PS 143,7
-
Chương 9
Sau khi nghỉ học được hai tuần, ta nhận được e-mail của lão sư.
"Dear Patricia:
I didn"t see you for two weeks, what"s wrong? Please reply my mail ASAP, and please show up next week, or come to my office after class if you have any difficulty.
Frances Shih"
Ta đem e-mail này đọc lại vài lần, ta thực sự rất lâu rồi không gặp lão sư.
Ta không muốn rời khỏi mẹ, nhưng không thể cái gì cũng không làm, ta quyết định trước tiên đi tìm Tiểu Kiệt nói chuyện một chút.
"Tan học gọi cho ta, có việc tìm ngươi." Ta nhắn tin cho Tiểu Kiệt.
Không bao lâu, Tiểu Kiệt gọi tới.
"Tỷ, ngươi tìm ta sao?" Giọng nói của hắn từ điện thoại truyền đến.
"Đúng vậy, thứ năm lúc nào ngươi tan học?" Ta hỏi hắn.
"Làm sao vậy?" Hắn cũng hỏi lại ta.
Ta đem chuyện lão sư gửi mail nói với hắn.
"Đúng rồi! Mỹ nữ lão sư của ngươi đã mai danh ẩn tích một thời gian nha." Tiểu Kiệt cố ý nói như vậy.
"Ngươi nghĩ ta hiện tại có tâm trạng để ý nàng sao?" Ta tức giận hỏi.
"Đúng rồi, nhưng mà người ta chú ý tới việc ngươi nghỉ học nha." Tuy rằng lời hắn nói là sự thật, nhưng, tạo sao ta nghe lại có điểm chói tai?
"Ân, ta hình như nên đi giải thích một chút." Ta vừa suy nghĩ vừa nói.
"Gửi một bức e-mail trả lời không phải được rồi sao?" Tiểu Kiệt hỏi ta.
"Không sai, nhưng cảm thấy như vậy rất áy náy...Nàng thật sự là lão sư rất tận tâm." Ta nói.
"Vậy ngươi đi giải thích một chút thì hơn, thứ mấy ngươi đi học?" Hắn hỏi.
"Thứ năm. Ngươi có thể đến sớm một chút không?" Ta cũng hỏi hắn.
"Được, ngươi muốn ta mấy giờ đến? Năm giờ ta tan học, bất quá ta có thể ra sớm một chút." Hắn nói.
"Được,vậy ngươi cố gắng tới sớm một chút, lớp tiếng Anh của ta cũng ra lúc năm giờ, tan học ta sẽ đi tìm lão sư." Chúng ta quyết định như vậy.
Từ đây đến thứ năm còn bốn ngày, trong lòng ta có chút lo lắng, dựa vào những gì ta biết từ BBS, lão sư là người rất tốt, nhưng vấn đề nghỉ học lại là chyện khác, hơn nữa ta còn là nghỉ học không xin phép...Có thể nói là cúp tiết, hẳn là sẽ có điểm phiền phức.
Bất quá ta không nghĩ nhiều về chuyện này, ta đối với nhưng chuyện xung quanh, luôn luôn là thái độ lính tới thì chặn, nước lên thì đắp đất.
Ta tương đối lo lắng chính là người đã ban cho ta sinh mệnh, đang nằm ở trên giường kia.
Ta chưa từng cảm thấy con người vốn là yếu đuối như vậy.
"Nha đầu..." Giọng nói của mẹ lần thứ hai đem ta quay về hiện thực.
"Làm sao vậy?" Ta hỏi.
"Mẹ thời gian càng ngày càng ít..." Mẹ suy yếu nói.
"Con biết, nhưng mẹ đừng lo lắng, con cùng Tiểu Kiệt đã lớn rồi, có thể tự chiếu cố bản thân." Từ khi ba qua đời, chúng ta đã không còn kiêng kị khi nói về chuyện "Tử vong" nữa.
"Mẹ mới vừa mơ thấy ba của con." Mẹ nhìn lên trần nhà nói.
"Vậy sao, vậy có hạnh phúc không?" Ta cười hỏi.
"Có, mẹ đã lâu rồi không có nhìn thấy ba của con..." Mẹ giống như đang hồi tưởng lại chuyện trong quá khứ.
"Vậy ba có nói gì không?" Ta tiếp tục hỏi.
"Ông ấy nói ông ấy rất nhớ các con, cũng nói các con làm cho ông ấy thật tự hào...Hóa ra chuyện gì ông ấy cũng biết cả." Mẹ nở nụ cười nói.
"Vậy là tốt rồi, chúng con không có làm cho ba thất vọng." Ta cũng cười.
"Nha đầu, mẹ nghĩ mẹ cũng sắp nhanh đi tìm ông ấy." Mẹ còn nói.
"Con biết, nếu như mẹ thực sự muốn đi, thì an tâm đi thôi, mẹ đã vì chúng con khổ cực hai mươi mấy năm rồi." Ta nói, nghẹn ngào.
"Các con, phải hảo hảo chiếu cố lẫn nhau, biết không?" Mẹ nhìn ta.
"Đây là đương nhiên rồi, con cùng Tiểu Kiệt tình cảm tốt như vậy, mẹ không cần lo lắng, hảo hảo nghỉ ngơi." Ta nắm tay mẹ, nhẹ nhàng áp lên má.
"Mẹ biết, nhưng vẫn là muốn dặn dò một chút a." Nụ cười của mẹ thật nhợt nhạt.
"Ân, con nhất định sẽ nhớ kỹ." Ta nhìn mẹ, nói rất nghiêm túc.
Mẹ gật đầu, lại thiếp đi.
Ta nhìn chằm chằm vào bàn tay ta đang nắm lấy, mới phát hiện tại thời gian trôi qua như chớp mắt, vô tình để lại trên gương mặt của mẹ, trên tay mẹ, nhưng dấu vết không thể xóa nhòa, giống như vừa từ trong giấc mộng tỉnh lại, hồng nhan trong trí nhớ, giờ đã thành tóc bạc, khóe mắt, thái dương thế nào cũng giấu không được nhưng dấu vết của thời gian, nhắc nhở cho ta sự già yếu của mẹ.
Có lẽ trong tâm trí ta, ta cùng Tiểu Kiệt cũng đã nghĩ đến ngày này, nhưng chúng ta cũng biết, khi nó thật sự xảy ra thì vô số những "Dự liệu" trước đây đều trở nên vô nghĩa.
"Dear Patricia:
I didn"t see you for two weeks, what"s wrong? Please reply my mail ASAP, and please show up next week, or come to my office after class if you have any difficulty.
Frances Shih"
Ta đem e-mail này đọc lại vài lần, ta thực sự rất lâu rồi không gặp lão sư.
Ta không muốn rời khỏi mẹ, nhưng không thể cái gì cũng không làm, ta quyết định trước tiên đi tìm Tiểu Kiệt nói chuyện một chút.
"Tan học gọi cho ta, có việc tìm ngươi." Ta nhắn tin cho Tiểu Kiệt.
Không bao lâu, Tiểu Kiệt gọi tới.
"Tỷ, ngươi tìm ta sao?" Giọng nói của hắn từ điện thoại truyền đến.
"Đúng vậy, thứ năm lúc nào ngươi tan học?" Ta hỏi hắn.
"Làm sao vậy?" Hắn cũng hỏi lại ta.
Ta đem chuyện lão sư gửi mail nói với hắn.
"Đúng rồi! Mỹ nữ lão sư của ngươi đã mai danh ẩn tích một thời gian nha." Tiểu Kiệt cố ý nói như vậy.
"Ngươi nghĩ ta hiện tại có tâm trạng để ý nàng sao?" Ta tức giận hỏi.
"Đúng rồi, nhưng mà người ta chú ý tới việc ngươi nghỉ học nha." Tuy rằng lời hắn nói là sự thật, nhưng, tạo sao ta nghe lại có điểm chói tai?
"Ân, ta hình như nên đi giải thích một chút." Ta vừa suy nghĩ vừa nói.
"Gửi một bức e-mail trả lời không phải được rồi sao?" Tiểu Kiệt hỏi ta.
"Không sai, nhưng cảm thấy như vậy rất áy náy...Nàng thật sự là lão sư rất tận tâm." Ta nói.
"Vậy ngươi đi giải thích một chút thì hơn, thứ mấy ngươi đi học?" Hắn hỏi.
"Thứ năm. Ngươi có thể đến sớm một chút không?" Ta cũng hỏi hắn.
"Được, ngươi muốn ta mấy giờ đến? Năm giờ ta tan học, bất quá ta có thể ra sớm một chút." Hắn nói.
"Được,vậy ngươi cố gắng tới sớm một chút, lớp tiếng Anh của ta cũng ra lúc năm giờ, tan học ta sẽ đi tìm lão sư." Chúng ta quyết định như vậy.
Từ đây đến thứ năm còn bốn ngày, trong lòng ta có chút lo lắng, dựa vào những gì ta biết từ BBS, lão sư là người rất tốt, nhưng vấn đề nghỉ học lại là chyện khác, hơn nữa ta còn là nghỉ học không xin phép...Có thể nói là cúp tiết, hẳn là sẽ có điểm phiền phức.
Bất quá ta không nghĩ nhiều về chuyện này, ta đối với nhưng chuyện xung quanh, luôn luôn là thái độ lính tới thì chặn, nước lên thì đắp đất.
Ta tương đối lo lắng chính là người đã ban cho ta sinh mệnh, đang nằm ở trên giường kia.
Ta chưa từng cảm thấy con người vốn là yếu đuối như vậy.
"Nha đầu..." Giọng nói của mẹ lần thứ hai đem ta quay về hiện thực.
"Làm sao vậy?" Ta hỏi.
"Mẹ thời gian càng ngày càng ít..." Mẹ suy yếu nói.
"Con biết, nhưng mẹ đừng lo lắng, con cùng Tiểu Kiệt đã lớn rồi, có thể tự chiếu cố bản thân." Từ khi ba qua đời, chúng ta đã không còn kiêng kị khi nói về chuyện "Tử vong" nữa.
"Mẹ mới vừa mơ thấy ba của con." Mẹ nhìn lên trần nhà nói.
"Vậy sao, vậy có hạnh phúc không?" Ta cười hỏi.
"Có, mẹ đã lâu rồi không có nhìn thấy ba của con..." Mẹ giống như đang hồi tưởng lại chuyện trong quá khứ.
"Vậy ba có nói gì không?" Ta tiếp tục hỏi.
"Ông ấy nói ông ấy rất nhớ các con, cũng nói các con làm cho ông ấy thật tự hào...Hóa ra chuyện gì ông ấy cũng biết cả." Mẹ nở nụ cười nói.
"Vậy là tốt rồi, chúng con không có làm cho ba thất vọng." Ta cũng cười.
"Nha đầu, mẹ nghĩ mẹ cũng sắp nhanh đi tìm ông ấy." Mẹ còn nói.
"Con biết, nếu như mẹ thực sự muốn đi, thì an tâm đi thôi, mẹ đã vì chúng con khổ cực hai mươi mấy năm rồi." Ta nói, nghẹn ngào.
"Các con, phải hảo hảo chiếu cố lẫn nhau, biết không?" Mẹ nhìn ta.
"Đây là đương nhiên rồi, con cùng Tiểu Kiệt tình cảm tốt như vậy, mẹ không cần lo lắng, hảo hảo nghỉ ngơi." Ta nắm tay mẹ, nhẹ nhàng áp lên má.
"Mẹ biết, nhưng vẫn là muốn dặn dò một chút a." Nụ cười của mẹ thật nhợt nhạt.
"Ân, con nhất định sẽ nhớ kỹ." Ta nhìn mẹ, nói rất nghiêm túc.
Mẹ gật đầu, lại thiếp đi.
Ta nhìn chằm chằm vào bàn tay ta đang nắm lấy, mới phát hiện tại thời gian trôi qua như chớp mắt, vô tình để lại trên gương mặt của mẹ, trên tay mẹ, nhưng dấu vết không thể xóa nhòa, giống như vừa từ trong giấc mộng tỉnh lại, hồng nhan trong trí nhớ, giờ đã thành tóc bạc, khóe mắt, thái dương thế nào cũng giấu không được nhưng dấu vết của thời gian, nhắc nhở cho ta sự già yếu của mẹ.
Có lẽ trong tâm trí ta, ta cùng Tiểu Kiệt cũng đã nghĩ đến ngày này, nhưng chúng ta cũng biết, khi nó thật sự xảy ra thì vô số những "Dự liệu" trước đây đều trở nên vô nghĩa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook