PS 143,7
-
Chương 78
"Ta và nàng, là bạn thân cùng nhau lớn lên, ba mẹ của chúng ta có thể coi như thế giao, từ khi ta bắt đầu có ấn tượng, chúng ta đã là bạn tốt. Tính cách của chúng ta một hướng nội một hướng ngoại, nàng âm thầm ta năng động, ta hay lôi kéo nàng chạy khắp nơi, nàng lẳng lặng bị ta lôi kéo, nàng có thể dành cả một buổi chiều ngồi trên bãi cỏ nhìn ngắm bầu trời, ta ở bên cạnh chơi đùa đến buồn chán sẽ nằm ngủ ở bên cạnh nàng, khi tỉnh lại thì phát hiện nàng vẫn đang nhìn bầu trời. Ta hỏi nàng đang nhìn cái gì, nàng nói nàng nghĩ bầu trời rất đẹp, nhìn ngắm mãi cũng không thấy buồn chán. Xung quanh nàng luôn luôn một loại khí chất u buồn, có lẽ là bởi vì ba mẹ nàng bận rộn công tác, nàng thường xuyên phải ở một mình." Nàng bắt đầu nói về chuyện trong quá khứ giữa nàng và người đó, ta lẳng lặng nghe.
"Nói chung, chúng ta cứ như vậy như hình với bóng cùng bắt đầu vào tiểu học, rất may mắn được học cùng lớp 6 năm, sau đó cũng cùng lên cấp hai. Bất quá lên cấp hai sẽ không may mắn như vậy, chúng ta phân vào hai lớp khác nhau, thế nhưng bởi vì gần nhà, cho nên mỗi ngày đều cùng đi học cùng về nhà, chỉ là tại trường học đều có bằng hữu riêng. Phải nói, ta có một đám bằng hữu, nhưng nàng, thủy chung chỉ có một mình. Không thể nói nhân duyên của nàng không tốt, kỳ thực nhân duyên của nàng rất tốt, bởi vì nàng lớn lên rất thanh tú, theo cách nói bây giờ, hẳn là có thể dùng từ băng sơn mỹ nhân để hình dung. Tuy rằng nàng không thích nói chuyện, luôn luôn lẳng lặng đọc sách, vẽ tranh, nhưng chỉ cần có bạn học tìm nàng xin giúp đỡ, nàng nhất định sẽ không cự tuyệt; nếu có người tìm nàng tâm sự, nàng cũng đều lẳng lặng nghe, sau đó vì người kia giữ bí mật, ta thường thường đều nói nàng là một ngân hàng bí mật." Trên mặt của nàng, thủy chung là sự mờ mịt kia.
"Duy nhất một lần, nàng tiết lộ với ta bí mật của người khác. Đó là về một nam sinh cùng lớp với nàng, một nam sinh thích ta. Đó là lần đầu tiên có nam sinh thích ta, well, có lẽ không phải là lần đầu tiên, thế nhưng ta lần đầu tiên biết có nam sinh thích ta. Ta nhớ kỹ khi nàng nói cho ta biết, trên mặt có một loại biểu tình cho tới bây giờ ta cũng chưa thấy qua, sau đó ta mới biết được, đó là biểu tình đau khổ của nàng." Nàng nhìn ta, dường như đang nhìn một người khác, là người đó sao?
"Không lâu sau, nam sinh kia bày tỏ với ta, ta không có lập tức đáp ứng, chỉ là nhận lấy lá thư tình màu hồng phấn của hắn, cười cười nói với hắn ta muốn suy nghĩ. Ngày đó tan học, nàng không có chờ ta, tự mình về nhà. Ta đứng ở cổng trường đợi thật lâu, đợi không được nàng, ta chỉ có thể tự mình về nhà. Ta không biết nàng làm sao vậy, thế nhưng ta quên không được cái loại cảm giác hụt hẫng đó, loại cảm giác hụt hẫng như là bị vứt bỏ vậy. Khi ta về đến nhà thì thấy nàng chờ ta ở trước cửa nhà. Thấy ta xuất hiện, nhưng nàng quay đầu đi, ta đuổi theo kéo nàng lại, nhưng phát hiện người từ nhỏ đến lớn hầu như chưa từng khóc như nàng nay trên mặt lại có vết tích của hai hàng nước mắt." Nàng không tự chủ được đưa tay vuốt gương mặt ta.
"Ta bị dọa sợ, lôi kéo nàng về đến nhà, ta hỏi thế nào nàng cũng không chịu nói, sau đó ta nóng nảy, uy hiếp nàng nói nếu như nàng không nói cho ta biết, ta sẽ không liên hệ với nàng nữa, nhưng khi ta vừa mới nói xong, môi của ta đã bị nàng che lại. Đó là lần đầu tiên nàng hôn ta. Chỉ có vài giây ngắn ngủi, sau đó nàng nhìn ta, nói với ta nàng thích ta, đó là lần đầu tiên, ta nhìn thấy sự ôn nhu trong ánh mắt u buồn của nàng. Khi đó, ta đối với tình cảm đồng tính hoàn toàn không biết gì cả, hơn nữa nàng hôn bất ngờ, ta bị dọa choáng váng, lăng lăng nhìn nàng, không biết nên phản ứng thế nào. Người bình thường thông minh như nàng, cho là ta cự tuyệt nàng, khổ sở yên lặng cầm lấy túi sách, về nhà." Nàng cười nói, hôn lên gương mặt ta một chút.
"Kết quả thì sao?" Ta hỏi.
"Kết quả a, chờ ta lấy lại tinh thần, đến lượt ta chạy sang nhà nàng, nàng vừa nhìn thấy ta, thì bật khóc. Ta dỗ dành nàng như dỗ dành tiểu hài tử, nói với nàng ta không có cự tuyệt nàng, chỉ là ta giật mình, thoáng cái không biết nên đáp lại như thế nào. Sau đó chúng ta cứ như vậy cùng một chỗ, đó là chuyện vào một học kỳ năm cấp hai của chúng ta." Nàng nói đến đây, cười đến thật ấm áp.
"Ba mẹ các ngươi cũng không biết?" Ta lại hỏi.
"Đương nhiên không biết a, với lại chúng ta từ nhỏ đã rất thân, nữ sinh luôn luôn có thể dùng những hành động thân mật bình thường để che dấu tình yêu, hơn nữa chúng ta lại đều rất nữ tính, cho nên tất cả đều rất an toàn. Bất quá cũng có thể chúng ta tự cho là an toàn." Nàng cười nói.
"Sau đó thì sao?" Ta nhìn nàng.
"Sau đó, chúng ta cứ như vậy luôn luôn cùng nhau a, bất quá đều chỉ nắm tay rất thuần khiết, hôn nhẹ hoặc ôm một cái mà thôi, chúng ta khi đó thật sự là rất ngây thơ!" Nàng cố ý nói.
"Cho nên ngươi là đang nói ta rất háo sắc sao?" Ta nhíu mày hỏi nàng.
"Ngươi nói xem?" Nàng hỏi lại ta.
"Ta không biết, cho nên mới hỏi ngươi a." Ta ném lại vấn đề cho nàng.
"Được rồi, không đùa nữa." Nàng nói.
Ta tiếp tục đem nàng ôm chặt.
"Khi đó mới vừa có tạp chí ô tô, có một ngày khi chúng ta đang cùng nhau đi nhà sách, nàng bị chiếc Porsche trên ảnh bìa tạp chí hấp dẫn, không nói hai lời liền mua tờ tạp chí kia, tạp chí ô tô toàn bộ đều là tiếng Anh. Nàng vì muốn đọc được nội dung, mất ăn mất ngủ tra tự điển, từ đó thì yêu thích tiếng Anh, ta còn nhớ rõ nàng thuộc cuốn tạp chí kia như lòng bàn tay kể cho ta biết tính năng của từng chiếc xe ở bên trong, mã lực, động cơ, ta khi đó nghĩ nàng thật là lợi hại, tiếng Anh khó như vậy nàng còn học được, cũng là khi đó, nàng nói với ta nàng lớn lên muốn mua một chiếc Porsche, sau đó phải làm tiếng Anh lão sư, như vậy có thể cho càng nhiều nhân khán hiểu tiếng Anh tạp chí, ta còn nói với nàng như vậy thật kỳ lạ, nàng nói nếu như chúng ta hai người cùng nhau bước xuống từ chiếc Porsche, nhất định sẽ rất thu hút... Chúng ta khi đó, ngây thơ đến rất khả ái." Nàng nói, ta nghĩ đến hình ảnh kia, giống như lần đầu tiên ta thấy nàng lái chiếc Porsche.
"Cho nên, đây là lý do ngươi lái Porsche, và làm lão sư tiếng Anh sao?" Ta đau lòng hỏi nàng.
"Đúng vậy. Bởi vì nàng qua đời, cho nên ta không thể khống chế liều mạng hoàn thành giấc mộng của nàng." Ánh mắt nàng nhìn ta, có nỗi u buồn thật sâu.
"Cuối cùng xảy ra chuyện gì?" Ta vẫn là hỏi vấn đề này.
"Cuối cùng, ở kỳ nghỉ hè khi chúng ta lên cao trung, chúng ta rất cố gắng để thi vào nguyện vọng đầu tiên, hôm sau nàng sẽ cùng ba mẹ nàng đi Anh quốc du lịch, ta còn nhớ rõ buổi tối trước đó, nàng ở nhà ta tới tận khuya, chúng ta liên tục hôn nhau, thăm dò thân thể đối phương, bất quá cuối cùng cái gì cũng không có phát sinh, hôm sau, nàng cùng người nhà lên máy bay, nhưng máy bay không có đến Anh quốc, cũng không có quay về Đài Loan...Cứ như vậy, ta vĩnh viễn mất đi nàng..." Nàng nhìn ngoài cửa sổ, nói hết câu chuyện.
Ta nghĩ, loại cảm giác đau đớn khi nàng mất đi người đó, ta vĩnh viễn cũng không có cách nào lý giải được, đó là loại mất mát đau đớn hơn bất kỳ thứ gì trên đời, loại mất mát không còn lưu lại một chút vết tích nào.
Ta ôm tay nàng, bất giác ôm càng chặt.
"Này cũng là lý do, ta không có cách nào lại để mất đi ngươi, đối với ta mà nói, loại đau đớn khi mất đi người yêu thương, là không cách nào diễn tả thành lời, ta không nghĩ ta còn có thể lại dùng thêm cái 20 năm nữa để nhớ ngươi, cũng không cho rằng còn có thể xuất hiện người thứ ba có thể đi vào lòng ta, cho nên, ta không có cách nào chịu đựng được sự đau đớn khi mất đi ngươi.." Nàng rưng rưng, nhìn ta nói.
"Ngươi đã đem ta tìm trở về, thì không có lý do gì lại mất đi." Ta đau lòng lau đi nước mắt của nàng, hôn nàng.
Nàng nghiêm túc ôm ta, chặt đến làm ta đau. Ta cảm giác được toàn thân nàng run lên, là sợ.
Ta hôn tóc của nàng, nhẹ vỗ về lên lưng của nàng, chờ nàng bình tĩnh trở lại.
"Ta thực sự, không có cách nào chịu đựng nổi sự đau đớn khi mất đi người yêu thương." Đôi mắt nàng đỏ lên nói.
"Ngươi sẽ không mất đi ta,I promise." Ta hôn nàng.
"Nói chung, chúng ta cứ như vậy như hình với bóng cùng bắt đầu vào tiểu học, rất may mắn được học cùng lớp 6 năm, sau đó cũng cùng lên cấp hai. Bất quá lên cấp hai sẽ không may mắn như vậy, chúng ta phân vào hai lớp khác nhau, thế nhưng bởi vì gần nhà, cho nên mỗi ngày đều cùng đi học cùng về nhà, chỉ là tại trường học đều có bằng hữu riêng. Phải nói, ta có một đám bằng hữu, nhưng nàng, thủy chung chỉ có một mình. Không thể nói nhân duyên của nàng không tốt, kỳ thực nhân duyên của nàng rất tốt, bởi vì nàng lớn lên rất thanh tú, theo cách nói bây giờ, hẳn là có thể dùng từ băng sơn mỹ nhân để hình dung. Tuy rằng nàng không thích nói chuyện, luôn luôn lẳng lặng đọc sách, vẽ tranh, nhưng chỉ cần có bạn học tìm nàng xin giúp đỡ, nàng nhất định sẽ không cự tuyệt; nếu có người tìm nàng tâm sự, nàng cũng đều lẳng lặng nghe, sau đó vì người kia giữ bí mật, ta thường thường đều nói nàng là một ngân hàng bí mật." Trên mặt của nàng, thủy chung là sự mờ mịt kia.
"Duy nhất một lần, nàng tiết lộ với ta bí mật của người khác. Đó là về một nam sinh cùng lớp với nàng, một nam sinh thích ta. Đó là lần đầu tiên có nam sinh thích ta, well, có lẽ không phải là lần đầu tiên, thế nhưng ta lần đầu tiên biết có nam sinh thích ta. Ta nhớ kỹ khi nàng nói cho ta biết, trên mặt có một loại biểu tình cho tới bây giờ ta cũng chưa thấy qua, sau đó ta mới biết được, đó là biểu tình đau khổ của nàng." Nàng nhìn ta, dường như đang nhìn một người khác, là người đó sao?
"Không lâu sau, nam sinh kia bày tỏ với ta, ta không có lập tức đáp ứng, chỉ là nhận lấy lá thư tình màu hồng phấn của hắn, cười cười nói với hắn ta muốn suy nghĩ. Ngày đó tan học, nàng không có chờ ta, tự mình về nhà. Ta đứng ở cổng trường đợi thật lâu, đợi không được nàng, ta chỉ có thể tự mình về nhà. Ta không biết nàng làm sao vậy, thế nhưng ta quên không được cái loại cảm giác hụt hẫng đó, loại cảm giác hụt hẫng như là bị vứt bỏ vậy. Khi ta về đến nhà thì thấy nàng chờ ta ở trước cửa nhà. Thấy ta xuất hiện, nhưng nàng quay đầu đi, ta đuổi theo kéo nàng lại, nhưng phát hiện người từ nhỏ đến lớn hầu như chưa từng khóc như nàng nay trên mặt lại có vết tích của hai hàng nước mắt." Nàng không tự chủ được đưa tay vuốt gương mặt ta.
"Ta bị dọa sợ, lôi kéo nàng về đến nhà, ta hỏi thế nào nàng cũng không chịu nói, sau đó ta nóng nảy, uy hiếp nàng nói nếu như nàng không nói cho ta biết, ta sẽ không liên hệ với nàng nữa, nhưng khi ta vừa mới nói xong, môi của ta đã bị nàng che lại. Đó là lần đầu tiên nàng hôn ta. Chỉ có vài giây ngắn ngủi, sau đó nàng nhìn ta, nói với ta nàng thích ta, đó là lần đầu tiên, ta nhìn thấy sự ôn nhu trong ánh mắt u buồn của nàng. Khi đó, ta đối với tình cảm đồng tính hoàn toàn không biết gì cả, hơn nữa nàng hôn bất ngờ, ta bị dọa choáng váng, lăng lăng nhìn nàng, không biết nên phản ứng thế nào. Người bình thường thông minh như nàng, cho là ta cự tuyệt nàng, khổ sở yên lặng cầm lấy túi sách, về nhà." Nàng cười nói, hôn lên gương mặt ta một chút.
"Kết quả thì sao?" Ta hỏi.
"Kết quả a, chờ ta lấy lại tinh thần, đến lượt ta chạy sang nhà nàng, nàng vừa nhìn thấy ta, thì bật khóc. Ta dỗ dành nàng như dỗ dành tiểu hài tử, nói với nàng ta không có cự tuyệt nàng, chỉ là ta giật mình, thoáng cái không biết nên đáp lại như thế nào. Sau đó chúng ta cứ như vậy cùng một chỗ, đó là chuyện vào một học kỳ năm cấp hai của chúng ta." Nàng nói đến đây, cười đến thật ấm áp.
"Ba mẹ các ngươi cũng không biết?" Ta lại hỏi.
"Đương nhiên không biết a, với lại chúng ta từ nhỏ đã rất thân, nữ sinh luôn luôn có thể dùng những hành động thân mật bình thường để che dấu tình yêu, hơn nữa chúng ta lại đều rất nữ tính, cho nên tất cả đều rất an toàn. Bất quá cũng có thể chúng ta tự cho là an toàn." Nàng cười nói.
"Sau đó thì sao?" Ta nhìn nàng.
"Sau đó, chúng ta cứ như vậy luôn luôn cùng nhau a, bất quá đều chỉ nắm tay rất thuần khiết, hôn nhẹ hoặc ôm một cái mà thôi, chúng ta khi đó thật sự là rất ngây thơ!" Nàng cố ý nói.
"Cho nên ngươi là đang nói ta rất háo sắc sao?" Ta nhíu mày hỏi nàng.
"Ngươi nói xem?" Nàng hỏi lại ta.
"Ta không biết, cho nên mới hỏi ngươi a." Ta ném lại vấn đề cho nàng.
"Được rồi, không đùa nữa." Nàng nói.
Ta tiếp tục đem nàng ôm chặt.
"Khi đó mới vừa có tạp chí ô tô, có một ngày khi chúng ta đang cùng nhau đi nhà sách, nàng bị chiếc Porsche trên ảnh bìa tạp chí hấp dẫn, không nói hai lời liền mua tờ tạp chí kia, tạp chí ô tô toàn bộ đều là tiếng Anh. Nàng vì muốn đọc được nội dung, mất ăn mất ngủ tra tự điển, từ đó thì yêu thích tiếng Anh, ta còn nhớ rõ nàng thuộc cuốn tạp chí kia như lòng bàn tay kể cho ta biết tính năng của từng chiếc xe ở bên trong, mã lực, động cơ, ta khi đó nghĩ nàng thật là lợi hại, tiếng Anh khó như vậy nàng còn học được, cũng là khi đó, nàng nói với ta nàng lớn lên muốn mua một chiếc Porsche, sau đó phải làm tiếng Anh lão sư, như vậy có thể cho càng nhiều nhân khán hiểu tiếng Anh tạp chí, ta còn nói với nàng như vậy thật kỳ lạ, nàng nói nếu như chúng ta hai người cùng nhau bước xuống từ chiếc Porsche, nhất định sẽ rất thu hút... Chúng ta khi đó, ngây thơ đến rất khả ái." Nàng nói, ta nghĩ đến hình ảnh kia, giống như lần đầu tiên ta thấy nàng lái chiếc Porsche.
"Cho nên, đây là lý do ngươi lái Porsche, và làm lão sư tiếng Anh sao?" Ta đau lòng hỏi nàng.
"Đúng vậy. Bởi vì nàng qua đời, cho nên ta không thể khống chế liều mạng hoàn thành giấc mộng của nàng." Ánh mắt nàng nhìn ta, có nỗi u buồn thật sâu.
"Cuối cùng xảy ra chuyện gì?" Ta vẫn là hỏi vấn đề này.
"Cuối cùng, ở kỳ nghỉ hè khi chúng ta lên cao trung, chúng ta rất cố gắng để thi vào nguyện vọng đầu tiên, hôm sau nàng sẽ cùng ba mẹ nàng đi Anh quốc du lịch, ta còn nhớ rõ buổi tối trước đó, nàng ở nhà ta tới tận khuya, chúng ta liên tục hôn nhau, thăm dò thân thể đối phương, bất quá cuối cùng cái gì cũng không có phát sinh, hôm sau, nàng cùng người nhà lên máy bay, nhưng máy bay không có đến Anh quốc, cũng không có quay về Đài Loan...Cứ như vậy, ta vĩnh viễn mất đi nàng..." Nàng nhìn ngoài cửa sổ, nói hết câu chuyện.
Ta nghĩ, loại cảm giác đau đớn khi nàng mất đi người đó, ta vĩnh viễn cũng không có cách nào lý giải được, đó là loại mất mát đau đớn hơn bất kỳ thứ gì trên đời, loại mất mát không còn lưu lại một chút vết tích nào.
Ta ôm tay nàng, bất giác ôm càng chặt.
"Này cũng là lý do, ta không có cách nào lại để mất đi ngươi, đối với ta mà nói, loại đau đớn khi mất đi người yêu thương, là không cách nào diễn tả thành lời, ta không nghĩ ta còn có thể lại dùng thêm cái 20 năm nữa để nhớ ngươi, cũng không cho rằng còn có thể xuất hiện người thứ ba có thể đi vào lòng ta, cho nên, ta không có cách nào chịu đựng được sự đau đớn khi mất đi ngươi.." Nàng rưng rưng, nhìn ta nói.
"Ngươi đã đem ta tìm trở về, thì không có lý do gì lại mất đi." Ta đau lòng lau đi nước mắt của nàng, hôn nàng.
Nàng nghiêm túc ôm ta, chặt đến làm ta đau. Ta cảm giác được toàn thân nàng run lên, là sợ.
Ta hôn tóc của nàng, nhẹ vỗ về lên lưng của nàng, chờ nàng bình tĩnh trở lại.
"Ta thực sự, không có cách nào chịu đựng nổi sự đau đớn khi mất đi người yêu thương." Đôi mắt nàng đỏ lên nói.
"Ngươi sẽ không mất đi ta,I promise." Ta hôn nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook