Quả Nhiên Bài Tập Vẫn Quá Ít
-
Chương 23: Bị thương
Nửa đêm.
Biệt thự của Nam Cung Uyên đột nhiên phát ra một tiếng vang kinh thiên động địa, biệt thự nằm trong khu tấc đất tấc vàng của trung tâm thành phố cứ thế mà sụp!
Tiếng vang tuy lớn, có không ít người đến đó kiểm tra, mà điều làm người ta vừa vui mừng vừa ngạc nhiên đó là không có ai chết cả, thậm chí bị thương cũng chỉ có duy nhất một người, đó chính là chủ căn biệt thự Nam Cung Uyên.
Nam Cung Uyên bị đưa đến bệnh viện tư nhân cả đêm, dưới tình huống được vô số người vây quanh đưa vào phòng bệnh, đầu hắn bị đập, tuy không hủy dung, mà có biểu hiện não chấn động nhẹ.
Chút vấn đề nhỏ thế làm Nam Cung Uyên hoa mắt váng đầu, muốn nôn, hắn muốn bò lên lại bị nhân viên y tế cản trở lại... Làm tổng giám đốc của tập đoàn Kim Vũ, dù hắn không quý thân thể mình, người khác cũng không dám không yêu, cho nên dù hắn gặp vấn đề không lớn, cũng phải nằm viện quan sát... Ít cũng phải một tuần!
Hôm ấy Từ Du Du vừa tan học, liền bị người ta cản lại, cản cô nhóc chính là Tony.
Dưới mắt Tony có vành đen nhàn nhạt, rõ ràng là do chuyện biệt thự bỗng nhiên sụp mà không ngủ nguyên đêm, ngày hôm nay đã mệt nhọc chạy đến trường cản Từ Du Du lại.
"Từ tiểu thư, ngày hôm qua boss xảy ra chút chuyện, bị thương, hiện đang nằm viện, cậu ấy rất muốn gặp cô."
Từ Du Du nhíu mày, ấn tượng của cô với Nam Cung Uyên cũng không tốt, mà lúc này thì vẫn phải tỏ ra quan tâm một chút: "Bị thương ở đâu? Có chết được không?"
"Không nguy hiểm cho tính mạng," Tony đáp, "Nhưng bác sĩ để cậu ấy nằm viện một tuần, chắc tiểu thư cũng biết, cậu ấy rất nhớ tiểu thư."
"Xin lỗi." Từ Du Du phất tay một cái, nếu sắp chết cô còn có thể ban phát chút lòng tốt bụng, "Tôi phải về nhà không rảnh."
Tony vội giữ tay Từ Du Du lại, vội vàng nói: "Từ tiểu thư!"
Từ Du Du quay đầu lại nhìn hắn, đang nghĩ xem có nên đánh tên này một trận hay không.
"Anh định làm gì chị Du?" Đột nhiên có tiếng của một người thanh niên phát ra từ trong bóng tối, xuất hiện đầu tiên là tàn thuốc chớp sáng, sau đó là một cậu trai nhuộm đầu vàng, khó chịu nhìn Tony, phía sau cậu ta còn có thêm mấy thiếu niên nữa.
"Chị Tiểu Du bảo là phải về, ông anh điếc tai phải không?" Một thiếu niên khác hung ác lên tiếng.
Không phải Tony không biết đánh nhau, nhưng mà bên kia nhiều người hơn, cân nhắc một chút, hắn đành phải thả Từ Du Du ra, mà cũng không định cứ thế mà bỏ qua: "Từ tiểu thư, tôi hi vọng cô bớt chút thời gian đến gặp boss."
"Không đi." Từ Du Du chỉ cảm thấy người này thật quá sức phiền, thấy Tony vừa thả tay ra cô đã cất bước về nhà.
"Từ tiểu thư!"
Từ Du Du làm bộ như không nghe thấy tiếng Tony, lấy một gói thuốc lá từ trong cặp ra ném cho đàn em, gật đầu nói: "Hôm nay có việc, tự do hoạt động đi."
"Cảm ơn chị Tiểu Du." Tên nhóc đầu vàng dẫn đội nhận điếu thuốc, cười vui vẻ cùng đám bạn đi mất.
Từ Du Du sờ sờ túi tiền, thở dài trong lòng, làm chị đại quả thực chẳng phải chuyện dễ, cô sắp cạn túi rồi.
Trước đây còn thấy làm chị đại là một điều gì đó vừa uy vừa ngầu, không người nào dám bắt nạt, chờ đến lúc cô làm được chức này, lại phát hiện ra không tiền thì nửa bước khó đi, cơ bản thì sẽ chẳng có ai nghe cô, để cô sai bọn họ đi thu tiền của các bạn khác thì không ổn, hơn nữa lại còn phải đi học, nhân sinh quả thực gian nan.
Về đến nhà, Từ Du Du uể oải chào bà ngoại, rửa qua mặt một cái là nằm luôn lên giường, cô quá sức mệt tim.
Lúc này Long Thiên cũng vừa về đến nhà, hắn mở tivi xem phim truyền hình máu chó, mà lực chú ý lại rơi hết xuống nhà Nam Cung.
Bắt đầu từ đêm qua lúc nhà Nam Cung sụp, hắn đã chú ý tới bên đó, phát hiện tình hình của Nam Cung Uyên ổn định rồi, hắn lại phát hiện phản ứng đầu tiên của người này không phải là hỏi xem tại sao nhà lại sụp, mà lại muốn gặp Từ Du Du.
Lúc nào thì bọn họ có tình cảm sâu nặng như thế?
Nhưng mà cũng may, Từ Du Du từ chối lời đề nghị của Tony, xem chừng đây vẫn chỉ là mong muốn đơn phương của Nam Cung Uyên mà thôi.
Không... Long Thiên nhìn Tony, nên nói là mong muốn đơn phương của thuộc hạ Nam Cung Uyên mới đúng.
Long Thiên lười biếng động ngón tay, chỉ nhẹ nhàng như chạm mặt nước, một vòng gợn sóng bắt đầu từ tay hắn lan ra, sau liền biến mất không thấy tăm hơi.
Tony không ngủ nguyên đêm, bây giờ lái xe quay về bệnh viện nhà Nam Cung Uyên, chỉ thấy sức lực toàn thân như bị hút cạn, mí mắt càng ngày càng nặng, đang lái xe, hắn đột nhiên ngủ.
Nhưng giấc ngủ này chỉ có vài giây, một khúc ngoặt lại xuất hiện phía trước, hắn vẫn chưa mở mắt, liền tông thẳng vào lan can, bất tỉnh nhân sự.
Tiếp theo là?
Long Thiên ngáp một cái, nhìn đồng hồ, mười một giờ.
Hình như là đến giờ đi ngủ rồi?
Hắn xem phim truyền hình nhạt nhẽo, cầm điện thoại di động lên, gọi điện.
Ngày hôm sau, Nam Cung Uyên vẫn còn ở bệnh viện nhận được thông báo trợ thủ đắc lực của mình gặp tai nạn xe phải nằm viện, cũng may không bị thương nghiêm trọng, nằm viện hai ngày quan sát là được, sau đó hắn liền nhận được thông báo từ công ty, nói là cục thuế đến, bởi có người tố cáo công ty bọn họ trốn thuế.
Lần này bệnh viện cũng không ngăn được hắn, Tony còn nằm trên giường bệnh, mà hắn còn hoạt động được, liền tự thân đi xử lí, bận trước bận sau ở công ty mất mấy ngày, sau đó lại bắt tay bào điều tra nguyên nhân biệt thự bỗng nhiên sụp, hoàn toàn không còn hơi sức đâu đi quan tâm đến những chuyện khác.
Kỳ thực Nam Cung Uyên cũng thấy có chút quái quái, chẳng qua chỉ ít đi một Tony mà thôi, sao đột nhiên lại trở nên bận rộn như vậy?
Mấy ngày này cuộc sống của Từ Du Du vẫn cứ trôi qua như cũ, mỗi ngày vào học rồi lại tan học, học tiết toán mà đầu óc lại chạy sang môn khác.
Có đôi lúc cô sẽ nhớ tới Nam Cung Uyên, tuy rằng nói là không thèm quan tâm tới Nam Cung Uyên, nhưng trong lòng vẫn có chút để ý đến người vừa đẹp trai vừa giàu có đó, mặc dù Nam Cung Uyên có bệnh thần kinh mà đối xử với cô rất tốt,
Liệu có nên đi thăm hắn hay không đây?
Từ Du Du nhìn bài thi toán mới tinh được phát trên bàn.
Tính tính một lúc, ai thèm quan tâm tới hắn ta, bài tập vẫn chưa làm xong đây trời ơi!!
Trong lúc Nam Cung Uyên bận rộn, hắn đột nhiên nhớ ra là mình đã quên mất một chuyện, đó chính là chuyện Từ Du Du chuyển trường.
Chuyện này vốn để Tony đi làm, mà bây giờ Tony ở bện viện, vậy thì cũng chỉ còn cách hắn tự mình đi hỏi, nhưng mà thủ tục chuyển trường làm sao làm?
"Boss, đây là kết quả điều tra mới nhất." Một nữ thư kí bước vào văn phòng, đem một phần tài liệu đặt lên bàn Nam Cung Uyên, cung kính lùi ra.
"Chờ đã." Nam Cung Uyên gọi lại cô, "Cô tên gì?"
Trước giờ đều do Tony làm trợ thủ, quả thật là Nam Cung Uyên cũng chưa từng để ý đến những người dưới trướng Tony.
Thư kí đẩy kính một cái: "Tôi tên là Lâm Nhan."
"Lâm Nhan." Nam Cung Uyên nghiêm mặt nói, "Tôi có chuyện giao cho cô đây."
Lâm Nhan lập tức cung kính, trực giác nói cho cô biết đây là một chuyện lớn, là loại mà trước đây chỉ giao cho Tony làm, nếu như cô làm tốt, chắc chắn năng lực của mình sẽ được khẳng định.
Nam Cung Uyên nói: "Cô giúp một học sinh trung học làm thủ tục chuyển trường, tư liệu tôi sẽ chuyển cho cô sau."
Lâm Nhan sững sờ, chuyện này... Việc này là việc kiểu gì vậy?
Mà Nam Cung Uyên là lãnh đạo trực tiếp của cô, hơn nữa còn là boss lớn của công ti, tất nhiên là sao cô lại dám chối từ, đành phải đồng ý.
Làm một thư kí của tổng giám đốc tập đoàn không biết làm những gì mà xuyên cả quốc gia, Lâm Nhan vô cùng có tính chuyên nghiệp, nhận được nhiệm vụ từ boss, cô liền bắt tay vào làm không nghỉ, nhưng mà chờ cô xem xong tư liệu của Từ Du Du, rốt cuộc không kìm được biểu cảm, chỉ cảm thấy thế giới này hết sức ly kì.
Là cô có vấn đề hay là boss nhà cô có vấn đề?
Hơn nữa người này không hề muốn chuyển trường, cô lại không quen không biết Từ Du Du, phải làm sao mới giải quyết được chuyện này bây giờ?
Trong lòng Lâm Nham bày ra khuôn mặt đang gào thét, cô quyết định đi tìm giáo viên chủ nhiệm của Từ Du Du nói chuyện một lần.
Ít nhất thì vẫn là thư kí của Nam Cung Uyên, Lâm Nhan tự an ủi trong lòng như vậy, hi vọng tên của tậm đoàn Kim Vũ có chút tác dụng, để vị giáo viên này giúp đỡ thuyết phục Từ Du Du chuyển trường.
Biệt thự của Nam Cung Uyên đột nhiên phát ra một tiếng vang kinh thiên động địa, biệt thự nằm trong khu tấc đất tấc vàng của trung tâm thành phố cứ thế mà sụp!
Tiếng vang tuy lớn, có không ít người đến đó kiểm tra, mà điều làm người ta vừa vui mừng vừa ngạc nhiên đó là không có ai chết cả, thậm chí bị thương cũng chỉ có duy nhất một người, đó chính là chủ căn biệt thự Nam Cung Uyên.
Nam Cung Uyên bị đưa đến bệnh viện tư nhân cả đêm, dưới tình huống được vô số người vây quanh đưa vào phòng bệnh, đầu hắn bị đập, tuy không hủy dung, mà có biểu hiện não chấn động nhẹ.
Chút vấn đề nhỏ thế làm Nam Cung Uyên hoa mắt váng đầu, muốn nôn, hắn muốn bò lên lại bị nhân viên y tế cản trở lại... Làm tổng giám đốc của tập đoàn Kim Vũ, dù hắn không quý thân thể mình, người khác cũng không dám không yêu, cho nên dù hắn gặp vấn đề không lớn, cũng phải nằm viện quan sát... Ít cũng phải một tuần!
Hôm ấy Từ Du Du vừa tan học, liền bị người ta cản lại, cản cô nhóc chính là Tony.
Dưới mắt Tony có vành đen nhàn nhạt, rõ ràng là do chuyện biệt thự bỗng nhiên sụp mà không ngủ nguyên đêm, ngày hôm nay đã mệt nhọc chạy đến trường cản Từ Du Du lại.
"Từ tiểu thư, ngày hôm qua boss xảy ra chút chuyện, bị thương, hiện đang nằm viện, cậu ấy rất muốn gặp cô."
Từ Du Du nhíu mày, ấn tượng của cô với Nam Cung Uyên cũng không tốt, mà lúc này thì vẫn phải tỏ ra quan tâm một chút: "Bị thương ở đâu? Có chết được không?"
"Không nguy hiểm cho tính mạng," Tony đáp, "Nhưng bác sĩ để cậu ấy nằm viện một tuần, chắc tiểu thư cũng biết, cậu ấy rất nhớ tiểu thư."
"Xin lỗi." Từ Du Du phất tay một cái, nếu sắp chết cô còn có thể ban phát chút lòng tốt bụng, "Tôi phải về nhà không rảnh."
Tony vội giữ tay Từ Du Du lại, vội vàng nói: "Từ tiểu thư!"
Từ Du Du quay đầu lại nhìn hắn, đang nghĩ xem có nên đánh tên này một trận hay không.
"Anh định làm gì chị Du?" Đột nhiên có tiếng của một người thanh niên phát ra từ trong bóng tối, xuất hiện đầu tiên là tàn thuốc chớp sáng, sau đó là một cậu trai nhuộm đầu vàng, khó chịu nhìn Tony, phía sau cậu ta còn có thêm mấy thiếu niên nữa.
"Chị Tiểu Du bảo là phải về, ông anh điếc tai phải không?" Một thiếu niên khác hung ác lên tiếng.
Không phải Tony không biết đánh nhau, nhưng mà bên kia nhiều người hơn, cân nhắc một chút, hắn đành phải thả Từ Du Du ra, mà cũng không định cứ thế mà bỏ qua: "Từ tiểu thư, tôi hi vọng cô bớt chút thời gian đến gặp boss."
"Không đi." Từ Du Du chỉ cảm thấy người này thật quá sức phiền, thấy Tony vừa thả tay ra cô đã cất bước về nhà.
"Từ tiểu thư!"
Từ Du Du làm bộ như không nghe thấy tiếng Tony, lấy một gói thuốc lá từ trong cặp ra ném cho đàn em, gật đầu nói: "Hôm nay có việc, tự do hoạt động đi."
"Cảm ơn chị Tiểu Du." Tên nhóc đầu vàng dẫn đội nhận điếu thuốc, cười vui vẻ cùng đám bạn đi mất.
Từ Du Du sờ sờ túi tiền, thở dài trong lòng, làm chị đại quả thực chẳng phải chuyện dễ, cô sắp cạn túi rồi.
Trước đây còn thấy làm chị đại là một điều gì đó vừa uy vừa ngầu, không người nào dám bắt nạt, chờ đến lúc cô làm được chức này, lại phát hiện ra không tiền thì nửa bước khó đi, cơ bản thì sẽ chẳng có ai nghe cô, để cô sai bọn họ đi thu tiền của các bạn khác thì không ổn, hơn nữa lại còn phải đi học, nhân sinh quả thực gian nan.
Về đến nhà, Từ Du Du uể oải chào bà ngoại, rửa qua mặt một cái là nằm luôn lên giường, cô quá sức mệt tim.
Lúc này Long Thiên cũng vừa về đến nhà, hắn mở tivi xem phim truyền hình máu chó, mà lực chú ý lại rơi hết xuống nhà Nam Cung.
Bắt đầu từ đêm qua lúc nhà Nam Cung sụp, hắn đã chú ý tới bên đó, phát hiện tình hình của Nam Cung Uyên ổn định rồi, hắn lại phát hiện phản ứng đầu tiên của người này không phải là hỏi xem tại sao nhà lại sụp, mà lại muốn gặp Từ Du Du.
Lúc nào thì bọn họ có tình cảm sâu nặng như thế?
Nhưng mà cũng may, Từ Du Du từ chối lời đề nghị của Tony, xem chừng đây vẫn chỉ là mong muốn đơn phương của Nam Cung Uyên mà thôi.
Không... Long Thiên nhìn Tony, nên nói là mong muốn đơn phương của thuộc hạ Nam Cung Uyên mới đúng.
Long Thiên lười biếng động ngón tay, chỉ nhẹ nhàng như chạm mặt nước, một vòng gợn sóng bắt đầu từ tay hắn lan ra, sau liền biến mất không thấy tăm hơi.
Tony không ngủ nguyên đêm, bây giờ lái xe quay về bệnh viện nhà Nam Cung Uyên, chỉ thấy sức lực toàn thân như bị hút cạn, mí mắt càng ngày càng nặng, đang lái xe, hắn đột nhiên ngủ.
Nhưng giấc ngủ này chỉ có vài giây, một khúc ngoặt lại xuất hiện phía trước, hắn vẫn chưa mở mắt, liền tông thẳng vào lan can, bất tỉnh nhân sự.
Tiếp theo là?
Long Thiên ngáp một cái, nhìn đồng hồ, mười một giờ.
Hình như là đến giờ đi ngủ rồi?
Hắn xem phim truyền hình nhạt nhẽo, cầm điện thoại di động lên, gọi điện.
Ngày hôm sau, Nam Cung Uyên vẫn còn ở bệnh viện nhận được thông báo trợ thủ đắc lực của mình gặp tai nạn xe phải nằm viện, cũng may không bị thương nghiêm trọng, nằm viện hai ngày quan sát là được, sau đó hắn liền nhận được thông báo từ công ty, nói là cục thuế đến, bởi có người tố cáo công ty bọn họ trốn thuế.
Lần này bệnh viện cũng không ngăn được hắn, Tony còn nằm trên giường bệnh, mà hắn còn hoạt động được, liền tự thân đi xử lí, bận trước bận sau ở công ty mất mấy ngày, sau đó lại bắt tay bào điều tra nguyên nhân biệt thự bỗng nhiên sụp, hoàn toàn không còn hơi sức đâu đi quan tâm đến những chuyện khác.
Kỳ thực Nam Cung Uyên cũng thấy có chút quái quái, chẳng qua chỉ ít đi một Tony mà thôi, sao đột nhiên lại trở nên bận rộn như vậy?
Mấy ngày này cuộc sống của Từ Du Du vẫn cứ trôi qua như cũ, mỗi ngày vào học rồi lại tan học, học tiết toán mà đầu óc lại chạy sang môn khác.
Có đôi lúc cô sẽ nhớ tới Nam Cung Uyên, tuy rằng nói là không thèm quan tâm tới Nam Cung Uyên, nhưng trong lòng vẫn có chút để ý đến người vừa đẹp trai vừa giàu có đó, mặc dù Nam Cung Uyên có bệnh thần kinh mà đối xử với cô rất tốt,
Liệu có nên đi thăm hắn hay không đây?
Từ Du Du nhìn bài thi toán mới tinh được phát trên bàn.
Tính tính một lúc, ai thèm quan tâm tới hắn ta, bài tập vẫn chưa làm xong đây trời ơi!!
Trong lúc Nam Cung Uyên bận rộn, hắn đột nhiên nhớ ra là mình đã quên mất một chuyện, đó chính là chuyện Từ Du Du chuyển trường.
Chuyện này vốn để Tony đi làm, mà bây giờ Tony ở bện viện, vậy thì cũng chỉ còn cách hắn tự mình đi hỏi, nhưng mà thủ tục chuyển trường làm sao làm?
"Boss, đây là kết quả điều tra mới nhất." Một nữ thư kí bước vào văn phòng, đem một phần tài liệu đặt lên bàn Nam Cung Uyên, cung kính lùi ra.
"Chờ đã." Nam Cung Uyên gọi lại cô, "Cô tên gì?"
Trước giờ đều do Tony làm trợ thủ, quả thật là Nam Cung Uyên cũng chưa từng để ý đến những người dưới trướng Tony.
Thư kí đẩy kính một cái: "Tôi tên là Lâm Nhan."
"Lâm Nhan." Nam Cung Uyên nghiêm mặt nói, "Tôi có chuyện giao cho cô đây."
Lâm Nhan lập tức cung kính, trực giác nói cho cô biết đây là một chuyện lớn, là loại mà trước đây chỉ giao cho Tony làm, nếu như cô làm tốt, chắc chắn năng lực của mình sẽ được khẳng định.
Nam Cung Uyên nói: "Cô giúp một học sinh trung học làm thủ tục chuyển trường, tư liệu tôi sẽ chuyển cho cô sau."
Lâm Nhan sững sờ, chuyện này... Việc này là việc kiểu gì vậy?
Mà Nam Cung Uyên là lãnh đạo trực tiếp của cô, hơn nữa còn là boss lớn của công ti, tất nhiên là sao cô lại dám chối từ, đành phải đồng ý.
Làm một thư kí của tổng giám đốc tập đoàn không biết làm những gì mà xuyên cả quốc gia, Lâm Nhan vô cùng có tính chuyên nghiệp, nhận được nhiệm vụ từ boss, cô liền bắt tay vào làm không nghỉ, nhưng mà chờ cô xem xong tư liệu của Từ Du Du, rốt cuộc không kìm được biểu cảm, chỉ cảm thấy thế giới này hết sức ly kì.
Là cô có vấn đề hay là boss nhà cô có vấn đề?
Hơn nữa người này không hề muốn chuyển trường, cô lại không quen không biết Từ Du Du, phải làm sao mới giải quyết được chuyện này bây giờ?
Trong lòng Lâm Nham bày ra khuôn mặt đang gào thét, cô quyết định đi tìm giáo viên chủ nhiệm của Từ Du Du nói chuyện một lần.
Ít nhất thì vẫn là thư kí của Nam Cung Uyên, Lâm Nhan tự an ủi trong lòng như vậy, hi vọng tên của tậm đoàn Kim Vũ có chút tác dụng, để vị giáo viên này giúp đỡ thuyết phục Từ Du Du chuyển trường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook