Quả Nhiên Bài Tập Vẫn Quá Ít
-
Chương 46
Cũng may bọn họ đều hiểu, bây giờ không phải là lúc truy tra xem Long Thiên có phải là một giáo viên hay không, nhỏ con chỉ nói một câu, rồi lại đưa mắt về phía nữ sinh mới tỉnh dậy.
Nam đeo kính nói: "Các người mời bút tiên ở đây?"
Nữ sinh co rúm lại một chút, nhìn thấy ở đây có nhiều người như vậy, bất lực nhìn về phía nam sinh, nam sinh cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Phải."
"Đừng sợ." Long Thiên ngồi cạnh cô bé, nhìn cô, "Có chuyện gì xảy ra, nói với thầy, bọn họ đến để giúp mình."
Có lẽ là giọng của hắn quá dịu dàng, nữ sinh chần chờ phút chốc, chậm rãi nói: "Bọn em đến tìm bạn cũ, bạn của chúng em nhảy lầu, bọn em muốn gặp lại bạn ấy chút thôi..."
Nữ sinh nói chuyện không rõ ràng, chỉ nói sau khi bọn họ chơi bút tiên, một bạn chuyển trường, một bạn học nhảy lầu, bọn họ muốn gặp lại bạn mình, nên chơi bút tiên trong lớp học.
Bởi vì cấp ba của bọn họ một lớp sẽ ngồi cả ba năm, không đổi phòng như những trường cấp ba khác, cho nên bọn họ cứ ngồi trong lớp của mình để bắt đầu hỏi bút tiên thôi.
Nam đeo kính phân tích: "Thế thì sẽ có hai bút tiên, một là Cao Nhạc Du, một là Đinh Tư Nhân, chắc hẳn sau khi chuyển trường Cao Nhạc Du bị bút tiên giết."
Nam sinh nhỏ người bổ sung: "Không, bút tiên không phải bị giết, mà hắn tự sát!"
Học sinh nam bỗng ngẩng đầu lên: "Tự sát? Tại sao cậu ấy lại tự sát!"
"Cậu tên là Tần Phi Văn đúng không?" Nhỏ con hỏi nam sinh.
Nam sinh gật đầu.
"Vậy thì đúng rồi." Nhỏ con nói, "Tôi đoán hắn ta tự sát là có liên quan với cậu, có lẽ cậu mới là biện pháp để đối phó với hắn ta."
Tần Phi Văn lùi một bước, lẩm bẩm nói: "Liên quan tới tôi?"
Nam sinh nhỏ con nghiêng đầu nhìn cậu ra: "Chẳng phải các người là người yêu của nhau sao?"
"Người yêu?" Nữ sinh trợn to mắt, "Tần Phi Văn... Các cậu... Ha ha ha ha, tôi còn tưởng Tư Tư vì cãi nhau với tôi không thông nên mới, được, thực sự quá được!"
Nữ sinh lao ra ngoài, chị Dương muốn ngăn, mà nhỏ người đã kịp thời cản lại, lạnh lùng nói: "Theo cùng, có thể cô ta dẫn được bút tiên ra."
"Chẳng phải chỗ này là nơi..."
Chị Dương còn chưa nói hết, Trình Hiên đã đuổi theo, những người còn lại xem xét tình hình, cũng hiểu nên làm gì, đi theo hết.
Trong mắt nhỏ người có mấy phần tàn nhẫn: "Ngồi chờ chết, không bằng chủ động ra tay."
"Các người..." Tần Phi Văn nhìn những người đuổi theo ra ngoài, tay chân run rẩy, "Chẳng phải các người tới để giúp hay sao, thầy Long, thầy..."
Cậu vừa quay đầu, đã thấy Long Thiên bình tĩnh ngồi trên bục giảng dùng máy tính, rất nhanh, loa phòng học vang lên chú đại bi.
Đại đa số người đều đuổi theo, chỉ có hai tên nhát gan còn ở lại, chỗ này có đèn chiếu, thoạt nhìn khiến người khác yên tâm, thêm nữa vừa nãy ngoài hành lang xuất hiện hiện tượng quỷ đánh tường, bọn họ không dám bước chân ra thêm lần nữa.
Em gái tóc ngắn cũng không nhúc nhích, hình như cô đang tập trung làm bài, nghe thấy chú đại bi ngòi bút chỉ hơi dùng một chút, sau đó lại bình tĩnh viết tiếp.
Long Thiên cài lặp lại một bài, cười cười: "Sao vậy?"
Tần Phi Văn khó giải thích được tại sao bên cạnh thầy Long lại có cảm giác an toàn, cậu cố lấy dũng khí: "Thầy Long, có thể đi tìm Đặng Hạm được không ạ?"
Đặng Hạm là tên nữ sinh vừa chạy ra ngoài, Long Thiên gật đầu: "Thầy đi tìm."
Tần Phi Văn run lập cập muốn cùng hắn ra.
Long Thiên quay đầu lại nói: "Em đi theo làm gì?"
"Em cũng muốn đi tìm bạn ấy." Tần Phi Văn cúi đầu, không dám ngẩng lên.
"Em thật sự có thể đi được sao?" Long Thiên nhìn cậu ta, "Nếu sợ như thế, tại sao lại phải chơi bút tiên?"
Tần Phi Văn im lặng.
Long Thiên lại nói: "Đừng theo thầy, bài tập còn chưa làm xong, em làm xong bài đi rồi nói."
"Thầy Long..."
Long Thiên cười: "Thầy nói, em, làm, bài, đi, đã."
Hắn nói chậm rất chậm, Tần Phi Văn ngẩn ngơ, trong lòng đột nhiên vui mừng, nếu như ở trong căn phòng này, liệu có thể trốn tránh vấn đề mà trước giờ cậu không muốn đối mặt hay không?
Nhìn cô gái tóc ngắn đang làm bài bên cạnh, Tần Phi Văn xoay người, đi tới bàn học mình ngồi xuống, lấy đề vật lý ra bắt đầu làm.
"Đây mới là việc mà một học sinh nên làm." Long Thiên tán thưởng gật đầu, nhìn lại hai người luân hồi mới vẫn còn đang run rẩy, không để ý đến bọn họ, đi thẳng ra ngoài.
Đặng Hạm đã đi được một chốc, bây giờ Long Thiên ra khỏi lớp, ngoài gió lạnh ra, chẳng thấy thêm một cái gì.
Trên hành lang như có tầng tầng lớp lớp mê cung, xem ra đám chị Dương chỉ đơn thuần là tìm lại được lớp 11-3 chứ không phải hoàn toàn phá hủy quỷ đánh tường.
Long Thiên chậm rãi bước đi trên hành lang, đèn hành lang đã tắt, tiếng bước chân vang vọng giữa không gian im ắng, hắn lên tầng ba, vào phòng 307, đi tới cạnh bàn làm việc của mình, lấy từ ngăn kéo ra một cục nam châm, một cái lăng kính tán sắc, những thứ này đều là dụng cụ bình thường cần dùng khi dạy học.
Lấy đồ xong, hắn chậm rãi viết trên giáo án một dòng chữ: Chú ý đốc xúc học sinh học sinh hoàn thành bài tập, phát hiện có tình huống ham chơi không làm bài.
Làm xong hết thảy, tầm mắt hắn dừng trên ống đựng bút phút chốc, ở đó đáng ra là có Chủ Thần, nhưng đã bị chị Dương cầm đi.
Có khả năng bọn họ khá có tình cảm với căn phòng này, có thể thấy bọn họ ở đây khá lâu, đồ của giáo viên để trên bàn ít nhiều bị di chuyển, bọn họ cũng không thèm dọn lại như cũ, trên đất còn rải rác cả bài thi.
Long Thiên cúi người nhặt bài thi lên, đặt lại lên bàn giáo viên bên cạnh, sau mới ra khỏi phòng giáo viên, chậm rãi xuống lầu.
Ngoài kia đen thui, Long Thiên cũng không đi bật đèn, mà đi xuống tận tầng dưới cùng.
Vừa nãy có bảy người ra ngoài, phạm vi của phòng học không lớn, chỉ có từ lầu ba xuống lầu một, mà Long Thiên không thấy bóng dáng của bất cứ ai, cũng không nghe thấy tiếng bước chân hay một tiếng động nào, chắc là bọn họ lại lạc đường lần nữa trong tòa nhà này rồi.
Đương nhiên, quỷ đánh tường hoàn toàn chẳng có tác dụng gì với hắn, năng lực nhận biết của linh hồn hắn đứng trên hết thảy người luân hồi, không gian chẳng qua cũng là đồ chơi trong tay hắn. Không gian gấp khúc dưới con mắt hắn, cũng chỉ như mê cung cấp thấp mà thôi, còn chẳng cần cố sức tìm cửa ra, mà vẫn có thể đến được nơi cần đến.
Ở góc hành lang lầu một, có tiếng khóc trầm thấp truyền đến, đó là Đặng Hạm mới từ trong lớp học chạy ra, ở bên người cô, có một cô bé nửa trong suốt, là Đinh Tư Nhân bị hắn bắt được lúc trước.
Đinh Tư Nhân lúc này không hề xõa tóc xuống, cô bé cột tóc đuôi ngựa, nhìn có mấy phần hoạt bát đáng yêu, nếu như không phải nửa trong suốt, thì cô bé này hẳn phải được rất nhiều người yêu thích.
Đặng Hạm ở bên này cũng buộc tóc đuôi ngựa, độ cong giống hệt với Đinh Tư Nhân, ngay cả đội dài cũng giống, mới nhìn, có lẽ sẽ nhầm tưởng rằng họ là chị em sinh đôi.
Đinh Tư Nhân ngồi bên cạnh, nghiêng đầu nhìn Đặng Hạm khóc, cô bé đưa tay ra, như là muốn lau nước mắt trên mặt bạn mình, nhưng cứ do dự mãi.
Nghe thấy tiếng bước chân, Đinh Tư Nhân cả kinh, lập tức trốn vào trong tường, mà Đặng Hạm lại ngẩng đầu lên, nước mắt mơ hồ nhìn hắn, lùi về phía góc tường.
Long Thiên đưa cho cô một tờ giấy, Đặng Hạm ngẩng đầu, nhìn Long Thiên đang nghiêm túc, trong mắt phản xạ lại ánh sáng lạnh, cứ như một giây sau sẽ dạy dỗ người ta, sửng sốt hai giây, cô mới nhận giấy, nhỏ giọng nói: "Thầy Long, em... Em không yêu sớm, hơn nữa... Em hoàn toàn không nghĩ đến có thể gọi ra bút tiên thật, em còn nghĩ đây chỉ là một trò chơi mà thôi."
"Thầy không quan tâm chuyện đó, thầy không phải giáo viên chủ nhiệm, không quản những thứ như vậy." Long Thiên đứng trước mặt cô, bài tập vật lý em làm xong chưa? Nghe hiểu động lực học chưa?"
Đặng Hạm sửng sốt đủ năm giây, lúc này mới dùng một chữ để thể hiện cảm xúc của mình: "A?"
"Không hiểu?"
"Không không không, hiểu ạ." Đặng Hạm vội vàng nói, "Bài thi em làm một nửa rồi, còn mấy chỗ điền thì em chưa làm, em... Cái này em làm cũng nhanh thôi!"
Quả thực có thể làm xong rất nhanh, bài giải thường thì rất dễ nhìn ra có chép bài của bạn hay không, còn bài điền thì khác, bài này lại cần sự quyết định của bản thân!
Long Thiên không để ý đến cô có ý định gì, liền nói: "Em làm vậy là không được, lần sau trước khi chơi phải làm bài tập cho xong, làm xong mới được chơi, không thì sau này sẽ dưỡng thành một thói quen hết sức đáng sợ, em có biết chứng khất lần không..."
Một loạt tiếng bước chân truyền đến, tiếp theo là tiếng dây xích xé gió, Long Thiên chếch người, dây xích đâm vào tường, tạo ra một tiếng vang thật lớn.
"Quả nhiên anh có vấn đề." Chị Dương lạnh lùng nhìn.
Long Thiên kéo Đặng Hạm lên, nhìn chị Dương: "Tôi chỉ là một giáo viên cấp ba, có thể có vấn đề gì?"
"Một giáo viên cấp ba bình thường có thể tìm được người trước bọn tôi? Một giáo viên cấp ba bình thường có thể thoát khỏi quỷ đánh tường?? Bây giờ thì những người khác cũng bắt đầu nghi ngờ.
Long Thiên âm thầm liếc mắt nhìn túi áo của chị Dương, hoặc nói đúng hơn là âm thầm nhìn Chủ Thần, lúc này mới làm vẻ kinh ngạc: "Các người lạc trong hành lang, hành lang này làm gì có chỗ nào đặc biệt, chẳng qua nhìn không kĩ thì nó giống mê cung thôi."
Chị Dương cười lạnh: "Nhìn không kĩ?"
Long Thiên mỉm cười nói: "Đúng, các người cảm thấy không ra ngoài được, vậy là các ngươi bị lừa rồi, đây chẳng qua là nguyên lý chiết xạ, chẳng có cái gì gọi là quỷ đánh tường cả, các ngươi biết ảo ảnh không? Đó chính là do nguyên lí chiết xạ tạo thành, chiếu một hình ảnh nào đó lên bầu trời. Cái này cũng thế, chỉ là có thứ gì đó làm ánh sáng bị gấp khúc, chỉ cần các người tìm được nguồn sáng, là có thể thoải mái thoát khỏi quỷ đánh thường."
Nói xong, hắn còn bỏ thêm mấy chữ: "Tin tôi, tôi là giáo viên vật lý."
Nam đeo kính nói: "Các người mời bút tiên ở đây?"
Nữ sinh co rúm lại một chút, nhìn thấy ở đây có nhiều người như vậy, bất lực nhìn về phía nam sinh, nam sinh cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Phải."
"Đừng sợ." Long Thiên ngồi cạnh cô bé, nhìn cô, "Có chuyện gì xảy ra, nói với thầy, bọn họ đến để giúp mình."
Có lẽ là giọng của hắn quá dịu dàng, nữ sinh chần chờ phút chốc, chậm rãi nói: "Bọn em đến tìm bạn cũ, bạn của chúng em nhảy lầu, bọn em muốn gặp lại bạn ấy chút thôi..."
Nữ sinh nói chuyện không rõ ràng, chỉ nói sau khi bọn họ chơi bút tiên, một bạn chuyển trường, một bạn học nhảy lầu, bọn họ muốn gặp lại bạn mình, nên chơi bút tiên trong lớp học.
Bởi vì cấp ba của bọn họ một lớp sẽ ngồi cả ba năm, không đổi phòng như những trường cấp ba khác, cho nên bọn họ cứ ngồi trong lớp của mình để bắt đầu hỏi bút tiên thôi.
Nam đeo kính phân tích: "Thế thì sẽ có hai bút tiên, một là Cao Nhạc Du, một là Đinh Tư Nhân, chắc hẳn sau khi chuyển trường Cao Nhạc Du bị bút tiên giết."
Nam sinh nhỏ người bổ sung: "Không, bút tiên không phải bị giết, mà hắn tự sát!"
Học sinh nam bỗng ngẩng đầu lên: "Tự sát? Tại sao cậu ấy lại tự sát!"
"Cậu tên là Tần Phi Văn đúng không?" Nhỏ con hỏi nam sinh.
Nam sinh gật đầu.
"Vậy thì đúng rồi." Nhỏ con nói, "Tôi đoán hắn ta tự sát là có liên quan với cậu, có lẽ cậu mới là biện pháp để đối phó với hắn ta."
Tần Phi Văn lùi một bước, lẩm bẩm nói: "Liên quan tới tôi?"
Nam sinh nhỏ con nghiêng đầu nhìn cậu ra: "Chẳng phải các người là người yêu của nhau sao?"
"Người yêu?" Nữ sinh trợn to mắt, "Tần Phi Văn... Các cậu... Ha ha ha ha, tôi còn tưởng Tư Tư vì cãi nhau với tôi không thông nên mới, được, thực sự quá được!"
Nữ sinh lao ra ngoài, chị Dương muốn ngăn, mà nhỏ người đã kịp thời cản lại, lạnh lùng nói: "Theo cùng, có thể cô ta dẫn được bút tiên ra."
"Chẳng phải chỗ này là nơi..."
Chị Dương còn chưa nói hết, Trình Hiên đã đuổi theo, những người còn lại xem xét tình hình, cũng hiểu nên làm gì, đi theo hết.
Trong mắt nhỏ người có mấy phần tàn nhẫn: "Ngồi chờ chết, không bằng chủ động ra tay."
"Các người..." Tần Phi Văn nhìn những người đuổi theo ra ngoài, tay chân run rẩy, "Chẳng phải các người tới để giúp hay sao, thầy Long, thầy..."
Cậu vừa quay đầu, đã thấy Long Thiên bình tĩnh ngồi trên bục giảng dùng máy tính, rất nhanh, loa phòng học vang lên chú đại bi.
Đại đa số người đều đuổi theo, chỉ có hai tên nhát gan còn ở lại, chỗ này có đèn chiếu, thoạt nhìn khiến người khác yên tâm, thêm nữa vừa nãy ngoài hành lang xuất hiện hiện tượng quỷ đánh tường, bọn họ không dám bước chân ra thêm lần nữa.
Em gái tóc ngắn cũng không nhúc nhích, hình như cô đang tập trung làm bài, nghe thấy chú đại bi ngòi bút chỉ hơi dùng một chút, sau đó lại bình tĩnh viết tiếp.
Long Thiên cài lặp lại một bài, cười cười: "Sao vậy?"
Tần Phi Văn khó giải thích được tại sao bên cạnh thầy Long lại có cảm giác an toàn, cậu cố lấy dũng khí: "Thầy Long, có thể đi tìm Đặng Hạm được không ạ?"
Đặng Hạm là tên nữ sinh vừa chạy ra ngoài, Long Thiên gật đầu: "Thầy đi tìm."
Tần Phi Văn run lập cập muốn cùng hắn ra.
Long Thiên quay đầu lại nói: "Em đi theo làm gì?"
"Em cũng muốn đi tìm bạn ấy." Tần Phi Văn cúi đầu, không dám ngẩng lên.
"Em thật sự có thể đi được sao?" Long Thiên nhìn cậu ta, "Nếu sợ như thế, tại sao lại phải chơi bút tiên?"
Tần Phi Văn im lặng.
Long Thiên lại nói: "Đừng theo thầy, bài tập còn chưa làm xong, em làm xong bài đi rồi nói."
"Thầy Long..."
Long Thiên cười: "Thầy nói, em, làm, bài, đi, đã."
Hắn nói chậm rất chậm, Tần Phi Văn ngẩn ngơ, trong lòng đột nhiên vui mừng, nếu như ở trong căn phòng này, liệu có thể trốn tránh vấn đề mà trước giờ cậu không muốn đối mặt hay không?
Nhìn cô gái tóc ngắn đang làm bài bên cạnh, Tần Phi Văn xoay người, đi tới bàn học mình ngồi xuống, lấy đề vật lý ra bắt đầu làm.
"Đây mới là việc mà một học sinh nên làm." Long Thiên tán thưởng gật đầu, nhìn lại hai người luân hồi mới vẫn còn đang run rẩy, không để ý đến bọn họ, đi thẳng ra ngoài.
Đặng Hạm đã đi được một chốc, bây giờ Long Thiên ra khỏi lớp, ngoài gió lạnh ra, chẳng thấy thêm một cái gì.
Trên hành lang như có tầng tầng lớp lớp mê cung, xem ra đám chị Dương chỉ đơn thuần là tìm lại được lớp 11-3 chứ không phải hoàn toàn phá hủy quỷ đánh tường.
Long Thiên chậm rãi bước đi trên hành lang, đèn hành lang đã tắt, tiếng bước chân vang vọng giữa không gian im ắng, hắn lên tầng ba, vào phòng 307, đi tới cạnh bàn làm việc của mình, lấy từ ngăn kéo ra một cục nam châm, một cái lăng kính tán sắc, những thứ này đều là dụng cụ bình thường cần dùng khi dạy học.
Lấy đồ xong, hắn chậm rãi viết trên giáo án một dòng chữ: Chú ý đốc xúc học sinh học sinh hoàn thành bài tập, phát hiện có tình huống ham chơi không làm bài.
Làm xong hết thảy, tầm mắt hắn dừng trên ống đựng bút phút chốc, ở đó đáng ra là có Chủ Thần, nhưng đã bị chị Dương cầm đi.
Có khả năng bọn họ khá có tình cảm với căn phòng này, có thể thấy bọn họ ở đây khá lâu, đồ của giáo viên để trên bàn ít nhiều bị di chuyển, bọn họ cũng không thèm dọn lại như cũ, trên đất còn rải rác cả bài thi.
Long Thiên cúi người nhặt bài thi lên, đặt lại lên bàn giáo viên bên cạnh, sau mới ra khỏi phòng giáo viên, chậm rãi xuống lầu.
Ngoài kia đen thui, Long Thiên cũng không đi bật đèn, mà đi xuống tận tầng dưới cùng.
Vừa nãy có bảy người ra ngoài, phạm vi của phòng học không lớn, chỉ có từ lầu ba xuống lầu một, mà Long Thiên không thấy bóng dáng của bất cứ ai, cũng không nghe thấy tiếng bước chân hay một tiếng động nào, chắc là bọn họ lại lạc đường lần nữa trong tòa nhà này rồi.
Đương nhiên, quỷ đánh tường hoàn toàn chẳng có tác dụng gì với hắn, năng lực nhận biết của linh hồn hắn đứng trên hết thảy người luân hồi, không gian chẳng qua cũng là đồ chơi trong tay hắn. Không gian gấp khúc dưới con mắt hắn, cũng chỉ như mê cung cấp thấp mà thôi, còn chẳng cần cố sức tìm cửa ra, mà vẫn có thể đến được nơi cần đến.
Ở góc hành lang lầu một, có tiếng khóc trầm thấp truyền đến, đó là Đặng Hạm mới từ trong lớp học chạy ra, ở bên người cô, có một cô bé nửa trong suốt, là Đinh Tư Nhân bị hắn bắt được lúc trước.
Đinh Tư Nhân lúc này không hề xõa tóc xuống, cô bé cột tóc đuôi ngựa, nhìn có mấy phần hoạt bát đáng yêu, nếu như không phải nửa trong suốt, thì cô bé này hẳn phải được rất nhiều người yêu thích.
Đặng Hạm ở bên này cũng buộc tóc đuôi ngựa, độ cong giống hệt với Đinh Tư Nhân, ngay cả đội dài cũng giống, mới nhìn, có lẽ sẽ nhầm tưởng rằng họ là chị em sinh đôi.
Đinh Tư Nhân ngồi bên cạnh, nghiêng đầu nhìn Đặng Hạm khóc, cô bé đưa tay ra, như là muốn lau nước mắt trên mặt bạn mình, nhưng cứ do dự mãi.
Nghe thấy tiếng bước chân, Đinh Tư Nhân cả kinh, lập tức trốn vào trong tường, mà Đặng Hạm lại ngẩng đầu lên, nước mắt mơ hồ nhìn hắn, lùi về phía góc tường.
Long Thiên đưa cho cô một tờ giấy, Đặng Hạm ngẩng đầu, nhìn Long Thiên đang nghiêm túc, trong mắt phản xạ lại ánh sáng lạnh, cứ như một giây sau sẽ dạy dỗ người ta, sửng sốt hai giây, cô mới nhận giấy, nhỏ giọng nói: "Thầy Long, em... Em không yêu sớm, hơn nữa... Em hoàn toàn không nghĩ đến có thể gọi ra bút tiên thật, em còn nghĩ đây chỉ là một trò chơi mà thôi."
"Thầy không quan tâm chuyện đó, thầy không phải giáo viên chủ nhiệm, không quản những thứ như vậy." Long Thiên đứng trước mặt cô, bài tập vật lý em làm xong chưa? Nghe hiểu động lực học chưa?"
Đặng Hạm sửng sốt đủ năm giây, lúc này mới dùng một chữ để thể hiện cảm xúc của mình: "A?"
"Không hiểu?"
"Không không không, hiểu ạ." Đặng Hạm vội vàng nói, "Bài thi em làm một nửa rồi, còn mấy chỗ điền thì em chưa làm, em... Cái này em làm cũng nhanh thôi!"
Quả thực có thể làm xong rất nhanh, bài giải thường thì rất dễ nhìn ra có chép bài của bạn hay không, còn bài điền thì khác, bài này lại cần sự quyết định của bản thân!
Long Thiên không để ý đến cô có ý định gì, liền nói: "Em làm vậy là không được, lần sau trước khi chơi phải làm bài tập cho xong, làm xong mới được chơi, không thì sau này sẽ dưỡng thành một thói quen hết sức đáng sợ, em có biết chứng khất lần không..."
Một loạt tiếng bước chân truyền đến, tiếp theo là tiếng dây xích xé gió, Long Thiên chếch người, dây xích đâm vào tường, tạo ra một tiếng vang thật lớn.
"Quả nhiên anh có vấn đề." Chị Dương lạnh lùng nhìn.
Long Thiên kéo Đặng Hạm lên, nhìn chị Dương: "Tôi chỉ là một giáo viên cấp ba, có thể có vấn đề gì?"
"Một giáo viên cấp ba bình thường có thể tìm được người trước bọn tôi? Một giáo viên cấp ba bình thường có thể thoát khỏi quỷ đánh tường?? Bây giờ thì những người khác cũng bắt đầu nghi ngờ.
Long Thiên âm thầm liếc mắt nhìn túi áo của chị Dương, hoặc nói đúng hơn là âm thầm nhìn Chủ Thần, lúc này mới làm vẻ kinh ngạc: "Các người lạc trong hành lang, hành lang này làm gì có chỗ nào đặc biệt, chẳng qua nhìn không kĩ thì nó giống mê cung thôi."
Chị Dương cười lạnh: "Nhìn không kĩ?"
Long Thiên mỉm cười nói: "Đúng, các người cảm thấy không ra ngoài được, vậy là các ngươi bị lừa rồi, đây chẳng qua là nguyên lý chiết xạ, chẳng có cái gì gọi là quỷ đánh tường cả, các ngươi biết ảo ảnh không? Đó chính là do nguyên lí chiết xạ tạo thành, chiếu một hình ảnh nào đó lên bầu trời. Cái này cũng thế, chỉ là có thứ gì đó làm ánh sáng bị gấp khúc, chỉ cần các người tìm được nguồn sáng, là có thể thoải mái thoát khỏi quỷ đánh thường."
Nói xong, hắn còn bỏ thêm mấy chữ: "Tin tôi, tôi là giáo viên vật lý."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook