Quả Phụ Xinh Đẹp Cùng Thư Sinh Cổ Hủ
-
Chương 44: Thổ lộ
Đúng vậy, phải gọi là gì?
Bếp lò lại vang lên một trận tiếng tách tách, Thẩm Việt buông tay ra, mới phát hiện mình thất thố, lỗ tai đỏ ửng lên, quay đầu đi chỗ khác nhìn ngọn lửa đang cháy hừng hực
Trong mắt Thẩm Việt đầy trốn tránh, làm Chu Lê cũng đột nhiên ý thức được, hành vi của nàng mới vừa rồi có phải không ổn hay không. Giúp hắn vỗ đốm lửa như thế nào có thể vỗ đi xuống? Tam thúc dù sao cũng là nam tử, có những nơi không thể tới gần.
“Ta, ta đi xào rau.” Chu Lê nói, xoay người đi đến sườn khác của bệ bếp, có lẽ là bởi vì khẩn trương, không để ý dưới chân, không ngờ dẫm phải một khúc gỗ tròn, vừa trượt, khó khăn trượt ngã về phía sau, vừa vặn ngã trúng nam tử còn ngồi xổm trên mặt đất, hai người đồng thời ngã quỵ.
Nhà bếp an tĩnh cực kỳ, ngay cả tiếng củi lửa nổ cũng không có. Toàn bộ người Chu Lê đè trên người Thẩm Việt, cái này vốn cũng không có gì, nhanh chóng đứng lên là được. Chính là giờ này khắc này, không ai lại dám động đậy một phân.
Thẩm Việt chỉ cảm thấy, khóe môi của mình, bỗng nhiên dán lên một mảnh ôn nhuận mềm mại, mang theo hương mai lạnh lẽo lúc vào đông, làm hô hấp hắn cứng lại.
Trong lúc nhất thời, hết thảy sự vật xung quanh cùng tiếng vang, đều bị này mùi hương này tách biệt. Hắn không ngửi được, không nhìn được
Nàng cũng thế.
Hắn chưa từng hôn nữ tử nào, bất thình lình đụng vào, khiến cho cả người hắn run rẩy. Ánh mắt lại không thanh minh giống ngày thường, mà nhiễm vài phần tình ý không rõ, tựa như mê mang sau khi say rượu
Hắn đột nhiên muốn ôm chặt nàng, hôn môi nàng, mặc kệ cái gọi là tam cương luân thường, chỉ muốn ôm chặt nữ tử trên người hắn lúc này
Vì thế, hắn cũng làm như vậy.
Đôi tay hắn nâng lên, nhẹ nhàng vòng lấy eo lưng nàng, ngay sau đó hơi hơi ngẩng đầu, hôn lên mảnh phấn hồng mềm mại kia
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Chu Lê vốn muốn phản kháng, nhưng có thể ở thời khắc cánh môi Thẩm Việt dán lên, cả người nàng mềm nhũn, không thể ra nửa điểm sức lực.
Thẩm Việt nhắm mắt lại, mới đầu, hắn chỉ muốn nhẹ nhàng đụng vào một chút, nhưng một khi chạm vào như vậy, lại phảng phất như đốt lên ngọn lửa, như ma xui quỷ khiến, hắn càng muốn nhiều hơn. Cánh môi bắt đầu ngầm chuyển động tác, hơi hơi đè nặng lên một cánh môi mật ngọt khác, cho đến khi vê ra một chút nước mật, hắn cầm lòng không đậu mút vào một ngụm. Một luồng điện từ cánh môi thẳng tới toàn thân, trên tay căng thẳng
(nhamy111: dùng từ "luồng điện" tui cảm thấy không phù hợp với truyện cổ đại lém, dùng từ "luồng sét" thì hơi quá, bợn nào có ý hay hơn thì comment cho tui hay nhan)
Eo lưng Chu Lê cố hết sức, đau xót, tỉnh táo lại, cảm thụ được một bờ môi khác đang mất khống chế trên môi mình, bỗng chốc tự cắn xuống một cái
Thẩm Việt nhíu mày, kêu lên một tiếng, mở mắt ra, liền thấy nữ tử đã ngồi dậy, sau đó một cái tát nặng nề đánh lại đây.
“Chát ——”
Hắn không trốn tránh, trên mặt lập tức nóng rát một mảnh.
Chu Lê đầy nước mắt, gương mặt đầy xấu hổ buồn bực, cánh môi dính ánh sáng ướt át, nhanh chóng rời khỏi người Thẩm Việt, vòng đến bên kia bệ bếp, gục đầu xuống, lại không dám nhìn hắn.
Trên mặt Thẩm Việt hiện ra mấy vết ngón tay đỏ đỏ, trên môi dưới đã chảy ra ít ít vết máu. Hắn nằm ở nơi đó trố mắt nhìn chằm chằm nóc nhà một hồi lâu, mới bò dậy.
“Thực xin lỗi, đều là tam thúc sai.”
Nói xong câu nói này, chạy như bay ra khỏi nhà bếp, vừa vặn ở trong sân nhìn thấy Lý thị, hắn cúi đầu, nói câu bây giờ mới nhớ còn có chuyện quan trọng, liền vội vàng rời đi.
Lý thị còn chưa kịp tới hỏi, Thẩm Việt đã không thấy thân ảnh. Lý thị kinh ngạc nhìn về phía bên trong nhà bếp, từ khung cửa nhìn đi vào, vừa lúc có thể nhìn thấy Chu Lê, nàng đang đứng ở trước bệ bếp xắt rau, chỉ là tay cầm đao tựa hồ có chút run.
Lý thị là người từng trải, đối với chuyện này đó của người trẻ tuổi bọn họ, bà cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ làm như không nhìn thấy, bước chân di chuyển, trở về phòng canh Bảo Nhi
Thẩm Việt một đường chạy như điên về tiểu viện, vào cửa, cài then. Một đường gió tuyết nhưng không hề hạ thấp khô nóng toàn thân, ngược lại còn tăng lên, càng trầm trọng thêm.
Đặc biệt là nơi nào đó trên thân thể, sóng nhiệt lần lượt ăn mòn ý chí hắn, phảng phất như chạm phải núi lửa sắp phun trào, năng lượng tích tụ đã lâu, lần này mới hoàn toàn bị đánh thức, nếu như không phát tiết ra ngoài, chỉ sợ sẽ tạo thành tai họa lớn hơn nữa
Hắn ngồi dưới tàng cây cam mấy giây, rốt cuộc vẫn đứng lên, bể cành một cây mai vừa trồng trong viện, cầm đi vào tịnh thất, cắn cành mai, mùi hương kia giống mùi hương trên tóc nàng như đúc, sau một chén trà nhỏ, rốt cuộc thư giải ra được
Đi ra tịnh thất, màn trời bên ngoài đã đêm đen, trong mắt tối tăm không ánh sáng. Cầm cành mai tiến vào thư phòng, cắm vào một bình hoa trắng trong phòng, hắn ngồi vào trên án thư, đốt một ngọn đèn dầu, mở một quyển sách ra, dự định đọc sách. Nhưng mùi hoa thường thường bay tới lại khiến hắn một chữ cũng xem không vào, mùi hương kia phảng phất có sức mạnh động tình nào đó, làm cả người hắn lại vì cái này mà nóng lên, nhớ gương mặt nàng, cánh môi nàng, còn có ướt át trên môi kia, cùng với mới vừa rồi, động tác của mình ở tịnh phòng vừa rồi, đầu óc trở thành một mớ phế liệu
Cuối cùng hắn chịu không nổi, ném sách xuống, bò tới trên án thư.
Hắn sao lại có thể như vậy!
Đó là A Lê a, hắn như vậy rõ ràng chính là loạn luân!
A Lê sẽ nghĩ hắn như thế nào? Thậm chí hôm nay hắn còn cưỡng hôn người ta. Vì cái gì rời đi mấy tháng trở về, phảng phất như có thứ gì mất khống chế, càng thấy nàng liền càng mất khống chế. Thậm chí phát triển đến giờ này ngày này, cuộc đời hắn lần đầu làm loại chuyện này.
Ngày sau còn gặp mặt A Lê như thế nào……
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Chu Lê làm cơm chiều ăn, hôm nay Lý thị cùng Bảo Nhi ở đây, hai người bọn họ liền ngủ ở phòng lớn hơn một chút, nàng ngủ ở một gian phòng nhỏ khác
Nàng vốn cho rằng mình không ngừng lao động, rửa chén, thu dọn phòng, lại xay đậu ngày mai, bận bận rộn rộn như vậy liền không nhàn rỗi suy nghĩ đến chuyện ở bếp khi hoàng hôn, ai ngờ chờ nửa đêm sau khi ngủ, lại một lần nữa gặp cơn mộng cấm kỵ
Chờ hôm sau thức tỉnh, nhiệt độ cả người thật lâu còn chưa tiêu tan, chờ bình phục lại, đứng dậy, đột nhiên phát hiện trên giường lại có một mảnh vệt nước.
Nàng ngốc một cái chớp mắt, nhưng thực nhanh phản ứng lại đây là cái gì. Một đêm trước khi gả vào Thẩm gia thôn, dưỡng mẫu Chu gia đã từng dạy nàng một ít thứ, hương dã phụ nhân nói ra cũng trắng trợn, nói khi đến thời điểm đó, nam nhân mới có thể chân chính cảm nhận được vì sao lại nói nữ nhân làm từ nước, còn nói đó là khúc nhạc dạo đầu sau khi gả chồng
Khi nàng gả qua chỉ như vậy có một lần, lần đó nàng giống như là một cái giếng khô cạn nước, cảm giác gian nan đau đớn đến nay vẫn còn mới mẻ trong ký ức…… Nhưng hôm nay trên đệm giường……
Nhớ tới cảnh trong mơ đêm qua, một cảm giác xấu hổ ngay lập tức làm bỏng toàn thân, vội thay đổi một thân tiết khố khô mát, lại kéo khăn trải giường xuống, cầm đi trong viện giặt sạch.
Chu Lê vốn còn lo lắng nếu lại đi thư viện đón người, gặp được Thẩm Việt nên xử lý như thế nào. Ai ngờ bệnh này của Bảo Nhi kéo đến ba bốn ngày
Nóng sốt đã giảm ở ngày thứ hai, chỉ là hài tử vẫn luôn ăn không vô, Lý thị mỗi ngày đều nấu chút cháo loãng cho hắn, hắn cũng chỉ ăn hai ba muỗng sẽ không ăn. Chu Lê nhìn hài tử không đến hai ngày đã gầy xộm, cũng không khỏi lo lắng lên.
Đứa nhỏ này ngày thường lời nói cũng không nhiều lắm, cũng rất ít giao lưu cùng Chu Lê bọn họ, lâu như vậy tới nay, Chu Lê giống như cũng chưa nghe hắn gọi qua một tiếng tỷ tỷ. Ngay cả Lý thị hắn cũng rất ít gọi, ngày mới đến hắn còn gọi vài tiếng cô mẫu, sau đó Lý thị ghi tên hắn vào gia phả Thẩm gia, kêu hắn gọi bà là nương, hài tử lại nói:
“Ta có nương, ngươi là cô mẫu.”
Rồi sau đó, Bảo Nhi thậm chí ngay cả “Cô mẫu” cũng không gọi.
Chu Lê ước chừng cũng có thể lý giải, nhỏ như vậy đã không có cha mẹ, trong nhà cũng không biết gặp biến cố gì, cha lâm chung gửi gắm bé cho cô mẫu, tuổi còn nhỏ không nơi nương tựa, nội tâm hẳn là vô cùng mẫn cảm.
Bất quá chung quy là hài tử, thân thể còn đang lớn, luôn uống cháo sao được?
Nàng nghĩ nghĩ, nhớ lần trước nàng làm cá chua cay, hài tử còn ăn vài đũa, Lý thị lo lắng người còn nhỏ ăn không được, mới không cho hắn ăn nhiều, nghĩ đến có thể hắn cũng có khẩu vị nặng.
Hiện giờ bị bệnh mấy ngày như vậy, khẩu vị hẳn tương đối nhạt nhẽo. Nàng lập tức đi mua một bó miến khoai lang đỏ, nấu miến chua cay, suy xét đến Bảo Nhi vẫn là hài tử, ớt cay không được bỏ nhiều như vậy, nhưng đậu phộng nát, đậu hủ, hạt mè, hành thái, rau thơm này đó đều phối giống nhau không ít.
Khi nàng mang mì chua cay vào nhà, Lý thị đang ngồi ở mép giường kể chuyện xưa Sơn Thần cho Bảo Nhi nghe. Ngửi được mùi vị chua cay, Lý thị dừng lại, nhìn qua hướng Chu Lê, ngay cả Bảo Nhi nằm trên giường cũng chống cánh tay ngồi dậy.
Chu Lê mang mì chua cay qua, quơ quơ trước mặt Bảo Nhi trước, trên nước mì màu hồng có rắc hạt mè, điểm xuyết hành thái, ánh mắt Bảo Nhi cũng đưa theo cái chén trong tay Chu Lê
Chu Lê cười nói: “Muốn ăn không?”
Rốt cuộc vẫn là tâm tính hài tử, đầu nhỏ thành thật gật gật.
Lý thị nhìn một tầng dầu ớt cay trên mặt, không khỏi nhíu mày: “Bệnh hắn còn chưa hết hẳn, ăn hương vị nồng vậy không tốt đi?”
Chu Lê an ủi nói: “Nương, ớt cay con bỏ không nhiều lắm, chỉ là để Bảo Nhi có khẩu vị thôi.”
Lý thị không nói gì nữa, chỉ là vẫn ngầm lo lắng. Mà khi thấy Bảo Nhi từng ngụm từng ngụm ăn miến chua cay, liền biết, A Lê nói đúng, bà lo lắng quá dư thừa.
Lý thị nhìn A Lê kiên nhẫn đút Bảo Nhi, không khỏi nghĩ, nếu tương lai A Lê có hài tử, nhất định là một người mẫu thân ôn nhu săn sóc. Chỉ là xem thái độ của A Lê, tựa hồ một chút cũng không nóng nảy. Ngày ấy Thẩm Việt từ nhà bếp ra ngoài, biểu tình liền không thích hợp lắm, không biết lúc ấy hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì ở bên trong
“A Lê, con có từng nói với Việt Lang việc kia không?”
Chu Lê gắp một đũa miến, đưa đến bên miệng Bảo Nhi: “Việc nào?”
Lý thị làm bộ lơ đãng nói: “Chính là chuyện gia phả lần trước đó.”
Chu Lê ngừng đũa. Bảo Nhi mắt thấy miến đã đưa đến miệng mà ăn không được, a a kêu hai tiếng. Chu Lê lúc này mới hoàn hồn, vội đưa miến tới trong miệng hài tử
“Không phải chuyện đại sự gì, hà tất cố ý nói với tam thúc, mà cũng không liên quan đến hắn.”
Lý thị nhìn chằm chằm nàng: “Nói vậy cũng phải, vậy con đã nói với Vương Hứa sao?”
Chu Lê lắc đầu.
Lý thị nói: “Con da mặt mỏng, xấu hổ nói ra cũng không sao, trong thôn có rất nhiều người rảnh rỗi, để từ từ bọn họ truyền ra ngoài đi.”
(nhamy111: đấy, mấy cái loa phát thanh của thôn đến giờ cũng có tí tác dụng rùi ????)
Chu Lê không lên tiếng, vẫn còn đút Bảo Nhi.
Đang nói tới Vương Hứa, bên ngoài viện liền vang lên tiếng Vương Hứa: “A Lê có ở nhà không?”
Chu Lê nghe vậy, đưa chén cho Lý thị, ra khỏi phòng, khi nhìn thấy Vương Hứa, không khỏi kinh ngạc một chút. Hôm nay Vương Hứa có chút khác biệt, trên người mặc bộ xiêm y trắng mới tinh, tóc búi không chút cẩu thả, khác biệt rất lớn với Vương thợ mộc ngày thường, ngược lại có thêm vài phần văn nhã.
“Vương đại ca sao lại tới đây?”
Vương Hứa nhìn thấy Chu Lê, nhếch miệng cười rộ lên. Hắn cười như vậy, Chu Lê cũng cười, thì ra đây vẫn là Vương Hứa.
“A Lê, ta, ta có lời muốn nói với muội, có thể làm phiền muội đi theo ta một chuyến không.”
Thần sắc Vương Hứa lộ ra chút khẩn trương, Chu Lê nghĩ hắn ước chừng thực sự có chuyện quan trọng muốn tìm mình, liền vào nhà thưa cùng Lý thị, đi theo Vương Hứa
Lại không ngờ, Vương Hứa thế nhưng lại đưa nàng đến một chỗ ngõ nhỏ. Mà ngõ nhỏ kia, vừa lúc là ngõ nhỏ ngay cửa nhà tam thúc
Chu Lê nhìn xung quanh khắp nơi, xác định trong hẻm không có những người khác: “Vương đại ca, huynh sẽ không muốn nói chuyện với ta ở chỗ này chứ?”
Vương Hứa duỗi tay gãi gãi đầu: “Ta, ta quan sát rồi, chỗ ngõ nhỏ này rất ít có người ra vào.”
Chu Lê thầm nghĩ: Nàng không sợ người nhiều, nàng chỉ sợ đụng phải ai đó
“Nếu không chúng ta đổi nơi khác đi, Vương đại ca?”
Vương Hứa lại nói: “A Lê, ta nghe nói rồi” Ngày đó hắn đi đến nhà thôn trưởng của thôn bọn họ sửa cái bàn, đã nghe nói.
Chu Lê sửng sốt, nhìn về phía hắn. Nghe nói cái gì? Nàng có một loại dự cảm bất hảo.
Hắn từ trong lòng ngực lấy ra một hộp gỗ con, đưa cho Chu Lê.
Chu Lê do dự một lát, vẫn là nhận lấy, mở nắp hộp ra nhìn, bên trong cư nhiên là một tượng gỗ. Nàng cầm lên, xoay pho tượng kia nhìn một vòng. Tay nghề mộc của Vương Hứa luôn luôn rất tốt, nàng không cần nhìn quá lâu, cũng đã nhận ra, đây là khắc nàng.
“A Lê, Vương đại ca ăn nói vụng về, cũng nói không được lời dễ nghe gì, nhưng chỉ cần muội đáp ứng, Vương đại ca sẽ đối tốt với muội cả đời”
Chu Lê đột nhiên cảm thấy tượng gỗ trong tay cực kỳ nóng, vội nhét vào hộp: “Vương đại ca, thời gian không còn sớm, chúng ta cần phải trở về.” Nói, liền tính xoay người đi.
Trong lòng Vương Hứa quýnh lên, vội giữ chặt tay nàng: “A Lê, hiện tại muội cự tuyệt cũng không sao, Vương đại ca chờ muội.”
Chu Lê tránh thoát hắn, xấu hổ cười: “Vương đại ca, không phải A Lê đã từng nói với huynh rồi sao, A Lê không tính tái giá.”
“Chỉ là ta nghe nói muội đã không phải……”
Chu Lê ngắt lời: “Đó là do bà bà ta làm, ước chừng cũng do bà sợ người trong thôn nói ra nói vào”
Vương Hứa trầm mặc xuống, nhìn hộp pho tượng, một hồi lâu, mới nói: “Vậy pho tượng muội phải nhận lấy, coi như Vương đại ca đưa lễ vật năm mới cho muội trước đi.”
Chu Lê thấy thần sắc hắn âm thầm, cũng không muốn quá đả thương lòng người, đành đồng ý nhận lấy pho tượng.
“Vậy.... ta đi trước đây.” Vương Hứa xoay người, chán nản rời khỏi ngõ nhỏ.
Chu Lê nhìn bóng dáng hắn, lắc đầu thở dài một tiếng. Vương đại ca là người tốt, chỉ tiếc, các nàng vô duyên. Nàng không muốn tái giá.
Không biết từ khi nào trời lại bắt đầu có tuyết rơi, Chu Lê nhìn bông tuyết tinh tế dừng trên cái hộp gỗ, trong lòng buồn bã, chậm rãi đi đến đầu hẻm
Còn chưa đi được hai bước, phía sau lại truyền đến một âm thanh quen thuộc: “A Lê.”
Bước chân Chu Lê cứng lại, Thẩm Việt đã sắp chạy tới trước mặt nàng, thân hình hắn cao lớn, bóng dáng đột nhiên bao phủ nàng lại
Hắn rũ mắt nhìn hộp gỗ một cái, âm thanh hỗn loạn trong gió tuyết lành lạnh:
“Vương đại ca vừa mới nói, hắn nghe nói rồi, tam thúc tò mò, có thể nói cho tam thúc biết không, đến tột cùng là chuyện gì?”
Là chuyện gì, mới có thể làm Vương Hứa thổ lộ trịnh trọng như thế?
Bếp lò lại vang lên một trận tiếng tách tách, Thẩm Việt buông tay ra, mới phát hiện mình thất thố, lỗ tai đỏ ửng lên, quay đầu đi chỗ khác nhìn ngọn lửa đang cháy hừng hực
Trong mắt Thẩm Việt đầy trốn tránh, làm Chu Lê cũng đột nhiên ý thức được, hành vi của nàng mới vừa rồi có phải không ổn hay không. Giúp hắn vỗ đốm lửa như thế nào có thể vỗ đi xuống? Tam thúc dù sao cũng là nam tử, có những nơi không thể tới gần.
“Ta, ta đi xào rau.” Chu Lê nói, xoay người đi đến sườn khác của bệ bếp, có lẽ là bởi vì khẩn trương, không để ý dưới chân, không ngờ dẫm phải một khúc gỗ tròn, vừa trượt, khó khăn trượt ngã về phía sau, vừa vặn ngã trúng nam tử còn ngồi xổm trên mặt đất, hai người đồng thời ngã quỵ.
Nhà bếp an tĩnh cực kỳ, ngay cả tiếng củi lửa nổ cũng không có. Toàn bộ người Chu Lê đè trên người Thẩm Việt, cái này vốn cũng không có gì, nhanh chóng đứng lên là được. Chính là giờ này khắc này, không ai lại dám động đậy một phân.
Thẩm Việt chỉ cảm thấy, khóe môi của mình, bỗng nhiên dán lên một mảnh ôn nhuận mềm mại, mang theo hương mai lạnh lẽo lúc vào đông, làm hô hấp hắn cứng lại.
Trong lúc nhất thời, hết thảy sự vật xung quanh cùng tiếng vang, đều bị này mùi hương này tách biệt. Hắn không ngửi được, không nhìn được
Nàng cũng thế.
Hắn chưa từng hôn nữ tử nào, bất thình lình đụng vào, khiến cho cả người hắn run rẩy. Ánh mắt lại không thanh minh giống ngày thường, mà nhiễm vài phần tình ý không rõ, tựa như mê mang sau khi say rượu
Hắn đột nhiên muốn ôm chặt nàng, hôn môi nàng, mặc kệ cái gọi là tam cương luân thường, chỉ muốn ôm chặt nữ tử trên người hắn lúc này
Vì thế, hắn cũng làm như vậy.
Đôi tay hắn nâng lên, nhẹ nhàng vòng lấy eo lưng nàng, ngay sau đó hơi hơi ngẩng đầu, hôn lên mảnh phấn hồng mềm mại kia
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Chu Lê vốn muốn phản kháng, nhưng có thể ở thời khắc cánh môi Thẩm Việt dán lên, cả người nàng mềm nhũn, không thể ra nửa điểm sức lực.
Thẩm Việt nhắm mắt lại, mới đầu, hắn chỉ muốn nhẹ nhàng đụng vào một chút, nhưng một khi chạm vào như vậy, lại phảng phất như đốt lên ngọn lửa, như ma xui quỷ khiến, hắn càng muốn nhiều hơn. Cánh môi bắt đầu ngầm chuyển động tác, hơi hơi đè nặng lên một cánh môi mật ngọt khác, cho đến khi vê ra một chút nước mật, hắn cầm lòng không đậu mút vào một ngụm. Một luồng điện từ cánh môi thẳng tới toàn thân, trên tay căng thẳng
(nhamy111: dùng từ "luồng điện" tui cảm thấy không phù hợp với truyện cổ đại lém, dùng từ "luồng sét" thì hơi quá, bợn nào có ý hay hơn thì comment cho tui hay nhan)
Eo lưng Chu Lê cố hết sức, đau xót, tỉnh táo lại, cảm thụ được một bờ môi khác đang mất khống chế trên môi mình, bỗng chốc tự cắn xuống một cái
Thẩm Việt nhíu mày, kêu lên một tiếng, mở mắt ra, liền thấy nữ tử đã ngồi dậy, sau đó một cái tát nặng nề đánh lại đây.
“Chát ——”
Hắn không trốn tránh, trên mặt lập tức nóng rát một mảnh.
Chu Lê đầy nước mắt, gương mặt đầy xấu hổ buồn bực, cánh môi dính ánh sáng ướt át, nhanh chóng rời khỏi người Thẩm Việt, vòng đến bên kia bệ bếp, gục đầu xuống, lại không dám nhìn hắn.
Trên mặt Thẩm Việt hiện ra mấy vết ngón tay đỏ đỏ, trên môi dưới đã chảy ra ít ít vết máu. Hắn nằm ở nơi đó trố mắt nhìn chằm chằm nóc nhà một hồi lâu, mới bò dậy.
“Thực xin lỗi, đều là tam thúc sai.”
Nói xong câu nói này, chạy như bay ra khỏi nhà bếp, vừa vặn ở trong sân nhìn thấy Lý thị, hắn cúi đầu, nói câu bây giờ mới nhớ còn có chuyện quan trọng, liền vội vàng rời đi.
Lý thị còn chưa kịp tới hỏi, Thẩm Việt đã không thấy thân ảnh. Lý thị kinh ngạc nhìn về phía bên trong nhà bếp, từ khung cửa nhìn đi vào, vừa lúc có thể nhìn thấy Chu Lê, nàng đang đứng ở trước bệ bếp xắt rau, chỉ là tay cầm đao tựa hồ có chút run.
Lý thị là người từng trải, đối với chuyện này đó của người trẻ tuổi bọn họ, bà cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ làm như không nhìn thấy, bước chân di chuyển, trở về phòng canh Bảo Nhi
Thẩm Việt một đường chạy như điên về tiểu viện, vào cửa, cài then. Một đường gió tuyết nhưng không hề hạ thấp khô nóng toàn thân, ngược lại còn tăng lên, càng trầm trọng thêm.
Đặc biệt là nơi nào đó trên thân thể, sóng nhiệt lần lượt ăn mòn ý chí hắn, phảng phất như chạm phải núi lửa sắp phun trào, năng lượng tích tụ đã lâu, lần này mới hoàn toàn bị đánh thức, nếu như không phát tiết ra ngoài, chỉ sợ sẽ tạo thành tai họa lớn hơn nữa
Hắn ngồi dưới tàng cây cam mấy giây, rốt cuộc vẫn đứng lên, bể cành một cây mai vừa trồng trong viện, cầm đi vào tịnh thất, cắn cành mai, mùi hương kia giống mùi hương trên tóc nàng như đúc, sau một chén trà nhỏ, rốt cuộc thư giải ra được
Đi ra tịnh thất, màn trời bên ngoài đã đêm đen, trong mắt tối tăm không ánh sáng. Cầm cành mai tiến vào thư phòng, cắm vào một bình hoa trắng trong phòng, hắn ngồi vào trên án thư, đốt một ngọn đèn dầu, mở một quyển sách ra, dự định đọc sách. Nhưng mùi hoa thường thường bay tới lại khiến hắn một chữ cũng xem không vào, mùi hương kia phảng phất có sức mạnh động tình nào đó, làm cả người hắn lại vì cái này mà nóng lên, nhớ gương mặt nàng, cánh môi nàng, còn có ướt át trên môi kia, cùng với mới vừa rồi, động tác của mình ở tịnh phòng vừa rồi, đầu óc trở thành một mớ phế liệu
Cuối cùng hắn chịu không nổi, ném sách xuống, bò tới trên án thư.
Hắn sao lại có thể như vậy!
Đó là A Lê a, hắn như vậy rõ ràng chính là loạn luân!
A Lê sẽ nghĩ hắn như thế nào? Thậm chí hôm nay hắn còn cưỡng hôn người ta. Vì cái gì rời đi mấy tháng trở về, phảng phất như có thứ gì mất khống chế, càng thấy nàng liền càng mất khống chế. Thậm chí phát triển đến giờ này ngày này, cuộc đời hắn lần đầu làm loại chuyện này.
Ngày sau còn gặp mặt A Lê như thế nào……
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Chu Lê làm cơm chiều ăn, hôm nay Lý thị cùng Bảo Nhi ở đây, hai người bọn họ liền ngủ ở phòng lớn hơn một chút, nàng ngủ ở một gian phòng nhỏ khác
Nàng vốn cho rằng mình không ngừng lao động, rửa chén, thu dọn phòng, lại xay đậu ngày mai, bận bận rộn rộn như vậy liền không nhàn rỗi suy nghĩ đến chuyện ở bếp khi hoàng hôn, ai ngờ chờ nửa đêm sau khi ngủ, lại một lần nữa gặp cơn mộng cấm kỵ
Chờ hôm sau thức tỉnh, nhiệt độ cả người thật lâu còn chưa tiêu tan, chờ bình phục lại, đứng dậy, đột nhiên phát hiện trên giường lại có một mảnh vệt nước.
Nàng ngốc một cái chớp mắt, nhưng thực nhanh phản ứng lại đây là cái gì. Một đêm trước khi gả vào Thẩm gia thôn, dưỡng mẫu Chu gia đã từng dạy nàng một ít thứ, hương dã phụ nhân nói ra cũng trắng trợn, nói khi đến thời điểm đó, nam nhân mới có thể chân chính cảm nhận được vì sao lại nói nữ nhân làm từ nước, còn nói đó là khúc nhạc dạo đầu sau khi gả chồng
Khi nàng gả qua chỉ như vậy có một lần, lần đó nàng giống như là một cái giếng khô cạn nước, cảm giác gian nan đau đớn đến nay vẫn còn mới mẻ trong ký ức…… Nhưng hôm nay trên đệm giường……
Nhớ tới cảnh trong mơ đêm qua, một cảm giác xấu hổ ngay lập tức làm bỏng toàn thân, vội thay đổi một thân tiết khố khô mát, lại kéo khăn trải giường xuống, cầm đi trong viện giặt sạch.
Chu Lê vốn còn lo lắng nếu lại đi thư viện đón người, gặp được Thẩm Việt nên xử lý như thế nào. Ai ngờ bệnh này của Bảo Nhi kéo đến ba bốn ngày
Nóng sốt đã giảm ở ngày thứ hai, chỉ là hài tử vẫn luôn ăn không vô, Lý thị mỗi ngày đều nấu chút cháo loãng cho hắn, hắn cũng chỉ ăn hai ba muỗng sẽ không ăn. Chu Lê nhìn hài tử không đến hai ngày đã gầy xộm, cũng không khỏi lo lắng lên.
Đứa nhỏ này ngày thường lời nói cũng không nhiều lắm, cũng rất ít giao lưu cùng Chu Lê bọn họ, lâu như vậy tới nay, Chu Lê giống như cũng chưa nghe hắn gọi qua một tiếng tỷ tỷ. Ngay cả Lý thị hắn cũng rất ít gọi, ngày mới đến hắn còn gọi vài tiếng cô mẫu, sau đó Lý thị ghi tên hắn vào gia phả Thẩm gia, kêu hắn gọi bà là nương, hài tử lại nói:
“Ta có nương, ngươi là cô mẫu.”
Rồi sau đó, Bảo Nhi thậm chí ngay cả “Cô mẫu” cũng không gọi.
Chu Lê ước chừng cũng có thể lý giải, nhỏ như vậy đã không có cha mẹ, trong nhà cũng không biết gặp biến cố gì, cha lâm chung gửi gắm bé cho cô mẫu, tuổi còn nhỏ không nơi nương tựa, nội tâm hẳn là vô cùng mẫn cảm.
Bất quá chung quy là hài tử, thân thể còn đang lớn, luôn uống cháo sao được?
Nàng nghĩ nghĩ, nhớ lần trước nàng làm cá chua cay, hài tử còn ăn vài đũa, Lý thị lo lắng người còn nhỏ ăn không được, mới không cho hắn ăn nhiều, nghĩ đến có thể hắn cũng có khẩu vị nặng.
Hiện giờ bị bệnh mấy ngày như vậy, khẩu vị hẳn tương đối nhạt nhẽo. Nàng lập tức đi mua một bó miến khoai lang đỏ, nấu miến chua cay, suy xét đến Bảo Nhi vẫn là hài tử, ớt cay không được bỏ nhiều như vậy, nhưng đậu phộng nát, đậu hủ, hạt mè, hành thái, rau thơm này đó đều phối giống nhau không ít.
Khi nàng mang mì chua cay vào nhà, Lý thị đang ngồi ở mép giường kể chuyện xưa Sơn Thần cho Bảo Nhi nghe. Ngửi được mùi vị chua cay, Lý thị dừng lại, nhìn qua hướng Chu Lê, ngay cả Bảo Nhi nằm trên giường cũng chống cánh tay ngồi dậy.
Chu Lê mang mì chua cay qua, quơ quơ trước mặt Bảo Nhi trước, trên nước mì màu hồng có rắc hạt mè, điểm xuyết hành thái, ánh mắt Bảo Nhi cũng đưa theo cái chén trong tay Chu Lê
Chu Lê cười nói: “Muốn ăn không?”
Rốt cuộc vẫn là tâm tính hài tử, đầu nhỏ thành thật gật gật.
Lý thị nhìn một tầng dầu ớt cay trên mặt, không khỏi nhíu mày: “Bệnh hắn còn chưa hết hẳn, ăn hương vị nồng vậy không tốt đi?”
Chu Lê an ủi nói: “Nương, ớt cay con bỏ không nhiều lắm, chỉ là để Bảo Nhi có khẩu vị thôi.”
Lý thị không nói gì nữa, chỉ là vẫn ngầm lo lắng. Mà khi thấy Bảo Nhi từng ngụm từng ngụm ăn miến chua cay, liền biết, A Lê nói đúng, bà lo lắng quá dư thừa.
Lý thị nhìn A Lê kiên nhẫn đút Bảo Nhi, không khỏi nghĩ, nếu tương lai A Lê có hài tử, nhất định là một người mẫu thân ôn nhu săn sóc. Chỉ là xem thái độ của A Lê, tựa hồ một chút cũng không nóng nảy. Ngày ấy Thẩm Việt từ nhà bếp ra ngoài, biểu tình liền không thích hợp lắm, không biết lúc ấy hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì ở bên trong
“A Lê, con có từng nói với Việt Lang việc kia không?”
Chu Lê gắp một đũa miến, đưa đến bên miệng Bảo Nhi: “Việc nào?”
Lý thị làm bộ lơ đãng nói: “Chính là chuyện gia phả lần trước đó.”
Chu Lê ngừng đũa. Bảo Nhi mắt thấy miến đã đưa đến miệng mà ăn không được, a a kêu hai tiếng. Chu Lê lúc này mới hoàn hồn, vội đưa miến tới trong miệng hài tử
“Không phải chuyện đại sự gì, hà tất cố ý nói với tam thúc, mà cũng không liên quan đến hắn.”
Lý thị nhìn chằm chằm nàng: “Nói vậy cũng phải, vậy con đã nói với Vương Hứa sao?”
Chu Lê lắc đầu.
Lý thị nói: “Con da mặt mỏng, xấu hổ nói ra cũng không sao, trong thôn có rất nhiều người rảnh rỗi, để từ từ bọn họ truyền ra ngoài đi.”
(nhamy111: đấy, mấy cái loa phát thanh của thôn đến giờ cũng có tí tác dụng rùi ????)
Chu Lê không lên tiếng, vẫn còn đút Bảo Nhi.
Đang nói tới Vương Hứa, bên ngoài viện liền vang lên tiếng Vương Hứa: “A Lê có ở nhà không?”
Chu Lê nghe vậy, đưa chén cho Lý thị, ra khỏi phòng, khi nhìn thấy Vương Hứa, không khỏi kinh ngạc một chút. Hôm nay Vương Hứa có chút khác biệt, trên người mặc bộ xiêm y trắng mới tinh, tóc búi không chút cẩu thả, khác biệt rất lớn với Vương thợ mộc ngày thường, ngược lại có thêm vài phần văn nhã.
“Vương đại ca sao lại tới đây?”
Vương Hứa nhìn thấy Chu Lê, nhếch miệng cười rộ lên. Hắn cười như vậy, Chu Lê cũng cười, thì ra đây vẫn là Vương Hứa.
“A Lê, ta, ta có lời muốn nói với muội, có thể làm phiền muội đi theo ta một chuyến không.”
Thần sắc Vương Hứa lộ ra chút khẩn trương, Chu Lê nghĩ hắn ước chừng thực sự có chuyện quan trọng muốn tìm mình, liền vào nhà thưa cùng Lý thị, đi theo Vương Hứa
Lại không ngờ, Vương Hứa thế nhưng lại đưa nàng đến một chỗ ngõ nhỏ. Mà ngõ nhỏ kia, vừa lúc là ngõ nhỏ ngay cửa nhà tam thúc
Chu Lê nhìn xung quanh khắp nơi, xác định trong hẻm không có những người khác: “Vương đại ca, huynh sẽ không muốn nói chuyện với ta ở chỗ này chứ?”
Vương Hứa duỗi tay gãi gãi đầu: “Ta, ta quan sát rồi, chỗ ngõ nhỏ này rất ít có người ra vào.”
Chu Lê thầm nghĩ: Nàng không sợ người nhiều, nàng chỉ sợ đụng phải ai đó
“Nếu không chúng ta đổi nơi khác đi, Vương đại ca?”
Vương Hứa lại nói: “A Lê, ta nghe nói rồi” Ngày đó hắn đi đến nhà thôn trưởng của thôn bọn họ sửa cái bàn, đã nghe nói.
Chu Lê sửng sốt, nhìn về phía hắn. Nghe nói cái gì? Nàng có một loại dự cảm bất hảo.
Hắn từ trong lòng ngực lấy ra một hộp gỗ con, đưa cho Chu Lê.
Chu Lê do dự một lát, vẫn là nhận lấy, mở nắp hộp ra nhìn, bên trong cư nhiên là một tượng gỗ. Nàng cầm lên, xoay pho tượng kia nhìn một vòng. Tay nghề mộc của Vương Hứa luôn luôn rất tốt, nàng không cần nhìn quá lâu, cũng đã nhận ra, đây là khắc nàng.
“A Lê, Vương đại ca ăn nói vụng về, cũng nói không được lời dễ nghe gì, nhưng chỉ cần muội đáp ứng, Vương đại ca sẽ đối tốt với muội cả đời”
Chu Lê đột nhiên cảm thấy tượng gỗ trong tay cực kỳ nóng, vội nhét vào hộp: “Vương đại ca, thời gian không còn sớm, chúng ta cần phải trở về.” Nói, liền tính xoay người đi.
Trong lòng Vương Hứa quýnh lên, vội giữ chặt tay nàng: “A Lê, hiện tại muội cự tuyệt cũng không sao, Vương đại ca chờ muội.”
Chu Lê tránh thoát hắn, xấu hổ cười: “Vương đại ca, không phải A Lê đã từng nói với huynh rồi sao, A Lê không tính tái giá.”
“Chỉ là ta nghe nói muội đã không phải……”
Chu Lê ngắt lời: “Đó là do bà bà ta làm, ước chừng cũng do bà sợ người trong thôn nói ra nói vào”
Vương Hứa trầm mặc xuống, nhìn hộp pho tượng, một hồi lâu, mới nói: “Vậy pho tượng muội phải nhận lấy, coi như Vương đại ca đưa lễ vật năm mới cho muội trước đi.”
Chu Lê thấy thần sắc hắn âm thầm, cũng không muốn quá đả thương lòng người, đành đồng ý nhận lấy pho tượng.
“Vậy.... ta đi trước đây.” Vương Hứa xoay người, chán nản rời khỏi ngõ nhỏ.
Chu Lê nhìn bóng dáng hắn, lắc đầu thở dài một tiếng. Vương đại ca là người tốt, chỉ tiếc, các nàng vô duyên. Nàng không muốn tái giá.
Không biết từ khi nào trời lại bắt đầu có tuyết rơi, Chu Lê nhìn bông tuyết tinh tế dừng trên cái hộp gỗ, trong lòng buồn bã, chậm rãi đi đến đầu hẻm
Còn chưa đi được hai bước, phía sau lại truyền đến một âm thanh quen thuộc: “A Lê.”
Bước chân Chu Lê cứng lại, Thẩm Việt đã sắp chạy tới trước mặt nàng, thân hình hắn cao lớn, bóng dáng đột nhiên bao phủ nàng lại
Hắn rũ mắt nhìn hộp gỗ một cái, âm thanh hỗn loạn trong gió tuyết lành lạnh:
“Vương đại ca vừa mới nói, hắn nghe nói rồi, tam thúc tò mò, có thể nói cho tam thúc biết không, đến tột cùng là chuyện gì?”
Là chuyện gì, mới có thể làm Vương Hứa thổ lộ trịnh trọng như thế?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook