Qua Cửa
-
Quyển 1 - Chương 2: Khởi đầu không tốt
Mười ba năm trước, chàng thanh niên mở tiệm hoa còn chưa để chòm râu đường nào ra đường ấy, Đậu Tầm vẫn chỉ là một học sinh chuyển trường mắc căn bệnh chung của tuổi dậy thì thù hận thế giới.
Mà Từ Tây Lâm, bất kể bản thân gã có thừa nhận hay không, gã quả thật là một thằng lỏi con hàng thật giá thật-
“Xê ra xê ra.” Từ Tây Lâm dùng mũi chân đá bay con chó nhà họ, cướp được cái cặp từ miệng chó, nhét một góc gói thuốc lá bị lộ ra vào trong.
Con chó có thể đã ngửi thấy mùi gì, điên khùng nhằm vào gã mà tru lên.
Con chó này tên “Đậu Đậu”, là giống Hybrid, nhìn qua đại khái có dòng máu của nhiều giống như chó nhật, chó chăn cừu và chó cỏ Trung Hoa, là một con tiểu tạp chủng đúng như ý nghĩa.
Có câu “người chia ba bảy loại, chó có trung gian hiền ngu”, Đậu Đậu chính là hạng ma cà bông trong loài chó, nghiệt súc này tinh thông trò khinh yếu sợ mạnh và khiêu khích gây hấn, làm Từ Tây Lâm phiền vô cùng, mỗi ngày đều hận không thể lén bóp chết nó: “Ở đâu cũng có bản mặt mày, nhiều chuyện quá thể!”
Đáng tiếc, trong nhà có người làm chỗ dựa cho con chó khốn nạn này.
Nó vừa sủa thì bà ngoại ở trong nhà liền lên tiếng: “Tiểu Lâm, mày lại bắt nạt Đậu Đậu hả?”
“Cháu có dám đâu.” Từ Tây Lâm vác cặp lên lưng, “Cháu đi học đây bà.”
“Đi sớm thế à?” Một người phụ nữ trung niên theo tiếng chạy từ bếp ra, vừa thấy quần áo Từ Tây Lâm đang mặc, lập tức ngạc nhiên la lên, “Sao cháu lại không mặc áo lông, bên trong mặc cái gì hả? Mặc quần áo mùa thu à? Kéo ra dì xem nào.” Đây là dì Đỗ, giúp việc nhà gã, có quan hệ bà con đại bác bắn không tới với bên mẹ Từ Tây Lâm, nghe nói tính theo vai vế thì Từ Tây Lâm phải gọi dì ấy một tiếng “thím”. Gã đành phải kéo khóa áo khoác xuống, lại nhanh chóng kéo lên, quay lưng bỏ chạy: “Mặc rồi, trường cháu có việc, bái bai dì.”
Dì Đỗ mắt tinh như gì, vừa thấy trong lớp áo khoác mỏng chỉ mặc cái áo phông tay ngắn, lập tức ở đằng sau quát ầm lên: “Cháu quay lại mau! Quần mùa thu cũng không có mặc đúng không? Trời lạnh thế mà còn bày đặt, xem lát dì có mách mẹ cháu không!”
Từ Tây Lâm chạy nhanh như gió, chớp mắt đã biến mất ngoài phạm vi quát tháo.
Thật là, có trai đẹp nhà ai mới đôi tám đã mặc quần mùa thu không?
Trường học hai giờ hai mươi vào lớp, yêu cầu học sinh đến trước từ hai giờ, lúc này còn chưa đến một rưỡi, Từ Tây Lâm xuống lầu đi quanh nhìn ngó, vẫy tay gọi xe, vác một cặp thuốc lá Nhuyễn Trung Hoa đến “Trăng Khuyết” biếu người ta.
“Trăng Khuyết” là một nơi ăn chơi, dù rằng kinh doanh xem như đứng đắn, nhưng vẫn lưu truyền không ít “truyền thuyết đô thị” thối nát ướt át, cũng thuộc về một trong các địa điểm học sinh trung học bị cấm ra vào. Từ Tây Lâm chịu đựng ánh mắt chỉ trích chực nói lại thôi của bác tài suốt dọc đường, đành phải vờ như không nhìn thấy.
Lúc Tống Liên Nguyên còn nhỏ, gia đình từng nhận ân huệ của mẹ Từ Tây Lâm, cho nên cứ đến ngày lễ ngày tết, Tống Liên Nguyên đều phải mang ít quà đến thăm nhà họ Từ, bất chấp mưa gió, coi mình là nửa anh hai của Từ Tây Lâm. Với anh hai vốn không cần khách sáo làm gì, nhưng lần này không phải một mình anh giúp đỡ, Từ Tây Lâm không thể để anh Tống vì mình mà nợ tình nghĩa người ta.
Chuyện lần này là vì đứa bạn ngồi cùng bàn.
Bạn cùng bàn với Từ Tây Lâm tên là Thái Kính, cực kỳ có tài, viết văn thường xuyên được giáo viên ngữ văn gửi làm bản thảo, tính cách cũng tốt, mỗi lần lấy được tiền nhuận bút đều không keo kiệt, toàn mua đồ uống cho mấy người bạn bình thường giúp đỡ mình – nhưng số thì chẳng được tốt lắm, cha mẹ chết sớm, gửi gắm cậu ta cho một người chú, ông chú ăn nhậu bài gái, khiến bà vợ phải dẫn con bỏ đi, Thái Kính chẳng còn chỗ nào khác để đi, chỉ có thể miễn cưỡng sống với chú, nhân ngày nghỉ đi làm thêm, hoặc là theo giáo viên ngữ văn viết vài truyện ngắn linh tinh, kiếm ít tiền sống tạm qua ngày.
Nhưng gần đây ngay cả sống tạm cũng không nổi nữa, bởi vì ông chú chó chết nợ bọn cho vay nặng lãi.
Chủ nợ không bắt được chính chủ, liền kêu mấy thằng ranh lưu manh ngày ngày chặn đường Thái Kính ở gần Lục Trung, nam sinh trong lớp dăm ba người một tổ, mỗi ngày thay phiên đi cùng cậu ta. Nhưng cứ đi theo hoài như vậy cũng không phải là cách, Thái Kính cuối tuần ngay cả cửa cũng chẳng dám bước ra, vốn vất vả lắm mới tìm được một tiệm McDonald’s chịu sắp xếp ca cuối tuần cho, mà hiện giờ cũng chẳng thể đi làm.
Từ Tây Lâm suy tính qua, cảm thấy chuyện của lưu manh vẫn chỉ có thể dùng cách của lưu manh để giải quyết, thế là tự móc tiền túi mời anh Tống du côn có thâm niên.
Chạy xong một chuyến như vậy, Từ Tây Lâm đến trường thì đã bị muộn giờ.
Mới khai giảng chưa đầy hai tuần, tâm tư lũ học trò còn chìm trong kỳ nghỉ đông và tiền lì xì, học sinh ngoại trú của Lục Trung lại nhiều, trưa nào cũng có người đi trễ, thế cho nên kỷ luật của tiết đầu buổi chiều cực tệ, chẳng ra làm sao.
Vì thế mỗi trưa nhà trường đều cho giáo viên canh cổng, vào cổng sau tiếng chuông chuẩn bị lúc hai giờ đúng nhất loạt bị nhốt bên ngoài trừ điểm viết kiểm điểm – chẳng những bắt tội đi muộn, còn bắt nam sinh ăn mặc lố lăng và nữ sinh tóc tai bù xù, rất nhiều nữ sinh đều chuẩn bị sẵn tóc giả, trước khi vào cổng buộc đuôi ngựa, “qua cửa” đưa tay kéo một cái là hiện ra nguyên hình.
“Không cần thối lại, cảm ơn bác.” Từ Tây Lâm xách cái cặp rỗng nhảy xuống xe, nhìn kỹ lại thấy trước cổng trường đã đứng một loạt mấy đứa xúi quẩy, đang xếp hàng ghi họ tên lớp.
Lúc này chui đầu vào để bó tay chịu trói thì quá là ngu, Từ Tây Lâm nhân thầy chủ nhiệm ban bụng phệ đang bận dạy dỗ, lén lút chuồn tới cửa Tây – bên đó không có tường, chỉ có một loạt hàng rào sắt cao hơn một người.
Thần công trèo tường của Từ thiếu gia hiển nhiên đã đại thành, dễ dàng treo mình lên, thành thạo nhảy qua hàng rào, ống quần cũng chưa chạm vào mũi sắt nhọn hoắt, hạ đất nhẹ nhàng làm con mèo hoang đi dạo trong trường cũng không khỏi dừng chân tán thưởng.
Gã sửa sang lại áo khoác, nghênh ngang đi qua sân thể dục, cách xa lắc còn vẫy tay với đám đang xếp hàng chờ bị trừ điểm ở ngoài cổng, ai ngờ vui quá hóa buồn, thầy chủ nhiệm ban vừa vặn quay đầu lại. Từ Tây Lâm phản ứng cực nhanh, co cẳng bỏ chạy.
Thầy giám thị híp đôi mắt ti hí nhìn bóng lưng Từ Tây Lâm, nghi hoặc hỏi: “Em đó là sao vậy?”
Mấy vị “chết đạo hữu chứ chả chết bần đạo” ngoài cổng đồng thanh bán đứng cái thằng khoe khoang chết tiệt kia: “Leo – tường -“
Vô tổ chức vô kỷ luật! Thật quá đáng!
Thầy chủ nhiệm ban nghe thế hơi sửng sốt, rồi thầy lập tức giận sùi bọt mép, gào lên: “Em đứng lại đó cho tôi! Lớp nào hả!”
Từ Tây Lâm lao nhanh như gió, nghĩ bụng: “Ngu mới đứng lại.”
Lúc này, mé Đông lầu hai khu dạy học, Đậu Tầm đang chán ngán đút tay vào túi đi dạo, ba hắn với bà cô vẩy ba lít nước hoa kia đang tâng bốc lẫn nhau, làm hắn bực bội hết sức, không hề chờ mong gì vào cuộc sống học đường tương lai, hơn nữa rất muốn tìm một điếu thuốc, thế là chuồn đi tìm WC yên tĩnh.
Khi đi qua hành lang dài lê thê, hắn nhìn thấy mấy nam sinh mặc đồ thể thao tụ tập ở đó, có khả năng là học sinh năng khiếu mới kết thúc buổi huấn luyện, bọn nó và Đậu Tầm tâm linh tương thông, cũng đang chia nhau thuốc trong hành lang vắng vẻ.
Một đứa trong đó chợt thò đầu dòm ra bên ngoài, dùng khuỷu tay chọc đứa bên cạnh: “Ê ê, Ngô Đào, mày xem thằng kia… sao hơi giống đoàn trưởng Từ lớp mày vậy?”
Đứa đầu đinh tên Ngô Đào thò đầu ra ngoài cửa sổ, thấy Từ Tây Lâm phóng như bay tới, chắc là nhận thấy ánh mắt gã, Từ Tây Lâm ngửa đầu, rõ là bận mà còn tặng người trên lầu một nụ hôn gió, sau đó cắm đầu chạy thẳng vào dãy lầu dạy học.
Một lúc lâu, thầy chủ nhiệm ban Phương Tung tròn ủng như quả banh mới chậm chạp chạy tới, quát ầm lên: “Đứng – lại!”
Đám học sinh hư lén chia thuốc cho nhau phá lên cười: “Giỏi vãi!”
Đậu Tầm đứng xem như một vở hài kịch, nghĩ bụng: “Não chưa đủ để giọng tụ lại à? Ồn chết được.”
Hắn hờ hững nhét tai nghe, đẩy cửa vào nhà vệ sinh nhỏ ở cuối hành lang, đóng cửa phòng trong cùng, nghe Linkin Park mà chậm rãi lấy thuốc lá ra.
Hút xong Đậu Tầm phủi sạch tàn thuốc, đang định đi, ai ngờ tay vừa đẩy hé cửa ra, liền nghe thấy bên ngoài vọng vào tiếng bước chân lộn xộn. Sau đó chỉ nghe cái “Rầm”, một người bay ngang vào, lưng đập trúng tấm sưởi ở góc nhà vệ sinh, người đó ngay cả hét lên thảm thiết cũng không thấy, chỉ “Hự” một tiếng ngắn ngủi, tứ chi co rúm lại, không bò dậy nổi.
Nam sinh này mặc đồng phục màu trắng của Lục Trung, người xanh xao vàng vọt, chéo áo ố vàng do giặt nhiều lần không đi, tay còn ôm một cái cặp rách te tua.
Mấy nam sinh ban nãy lớn tiếng ồn ào ở bên ngoài đi vào, một đầu lĩnh, hai lâu la, đứa tên “Ngô Đào” kia khoanh tay trước ngực, dựa cửa canh chừng.
Đồng tử Đậu Tầm hơi co vào, hắn dừng chân lại.
Đầu lĩnh ngồi xổm xuống, nghiêng đầu ngắm nghía kẻ đang giãy giụa dưới đất, sau đó túm tóc xách nam sinh ấy lên, lại giơ tay vỗ vỗ mặt cậu ta, hỏi: “Bọn anh đối với mày không tệ chứ?”
Nam sinh run rẩy không nói thành lời.
Đầu lĩnh vỗ mặt nam sinh mấy cái, phát sau mạnh hơn phát trước, cuối cùng cơ bản là bạt tai: “Chưa từng chọc mày chứ hả? Cũng chưa từng ghẹo mày đúng không? Mày nói đêm qua bọn anh mới đánh được hai ván bài, trước sau tổng cộng mẹ nó chưa đầy mười phút, là thằng chó nào gọi lão khọm quản lý ký túc xá tới? Hả?”
Nam sinh bị xách lên ra sức ưỡn cổ, cố gắng muốn giảm bớt đau đớn của da đầu, gân cổ lồi hết lên: “Không… Không phải tôi!”
Đầu lĩnh cười xì một tiếng, thình lình đập đầu cậu ta vào tấm sưởi, đập bốn năm phát liền: “Không phải mày thì ai, tao hả?”
Ngô Đào ngoài cửa đột nhiên lạnh lùng xen vào: “Sắp vào học rồi, nhanh nhẹn lên.”
Câu này như một tiếng ra lệnh, mấy đứa vốn đứng ngoài xem kịch nhao nhao xúm lại, mỗi đứa một chân hết đạp lại đá nam sinh kia, đánh một lúc lại hỏi một lần “Có phải mày không”, cuối cùng nam sinh không chịu nổi, thừa nhận đại luôn, mấy hung đồ mới giống như làm xong việc lớn, hoàn thành cuộc thẩm vấn.
“Nhận rồi thì được, đừng gấp, về sau từ từ trị mày – đi trước đây.”
Nói xong, theo tiếng chuông chuẩn bị vào lớp vang lên, đám du côn trẻ tuổi này lập tức giải tán. Nam sinh bị đánh cả buổi trời bấy giờ mới loạng choạng bò dậy, sờ máu mũi trên mặt, cúi đầu co vai đi tới trước vòi nước, mở một dòng nước nhỏ, cẩn thận chùi cổ tay áo đồng phục ban nãy quẹt xuống đất, tay có phần không cầm nổi tay áo, cứ liên tục run.
Sau đó cậu ta hít mạnh một hơi – không phải khóc, mà là đang chảy máu mũi.
Cậu ta vuốt lại quần áo ướt mem, đờ đẫn đi ra ngoài.
Cho đến khi bên ngoài yên lặng rất lâu rồi, Đậu Tầm mới im ắng ra khỏi gian phòng nhỏ, thoáng nhìn máu mũi nhỏ dưới đất, đưa chân chà giọt máu tụ thành một điểm.
“Trường trọng điểm của thành phố, miễn thi toàn quốc(1)?” Hắn nhìn vết máu hình sao chổi mà cười khẩy một tiếng, nghĩ bụng, “Cái cứt!”
—
Mà Từ Tây Lâm, bất kể bản thân gã có thừa nhận hay không, gã quả thật là một thằng lỏi con hàng thật giá thật-
“Xê ra xê ra.” Từ Tây Lâm dùng mũi chân đá bay con chó nhà họ, cướp được cái cặp từ miệng chó, nhét một góc gói thuốc lá bị lộ ra vào trong.
Con chó có thể đã ngửi thấy mùi gì, điên khùng nhằm vào gã mà tru lên.
Con chó này tên “Đậu Đậu”, là giống Hybrid, nhìn qua đại khái có dòng máu của nhiều giống như chó nhật, chó chăn cừu và chó cỏ Trung Hoa, là một con tiểu tạp chủng đúng như ý nghĩa.
Có câu “người chia ba bảy loại, chó có trung gian hiền ngu”, Đậu Đậu chính là hạng ma cà bông trong loài chó, nghiệt súc này tinh thông trò khinh yếu sợ mạnh và khiêu khích gây hấn, làm Từ Tây Lâm phiền vô cùng, mỗi ngày đều hận không thể lén bóp chết nó: “Ở đâu cũng có bản mặt mày, nhiều chuyện quá thể!”
Đáng tiếc, trong nhà có người làm chỗ dựa cho con chó khốn nạn này.
Nó vừa sủa thì bà ngoại ở trong nhà liền lên tiếng: “Tiểu Lâm, mày lại bắt nạt Đậu Đậu hả?”
“Cháu có dám đâu.” Từ Tây Lâm vác cặp lên lưng, “Cháu đi học đây bà.”
“Đi sớm thế à?” Một người phụ nữ trung niên theo tiếng chạy từ bếp ra, vừa thấy quần áo Từ Tây Lâm đang mặc, lập tức ngạc nhiên la lên, “Sao cháu lại không mặc áo lông, bên trong mặc cái gì hả? Mặc quần áo mùa thu à? Kéo ra dì xem nào.” Đây là dì Đỗ, giúp việc nhà gã, có quan hệ bà con đại bác bắn không tới với bên mẹ Từ Tây Lâm, nghe nói tính theo vai vế thì Từ Tây Lâm phải gọi dì ấy một tiếng “thím”. Gã đành phải kéo khóa áo khoác xuống, lại nhanh chóng kéo lên, quay lưng bỏ chạy: “Mặc rồi, trường cháu có việc, bái bai dì.”
Dì Đỗ mắt tinh như gì, vừa thấy trong lớp áo khoác mỏng chỉ mặc cái áo phông tay ngắn, lập tức ở đằng sau quát ầm lên: “Cháu quay lại mau! Quần mùa thu cũng không có mặc đúng không? Trời lạnh thế mà còn bày đặt, xem lát dì có mách mẹ cháu không!”
Từ Tây Lâm chạy nhanh như gió, chớp mắt đã biến mất ngoài phạm vi quát tháo.
Thật là, có trai đẹp nhà ai mới đôi tám đã mặc quần mùa thu không?
Trường học hai giờ hai mươi vào lớp, yêu cầu học sinh đến trước từ hai giờ, lúc này còn chưa đến một rưỡi, Từ Tây Lâm xuống lầu đi quanh nhìn ngó, vẫy tay gọi xe, vác một cặp thuốc lá Nhuyễn Trung Hoa đến “Trăng Khuyết” biếu người ta.
“Trăng Khuyết” là một nơi ăn chơi, dù rằng kinh doanh xem như đứng đắn, nhưng vẫn lưu truyền không ít “truyền thuyết đô thị” thối nát ướt át, cũng thuộc về một trong các địa điểm học sinh trung học bị cấm ra vào. Từ Tây Lâm chịu đựng ánh mắt chỉ trích chực nói lại thôi của bác tài suốt dọc đường, đành phải vờ như không nhìn thấy.
Lúc Tống Liên Nguyên còn nhỏ, gia đình từng nhận ân huệ của mẹ Từ Tây Lâm, cho nên cứ đến ngày lễ ngày tết, Tống Liên Nguyên đều phải mang ít quà đến thăm nhà họ Từ, bất chấp mưa gió, coi mình là nửa anh hai của Từ Tây Lâm. Với anh hai vốn không cần khách sáo làm gì, nhưng lần này không phải một mình anh giúp đỡ, Từ Tây Lâm không thể để anh Tống vì mình mà nợ tình nghĩa người ta.
Chuyện lần này là vì đứa bạn ngồi cùng bàn.
Bạn cùng bàn với Từ Tây Lâm tên là Thái Kính, cực kỳ có tài, viết văn thường xuyên được giáo viên ngữ văn gửi làm bản thảo, tính cách cũng tốt, mỗi lần lấy được tiền nhuận bút đều không keo kiệt, toàn mua đồ uống cho mấy người bạn bình thường giúp đỡ mình – nhưng số thì chẳng được tốt lắm, cha mẹ chết sớm, gửi gắm cậu ta cho một người chú, ông chú ăn nhậu bài gái, khiến bà vợ phải dẫn con bỏ đi, Thái Kính chẳng còn chỗ nào khác để đi, chỉ có thể miễn cưỡng sống với chú, nhân ngày nghỉ đi làm thêm, hoặc là theo giáo viên ngữ văn viết vài truyện ngắn linh tinh, kiếm ít tiền sống tạm qua ngày.
Nhưng gần đây ngay cả sống tạm cũng không nổi nữa, bởi vì ông chú chó chết nợ bọn cho vay nặng lãi.
Chủ nợ không bắt được chính chủ, liền kêu mấy thằng ranh lưu manh ngày ngày chặn đường Thái Kính ở gần Lục Trung, nam sinh trong lớp dăm ba người một tổ, mỗi ngày thay phiên đi cùng cậu ta. Nhưng cứ đi theo hoài như vậy cũng không phải là cách, Thái Kính cuối tuần ngay cả cửa cũng chẳng dám bước ra, vốn vất vả lắm mới tìm được một tiệm McDonald’s chịu sắp xếp ca cuối tuần cho, mà hiện giờ cũng chẳng thể đi làm.
Từ Tây Lâm suy tính qua, cảm thấy chuyện của lưu manh vẫn chỉ có thể dùng cách của lưu manh để giải quyết, thế là tự móc tiền túi mời anh Tống du côn có thâm niên.
Chạy xong một chuyến như vậy, Từ Tây Lâm đến trường thì đã bị muộn giờ.
Mới khai giảng chưa đầy hai tuần, tâm tư lũ học trò còn chìm trong kỳ nghỉ đông và tiền lì xì, học sinh ngoại trú của Lục Trung lại nhiều, trưa nào cũng có người đi trễ, thế cho nên kỷ luật của tiết đầu buổi chiều cực tệ, chẳng ra làm sao.
Vì thế mỗi trưa nhà trường đều cho giáo viên canh cổng, vào cổng sau tiếng chuông chuẩn bị lúc hai giờ đúng nhất loạt bị nhốt bên ngoài trừ điểm viết kiểm điểm – chẳng những bắt tội đi muộn, còn bắt nam sinh ăn mặc lố lăng và nữ sinh tóc tai bù xù, rất nhiều nữ sinh đều chuẩn bị sẵn tóc giả, trước khi vào cổng buộc đuôi ngựa, “qua cửa” đưa tay kéo một cái là hiện ra nguyên hình.
“Không cần thối lại, cảm ơn bác.” Từ Tây Lâm xách cái cặp rỗng nhảy xuống xe, nhìn kỹ lại thấy trước cổng trường đã đứng một loạt mấy đứa xúi quẩy, đang xếp hàng ghi họ tên lớp.
Lúc này chui đầu vào để bó tay chịu trói thì quá là ngu, Từ Tây Lâm nhân thầy chủ nhiệm ban bụng phệ đang bận dạy dỗ, lén lút chuồn tới cửa Tây – bên đó không có tường, chỉ có một loạt hàng rào sắt cao hơn một người.
Thần công trèo tường của Từ thiếu gia hiển nhiên đã đại thành, dễ dàng treo mình lên, thành thạo nhảy qua hàng rào, ống quần cũng chưa chạm vào mũi sắt nhọn hoắt, hạ đất nhẹ nhàng làm con mèo hoang đi dạo trong trường cũng không khỏi dừng chân tán thưởng.
Gã sửa sang lại áo khoác, nghênh ngang đi qua sân thể dục, cách xa lắc còn vẫy tay với đám đang xếp hàng chờ bị trừ điểm ở ngoài cổng, ai ngờ vui quá hóa buồn, thầy chủ nhiệm ban vừa vặn quay đầu lại. Từ Tây Lâm phản ứng cực nhanh, co cẳng bỏ chạy.
Thầy giám thị híp đôi mắt ti hí nhìn bóng lưng Từ Tây Lâm, nghi hoặc hỏi: “Em đó là sao vậy?”
Mấy vị “chết đạo hữu chứ chả chết bần đạo” ngoài cổng đồng thanh bán đứng cái thằng khoe khoang chết tiệt kia: “Leo – tường -“
Vô tổ chức vô kỷ luật! Thật quá đáng!
Thầy chủ nhiệm ban nghe thế hơi sửng sốt, rồi thầy lập tức giận sùi bọt mép, gào lên: “Em đứng lại đó cho tôi! Lớp nào hả!”
Từ Tây Lâm lao nhanh như gió, nghĩ bụng: “Ngu mới đứng lại.”
Lúc này, mé Đông lầu hai khu dạy học, Đậu Tầm đang chán ngán đút tay vào túi đi dạo, ba hắn với bà cô vẩy ba lít nước hoa kia đang tâng bốc lẫn nhau, làm hắn bực bội hết sức, không hề chờ mong gì vào cuộc sống học đường tương lai, hơn nữa rất muốn tìm một điếu thuốc, thế là chuồn đi tìm WC yên tĩnh.
Khi đi qua hành lang dài lê thê, hắn nhìn thấy mấy nam sinh mặc đồ thể thao tụ tập ở đó, có khả năng là học sinh năng khiếu mới kết thúc buổi huấn luyện, bọn nó và Đậu Tầm tâm linh tương thông, cũng đang chia nhau thuốc trong hành lang vắng vẻ.
Một đứa trong đó chợt thò đầu dòm ra bên ngoài, dùng khuỷu tay chọc đứa bên cạnh: “Ê ê, Ngô Đào, mày xem thằng kia… sao hơi giống đoàn trưởng Từ lớp mày vậy?”
Đứa đầu đinh tên Ngô Đào thò đầu ra ngoài cửa sổ, thấy Từ Tây Lâm phóng như bay tới, chắc là nhận thấy ánh mắt gã, Từ Tây Lâm ngửa đầu, rõ là bận mà còn tặng người trên lầu một nụ hôn gió, sau đó cắm đầu chạy thẳng vào dãy lầu dạy học.
Một lúc lâu, thầy chủ nhiệm ban Phương Tung tròn ủng như quả banh mới chậm chạp chạy tới, quát ầm lên: “Đứng – lại!”
Đám học sinh hư lén chia thuốc cho nhau phá lên cười: “Giỏi vãi!”
Đậu Tầm đứng xem như một vở hài kịch, nghĩ bụng: “Não chưa đủ để giọng tụ lại à? Ồn chết được.”
Hắn hờ hững nhét tai nghe, đẩy cửa vào nhà vệ sinh nhỏ ở cuối hành lang, đóng cửa phòng trong cùng, nghe Linkin Park mà chậm rãi lấy thuốc lá ra.
Hút xong Đậu Tầm phủi sạch tàn thuốc, đang định đi, ai ngờ tay vừa đẩy hé cửa ra, liền nghe thấy bên ngoài vọng vào tiếng bước chân lộn xộn. Sau đó chỉ nghe cái “Rầm”, một người bay ngang vào, lưng đập trúng tấm sưởi ở góc nhà vệ sinh, người đó ngay cả hét lên thảm thiết cũng không thấy, chỉ “Hự” một tiếng ngắn ngủi, tứ chi co rúm lại, không bò dậy nổi.
Nam sinh này mặc đồng phục màu trắng của Lục Trung, người xanh xao vàng vọt, chéo áo ố vàng do giặt nhiều lần không đi, tay còn ôm một cái cặp rách te tua.
Mấy nam sinh ban nãy lớn tiếng ồn ào ở bên ngoài đi vào, một đầu lĩnh, hai lâu la, đứa tên “Ngô Đào” kia khoanh tay trước ngực, dựa cửa canh chừng.
Đồng tử Đậu Tầm hơi co vào, hắn dừng chân lại.
Đầu lĩnh ngồi xổm xuống, nghiêng đầu ngắm nghía kẻ đang giãy giụa dưới đất, sau đó túm tóc xách nam sinh ấy lên, lại giơ tay vỗ vỗ mặt cậu ta, hỏi: “Bọn anh đối với mày không tệ chứ?”
Nam sinh run rẩy không nói thành lời.
Đầu lĩnh vỗ mặt nam sinh mấy cái, phát sau mạnh hơn phát trước, cuối cùng cơ bản là bạt tai: “Chưa từng chọc mày chứ hả? Cũng chưa từng ghẹo mày đúng không? Mày nói đêm qua bọn anh mới đánh được hai ván bài, trước sau tổng cộng mẹ nó chưa đầy mười phút, là thằng chó nào gọi lão khọm quản lý ký túc xá tới? Hả?”
Nam sinh bị xách lên ra sức ưỡn cổ, cố gắng muốn giảm bớt đau đớn của da đầu, gân cổ lồi hết lên: “Không… Không phải tôi!”
Đầu lĩnh cười xì một tiếng, thình lình đập đầu cậu ta vào tấm sưởi, đập bốn năm phát liền: “Không phải mày thì ai, tao hả?”
Ngô Đào ngoài cửa đột nhiên lạnh lùng xen vào: “Sắp vào học rồi, nhanh nhẹn lên.”
Câu này như một tiếng ra lệnh, mấy đứa vốn đứng ngoài xem kịch nhao nhao xúm lại, mỗi đứa một chân hết đạp lại đá nam sinh kia, đánh một lúc lại hỏi một lần “Có phải mày không”, cuối cùng nam sinh không chịu nổi, thừa nhận đại luôn, mấy hung đồ mới giống như làm xong việc lớn, hoàn thành cuộc thẩm vấn.
“Nhận rồi thì được, đừng gấp, về sau từ từ trị mày – đi trước đây.”
Nói xong, theo tiếng chuông chuẩn bị vào lớp vang lên, đám du côn trẻ tuổi này lập tức giải tán. Nam sinh bị đánh cả buổi trời bấy giờ mới loạng choạng bò dậy, sờ máu mũi trên mặt, cúi đầu co vai đi tới trước vòi nước, mở một dòng nước nhỏ, cẩn thận chùi cổ tay áo đồng phục ban nãy quẹt xuống đất, tay có phần không cầm nổi tay áo, cứ liên tục run.
Sau đó cậu ta hít mạnh một hơi – không phải khóc, mà là đang chảy máu mũi.
Cậu ta vuốt lại quần áo ướt mem, đờ đẫn đi ra ngoài.
Cho đến khi bên ngoài yên lặng rất lâu rồi, Đậu Tầm mới im ắng ra khỏi gian phòng nhỏ, thoáng nhìn máu mũi nhỏ dưới đất, đưa chân chà giọt máu tụ thành một điểm.
“Trường trọng điểm của thành phố, miễn thi toàn quốc(1)?” Hắn nhìn vết máu hình sao chổi mà cười khẩy một tiếng, nghĩ bụng, “Cái cứt!”
—
- Ở Trung Quốc, học sinh khi tốt nghiệp, trừ cuộc thi tốt nghiệp của trường thì còn phải cùng các trường khác tham gia một cuộc thi do cơ quan hành chính giáo dục tổ chức, gọi là kỳ thi toàn quốc. Theo Baidu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook