Quả Ngọt Năm Tháng
Quyển 2 - Chương 82

“Nụ cười của người thân quen đến thế, nhưng tôi nhất thời không nhớ ra.”

Đỗ Minh Vy hát xong một câu, nhìn sang Đinh Mật, khe khẽ gật đầu. Cô cảm nhận được tất cả mọi thứ tối nay.

Đinh Mật thấy tim mình thắt lại, có dự cảm bất an: “Minh Vy, mày… có đồng ý không?”

Đỗ Minh Vy thoáng ngẩn ra, lắc đầu, thấp giọng nói: “Tao không biết.”

Đến giây phút này, cô vẫn mờ mịt với đoạn tình cảm này như trước, không thể đưa ra quyết định.

Kết thúc âm tiết cuối cùng của Mật ngọt, Trương Luân hô to: “Đừng hát nữa, còn ba phút nữa là sang năm mới rồi, mọi người cùng uống một ly nào. Thẩm Giai, em đặt rượu xuống cho anh.”

Thẩm Giai: “… Không phải anh bảo mọi người cùng uống một ly sao?”

Trương Luân: “Không bao gồm em!”

Từ Khiên xem giờ, đột nhiên ra khỏi phòng.

Tim Đinh Mật treo lơ lửng, nhìn sang Đỗ Minh Vy. Đỗ Minh Vy như không nhận ra, nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch. Màn hình đột nhiên trình chiếu hình ảnh của Từ Khiên và Đỗ Minh Vy, rất nhiều ảnh chung của hai người, từ 2007 đến 2015, từ ngây ngô đến trưởng thành.

Mọi người ở đây đều đoán được, Trương Luân và Tần Dạng không hiểu rõ tình hình, nhướng mày nhìn Đỗ Minh Vy. Tần Dạng còn thổi sáo: “Uầy, Đỗ Minh Vy, hôm nay cậu lớn nhất rồi đấy.”

Đỗ Minh Vy nhìn màn hình, mắt cay xè.

Cửa mở.

Từ Khiên đẩy một xe hoa hồng đi vào, chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng đỏ thắm nở rộ. Anh đứng sau biển hoa ấy, mỉm cười nhìn Đỗ Minh Vy.

0 giờ, ngày 1 tháng 1 năm 2016.

Trước mặt mọi người, Từ Khiên quỳ một gối xuống trước mặt Đỗ Minh Vy, mở hộp gấm tinh xảo, một chiếc nhẫn yên tĩnh nằm bên trong. Anh ngẩng đầu nhìn cô: “Đỗ Minh Vy, năm thứ mười, hãy lấy anh được không?”

Lòng bàn tay anh đổ đầy mồ hôi, giọng nói bộc lộ sự căng thẳng.

Đinh Mật chợt siết chặt tay Lục Thời Miễn, tim treo ngược lên trời, hồi hộp nhìn Đỗ Minh Vy hoảng hốt.

Lục Thời Miễn nắm chặt tay cô, xoa đầu cô, ý bảo cô đừng làm loạn.

Đỗ Minh Vy cúi đầu nhìn Từ Khiên, mấy giây sau, cô liếc sang chiếc nhẫn, cầm lên. Từ Khiên mím chặt môi nhìn cô không chớp mắt. Lại qua mấy giây nữa, Đỗ Minh Vy đặt chiếc nhẫn về hộp, nhìn Từ Khiên, cười khẽ: “Quên đi, Từ Khiên, chúng ta vẫn nên chia tay thôi.”

Từ Khiên không nhúc nhích, nhìn cô đăm đăm.

Đỗ Minh Vy nhìn Đinh Mật, nhìn Lục Thời Miễn, nhìn Tần Dạng…

Nhìn mỗi một người.

“Chúng ta có quá nhiều bạn chung, dẫu chia tay cũng khó mà không chạm mặt, vậy nên hãy trở về vị trí ban đầu nhé. Mọi người vẫn là bạn, sau này gặp nhau đừng lúng túng.”

Từ Khiên cúi đầu cắn môi, cất hộp nhẫn đi.

Đinh Mật và Thẩm Giai đều đỏ hoe mắt, Đinh Mật bước lên một bước, bị Lục Thời Miễn kéo về.

Lục Thời Miễn liếc nhìn Từ Khiên. Anh biết hôm nay Từ Khiên định cầu hôn, cũng đại khái đoán được có thể sẽ là kết quả này, vậy nên mới tính đưa Đinh Mật đến Bắc Kinh. Chuyện tình cảm của hai người, người thứ ba không nên nhúng tay vào.

Để Từ Khiên và Đỗ Minh Vy tự mình xử lý.

Đỗ Minh Vy đi qua cầm hai ly rượu lên, đưa một ly cho Từ Khiên. Mắt Từ Khiên đỏ bừng, nhìn cô chằm chằm.

Cuối cùng, anh nhận ly rượu ấy.

Đỗ Minh Vy kêu gọi mọi người: “Nào, cùng nhau uống một ly. Chúc mừng năm 2016, tôi và Từ Khiên khôi phục tình trạng độc thân.”

Không ai nâng ly.

Đinh Mật thoát khỏi tay Lục Thời Miễn, bước lên kéo tay Đỗ Minh Vy.

Thẩm Giai dễ xúc động, không kìm được nói: “Minh Vy, đừng như vậy…”

Trương Luân cũng có phần kích động: “Đừng mà, mười năm rồi, tình cảm nhiều năm như thế sao lại nỡ buông tay. Các cậu đừng xúc động, trò chuyện kĩ đi đã.”

Tần Dạng mù tịt hồi lâu, hết nhìn Từ Khiên lại nhìn Lục Thời Miễn, gãi đầu, nhìn Đỗ Minh Vy: “Không đúng, hai người có xích mích gì vậy? Đỗ Minh Vy, cậu làm gì thế. Từ Khiên vì cậu thi Thanh Hoa rồi lập nghiệp cùng A Miễn, hiện tại muốn diện mạo có diện mạo, muốn tiền có tiền. Cậu bị ngốc hả? Bây giờ chia tay? Hời cho cô nào?”

Ngày xưa Từ Khiên lập nghiệp với Lục Thời Miễn, anh chẳng có mấy đồng vốn, Lục Thời Miễn đã giúp anh rất nhiều, mà Từ Khiên cũng cực kỳ cố gắng. Đã bên nhau nhiều năm như thế, bây giờ lại chia tay? Mẹ nó chứ bị ngu hả!

Đỗ Minh Vy chỉ cười không nói.

Trái lại, Từ Khiên mở lời, khàn giọng: “Tần Dạng, mày câm miệng.”

Tần Dạng ngẩn ra, cau mày mắng: “Mẹ kiếp, tao nói vậy chẳng phải đều vì mày hả? Phụ nữ thời nay bị làm sao vậy, trước là Đinh Mật đá Lục Thời Miễn, bây giờ Đỗ Minh Vy cũng ầm ĩ theo. Bọn mày đều là anh em của tao, tao cũng vì không đành lòng đấy thôi?”

Lục Thời Miễn: “Tần Dạng, câm ngay.”

Tần Dạng: “…”

Anh gật đầu, cắn răng: “Được, mẹ nó bọn mày được lắm. Từ Khiên, rồi mày đừng đến lúc lại say rượu mất não như A Miễn.”

Đỗ Minh Vy cười tự giễu, khẽ nói: “Yên tâm đi, anh ấy sẽ không đâu. Không phải chúng tôi chưa từng thảo luận, chỉ là có vài chuyện tôi không cách nào quên đi được. Các cậu không cần khuyên nữa, tôi đã nghĩ kĩ rồi, mười năm, có được ắt có mất.”

Từ Khiên chợt dốc hết ly rượu, đoạn đặt ly xuống, không quay đầu đi thẳng.

Để lại chín trăm chín mươi chín đoán hoa hồng, trên màn hình vẫn đang vẫn đang lặp đi lặp lại hình ảnh của họ, âm nhạc du dương lãng mạn. Đỗ Minh Vy cúi đầu đi qua, màn hình đột nhiên thay đổi, biến thành đoạn ghi hình của Từ Khiên.

“Đỗ Minh Vy…”

Đỗ Minh Vy rút nguồn điện, giọng Từ Khiên tắt ngấm.

Không khí chợt nặng trĩu, không ai nói một lời, cũng không biết nên nói gì.

Tần Dạng uống cạn ly rượu rồi cũng bỏ đi.

Trương Luân: “Đi đâu vậy?”

Tần Dạng: “Ông đi vệ sinh!”

Lục Thời Miễn vỗ vai Đinh Mật, thấp giọng nói: “Anh ra ngoài hút điếu thuốc.”

Trương Luân nhìn quanh, cũng đi ra, để ba cô gái ở lại.

Đỗ Minh Vy nhìn Đinh Mật và Thẩm Giai, khẽ nói: “Tớ biết hai cậu muốn nói gì, cái gai này nên nhổ đi rồi, các cậu không cần khuyên tớ. Đi hát nào, Đinh Tiểu Mật.”



Một giờ sáng, tiệc tan.

Lục Thời Miễn và Đinh Mật tiễn Đỗ Minh Vy về biệt thự nhà cô, hai người cũng ở lại biệt thự nhà anh.

Đinh Mật vẫn đang bứt rứt vì chuyện chia tay của Đỗ Minh Vy và Từ Khiên, lúc nằm trên giường, cô ôm Lục Thời Miễn thì thào: “Lục Thời Miễn, em khó chịu.”

Lục Thời Miễn ừ một tiếng, không nói thêm gì, nghiêng người ôm và hôn cô.

Đinh Mật gọi anh: “Lục Thời Miễn…”

Anh cúi đầu nhìn cô, thấp giọng nói: “Anh biết em muốn hỏi gì. Nếu em không trở về, năm nay anh sẽ đến Bắc Kinh tìm em.”

Năm thứ mười, anh sẽ đi tìm cô trở về.

“Ba năm trước anh từng đến thành phố C.”

Đinh Mật ngẩng đầu nhìn anh, ngẩn ra.

Lục Thời Miễn cười khẽ: “Em đã đến Bắc Kinh.”

Đinh Mật đỏ bừng mắt, càng thêm khó chịu. Mười năm…

Mười năm của bọn họ, đời người còn mấy cái mười năm?

Lục Thời Miễn xoa đầu cô: “Hãy để Đỗ Minh Vy và Từ Khiên tự giải quyết chuyện của họ.”

Đinh Mật cọ người trong lòng anh: “Vâng.”

Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Thời Miễn và Đinh Mật đến Nhất Trung Giang Châu một chuyến. Ngôi trường đã xây thêm một tòa nhà mới, cây cối cũng cao lớn rợp bóng hơn trước, trừ những điều đó ra, nơi đây vẫn là dáng vẻ họ đi học hồi ấy.

Lục Thời Miễn cúi đầu nhìn cô: “Lần đầu tiên về đây?”

Đinh Mật gật đầu: “Còn anh?”

“Anh cũng vậy.”

Đinh Mật nắm tay anh, bàn tay anh to lớn thon dài, ấm áp khô ráo.

Đương kỳ nghỉ Tết, trong sân trường chẳng có bóng ai, hai người đi về phía khu văn phòng hành chính, Lý Chí Bân và hiệu trưởng đã đến trước.

Đinh Mật chào hiệu trưởng, đoạn nhìn sang Lý Chí Bân: “Thầy ạ.”

Lục Thời Miễn cũng chào hỏi hai người.

Khang Chính vội tìm đến, đi vào.

Lục Thời Miễn đi thẳng vào vấn đề: “Em biết chuyện này đã trôi qua gần mười năm, bây giờ công khai sẽ ảnh hưởng xấu đến nhà trường. Nhưng hành vi của Tiết Ninh quá tồi tệ, nếu Nhất Trung không đứng ra chứng minh cho Đinh Mật, tất cả mọi sự thật sẽ bị chôn vùi. Hai người đều là học sinh của Nhất Trung Giang Châu, Tiết Ninh là học sinh chuyển đến học lại, còn Đinh Mật đã học suốt ba năm cấp Ba ở đây. Đinh Mật đã bỏ ra bao nhiêu công sức cho kỳ thi đại học, em hiểu rõ nhất. Để đủ điểm vào Bắc Kinh ngày đó, cô ấy đã phải phấn đấu suốt cả một năm dài. Em nghĩ, mọi người đều hiểu rõ đại học có ý nghĩa thế nào với một học sinh, một đời người.”

Anh ngừng giây lát, “Mặc dù hiện tại Đinh Mật sống rất tốt, nhưng chuyện ấy vẫn sẽ mãi là nỗi tiếc nuối suốt cuộc đời cô ấy, dẫu em làm gì cũng không thể bù đắp được. Và đó cũng là nỗi tiếc nuối của em.”

Đinh Mật nắm chặt tay, trái tim run rẩy.

Lý Chí Bân hít một hơi thật sâu, nói: “Tôi làm chủ nhiệm cấp Ba bằng ấy năm, các em ấy là khóa học sinh xuất sắc nhất tôi từng dẫn dắt. Tôi vẫn nhớ những nỗ lực của Đinh Mật, khung cảnh vụ kiện năm ấy cũng còn hằn sâu trong tôi. Hiệu trưởng, tôi hy vọng nhà trường có thể đứng về phía em ấy, đứng về phía chính nghĩa.”

Khang Chính nói: “Tôi là luật sư biện hộ của Đinh Mật, đương nhiên sẽ giúp cô bé đến cùng.”

Nói cách khác, cho dù Nhất Trung Giang Châu không đồng ý, Lục Thời Miễn cũng có thể mời luật sư ra mặt nói rõ tất cả mọi chuyện. Họ đến Nhất Trung là vì tôn trọng trường cũ, cũng hy vọng Nhất Trung có thể đứng về phía họ.

Hiệu trưởng nhìn mọi người, sắc mặt nghiêm túc: “Chuyện này đã từ rất nhiều năm trước, truyền ra thật sự không tốt cho trường. Tôi cần họp với các lãnh đạo trường mới có thể quyết định, mọi người về đợi một vài ngày được không?”

Lục Thời Miễn trầm giọng: “Em hy vọng có thể giải quyết trong hôm nay, không cần Nhất Trung phải nói nhiều, em sẽ sắp xếp tất cả mọi chuyện, đến khi ấy Nhất Trung chỉ cần đứng về phía chúng em là được.”

Lặng im hồi lâu, hiệu trưởng nói: “Vậy các em đợi một chút.”

Hiệu trưởng và lãnh đạo trường cấp tốc mở họp.

Không biết Tiết Chấn nghe ngóng được tin tức từ đâu, ông vội vàng dắt Tiết Ninh đến Nhất Trung. Tiết Ninh nhíu mày, không tình nguyện bị kéo vào tòa văn phòng. Lúc đi trên hành lang, nhìn thấy Lục Thời Miễn và Đinh Mật đang đứng tựa ven tường, cô ta khựng bước.

Lục Thời Miễn và Đinh Mật cũng nhìn thấy họ. Đinh Mật nhíu mày: “Sao họ lại đến đây?”

Tiết Chấn kéo Tiết Ninh đi tới. Tiết Ninh tái mặt, cắn môi, không tình nguyện bị kéo đến trước mặt họ. Tiết Chấn nhìn Đinh Mật rồi nhìn Lục Thời Miễn, cười bồi, giọng nhũn nhặn: “Lục tổng, Tiểu Mật, chuyện này do Tiết Ninh sai trước, hai người liệu có thể…”

“Không thể.” Lục Thời Miễn không chút lưu tình ngắt lời ông ta, lạnh lùng mở miệng, “Đáng lẽ năm đó Tiết Ninh đã nên trả giá khi làm ra chyện như thế, nhưng cô ta không hề, lại còn kéo Đinh Mật vào. Chuyện này vốn đã kết thúc, song Tiết Ninh vẫn thấy chưa đủ, vậy hãy giải quyết triệt để đi.”

Nụ cười của Tiết Chấn cứng đờ lại, mặt Tiết Ninh lúc xanh lúc đỏ, cắn môi quay mặt đi, thậm chí không dám nhìn Lục Thời Miễn.

Lục Thời Miễn từ đầu đến cuối không nhìn cô ta lấy một lần, nói xong, anh dắt Đinh Mật đi.

Tiết Ninh đột nhiêng ngẩng phắt đầu, hét với anh: “Đinh Mật hại tai tôi không còn nghe thấy gì, cô ta không sai ư? Dựa vào đâu mà cô ta vẫn có thể thuận buồm xuôi gió, trong khi tôi còn không tìm được công việc, tai phải bị điếc. Đã thế… dựa vào đâu mà tôi chỉ quen được những kẻ hỗn tạp, còn cô ta…”

Cô ta có thể ở bên một người đàn ông như Lục Thời Miễn.

Rõ ràng lúc nhỏ hai người cùng ở chung một phòng, cô ta cũng xinh đẹp.

Tại sao Đinh Mật càng ngày càng tốt đẹp, còn cô ta lại chẳng bằng một ai.

Đinh Mật trợn trừng mắt, Tiết Ninh đúng là đồ điên!

Đến tận bây giờ cô ta vẫn không biết bản thân đã hủy hoại những gì.

Lục Thời Miễn sầm mặt quay người, đôi mắt ngập tràn vẻ lạnh lẽo và xem thường: “Đừng so sánh với cô ấy, cô không xứng.”

Mặt Tiết Ninh trắng bệch.

Đến trưa, cuộc họp giữa các lãnh đạo trường kết thúc, hiệu trưởng nói với Lục Thời Miễn: “Cứ làm như lời em nói, phía nhà trường sẽ phối hợp với các em.”

Chiều ngày hôm ấy, trên weibo, một tài khoản luật sư danh tiếng đăng một bài viết dài công khai rõ ràng toàn bộ về khúc mắc gia đình Đinh Mật, vấn đề nguyện vọng đại học và ba vụ kiện năm ấy.

Chuyện này dấy lên một làn sóng to gió lớn trên mạng.

“Tiết Ninh gây ra chuyện như thế mà còn dám kiện lại? Đi chết đi được rồi.”

“Giờ thì hay rồi, mọi chuyện đều phơi bày, để xem sau này cô ta vác mặt ra ngoài kiểu gì. Đừng để tôi gặp cô ta, gặp một lần đánh một lần.”

“Mẹ kiếp, tức muốn điên! Thật, nếu là tôi, chắc chỉ hận không giết chết cô ta được.”

Theo đó, Nhất Trung Giang Châu ủy thác trang weibo tin tức chính thức của thành phố Giang Châu đăng một bài viết dài, nội dung bao gồm tất cả nội dung tài khoản luật sư nọ đã đăng, kèm theo nội dung phỏng vấn hiệu trưởng Nhất Trung.

Phóng viên: Chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến nhà trường, năm đó không tiết lộ, tại sao hiện tại phía nhà trường lại đồng ý đứng ra?

Hiệu trưởng: Bởi vì Đinh Mật cũng là học sinh của Nhất Trung. Những cố gắng của em ấy ngày đó không đạt được kết quả tốt nhất cũng là tiếc nuối của trường chúng tôi, sau này nhất định phải lấy chuyện này làm gương. Từ kỳ thi đại học năm 2007 trở đi, trường chúng tôi đã áp dụng cách thức đăng kí nguyện vọng chặt chẽ và cẩn thận hơn, không để sai lầm như vậy xuất hiện một lần nào nữa.

Phóng viên: Chuyện này quả thật là tiếc nuối của đời người.

Hiệu trưởng: Đúng vậy. Thế nên hy vọng mỗi một học sinh sắp tham gia kỳ thi đại học, bất kể các em là lớp 10, lớp 11 hay lớp 12, đều dốc hết toàn lực, không để cuộc đời lưu lại niềm tiếc nuối.

Chuyện này gây ảnh hưởng rộng khắp, dần dần, các miền tổ quốc lục tục công khai loại tin này, dường như mỗi năm đều có chuyện như vậy xảy ra, chẳng qua là chưa bị vạch trần.

Cư dân mạng bày tỏ, hy vọng nhà trường và phụ huynh cùng các học sinh đều lấy chuyện này làm gương.

Các trường đại học và cao đẳng tự kiểm tra lỗ hổng, phòng bị chuyện tương tự phát sinh.

Sau khi mọi chuyện phơi bày, Tiết Chấn gần như không còn mặt mũi gặp ai, hễ ra khỏi cửa là bị hàng xóm dòm ngó bằng ánh mắt khác thường, càng đừng nói đến những cuộc gọi không dứt từ bạn bè hàng xóm.

“Thì ra năm đó Tiết Ninh bị Đinh Mật đẩy xuống cầu thang là vì nguyên nhân này?”

“Con nhà tôi cũng sắp thi đại học, làm ra chuyện như vậy, đúng là quá độc ác.”

“Xem sau này ai dám lấy Tiết Ninh.”

Tiết Ninh ném hết máy tính và điện thoại, cả ngày không ăn không uống, chẳng dám bước chân ra khỏi cửa, chỉ trốn trong phòng khóc.

Tiết Chấn đi vào.

Tiết Ninh khóc lớn: “Bố, sau này con còn gặp mọi người thế nào…”

Không chỉ Giang Châu, cho dù đi đến thành phố khác, mọi người vẫn biết Tiết Ninh đã làm chuyện như vậy. Tất cả mọi người đều không bằng lòng làm bạn với cô ta, ngay cả nói chuyện với cô ta cũng không muốn…

Tiết Chấn nói: “Con về quê đi, sống với bà nội.”

Bà Tiết sống ở thị trấn, Tiết Ninh khóc thảm thiết: “Không được, cho dù về đó thì con cũng vẫn sẽ bị mọi người bàn tán, họ hàng chỗ bà chắc chắn đã biết tin…”

Cô ta như chuột chạy qua đường, sau này phải sống thế nào?

Tiết Chấn không nhịn được mắng: “Thế con muốn thế nào? Ai bảo con xốc nổi làm chuyện như thế!”

Tiết Ninh khóc to: “Để con chết đi cho xong!”

Tiết Chấn thở dài thườn thượt, dường như già đi mấy tuổi. Đều tại ông, không dạy dỗ con cái cẩn thận. Đều tại ông.



Weibo Đinh Mật tăng thêm rất nhiều fans, nhận được đủ kiểu tin nhắn và bình luận. Họ bày tỏ sự đồng cảm và tiếc nuối với cô, ngoài ra còn rất nhiều người bị cảm động bởi sự kiên trì và dũng cảm của cô.

23 giờ ngày 1 tháng 1 năm 2016.

Đinh Mật đăng một bài lên weibo: Tôi ngược dòng sóng to, vượt qua gió lớn, dẫu rằng đời còn tiếc nuối, nhưng những cố gắng của tôi sẽ không tan biến. Giữ gìn lòng lương thiện, nỗ lực tiến về phía trước, năm tháng sẽ trao cho tôi sự an bài tốt nhất. Chúc phúc mọi người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương