Quả Lê Nhỏ Ngọt Ngào
Chương 40: Tình cảm đẹp đẽ (1)*

Editor: Shiba

*Tên chương do editor đặt

- ----

Sau cơn mưa trời lại sáng, không khí hệt như được thanh tẩy trở nên tươi mát, Hứa Lê mở cửa sổ, trên bậu cửa có một đóa hoa nhỏ màu vàng nhạt, cô cầm lên đặt gần mũi hít thử.

Hương thơm nhàn nhạt, hơi lạnh thoang thoảng.

Hứa Lê cầm bông hoa nằm dựa trên giường, trong lòng rối loạn, cô cứ nhớ mãi chuyện hai ngày trước ở trên núi, Lục Gia Hành một thân chật vật, miệng còn ngậm điếu thuốc nhìn về phía cô.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, cha mẹ đều đang ở nhà, chắc lại là học sinh tới, Hứa Lê lười động đậy, cầm lấy cuốn sách ở đầu giường kẹp bông hoa vào.

"...... Sao lại tự mình tới đây? Mau vào đi! Mau vào đi! Bệnh của con sao rồi......"

Hứa Lê nằm trong phòng càng nghe càng thấy kì lạ, nhà cô thỉnh thoảng sẽ có người tới làm khách nhưng Hứa Trạch chưa từng vui sướng bất ngờ như vậy. Cô xuống giường, ngay cả giày cũng quên xỏ, trong nháy mắt cửa phòng được mở ra có chút không thể tin được vào hai mắt mình.

Lục Gia Hành đứng ở vị trí cách phòng cô một mét.

Trần Thục đang định nói cái gì nhưng lại bị Hứa Trạch ngăn cản, ông đẩy Lục Gia Hành, "Gia Hành, Lê Tử ở trong đó, có cái gì vào rồi nói."

Anh khom người bước vào thật, ngay sau đó liền đóng cửa phòng lại.

Vẻ mặt Trần Thục lộ vẻ u sầu, "Ông làm gì vậy?"

Hứa Trạch kéo bà sang một bên, thì thầm: "Bà còn chưa nhìn ra à? Gia Hành đặc biệt tới tìm Lê Tử."

"Tìm thì cũng làm được gì cơ chứ, trong lòng nó không thích Lê Tử, ông có rầu thúi ruột cũng phí công."

Ngày hôm đó vừa từ núi xuống, Lục Gia Hành vẫn hôn mê suốt. Cố Tề lo lắng nhanh chóng đưa người đến bệnh viện, cũng chỉ nói anh vì hiến máu cho một nữ sinh mới bị thương. Trong phạm vi xung quanh nữ sinh kia dù quăng tám sào cũng chẳng có quan hệ gì với Lục Gia Hành.

Triệu Đình biết nhóm máu của Hứa Lê, trong lòng xoay chuyển mấy vòng, xác định con trai mình chắc chắn vì Hứa Lê nên mới liều chết lên núi.

Những người khác lại bán tín bán nghi.

"Bà cứ mặc kệ đi, chúng nó thích làm gì thì để nó làm cái đó." Hứa Trạch cầm tách trà trên bàn, mở TV, cố ý chỉnh âm thanh thật lớn.

......

Trong phòng hai người đứng đó một lúc lâu, Lục Gia Hành chỉ về phía mặt đất, Hứa Lê mặc váy dài, đôi bàn chân trần dẫm trên sàn nhà bằng gỗ, mắt cá chân vừa trắng trẻo vừa tinh xảo, Lục Gia Hành đột nhiên muốn thử xem anh có thể nắm trọn nó bằng một tay không.

Hứa Lê giống hệt như bị điện giật lao thẳng đến mép giường, cúi người mang dép vào, người còn chưa kịp đứng lên, Lục Gia Hành đã kéo ghế dựa ngồi đối diện cô, ngón chân Hứa Lê cuộn lại, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Lục tiên sinh."

Lục Gia Hành nắm lấy tay cô, ấn khớp xương bóp một cái.

Hứa Lê cảm thấy cả người như nhũn ra càng cúi đầu thấp hơn, ấp úng một chút, vẫn muốn nhận được một đáp án, cô nói: "Anh ngày đó lên núi là...... Là vì tôi sao?"

Lục Gia Hành rũ mắt nhìn cặp dép lê màu hồng nhạt của cô, cười nhẹ, "Đúng là đồ trẻ con."

Hứa Lê nhíu mày ngẩng đầu, có chút bất mãn, nhưng khi đụng phải tầm mắt anh lại sợ hãi cúi rạp xuống.

Lục Gia Hành càng muốn cười, kéo cô vào trong ngực, "Em ghé lại sát hơn rồi anh nói cho."

Hứa Lê dùng sức ngửa người ra sau, "Anh cứ nói bình thường đi."

"Vậy dù sao em cũng phải nhìn anh chứ." Tay anh nâng cằm cô hướng lên trên, "Hử?"

Khuôn mặt Hứa Lê ửng hồng, nhẹ nhàng ngẩng đầu, không hề phản kháng.

Thật là ngoan, Lục Gia Hành nhéo nhẹ mấy cái trên mặt cô, "Không biết nghe lời, tự dưng rảnh rỗi đi hỗ trợ làm gì."

"Tôi......" Hứa Lê có chút không phục, né khỏi anh cầm lấy xấp tơ lụa được xếp chỉnh tề trên tủ đầu giường, "Anh xem, ở làng nghề nhuộm vải trên núi tôi tìm thấy loại thuốc nhuộm này, tôi thử vẽ trên tơ lụa, dù trải qua là giặt ủi cũng sẽ không bốc mùi lạ, hơn nữa màu sắc rất chân thực, có điều bọn họ không chịu bán ra ngoài nên tôi chỉ vẽ xong rồi lấy tấm vải về thôi......"

Cô nói rất nghiêm túc, lông mi cong dài theo đó mà rung động lên xuống, trong lòng Lục Gia Hành giống bị ai nắm lấy, anh vuốt tấm tơ lụa, "Em vì giúp anh tìm thuốc nhuộm mới đi hỗ trợ?"

Hứa Lê mấy máy môi, "Tôi đi hỗ trợ, trùng hợp nhìn thấy nên tiện tay giúp anh hỏi một chút."

Yết hầu Lục Gia Hành khẽ chuyển động, sau một lúc lâu hiểu rõ cười một tiếng, giọng nói có chút lười nhác, "Tiện tay hay là cố ý? Hả?"

Hứa Lê cúi đầu, Lục Gia Hành nhìn cô chăm chú.

Anh nói: "Anh vẫn luôn cảm thấy tình yêu là thứ rất phiền toái, có hay không cũng chẳng quan trọng, anh cũng không thích chủ động tiếp cận ai, lấy lòng ai."

Đột nhiên nói như vậy, Hứa Lê mơ hồ cảm thấy không thích hợp.

"Nhưng năm nay anh đã 28, không muốn phải bỏ lỡ điều gì nữa, cũng không muốn để bản thân phải tiếc nuối. Hai ta đã kết hôn, nhưng chúng ta thật xa lạ, anh nghĩ em cũng có thể cảm nhận được. Hứa Lê, nếu em đồng ý, anh muốn thử tìm hiểu em."

Lục Gia Hành chưa từng bày tỏ với ai rõ ràng như thế này, cũng chưa từng cảm thấy sẽ "yêu" ai tới mức này. Trước kia con gái theo đuổi anh, thổ lộ với anh, Lục Gia Hành không thích thì ngay cả một chút cơ hội cũng sẽ không cho đối phương, anh cũng tuyệt đối không cúi đầu nhìn một cái.

Nhưng đột nhiên anh rất muốn nếm thử.

"Nghe hiểu không?" Anh hỏi.

Hứa Lê rụt cả người về phía sau, Lục Gia Hành đang nắm lấy tay cô bỗng buông lỏng khiến mất thăng bằng ngã xuống giường.

Giây tiếp theo, trước mắt tối sầm.

Khí thế người đàn ông quá mạnh mẽ đè trước mặt cô, hình ảnh chấn động trên núi cùng gương mặt anh tuấn trước mắt chiếu vào trong mắt cô, Hứa Lê khóe mắt sương mù mông lung, răng mím chặt vào bờ môi anh đào đến nỗi sưng lên hồng nhuận.

Lục Gia Hành đặt cánh tay ở hai bên sườn cô, dùng tay lau nhẹ lên khóe mắt.

Hứa Lê run rẩy, theo bản năng chạm vào miệng vết thương trên cánh tay anh, Lục Gia Hành kêu lên một tiếng.

"Đau lắm à?" Hứa Lê cẩn thận hỏi.

"Đau, cho nên em đừng lộn xộn." Lục Gia Hành cúi đầu xuống, Hứa Lê có thể cảm nhận được hơi thở của anh, trái tim cô như thể nhảy ra ngoài, hoảng loạn đặt tay ngăn trước ngực, "Anh, anh muốn làm gì?"

Lục Gia Hành gợi lên khóe môi, ôn nhu nói: "Tìm hiểu em."

"Không, anh đừng tìm hiểu như vậy...... Ưm......"

Cô còn chưa dứt lời, môi mỏng đã phủ xuống.

Đầu Hứa Lê chớp mắt trở nên trống rỗng, tay vừa định đẩy ra lại sợ động vào vết thương của anh nên không dám dùng sức, phản kháng yếu ớt ngược lại như thể tình thú, Lục Gia Hành rất hưởng thụ cảm giác này, vốn chỉ nghĩ định lướt qua một chút liền ngừng sao lại biến thành hôn sâu thế này.

Tới khi Hứa Lê không thở nổi, theo bản năng ôm mạnh lấy cổ anh, cảm nhận anh ngang ngược.

Lục Gia Hành không phải đứa trẻ, rất nhanh sau tay lần theo gương mặt cô chạm vào phần cổ, lại muốn đi xuống, từng tấc da thịt nơi tiếp xúc đều nóng rực lên.

Hứa Lê mở to mắt, đột nhiên trong đầu xẹt qua từng đoạn kí ức ngắn, vẫn trong gian phòng này, vẫn trên chiếc giường này, vẫn cảnh tượng như vậy, trong không khí còn có mùi pháo đốt, trên người Lục Gia Hành tản ra hương rượu, có chút mơ hồ đè cô ở dưới thân.

Dây dưa bên nhau cảm giác vừa chân thật vừa bất lực.

......

Lục Gia Hành cảm giác được có gì đó kì lạ, anh ngừng lại nhìn thấy đôi tay Hứa Lê đang nắm lấy cổ áo sơ mi của anh, mặt đỏ như sắp nhỏ máu.

"Làm sao vậy?" Anh vừa hỏi ra miệng, thanh âm khàn đến kỳ cục.

Hứa Lê không dám nhìn anh, cắn răng nhắm hai mắt.

Lục Gia Hành ngồi dậy, xoa nhẹ lên đầu cô, "Không quen à?"

Hứa Lê chờ đến khi hơi thở bình ổn lại mới ngồi dậy, cô chỉnh quần áo, khó khăn lấy hết dũng khí: "Lục tiên sinh, hình như tôi vừa nhớ lại một chút."

Lục Gia Hành nhướng mày, "Nhớ tới cái gì?"

Chuyện này cô nói thế nào được chứ!

Chẳng lẽ nói cô nhớ lại chuyện hai người đang làm sao?

Thật ra Hứa Lê cũng rất mơ hồ, cô có chút không phân biệt rõ chuyện mà mình nhớ ra là quá khứ hay chỉ là những suy nghĩ chủ quan xuất phát từ chiêm bao, vì thế lắc đầu, "Cũng không có gì."

Cô ngồi trên chiếc giường trải bộ drap kiểu dáng thiếu nữ, bộ dáng vắt hết óc suy nghĩ thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn, Lục Gia Hành nhặt một cuốn sách trên đầu giường lên xem.

Là một quyển thơ, tùy tiện lật, một đoá hoa màu vàng nhỏ được kẹp giữa một trang sách, kề đó một trang có dấu vết bị xé.

Lục Gia Hành bất đắc dĩ thở dài, rõ ràng là anh hôn người vợ hợp pháp của mình sao lại có cảm giác phạm tội.

Anh quơ quơ cuốn sách, "Sao em lại xé sách mình thích?"

Hứa Lê miệng hồng hồng, nhận lấy ôm vào trong ngực, "Không phải tôi xé, sách này cho Khang Cảnh Minh mượn, lúc trả về thì đã như vậy rồi."

Lục Gia Hành mặt hơi cứng đờ, rút lại sách trong lòng Hứa Lê, lơ đãng ném qua một bên rồi kéo Hứa Lê đi ra ngoài.

Cha mẹ người ta biết ý tạo điều kiện, anh cũng không thể chẳng biết xấu hổ quá mức được.

Hứa Trạch hơi cảm thấy ngoài ý muốn, "Nhanh như vậy sao......, đã nói xong rồi à." Ông đẩy gọng kính, "Còn tưởng mấy đứa nhỏ các con còn trò chuyện một lúc lâu nữa."

Từ khi nào anh cũng trở thành đứa nhỏ rồi.

Trần Thục bữa đĩa trái cây đã cắt sẵn ra, "Gia Hành, ăn chút trái cây đi."

Lục Gia Hành cũng không khách khí, ngồi xuống xiên một miếng táo xanh đã gọt vỏ đưa cho Hứa Lê đang đứng một bên.

Đây chỉ là một động tác cực kì bình thường nhưng trong mắt cha mẹ Hứa gia bỗng lại thành hiếm lạ, bình thường trước kia thỉnh thoảng gặp nhau, anh có khi nào hoà nhã với Hứa Lê càng đừng nói đến chuyện để đại thiếu gia tự tay mời trái cây.

Hứa Lê hoàn toàn không biết chuyện trước kia, thành thật cự tuyệt, "Cảm ơn, tôi không thích ăn chua."

Lục Gia Hành tay khự lại lưng chừng lại xấu hổ thu về.

"Đứa nhỏ này, ăn táo rất tốt, Gia Hành không biết nên đưa cho con thì ăn đi." Hứa Trạch cười ngượng ngùng khuyên bảo.

"Không sao, đừng miễn cưỡng." Lục Gia Hành liếc mắt nhìn Hứa Lê một cái, trong giọng nói mang theo ý cười, "Mấy đứa nhỏ đều kén ăn."

Anh cười rất nhẹ khiến cho Hứa Lê cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Lục Gia Hành lại cười với Hứa Trạch: "Bệnh của con không có gì đáng ngại, cô ấy vẫn luôn ở bên kia với con nên hôm nay con muốn đưa cô ấy đi."

Hứa Lê nhất thời liền bật dậy, trừng mắt nhìn Lục Gia Hành nói không nên lời.

Trước đó nhờ anh giúp đỡ để nói dối với cha mẹ nên đã nói ở lại nhà anh nhưng thật ra lại là ký túc xá.

Bây giờ xem ra ngược lại bê đá tự đập chân mình.

Nếu giờ cô không đi cùng Lục Gia Hành thì việc trọ lại trường lập tức bị lộ tẩy, nhưng nếu đi, tại sao cô phải đi với anh cơ chứ!

Trần Thục không nhịn được nói: "Gia Hành, bây giờ Lê Tử cũng không thể lơ là việc học, nếu ở lại bên kia cách trường học cũng xa, đi học cũng không có phương tiện."

Hứa Trạch trừng mắt liếc bà một cái, Lục Gia Hành tiếp lời, "Ngày thường đi học con có thể cho tài xế đưa cô ấy đi, hai tháng này đúng dịp phải đi thực tập, ở với con càng tiện hơn." Anh nhìn về phía Hứa Trạch, "Con lúc trước đã bàn với ba rồi, để cô ấy đến Đông Thượng thực tập."

"Lúc trước? Đông Thượng......?"

Lục Gia Hành bình tĩnh gật đầu, "Đúng vậy, chúng ta đã nói rồi mà."

Hứa Trạch trong lòng xoay chuyển nhanh chóng, mắt liếc thấy Hứa Lê đang phát ngốc, nói: "Đúng đúng, đã bàn từ lâu, cũng tốt, giao cho con cha mẹ cũng yên tâm."

"Giao dịch" giữa những người lớn thành công viên mãn, bên này Hứa Lê vẫn chưa theo kịp.

"Bạn cùng lớp của con Tô Tiểu Miên đã hẹn nhau ngày mai cùng đi tham gia thông báo tuyển dụng, con cũng muốn đi để trải sự đời, rèn luyện bản thân. Lần trước bác sĩ Âu Dương cũng nói muốn khôi phục trí nhớ thì nên tiếp xúc với nhiều người." Cô đang muốn câu giờ.

Lục Gia Hành tức đến nỗi không còn biết giận là gì nữa rồi, cuối cùng đành phải mặc kệ.

Hứa Lê đưa anh xuống lầu, nhìn trái nhìn phải, "Ôi, xe của anh đâu?" Dưới lầu không phải là không có xe nào đậu nhưng chắc chắn không phải đẳng cấp của anh.

"Không lái." Anh nâng cánh tay bị thương lên, "Có thể gây nguy hiểm."

Hứa Lê nghiêng đầu nhìn anh, "Anh còn biết điều này cơ á."

Tiểu nha đầu dám bắt chẹt anh, Lục Gia Hành nghiến răng, "Xem ai kia, không có lương tâm."

Đứng ở giao lộ chờ taxi, Hứa Lê bỗng nhiên nhận ra anh gầy đi rất nhiều, dường như gió thổi qua là ngã, cô lặng lẽ vươn tay đỡ lấy cánh tay anh.

Lục Gia Hành rũ mắt nhìn thoáng qua, "Chưa từng ôm đàn ông à, tư thế sai rồi." Anh vừa nói vừa kéo tay cô, Hứa Lê chạy rụt nhanh về phía sau.

"Được rồi, không chạm vào em nữa." Lục Gia Hành khom lưng đối diện với cô, "Vất vả một chuyến hoá vô ích, người cũng không chịu đi theo. Vậy ngày mốt anh tới đón em, ngoài ra em phải nhớ kĩ ngày quan trọng, 31 tháng 10 nhớ để trống lịch."

"Hả?"

"Đừng giả ngu với anh." Lục Gia Hành búng ngón tay lên gáy cô.

Hứa Lê che đầu, "Anh nóng quá."

Lục Gia Hành đứng trong gió lạnh đầu thu mà đầu đau muốn nứt ra, buồn bã than: "Đàn ông máu nóng."

******

Hôm sau tại hội sở "Huy hoàng", Triệu Đình đang chiến đấu kịch liệt trên bàn cùng với các thái thái, một quân "Phát Tài" vừa tung, bên kia đã phát ra tiếng lảnh lót, "Khai Cống!"

Bà Vương sờ bài, cười toét miệng đến tận mang tai, đôi khuyên tai lưu li theo đó mà rung lắc, "Cống Hoa! Ha ha ha, đưa tiền nào!"

Triệu Đình ngoài cười nhưng trong cười không nổi hất quân bài ra.

Vận may của bà hôm nay không tốt, thua từ lúc tới đến bây giờ, tiền không phải mấu chốt mà là trong lòng không thoải mái. Đôi khuyên tai mà bà Vương hôm nay mang vốn xuất phát từ buổi đấu giá từ thiện ngày đó, bà đã dặn Lục Gia Hành dành cho bà nhưng Lục Gia Hành nói tới chậm nên không kịp.

Triệu Đình thầm nghĩ, chuyện quái gì đây chứ! Khuyên tai không chiếm được mà lại còn phải nộp tiền cho người ta!

Trong này đang đảo bài thì có một cô gái từ ngoài bước vào.

Bà Lưu giới thiệu, "Cố Hân, cháu gái tôi, đúng lúc con bé ở gần đây nên tôi kêu nó tới chơi một lúc."

Cố Hân trang phục lộng lẫy làm các thái thái đều nhìn với con mắt khác.

"Dáng dấp thật là xinh đẹp!"

Cố Hân theo thứ tự chào hỏi với mọi người, khiêm tốn nói: "Đâu có ạ, sao con có thể so sánh được với mấy dì chứ." Cô ngồi bên cạnh bà Lưu, trùng hợp lại gần chỗ Triệu Đình, "Con chào dì, mấy hôm trước còn ăn bữa cơm cùng Gia Hành, mấy hạng mục trong tay anh ấy đều đạt được kết quả rất tốt, người người trong nghề đều khen ngợi."

Triệu Đình mắt mọc trên đỉnh đầu, nếu nói điều gì có thể làm khơi gợi hứng thú của bà, cũng chỉ là đứa con trai khiến bà lấy làm tự hào mà thôi, bà cười đến đắc ý, đánh một quân bài, ngồi thẳng lưng, "Con tên là Cố Hân hả, dì có từng nghe Gia Hành nhắc tới rồi, chúng ta có phải đã từng gặp nhau rồi không?"

Cố Hân cười, "Từng gặp rồi ạ, ở bữa tiệc tổ chức ở nhà con thời gian trước, dì và chú cùng tới, lúc ấy con cũng không dám nói chuyện với dì."

"Dì nhìn hung dữ lắm sao?"

"Không phải ạ, người ta nói dì là mẹ của Gia Hành, nhưng dì trông còn rất trẻ, con thật sự không thể tin được."

Chỉ là một câu khen ngợi cũ rích nhưng giọng điệu của Cố Hân lại rất chắc chắn cộng thêm dáng vẻ cao quý, khiến cho lời nói ra có cảm giác đáng tin.

Triệu Đình rất là hưởng thụ, liếc nhìn cô ta một cái, "Miệng ngọt quá, sau này nhớ tới nhà dì chơi nhiều nha, Gia Hành ngày nào cũng bận tối tăm mặt mũi, ngay cả nhà cũng không hay về, hai ngày trước lại......"

Lại vô duyên vô cớ bị thương nhưng mấy tin tức này Lục Chấn Đông bưng bít không để lọt ra ngoài, bà cũng đành không đề cập tới nữa.

Trong chốc lát Triệu Đình lại thua, người càng thêm khó chịu.

Cố Hân trò chuyện cùng bà Lưu, nói qua nói lại đã nói tới đề tài thúc giục kết hôn.

"Con còn nhỏ, bạn trai cũng chưa có, không vội kết hôn." Cô ta quay người lại, nói nhẹ nhàng bâng quơ với Triệu Đình, "Dì à, Gia Hành có phải gần đây sắp có chuyện tốt phải không, con thấy lần trước còn có một cô gái ở bên cạnh anh ấy mà."

Triệu Đình xếp bài, "Cái gì?"

"Một cô gái rất trẻ, con thấy quan hệ hai người khá tốt, Gia Hành ở hội đấu giá còn cho mua cho cô ấy chiếc vòng tay trị giá 500 vạn đó ạ." Cố Hân cúi đầu vờ như đang nhớ lại, "Chính là bữa tiệc đấu giá từ thiện lúc trước."

Bà Vương gẩy khuyên tai, "Haizzz, không phải ngày đó Gia Hành kẹt xe không tới được sao?"

Bà ta vừa hỏi, ánh mắt mọi người đều tập trung lại Triệu Đình.

Triệu Đình cảm thấy trên mặt như bốc cháy, ra sức vặn vẹo quân bài trong tay, gượng cười, "Cô gái nào chứ?"

"Ừm——" Cố Hân cố ý ngân dài, "Hình như vẫn còn đang đi học, trắng nõn sạch sẽ, nhìn rất ngoan ngoãn." Cô ta nhìn Triệu Đình, "Dì không biết sao, có phải con nói nhiều quá rồi không, dì đừng nói với Gia Hành được không, anh ấy sẽ trách con lắm miệng mất."

Triệu Đình cười cứng đờ cả mặt, trong lòng đã sáng tỏ, ném bài: "Sao lại thế được."

******

"Được, mình đến ngay đây." Hứa Lê vừa điện thoại cho Tô Tiểu Miên xong di động lại vang lên.

"Alo, con chào dì ạ."

Triệu Đình đi thẳng vào vấn đề, "Tôi đang ở cửa Bắc trường cô, bây giờ cô đến đây gặp tôi đi."

- ----Tác giả có lời muốn nói: Các bạn có phải ma quỷ hay không chứ, lúc trước thì nói muốn đổi nam chính, bây giờ lại muốn đổi nữ chính, có phải muốn đổi cả tác giả luôn không?

Hu hu hu—— ( che mặt giả vờ khóc)

Yên tâm, cốt truyện sau này nếu để các bạn đoán được thì coi như tác giả thua luôn.

Tên truyện đã sửa, cảm thấy 《 Quả Lê Nhỏ Ngọt Ngào 》 rất phù hợp suy nghĩ trong lòng của Lục tổng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương