
“Tiếp theo Khương ma ma truyền tin bị bắt, tin rõ ràng không được đưa đi, lại có thích khách muốn sát hại tam tiểu thư, hơn nữa còn chỉ ra là ngươi làm chủ, ngươi nói Khương ma ma có phải hay không đã làm gì bên trong đó?”
Những lời này giống như dao nhỏ chui vào lòng Khương thị, khoét đến tâm loạn như ma, bà kích động kêu lên: “Ta muốn gặp Khương ma ma, ta muốn hỏi bà ta rốt cuộc có phải có chuyện như vậy hay không? Ta muốn hỏi bà ta vì cái gì muốn hại ta?”
“Quốc công gia, không xong rồi……” Thẩm quản gia ở cửa phòng khách sốt ruột bẩm báo.
“Chuyện gì?”
“Khương ma ma chết rồi.”
“Chết rồi……” Khương thị nghe vậy cả người ngây ra, “Bà ta đã chết……”
Tin tức này khiến những người khác trong phòng cũng cả kinh.
Ngụy Quốc Công cả giận nói: “Không phải đã phái người giám sát sao?”
“Bà ta lúc trước vẫn luôn rất an tĩnh, không ồn ào cũng không náo loạn, trông coi một ngày một đêm cũng không thấy bà ta làm gì, thời điểm ăn cơm thả lỏng cảnh giác, liền như vậy.” Thẩm quản gia cúi đầu trả lời.
Thật sự tự sát, hay là giết người diệt khẩu?
Phòng khách mọi người không hẹn mà cùng nghĩ đến vấn đề này.
“Đi xem đi.” Ngụy Quốc Công đứng lên. Những người khác cũng đi theo, ngay cả Khương thị cũng chống thân đứng lên, bước chân không ổn định mà theo ở phía sau đi ra khỏi phòng, hướng tới phòng chất củi giam giữ Khương ma ma.
Trên đường đến phòng chất củi, Ngụy Quốc Công bước đi đằng trước, Tiêu Sở Hiên hơi bước chậm về sau, cơ bản cùng Thẩm Hinh Dung cùng Thẩm Lâm Phong đi cùng một chỗ.
Lúc này trời đã tối đen, chung quanh một mảnh như mực, chỉ có bọn hạ nhân dẫn theo đèn lồng dẫn đường phía trước.
Tiêu Sở Hiên nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Hinh Dung bên cạnh. Ánh đèn mờ nhạt chiếu vào trên mặt nàng, lông mi run rẩy, cũng không biết nàng đang nghĩ gì.
“Đừng sợ.” Tiêu Sở Hiên theo bản năng mà lên tiếng, trong thanh âm ẩn giấu ôn nhu cùng quan tâm đến chính hắn cũng không nhận ra.
Thẩm Hinh Dung nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn đến đôi mắt thâm thúy của Tiêu Sở Hiên. Chỉ liếc mắt một cái, giống như ngôi sao trong đêm tối, lóe ánh sáng, kì lạ lại khiến Thẩm Hinh Dung cảm thấy an tâm.
Mọi người một đường, rất nhanh đã tới phòng chứa củi bên ngoài.
Ngụy Quốc Công vào trước, Thẩm Lâm Phong duỗi tay giữ chặt Thẩm Hinh Dung, ngữ điệu quan tâm, “Tối muộn rồi, em là một cô nương gia, cũng đừng đi vào nhìn, làm em sợ đó.”
Cô nương gia đều nhát gan, buổi tối đi xem người chết, tử trạng khó coi, vạn nhất làm Thẩm Hinh Dung sợ, trở về gặp ác mộng. Thẩm Lâm Phong thế nên mới lo lắng cho Thẩm Hinh Dung.
Thẩm Hinh Dung thật ra không cảm thấy có cái gì. Đời trước sau khi chết mấy năm, ở trong cung đã gặp qua nhiều người chết, các loại hình dạng đều có, đã sớm nhìn quen, chỉ là hiện nay Thẩm Lâm Phong không cho mình đi xem, nàng còn muốn nói cái gì, lại nghe được Tiêu Sở Hiên bên cạnh cũng nói: “Thẩm thế tử nói đúng, nàng vẫn là đừng đi vào nhìn.”
Hai người đều vì nàng mà suy nghĩ, sợ nàng nhìn thấy người chết, buổi tối trở về lại gặp ác mộng.
Thấy Thẩm Lâm Phong cùng Tiêu Sở Hiên đều nghiêm túc, Thẩm Hinh Dung cũng chỉ đành nghe lời đáp ứng, “Em đây liền chờ trong sân đi.”
Bởi vậy, Thẩm Hinh Dung liền lưu lại bên ngoài, Thẩm Lâm Phong cùng Tiêu Sở Hiên đi vào phòng chất củi.
Phòng chất củi, thi thể Khương ma ma nằm trên mặt đất. Bà dùng đai lưng treo cổ tự sát, trừ bỏ trên cổ một vòng tím bầm, cũng không có vết thương khác.
Khương thị sau khi nhìn thấy thi thể Khương ma ma, nước mắt ngăn không được mà rơi xuống, dưới chân rốt cuộc đi không nổi, hai chân mềm nhũn, dựa vào của phòng chất củi ngã ngồi trên mặt đất.
Tiêu Sở Hiên, Thẩm Lâm Phong cùng Ngụy Quốc Công đều đi lên trước cẩn thận xem xét một phen. Tình trạng lúc chết của Khương ma ma xác thật là do thắt cổ mà chết, không giống như bị người đánh chết rồi treo lên.
Là tự sát.
Tiêu Sở Hiên, Thẩm Lâm Phong cùng Ngụy Quốc Công cho nhau cái liếc mắt, đều thấy được phán đoán trong mắt lẫn nhau.
Nhưng bởi vì là tự sát, việc này lại càng phức tạp.
Khương ma ma sợ tội tự sát, cái gì cũng không lưu lại, manh mối lại bị chặt đứt nơi này, bà hiển nhiên là vì giữ gìn chủ mưu phía sau.
Chủ mưu rốt cuộc là ai?
Tiêu Sở Hiên, Thẩm Lâm Phong cùng Ngụy Quốc Công đều lâm vào suy nghĩ sâu xa.
“Cho ngỗ tác(*) tới nghiệm thi, đem chỗ ở Khương ma ma lại cẩn thận điều tra một lần, cho người đi tìm hiểu một chút Khương ma ma và người nhà mấy ngày này đã gặp qua ai.”
(*) tương tự như nhân viên khám nghiệm tử thi hiện giờ
Tối hôm qua sau khi Khương ma ma bị bắt, Ngụy Quốc Công đã phái người lục soát qua chỗ ở, nhưng không tra được gì. Hôm nay Khương ma ma đã chết, hung phạm phía sau màn còn chưa tìm được, hắn lo lắng có sơ sót, liền đem những việc này lại an bài lần nữa.
Hạ nhân lĩnh mệnh mà đi, mấy đội nhân mã từng người hành sự.
Thẩm Hinh Dung chờ ở trong viện, nhìn thấy Tiêu Sở Hiên, Thẩm Lâm Phong cùng Ngụy Quốc Công từ phòng chất củi đi ra, vội vàng đón hỏi: “Tình huống thế nào?”
“Là sợ tội tự sát.” Thẩm Lâm Phong nói.
Thẩm Hinh Dung nhíu mày nói: “Khương ma ma đã chết, sau này nên làm gì bây giờ?”
Tiêu Sở Hiên nói: “Còn tỳ nữ và thích khách ta bắt được cùng nhốt ở Đại Lý Tự.”
Thẩm Hinh Dung giương mắt nhìn về phía Tiêu Sở Hiên. Gió đêm mang theo tiếng nói trầm thấp của hắn, giấu giếm một cỗ sát khí lạnh lẽo, “Hung phạm không thoát được.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook