Quá Khí Minh Tinh
-
Chương 39
Mang theo kính râm và khăn quàng cổ, từ ký túc xá nghệ sĩ Cảnh Thành lén lút chạy ra ngoài.
Đi được nửa chẳng đường, mới sực nhớ, điện thoại đã để quên ở phòng, bây gờ muốn quay về lấy, cũng đã không kịp nữa.
Bên ngoài cổng ký túc xá có bảo vệ trông coi, khí trời vẫn vô cùng lạnh giá, không ít fan hâm mộ vây quanh bên ngoài chờ đợi.
Văn Diễn Vũ men theo cửa hông lén lút ra ngoài, xa xa nhìn bảng hiệu trong tay các cô gái.
“Con trai kẻ đồng tính! Cút!”
“Biến thái! Buồn nôn!”
Đây là những lời gần đây hắn nghe được nhiều nhất.
Tuy rằng vẫn luôn giấu mình trong ký túc xá, hơn nữa cò không hề bước ra khỏi cửa, thế nhưng dù sao hắn vẫn còn một ít công việc dang dở cần làm.
Không ngờ, lần trước không biết là bị ai phát hiện, sau một tiếng rít gào, âm thanh chửi rủa lập tức che ngợp bầu trời, thỉnh thoảng còn có trứng gà ném thằng vào trước cửa xe, xe cứ như thế bị ngăn cản, không có cách nào rời khỏi.
Văn Diễn Vũ không thể nào hiểu được, những cô gái thoạt nhìn thiện lương dịu dàng ấy, làm sao có thể dùng ngữ khí ác độc như thế để nhục mạ người khác.
Đồng tính luyến ái và Hiv, cứ như thế, lặp đi lặp trong bên tai của hắn.
Thật giống như đem hết thảy quá khứ dầm dề máu tươi của mình bới ra, bại lộ trước thiên hạ, vết thường còn chưa kịp khép lại liên tục bị dẫm đạp lên.
Khó nghe như vậy, đắng chát như vậy.
Ngồi ở trong xe, Văn Diễn Vũ cật lực duy trì bình tĩnh, hai tay cũng đang không ngừng run rẩy.
Sau lần kia, cánh cửa xe bị đập nát, công việc của hắn cũng hoàn toàn bị buộc phải dừng lại.
Những quảng cáo đã ký hợp đồng nhất thời thay người, ngay cả phim truyền hình cũng dồn dập đổi diễn viên.
Trong hoàn cảnh này, hắn cố gắng chịu đựng chống đỡ, lý do giúp hắn kiên trì đối mặt với quá khứ tăm tối đến chính bản thân mình còn không muốn nhìn lại, chỉ có Tiết Tầm.
Tiết Tầm nói với hắn: Đừng rời bỏ anh. Cho anh cơ hội, để anh chứng minh, anh có thể gánh chịu tất cả, anh có thể mang đến cho em hạnh phúc, anh sẽ không giẫm lên vết xe đổ của cha em.
Hắn tin.
Cho nên hắn vẫn luôn chờ, vẫn luôn cố gắng chống đỡ.
Bước nhanh, đón xe đến sân bay, giữa khí trời buốt giá, trong lớp áo khoác kín mít và khăn quàng cổ, sẽ không bị phát hiện.
Thời điểm bước lên máy bay, trình hộ chiếu, cũng chỉ là bị người khác nhìn qua vài cái rồi thôi.
Tha hương đến nơi đất khách quê người, đã có người chờ đợi sẵn, ngoài cửa xe, khung cảnh xa lạ luân phiên lướt nhanh qua mắt.
Tất cả cứ như đã được sắp xếp từ trước, Văn Diễn Vũ từ đầu đến cuối vẫn luôn trầm mặc.
Những tòa kiến trúc cao vót đồ sộ, đường phố sạch sẽ mà thưa thớt, bảng hiệu và đèn đường sáng rực.
Phản chiếu trong đôi mắt, cứ thế tản mạn.
Theo cánh cửa bí mật bước vào bệnh viện.
Vẫn là mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt hắn không thể nào quen.
Thời điểm bước vào phòng bệnh, Văn Diễn Vũ gặp được mẹ Tiết Tầm. Hắn vẫn luôn nghĩ đến thời điểm gặp người nhà Tiết Tầm, những thế nào cũng không ngờ được, sẽ ở trong hoàn cảnh như thế này.
Bởi vì bệnh tật mà sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng từng sợ tóc đều được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, bên ngoài lớp đồng phục bệnh nhân trắng như tuyết, bà khoác lên một tấm chăn màu xanh thẫm, biểu tình bà lạnh nhạt, cho dù đang ngồi, tư thế nửa người trên vẫn thẳng tắp, trên người bà xuất hiện cảm giác cao quý khó có thể giải thích được.
“Ngồi đi.”
Văn Diễn Vũ đứng thẳng thân, đầu tiên cúi mình chào mẹ Tiết: “Lần đầu gặp gỡ, bác gái, con chào người.” Sau đó, nghiêng người ngồi xuống, cử chỉ lễ độ đúng mực.
Kỳ thực khi vừa nhìn thấy Văn Diễn Vũ, bà đã cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Trong ấn tượng của bà, người trong giới giải trí này, bất luận là nam hay nữ, đều luôn mang theo một luồng khí tức phong trần không cách nào che giấu, phất tay nhấc chấn đều có vẻ hơi khoe khoang, hơn nữa loại thanh niên có thể mê hoặc con trai của mình, thà rằng bị chính mình đánh chửi cũng không chịu từ bỏ, tất nhiên sẽ là một kẻ đẹp đẽ mê hoặc, thậm chí còn có chút nữ tính.
Mà Văn Diễn Vũ thực sự không giống… Hắn không đủ đẹp cũng không đủ xuất chúng.
Liếc mắt nhìn sang, gương mặt ngoại trừ so với người bình thường thanh tú hơn một chút, những cái khác đều hết sức bình thường, so với con trai của bà, đương nhiên càng kém xa, nếu như không phải trước đó đã biết chuyện, bà cơ hồ đều phải hoài nghi người này có phải là kẻ đồng tình đã câu dẫn con trai của bà không.
Mẹ Tiết âm thầm nhíu chặt lông mày, thế nhưng vẫn quyết tâm.
“Trước tiên đừng gọi tôi là bác gái. Cậu chính là Văn Diễn Vũ?”
“Đúng vậy, là con.”
“Rốt cuộc phải làm như thế nào cậu mới bằng lòng rời khỏi con trai tôi?”
Lời nói quá mức thẳng thắng khiến Văn Diễn Vũ sững sờ, rất lâu sau mới chậm rãi nói: “Sau khi Tiết Tầm rời bỏ con.”
Văn Diễn Vũ không biết là, cũng trong lúc đó, Tiết Tầm đang điên cuồng tìm hắn.
Mấy ngày nay, những chuyện Tiết Tầm phải xử lý tuyệt đối không hề ít hơn Văn Diễn Vũ, dù sao lịch trình trên tay y rất nhiều, hơn nữa đều là công việc không thể kéo dài, liên tục mấy ngày đều bị phóng viên và fan hâm mộ truy đuổi chặn đường, điện thoại cũng phải nhận hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác, Cảnh Thành vốn dĩ muốn từ bỏ Văn DIễn Vũ, y phải bỏ ra rất nhiều công sức công ty mới đồng ý bảo vệ cùng lúc hai người, mọi chuyện mới tạm thời ổn định hơn.
Làm xong tất cả, Tiết Tầm mới rút ra được chút thời gian gọi điện thoại cho Văn Diễn Vũ, thế nhưng không ngờ đầu bên kia không một ai tiếp điện thoại, gọi bao nhiêu lẫn vẫn không ai tiếp.
Cuống quít nhờ Amy liên hệ với Văn Diễn Vũ, kết quả phát hiện, Văn Diễn Vũ đã mất tích!
Bôn ba khắp nơi liên tục, Tiết Tầm ngồi ở trong xe, giống như quả bóng xì hơi.
Y không thể nào ngờ được Văn Diễn Vũ vẫn còn muốn rời đi, đuổi theo giữ hắn một lần, hai lần, Văn Diễn Vũ lại lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, khiến, y rất thất vọng…
Âm thanh nữ tổng đài điệ thoại không ngừng vang lên “Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không thể liên lạc được, xin gọi lại sau” …
Tiết Tầm buồn bực bỏ qua điện thoại di động, mím môi.
Văn Diễn Vũ không tin y.
Không tin y có thể xử lý tốt mọi chuyên, không tin y có thể bảo vệ tốt hắn.
Thậm chí, đến lúc này, Tiết Tầm vốn luôn tự tin mới bắt đầu hoài nghi, hoài nghi mình làm hết thảy chuyện này, trả giá hết thảy, rốt cuộc, có đáng không, có phải từ đầu đến cuối đều một mình y đơn phương.
Y cưỡng ép Văn Diễn Vũ, y bức bách Văn Diễn Vũ, y cho rằng đó là tốt cho Văn Diễn Vũ, con người dù sao cũng không thể cả đời không học đối mặt, y cho rằng Văn Diễn Vũ đã bắt đầu dần dần quên, bắt đầu tiếp nhận y, cũng đồng thời yêu y, thế nhưng… Tại sao chỉ một gió thổi cỏ lay đã có thể khiến cho Văn Diễn Vũ dễ dàng lựa chọn rời bỏ?
Ngửa mặt dựa vào lưng ghế, Tiết Tầm lấy lại điện thoại di động, lại một lần nữa gọi đi.
“Cậu thực sự không chịu rời bỏ sao?”
Văn Diễn Vũ lại lặp lại câu trả lời của mình một lầ nữa.
Mẹ Tiết: “Có phải cậu là loại người không bình thường, rồi muốn kéo con trai của tôi thành kẻ không bình thường luôn không? Tiểu tầm trước đây cũng đã từng hẹn hò yêu đương con gái, nó và cậu hoàn toàn không giống nhau, trừ phi cậu dây dưa lôi kéo nó, tôi không nghĩ ra bất kỳ lý do gì khiến tiểu Tầm đối với đàn ông như cậu khăng khăng một mực.”
Cho dù lời nói vẫn có chút uyển chuyển, thế nhưng sắc mặt Văn Diễn Vũ trở nên trắng bệch.
Thế nhưng hắn vẫn từng chữ từng câu trả lời: “Con thật sự là đồng tính. Thế nhưng tình cảm giữa con và Tiết Tầm so với tình cảm nam nữ thông thường không có bất kỳ khác biệt nào.”
“Làm sao có thể giống nhau? Các cậu có thể kết hôn sinh con, có thể nối dõi tông đường hay sao? Cậu trở về quốc nội mà nhìn xem, sẽ có người thông cảm sao? Mọi người sẽ dùng ánh mắt gì nhìn cậu, cậu muốn sống như vậy? Mến nhau yêu nhau, cậu cho rằng chỉ cần yêu thương lẫn nhau là được? Qua loa nói muốn sống cùng nhau, các cậu có từng nghĩ tới những áp lực kia, các cậu có thể chịu đựng nổi sao?” Bà hô hấp có chút khó khắn, “Các cậu đều đã hai mươi mấy tuổi rồi, không phải là trẻ con mười mấy tuổi chuyện gì cũng không hiểu, lẽ nào những chuyện này còn cần tôi đến nói rõ cho các cậu biết?”
Văn Diễn Vũ yên lạnh lắng nghe, cho đến khi bà dừng lại, mới chậm rãi nói: “Con có thể chịu đựng được, con nghĩ Tiết Tầm hẳn là cũng có thể.”
Âm thanh có hơi lạc giọng, thế nhưng vẫn cố gắng kiên định nói rõ từng câu từng chữ.
Bà sửng sốt trong chốc lác, bỗng nhiên nói: “Nghe nói cha cậu cũng như vậy…”
Không ngờ mẹ Tiết sẽ nhắc đến chuyện này, sắc mặt Văn Diễn Vũ càng trắng hơn: “Vâng.”
“Vậy cha cậu bởi vì lý do gì qua đời, chính cậu cũng đã quá rõ ràng, lẽ nào cậu cũng muốn học theo ông ấy?”
Mỗi một từ như từng nhát dao bén nhọn, cắt đứt xương cốt.
Sắc mặt Văn Diễn Vũ khó coi, ngay cả mẹ Tiết cũng đã phát hiện lời mình nói ra quá đáng đến mức nào.
Vừa định nói thêm, Văn Diễn Vũ đã mở miệng, trong thanh âm là đau đớn không thể nào che giấu được, lời nói phát ra ngoài cũng trở nên cực kỳ khó khăn: “Ông ấy là ông ấy, con là con.”
Nháy mắt, trong phòng bệnh trở nên vô cùng tĩnh lặng.
Thanh âm thở dài nhẹ nhàng tràn ngập khắp phòng bệnh.
Bó hoa cẩm chướng đỏ thẫm rực rỡ nương theo gió chiều nhẹ nhàng lay động, máy điều hòa chậm rãi tỏa ra hơi ấm, căn phòng vô cùng ấm áp, thậm chí trên kính còn đính thêm một lớp sương mù mỏng manh.
Mẹ Tiết thấp giọng nói: “Là tôi nói quá nặng lời rồi. Tôi có thể nhìn ra được, cậu không phải là đứa trẻ xấu, nhưng mà… Tại sao cậu nhất định phải là Tiết Tầm? Cha Tiết Tầm qua đời sớm, tôi một thần một mình nuôi hai anh em nó lớn lên, mong ước cũng chỉ có thể nhìn hai đứa có một công việc tốt, có một gia đình hành phúc, ai ai cũng hòa thuận vui vẻ.”
Thanh âm bà mệt mỏi lắng đọng giữa không gian, chẳng khác nào tự thì thầm.
“… Nếu như tiểu Tầm vốn chỉ yêu thích nam nhân, tôi có thể chấp nhận thông cảm cho nó, thế nhưng nó có thể yêu thích phụ nữ mà. Tôi thấy được nó rất yêu thương cậu, cậu cũng rất yêu nó, thế nhưng các cậu quen nhau chưa được bao lâu, e rằng nhiều nhất cũng chỉ một năm mà thôi, một năm tình cảm có thể sâu đậm bao nhiêu? Chỉ vì tình cảm một năm này mà hủy diệt cả đời hai cậu, đáng giá sao? Người làm mẹ nào mà không muốn con cái mình được vui vẻ hạnh phúc, bây giờ nếu như chia tay, Tiểu Tầm có lẽ sẽ rất thương tâm, rất khó vượt qua được, nhưng nhiều nhất một hai năm sau, nó sẽ từ từ quên, rồi sau đó, nó vẫn sẽ kết hôn sinh con. Hiện tại kích động, các cậu có thể bảo đảm tình cảm của các cậu có thể vững vàng chống đỡ công kích của dư luận, khiển trách của xã hội cả đời được hay sao? Huống chi, một khi các cậu chấp nhất sống cùng nhau, sự nghiệp của Tiết Tầm rất có thể bị hủy hoại trong tích tắc, tôi nhìn nó bận rộn bon chen chạy tới chạy vui, có bao nhiêu vất vả, thân làm mẹ, tôi so với ai khác đều rõ ràng hơn…”
“… Cậu trai à, làm người không nên ích kỷ chỉ để ý đến cái trước mắt a. Coi như bà lão tôi cầu xin cậu, cậu buông tha con trai tôi đi. Chỉ cần cậu chịu buông tay, nó sẽ không quấn lấy cậu nữa…”
Lẳng lặng ngồi bên cạnh người phụ nữ, Văn Diễn Vũ cúi thấp đầu.
Ước chừng bảy, tám năm trước, cũng có một người mẹ như thế, thân hình tiều tụy ngồi ở trước mặt hắn, nhẹ nhàng nói nhỏ.
Nói cái gì đã không còn nhớ rõ nữa rồi, có lẽ chính là: mẹ không thể sống lâu được hơn nữa, con tự chăm sóc bản thân thật tốt, sau đó tuyệt đối đừng học người cha vô liêm sỉ của con, cho dù làm việc gì thì cũng phải suy nghĩ đến cảm nhận của người khác..
Hắn nằm nhoài trên giường bệnh của mẹ điên cuồng gào khóc, miệng không ngừng lặp đi lặp lại lời khẩn cầu mẹ, đừng rời đi.
Mẫu thân xoa xoa đầu hắn, si ngốc cười.
Bảy, tám năm sau hồi tưởng lại ngày hôm nay, Văn Diễn Vũ tâm tình nặng trịch đau đớn.
Từ từ, hắn nghe thấy âm thanh của chính mình.
“Vậy, ngài hi vọng con phải làm thế nào đây? Cùng Tiết Tầm… Chia tay?”
Đi được nửa chẳng đường, mới sực nhớ, điện thoại đã để quên ở phòng, bây gờ muốn quay về lấy, cũng đã không kịp nữa.
Bên ngoài cổng ký túc xá có bảo vệ trông coi, khí trời vẫn vô cùng lạnh giá, không ít fan hâm mộ vây quanh bên ngoài chờ đợi.
Văn Diễn Vũ men theo cửa hông lén lút ra ngoài, xa xa nhìn bảng hiệu trong tay các cô gái.
“Con trai kẻ đồng tính! Cút!”
“Biến thái! Buồn nôn!”
Đây là những lời gần đây hắn nghe được nhiều nhất.
Tuy rằng vẫn luôn giấu mình trong ký túc xá, hơn nữa cò không hề bước ra khỏi cửa, thế nhưng dù sao hắn vẫn còn một ít công việc dang dở cần làm.
Không ngờ, lần trước không biết là bị ai phát hiện, sau một tiếng rít gào, âm thanh chửi rủa lập tức che ngợp bầu trời, thỉnh thoảng còn có trứng gà ném thằng vào trước cửa xe, xe cứ như thế bị ngăn cản, không có cách nào rời khỏi.
Văn Diễn Vũ không thể nào hiểu được, những cô gái thoạt nhìn thiện lương dịu dàng ấy, làm sao có thể dùng ngữ khí ác độc như thế để nhục mạ người khác.
Đồng tính luyến ái và Hiv, cứ như thế, lặp đi lặp trong bên tai của hắn.
Thật giống như đem hết thảy quá khứ dầm dề máu tươi của mình bới ra, bại lộ trước thiên hạ, vết thường còn chưa kịp khép lại liên tục bị dẫm đạp lên.
Khó nghe như vậy, đắng chát như vậy.
Ngồi ở trong xe, Văn Diễn Vũ cật lực duy trì bình tĩnh, hai tay cũng đang không ngừng run rẩy.
Sau lần kia, cánh cửa xe bị đập nát, công việc của hắn cũng hoàn toàn bị buộc phải dừng lại.
Những quảng cáo đã ký hợp đồng nhất thời thay người, ngay cả phim truyền hình cũng dồn dập đổi diễn viên.
Trong hoàn cảnh này, hắn cố gắng chịu đựng chống đỡ, lý do giúp hắn kiên trì đối mặt với quá khứ tăm tối đến chính bản thân mình còn không muốn nhìn lại, chỉ có Tiết Tầm.
Tiết Tầm nói với hắn: Đừng rời bỏ anh. Cho anh cơ hội, để anh chứng minh, anh có thể gánh chịu tất cả, anh có thể mang đến cho em hạnh phúc, anh sẽ không giẫm lên vết xe đổ của cha em.
Hắn tin.
Cho nên hắn vẫn luôn chờ, vẫn luôn cố gắng chống đỡ.
Bước nhanh, đón xe đến sân bay, giữa khí trời buốt giá, trong lớp áo khoác kín mít và khăn quàng cổ, sẽ không bị phát hiện.
Thời điểm bước lên máy bay, trình hộ chiếu, cũng chỉ là bị người khác nhìn qua vài cái rồi thôi.
Tha hương đến nơi đất khách quê người, đã có người chờ đợi sẵn, ngoài cửa xe, khung cảnh xa lạ luân phiên lướt nhanh qua mắt.
Tất cả cứ như đã được sắp xếp từ trước, Văn Diễn Vũ từ đầu đến cuối vẫn luôn trầm mặc.
Những tòa kiến trúc cao vót đồ sộ, đường phố sạch sẽ mà thưa thớt, bảng hiệu và đèn đường sáng rực.
Phản chiếu trong đôi mắt, cứ thế tản mạn.
Theo cánh cửa bí mật bước vào bệnh viện.
Vẫn là mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt hắn không thể nào quen.
Thời điểm bước vào phòng bệnh, Văn Diễn Vũ gặp được mẹ Tiết Tầm. Hắn vẫn luôn nghĩ đến thời điểm gặp người nhà Tiết Tầm, những thế nào cũng không ngờ được, sẽ ở trong hoàn cảnh như thế này.
Bởi vì bệnh tật mà sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng từng sợ tóc đều được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, bên ngoài lớp đồng phục bệnh nhân trắng như tuyết, bà khoác lên một tấm chăn màu xanh thẫm, biểu tình bà lạnh nhạt, cho dù đang ngồi, tư thế nửa người trên vẫn thẳng tắp, trên người bà xuất hiện cảm giác cao quý khó có thể giải thích được.
“Ngồi đi.”
Văn Diễn Vũ đứng thẳng thân, đầu tiên cúi mình chào mẹ Tiết: “Lần đầu gặp gỡ, bác gái, con chào người.” Sau đó, nghiêng người ngồi xuống, cử chỉ lễ độ đúng mực.
Kỳ thực khi vừa nhìn thấy Văn Diễn Vũ, bà đã cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Trong ấn tượng của bà, người trong giới giải trí này, bất luận là nam hay nữ, đều luôn mang theo một luồng khí tức phong trần không cách nào che giấu, phất tay nhấc chấn đều có vẻ hơi khoe khoang, hơn nữa loại thanh niên có thể mê hoặc con trai của mình, thà rằng bị chính mình đánh chửi cũng không chịu từ bỏ, tất nhiên sẽ là một kẻ đẹp đẽ mê hoặc, thậm chí còn có chút nữ tính.
Mà Văn Diễn Vũ thực sự không giống… Hắn không đủ đẹp cũng không đủ xuất chúng.
Liếc mắt nhìn sang, gương mặt ngoại trừ so với người bình thường thanh tú hơn một chút, những cái khác đều hết sức bình thường, so với con trai của bà, đương nhiên càng kém xa, nếu như không phải trước đó đã biết chuyện, bà cơ hồ đều phải hoài nghi người này có phải là kẻ đồng tình đã câu dẫn con trai của bà không.
Mẹ Tiết âm thầm nhíu chặt lông mày, thế nhưng vẫn quyết tâm.
“Trước tiên đừng gọi tôi là bác gái. Cậu chính là Văn Diễn Vũ?”
“Đúng vậy, là con.”
“Rốt cuộc phải làm như thế nào cậu mới bằng lòng rời khỏi con trai tôi?”
Lời nói quá mức thẳng thắng khiến Văn Diễn Vũ sững sờ, rất lâu sau mới chậm rãi nói: “Sau khi Tiết Tầm rời bỏ con.”
Văn Diễn Vũ không biết là, cũng trong lúc đó, Tiết Tầm đang điên cuồng tìm hắn.
Mấy ngày nay, những chuyện Tiết Tầm phải xử lý tuyệt đối không hề ít hơn Văn Diễn Vũ, dù sao lịch trình trên tay y rất nhiều, hơn nữa đều là công việc không thể kéo dài, liên tục mấy ngày đều bị phóng viên và fan hâm mộ truy đuổi chặn đường, điện thoại cũng phải nhận hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác, Cảnh Thành vốn dĩ muốn từ bỏ Văn DIễn Vũ, y phải bỏ ra rất nhiều công sức công ty mới đồng ý bảo vệ cùng lúc hai người, mọi chuyện mới tạm thời ổn định hơn.
Làm xong tất cả, Tiết Tầm mới rút ra được chút thời gian gọi điện thoại cho Văn Diễn Vũ, thế nhưng không ngờ đầu bên kia không một ai tiếp điện thoại, gọi bao nhiêu lẫn vẫn không ai tiếp.
Cuống quít nhờ Amy liên hệ với Văn Diễn Vũ, kết quả phát hiện, Văn Diễn Vũ đã mất tích!
Bôn ba khắp nơi liên tục, Tiết Tầm ngồi ở trong xe, giống như quả bóng xì hơi.
Y không thể nào ngờ được Văn Diễn Vũ vẫn còn muốn rời đi, đuổi theo giữ hắn một lần, hai lần, Văn Diễn Vũ lại lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, khiến, y rất thất vọng…
Âm thanh nữ tổng đài điệ thoại không ngừng vang lên “Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không thể liên lạc được, xin gọi lại sau” …
Tiết Tầm buồn bực bỏ qua điện thoại di động, mím môi.
Văn Diễn Vũ không tin y.
Không tin y có thể xử lý tốt mọi chuyên, không tin y có thể bảo vệ tốt hắn.
Thậm chí, đến lúc này, Tiết Tầm vốn luôn tự tin mới bắt đầu hoài nghi, hoài nghi mình làm hết thảy chuyện này, trả giá hết thảy, rốt cuộc, có đáng không, có phải từ đầu đến cuối đều một mình y đơn phương.
Y cưỡng ép Văn Diễn Vũ, y bức bách Văn Diễn Vũ, y cho rằng đó là tốt cho Văn Diễn Vũ, con người dù sao cũng không thể cả đời không học đối mặt, y cho rằng Văn Diễn Vũ đã bắt đầu dần dần quên, bắt đầu tiếp nhận y, cũng đồng thời yêu y, thế nhưng… Tại sao chỉ một gió thổi cỏ lay đã có thể khiến cho Văn Diễn Vũ dễ dàng lựa chọn rời bỏ?
Ngửa mặt dựa vào lưng ghế, Tiết Tầm lấy lại điện thoại di động, lại một lần nữa gọi đi.
“Cậu thực sự không chịu rời bỏ sao?”
Văn Diễn Vũ lại lặp lại câu trả lời của mình một lầ nữa.
Mẹ Tiết: “Có phải cậu là loại người không bình thường, rồi muốn kéo con trai của tôi thành kẻ không bình thường luôn không? Tiểu tầm trước đây cũng đã từng hẹn hò yêu đương con gái, nó và cậu hoàn toàn không giống nhau, trừ phi cậu dây dưa lôi kéo nó, tôi không nghĩ ra bất kỳ lý do gì khiến tiểu Tầm đối với đàn ông như cậu khăng khăng một mực.”
Cho dù lời nói vẫn có chút uyển chuyển, thế nhưng sắc mặt Văn Diễn Vũ trở nên trắng bệch.
Thế nhưng hắn vẫn từng chữ từng câu trả lời: “Con thật sự là đồng tính. Thế nhưng tình cảm giữa con và Tiết Tầm so với tình cảm nam nữ thông thường không có bất kỳ khác biệt nào.”
“Làm sao có thể giống nhau? Các cậu có thể kết hôn sinh con, có thể nối dõi tông đường hay sao? Cậu trở về quốc nội mà nhìn xem, sẽ có người thông cảm sao? Mọi người sẽ dùng ánh mắt gì nhìn cậu, cậu muốn sống như vậy? Mến nhau yêu nhau, cậu cho rằng chỉ cần yêu thương lẫn nhau là được? Qua loa nói muốn sống cùng nhau, các cậu có từng nghĩ tới những áp lực kia, các cậu có thể chịu đựng nổi sao?” Bà hô hấp có chút khó khắn, “Các cậu đều đã hai mươi mấy tuổi rồi, không phải là trẻ con mười mấy tuổi chuyện gì cũng không hiểu, lẽ nào những chuyện này còn cần tôi đến nói rõ cho các cậu biết?”
Văn Diễn Vũ yên lạnh lắng nghe, cho đến khi bà dừng lại, mới chậm rãi nói: “Con có thể chịu đựng được, con nghĩ Tiết Tầm hẳn là cũng có thể.”
Âm thanh có hơi lạc giọng, thế nhưng vẫn cố gắng kiên định nói rõ từng câu từng chữ.
Bà sửng sốt trong chốc lác, bỗng nhiên nói: “Nghe nói cha cậu cũng như vậy…”
Không ngờ mẹ Tiết sẽ nhắc đến chuyện này, sắc mặt Văn Diễn Vũ càng trắng hơn: “Vâng.”
“Vậy cha cậu bởi vì lý do gì qua đời, chính cậu cũng đã quá rõ ràng, lẽ nào cậu cũng muốn học theo ông ấy?”
Mỗi một từ như từng nhát dao bén nhọn, cắt đứt xương cốt.
Sắc mặt Văn Diễn Vũ khó coi, ngay cả mẹ Tiết cũng đã phát hiện lời mình nói ra quá đáng đến mức nào.
Vừa định nói thêm, Văn Diễn Vũ đã mở miệng, trong thanh âm là đau đớn không thể nào che giấu được, lời nói phát ra ngoài cũng trở nên cực kỳ khó khăn: “Ông ấy là ông ấy, con là con.”
Nháy mắt, trong phòng bệnh trở nên vô cùng tĩnh lặng.
Thanh âm thở dài nhẹ nhàng tràn ngập khắp phòng bệnh.
Bó hoa cẩm chướng đỏ thẫm rực rỡ nương theo gió chiều nhẹ nhàng lay động, máy điều hòa chậm rãi tỏa ra hơi ấm, căn phòng vô cùng ấm áp, thậm chí trên kính còn đính thêm một lớp sương mù mỏng manh.
Mẹ Tiết thấp giọng nói: “Là tôi nói quá nặng lời rồi. Tôi có thể nhìn ra được, cậu không phải là đứa trẻ xấu, nhưng mà… Tại sao cậu nhất định phải là Tiết Tầm? Cha Tiết Tầm qua đời sớm, tôi một thần một mình nuôi hai anh em nó lớn lên, mong ước cũng chỉ có thể nhìn hai đứa có một công việc tốt, có một gia đình hành phúc, ai ai cũng hòa thuận vui vẻ.”
Thanh âm bà mệt mỏi lắng đọng giữa không gian, chẳng khác nào tự thì thầm.
“… Nếu như tiểu Tầm vốn chỉ yêu thích nam nhân, tôi có thể chấp nhận thông cảm cho nó, thế nhưng nó có thể yêu thích phụ nữ mà. Tôi thấy được nó rất yêu thương cậu, cậu cũng rất yêu nó, thế nhưng các cậu quen nhau chưa được bao lâu, e rằng nhiều nhất cũng chỉ một năm mà thôi, một năm tình cảm có thể sâu đậm bao nhiêu? Chỉ vì tình cảm một năm này mà hủy diệt cả đời hai cậu, đáng giá sao? Người làm mẹ nào mà không muốn con cái mình được vui vẻ hạnh phúc, bây giờ nếu như chia tay, Tiểu Tầm có lẽ sẽ rất thương tâm, rất khó vượt qua được, nhưng nhiều nhất một hai năm sau, nó sẽ từ từ quên, rồi sau đó, nó vẫn sẽ kết hôn sinh con. Hiện tại kích động, các cậu có thể bảo đảm tình cảm của các cậu có thể vững vàng chống đỡ công kích của dư luận, khiển trách của xã hội cả đời được hay sao? Huống chi, một khi các cậu chấp nhất sống cùng nhau, sự nghiệp của Tiết Tầm rất có thể bị hủy hoại trong tích tắc, tôi nhìn nó bận rộn bon chen chạy tới chạy vui, có bao nhiêu vất vả, thân làm mẹ, tôi so với ai khác đều rõ ràng hơn…”
“… Cậu trai à, làm người không nên ích kỷ chỉ để ý đến cái trước mắt a. Coi như bà lão tôi cầu xin cậu, cậu buông tha con trai tôi đi. Chỉ cần cậu chịu buông tay, nó sẽ không quấn lấy cậu nữa…”
Lẳng lặng ngồi bên cạnh người phụ nữ, Văn Diễn Vũ cúi thấp đầu.
Ước chừng bảy, tám năm trước, cũng có một người mẹ như thế, thân hình tiều tụy ngồi ở trước mặt hắn, nhẹ nhàng nói nhỏ.
Nói cái gì đã không còn nhớ rõ nữa rồi, có lẽ chính là: mẹ không thể sống lâu được hơn nữa, con tự chăm sóc bản thân thật tốt, sau đó tuyệt đối đừng học người cha vô liêm sỉ của con, cho dù làm việc gì thì cũng phải suy nghĩ đến cảm nhận của người khác..
Hắn nằm nhoài trên giường bệnh của mẹ điên cuồng gào khóc, miệng không ngừng lặp đi lặp lại lời khẩn cầu mẹ, đừng rời đi.
Mẫu thân xoa xoa đầu hắn, si ngốc cười.
Bảy, tám năm sau hồi tưởng lại ngày hôm nay, Văn Diễn Vũ tâm tình nặng trịch đau đớn.
Từ từ, hắn nghe thấy âm thanh của chính mình.
“Vậy, ngài hi vọng con phải làm thế nào đây? Cùng Tiết Tầm… Chia tay?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook