Quá Khứ Còn Lại Gì
-
3: Tan Vỡ
Dù hẹn hò Trúc Linh khá kín tiếng, nhưng với độ hot của Minh Tú ở trường thì cặp đôi họ vẫn được nhiều người biết, thậm chí ngưỡng mộ khi Minh Tú lên đại học vẫn duy trì thân thiết.
Trúc Linh cũng chơi cùng Trần Tuân, anh ấy luôn ủng hộ mối quan hệ của bạn mình.
Mẹ Trúc Linh cũng không cấm cô hẹn hò lúc vừa vào cấp 3, vì thấy Minh Tú rất được, còn giúp con gái mình tiến bộ hơn hẳn, thì tội gì bà phải cấm cản cơ chứ.
Không phải tự nhiên mà Trúc Linh cố gắng hoàn thiện bản thân.
Cô xinh xắn nhưng không thực sự nổi bật trong vườn hoa toàn hot girl trong trường, lại nghe đồn mối tình trước đó của anh bạn trai là chị hot girl vô cùng xinh.
Trúc Linh dù được mọi người rất ủng hộ nhưng không khỏi tự ti, cô tò mò mối tình trước mình của Minh Tú xuất sắc tới cỡ nào mà tin đồn vang xa tới vậy.
Không gặp thì thôi, lúc tập văn nghệ cho một sự kiện ở trường, cô mới biết, chị ấy xinh đẹp thật sự.
Trắng, cao, nhìn lại tiểu thư yêu kiều, đến con gái nhìn còn mê chứ con trai á, chỉ muốn được dang tay mà che chở.
Nhìn lại mình, thấp thấp tròn tròn, gọng kính to che gần hết mặt.
Trúc Linh thở dài, đôi lúc cô sợ sẽ mất anh.
Dù chưa hẹn hò bao giờ, không hiểu tình yêu sẽ như nào, nhưng cô biết cô thích anh, nhớ anh, muốn được đồng hành cùng anh, hi vọng sẽ luôn được bên nhau vui vẻ.
Năm cô học lớp 11, Minh Tú học năm nhất đại học, anh đã từ thành phố khác về để sinh nhật cô.
Họ cùng nhau thổi nến tại quán kem quen thuộc.
Chủ quán là một cặp vợ chồng trẻ cũng rất yêu quý vị khách thân thiết này.
Thi thoảng ngày nghỉ, Trúc Linh cũng ngồi xe bus để tới thành phố có anh, rồi hai người tay trong tay đi dạo qua những con phố, ăn những món ngon gần trường đại học của anh.
Lúc đó, Trúc Linh còn bảo:
" Em sẽ thi vào một trường ở gần trường anh, như vậy là không xa nhau nữa!"
Giờ nghĩ lại, suy nghĩ ấy thật ngây thơ.
Trong lúc Minh Tú đi vệ sinh, anh nhờ cô cầm điện thoại.
Trúc Linh thấy máy rung liên tục, bèn tò mò nhìn.
Là một số máy không lưu tên, nhưng để là một icon mặt cười dễ thương.
Linh cảm có gì đó không đúng, Trúc Linh mở máy ra, cô không đọc nội dung tin, mà chỉ mở lịch sử cuộc gọi và danh sách tin nhắn.
Cô run rẩy nhìn những gì hiện lên trước mắt, họ liên lạc còn nhiều hơn cô và anh rất rất nhiều.
Minh Tú đi ra không để ý Trúc Linh vừa vui vẻ đi chơi giờ lại trầm ngâm hơn hẳn.
Cô không nói những gì mình vừa biết, còn anh tưởng cô mệt.
Tạm biệt anh để đi lên bus về nhà, lòng Trúc Linh buồn bã, cả đêm hôm ấy cô không ngủ được.
Tuần sau đó là sinh nhật Trúc Linh, cô không còn hào hứng nữa, thậm chí từ hôm ấy cô rất ít liên lạc với bạn trai.
Cô như muốn lảng tránh, không muốn đối diện với sự thay đổi của Minh Tú.
Năm ấy, cô đón sinh nhật một mình, Minh Tú tự quay một video anh vừa hát vừa đánh guitar bài hát cô thích gửi cho cô.
Trúc Linh tự dặn mình đừng nghĩ linh tinh, anh vẫn quan tâm cô kia mà!
Cuối cấp, Trúc Linh bận bịu học hành, Minh Tú đã năm hai đại học, thêm nhiều mối quan hệ mới.
Anh là chủ nhiệm câu lạc bộ guitar ở trường đại học.
Có lần anh vô tư kể với Trúc Linh là:.
||||| Truyện đề cử: Linh Vũ Thiên Hạ |||||
"Có một cô gái rất giống em tham gia vào câu lạc bộ.
Dù không biết chơi guitar nhưng mua cả một cây guitar chỉ để vào câu lạc bộ để thả thính anh."
"Cô gái đó giống em, vậy anh có thích cô ấy không?"
" Ngốc ạ, anh có em rồi còn gì."
Có một bài hát rằng
.....Yêu xa khó lắm...
.....Yêu xa nhớ lắm...
.....!Yêu xa cô đơn nhiều lắm...
Lời nguyền yêu xa dường như không bỏ qua cho họ.
Cuộc sống cứ trôi đi mà họ thì ngày càng xa cách.
Cho đến một ngày, Trúc Linh sau một tuần nghỉ học vì ốm, nay lại muốn lấy xe đi dạo hóng mát.
Trần Tuân nhắn tin cho cô:
" Thằng Tú nay về nhà, anh cũng về mà rủ nó đi chơi thì nó không đi, hai đứa lại hẹn nhau bỏ rơi anh à.
Anh đang chán không có kèo gì để chơi hết!"
Trúc Linh nghe vậy vui mừng, cô định bụng lát về sẽ gọi cho Minh Tú.
Anh không biết cô ốm, cô cũng không nói sợ anh lo.
Đi xe chầm chậm, cô nhìn thấy cô gái học cùng khoá mình đang đi qua cầu.
Cậu ta là lớp trưởng lớp chọn nên khá nổi tiếng trong khối, nên Trúc Linh có biết chút.
Cậu ta đang cười, vừa đi vừa bấm điện thoại, hai người đi ngược chiều lướt qua nhau, Trúc Linh nhìn biểu hiện ấy thật giống cô khi nhắn tin cho bạn trai.
Cô cười thầm, chắc cậu ta cũng hẹn hò rồi.
Đi một lát, Trúc Linh đi trên con xe điện chầm chậm sắp hết pin, cả tuần ốm không đi nên cô không để ý, bèn chọn lối sau trường đi cho gần.
Lúc qua quán kem, cô theo bản năng nhìn vào, còn háo hức lát sẽ rủ Minh Tú hẹn hò chỗ cũ.
Rồi thật bất ngờ, cô nhìn thấy cái gì đây.
Minh Tú và cô gái vừa gặp trên cầu đang ngồi nói chuyện vui vẻ với nhau, họ còn ngồi đúng chỗ mà cô với anh hay ngồi.
Trúc Linh lái xe không vững, cô nhắn tin cho Minh Tú:
" Anh Tuân nói anh về nhà rồi, anh rảnh không, đang làm gì đó?"
Một lát sau Minh Tú nhắn lại:
"Anh vừa ngủ dậy, về nhà cũng chưa biết đi chơi đâu."
Anh thậm chí còn không có ý định hẹn bạn gái dù đã lâu không gặp.
Trúc Linh vô cùng thất vọng đứng nhìn hai người kia, cô không dám vào chất vấn vì sao anh nói dối.
Cô không đủ cam đảm và tự tin để đối mặt anh trong tình trạng yếu đuối và nhợt nhạt vừa ốm dậy.
Cô bỏ về, xe hết điện, vừa dắt xe vừa khóc trong ánh hoàng hôn nhạt dần..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook