Quả Nhiên Bài Tập Vẫn Quá Ít
-
Chương 9: Mười vạn
"Thầy, thầy Long." Từ Du Du cười khan quay đầu lại.
"Cô gái này..." Tiểu Tiền đi theo sau tới, "Bạn thầy à thầy Long?"
Từ Du Du nhìn thấy Tiểu Tiền, mặt đột nhiên trắng bệch, cô biết người này, hắn là trợ lí của hiệu phó.
"Đứa bé hàng xóm nhà tôi." Long Thiên thuận miệng nói, suy nghĩ một lúc, hắn lại nói: "Trợ lý Tiền, bọn tôi tự về, tôi tìm cô nhóc này có chút việc."
Mắt Tiểu Tiền đảo qua đảo lại giữa hai người, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ, hắn gật gật đầu: "Cũng được, thầy Long suy nghĩ thêm một chút chuyện tôi nói với thầy nhé."
"Được thôi." Mặc dù nói vậy, mà từ vẻ mặt của hắn người ta cũng có thể thấy được là cơ bản hắn không thèm nghĩ.
Tiểu Tiền lắc đầu, thở dài trong lòng, đáng tiếc quá, dù có tài năng, mà lại không thức thời.
"Cảm ơn." Chờ Tiểu Tiền đi rồi, Từ Du Du cúi đầu, nhỏ giọng nói cảm ơn. Nếu để trợ lý phó hiệu trưởng biết cô trốn học ra ngoài làm thêm, không chừng còn bị hạ hạnh kiểm.
"Em làm thêm ở đây?" Long Thiên hỏi, "Không học lớp tự học buổi tối?"
"Dạ." Từ Du Du gật đầu, "Em muốn kiếm tiền nuôi bà ngoại."
Long Thiên gật đầu, cảm thấy Từ Du Du bây giờ thật ngoan quá, hoàn toàn không có cái dáng cà lơ phất phơ trong trường học.
"Từ Du Du, đứng đực ở đấy làm cái gì, mau đi tiếp khách!"
Hai người bọn họ mới nói được hai câu, chị gái đứng trong quầy mắng to ra ngoài, không cao giọng, mà rất gay gắt.
"Em đi giờ đây!" Từ Du Du nhìn cô khó chịu, lập tức nói, "Xin lỗi chủ quán, em gặp người quen."
Chị gái kia nhìn Long Thiên một cái, nói nhỏ: "Nhìn ẻo thế kia thì có bao nhiêu tiền, có cái quái gì mà nói với anh ta."
Nghe thấy như thế, Long Thiên cũng không giận, vẫn cười vô cùng tốt tính, hẳn trải đời nhiều rồi, đối với người thường thế này, không việc gì phải giận.
"Lương một giờ của em là bao nhiêu?" Long Thiên hỏi Từ Du Du, Từ Du Du là học sinh, chắc chắn không phải là làm full ngày, chỉ có thể làm part time.
"Mười, mười nguyên." Từ Du Du không rõ lắm, nhưng vẫn cứ trả lời.
Long Thiên lắc lắc đầu: "Tấm thẻ mà em nhận được ngày hôm nay có mười vạn, em lại đến chỗ này để làm thêm, trải nghiệm cuộc sống à?"
Từ Du Du ngoác to miệng: "Mười vạn?!"
Long Thiên mỉm cười nói: "Mười vạn."
Từ Du Du khiếp sợ: "Thật hay giả? Cái tên kia không lừa em!"
"Không lừa." Long Thiên nói.
Đột nhiên Từ Du Du phát điên, "Em ném cái thẻ kia đi rồi, em nghĩ tên đó bị ngu!"
Long Thiên: "Thùng rác sau bếp, giờ đi vẫn kịp."
Từ Du Du lập tức "Phịch phịch phịch" chạy về sau nhà bếp, mới chạy một nửa cô đã thấy có gì sai sai, quay đầu lại nhìn Long Thiên một cái, vô cùng nghi hoặc, nhưng mà bây giờ thẻ ATM quan trọng hơn, cô cũng không nghĩ nhiều như thế.
Sau hai mươi phút, Từ Du Du đi từ trong cây ATM ra, mặt vẫn mơ màng: "Có mười vạn thật."
"Ngốc, lắm tiền, lại đây." Long Thiên chờ cô ở bên ngoài.
"Vậy là sau này em không cần phải làm việc nữa!" Lòng Từ Du Du đã bay đến tận đâu đâu, mơ mình được hưởng cuộc sống xa hoa trụy lạc.
Long Thiên dẫn cô nhóc đến điểm chờ xe bus, Từ Du Du cuối cùng cũng từ trong mơ tỉnh lại, hỏi ra nghi vấn để trong ở lòng: "Hình như sai sai, thầy Long, sao thầy biết hôm nay em cầm một cái thẻ, hơn nữa còn biết cả chuyện em vứt thẻ ở đâu?"
Tuy Long Thiên cảm thấy mình không làm gì không được, mà đây là thế giới không có thứ gọi là siêu năng lực tồn tại, rất rõ ràng, vấn đề này của Từ Du Du làm khó hắn.
Nếu theo như trước đây, hắn sẽ nói mình dùng tinh thần lực để quan sát, nhưng giờ hắn mà nói thế chắc chắn Từ Du Du sẽ gọi điện cho bệnh viện tâm thần.
"Ngày hôm nay khi thầy đang dạy, thầy chủ nhiệm khối muốn gọi em ra ngoài." Chưa đầy một giây Long Thiên đã nghĩ ra một lý do hết sức chính đáng, "Bị thầy từ chối."
Bỗng nhiên Từ Du Du lộ ra vẻ mặt đã hiểu.
"Về phần thẻ ngân hàng, thầy nghĩ là em sẽ tiện tay vứt đi khi thay quần áo, ở các tiệm cà phê bình thường rác để một đêm rồi mới được đổ, cho nên thẻ ngân hàng của em có khả năng nằm ở thùng rác sau bếp." Long Thiên lại nói.
"Ngay cả chuyện này thầy Long cũng doán được?" Từ Du Du thở dài nói: "Thầy lợi hại quá à!"
Long Thiên cười cười, cảm thấy thời cơ đã chín muồi, nói: "Em học cho tử tế, những chuyện này ngay cả em cũng sẽ đoán ra được."
Từ Du Du nghe xong, khịt mũi coi thường: "Thầy cũng không dùng hàm số lượng giác để suy ra, học thì được gì ạ."
Long Thiên: "..."
Thanh thiếu niên bây giờ giáo dục thật khó.
Quay lại trường, Long Thiên mang Từ Du Du về lại lớp tự học tối, còn mình thì đi lên bục giảng đọc sách, để nhận thêm chút tri thức.
Bây giờ Tiểu Tiền đã về tới nhà, việc đầu tiên hắn làm là mở máy tính lên viết nửa bài báo cáo phê bình, đại ý là giáo viên Long Thiên chủ nhiệm lớp 11-16 có cuộc sống riêng vô cùng loạn, có mối quan hệ bất thường với bé gái hàng xóm.
Nhưng mà đến khi hắn viết đến một nửa mới phát hiện, cái logic này không chấp nhận được, người ta là anh tình em nguyện, tuổi dù có cách hơi xa, mà cũng không thể trở thành một cái lý do để sa thải một giáo viên được.
Hơn nữa thầy giáo họ Long khi cười rộ lên vô cùng ôn hòa, khi giảng bài cũng rất hay, nhân cách còn vô cùng tốt, sao lại đắc tội cấp trên cơ chứ?
Tiều Tiền nghĩ lại lúc Long Thiên nói chuyện, nhất là ánh mắt sáng lâp lánh khi nói "Tôi thích làm giáo viên.", chỉ cảm thấy tiếc thay.
Tiếc quá tiếc, trong lòng Tiểu Tiền chợt có một suy nghĩ, liệu mình có thể giúp thầy Long, được tiếp tục ở lại trường làm giáo viên hay không?
Tuy rằng hắn chỉ là một trợ lý quèn, mà làm trợ lý lâu, cũng gặp nhiều chuyện, hắn cảm thấy nếu Long Thiên chỉ phạm vào một lỗi sai nho nhỏ, hắn vẫn có thể giúp được.
Ngày hôm sau, Tiểu Tiền vào văn phòng, rót cho Chu hiệu phó một chén trà, sau đó uyển chuyển hỏi: "Hiệu trưởng, cái việc mà thầy nhờ em làm hôm qua ấy, thầy giáo họ Long kia cũng không đến nỗi tệ, tuy rằng chỉ dạy một ngày, mà rất nhiều học sinh đều thích thầy đó, liệu em có thể biết sao lại phải sa thải thầy Long không?"
"Tiểu Tiền à." Chu hiệu phó nói vô cùng nhiều nghĩa, "Cậu theo tôi nhiều năm như thế, cũng được coi là thông minh, cậu cũng biết có một số chuyện có thể hỏi, một số chuyện lại không thể hỏi."
Trong lòng Tiểu Tiền vang lên một cái, nhưng mà hắn đã quyết định giúp thầy Long, trong lòng đã sớm chuẩn bị cho trường hợp bị cấp trên mắng, cũng không lùi bước.
"Chuyện này..." Tiểu Tiền làm ra dáng vẻ khổ sở, "Hiệu trưởng, nếu như không biết, em cũng không dễ thu xếp cho lắm, hôm qua em tiếp xúc qua, vị giáo viên này hoàn mỹ giống như trong bản hồ sơ của thầy đó vậy, nếu tìm đại một cái lý do để sa thải thì cũng khó."
Chu hiệu phó hơi trầm ngâm, nói: "Đây cũng không phải là việc không thể lộ ra ngoài, hôm tổng giám đốc tập đoàn Kim Vũ đến tìm một học sinh, học sinh kia bị hắn ta ngăn lại trong lớp, không cho đi ra ngoài."
Tiểu Tiền trợn mắt lên, "Cho nên người mà thầy giáo Long đắc tội là..."
Chu hiệu phó nghiêm trọng gật đầu.
Đây đã là chuyện vượt khỏi năng lực của hắn, Tiểu Tiền suy tư trong chốc lát, cảm thấy phương án tốt nhất là điều Long Thiên đi.
Nhưng mà cũng phải cần có sự phối hợp của vị thầy Long mới được.
"Cô gái này..." Tiểu Tiền đi theo sau tới, "Bạn thầy à thầy Long?"
Từ Du Du nhìn thấy Tiểu Tiền, mặt đột nhiên trắng bệch, cô biết người này, hắn là trợ lí của hiệu phó.
"Đứa bé hàng xóm nhà tôi." Long Thiên thuận miệng nói, suy nghĩ một lúc, hắn lại nói: "Trợ lý Tiền, bọn tôi tự về, tôi tìm cô nhóc này có chút việc."
Mắt Tiểu Tiền đảo qua đảo lại giữa hai người, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ, hắn gật gật đầu: "Cũng được, thầy Long suy nghĩ thêm một chút chuyện tôi nói với thầy nhé."
"Được thôi." Mặc dù nói vậy, mà từ vẻ mặt của hắn người ta cũng có thể thấy được là cơ bản hắn không thèm nghĩ.
Tiểu Tiền lắc đầu, thở dài trong lòng, đáng tiếc quá, dù có tài năng, mà lại không thức thời.
"Cảm ơn." Chờ Tiểu Tiền đi rồi, Từ Du Du cúi đầu, nhỏ giọng nói cảm ơn. Nếu để trợ lý phó hiệu trưởng biết cô trốn học ra ngoài làm thêm, không chừng còn bị hạ hạnh kiểm.
"Em làm thêm ở đây?" Long Thiên hỏi, "Không học lớp tự học buổi tối?"
"Dạ." Từ Du Du gật đầu, "Em muốn kiếm tiền nuôi bà ngoại."
Long Thiên gật đầu, cảm thấy Từ Du Du bây giờ thật ngoan quá, hoàn toàn không có cái dáng cà lơ phất phơ trong trường học.
"Từ Du Du, đứng đực ở đấy làm cái gì, mau đi tiếp khách!"
Hai người bọn họ mới nói được hai câu, chị gái đứng trong quầy mắng to ra ngoài, không cao giọng, mà rất gay gắt.
"Em đi giờ đây!" Từ Du Du nhìn cô khó chịu, lập tức nói, "Xin lỗi chủ quán, em gặp người quen."
Chị gái kia nhìn Long Thiên một cái, nói nhỏ: "Nhìn ẻo thế kia thì có bao nhiêu tiền, có cái quái gì mà nói với anh ta."
Nghe thấy như thế, Long Thiên cũng không giận, vẫn cười vô cùng tốt tính, hẳn trải đời nhiều rồi, đối với người thường thế này, không việc gì phải giận.
"Lương một giờ của em là bao nhiêu?" Long Thiên hỏi Từ Du Du, Từ Du Du là học sinh, chắc chắn không phải là làm full ngày, chỉ có thể làm part time.
"Mười, mười nguyên." Từ Du Du không rõ lắm, nhưng vẫn cứ trả lời.
Long Thiên lắc lắc đầu: "Tấm thẻ mà em nhận được ngày hôm nay có mười vạn, em lại đến chỗ này để làm thêm, trải nghiệm cuộc sống à?"
Từ Du Du ngoác to miệng: "Mười vạn?!"
Long Thiên mỉm cười nói: "Mười vạn."
Từ Du Du khiếp sợ: "Thật hay giả? Cái tên kia không lừa em!"
"Không lừa." Long Thiên nói.
Đột nhiên Từ Du Du phát điên, "Em ném cái thẻ kia đi rồi, em nghĩ tên đó bị ngu!"
Long Thiên: "Thùng rác sau bếp, giờ đi vẫn kịp."
Từ Du Du lập tức "Phịch phịch phịch" chạy về sau nhà bếp, mới chạy một nửa cô đã thấy có gì sai sai, quay đầu lại nhìn Long Thiên một cái, vô cùng nghi hoặc, nhưng mà bây giờ thẻ ATM quan trọng hơn, cô cũng không nghĩ nhiều như thế.
Sau hai mươi phút, Từ Du Du đi từ trong cây ATM ra, mặt vẫn mơ màng: "Có mười vạn thật."
"Ngốc, lắm tiền, lại đây." Long Thiên chờ cô ở bên ngoài.
"Vậy là sau này em không cần phải làm việc nữa!" Lòng Từ Du Du đã bay đến tận đâu đâu, mơ mình được hưởng cuộc sống xa hoa trụy lạc.
Long Thiên dẫn cô nhóc đến điểm chờ xe bus, Từ Du Du cuối cùng cũng từ trong mơ tỉnh lại, hỏi ra nghi vấn để trong ở lòng: "Hình như sai sai, thầy Long, sao thầy biết hôm nay em cầm một cái thẻ, hơn nữa còn biết cả chuyện em vứt thẻ ở đâu?"
Tuy Long Thiên cảm thấy mình không làm gì không được, mà đây là thế giới không có thứ gọi là siêu năng lực tồn tại, rất rõ ràng, vấn đề này của Từ Du Du làm khó hắn.
Nếu theo như trước đây, hắn sẽ nói mình dùng tinh thần lực để quan sát, nhưng giờ hắn mà nói thế chắc chắn Từ Du Du sẽ gọi điện cho bệnh viện tâm thần.
"Ngày hôm nay khi thầy đang dạy, thầy chủ nhiệm khối muốn gọi em ra ngoài." Chưa đầy một giây Long Thiên đã nghĩ ra một lý do hết sức chính đáng, "Bị thầy từ chối."
Bỗng nhiên Từ Du Du lộ ra vẻ mặt đã hiểu.
"Về phần thẻ ngân hàng, thầy nghĩ là em sẽ tiện tay vứt đi khi thay quần áo, ở các tiệm cà phê bình thường rác để một đêm rồi mới được đổ, cho nên thẻ ngân hàng của em có khả năng nằm ở thùng rác sau bếp." Long Thiên lại nói.
"Ngay cả chuyện này thầy Long cũng doán được?" Từ Du Du thở dài nói: "Thầy lợi hại quá à!"
Long Thiên cười cười, cảm thấy thời cơ đã chín muồi, nói: "Em học cho tử tế, những chuyện này ngay cả em cũng sẽ đoán ra được."
Từ Du Du nghe xong, khịt mũi coi thường: "Thầy cũng không dùng hàm số lượng giác để suy ra, học thì được gì ạ."
Long Thiên: "..."
Thanh thiếu niên bây giờ giáo dục thật khó.
Quay lại trường, Long Thiên mang Từ Du Du về lại lớp tự học tối, còn mình thì đi lên bục giảng đọc sách, để nhận thêm chút tri thức.
Bây giờ Tiểu Tiền đã về tới nhà, việc đầu tiên hắn làm là mở máy tính lên viết nửa bài báo cáo phê bình, đại ý là giáo viên Long Thiên chủ nhiệm lớp 11-16 có cuộc sống riêng vô cùng loạn, có mối quan hệ bất thường với bé gái hàng xóm.
Nhưng mà đến khi hắn viết đến một nửa mới phát hiện, cái logic này không chấp nhận được, người ta là anh tình em nguyện, tuổi dù có cách hơi xa, mà cũng không thể trở thành một cái lý do để sa thải một giáo viên được.
Hơn nữa thầy giáo họ Long khi cười rộ lên vô cùng ôn hòa, khi giảng bài cũng rất hay, nhân cách còn vô cùng tốt, sao lại đắc tội cấp trên cơ chứ?
Tiều Tiền nghĩ lại lúc Long Thiên nói chuyện, nhất là ánh mắt sáng lâp lánh khi nói "Tôi thích làm giáo viên.", chỉ cảm thấy tiếc thay.
Tiếc quá tiếc, trong lòng Tiểu Tiền chợt có một suy nghĩ, liệu mình có thể giúp thầy Long, được tiếp tục ở lại trường làm giáo viên hay không?
Tuy rằng hắn chỉ là một trợ lý quèn, mà làm trợ lý lâu, cũng gặp nhiều chuyện, hắn cảm thấy nếu Long Thiên chỉ phạm vào một lỗi sai nho nhỏ, hắn vẫn có thể giúp được.
Ngày hôm sau, Tiểu Tiền vào văn phòng, rót cho Chu hiệu phó một chén trà, sau đó uyển chuyển hỏi: "Hiệu trưởng, cái việc mà thầy nhờ em làm hôm qua ấy, thầy giáo họ Long kia cũng không đến nỗi tệ, tuy rằng chỉ dạy một ngày, mà rất nhiều học sinh đều thích thầy đó, liệu em có thể biết sao lại phải sa thải thầy Long không?"
"Tiểu Tiền à." Chu hiệu phó nói vô cùng nhiều nghĩa, "Cậu theo tôi nhiều năm như thế, cũng được coi là thông minh, cậu cũng biết có một số chuyện có thể hỏi, một số chuyện lại không thể hỏi."
Trong lòng Tiểu Tiền vang lên một cái, nhưng mà hắn đã quyết định giúp thầy Long, trong lòng đã sớm chuẩn bị cho trường hợp bị cấp trên mắng, cũng không lùi bước.
"Chuyện này..." Tiểu Tiền làm ra dáng vẻ khổ sở, "Hiệu trưởng, nếu như không biết, em cũng không dễ thu xếp cho lắm, hôm qua em tiếp xúc qua, vị giáo viên này hoàn mỹ giống như trong bản hồ sơ của thầy đó vậy, nếu tìm đại một cái lý do để sa thải thì cũng khó."
Chu hiệu phó hơi trầm ngâm, nói: "Đây cũng không phải là việc không thể lộ ra ngoài, hôm tổng giám đốc tập đoàn Kim Vũ đến tìm một học sinh, học sinh kia bị hắn ta ngăn lại trong lớp, không cho đi ra ngoài."
Tiểu Tiền trợn mắt lên, "Cho nên người mà thầy giáo Long đắc tội là..."
Chu hiệu phó nghiêm trọng gật đầu.
Đây đã là chuyện vượt khỏi năng lực của hắn, Tiểu Tiền suy tư trong chốc lát, cảm thấy phương án tốt nhất là điều Long Thiên đi.
Nhưng mà cũng phải cần có sự phối hợp của vị thầy Long mới được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook