Quá Mức Cố Chấp FULL
-
Chương 1
Tháng ba tháng tư, tiết trời còn mang theo hơi lạnh đầu xuân lại nhiễm vài phần ẩm ướt sau cơn mưa mùa hạ.
Tại bệnh viện ở trung tâm thành phố, đám đông ồ ạt, nhốn nháo.
Khắp phòng khám bệnh cùng hành lang dài chật kín người, tiếng la hét ầm ĩ, tiếng khóc đinh tai cùng các tiếng thì thầm thăm hỏi che lấp đi âm thanh quảng cáo vốn có của bệnh viện.
"...!Là bệnh viện nằm trong top 3, bất kể là trình độ chữ bệnh hay năng lực nghiên cứu khoa học, viện chúng tôi đều dẫn đầu, chúng tôi có một đội ngũ bác sĩ trẻ tuổi ưu tú, có thể ..."
Nhưng mà,
Tuyên truyền thế này của bệnh viện, trước giờ đều không ai nghe.
Có đoàn người tiến vào từ cửa đại sảnh, tiếng cãi cọ ầm ĩ bống an tĩnh lại.
Người nào cũng mặc tây trang, nhìn qua đã biết là tinh anh của xã hội.
Đặc biệt là người đi đầu.
Bộ dáng đặc biệt đẹp mắt, ánh sáng trắng từ đèn đại sảnh hắt xuống càng khiến ngũ quan trở nên tinh xảo, đặc biệt là mặt mày, từng đường nét đều như được tinh điêu tế trác, chỉ là có chút lạnh lẽo quá mức, môi mỏng mím chặt, toàn thân lộ ra khí tràng người lạ chớ gần.
Một thân tây trang màu rượu đỏ, hoàn toàn không phù hợp với khung cảnh ở bệnh viện, vừa nhìn đã biết là không phải tới xem bệnh, có vẻ như là ...
Cũng may, an tĩnh ngắn ngủi qua đi, mọi thứ mau chóng khôi phục như cũ.
Mọi người tiếp tục vội vàng xếp hàng, đăng khí, trả phí,...!lại xếp hàng.
"Đinh" một tiếng, cửa thang máy chậm rãi khép lại, ngăn cách ánh mắt tò mò như có như không ngó lại đây.
Bí thư Trương ấn xong tầng lầu, lúc này mới mở miệng:
"Đại tiểu thư vào 12 giờ 45 phút đêm qua rồi, là một cô con gái, tối qua người của chúng ta ở hộp đêm tìm được Võ Tu."
Võ Tu là cô gia của Cố gia, nói trắng ra là đi ở rể, Cố gia chẳng ai xem hắn như cô gia cả.
Dù sao,
Cũng chỉ là loại tôm chân mềm không có thực lực, phượng hoàng nam mà thôi.
Cố Thành "Ừ" một tiếng, không có biểu tình gì.
Bí thư Trương tiếp tục nói: "Tối hôm qua chúng ta đem hắn tới, giờ hẳn là đang quỳ gối trước giường bệnh đấy."
Một giây trước khi cửa thang máy mở ra, Cố Thành cười một cái, thoáng nới lỏng nơ cổ, ánh sáng thang máy hắt lên bóng người, một đôi mắt âm u cười đến thập phần lương bạc, môi mỏng khẽ cười:
"Đi thôi."
Khu số 3 lầu 8 là khu VIP của sản khoa, phòng độc lập xa hoa, cần cái gì có cái đó, điều kiện vô cùng tốt, hiệu quả cách âm ...!càng tốt.
Đoàn người đứng yên ở bên ngoài phòng bệnh số 25, bên cạnh cửa có treo một tấm bảng, viết:
Bác sĩ chính: Trần chủ nhiệm (Trần Thanh)
Hộ sĩ chính: Y tá trưởng (Lưu Lam)
Vừa lúc hai hộ sĩ đẩy xe ra, vừa đóng cửa phòng bệnh lại, quay người thấy có người tới liền sửng sốt.
Bí thư Trương tiến lên một bước, cười giải thích:
"Chúng tôi là người nhà của sản phụ, hôm nay tới đây thăm hỏi, hai vị vất vả rồi."
Hai hộ sĩ nhìn thoáng qua, ánh mắt dừng lại trên người Cố Thành, do dự một lúc, còn chưa kịp mở miệng đã bị đối phương liếc qua, thân mình không khỏi run lên, bỗng nhiên có cảm giác sợ hãi, vô thức mà né qua một bên.
Trơ mắt nhìn đoàn người đi vào, liền nghe được người trong phòng bệnh kinh hô: "Cố Thành!" Trước khi cửa phòng bệnh đóng lại, bí thư Trương lại bước ra, nhìn hai người, cười đến mặt mày nở hoa.
"Trong khoảng thời gian ngắn mong mọi người không cần tiền vào làm phiền."
Nói xong liền "Phanh" một tiếng đóng cửa phòng bệnh lại, lại nghe "Cách" một tiếng khóa cửa khiến cho nhân tâm chấn động, bỗng nhiên sinh ra chút bất an.
Hai người sửng sốt, nhịn không được mà nuốt nước miếng, ở phòng bệnh cao cấp đều là kẻ có tiền, sau lưng có một đống sự tình lung tung rối loạn cũng không phải ít gặp.
Trầm mặc một lát, một người vội vàng nói:
"Mau mau mau, phải đi báo lại cho bác sĩ Thời, nói là người bệnh phòng 25 có người nhà tới, trông có vẻ là đến gây sự, bảo cô ấy phẫu thuật xong thì đến ngay."
"Đừng nói bậy!" Người còn lại trừng mắt, "Bác sĩ Thời lúc này còn đang phẫu thuật đấy, ai biết lúc nào mới xong chứ, tôi gửi tin nhắn cho cô ấy trước thì hơn." Nói xong liền đem xe đẩy cất vào phòng chứa thuốc, từ trong túi lấy ra di dộng gửi tin nhắn cho Thời Niệm, lúc gõ chữ tay còn có chút run.
Người bệnh ở bệnh khu VIP đều là người kiều quý, người bệnh phòng 25 còn là VVIP, mỗi ngày tính riêng bảo mẫu trong nhà đến hầu hạ cũng đã có bảy tám người, ngoài chủ nhiệm của bọn họ và bác sĩ Thời thì ở bệnh viện này đúng là chẳng tìm được mấy người chịu được vị kia.
Hiện tại chủ nhiệm Trần đi công tác, chỉ có thể gửi hy vọng lên bác sĩ Thời thôi.
__________
Bên ngoài viện cãi cọ ầm ĩ, trong phòng giải phẫu lại vô cùng an tĩnh, tất cả cửa phòng đều đóng chặt, vô hình lộ ra một bầu không khí khẩn trương.
Trong phòng phẫu thuật số 6, đang lúc ba vị bác sĩ mặc quần áo giải phẫu vô khuẩn phối hợp nhịp nhàng, điện thoại đặt một góc vang lên hai tiếng "Tích tích", người ở khu giải phẫu đều không có phản ứng, coi như đó là tiếng phát ra từ máy điện tâm đồ mà thôi.
Trong không khí lẩn vẩn mùi nước sát trùng khiến cho mùi máu phai nhạt đi rất nhiều.
Người bệnh nằm trên giường giải phẫu vẫn luôn trợn tròn mắt nhìn trần nhà, không dám mở miệng, muốn hỏi cũng không dám hỏi, sợ làm phiền đến bác sĩ.
Thời Niệm liếc mắt nhìn người bệnh, lơ đãng hỏi:
"Đêm qua ngủ thế nào?"
Người bệnh sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, vội vàng nói: "Ngủ ngon lắm", lại tiếp, "Chỉ là sau nửa đêm luôn muốn đi WC, không biết có phải vì sắp sinh hay không mà trong lòng luôn thấy lo lắng, buổi sáng còn..."
Thanh âm không lớn, nghe như đang lẩm bẩm, cũng không biết bác sĩ có nghe được không nhưng dù sao cũng giúp bản thân thả lỏng một chút, khi đang nói chuyện thì đứa bé liền được ôm ra, Thời Niệm lấy lòng bàn tay phát nhẹ vào lòng bàn chân đứa trẻ.
Giây tiếp theo,
"Oa!" Một tiếng khóc đinh tai nhức óc vang lên.
Dồn dập mà vang dội.
Lượng hô hấp vừa nghe liền biết là khỏe mạnh.
Tất cả mọi người nhịn không được mà bật cười, trêu chọc: "Tiếng khóc cũng thật vang."
Một bác sĩ mau tay mau chân ôm đứa trẻ đến bên cạnh giường phòng sinh, đo lường cân nặng, rồi lại ôm đến trước mặt sản phụ, khom lưng nhìn cô ấy, nói:
"Giường 18, Kỳ Thiến, đúng không?"
"Đúng đúng đúng, là tôi là tôi." Sản phụ phản ứng lại, nghiêng đầu muốn nhìn rõ đứa bé được bác sĩ ôm trong lòng, đáng tiếc thân mình không thể cử động, nhìn không được rõ, chỉ có thể nghe được tiếng khóc vang dội.
"Ba trăm mười tám phân, là nữ, nặng 3,8 kg, bây giờ phải ôm đến khoa nhi, nếu không có vấn đề gì thì cô trở về phòng bệnh là thấy được em bé."
"Được được được." Mắt sản phụ ửng đỏ, không chờ cô ấy nói tiếp, bác sĩ đã đem đứa bé ôm đi.
Giải phẫu vẫn tiếp tục, lúc khâu lại, nghe được âm thanh nức nở rất nhỏ từ sản phụ, Thời Niệm cúi đầu, cười ôn nhu:
"Rất xinh đẹp, là một cục cưng rất khỏe mạnh."
Âm thanh vô cùng ôn nhu, vô hình trấn an cảm xúc người khác.
"Thật sao?" Sản phụ nín khóc mỉm cười, thanh âm còn có chút nghẹn ngào, đứt quãng mà nói:
"Tôi nghe, tôi nghe tiếng khóc lớn như vậy, đứa nhỏ này chắc là sức lớn, lúc còn ở trong bụng đã rất có lực, buổi tối đi ngủ còn cảm nhận được..."
Mười lăm phút sau, giải phẫu kết thúc.
Thời Niệm hạ đài giải phẫu xuống, thay áo giải phẫu, nói vài câu chỉ dẫn rồi mới rời đi, dựa vào thang máy, nhắm mắt lại, nhịn không được thở phào một cái.
Lấy thanh chocolate từ trong túi ra bỏ vào miệng, cảm xúc hòa hoãn lại một chút, lúc này mới cúi đầu đọc tin nhắn trên điện thoại.
[Bác sĩ Thời, bệnh nhân phòng số 3 phát sốt rồi, cô bé lại không chịu uống thuốc, cô lại đây xem nên xử lý thế nào đi.]
[Bác sĩ Thời, bệnh nhân phòng 21 lại mua bánh kem ăn, lượng đường trong máu tăng lên rồi, nên tiêm insulin hay dùng nhị giáp song qua?]
[Bác sĩ Thời, bệnh nhân phòng số 8 đêm nay muốn xuất viện, cô thấy có được không?]
Thời Niệm xoa xoa mi tâm, trả lời lần lượt từng tin nhắn.
.......
[Bác sĩ Thời, người nhà bệnh nhân phòng số 25 tới thăm, nhưng nhìn qua có vẻ như là đến sinh sự, cô mau qua đây xem đi.]
Thời Niệm trong lòng lộp bộp một tiếng.
Bệnh nhân phòng 25 là Cố Đình, tối hôm qua trở dạ, thời điểm giải phẫu chồng cô ấy không có mặt, cảm xúc cũng không tốt lắm, nghe nói đêm hôm qua mới tới, nhưng do cửa phòng bệnh vẫn luôn đóng chặt, cũng không thấy bệnh nhân gọi người tới nên các cô cũng không đi xem, chỉ là sáng nay lúc kiểm tra phòng nhìn thấy một người đàn ông đang quỳ gối trước giường bệnh.
Loại chuyện này vốn là chuyện riêng của bệnh nhân, cũng không ảnh hưởng gì đến bệnh tình nên cô cũng không hỏi nhiều.
Thời Niệm gỡ khẩu trang xuống, xoa huyệt Thái Dương, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm gì mới tốt, cũng không phải là chưa từng thấy có vụ ẩu đả nào ở bệnh viện, chỉ là những vấn đề thuộc về tranh cãi gia đình, bác sĩ như cô căn bản không có tư cách quản nhiều.
Thang máy vừa mở, không chờ Thời Niệm kịp nghĩ ra cách giải quyết, đã thấy vài thai phụ đi tới, có vẻ như là đang chặn trước cửa thang máy giải phẫu chờ cô.
Một đám người ôm bụng lớn, trong tay cầm các loại đồ vật, thấy cô liền nhao nhao lên:
"Bác sĩ Thời, cô xem giúp tôi xem có thể ăn cái này không? Hướng dẫn sử dụng ghi là dùng trong 3 tháng đầu, hiện tại tôi đã 6 tháng rồi, nhưng mà tôi muốn ăn."
Thời Niệm đưa mắt nhìn bao bì hộp, lắc đầu, "Không thể."
"Vì sao chứ?"
"Dinh dưỡng không đủ."
"Bác sĩ Thời, ngày mai tôi phải giải phẫu trong bao lâu? Trước 12 giờ có thể mổ lấy đứa bé ra không? Tôi tìm người tính qua, đứa bé sinh vào thời điểm đó sẽ tương đối thông minh."
Thời Niệm giật giật khóe miệng.
"Không biết nữa."
Vào phòng giải phẫu, bác sĩ chỉ chăm chú phẫu thuật, thời gian cụ thể như thế nào cũng không chú ý lắm, dù sao cũng có ca dài ca ngắn, tùy theo tình huống phát sinh đột xuất, cái gọi là thời gian chính xác cô cũng không nắm chắc.
"Bác sĩ Thời, lúc tôi chờ cô bỗng thấy chân vô cùng đau đớn, cô mau xem tôi bị sao thế này?"
Thời Niệm đưa mắt nhìn chân bệnh nhân, lại nhìn đến lớp trang điểm tỉ mỉ trên mặt cô ấy, tâm thập phần mệt mỏi.
"...!Mang thai rồi thì nên tránh đi giày cao gót tránh gây tổn thương cho chân, nhé?"
"Nhưng mà tôi thích đi giày cao gót", thai phụ này đặc biệt đỏm dáng, không cao hứng mà lẩm bẩm: "Tôi lùn như vậy, không đi thì khó coi chết mất."
Thời điểm đi ngang qua phòng bệnh số 25, cửa phòng đóng chặt, cũng không nghe được bên trong có động tĩnh gì, không giống như hộ sĩ nói là đến sinh sự, Thời Niệm do dự không biết có nên đi vào xem một chút không.
Đang chuẩn bị gõ cửa đã bị người bên cạnh kéo lại, hảo tâm khuyên nhủ:
"Bác sĩ Thời, cô làm gì thế? Cô tuyệt đối đừng có đi vào, tránh xa một chút mới tốt."
Thời Niệm khó hiểu: "Sao thế?"
Mấy người liếc trái liếc phải, kéo Thời Niệm tránh vào một bên, cách phòng bệnh số 25 xa một chút mới đè thấp thanh âm nói:
"Lúc cô chưa tới, trong đó đánh đấm tàn nhẫn lắm, toàn tiếng loảng xoảng vang lên, cách cửa phòng mà còn nghe được rõ ràng, dọa chết chúng tôi."
"Bảo an tới mấy lần mà còn không dám vào đâu."
"Cố Đình kia khóc đến mức" mấy người nhìn nhau, trên mặt không giấu nổi vui sướng khi người gặp họa, "Tê tâm liệt phế."
"Đánh người?" Thời Niệm xanh mặt.
Mấy người xua xua tay, không để ý chút nào nói:
"Ai nha, kẻ điên ở Cố gia kia trở về rồi, đánh người là chuyện cơm bữa không phải sao?"
"Người kia đến cả cha ruột còn ra tay được, chồng của Cố Đình thì tính là cái đinh gì?"
"Chồng Cố Đình cũng coi là đáng tội, vợ còn đang trong phòng giải phẫu mà còn dám ở hộp đêm trái ôm phải ấp, tôi nói chứ, đánh chết còn là nhẹ đấy, mẹ nó chứ!"
"Nói đi cũng phải nói lại, ai ép Cố Đình gả cho gã như vậy chứ, quả thật là đầu úng nước."
Thời Niệm chau mày, trước giường bệnh không có hiếu tử, người nhà đến gây sự ở bệnh viện cũng không ít, vung tay đánh người cũng có, nhưng dù sao thì đây cũng là bệnh viện, hơn nữa Bệnh khu này còn có chút đặc thù, đánh nhau ở đây quả thực chính là hồ nháo.
"Đừng dây vào bọn họ, bác sĩ Thời, cô đến kiểm tra cho tôi đi, mấy ngày nay tối nào tôi cũng không ngủ yên, eo lưng đều đau mỏi..."
Bị mấy người ồn ào đến đau đầu, một lúc cũng không thoát thân ra được, Thời Niệm đành phải dẫn bọn họ đến văn phòng, chuẩn bị lát nữa lại đến nhìn xem phòng bệnh số 25 là tính huống như thế nào.
Mới vừa đi được vài bước, cửa phòng phía sau "Bang" một tiếng mở ra, đoàn người đi ra, đưa lưng về phía bọn cô đi ra phía ngoài.
Cố Thành cúi đầu, miệng vết thương trong lòng bàn tay còn đang rỉ máu.
"Cố tổng." Bí thư Trương đưa khăn giấy qua, Cố Thành mặt không biểu tình nhận lấy, dùng sức lau máu trong lòng bàn tay, đáy lòng nổi lên bạo ngược, trong mắt hiện lên một tia đừng ăn cái này," phía sau truyền đến một giọng nữ, "Chờ ngày mai có kết quả xét nghiệm rồi tính sau, nhé?"
"Ai nha, tôi ăn một chút thôi, sẽ không có việc gì đâu."
"Trước nhịn một chút," thanh âm thực ôn nhu, truyền vào lỗ tai là cảm giác ôn nhuận nhu hòa, "Nhịn một chút, được không?"
Thanh âm trong trí nhớ tựa hồ cũng là như thế này, chỉ là nhiều hơn vài phần thanh thúy, thiếu...!Vài phần thành thục.
Cố Thành nhịn không được ngừng lại, quay đầu lại nhìn.
Nữ bác sĩ bị vây xung quanh, cô mặc áo blouse trắng, tóc dài đến vai, buộc qua loa ở sau đầu, còn có vài sợi rời rạc xõa xuống, đang ôn hòa trấn an người khác.
Áo blouse trắng đến chói mắt, không nhiễm một hạt bụi.
Một vết máu cũng không có.
Thanh âm ôn hòa lại kiên nhẫn, cuối cùng đều sẽ thêm một câu, "Được không?"
[Cố Thành, cậu làm đề này trước nhé, được không?]
[Cố Thành, cậu đừng khóc, đàn ông con trai khóc cái gì? Đừng khóc, nhé?]
[Cố Thành, lát nữa hai chúng ta vào một tổ nhé, được không?]
[Cố Thành, cậu đừng sợ, nếu lát nữa bọn họ khi dễ cậu, cậu cứ gọi tên tớ, bọn họ nhất định không dám nữa đâu, nhé?]
.....
Giống như lời nói dối dỗ tiểu hài tử nghe lời.
Lời của bác sĩ, xưa nay đều như vậy.
Cố Thành thu hồi tầm mắt, không nói gì, xoay người rời đi.
Cách đó không xa, Thời Niệm nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua, cảm giác như có người vừa mới nhìn cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook