Chu Lê nằm ở nhà hai ngày mới cảm thấy thân mình nhanh nhẹn hơn, hai ngày này nàng cũng không ăn uống nổi, hiện giờ hết bệnh rồi, liền cảm thấy đã đói bụng không chịu được.
Chạy đến nhà bếp nhìn một vòng, trên bệ bếp có treo thịt khô, trên giá có đặt một bình chao, nàng nuốt nuốt nước miếng, đi ra sau hậu viện ngắt hai cọng hoa tỏi non dưới giàn mướp hương, lại trở về cắt một khối thịt khô xuống
Bỗng nhiên nhớ tới tam thúc bên cạnh, hai ngày trước chăm sóc mình một trận, hiện giờ cũng chỉ ở nhà một mình, hắn một đại nam nhân không biết có thể nấu cơm hay không.

Vì thế liền cắt thêm một miếng thịt
Đốt củi nhóm lửa, bỏ dầu vào chảo, chảo nóng bỏ hai muỗng chao vào xào cho ra mùi, lại bỏ thịt khô đã cắt xong vào, lại tiếp tục đảo xào, cuối cùng bỏ cọng hoa tỏi non vào xào tiếp, mùi tương chao, hòa vào mùi thịt, lại thêm mùi vị tươi mát của cọng hoa tỏi non độc đáo trộn lẫn vào nhau, hương vị sớm theo khói bếp từ nóc nhà bay tới cách vách
Lúc này đang thời điểm cơm giữa trưa, Thẩm Việt nhìn nhìn chén mì nước trắng phêu trước mặt mình, ngửi mùi vị chao xào thịt khô này, nhấp môi thở dài một tiếng, tiếp tục ăn mì.
Mì sợi hai ba đũa ăn xong, lại không có nửa phần cảm giác chắc bụng, trong bụng thèm ăn xao động đến lợi hại như cũ
Chỉ là có thể có cách nào sao? Mùi thức ăn là từ nhà người khác bay ra, hắn cái gì cũng không có.
Hắn bưng chén không lên tính vào nhà bếp rửa chén, mới vừa đi đến cửa nhà bếp, liền nghe thấy có người đang gõ cửa viện nhà hắn
“Tam thúc có ở nhà không?”
Là tiếng Chu Lê.

Tay Thẩm Việt cầm chén run lên, liếc hướng cửa, tính đi qua mở cửa, nhưng mới nhấc chân lại thu trở về.
Hắn nhìn nhìn y phục hôm trước giặt sạch đang treo trên giá trong viện, trên mặt kia dính hương vị không nên dính, nhiễm thứ bí ẩn không thể nhiễm
Tuy nói hắn đã đáp ứng bằng hữu chiếu cố muội muội, nhưng nam nữ trước sau có khác, hắn là môn sinh Khổng Tử, hẳn càng nên chú ý điểm này.
Nghĩ đến đây, hắn hạ quyết tâm, nâng bước bước vào nhà bếp.
Ngoài cửa nữ tử gõ cửa một lúc lâu sau, không thấy có người đáp lại, thầm nghĩ có lẽ tam thúc không ở nhà, nàng cúi đầu nhìn nhìn dĩa thịt khô xào chao trong tay mình, có chút thất vọng, xoay người trở về.
Đang trên đường trở về, vừa vặn gặp được hai người cùng thôn đi ngang qua.
Chu Lê cười chào hỏi cùng bọn họ, bọn họ đáp lại Chu Lê, ánh mắt lại nhìn dĩa thịt khô trong tay Chu Lê cùng cửa viện nhà Thẩm Việt đang đóng lại
Trong đó một nữ tử tuổi bằng Chu Lê, năm nay mới vừa thành thân, ngày thường chính là một người nhàn nhã đi buôn chuyện khắp nơi, thấy Chu Lê bưng đồ ăn xuất hiện ở trước cửa nhà Thẩm Việt, cố ý hỏi: “A Lê, trong tay ngươi là cái gì vậy? Thơm thật đấy.”
Chu Lê cảm nhận được ý tứ tìm tòi nghiên cứu sâu xa trong mắt nữ tử, cười đáp câu thịt khô, liền nói ở nhà còn có việc, vội vàng đi về nhà
Nàng đi rồi, hai người cùng thôn này bắt đầu kề tai nói nhỏ, đầu tiên là hỏi: “Ta nghe nói mấy ngày hôm trước một nhà Thẩm tú tài cùng bà bà Chu quả phụ, đều đi đến thị trấn kế bên, hiện giờ ở nhà, cũng chỉ có hai người bọn họ, ngươi nói vừa rồi thức ăn kia của Chu quả phụ, có phải mang cho tú tài không?”
Một người khác cười khẽ: “Ai biết được?”
Chu Lê tất nhiên là không nghe được mấy lời này, nàng bày thức ăn ra bàn, tự mình bắt đầu ăn cơm trưa.
Hôm nay thời gian đã qua nửa ngày, buổi chiều nàng không đến bờ sông bày quán, mà ở nhà quét tước vệ sinh nửa ngày còn lại.

Khi hoàng hôn, nàng làm trước thạch đậu cùng bánh lương ngày mai muốn bán, đặt ở trên bệ bếp, dùng vải sợi bông che lại.
Đợi đến ngày kế tiếp, sáng sớm nàng thức dậy lại làm đậu hoa, lúc này mới đẩy xe ra cửa.
Nhưng không nghĩ tới, hôm nay khi đến bờ sông, mới phát hiện vị trí mình bày hàng thường ngày đã bị người chiếm.

Bất quá nàng không ra bày hàng cũng chỉ hai ngày mà thôi.

Nhưng nàng cũng không bực, rốt cuộc địa bàn này cũng không phải của riêng nàng, ai cũng có thể tới nơi này bày quán.
Nàng tìm chỗ khác bày hàng, không lâu sau liền có mấy người quen từ trước lại đây mua đồ
“Chu tiểu nương tử hai ngày này sao lại không ra bày hàng? Còn không ở vị trí cũ, hại ta tìm nãy giờ.

Nói chớ đậu hoa cùng thạch đậu vẫn chỉ có ngươi làm ăn ngon, vị Ngô nương tử kia cũng bán đậu hoa và thạch đậu, già cứng cũng như bà già ta.”
Chu Lê kinh ngạc: “Ngô nương tử?”

Thực khách nói: “Nhạ nhạ, thì cái người đang bày quán ở nơi ngươi bán ban đầu đó.”
Chu Lê nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy một phụ nhân ân cần rao hàng: “Đậu hoa, thạch đậu Ngô gia đây, tươi mới ngon miệng, một văn tiền một chén, giá rẻ lại ăn ngon.”
Thực khách nói: “Đừng nhìn nàng bán rẻ hơn ngươi, thật sự hương vị bán không được.”
Chu Lê thấy sạp mua bên kia người cũng không ít, nếu như lời vị khách nhân này nói, đậu hoa cùng thạch đậu bên kia ăn không ngon, như vậy, những người khách đó hơn phân nửa là hướng về phía giá cả rồi
Đậu hoa và thạch đậu của nàng đều bán hai văn tiền một chén.
Thực khách kia lại nói: “Từ trước ở bờ sông này cũng chỉ có một nhà của ngươi bán cái này, hiện giờ có thêm một nhà, bán còn rẻ hơn ngươi, có phải ngươi cũng nên suy xét xem có cần giảm giá không?”
Chu Lê nhìn về phía thực khách, cũng không giận, cười đáp: “Nếu cảm thấy ta bán mắc, ngươi có thể tự đi mua bên kia.”
Thực khách ngượng ngùng cười: “Ta nói giỡn, ta kén ăn, cũng chỉ thích ăn bên nhà ngươi.” Nói, bưng chén thạch đậu của mình lên ăn.
Chu Lê cũng không hề nhìn Ngô nương tử bên kia, nghiêm túc buôn bán
Những người đến chỗ Ngô nương tử mua thức ăn, đều còn chưa nhìn thấy Chu Lê, cho rằng hôm nay nàng cũng không bày quán, huống hồ bên chỗ Ngô nương tử bán đậu hoa và thạch đậu rẻ hơn, cho nên mặc dù hương vị không ngon, nhưng rất nhiều người vẫn nguyện ý mua.
Chẳng qua, chỉ là những người này không phát hiện Chu Lê đã bán lại
Chu Lê vùi đầu làm việc của mình, một chút cũng không để ý đến tình hình sạp bên kia
Bỗng sạp bên kia không biết là ai hô lên: “Tây Thi đậu hoa hôm nay ra quán!”
Bốn năm thực khách đang vây quanh Ngô nương tử sôi nổi nhìn về phía Chu Lê bên này, sau đó tập thể đều nói với Ngô nương tử không mua, toàn bộ chạy tới bên chỗ Chu Lê
Duy nhất chỉ còn lại một thực khách, nhìn tay Ngô nương tử đang đổ gia vị đổ được một nửa chén thạch đậu, ngại ngùng không dám mở miệng, nhưng thấy thạch đậu khô khốc trong tay nàng thì có hơi giật mình, lại nghĩ đến thạch đậu trong suốt óng ánh bên chỗ đậu hoa Tây Thi, hạ quyết tâm: “Ta, ta cũng không cần.” Nói xong cũng chạy.
Tau cầm chén của Ngô nương tử cứng đờ, nhìn sạp hàng đột nhiên trống rỗng của mình, lại nhìn về phía Chu Lê
Mày liễu nhíu lại, ném muỗng múc gia vị xuống, hừ lạnh một tiếng.

Đậu hoa thạch đậu nhà nàng chỉ có một văn tiền một chén, giá quá rẻ, hương vị cũng không kém a, những người đó thấy quả phụ kia tới, thế nhưng đều chạy hết
Tức chết nàng.
Đậu hoa Tây Thi? Những hán tử đó tháo chạy đi mất chỗ nào là do đậu hoa? Rõ ràng là vì quả phụ kia! Nam nhân không dùng được nhà nàng thường ngày cũng không thiếu nhìn lén quả phụ kia, còn không phải là bán chút nhan sắc sao?
Nàng liếc nhìn Chu Lê đang tiếp đón khách nhân, thấy nàng tươi cười xán lạn, dáng người lả lướt, đôi gò trước ngực kia mềm mại như màn thầu, tuy rằng che kín mít, nhưng cũng có thể nhìn ra kích cỡ kia tất nhiên không nhỏ.

Nàng dùng tay đo đo trong không khí, phảng phất một tay đều cầm không được, lại nhéo nhéo của mình, cảm thấy cũng không kém a!
Sau khi nàng chống nạnh tức giận trong chốc lát, đột nhiên duỗi tay túm áo mình kéo xuống, lộ ra hai nửa màn thầu lớn, ở giữa còn có một khe rãnh hẹp
Nàng hắng hắng giọng, thét to: “Đậu hoa sương sáo tái* Tây Thi đây, chỉ cần một văn tiền một chén, tiện nghi lại ăn ngon, mau tới mua nha!” Trong thanh âm còn mang theo một tia điệu ý chỉ có nam nhân mới hiểu
*tái: hai, lần nữa = Tây Thi Hai.
Lời vừa nói ra, quả nhiên hấp dẫn không ít người nhìn xem nàng, nàng mừng thầm mà ưỡn ưỡn ngực, tiếp tục rao hàng.
Nhóm hán tử đang ăn thạch đậu ở sạp Chu Lê đột nhiên ngây ngẩn cả người, bên kia chính là xuân sắc ghẹo người nha! Chẳng qua, chỉ là béo, còn hơi đen
Gặp được một phụ nhân đang mua đậu hoa chỗ Chu Lê, liếc mắt nhìn Ngô nương tử một cái, cười nhạo nói: “Tái Tây Thi? Mệt nàng còn dám nói ra như vậy.

A Lê, ngươi nói có phải Ngô nương tử cố ý hay không, nàng biết rõ tên hiệu ngươi gọi đậu hoa Tây Thi.”
Chu Lê tưới xong gia vị đưa cho phụ nhân, cười cười, không đáp lời nàng
Bên kia thực mau cũng có không ít người vây quanh mua đồ, đại bộ phận là công nhân dọn thuyền hàng trên bờ sông.

Đều là một số hán tử "thật thà", có màn thầu trắng lớn xem miễn phí, cho dù đầu óc bọn họ không muốn đi qua, nhưng thân mình cũng muốn đi qua.
Tuy rằng trong lòng Chu Lê cũng có một chút không cao hứng, nhưng nàng lười so đo cùng Ngô nương tử, cứ để tùy ý nàng đi.
Nhưng nào hiểu được, ngày hôm sau khi bày quán, Ngô nương tử kia lại chiếm vị trí của nàng ngày hôm qua
Ngô nương tử ưỡn ưỡn màn thầu trắng lớn, nhìn mặt Chu Lê không có biểu tình đang đẩy xe, cười nói: “Chu muội muội, ngày hôm qua ngượng ngùng a, chiếm vị trí thường ngày của ngươi, hôm nay ta ở chỗ này, vị trí kia vẫn là nhường lại cho ngươi đi.”

Lúc đầu Chu Lê chưa hiểu ý nàng lắm, nhưng khi thấy phía sau nàng là cây Hoàng Giác, đột nhiên hiểu ngay.

Nơi này là bóng cây, mát mẻ.
Chu Lê không nói lời nào với nàng, hãy còn đẩy xe đẩy tay đến vị trí nàng bán đậu hoa thường ngày.

Dù sao nàng có dù của Yêu gia gia cho, bán chỗ nào cũng giống nhau.
Nào ngờ nàng mới chống dù lên, Ngô nương tử kia ba bước run vai, năm bước uốn éo hông đi tới bên cạnh nàng.
“Chu muội muội, dù này của ngươi là ở đâu ra a?”
Chu Lê thực không muốn nói chuyện với nàng, nhưng người ta đã chạy đến trước mặt mình, nàng đành phải không mặn không nhạt đáp: “Yêu gia gia bên cạnh nhà ta cho.”
Đáp án này tựa hồ đã sớm trong dự kiến của Ngô nương tử, một chút cũng không giật mình: “Nga? Vậy là do nhà Thẩm tú tài cho?”
Nhắc tới Thẩm Việt, Chu Lê mới ngước mắt liếc nhìn nàng một cái, nhưng thấy nàng tươi cười cổ quái, không khỏi chau mày, cường điệu nói: “Là Yêu gia gia của ta cho.”
Ngô nương tử cười nói: “Phải không? Ta thấy quan hệ hai nhà các ngươi cũng không tồi đâu, bên kia đưa dù cho ngươi, ngươi liền đưa thịt khô xào qua, cái này kêu là gì nhở? Có qua có lại?”
Chu Lê kinh ngạc nhìn nàng, đột nhiên nhớ tới buổi trưa ngày hôm trước, nàng ở cửa nhà Thẩm Việt gặp được hai thôn dân kia, trong đó một nữ tử hỏi chuyện nàng, đúng là muội muội ruột của Ngô nương tử này
Chu Lê không muốn đếm xỉa đến nàng ta, thấy có người tới mua đậu hoa, liền vội vàng đi tiếp đón khách nhân
Ngô nương tử vẫn đứng tại chỗ chờ khách nhân kia đi rồi, tiếp tục nói: “Ta nghe nói mấy ngày gần đây bà bà nhà ngươi cùng người nhà Thẩm tú tài đều đi thị trấn bên cạnh thăm người thân, hai người các ngươi đều ở nhà một mình?”
Chu Lê nói: “Ta thì ở nhà một mình, còn tam thúc thì ta không biết có phải hay không.”
Ngô nương tử cảm thấy nàng đang giả ngu, lại nói: “Thẩm tú tài dáng vẻ đường đường, lại là người đọc sách, khí độ kia, cũng không phải là mấy tên nông dân có thể so sánh được.

Ta nghe nói hắn dạy học ở thư viện trấn trên, Lý viên ngoại ở thành Tây kia tựa hồ cố ý đem khuê nữ nhà mình đính hôn cho hắn.”
Chu Lê lấy giẻ lau lau vách thùng đậu hoa, im miệng không nói
“Lý cô nương ta đã thấy, người ta là tiểu thư khuê các, ra cửa đi dạo phố đều là ngồi kiệu, trước nay chưa từng phơi nắng, khuôn mặt kia, trắng như trứng gà lột, đôi tay a, so với bông còn mềm hơn.”
Chu Lê nắm khăn tay thật chặt.
“Vẫn là cô nương như vậy mới xứng đôi với tú tài, tú tài người ta nếu sau này trúng cử, chính là phải làm quan, chúng ta đám phụ nhân hương dã, cũng chỉ có thể nhìn từ xa……”
Loảng xoảng ——
Câu chuyện của Ngô nương tử bị âm thanh thình lình vang lên làm đứt đoạn, nàng nhìn về phía Chu Lê, mang theo tức giận nói: “Ngươi làm cái gì?”
Thì ra là Chu Lê đem muỗng gỗ múc đậu hoa, dùng sức quăng lên xe đẩy tay
Thấy Chu Lê không nói tiếp, nhưng sắc mặt đã không nhu hòa giống lúc trước, Ngô nương tử cười lạnh một tiếng: “Ta lại chưa nói ngươi, ngươi tức giận cái gì? Như thế nào? Một quả phụ như ngươi còn muốn tái giá hay sao?”
Chu Lê lạnh lùng nói: “Ta có tái giá hay không cũng không cần tỷ nhọc lòng.”
Ánh mắt Ngô nương tử hơi mang ghét bỏ đánh giá trên dưới Chu một phen: “Chặc chặc, Chu muội muội hoa dung nguyệt mạo như thế, đêm tân hôn đầu tiên trượng phu đã chết mất, mấy năm nay rất cô độc đi.

Ta nghe nói a, năm đó nam nhân ngươi vẫn là chết trên người của ngươi, nghe nói khi hắn chết còn ở bên trong ngươi? Có phải thế không?”
Phụ nhân hương dã một khi đã tức lên, không có gì không dám nói
Chỉ là nói như vậy, nói Chu Lê làm sao còn có thể nhịn được, tức khắc tức giận đến hai mắt đều nhiễm hồng: “Ngươi! Ngươi đừng quá đáng!”
Ngô nương tử a một tiếng: “Nhìn ngươi nói này, ta chỉ tò mò hỏi một chút, ngươi không muốn trả lời thì thôi đi, ngươi hung dữ làm gì?”
“Chúng ta tới bờ sông là để làm ăn buôn bán, ngươi bán của ngươi, ta bán của ta, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ngươi vẫn nên đi về sạp của mình đi, ta phải buôn bán.” Chu Lê lạnh mặt nói.
Ngô nương tử bị bộ dáng cho dù dưới cơn thịnh nộ cũng vẫn thanh cao của nàng làm cho khó chịu, ở nông thôn có phụ nhân nào giống như nàng, mặc dù tức giận cũng chưa từng lộ ra một chút dữ tợn trên khuôn mặt.
Trái lại chính mình, tựa hồ càng thêm dung tục

“Ngươi làm bộ dáng này cho ai xem, một quả phụ dốt đặc cán mai, Thẩm tú tài người ta mới sẽ không coi trọng ngươi!”
“Ngươi!” Chu Lê tức giận đến duỗi tay chỉ thẳng nàng, hận không thể ném cái muỗng qua phía nàng
Chính lúc này, phía sau truyền đến tiếng một nam tử nói: “A Lê, múc cho ta một chén thạch đậu.”
Chu Lê xoay người nhìn lại, lại là Vương Hứa.
Vương Hứa đi tới, trong mắt mang theo hàn ý nhìn qua Ngô nương tử, mới nhìn Chu Lê nói: “Cho nhiều cay”
Chu Lê cười đồng ý, không hề nhìn Ngô nương tử, chuẩn bị thức ăn
Ngô nương tử vẫn không đi, ánh mắt băn khoăn nhìn Vương Hứa cùng Chu Lê, đột nhiên cười rs tiếng: “Vương thợ mộc, ngươi đang giúp Chu Lê?”
Không ai để ý nàng.
Một mình nàng thật ra nói đến vui vẻ: “Ngô —— không phải nói chứ, hai ngươi rất xứng đôi nha, một người goá vợ, một người góa chồng”
Chu Lê cùng Vương Hứa sửng sốt, theo bản năng liếc nhau, lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Chính lúc này, phía sau lại truyền đến âm thanh: “Vương đại ca, thì ra ngươi ở đây, ngươi làm ta đi tìm.”
Mọi người theo tiếng nhìn lại, lại thấy một nam tử mặc trường sam đã đi đến trước mặt bọn họ
“Tam thúc?”
Chu Lê cùng Vương Hứa trăm miệng một lời nói.
Thẩm Việt kéo kéo khóe miệng: “……”
…… Xác thật rất xứng đôi.
Vương Hứa kinh ngạc nói: “Tam thúc tìm ta?”
Thẩm Việt nói: “Bàn bát tiên trong nhà hỏng rồi, muốn nhờ ngươi tu bổ một chút.” Khi nói lời này, hắn lạnh mắt nhìn chằm chằm Ngô nương tử.
Vương Hứa không ngờ hắn nhờ mình, miệng đầy đáp ứng, nói lập tức có thể đi tu bổ cái bàn.
Ngô nương tử thấy bên cạnh Chu Lê, mỗi bên trái phải đứng một nam tử, một người trường sam nho nhã, một người tinh tráng to lớn.

Đều lấy mắt lạnh nhìn nàng, nàng không khỏi sinh tâm nhút nhát.
Lại nhìn Chu Lê, như một đóa kiều hoa nở giữa đám lá xanh.

Trong lòng càng thêm hụt hẫng, méo miệng, xoay người muốn đi đến sạp hàng của mình, chỉ là trong miệng lẩm bẩm nói: “Có gì đặc biệt hơn người, còn không phải là một quả phụ.”
Thanh âm không lớn, lại đủ cho người khác nghe thấy.
Vương Hứa có chút nổi giận: “Ngô nương tử, mọi người đều là hương thân nhà quê, nói chuyện hà tất khắc nghiệt như vậy?”
Ngô nương tử dừng bước quay đầu lại, khẽ cười nói: “Ta khắc nghiệt hay không liên quan gì đến ngươi, tên goá vợ.”
“Ngươi!” Vương Hứa bị chọc tức, muốn tiến lên lý luận, lại bị Thẩm Việt ngăn lại.
Vương Hứa thấy Thẩm Việt nhìn hắn lắc lắc đầu, đành phải ẩn nhẫn, hừ giận dỗi một tiếng
Thẩm Việt nói: “Hà tất tức giận với nàng, đi, theo ta về nhà sửa cái bàn đi.”
Thẩm Việt kêu Vương Hứa đi rồi, Ngô nương tử cũng không lại đến tìm Chu Lê, chỉ là thường thường trừng hai mắt nhìn Chu Lê
Chu Lê mới không để bụng, nghiêm túc bán thức ăn của mình
Tới buổi trưa, nàng bắt đầu thu dọn sạp tính về nhà.

Lơ đãng thoáng nhìn về chỗ Ngô nương tử, nàng nhìn thấy có một hán tử râu quai nón xám xịt thừa dịp khắp nơi không có ai, sờ soạng ngực Ngô nương tử một phen
Ngô nương tử ngơ ngẩn.

Ngay sau đó liền mắng to người nọ.
Tên râu quai nón kia cắt một tiếng nói: “Ngươi bán đậu hoa mặc thành như vậy, còn không phải là muốn cho ta sờ sao?”
Ngô nương tử tức giận đến không được.
Chu Lê thở dài một tiếng lắc đầu, không hề xem tiếp, đẩy xe đi về thôn
Sau khi trở về, Chu Lê tùy tiện xào một ít thức ăn chay ăn cùng đậu hoa.

Vốn nàng còn nghĩ Thẩm Việt một mình ở nhà, cần đưa chút đồ ăn qua đó hay không

Vương đại ca hẳn là đã rời đi.
Nhưng lại nhớ tới lời Ngô nương tử nói hôm nay, đưa thịt khô xào qua cũng đã gây ra nhàn ngôn toái ngữ, nàng thì không sao, dù gì cũng là một quả phụ, cũng không muốn tái giá.
Nhưng tam thúc người ta là tú tài, vạn nhất trúng cử, vậy có thể làm quan.

Nghe nói làm quan cần khảo sát thanh danh, nàng không thể làm ô danh người ta
Ăn cơm xong, nàng đến hậu viện nhìn thoáng qua nhà cho mèo ở một chút, đổ vào chén A Quất chút nước, liền tính trở về phòng ngủ
Nhưng nàng mới vừa đi hai bước, liền nghe được một âm thanh đang kêu nàng.
“A Lê.”
Chỉ trong tức khắc, nàng liền biết là ai.
Nàng xoay người nhìn về phía tường viện bò đầy dây mướp hương, tim thình thịch nhảy dựng lên.
“A Lê?”
Ước chừng là không nghe thấy nàng đáp lại, tường bên kia lại gọi một tiếng.
Nàng mang theo thật cẩn thận: “Tam thúc?”
“Là ta.”
“Tam thúc có…… Có chuyện gì sao?”
“Thật ra không có đại sự gì, chỉ là nói cho ngươi một tiếng, ta cùng với sư gia trong nha môn là bạn tốt, hắn nói với ta, bờ sông Cam Thủy sẽ sửa bến tàu mới, ngày sau chỗ Tứ Động Kiều không còn đậu thuyền được nữa”
Chu Lê lập tức nghĩ đến việc buôn bán của mình: “Vậy bến tàu thuyền mới sửa lại ở đâu?”
“Sửa lại ở bên kia Thất Động Kiều.”
Chu Lê trầm mặc, đi Thất Động Kiều bán thức ăn, còn không bằng đi trấn trên gần hơn
Đầu kia không nghe được đáp lời, lại nói: “A Lê, nhà viện trưởng thư viện chúng ta có chỗ cửa hàng cho thuê, giá cả tính cũng được, ngươi…… Có nghĩ tới đi trấn trên mở cửa hàng không”
Chu Lê kinh ngạc: “Ta có thể chứ?”
“Mấy ngày nữa bờ sông sẽ có nha dịch tới dọn dẹp người buôn bán, chỗ buôn bán kia sẽ làm không được nữa, tay nghề ngươi tốt, đi trấn trên hẳn là không thành vấn đề.”
“Tiền thuê bao nhiêu tiền?”
“Năm lượng bạc một năm.”
Chu Lê vừa nghe, nhiệt tình dấy lên trong lòng tức khắc hạ xuống: “Đa tạ tam thúc, năm lượng, đối với nhà của chúng ta mà nói vẫn là cố hết sức.”
Bên kia vội vàng nói: “Nếu ngươi có ý, ta có thể lại đi nói với viện trưởng một câu.”
Chu Lê có chút động tâm, nhưng vẫn cảm thấy quá làm phiền Thẩm Việt: “Có quá khó xử hay không?”
“Không khó xử, chỗ mặt tiền của viện trưởng chúng ta mặt bằng không lớn, rất nhiều nhà buôn bán đều ngại nhỏ, cửa nẻo cũng tương đối cổ xưa, hắn vốn dĩ cũng không dễ cho thuê.”
Chu Lê chần chờ một lát nói: “Vậy…… Vậy làm phiền tam thúc.”
“Ừm, không cần khách khí.

Việc hôm nay ta nói người khác còn chưa biết, ngươi cũng không cần nói cho người khác.”
“Ừm.” Tim Chu Lê không biết vì sao thình thịch nhảy dựng lên.

Người khác không biết chuyện này, tam thúc chỉ nói với nàng……
Hai bên tường nhất thời an tĩnh, duy chỉ còn cơn gió nóng sau giờ ngọ thổi lên lá mướp hương xanh mượt đang lay động.
Chu Lê nhìn mướp hương dần dần lớn lên, nháy mắt thất thần, không biết có phải bị nắng hè chói chang phơi cho choáng đầu hay không, nhưng nàng cảm thấy tam thúc tựa hồ đối với nàng tốt quá, có chút không hợp lý.
Tuy nói là thân thích, nhưng cũng là người cách vài tầng quan hệ.

Nếu luận giao tình, thời gian bọn họ quen biết cũng không dài.
“Tam thúc vì sao chiếu cố A Lê như thế?” Chu Lê không khỏi buột miệng thốt ra, nhưng nói ra xong lại hối hận không thôi.

Nói cái gì thế này!
Tường bên kia, Thẩm Việt vốn tính toán trở về phòng, bỗng ngừng bước chân

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương