Chương có nội dung bằng hình ảnh

"Chẳng nhẽ không có việc gì thì tướng quân không thể đến sao?"

Phó tướng bên cạnh nhẹ nhàng nói, đầu hắn đội mũ giáp, khiến Trịnh Hữu Hải đổ mồ hôi ướt lưng.

"Dạ dạ... Cố tướng quân đại giá quang lâm, hạ quan chỉ sợ không thể tiếp đón từ xa, thỉnh..."

Trịnh Hữu Hải chưa nói xong, Cố tướng quân đã xoay người xuống ngựa, đi nhanh vào trong.

"Nghe nói mấy thôn do huyện Thanh Sơn quản lý đều xảy ra sạt lở, tướng quân nhân tiện có công việc ở thủ thành nên tới xem." Vị phó tướng kia nói tiếp.

Trịnh Hữu Hải nghe xong liền nói sơ qua tình hình các thôn gặp nạn.

Cố Hiển Thành nghe xong, mày cũng nhíu chặt lại, nói: "Chuyện nghiêm trọng như vậy sao không sớm phái người đi tu sửa?"

Trịnh Hữu Hải vội vàng giải thích: "Hạ quan đã phái người đi an ủi người dân trong thôn, chỉ là... việc sửa đường cần thanh niên trai tráng, tướng quân cũng biết, huyện Thanh Sơn bị gọi đi lính hết cả từ hai năm trước, chỉ cần là nam tử khoẻ mạnh thì đều phải nhập ngũ, hiện tại tìm người còn khó hơn lên trời ạ..."

Cố Hiển Thành nghe xong liền trầm mặc một lúc, hắn nói tiếp: "Có tất cả bao nhiêu thôn dân gặp tai hoạ? Thương vong như thế nào?

"Không có thương vong ạ! Ba thôn cộng lại khoảng mười gia đình, thôn Trần gia là tổn hại nghiêm trọng nhất, có hai ba nhà đều bị đất đá đổ sập xuống, hạ quan đã bố trí cho họ ở tạm các nhà khác trong thôn, nhà cửa bọn họ cũng có thể tự tu sửa."

Cố Hiển Thành gật đầu, lại hỏi tiếp: "Trần gia thôn ở đâu?"

"Ở phía Bắc huyện Thanh Sơn, cũng là huyện gần vùng biên giới mà Thành Dương quân đóng quân nhất ạ."

***

Tiễn được nhóm Sát thần này rời khỏi nha môn huyện, Trịnh Hữu Hải liền thở phào nhẹ nhõm, sư gia bên cạnh cũng nhẹ lòng.

"Bẩm đại nhân, không ngờ Cố tướng quân này lại nguyện ý đi cứu trợ thiên tai, ngài có thể an tâm rồi."

Trịnh Hữu Hải tiếp lời: "An tâm cái rắm! Hắn có thân phân như nào chứ, Cố tướng quân tự mình nhúng tay vào chuyện này ngươi cảm thấy ta sao có thể yên lòng. Nhanh chóng kiếm mấy người đi theo hỗ trợ."


Sư gia bị dạy dỗ mấy câu, không dám nói lời nào, nhưng bản thân hắn vẫn cảm thấy không phục, nhỏ giọng than thở: "Thân phận gì chứ.. Cũng chỉ là tên lỗ mãng, Cố Hiển Thành hắn có vị trí như ngày hôm nay do may mắn thì có."

Đương nhiên, hắn không dám lớn tiếng, than thở xong liền vội chạy đi làm việc.

*

Trần gia thôn

Hôm nay là ngày tốt thôn trưởng định ra, từ sáng sớm, Đỗ thị cùng Tống Điềm từ nhà xuất phát, lần thi đấu này, chủ yếu là giữa ba nhà, ngoài Đỗ thị còn có bà cô Tú Quyên, quả phụ Trương thị. Ba gia đình này hoàn cảnh giống nhau, trong nhà không có nam nhân, con cái thì còn nhỏ.

Cửa nhà trưởng thôn Trần gia chật ních người đến xem náo nhiệt, Tống Điềm cùng Đỗ thị vừa tới nơi đã có rất nhiều chị gái trong thôn đến hỏi thăm. Nhiều người tò mò về Đỗ thị một thì hiếu kì với Tống Điềm mười, từ lúc các nàng biết Tống Điềm sắp đến trong quân doanh làm đầu bếp thì đều hâm mộ không thôi.

Đây là việc tốt cỡ nào a... Việc như này chả biết bao giờ mới đến lượt các nàng, nếu có thể vào quân doanh, nói không chừng còn có thể đoàn tụ cùng chồng mình.

Vì thế một đám phụ nữ nhìn Tống Điềm đỏ mắt, còn muốn bám víu chút quan hệ, nhỡ có việc gì sẽ đến phiên các nàng.

Về việc mở cửa hàng này, các nàng cũng muốn làm nhưng thôn trưởng nói ưu tiên cho cô nhi quả phụ, các nàng thì hài tử một là đã lớn có thể kiếm tiền, hai là vẫn còn nam nhân trong nhà, nên không đủ tư cách dự thi, nhưng có thể đến góp vui.

Một lúc sau, Vương Tú Quyên cũng tới nơi, nhìn gương mặt nàng có thể thấy tràn đầy tự tin, chị ta đắc ý liếc nhìn Đỗ thị cùng Tống Điềm, Tống Điềm để ý tay chị ta xách một bầu rượu, cũng không rõ định làm gì.

Trần trưởng thôn húng hắng vài tiếng: "Trong thôn này nhà nào có tình huống đặc biệt, các vị hẳn đều đã biết, đừng nói ta bất công, các nàng chính là người khó khăn nhất, cho nên, hôm nay chỉ để ba nàng đó cùng thi thôi, ai thắng liền được quyền mở cửa hàng."

"Thi cái gì hả bác trưởng thôn ơi?" có khán giả hiếu kì không nhịn được liền hỏi.

Trưởng thôn đáp: "Thi nấu mì hoặc phở gì đó, ở cửa thôn không thích hợp bán mấy món phức tạp, cho nên bán mấy món mì đơn giản là phù hợp nhất. Mỗi người các ngươi nấu hai món, đốt lửa bắt đầu thôi!"

Đỗ thị nghe thấy thế thì liền vui vẻ, trong lòng lặng lẽ dựng ngón tay cái với Tống Điềm, Tống Điềm nhìn nàng cổ vũ, xong lại tránh sang một bên để cuộc thi bắt đầu.

Ba thí sinh bắt đầu bắt tay vào nấu, mọi người vây quanh xem rất đông, chỉ có Trần Đại Dũng là đi tới cạnh Tống Điềm, hắn do dự một chút, hỏi: "Muội sắp đi rồi sao? Thật sự muốn vào quân doanh?"

Tống Điềm vẫn ôm Tiểu Bảo trong lòng, nàng có chút xấu hổ, không nhìn hắn, lực chú ý đều ở mấy bóng dáng đang bận rộn nhóm lửa trong sân: "Ừm, định là đi từ hôm kia nhưng đường bị lấp cả rồi, đành phải chờ đợi mấy hôm."

"Thành Dương quân đóng tại phương Bắc, vốn là nơi hoang vắng, thiếu thốn, muội là nữ tử, làm gì cũng bất tiện, thật sự phải đi sao?"


Tống Điềm gật nhẹ đầu, "Phải, ta thật lòng muốn đi."

Trần Đại Dũng có chút không cam lòng, tiếp tục khuyên nhủ: "Thật ra, nếu muội đồng ý ở lại Trần gia thôn thì cũng có thể tham gia thi mở quầy hàng, trù nghệ của muội nhất định là tốt nhất, huống hồ Tiểu Bảo còn nhỏ như vậy..."

Tống Điềm cuối cùng cũng quay lại nhìn thẳng vào hắn, "Trần đại ca, huynh đừng nói nữa, ý tốt của huynh ta ghi nhận trong lòng nhưng việc đến Thành Dương quân không chỉ vì sinh kế mà còn vì để tìm thân nhân."

Nghe thấy hai chữ 'thân nhân', tròng mắt Trần Đại Dũng hơi loé lên, môi hắn giật giật, cuối cùng không thể nói những điều trong lòng ra được nữa, hắn không nói, Tống Điềm cũng giả vờ không biết gì.

Trong sân, quả phụ Trương gia là người đầu tiên làm xong, nàng hiển nhiên không chuẩn bị kĩ càng, chỉ làm một chén mì dưa chua thịt băm, món này bị mặn.

"Ngươi cho bao nhiêu muối vậy hả? Mặn quá!"

Trương quả phụ thấy vậy liền vội nói, "Mặn lắm sao?"

"Đâu chỉ mặn, mì của ngươi cũng cứng đanh. Như thế nào sao có thể bán cho người khác đây!"

Mọi người xung quanh cười vang, Trương quả phụ có chút mất mặt, "Nhà chúng ta đều ăn như vậy mà, ăn cũng quen rồi!"

"Không được, không được."

Thôn trưởng bất đắc dĩ lức đầu, Trương quả phụ bực bội bỏ đũa xuống, xoay người rời đi, lực chú ý của mọi người đổ dồn về hai thí sinh còn lại trong sân.

Đỗ thị quyết tâm làm lương bì và hoành thánh, còn Vương Tú Quyên hiển nhiên đã tốn không ít công phu.

Có người thấy nàng chỉ đun một nồi canh suông, nhịn không được hỏi: "Chỉ đơn giản vậy thôi à?"

Vương Tú Quyên cười lạnh, "Đơn giản? Tí ngươi ăn thử liền biết."

Tống Điềm nhìn cách nàng nấu liền nhận ra đấy là mì Dương Xuân (1). Rất nhiều người cho rằng mì Dương Xuân chỉ là món mì xì dầu đơn giản, nhưng kỳ thực không phải như vậy. Muốn nấu được mì Dương Xuân thanh đạm ngon miệng thì nước dùng hay gia vị đều phải chú ý hầm rất nhiều giờ.

Bảo sao nàng ta lại xách sẵn một bầu rượu, bên trong nào phải rượu, nhất định là nước canh đã làm sẵn từ trước, xem ra vì cái cửa hàng này, đối phương đã bỏ không ít vốn liếng, chuẩn bị chu toàn.


Khoảng một khắc (2) sau, hai bên đều đã làm xong.

Đỗ thị làm lương bì và canh hoành thánh hôm qua Tống Điềm dạy nàng, một món thanh đạm một món chua cay đều rất ngon miệng lại hợp khẩu vị mọi người, còn Vương Tú Quyên làm một bát mì Dương Xuân cùng với bánh trứng rán (3).

Người trong thôn đều tiến lên ăn thử, bọn họ nếm của Đỗ thị trước, món của nàng trông lạ mắt nhưng ăn vào thì đều không quên được, mắt ai nấy cũng sáng bừng.

"Mì này ăn được nha, nhai rất mềm lại chua chua cay cay, đây gọi là món gì?"

Đỗ thị cười giới thiệu: "Là lương bì! Dùng bột mì ngâm rồi lại hấp ra đấy! Ta nghĩ mùa hè, mọi người đi đường nhất định mỏi mệt, món này làm khai vị, ăn rất mát."

"Đúng vậy!" Trưởng thôn gật đầu, Vương Tú Quyên từ chỗ mình nhìn sang Đỗ thị cùng Tống Điềm, nhỏ giọng lầm bầm gì đó, đợi mọi người qua chỗ nàng thì liền tươi cười.

"Trưởng thôn mau nếm thử đi ạ, đây là mì Dương Xuân."

Mọi người đến trước bàn, chưa ăn nhưng đã ngửi thấy mùi thơm nồng đậm, ăn vào quả thật ngon khổng tưởng, có thể coi là một chín một mười với Đỗ thị. Vương Tú Quyên đắc ý liếc Đỗ thị.

"Hương vị này..."

Nàng ta vội vàng giới thiệu: "Ta phải hầm xương gà, xương heo, xương bò bốn canh giờ, lại chỉ lọc lấy nước trong thôi đấy. Đương nhiên sẽ rất ngon rồi."

Đỗ thị có chút uể oải nhìn về phía Tống Điềm, Tống Điềm cười trấn an nàng.

Trưởng thôn không nói gì, tựa như có điều cần suy nghĩ.

"Các ngươi thấy thế nào?"

Các thôn dân phần lớn đều không có cơ hội nếm được đồ ăn ngon như vậy, ai cũng do dự: "Mì Dương Xuân vẫn hơn một chút nhỉ? Nhưng bánh trứng lại không bằng được hoành thánh."

"Lương bì của Đỗ thị ăn ngon mà, chua chua cay cay ta rất thích."

Người qua tiếng lại, ai cũng có ý đúng làm trưởng thôn không biết phải nghiêng về bên nào. Đúng lúc ấy, Tống Điềm lên tiếng: "Trưởng thôn, nếu đã vậy thì bỏ phiếu đi, như vậy công bằng nhất."

Trần trưởng thôn như bắt được cọng cỏ cứu mạng, mừng rỡ nói: "Được, ý kiến này hay, chúng ta bỏ phiếu."

Tống Điềm nói tiếp: "Nước canh Mì Dương Xuân trong mà không ngấy, Tú Quyên tỷ tỷ nhất định tốn không ít mới làm ra được nhỉ."

Tống Điềm vừa dứt lời, toàn bộ người trong dân đều ngây người. Quả thật, bao nhiêu xương gà, xương heo, xương bò phải tốn bao tiền a? Nguyên tô mì này tốn bao tiền đây!?

Sắc mặt Vương Tú Quyên biến đổi, mở cửa hàng đầu thôn mặc dù nói là cá nhân làm chủ nhưng cả thôn cũng đóng góp không ít, nên đương nhiên không thể bỏ quá nhiều tiền như vậy ạ, cũng chưa biết có bao nhiêu khách sẽ đi qua, sẽ dừng chân vào quán của thôn bọn họ.


Thấy thôn dân nhìn mình, Đỗ thị tinh ý nói: "Trưởng thôn, lương bì làm từ bột mì, chỉ cần ngâm vò mấy lần nước thôi, trình tự có chút phức tạp nhưng đồ ăn kèm cũng chỉ là rau dưa, giá đỗ không tốn nhiều tiền, còn có hoành thánh này canh hầm cũng đơn giản lắm ạ..."

Trong lòng mọi người cũng đã có tính toán, rất nhanh, số phiếu bầu cho Đỗ thị đã vượt lên trước, Đỗ thị giành được cửa hàng.

Nàng nghe thấy kết quả có chút không dám tin tưởng, ngây người trong chốt lát mới bắt đầu cười, thôn trưởng cũng cười chúc mừng: "Lương bì ngon lắm, đợi mùa hè đến, lại bán thêm cả cháo đậu xanh (4) nữa, nhất định sẽ được hoan nghênh."

Vương Tú Quyên không ngờ mình lại thua, nàng hậm hực đứng ở một bên, trưởng thôn cũng tiến đến an ủi: "Ngươi cũng có lòng, nhưng đáng tiếc lại không thích hợp, thật xin lỗi, lần sau nếu có chuyện tốt, ta lại ưu tiên ngươi."

Vương Tú Quyên sao có thể cam lòng! "Trưởng thôn, cháu chính là lên tận thị trấn học nghề, một nồi canh này phải dùng đến 3 lượng bạc đấy."

Ba lượng?! Người trong thôn hít vào một ngụm khí lạnh.

"Ngươi sao có thể bỏ nhiều tiền như vậy vì món này? Cả cửa hàng nhà ta còn không kiếm được nhiều như vậy."

"Chúng ta bán hàng được mấy văn, mấy hào là mừng rồi, ngươi tội gì phải..."

Vương Tú Quyên giờ mới nhận ra mình lỡ lời, lại càng hối hận, nàng ta ghen tị nhìn chằm chằm Đỗ thị cùng Tống Điềm.

Đỗ thị đã vui vẻ bước đến cạnh Tống Điềm: "Muội muội, đa tạ muội, thật sự đa tạ muội."

Tống Điềm cười nói: "Là nhờ tỉ nghiêm túc cố gắng."

Trần trưởng thôn đi tới, cười nói: "Đi thôi, ngay bây giờ ta đưa ngươi đi xem cửa hàng."

(1) Mì Dương Xuân



(2) 1 khắc: khoảng 15 phút

(3) bánh trứng rán



(4) cháo đậu xanh


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương