PS 143,7
-
Chương 6
Buổi tối hôm đó Tiểu Kiệt hỏi ta về chuyện đi gặp lão sư, ta đem những chuyện lão sư nói với ta, còn có chuyện đến văn phòng của lão sư thành thật nói với hắn.
"Ai nha, ngươi tại sao không nán lại một chút? Tùy tiện tìm vấn đề gì đó trò chuyện cũng tốt a!" Chúng ta ngồi trên băng ghế ờ bệnh viện nói chuyện phiếm.
"Tỷ của ngươi cũng không biết kiếm chuyện gì để nói a, ngươi cũng không phải là không biết." Ta bất đắc dĩ nói.
"Ngươi phải tạo cơ hội để lão sư có ấn tượng với ngươi a." Tiểu Kiệt nói.
"Sau đó thì sao? Nàng là lão sư! Dù có ấn tượng tốt thế nào, cũng chỉ là quan hệ thầy trò." Ta trả lời hắn.
"Từ quan hệ thầy trò mới có thể phát triển trở thành thầy trò luyến." Tiểu Kiệt chế nhạo nói.
"Tỷ của ngươi còn không có loại này dũng khí... Hơn nữa như vậy sẽ có phiền toái rất lớn." Ta nói.
"Phiền cho ngươi hay là phiền cho lão sư?" Tiểu Kiệt hỏi ta.
"Cà hai đều phiền!" Ta trả lời.
"Lại nói ngươi cũng sắp tốt nghiệp! Tốt nghiệp xong ngươi cũng không còn là sinh viên của nàng nữa, vấn đề như vậy sẽ không còn nữa a!" Tiểu Kiệt suy nghĩ thật ngây thơ.
"Vậy nếu như ta tiếp tục việc nghiên cứu ở đây thì làm sao bây giờ? Như vậy nhất định sẽ bị nói xấu." Ta ghét việc bị người khác dị nghị.
"Vậy ngươi thi vào trường T đi! Ha ha! Như vậy là được a! Có bạn gái làm nghiên cứu sinh ở trường đại học, lão sư cũng sẽ rất hãnh diện nha." Tiểu Kiệt giống như đang nói sự thật.
"Ngươi cũng suy nghĩ nhiều quá! Ta trước mắt thi tốt TOEIC là được rồi." Ta nghĩ đến kỳ thi TOEIC sắp tới.
"Thi TOEIC không phải nghe nói rất đơn giản sao? Cấp ba ngươi thi một lần điểm cũng không thấp, giờ sợ gì chứ?" Tiểu Kiệt đẩy vai ta nói.
"Tỷ của ngươi không giống như ngươi, ta muốn đạt điểm cao nữa! TOEIC ít nhất phải được 900." Ta tức giận nói.
"Đúng đúng đúng, ta hiện tại cũng đang cố gắng a! Nói không chừng học kỳ này ta có thể lấy bằng tốt nghiệp nha!" Tiểu Kiệt đắc ý nói.
"Ta đây chờ mong ngươi lấy bằng tốt nghiệp cho ta xem a! Ngươi lấy bằng tốt nghiệp, mẹ xuất viện, chúng ta nhất định phải đi ăn mừng mới được." Ta vỗ vỗ vai hắn.
"Được, vậy hai người cứ chờ tiệc ăn mừng đi!" Tiểu Kiệt nói rất tự tin.
"Ân, thời gian không còn sớm, ngươi mau về đi, ngày mai còn phải đi học." Ta xem đồng hồ nói.
"Ngày mai đổi lại ngươi về nhà đi! Mai là cuối tuần, ta không cần đi học." Tiểu Kiệt vừa đứng lên vừa nói.
"Được, ngày mai mấy giờ ngươi tới?" Ta hỏi hắn.
"Khoảng sáu bảy giờ." Hắn suy nghĩ một chút.
"Có cần đợi ngươi cùng đi ăn không?" Ta lại hỏi.
"Nếu bảy giờ ta còn chưa tới, ngươi đi ăn trước đi." Hắn nói.
"Được rồi, vậy ngươi về nhà cẩn thận. Đi ngủ sớm một chút, đừng thức khuya quá." Ta dặn dò hắn.
"Ta biết rồi, ta về đầy, bye bye." Tiểu Kiệt vừa nói vừa vẫy tay.
Ta đứng ở cửa bệnh viện nhìn theo tới khi hắn đi khuất mới trở lại phòng bệnh.
Mẹ đã ngủ rồi.
Ta mở máy vi tính, lên mạng tìm một ít tư liệu TOEIC, cẩn thận ghi lại thời gian thi, thuận tiện lên Google tìm hiểu loại sách phổ biến để tham khảo, sau đó tắm rửa, chuẩn bị đi ngủ.
Ta nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, đột nhiên rất muốn có người đến đây.
Kề từ khi mẹ sinh bệnh, Tiểu Kiệt hay nói ta là đệ nhất nữ cường nhân. Trước kia, đây là cách chúng ta dùng để nói đến mẹ.
Ta cũng luôn luôn nói với bản thân phải đem việc cần làm làm cho tốt, đừng để mẹ phải lo lắng, cũng phải hảo hảo chiếu cố Tiểu Kiệt. Tuy là hắn cũng đã 20 tuổi, nhưng đối với ta mà nói, hắn luôn là đệ đệ cần có người chiếu cố.
Đôi khi, ta cũng nghĩ, nếu như ta yêu ai đó thì đối phương sẽ là người như thế nào? Ta lại sẽ trở nên thế nào?
Ta rất rõ ràng, ta cũng cần có người để dựa vào. Ta chỉ là quen với việc phải kiên cường, nhưng kỳ thực, khi có một mình cũng trở nên rất yếu đuối.
Sau đó, ta lại nghĩ tới lão sư.
Nàng có bạn trai không? Buông xuống trách nhiệm của một "Lão sư" nàng là người thế nào? Về tới nhà nàng sẽ làm cái gì?
Còn có, bàn tay của lão sư, ngón tay thon dài, làn da trắng nõn, nếu được nắm lấy sẽ có cảm giác thế nào?
Lão sư rốt cuộc bao nhiêu tuổi? Thoạt nhìn chắc chỉ khoảng 30 tuổi.
Ai! Ta thật sự muốn biết về nàng nhiều hơn một chút.
"Ai nha, ngươi tại sao không nán lại một chút? Tùy tiện tìm vấn đề gì đó trò chuyện cũng tốt a!" Chúng ta ngồi trên băng ghế ờ bệnh viện nói chuyện phiếm.
"Tỷ của ngươi cũng không biết kiếm chuyện gì để nói a, ngươi cũng không phải là không biết." Ta bất đắc dĩ nói.
"Ngươi phải tạo cơ hội để lão sư có ấn tượng với ngươi a." Tiểu Kiệt nói.
"Sau đó thì sao? Nàng là lão sư! Dù có ấn tượng tốt thế nào, cũng chỉ là quan hệ thầy trò." Ta trả lời hắn.
"Từ quan hệ thầy trò mới có thể phát triển trở thành thầy trò luyến." Tiểu Kiệt chế nhạo nói.
"Tỷ của ngươi còn không có loại này dũng khí... Hơn nữa như vậy sẽ có phiền toái rất lớn." Ta nói.
"Phiền cho ngươi hay là phiền cho lão sư?" Tiểu Kiệt hỏi ta.
"Cà hai đều phiền!" Ta trả lời.
"Lại nói ngươi cũng sắp tốt nghiệp! Tốt nghiệp xong ngươi cũng không còn là sinh viên của nàng nữa, vấn đề như vậy sẽ không còn nữa a!" Tiểu Kiệt suy nghĩ thật ngây thơ.
"Vậy nếu như ta tiếp tục việc nghiên cứu ở đây thì làm sao bây giờ? Như vậy nhất định sẽ bị nói xấu." Ta ghét việc bị người khác dị nghị.
"Vậy ngươi thi vào trường T đi! Ha ha! Như vậy là được a! Có bạn gái làm nghiên cứu sinh ở trường đại học, lão sư cũng sẽ rất hãnh diện nha." Tiểu Kiệt giống như đang nói sự thật.
"Ngươi cũng suy nghĩ nhiều quá! Ta trước mắt thi tốt TOEIC là được rồi." Ta nghĩ đến kỳ thi TOEIC sắp tới.
"Thi TOEIC không phải nghe nói rất đơn giản sao? Cấp ba ngươi thi một lần điểm cũng không thấp, giờ sợ gì chứ?" Tiểu Kiệt đẩy vai ta nói.
"Tỷ của ngươi không giống như ngươi, ta muốn đạt điểm cao nữa! TOEIC ít nhất phải được 900." Ta tức giận nói.
"Đúng đúng đúng, ta hiện tại cũng đang cố gắng a! Nói không chừng học kỳ này ta có thể lấy bằng tốt nghiệp nha!" Tiểu Kiệt đắc ý nói.
"Ta đây chờ mong ngươi lấy bằng tốt nghiệp cho ta xem a! Ngươi lấy bằng tốt nghiệp, mẹ xuất viện, chúng ta nhất định phải đi ăn mừng mới được." Ta vỗ vỗ vai hắn.
"Được, vậy hai người cứ chờ tiệc ăn mừng đi!" Tiểu Kiệt nói rất tự tin.
"Ân, thời gian không còn sớm, ngươi mau về đi, ngày mai còn phải đi học." Ta xem đồng hồ nói.
"Ngày mai đổi lại ngươi về nhà đi! Mai là cuối tuần, ta không cần đi học." Tiểu Kiệt vừa đứng lên vừa nói.
"Được, ngày mai mấy giờ ngươi tới?" Ta hỏi hắn.
"Khoảng sáu bảy giờ." Hắn suy nghĩ một chút.
"Có cần đợi ngươi cùng đi ăn không?" Ta lại hỏi.
"Nếu bảy giờ ta còn chưa tới, ngươi đi ăn trước đi." Hắn nói.
"Được rồi, vậy ngươi về nhà cẩn thận. Đi ngủ sớm một chút, đừng thức khuya quá." Ta dặn dò hắn.
"Ta biết rồi, ta về đầy, bye bye." Tiểu Kiệt vừa nói vừa vẫy tay.
Ta đứng ở cửa bệnh viện nhìn theo tới khi hắn đi khuất mới trở lại phòng bệnh.
Mẹ đã ngủ rồi.
Ta mở máy vi tính, lên mạng tìm một ít tư liệu TOEIC, cẩn thận ghi lại thời gian thi, thuận tiện lên Google tìm hiểu loại sách phổ biến để tham khảo, sau đó tắm rửa, chuẩn bị đi ngủ.
Ta nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, đột nhiên rất muốn có người đến đây.
Kề từ khi mẹ sinh bệnh, Tiểu Kiệt hay nói ta là đệ nhất nữ cường nhân. Trước kia, đây là cách chúng ta dùng để nói đến mẹ.
Ta cũng luôn luôn nói với bản thân phải đem việc cần làm làm cho tốt, đừng để mẹ phải lo lắng, cũng phải hảo hảo chiếu cố Tiểu Kiệt. Tuy là hắn cũng đã 20 tuổi, nhưng đối với ta mà nói, hắn luôn là đệ đệ cần có người chiếu cố.
Đôi khi, ta cũng nghĩ, nếu như ta yêu ai đó thì đối phương sẽ là người như thế nào? Ta lại sẽ trở nên thế nào?
Ta rất rõ ràng, ta cũng cần có người để dựa vào. Ta chỉ là quen với việc phải kiên cường, nhưng kỳ thực, khi có một mình cũng trở nên rất yếu đuối.
Sau đó, ta lại nghĩ tới lão sư.
Nàng có bạn trai không? Buông xuống trách nhiệm của một "Lão sư" nàng là người thế nào? Về tới nhà nàng sẽ làm cái gì?
Còn có, bàn tay của lão sư, ngón tay thon dài, làn da trắng nõn, nếu được nắm lấy sẽ có cảm giác thế nào?
Lão sư rốt cuộc bao nhiêu tuổi? Thoạt nhìn chắc chỉ khoảng 30 tuổi.
Ai! Ta thật sự muốn biết về nàng nhiều hơn một chút.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook