Quả Ngọt Năm Tháng
-
Quyển 2 - Chương 103: Ngoại truyện Hồi ức Thời Mật Từ Đỗ (2)
Tối ngày 6 tháng 10, Lục Thời Miễn và Đinh Mật cùng đi tham gia họp đồng hương.
Địa điểm tổ chức là một quán lẩu ở trung tâm thành phố, có mười mấy người, hai người thân thiết một nồi lẩu nhỏ, còn lại mỗi người một nồi, tập trung lại, vừa hay ngồi kín một bàn tròn.
Đinh Mật và Lục Thời Miễn vẫn chưa đến, nhưng Hàn Tiêu và những người khác biết họ sẽ đến, vậy nên cố ý để lại hai vị trí trống cạnh nhau, chung một nồi lẩu.
Quán lẩu không có phòng bao riêng, hơn nữa đều là sinh viên, ăn một bữa cũng không định bao riêng gì.
Lục Thời Miễn và Đinh Mật đi vào quán, thấy một nhóm sinh viên đang chuyện trò vui vẻ, ồn ào sôi nổi.
Đinh Mật thoáng mím môi, nếu lúc này cô đang ở Bắc Kinh… hoặc hiện tại cô và Lục Thời Miễn có thể giống như những cặp đôi khác, mời bạn cùng phòng của nhau ăn uống, thi thoảng tụ tập, cùng nhau vui chơi náo nhiệt.
Hẳn là sẽ rất hạnh phúc và vui vẻ.
Thấy sắc mặt cô hoảng hốt, Lục Thời Miễn biết ngay cô lại nghĩ đến những chuyện không hay, cậu miết tay cô: “Đi thôi.”
Cậu nắm tay cô đi vào.
Buổi họp đồng hương này có cả sinh viên từ năm nhất đến năm cuối, rất nhiều người quen biết họ, cho dù không quen thì cũng đã từng nghe nói đến.
“Cặp đôi xuất sắc đến rồi.”
“Lục Thời Miễn, Đinh Mật, bên này.”
Đinh Mật ngẩn ra, cặp đôi xuất sắc?
À đúng, sau khi công bố thành tích thi đại học, trong trường có người đồn họ là cặp đôi xuất sắc, lớp 12(1) sản sinh ra ba đôi xuất sắc, lớp trưởng và lớp phó, trạng nguyên khoa học tự nhiên và bạn cùng bàn Đinh Mật, ngoài ra còn có một chú hắc mã thi đại học Từ Khiên và bạn gái cậu đã đi du học.
Ngày ấy, du học luôn khiến mọi người thấy tốt hơn học ở trong nước, trở về là rạng danh, thường các gia đình có năng lực đều sẽ nghĩ mọi cách để con cái mình được ra nước ngoài, Đỗ Minh Vy hiển nhiên được liệt vào đối tượng nhiều người ngưỡng mộ.
Nhưng rất nhiều người cũng ngờ vực, tại sao Lục Thời Miễn không ra nước ngoài?
Nhà cậu giàu lắm mà.
Vườn trường bàn tán đông đảo, họ lén lút thảo luận rất nhiều lần.
Còn Đinh Mật…
Đáng tiếc.
Đinh Mật đột nhiên lại nhớ đến những năm tháng lớp 12 ngỡ như địa ngục, tất thảy mọi nỗ lực đều thành nước chảy về đông, đáy lòng vừa khó chịu vừa ấm ức.
Lục Thời Miễn xoa đầu cô, kéo ghế ra, ấn vai cô, hai người cùng nhau ngồi xuống. Nhìn mọi người, cậu thoải mái tiếp nhận những lời tán dương: “Cảm ơn.”
Đàn anh năm tư đứng ra tổ chức hoạt động đưa thực đơn cho Lục Thời Miễn, cười nói: “Anh cũng học ở Nhất Trung, nghe danh cậu lâu rồi, hôm nay lần đầu gặp mặt, chẳng trách nhóm nữ sinh cứ nhắc đến cậu là mắt lại phát sáng, thì ra đẹp trai thế này, đến anh đây còn động lòng.”
Mọi người: “…”
Đàn anh, anh biết anh đang nói gì không đấy?
Lục Thời Miễn nhíu mày, không nói gì, Đinh Mật nóng đầu, nói: “Anh ấy có bạn gái rồi.”
“Đàn anh, thì ra anh thích đàn ông hả…”
Có người cảm thán, mọi người cười ầm ĩ.
Đàn anh nọ ho khù khụ, mặt cứng đơ, nói: “Đừng hiểu lầm! Anh đây thẳng băng nhé! Anh ví von vậy thôi, có hiểu không hả?”
Hàn Tiêu vui vẻ: “Anh đừng mơ nữa, Lục Thời Miễn còn thẳng hơn anh nhiều, người ta và Đinh Mật tốt đẹp lắm đấy.”
“Chuẩn luôn, người ta là cặp đôi xuất sắc, trai tài gái sắc, anh chen chân được chắc?”
“Đúng thế.”
Mặt Đinh Mật ửng đỏ, ngay cả một thanh niên trai tráng như đàn anh cũng phát ngượng vì bị trêu đùa, lại nhìn sang Lục Thời Miễn, sắc mặt cậu vẫn thản nhiên, hỏi Đinh Mật: “Em muốn ăn gì?”
Đinh Mật: “Em muốn ăn rau chân vịt với khoai tây.”
Lục Thời Miễn: “Đồ mặn?”
Đinh Mật: “Họ gọi hết rồi.”
Lục Thời Miễn: “Ừ.”
Cậu lại chọn thêm mấy món Đinh Mật thích, gọi phục vụ đến.
Hàn Tiêu nhìn Đinh Mật và Lục Thời Miễn trao đổi thân mật, xem ra tình cảm hai người rất tốt, ngẫm lại bản thân trước kia còn viết thư tình cho Lục Thời Miễn, cô bất giác đỏ mặt.
Thật là… mất hết mặt mũi!
Người ta đang là một đôi, cô lại định đào góc tường!
“Anh Miễn, ngày mai cậu phải về Bắc Kinh rồi à?”
Có nam sinh cùng khóa hỏi.
Lục Thời Miễn: “Ừm.”
“Thanh Hoa cừ lắm phải không?”
“Cũng được.”
“Nghe nói khoa Máy tính tốt nghiệp xong rất dễ tìm việc, có thật không vậy?”
“Ngành nào cũng có nhân tài kiệt xuất, khoa Máy tính đúng là khá hấp dẫn.”
“Hối hận hồi đó không chọn khoa Máy tính ghê…”
…
Đinh Mật rất thích ăn lẩu, cắm cúi ăn đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, Lục Thời Miễn cúi đầu nhìn cô, thấy cô đã ăn rất nhiều: “Ăn nữa không?”
Cô lắc đầu: “Em sắp no rồi.”
Bữa này ăn uống rất vui vẻ, ăn xong, Lục Thời Miễn định đi thanh toán, song đàn anh vội kéo cậu lại: “Không cần, không cần, chúng ta chia đều.”
Lục Thời Miễn gật đầu: “Được, đây là của em với Đinh Mật.”
Cậu đưa 200 đồng cho đàn anh, đàn anh mỉm cười, nhận lấy.
Có người đề nghị đi hát, Lục Thời Miễn không ý kiến gì, Đinh Mật thấy cậu đã thay đổi, trước kia cậu không có hứng thú với ăn uống và chơi bời lắm, song hồi cấp ba, mấy người họ đề nghị chơi gì, cậu đều tham gia.
Nhưng hồi đó là vì cậu chơi thân với Từ Khiên và Tần Dạng, hơn nữa còn có cô và Đỗ Minh Vy, mấy người tụ tập thành nhóm nhỏ.
Buổi họp đồng hương hôm nay, mọi người đều không mấy thân quen, có vài người Lục Thời Miễn với Đinh Mật mới gặp lần đầu tiên, nếu là bình thường, Lục Thời Miễn chắc chắn sẽ không tham gia. Đinh Mật biết, Lục Thời Miễn làm tất cả những việc này đều là vì cô.
Lòng cô khó chịu, áy náy.
Đinh Mật âm thầm hạ quyết tâm, không thể tiếp tục sa sút như thế này nữa.
Trưa ngày hôm sau, Lục Thời Miễn ăn trưa với Đinh Mật xong thì phải sắp sửa ra sân bay.
Hiện tại Đinh Mật cực kỳ ỷ lại vào Lục Thời Miễn, từ hôm qua đến nay, cô vẫn luôn sợ cậu sẽ phải đi, càng quyến luyến khó rời.
Lục Thời Miễn không cho cô đi tiễn, Đinh Mật ngồi trên giường trong phòng khách sạn, nhìn cậu thu dọn hành lý, mắt đỏ hoe. Trước kia cô không hề thích khóc, hiện tại vừa yếu đuối vừa mít ướt, Lục Thời Miễn ngẩng đầu liền trông thấy cô đang cắn chặt răng, nước mắt rơi lã chã.
Cậu mím chặt môi, vừa mới đứng dậy, cô đã lao vào lòng cậu, ôm chặt cậu: “Hu hu, Lục Thời Miễn, em không muốn anh đi.”
Lục Thời Miễn đau lòng không biết làm sau, từ sau khi xảy ra chuyện thi đại học, hễ thấy cô khóc, cậu lại không biết nên làm thế nào với cô.
Cậu nâng tay xoa đầu cô, nhẹ giọng dỗ: “Tháng sau có thời gian cuối tuần anh lại đến thăm em, được không?”
Đinh Mật nghẹn ngào lắc đầu.
Quá phiền hà, xa xôi cách trở, hơn nửa tổ quốc, cậu cứ bay qua bay lại cũng không hay.
Cô chỉ muốn nói với cậu: “Em… em sẽ sống thật tốt, ăn uống no đủ, học hành chăm chỉ, ngủ nghỉ đúng giờ, cũng sẽ quen thêm nhiều bạn bè… không để anh lo lắng. Em… em sẽ cố gắng.”
Cô gái trong lòng vừa thút thít vừa nói, tim Lục Thời Miễn thắt chặt lại, khàn giọng: “Ngoan.”
Lục Thời Miễn nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn cô.
Cũng như mọi đôi tình nhân yêu xa khác, lưu luyến không nỡ tách rời, tâm tình bọn họ đều giống nhau.
Đinh Mật nhắm mắt.
Cô có thể vì cậu mà dũng cảm thêm một lần.
Không, hai lần, ba lần…
Địa điểm tổ chức là một quán lẩu ở trung tâm thành phố, có mười mấy người, hai người thân thiết một nồi lẩu nhỏ, còn lại mỗi người một nồi, tập trung lại, vừa hay ngồi kín một bàn tròn.
Đinh Mật và Lục Thời Miễn vẫn chưa đến, nhưng Hàn Tiêu và những người khác biết họ sẽ đến, vậy nên cố ý để lại hai vị trí trống cạnh nhau, chung một nồi lẩu.
Quán lẩu không có phòng bao riêng, hơn nữa đều là sinh viên, ăn một bữa cũng không định bao riêng gì.
Lục Thời Miễn và Đinh Mật đi vào quán, thấy một nhóm sinh viên đang chuyện trò vui vẻ, ồn ào sôi nổi.
Đinh Mật thoáng mím môi, nếu lúc này cô đang ở Bắc Kinh… hoặc hiện tại cô và Lục Thời Miễn có thể giống như những cặp đôi khác, mời bạn cùng phòng của nhau ăn uống, thi thoảng tụ tập, cùng nhau vui chơi náo nhiệt.
Hẳn là sẽ rất hạnh phúc và vui vẻ.
Thấy sắc mặt cô hoảng hốt, Lục Thời Miễn biết ngay cô lại nghĩ đến những chuyện không hay, cậu miết tay cô: “Đi thôi.”
Cậu nắm tay cô đi vào.
Buổi họp đồng hương này có cả sinh viên từ năm nhất đến năm cuối, rất nhiều người quen biết họ, cho dù không quen thì cũng đã từng nghe nói đến.
“Cặp đôi xuất sắc đến rồi.”
“Lục Thời Miễn, Đinh Mật, bên này.”
Đinh Mật ngẩn ra, cặp đôi xuất sắc?
À đúng, sau khi công bố thành tích thi đại học, trong trường có người đồn họ là cặp đôi xuất sắc, lớp 12(1) sản sinh ra ba đôi xuất sắc, lớp trưởng và lớp phó, trạng nguyên khoa học tự nhiên và bạn cùng bàn Đinh Mật, ngoài ra còn có một chú hắc mã thi đại học Từ Khiên và bạn gái cậu đã đi du học.
Ngày ấy, du học luôn khiến mọi người thấy tốt hơn học ở trong nước, trở về là rạng danh, thường các gia đình có năng lực đều sẽ nghĩ mọi cách để con cái mình được ra nước ngoài, Đỗ Minh Vy hiển nhiên được liệt vào đối tượng nhiều người ngưỡng mộ.
Nhưng rất nhiều người cũng ngờ vực, tại sao Lục Thời Miễn không ra nước ngoài?
Nhà cậu giàu lắm mà.
Vườn trường bàn tán đông đảo, họ lén lút thảo luận rất nhiều lần.
Còn Đinh Mật…
Đáng tiếc.
Đinh Mật đột nhiên lại nhớ đến những năm tháng lớp 12 ngỡ như địa ngục, tất thảy mọi nỗ lực đều thành nước chảy về đông, đáy lòng vừa khó chịu vừa ấm ức.
Lục Thời Miễn xoa đầu cô, kéo ghế ra, ấn vai cô, hai người cùng nhau ngồi xuống. Nhìn mọi người, cậu thoải mái tiếp nhận những lời tán dương: “Cảm ơn.”
Đàn anh năm tư đứng ra tổ chức hoạt động đưa thực đơn cho Lục Thời Miễn, cười nói: “Anh cũng học ở Nhất Trung, nghe danh cậu lâu rồi, hôm nay lần đầu gặp mặt, chẳng trách nhóm nữ sinh cứ nhắc đến cậu là mắt lại phát sáng, thì ra đẹp trai thế này, đến anh đây còn động lòng.”
Mọi người: “…”
Đàn anh, anh biết anh đang nói gì không đấy?
Lục Thời Miễn nhíu mày, không nói gì, Đinh Mật nóng đầu, nói: “Anh ấy có bạn gái rồi.”
“Đàn anh, thì ra anh thích đàn ông hả…”
Có người cảm thán, mọi người cười ầm ĩ.
Đàn anh nọ ho khù khụ, mặt cứng đơ, nói: “Đừng hiểu lầm! Anh đây thẳng băng nhé! Anh ví von vậy thôi, có hiểu không hả?”
Hàn Tiêu vui vẻ: “Anh đừng mơ nữa, Lục Thời Miễn còn thẳng hơn anh nhiều, người ta và Đinh Mật tốt đẹp lắm đấy.”
“Chuẩn luôn, người ta là cặp đôi xuất sắc, trai tài gái sắc, anh chen chân được chắc?”
“Đúng thế.”
Mặt Đinh Mật ửng đỏ, ngay cả một thanh niên trai tráng như đàn anh cũng phát ngượng vì bị trêu đùa, lại nhìn sang Lục Thời Miễn, sắc mặt cậu vẫn thản nhiên, hỏi Đinh Mật: “Em muốn ăn gì?”
Đinh Mật: “Em muốn ăn rau chân vịt với khoai tây.”
Lục Thời Miễn: “Đồ mặn?”
Đinh Mật: “Họ gọi hết rồi.”
Lục Thời Miễn: “Ừ.”
Cậu lại chọn thêm mấy món Đinh Mật thích, gọi phục vụ đến.
Hàn Tiêu nhìn Đinh Mật và Lục Thời Miễn trao đổi thân mật, xem ra tình cảm hai người rất tốt, ngẫm lại bản thân trước kia còn viết thư tình cho Lục Thời Miễn, cô bất giác đỏ mặt.
Thật là… mất hết mặt mũi!
Người ta đang là một đôi, cô lại định đào góc tường!
“Anh Miễn, ngày mai cậu phải về Bắc Kinh rồi à?”
Có nam sinh cùng khóa hỏi.
Lục Thời Miễn: “Ừm.”
“Thanh Hoa cừ lắm phải không?”
“Cũng được.”
“Nghe nói khoa Máy tính tốt nghiệp xong rất dễ tìm việc, có thật không vậy?”
“Ngành nào cũng có nhân tài kiệt xuất, khoa Máy tính đúng là khá hấp dẫn.”
“Hối hận hồi đó không chọn khoa Máy tính ghê…”
…
Đinh Mật rất thích ăn lẩu, cắm cúi ăn đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, Lục Thời Miễn cúi đầu nhìn cô, thấy cô đã ăn rất nhiều: “Ăn nữa không?”
Cô lắc đầu: “Em sắp no rồi.”
Bữa này ăn uống rất vui vẻ, ăn xong, Lục Thời Miễn định đi thanh toán, song đàn anh vội kéo cậu lại: “Không cần, không cần, chúng ta chia đều.”
Lục Thời Miễn gật đầu: “Được, đây là của em với Đinh Mật.”
Cậu đưa 200 đồng cho đàn anh, đàn anh mỉm cười, nhận lấy.
Có người đề nghị đi hát, Lục Thời Miễn không ý kiến gì, Đinh Mật thấy cậu đã thay đổi, trước kia cậu không có hứng thú với ăn uống và chơi bời lắm, song hồi cấp ba, mấy người họ đề nghị chơi gì, cậu đều tham gia.
Nhưng hồi đó là vì cậu chơi thân với Từ Khiên và Tần Dạng, hơn nữa còn có cô và Đỗ Minh Vy, mấy người tụ tập thành nhóm nhỏ.
Buổi họp đồng hương hôm nay, mọi người đều không mấy thân quen, có vài người Lục Thời Miễn với Đinh Mật mới gặp lần đầu tiên, nếu là bình thường, Lục Thời Miễn chắc chắn sẽ không tham gia. Đinh Mật biết, Lục Thời Miễn làm tất cả những việc này đều là vì cô.
Lòng cô khó chịu, áy náy.
Đinh Mật âm thầm hạ quyết tâm, không thể tiếp tục sa sút như thế này nữa.
Trưa ngày hôm sau, Lục Thời Miễn ăn trưa với Đinh Mật xong thì phải sắp sửa ra sân bay.
Hiện tại Đinh Mật cực kỳ ỷ lại vào Lục Thời Miễn, từ hôm qua đến nay, cô vẫn luôn sợ cậu sẽ phải đi, càng quyến luyến khó rời.
Lục Thời Miễn không cho cô đi tiễn, Đinh Mật ngồi trên giường trong phòng khách sạn, nhìn cậu thu dọn hành lý, mắt đỏ hoe. Trước kia cô không hề thích khóc, hiện tại vừa yếu đuối vừa mít ướt, Lục Thời Miễn ngẩng đầu liền trông thấy cô đang cắn chặt răng, nước mắt rơi lã chã.
Cậu mím chặt môi, vừa mới đứng dậy, cô đã lao vào lòng cậu, ôm chặt cậu: “Hu hu, Lục Thời Miễn, em không muốn anh đi.”
Lục Thời Miễn đau lòng không biết làm sau, từ sau khi xảy ra chuyện thi đại học, hễ thấy cô khóc, cậu lại không biết nên làm thế nào với cô.
Cậu nâng tay xoa đầu cô, nhẹ giọng dỗ: “Tháng sau có thời gian cuối tuần anh lại đến thăm em, được không?”
Đinh Mật nghẹn ngào lắc đầu.
Quá phiền hà, xa xôi cách trở, hơn nửa tổ quốc, cậu cứ bay qua bay lại cũng không hay.
Cô chỉ muốn nói với cậu: “Em… em sẽ sống thật tốt, ăn uống no đủ, học hành chăm chỉ, ngủ nghỉ đúng giờ, cũng sẽ quen thêm nhiều bạn bè… không để anh lo lắng. Em… em sẽ cố gắng.”
Cô gái trong lòng vừa thút thít vừa nói, tim Lục Thời Miễn thắt chặt lại, khàn giọng: “Ngoan.”
Lục Thời Miễn nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn cô.
Cũng như mọi đôi tình nhân yêu xa khác, lưu luyến không nỡ tách rời, tâm tình bọn họ đều giống nhau.
Đinh Mật nhắm mắt.
Cô có thể vì cậu mà dũng cảm thêm một lần.
Không, hai lần, ba lần…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook