Quả Bưởi Ngọt Ngào
16: Ngoan Về Nhà Với Tôi


Editor: Lemon
“Em còn khỏe không?”
Sau khi đưa đồ cho Hứa Dữu anh liền đứng ở cửa phòng vệ sinh chờ cô, anh thấy mặt Hứa Dữu trắng bệch liền hỏi một câu.
Hứa Dữu gật đầu, cô cũng không quá để ý nhất cử nhất động của Trình Uyên, vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Bình thường cô làm việc và nghỉ có quy luật, thời gian hành kinh cũng rất bình thường, thói quen ăn uống cũng rất tốt.

Đồ ăn lạnh cô cũng không thích ăn, nhưng mà nhắc tới đồ lạnh Hứa Dữu liền nhớ tới một tuần trước cô ở siêu thị ăn cây kem kia.

Nhưng mà đã lâu vậy rồi, theo lý thuyết tác dụng chậm cũng sẽ không lớn như vậy chứ.
Nhưng nếu nói không phải do cây kem kia, vậy có thể chỉ là……
Hứa Dữu bị suy nghĩ của mình dọa sợ rồi, cô cắn môi dưới, đau đớn truyền đến mới làm cô tạm thời ném suy nghĩ này ra sau đầu.
Trình Uyên cao hơn cô không ít, từ góc độ này nhìn xuống cô tựa như một con mèo nhỏ bị vứt bỏ, cả người có chút ngốc, có chút hoảng hốt, mất hồn mất vía.
“Không sao đâu, đưa chút đồ này cho em em cũng không cần quá thẹn thùng…”
Trình Uyên mới nói được một nửa liền đột nhiên cảm thấy không đúng, Hứa Dữu này không phải thẹn thùng, sắc mặt cô quá tệ, anh không thể thuyết phục bản thân cô không sao được.
“Em thật sự không sao chứ?”
Trình Uyên lại hỏi một lần.
“Không sao đâu.”
Hứa Dữu ngửa đầu nhìn anh, thậm chí còn gượng cười nhẹ.
Chỉ là cô không biết, ở trong mắt Trình Uyên nụ cười này so với khóc còn khó coi hơn.
“Tôi dẫn em về nhà nghỉ ngơi.” Vốn dĩ hôm nay định uống trà trước, buổi tối lại cùng nhau ăn cơm, nhưng Trình Uyên thấy Hứa Dữu như vậy cũng chỉ muốn dẫn cô về nhà.

“Hả… Không cần đâu.” Hứa Dữu vội vàng từ chối nói, “Tôi không sao thật mà, chúng ta về phòng đi.”
Thật ra vấn đề này Hứa Dữu không có nói dối, thân thể của cô cô biết, cô cũng không có chuyện lớn gì, chỉ là vẫn luôn suy nghĩ một ít chuyện không tốt lắm, cho nên sắc mặt mới không tốt lắm.
“Tôi cũng không có lo cho em, em có về nhà nghỉ ngơi hay không cũng không liên quan tới tôi, chỉ là hai chúng ta mới vừa lãnh chứng, theo lý thuyết hẳn là gắn bó keo sơn, nhưng mà em sắc mặt tái nhợt như vậy xuất hiện trước mặt mẹ và chị tôi, đến lúc đó họ hỏi tôi phải giải thích làm sao đây?
Trình Uyên nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của cô, phun ra lời nói lạnh nhạt.
Hứa Dữu nghe anh nói cũng có lý, cô cúi đầu nhìn mũi chân mình, một câu đều nói không nên lời.
“Ngoan, về nhà với tôi.”
Giọng Trình Uyên đột nhiên ôn nhu hơn rất nhiều, anh bươc lên một bước ôm lấy Hứa Dữu.
Hứa Dữu sửng sốt, tuy rằng không rõ nguyên do nhưng đối với ôm ấp bất thình lình làm cô theo bản năng muốn giãy ra, nơi nào cô vừa động Trình Uyên ngược lại ôm càng chặt hơn.
Giây tiếp theo, Trình Uyên liền kề sát bên tai cô nhỏ giọng nói, “Chị tôi đang nhìn, em đừng nhúc nhích.”
Lúc anh nói chuyện hơi thở vừa lúc phả lên vành tai cô, cô cảm giác vành tai mình đều bởi vì một hành động này của Trình Uyên mà trở nên đỏ bừng, dần dần mặt cô cũng đỏ lên.
Vị trí Hứa Dữu đứng vừa lúc đưa lưng về phía cửa, cô không nhìn thấy người tới, nhưng thấy Trình Uyên như vậy tất nhiên tin tưởng anh không chút nghi ngờ.
“Em muốn tôi buông em ra, để em chào hỏi chị tôi sao?”
Trong mắt Trình Uyên mang theo ý cười, nhưng lại mang theo vài phần trêu chọc.
“Đừng…”
Cô nào dám chứ, hiện tại cô chỉ nghĩ đến có người ở cách đó không xa nhìn hai người bọn họ ôm nhau cô liền hận không thể chôn đầu trong ngực Trình Uyên.
Trình Uyên ôm người gần một phút mới buông tay ra, sau khi buông tay ra anh nhìn sắc mặt Hứa Dữu đã không còn tái nhợt như vừa rồi, mà bây giờ trên mặt lại tràn đầy thẹn thùng.
Cô không còn bộ dáng lo lắng sốt ruột vừa rồi anh liền cảm thấy tâm trạng của mình cũng tốt hơn.
“Chị tôi đi rồi, nhưng mà… sao tôi cảm giác em giống như còn chưa đã thèm vậy?”
“…anh đừng có nói bậy.”
Hứa Dữu hoàn toàn không dám nhìn anh, cô sợ bị anh phát hiện mặt mình đỏ liền cúi đầu nhìn đá cẩm thạch bóng loáng, nhưng không nghĩ vành tai đỏ hồng đã bán đứng cô.
Trình Uyên cũng không tranh luận cùng cô, “Vậy bây giờ em muốn tôi dẫn em về nhà hay về phòng bao?”

“Về phòng bao…”
Hứa Dữu nghĩ tới, dù sao hiện tại đã cùng Trình Uyên kết hôn, người nhà của anh cô sớm hay muộn cũng phải đối mặt, lúc này cứ như vậy đi mất, vậy lần tiếp theo cô lại phải một lần nữa lấy hết can đảm.
Trình Uyên thấy sắc mặt cô không còn trắng như vừa nãy nên cũng không ép cô về nghỉ ngơi nữa.
“Được.”
Trình Uyên nói xong liền lấy di động ra gửi wechat cho chị gái Trình Dĩ Ngưng.
“Chị, bây giờ chị đừng ra tìm bọn em, bọn em còn đang ôm, em sợ chị ra đây cô ấy sẽ mắc cỡ.”
Mặt Trình Dĩ Ngưng mơ màng, cô vốn không có ý đi tìm hai người họ, càng không hiểu Trình Uyên gửi tin nhắn này có ý gì.
Trình Dĩ Ngưng còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng thì Trình Uyên đã dẫn theo Hứa Dữu trở lại, trên mặt Hứa Dữu còn dính bọt nước, hiển nhiên là đã rửa mặt qua, nhưng rửa mặt cũng che không được đỏ ửng trên mặt cô.
Mẹ Trình cùng Trình Dĩ Ngưng đều là người từng trải, hai người nhìn bộ dáng hiện tại của Hứa Dữu trong lòng liền biết có chuyện gì.
Vốn Hứa Dữu đi gặp người nhà anh đã vô cùng ngượng ngùng, trạng thái hiện tại lại càng không dám ngẩng đầu lên.
Trình Uyên nắm tay cô ngồi xuống, trên mặt xuân phong đắc ý, “Mẹ, chị, hai người đừng nhìn chằm chằm cô ấy, cô ấy mắc cỡ.”
Mẹ Trình cùng Trình Dĩ Ngưng: “??”
Hai người không hề không biết xấu hổ nhìn chằm chằm con gái nhà người ta, ngược lại chính là anh nhìn chằm chằm con gái nhà người ta thì có, hoàn toàn không hề che giấu.
Hứa Dữu: “……”
Loại chuyện này bị Trình Uyên nói ra cô cảm giác mình không còn mặt mũi gặp người khác nữa.
Mẹ Trình, Lý Tâm Ngọc họ khụ hai tiếng, sau đó nói với Trình Uyên, “Biết các con tình cảm rất tốt, hơn nữa lại đang là thời gian tân hôn, lần đầu tiên khó tránh khỏi xúc động, không biết tiết chế, nhưng con cũng phải biết suy nghĩ đến vợ con chứ, con nhìn vợ con xem, mặt mũi đều trắng bệch.”
Hứa Dữu xấu hổ đến nổi kém chút nữa vùi đầu xuống bàn.

Cô không nghĩ tới mẹ anh lại quan sát cẩn thận như vậy, cô đã khỏe hơn rất nhiều vậy mà vẫn bị hoả nhãn kim tinh của mẹ anh nhìn ra được.

Tuy rằng rất ngượng ngùng, nhưng đây là lần đầu tiên Hứa Dữu có cảm giác được người lớn quan tâm che chở.
Nhưng mà….hình như mẹ Trình hiểu lầm rồi thì phải.
Hứa Dữu lén nhìn Trình Uyên, hy vọng anh có thể giải thích một câu, Trình Uyên cũng vừa lúc nghiêng đầu, trong lúc nhất thời hai người bốn mắt nhìn nhau.
Hứa Dữu đỏ mặt, nháy mắt truyền tín hiệu cho Trình Uyên.
Trình Uyên tựa hồ đã thành công tiếp thu tín hiệu, cũng nháy mắt lại với cô, cô mới vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi liền nghe Trình Uyên mở miệng nói, “Mẹ, lần đầu tiên nên con làm không tốt, con không biết tiết chế, lần sau con nhất định sẽ chú ý.”
Hứa Dữu: “???”
Hả, cô không có ý này mà.
Mẹ con hai người nói đến hăng say, hoàn toàn xem nhẹ nàng biểu tình nhỏ trên mặt cô.
Mẹ Trình nghe con trai trả lời như vậy rất là vui mừng, “Người trẻ tuổi các con tình cảm tốt mẹ cũng vui vẻ, chú ý tiết chế là được.”
Trình Uyên lập tức đồng ý, có lẽ là muốn chứng tỏ tình cảm của hai người rất tốt trước mặt mẹ và chị của anh, Trình Uyên còn ở trước mặt hai người họ nắm tay cô.
Hứa Dữu bối rối không thôi, cũng may rất nhanh mọi người đã đổi đề tài.
Mẹ Trình Lý Tâm Ngọc rất thích tính tình như Hứa Dữu, tuy rằng hay ngượng ngùng, nhưng có thể đoán được lúc đi học cô ngoan ngoãn nghe lời thầy cô đến cỡ nào.
Không giống con trai thúi nhà mình, chính là một hỗn thế đại ma vương, không nghe lời thầy cô không học tập tốt thì cũng thôi đi, còn thường xuyên gây chuyện bị mời phụ huynh.
Lý Tâm Ngọc nhớ ra hai người là bạn học cấp ba liền hỏi, “Tiểu Dữu à, lúc học cấp ba nó có ăn hiếp con không?”
Lúc Trình Uyên học cấp ba là quậy nhất, trốn học đánh nhau hút thuốc uống rượu, chuyện gì cũng có.

Lý Tâm Ngọc tưởng tượng tính tình mềm mại như Hứa Dữu rất có khả năng bị con trai thúi nhà mình ăn hiếp.
Hứa Dữu lắc đầu, “Không có ạ.”
Nói đến cấp ba, Hứa Dữu liền nghĩ tới tuy rằng hai người bọn họ là bạn học cấp ba, nhưng Trình Uyên trong buổi hợp lớp nói mới biết hai người họ là bạn học, vốn là không quen biết càng đừng nói là ăn hiếp.
“Thật sự không có?”
Lý Tâm Ngọc biết tính tình con trai nhà mình, ngày đầu tiên đi nhà trẻ đã chọc khóc một bé gái, loại chuyện này lúc đó cũng xem như là một chuyện lớn, hôm sau bà đã bị giáo viên mời tới nói chuyện.
Hứa Dữu cười, “Thật không có ạ.”
ấn tượng đầu tiên của Hứa Dữu đối với Trình Uyên chính là ngày đầu tiên khai giảng, các bạn trong lớp đều tự chọn chỗ ngồi, lúc đó bạn cùng bàn của cô câu đầu tiên mở miệng đã hỏi, “Cậu biết Trình Uyên không?”
Cô lắc đầu.

Bạn cùng bàn liền lập tức phổ cập khoa học một ít sự tích của Trình Uyên cho cô nghe, cái gì mà cùng người ngoài trường đánh nhau, trốn học đêm không về ngủ …vân vân mây mây.
Một câu tổng kết chính là: Chớ chọc vào Trình Uyên.
Kết quả, khai giảng được một tuần cô cũng không nhìn thấy Trình Uyên trong miệng bạn cùng bàn.
Sau đó nữa Trình Uyên cũng tới trường học đi học, nhưng cô ngồi ở bàn thứ hai, cùng Trình Uyên ngồi ở bàn cuối cùng cũng không thấy mặt, càng đừng nói là nói chuyện.
Cho dù sau đó có chuyển chỗ ngồi, chỗ ngồi của cô cùng Trình Uyên cũng cách hai người.
Cho nên ở buổi hợp lớp Trình Uyên nói không quen biết cô, tuy rằng cô rất đau buồn, nhưng nghĩ lại hình như cũng rất bình thường.
Trình Uyên nghe hai người nói chuyện, cười giả lả cắm vào một câu, “Lúc ấy à, mỗi ngày cô ấy đều chăm chỉ học tập, căn bản là không chú ý tới con.”
Lý Tâm ngọc: “Con bé mỗi ngày đều chăm chỉ học tập, con yêu thầm người ta sao không biết chăm chỉ học tập theo?”
“Lòng con hành động nhưng không có thực hành.”
“Lý sự cùn.” Lý Tâm Ngọc ghét bỏ nói.
“Vậy sao em thích con gái người ta?”
Trình Dĩ Ngưng đã sớm từ trong miệng em trai nhà mình biết có một vị “Bạn gái cũ”, tuy rằng cậu em trai nhà cô thoạt nhìn có chút không đáng tin cậy, nhưng từ từng cử chỉ hành động của Trình Uyên cô cảm nhận được nó thật sự đối với vị không tính là là bạn gái cũ này nhớ mãi không quên, nương cơ hội này cô liền hỏi ra tò mò trong lòng.
Vấn đề vừa hỏi ra, ba cặp mắt của ba người phụ nữ đều tập trung trên người Trình Uyên.

Mẹ Trình cùng Trình Dĩ Ngưng là tò mò lý do anh động tâm, mà Hứa Dữu lại muốn biết Trình Uyên bịa thế nào.
Trình Uyên không chút để ý uống một ngụm trà, mới chậm rãi mở miệng, “Xinh đẹp.”
Trình Uyên đối diện mắt hạnh của Hứa Dữu, bổ sung nói, “Vợ của em đẹp từ nhỏ tới lớn đó.”
Hứa Dữu biết Trình Uyên chỉ tùy tiện tìm lý do qua loa lấy lệ với người nhà, nhưng cô vẫn không nhịn được mặt nóng lên.
Bốn người từ quán trà đi ra, Trình Uyên liền đưa Hứa Dữu trở về, vốn định cùng đi ăn một bữa cơm, nhưng vừa rồi không khí quá hòa hợp nên nói chuyện có hơi lâu, hơn nữa uống trà rồi cũng không muốn ăn nữa, vì thế liền bỏ qua kế hoạch ban đầu.
Hai người lên xe, Hứa Dữu mới hỏi tới chuyện vừa nãy.
“Không phải anh nói không biết chúng ta là bạn học cấp ba sao? Sao anh biết thành tích của tôi rất tốt?”
“Tôi…tôi đoán.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương