Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi
-
Chương 26: Con gái & Yêu sớm
Edit: Bàn
Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên đứng chờ xe ở trạm xe bus phía ngoài cổng trường, mỗi người đeo một cái cặp sách, trong tay Tống Dã còn cầm một cái túi, bên trong chứa quần áo bẩn của hai người. Khúc Liệu Nguyên tay không, đang nghịch game bắn súng trêи điện thoại.
"Tống Dã." Có một nữ sinh cũng đeo cặp đi ra từ trong trường, gọi Tống Dã một tiếng. Nhỏ cắt tóc ngắn, không quá cao, mắt to, mặt trái xoan trắng bóc.
Khi Khúc Liệu Nguyên thấy nhỏ, là Lâm Miêu, bạn nữ cùng lớp từ tiểu học đến cấp 2 của bọn cậu, trước đây Tống Dã kiểm tra đứng đầu, còn nhỏ luôn kiểm tra đứng thứ 2, bây giờ học chung lớp 1 thực nghiệm với Tống Dã.
Tống Dã lên tiếng chào hỏi với nhỏ. Khúc Liệu Nguyên cười vẫy tay với nhỏ, nói: "Ha lô! Không phát hiện ra tôi à?"
Lâm Miêu rất không nhiệt tình mà: "Khúc Liệu Nguyên."
Khúc Liệu Nguyên chợt nhớ cậu và Lâm Miêu còn có chút "ân oán," hôm chụp ảnh tốt nghiệp đó, Lâm Miêu đưa lưu bút cho cậu viết, Văn Thông ở bên cạnh quấy rối, cuối cùng làm Lâm Miêu tức phát khóc.
Kì thực làm bạn học nhiều năm như vậy, nhất là hiện tại đến trường học mới, Khúc Liệu Nguyên vẫn ít nhiều coi Lâm Miêu như người một nhà, tuy nhỏ biểu hiện lãnh đạm, cậu vẫn chủ động tiếp tục bắt chuyện nói: "Lâm Miêu, bà cắt tóc rồi hả?"
Lâm Miêu ngẩn ra, hình như không ngờ cậu để ý đến việc này, nhấp môi dưới rồi nói: "Đúng vậy."
Khúc Liệu Nguyên lại nói: "Bà cắt ngắn quá, nhìn như giả làm con trai ấy, há há há."
"..." Lâm Miêu liếc mắt nhìn cậu, dứt khoát không nói nữa.
Tống Dã dở khóc dở cười nghĩ thầm, ai, Tiểu Khúc ngốc.
Ngồi xe bus trở về xưởng 407, nhà Lâm Miêu không ở chung trong Gia Chúc Viện với bọn họ, liền tạm biệt tách ra ở trạm xe bus.
Khúc Liệu Nguyên hoàn toàn không nhận ra điều gì, còn nhỏ giọng oán giận với Tống Dã: "Tâm tình con gái sao nhỏ nhen vậy? Chuyện viết lưu bút cho bạn học này qua bao lâu rồi, thế mà nhỏ vẫn ghi hận tớ?"
Tống Dã thuận theo cậu nói: "Tâm tình con gái tương đối nhạy cảm."
Lúc này vừa mới tan tầm, có công chức trong xưởng đi qua, không ít người biết Khúc Liệu Nguyên, cười nói chuyện cùng cậu: "Liệu Nguyên, huấn luyện quân sự xong rồi à? Mặc bộ đồ này trông có tinh thần ghê."
Thực ra Khúc Liệu Nguyên cũng không biết rõ hết mọi người, có người thì biết đại khái ở phòng nào phân xưởng nào, có người thì hoàn toàn không nhớ rõ, đành phải xem tuổi tác mà gọi chú gọi dì gọi anh gọi chị: "Tan tầm rồi? Đi đường về nhà chậm thôi ạ."
Đi vào cổng Gia Chúc Viện thì người nào trong khu cậu cũng biết, chém gió một đường, tình cờ gặp ai cũng nói, chỉ chốc lát sau, người cả khu đã biết Nhất Trung huấn luyện quân sự xong rồi, Khúc Liệu Nguyên và Tống Dã được nghỉ đã quay về.
Về đến nhà, Khúc Liệu Nguyên trước tiên báo cáo chuyện mua điện thoại di động cho Cao Tú Nguyệt, bị Cao Tú Nguyệt gõ trán nói một trận: "Tiểu Dã nói cho con mua, con dám mua thật luôn?!"
Bà cầm tiền đưa cho Tống Dã, Tống Dã sống chết từ chối không muốn, nói là thưởng cho Khúc Liệu Nguyên thi đậu Nhất Trung, Cao Tú Nguyệt nói thưởng cái gì cũng không thể lấy tiền của cháu.
Hai người đẩy tới đẩy lui, Khúc Liệu Nguyên ăn một quả dưa chuột đứng bên cạnh nói: "Mẹ, hai người đừng đẩy nữa, về sau chờ con kiếm tiền rồi con nuôi Tiểu Dã mà."
Cuối cùng Tống Dã tịch thu phần tiền này. Cao Tú Nguyệt thương lượng chuyện khác với Khúc Đại Giang.
Buổi tối, Khúc gia ăn cơm chiều, Khúc Liệu Nguyên ăn cũng không chịu yên miệng, nói với ba mẹ cậu sinh động như thật, cậu bị chủ nhiệm lớp nhắm mắt chỉ một cái làm lớp trưởng thế nào, cậu được cả lớp bầu lên làm chính thức ra sao.
Người một nhà đang vui vẻ hoà thuận.
Văn Thông tới, nói: "Dì Cao, chú Khúc, đang ăn ạ?" Nháy nháy mắt với Khúc Liệu Nguyên, ám chỉ có chuyện hay.
"Ăn xong ngay đây!" Khúc Liệu Nguyên muốn chơi cùng hắn, vội vàng lùa cơm ăn thật nhanh.
Cao Tú Nguyệt mời Văn Thông: "Văn Thông vào nhanh, ngồi xuống ăn chung luôn."
Văn Thông nói: "Cháu ăn ở nhà rồi."
Tống Dã cười cười với hắn, nói: "Văn Thông, Tam Trung cũng huấn luyện quân sự xong rồi à?"
"Hôm qua bọn tôi vừa dạy xong hết." Văn Thông nói, "Ông cũng bị nắng ăn đen rồi."
Hai người tuỳ tiện hàn huyên vài câu.
Sau khi rời xưởng 407 đi học bên ngoài, Tống Dã đối với Văn Thông cùng nhau lớn lên từ nhỏ dường như cũng vô hình trung sinh ra chút hảo cảm, cảm giác hắn không phiền phức như trước nữa.
Khúc Liệu Nguyên ăn cơm xong, bỏ bát xuống, nói: "Anh em đi chơi nào."
Cậu liền vào phòng cùng Văn Thông, Văn Thông đi đằng sau, còn thần thần bí bí đóng cửa phòng lại.
Tống Dã liếc cửa phòng, một chút hảo cảm trong lòng đối với Văn Thông vèo một cái bay sạch.
Văn Thông yêu sớm rồi!
Khúc Liệu Nguyên kinh ngạc: "Huấn luyện quân sự tổng cộng có một tuần, mày liền... mày liền... Mày làm cái gì thế anh Thông?"
Văn Thông mặt dày cũng hiếm thấy có lúc xấu hổ, nói: "Mày nói nhỏ thôi, ba mẹ mày mà nghe thấy, lát nữa nói cho mẹ tao là tao chết luôn."
Khúc Liệu Nguyên cảm thấy yêu sớm không tốt lắm, nhưng mà lại rất hiếu kì, muốn biết chi tiết chuyện Văn Thông yêu sớm: "Là bạn học mới Tam Trung của mày à?"
Văn Thông gật đầu, lấy điện thoại ra, hình nền là cô bạn gái nhỏ của hắn, độ phân giải điện thoại bình thường, chỉ có thể nhìn ra là một nữ sinh nhỏ có mái dày.
"Ẻm không học cùng lớp với tao, lúc lấy nước nóng thì biết," Văn Thông nhỏ giọng kể lại lịch sử yêu sớm của mình, nói, "Ẻm đang dùng một cái cốc thuỷ tinh, đến lúc chạm vào nước sôi thì cái cốc đột nhiên nổ, ẻm bị sợ khóc tại chỗ, tay cũng bị bỏng, tao gặp chuyện bất bình, liền giúp ẻm mua bình nước đá để ẻm chườm đá. Cứ thế biết nhau thôi, lúc đầu ẻm chỉ coi tao là anh trai, nhưng khi tao đùa với mấy nhỏ khác thì ẻm lại tức, sau đó đôi ta liền ở bên nhau."
Khúc Liệu Nguyên không thể nào hiểu được.
Văn Thông cười khà khà, nói: "Thế nào, có phải cũng có điểm lãng mạn không?"
Khúc Liệu Nguyên chẳng hiểu lãng mạn ở chỗ nào, nói: "Yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến thành tích."
Văn Thông nói: "Cho dù tao không yêu sớm thì thành tích cũng không tốt."
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Cậu cảm thấy loại chuyện này quá xa vời với cậu, suy nghĩ một chút, nói: "Tao cho mày xem điện thoại mới của tao, hôm nay mới mua."
Cậu lấy điện thoại ra, Văn Thông nói: "Sony à? Ờ đúng, Tống Dã chọn hả?"
"Đúng rồi, nó mua cho tao." Khúc Liệu Nguyên nói, "Trường phát tiền trợ cấp cho nó xong, thì nó mua cho tao cái điện thoại này."
Văn Thông vừa nhấn mở màn hình đã thấy hình nền là ảnh chụp chung của Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên, cười trêu nói: "Được, con dâu nuôi từ bé này của mày nuôi cũng đáng giá đấy."
Trong phòng khách cơm nước xong, Tống Dã giúp Cao Tú Nguyệt thu dọn bát đũa, Khúc Đại Giang và Cao Tú Nguyệt xem phim truyền hình, hắn cũng xem một hồi, xem không vào lắm, đứng dậy đi vệ sinh một chuyến, sau khi ra ngoài, lặng lẽ đứng ngoài cửa phòng hắn và Khúc Liệu Nguyên lắng nghe, bên trong hai người đều tận lực thấp giọng, không nghe rõ đang nói cái gì, nhưng thỉnh thoảng có thể nghe được hai tiếng cười, hình như đang đùa nhau rất vui.
Tống Dã: "..."
Trong lòng hắn đùng một cái nổi lên một đống oán hận, Khúc Liệu Nguyên lúc nào cũng miệng nói nghe thì hay lắm, thực ra căn bản không coi trọng hắn gì hết, chơi với Văn Thông một cái là hoàn toàn quên luôn trong nhà còn có người này là hắn.
Văn Thông lải nhải nói bạn gái nhỏ của hắn dễ thương thế nào, Khúc Liệu Nguyên lúc đầu còn tò mò, càng nghe càng chết lặng, không muốn nghe, muốn bật máy tính chơi, nhưng mà chưa xin Tống Dã.
"Anh Thông anh Thông, đừng nói nữa," Cậu ngắt lời Văn Thông một bộ mê gái, nói, "Tiểu Dã chắc chắn ăn xong rồi, nó buổi tối ngày nào cũng phải đọc sách, tao với mày cứ thế đi, giải tán được rồi."
Văn Thông còn chưa nói thoải mái, oán trách nói: "Ở chung phòng với người khác thật là phiền phức, thế mày sang nhà tao chơi đi."
Khúc Liệu Nguyên cảm thấy đi cũng vẫn phải nghe hắn nói những lời này, cự tuyệt nói: "Không đi, bao giờ rảnh thì tìm mày."
Văn Thông nói: "Tối có chơi Warcraft không? Gặp mày trong game nhá."
"Không biết Tiểu Dã có cho tao chơi không." Khúc Liệu Nguyên mở cửa ra, tiễn khách.
Tống Dã trong phòng khách nghe được một câu nói cuối cùng này.
Văn Thông đi ra chào phụ huynh Khúc gia, cũng nói một tiếng với Tống Dã: "Tống Dã, tôi đi đây, rảnh thì cùng Tiểu Khúc qua nhà tôi chơi nhé."
Tống Dã liếc hắn một cái, không nói chuyện.
Văn Thông không hiểu ra sao, lúc nãy còn rất tốt mà, làm sao vậy? Có điều trong ấn tượng của hắn, Tống Dã từ nhỏ đã đối xử thế này với hắn, lúc lạnh lúc nóng xa cách khó gần, cũng không để ý lắm, mở cửa quay về nhà mình.
Khúc Liệu Nguyên thấy Tống Dã vẫn ở trong phòng khách, gọi hắn nói: "Tiểu Dã, cậu có đọc sách không?"
Cao Tú Nguyệt liền lấy điều khiển, chỉnh âm lượng TV nhỏ xuống một chút, nói: "Nhanh đi đọc sách đi, nếu tiếng vẫn to thì để dì chỉnh xuống tiếp."
"Không sao, như thế được rồi ạ." Tống Dã còn muốn chờ Khúc Liệu Nguyên ra gọi hắn lần nữa, bị Cao Tú Nguyệt nói như vậy, không thể làm gì khác là đứng lên, quay về phòng.
Khúc Liệu Nguyên lưu số của Văn Thông vào điện thoại mới, không ngẩng đầu hỏi: "Tớ nghịch máy tính được không?"
Tống Dã nhìn cậu như vậy càng tức, cứng rắn mà đáp một câu: "Không được." Kéo ghế ra ngồi trước bàn học, mở đèn bàn, lấy bừa một quyển sách ra đọc.
Khúc Liệu Nguyên có chút thất vọng, nhưng có điện thoại để chơi, không được nghịch máy tính cũng không sao, nằm xiêu vẹo trêи giường chơi điện thoại, vẫn là game bắn súng kia, chơi vui dễ sợ, vừa bắn súng vừa nhỏ giọng "Pằng pằng! Pằng pằng pằng!" Lồng tiếng đạn bắn.
Tống Dã dùng sức khép sách lại.
Khúc Liệu Nguyên vội nói: "Tớ không nói nữa, cậu đọc tiếp đi." Liền ngậm miệng lại.
Tống Dã nói: "Cậu đừng chơi nữa."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Hả?"
Tống Dã nói: "Cậu ra đây cho tớ, ngồi đây."
Khúc Liệu Nguyên nhấn tạm dừng, qua ngồi trêи một cái ghế khác, ngơ ngác nói: "Sao đấy?"
Tống Dã hỏi cậu: "Văn Thông lúc nãy nói với cậu cái gì?"
"Cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng," Khúc Liệu Nguyên không phải là muốn giữ bí mật của Văn Thông trước mặt Tống Dã, chẳng qua cảm thấy cái chuyện yêu sớm này quá xa vời, đối với Tống Dã thì còn xa hơn nữa, nói, "Mấy chuyện vớ vẩn của nó ở trường thôi."
Tống Dã vừa rồi chỉ nghe được một câu cuối cùng, nghi ngờ Văn Thông lén nói gì đó về mình với Khúc Liệu Nguyên, tám phần mười không phải lời hay ý đẹp gì, nói: "Chuyện của nó? Nó có nói tớ cái gì không?"
Khúc Liệu Nguyên: "??? Nói cậu cái gì?"
Tống Dã cảm thấy cậu đang giả ngu, nói: "Khúc Liệu Nguyên, không nói thật thì cậu xong rồi."
Khúc Liệu Nguyên mờ mịt nói: "Hả? Ối dời ơi... Há há há há... Đừng như vậy mà há há há..."
Tống Dã hai tay xuất trận, cù lét cổ, cái bụng, và dưới nách Khúc Liệu Nguyên.
Khúc Liệu Nguyên vừa tránh vừa cười, cầu xin tha thứ: "Tớ nói tớ nói, cậu mau dừng lại!"
Cậu vô cùng sợ nhột, cười đến chảy nước mắt, mặt cũng đỏ bừng.
Tống Dã chậm nửa nhịp muốn thu tay, Khúc Liệu Nguyên lại sợ hắn làm tiếp, vội vàng nắm chặt hai tay hắn, nói: "Cậu mà làm tiếp là tớ cười tắt thở luôn đấy."
Tống Dã trong đầu suy nghĩ quẹo trái quẹo phải, nói: "Xem cậu còn dám hay không."
"Không nói gì cậu thật mà," Khúc Liệu Nguyên vẩy vẩy, nói, "Văn Thông nói là, nó với một nữ sinh trường nó yêu sớm rồi."
Tống Dã cười một chút, nói: "Nó? Cũng có nữ sinh thích nó?"
Khúc Liệu Nguyên không hiểu nói: "Ờ? Anh Thông cũng đẹp trai mà."
Tống Dã nói: "Cậu thấy nó đẹp trai?" Hắn lại muốn cù lét Khúc Liệu Nguyên.
Khúc Liệu Nguyên chưa kịp định thần lại, vội vàng siết chặt tay hắn không cho hắn di chuyển, dựa vào bản năng sửa lại lời: "Không phải! Cậu đẹp trai cậu đẹp trai, cậu đẹp trai nhất."
Tống Dã rút tay về.
Khúc Liệu Nguyên cười đến thiếu oxy choáng váng đầu, nằm úp sấp lên bàn, buồn cười nói: "Tiểu Dã, trước đây không biết là cậu tự luyến như vậy đấy."
Tống Dã không nói gì, nghiêng đầu nhìn cậu.
Ánh đèn bàn ấm áp chiếu sáng nửa bên mặt cậu, lông mày rậm, đôi mắt sáng ngời, sống mũi hiện bóng mờ ảo lên gò má, khoé môi vì cười mà hơi nhếch nhếch lên, trêи gò má trái còn có một cái lúm đồng tiền rất sâu. Cậu là một thiếu niên rất đẹp mắt, trêи người có loại cảm giác thanh xuân rực rỡ bồng bột.
Cậu đột nhiên ngồi dậy, nói: "Tiểu Dã, cậu thật là đẹp trai."
Tống Dã: "..."
"Nhất định sẽ có rất nhiều nữ sinh thích cậu," Khúc Liệu Nguyên nghiêm túc đứng đắn nhắc nhở hắn, nói, "Cậu ngàn vạn lần không được yêu sớm đấy."
Tống Dã nói: "Cậu cũng thế... Không được phép yêu sớm."
"Xác định rồi nhé, ai cũng không được phép." Khúc Liệu Nguyên tin rằng việc mình yêu sớm tuyệt đối không có khả năng, nói, "Ai yêu sớm, người đấy biến thành lợn."
Tống Dã mí mắt nhảy lên, nói: "Được, biến thành lợn."
Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên đứng chờ xe ở trạm xe bus phía ngoài cổng trường, mỗi người đeo một cái cặp sách, trong tay Tống Dã còn cầm một cái túi, bên trong chứa quần áo bẩn của hai người. Khúc Liệu Nguyên tay không, đang nghịch game bắn súng trêи điện thoại.
"Tống Dã." Có một nữ sinh cũng đeo cặp đi ra từ trong trường, gọi Tống Dã một tiếng. Nhỏ cắt tóc ngắn, không quá cao, mắt to, mặt trái xoan trắng bóc.
Khi Khúc Liệu Nguyên thấy nhỏ, là Lâm Miêu, bạn nữ cùng lớp từ tiểu học đến cấp 2 của bọn cậu, trước đây Tống Dã kiểm tra đứng đầu, còn nhỏ luôn kiểm tra đứng thứ 2, bây giờ học chung lớp 1 thực nghiệm với Tống Dã.
Tống Dã lên tiếng chào hỏi với nhỏ. Khúc Liệu Nguyên cười vẫy tay với nhỏ, nói: "Ha lô! Không phát hiện ra tôi à?"
Lâm Miêu rất không nhiệt tình mà: "Khúc Liệu Nguyên."
Khúc Liệu Nguyên chợt nhớ cậu và Lâm Miêu còn có chút "ân oán," hôm chụp ảnh tốt nghiệp đó, Lâm Miêu đưa lưu bút cho cậu viết, Văn Thông ở bên cạnh quấy rối, cuối cùng làm Lâm Miêu tức phát khóc.
Kì thực làm bạn học nhiều năm như vậy, nhất là hiện tại đến trường học mới, Khúc Liệu Nguyên vẫn ít nhiều coi Lâm Miêu như người một nhà, tuy nhỏ biểu hiện lãnh đạm, cậu vẫn chủ động tiếp tục bắt chuyện nói: "Lâm Miêu, bà cắt tóc rồi hả?"
Lâm Miêu ngẩn ra, hình như không ngờ cậu để ý đến việc này, nhấp môi dưới rồi nói: "Đúng vậy."
Khúc Liệu Nguyên lại nói: "Bà cắt ngắn quá, nhìn như giả làm con trai ấy, há há há."
"..." Lâm Miêu liếc mắt nhìn cậu, dứt khoát không nói nữa.
Tống Dã dở khóc dở cười nghĩ thầm, ai, Tiểu Khúc ngốc.
Ngồi xe bus trở về xưởng 407, nhà Lâm Miêu không ở chung trong Gia Chúc Viện với bọn họ, liền tạm biệt tách ra ở trạm xe bus.
Khúc Liệu Nguyên hoàn toàn không nhận ra điều gì, còn nhỏ giọng oán giận với Tống Dã: "Tâm tình con gái sao nhỏ nhen vậy? Chuyện viết lưu bút cho bạn học này qua bao lâu rồi, thế mà nhỏ vẫn ghi hận tớ?"
Tống Dã thuận theo cậu nói: "Tâm tình con gái tương đối nhạy cảm."
Lúc này vừa mới tan tầm, có công chức trong xưởng đi qua, không ít người biết Khúc Liệu Nguyên, cười nói chuyện cùng cậu: "Liệu Nguyên, huấn luyện quân sự xong rồi à? Mặc bộ đồ này trông có tinh thần ghê."
Thực ra Khúc Liệu Nguyên cũng không biết rõ hết mọi người, có người thì biết đại khái ở phòng nào phân xưởng nào, có người thì hoàn toàn không nhớ rõ, đành phải xem tuổi tác mà gọi chú gọi dì gọi anh gọi chị: "Tan tầm rồi? Đi đường về nhà chậm thôi ạ."
Đi vào cổng Gia Chúc Viện thì người nào trong khu cậu cũng biết, chém gió một đường, tình cờ gặp ai cũng nói, chỉ chốc lát sau, người cả khu đã biết Nhất Trung huấn luyện quân sự xong rồi, Khúc Liệu Nguyên và Tống Dã được nghỉ đã quay về.
Về đến nhà, Khúc Liệu Nguyên trước tiên báo cáo chuyện mua điện thoại di động cho Cao Tú Nguyệt, bị Cao Tú Nguyệt gõ trán nói một trận: "Tiểu Dã nói cho con mua, con dám mua thật luôn?!"
Bà cầm tiền đưa cho Tống Dã, Tống Dã sống chết từ chối không muốn, nói là thưởng cho Khúc Liệu Nguyên thi đậu Nhất Trung, Cao Tú Nguyệt nói thưởng cái gì cũng không thể lấy tiền của cháu.
Hai người đẩy tới đẩy lui, Khúc Liệu Nguyên ăn một quả dưa chuột đứng bên cạnh nói: "Mẹ, hai người đừng đẩy nữa, về sau chờ con kiếm tiền rồi con nuôi Tiểu Dã mà."
Cuối cùng Tống Dã tịch thu phần tiền này. Cao Tú Nguyệt thương lượng chuyện khác với Khúc Đại Giang.
Buổi tối, Khúc gia ăn cơm chiều, Khúc Liệu Nguyên ăn cũng không chịu yên miệng, nói với ba mẹ cậu sinh động như thật, cậu bị chủ nhiệm lớp nhắm mắt chỉ một cái làm lớp trưởng thế nào, cậu được cả lớp bầu lên làm chính thức ra sao.
Người một nhà đang vui vẻ hoà thuận.
Văn Thông tới, nói: "Dì Cao, chú Khúc, đang ăn ạ?" Nháy nháy mắt với Khúc Liệu Nguyên, ám chỉ có chuyện hay.
"Ăn xong ngay đây!" Khúc Liệu Nguyên muốn chơi cùng hắn, vội vàng lùa cơm ăn thật nhanh.
Cao Tú Nguyệt mời Văn Thông: "Văn Thông vào nhanh, ngồi xuống ăn chung luôn."
Văn Thông nói: "Cháu ăn ở nhà rồi."
Tống Dã cười cười với hắn, nói: "Văn Thông, Tam Trung cũng huấn luyện quân sự xong rồi à?"
"Hôm qua bọn tôi vừa dạy xong hết." Văn Thông nói, "Ông cũng bị nắng ăn đen rồi."
Hai người tuỳ tiện hàn huyên vài câu.
Sau khi rời xưởng 407 đi học bên ngoài, Tống Dã đối với Văn Thông cùng nhau lớn lên từ nhỏ dường như cũng vô hình trung sinh ra chút hảo cảm, cảm giác hắn không phiền phức như trước nữa.
Khúc Liệu Nguyên ăn cơm xong, bỏ bát xuống, nói: "Anh em đi chơi nào."
Cậu liền vào phòng cùng Văn Thông, Văn Thông đi đằng sau, còn thần thần bí bí đóng cửa phòng lại.
Tống Dã liếc cửa phòng, một chút hảo cảm trong lòng đối với Văn Thông vèo một cái bay sạch.
Văn Thông yêu sớm rồi!
Khúc Liệu Nguyên kinh ngạc: "Huấn luyện quân sự tổng cộng có một tuần, mày liền... mày liền... Mày làm cái gì thế anh Thông?"
Văn Thông mặt dày cũng hiếm thấy có lúc xấu hổ, nói: "Mày nói nhỏ thôi, ba mẹ mày mà nghe thấy, lát nữa nói cho mẹ tao là tao chết luôn."
Khúc Liệu Nguyên cảm thấy yêu sớm không tốt lắm, nhưng mà lại rất hiếu kì, muốn biết chi tiết chuyện Văn Thông yêu sớm: "Là bạn học mới Tam Trung của mày à?"
Văn Thông gật đầu, lấy điện thoại ra, hình nền là cô bạn gái nhỏ của hắn, độ phân giải điện thoại bình thường, chỉ có thể nhìn ra là một nữ sinh nhỏ có mái dày.
"Ẻm không học cùng lớp với tao, lúc lấy nước nóng thì biết," Văn Thông nhỏ giọng kể lại lịch sử yêu sớm của mình, nói, "Ẻm đang dùng một cái cốc thuỷ tinh, đến lúc chạm vào nước sôi thì cái cốc đột nhiên nổ, ẻm bị sợ khóc tại chỗ, tay cũng bị bỏng, tao gặp chuyện bất bình, liền giúp ẻm mua bình nước đá để ẻm chườm đá. Cứ thế biết nhau thôi, lúc đầu ẻm chỉ coi tao là anh trai, nhưng khi tao đùa với mấy nhỏ khác thì ẻm lại tức, sau đó đôi ta liền ở bên nhau."
Khúc Liệu Nguyên không thể nào hiểu được.
Văn Thông cười khà khà, nói: "Thế nào, có phải cũng có điểm lãng mạn không?"
Khúc Liệu Nguyên chẳng hiểu lãng mạn ở chỗ nào, nói: "Yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến thành tích."
Văn Thông nói: "Cho dù tao không yêu sớm thì thành tích cũng không tốt."
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Cậu cảm thấy loại chuyện này quá xa vời với cậu, suy nghĩ một chút, nói: "Tao cho mày xem điện thoại mới của tao, hôm nay mới mua."
Cậu lấy điện thoại ra, Văn Thông nói: "Sony à? Ờ đúng, Tống Dã chọn hả?"
"Đúng rồi, nó mua cho tao." Khúc Liệu Nguyên nói, "Trường phát tiền trợ cấp cho nó xong, thì nó mua cho tao cái điện thoại này."
Văn Thông vừa nhấn mở màn hình đã thấy hình nền là ảnh chụp chung của Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên, cười trêu nói: "Được, con dâu nuôi từ bé này của mày nuôi cũng đáng giá đấy."
Trong phòng khách cơm nước xong, Tống Dã giúp Cao Tú Nguyệt thu dọn bát đũa, Khúc Đại Giang và Cao Tú Nguyệt xem phim truyền hình, hắn cũng xem một hồi, xem không vào lắm, đứng dậy đi vệ sinh một chuyến, sau khi ra ngoài, lặng lẽ đứng ngoài cửa phòng hắn và Khúc Liệu Nguyên lắng nghe, bên trong hai người đều tận lực thấp giọng, không nghe rõ đang nói cái gì, nhưng thỉnh thoảng có thể nghe được hai tiếng cười, hình như đang đùa nhau rất vui.
Tống Dã: "..."
Trong lòng hắn đùng một cái nổi lên một đống oán hận, Khúc Liệu Nguyên lúc nào cũng miệng nói nghe thì hay lắm, thực ra căn bản không coi trọng hắn gì hết, chơi với Văn Thông một cái là hoàn toàn quên luôn trong nhà còn có người này là hắn.
Văn Thông lải nhải nói bạn gái nhỏ của hắn dễ thương thế nào, Khúc Liệu Nguyên lúc đầu còn tò mò, càng nghe càng chết lặng, không muốn nghe, muốn bật máy tính chơi, nhưng mà chưa xin Tống Dã.
"Anh Thông anh Thông, đừng nói nữa," Cậu ngắt lời Văn Thông một bộ mê gái, nói, "Tiểu Dã chắc chắn ăn xong rồi, nó buổi tối ngày nào cũng phải đọc sách, tao với mày cứ thế đi, giải tán được rồi."
Văn Thông còn chưa nói thoải mái, oán trách nói: "Ở chung phòng với người khác thật là phiền phức, thế mày sang nhà tao chơi đi."
Khúc Liệu Nguyên cảm thấy đi cũng vẫn phải nghe hắn nói những lời này, cự tuyệt nói: "Không đi, bao giờ rảnh thì tìm mày."
Văn Thông nói: "Tối có chơi Warcraft không? Gặp mày trong game nhá."
"Không biết Tiểu Dã có cho tao chơi không." Khúc Liệu Nguyên mở cửa ra, tiễn khách.
Tống Dã trong phòng khách nghe được một câu nói cuối cùng này.
Văn Thông đi ra chào phụ huynh Khúc gia, cũng nói một tiếng với Tống Dã: "Tống Dã, tôi đi đây, rảnh thì cùng Tiểu Khúc qua nhà tôi chơi nhé."
Tống Dã liếc hắn một cái, không nói chuyện.
Văn Thông không hiểu ra sao, lúc nãy còn rất tốt mà, làm sao vậy? Có điều trong ấn tượng của hắn, Tống Dã từ nhỏ đã đối xử thế này với hắn, lúc lạnh lúc nóng xa cách khó gần, cũng không để ý lắm, mở cửa quay về nhà mình.
Khúc Liệu Nguyên thấy Tống Dã vẫn ở trong phòng khách, gọi hắn nói: "Tiểu Dã, cậu có đọc sách không?"
Cao Tú Nguyệt liền lấy điều khiển, chỉnh âm lượng TV nhỏ xuống một chút, nói: "Nhanh đi đọc sách đi, nếu tiếng vẫn to thì để dì chỉnh xuống tiếp."
"Không sao, như thế được rồi ạ." Tống Dã còn muốn chờ Khúc Liệu Nguyên ra gọi hắn lần nữa, bị Cao Tú Nguyệt nói như vậy, không thể làm gì khác là đứng lên, quay về phòng.
Khúc Liệu Nguyên lưu số của Văn Thông vào điện thoại mới, không ngẩng đầu hỏi: "Tớ nghịch máy tính được không?"
Tống Dã nhìn cậu như vậy càng tức, cứng rắn mà đáp một câu: "Không được." Kéo ghế ra ngồi trước bàn học, mở đèn bàn, lấy bừa một quyển sách ra đọc.
Khúc Liệu Nguyên có chút thất vọng, nhưng có điện thoại để chơi, không được nghịch máy tính cũng không sao, nằm xiêu vẹo trêи giường chơi điện thoại, vẫn là game bắn súng kia, chơi vui dễ sợ, vừa bắn súng vừa nhỏ giọng "Pằng pằng! Pằng pằng pằng!" Lồng tiếng đạn bắn.
Tống Dã dùng sức khép sách lại.
Khúc Liệu Nguyên vội nói: "Tớ không nói nữa, cậu đọc tiếp đi." Liền ngậm miệng lại.
Tống Dã nói: "Cậu đừng chơi nữa."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Hả?"
Tống Dã nói: "Cậu ra đây cho tớ, ngồi đây."
Khúc Liệu Nguyên nhấn tạm dừng, qua ngồi trêи một cái ghế khác, ngơ ngác nói: "Sao đấy?"
Tống Dã hỏi cậu: "Văn Thông lúc nãy nói với cậu cái gì?"
"Cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng," Khúc Liệu Nguyên không phải là muốn giữ bí mật của Văn Thông trước mặt Tống Dã, chẳng qua cảm thấy cái chuyện yêu sớm này quá xa vời, đối với Tống Dã thì còn xa hơn nữa, nói, "Mấy chuyện vớ vẩn của nó ở trường thôi."
Tống Dã vừa rồi chỉ nghe được một câu cuối cùng, nghi ngờ Văn Thông lén nói gì đó về mình với Khúc Liệu Nguyên, tám phần mười không phải lời hay ý đẹp gì, nói: "Chuyện của nó? Nó có nói tớ cái gì không?"
Khúc Liệu Nguyên: "??? Nói cậu cái gì?"
Tống Dã cảm thấy cậu đang giả ngu, nói: "Khúc Liệu Nguyên, không nói thật thì cậu xong rồi."
Khúc Liệu Nguyên mờ mịt nói: "Hả? Ối dời ơi... Há há há há... Đừng như vậy mà há há há..."
Tống Dã hai tay xuất trận, cù lét cổ, cái bụng, và dưới nách Khúc Liệu Nguyên.
Khúc Liệu Nguyên vừa tránh vừa cười, cầu xin tha thứ: "Tớ nói tớ nói, cậu mau dừng lại!"
Cậu vô cùng sợ nhột, cười đến chảy nước mắt, mặt cũng đỏ bừng.
Tống Dã chậm nửa nhịp muốn thu tay, Khúc Liệu Nguyên lại sợ hắn làm tiếp, vội vàng nắm chặt hai tay hắn, nói: "Cậu mà làm tiếp là tớ cười tắt thở luôn đấy."
Tống Dã trong đầu suy nghĩ quẹo trái quẹo phải, nói: "Xem cậu còn dám hay không."
"Không nói gì cậu thật mà," Khúc Liệu Nguyên vẩy vẩy, nói, "Văn Thông nói là, nó với một nữ sinh trường nó yêu sớm rồi."
Tống Dã cười một chút, nói: "Nó? Cũng có nữ sinh thích nó?"
Khúc Liệu Nguyên không hiểu nói: "Ờ? Anh Thông cũng đẹp trai mà."
Tống Dã nói: "Cậu thấy nó đẹp trai?" Hắn lại muốn cù lét Khúc Liệu Nguyên.
Khúc Liệu Nguyên chưa kịp định thần lại, vội vàng siết chặt tay hắn không cho hắn di chuyển, dựa vào bản năng sửa lại lời: "Không phải! Cậu đẹp trai cậu đẹp trai, cậu đẹp trai nhất."
Tống Dã rút tay về.
Khúc Liệu Nguyên cười đến thiếu oxy choáng váng đầu, nằm úp sấp lên bàn, buồn cười nói: "Tiểu Dã, trước đây không biết là cậu tự luyến như vậy đấy."
Tống Dã không nói gì, nghiêng đầu nhìn cậu.
Ánh đèn bàn ấm áp chiếu sáng nửa bên mặt cậu, lông mày rậm, đôi mắt sáng ngời, sống mũi hiện bóng mờ ảo lên gò má, khoé môi vì cười mà hơi nhếch nhếch lên, trêи gò má trái còn có một cái lúm đồng tiền rất sâu. Cậu là một thiếu niên rất đẹp mắt, trêи người có loại cảm giác thanh xuân rực rỡ bồng bột.
Cậu đột nhiên ngồi dậy, nói: "Tiểu Dã, cậu thật là đẹp trai."
Tống Dã: "..."
"Nhất định sẽ có rất nhiều nữ sinh thích cậu," Khúc Liệu Nguyên nghiêm túc đứng đắn nhắc nhở hắn, nói, "Cậu ngàn vạn lần không được yêu sớm đấy."
Tống Dã nói: "Cậu cũng thế... Không được phép yêu sớm."
"Xác định rồi nhé, ai cũng không được phép." Khúc Liệu Nguyên tin rằng việc mình yêu sớm tuyệt đối không có khả năng, nói, "Ai yêu sớm, người đấy biến thành lợn."
Tống Dã mí mắt nhảy lên, nói: "Được, biến thành lợn."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook