PS 143,7
-
Chương 55
"Vậy, ta đi đây." Trước khi nhập hải quan nàng nói.
"Ân, khi đến nơi thì báo tin cho ta." Ta đưa hành lý trong tay cho nàng.
"Hôn ta một cái." Nàng chủ động nói.
Ta tiến đến, nhẹ nhàng hôn lên môi của nàng.
Nhưng kinh ngạc khi nếm tới vị mặn.
"Sao lại khóc?" Ta kinh ngạc nhìn nước mắt của nàng.
"Luyến tiếc ngươi a." Nàng lấy ngón tay lau đi nước mắt, nhìn ta cười cười.
"Này không giống ngươi, làm sao vậy?" Ta nhìn nàng hỏi.
"Không có gì, hảo hảo chiếu cố bản thân." Nàng vuốt gương mặt ta nói.
"Ta biết." Ta nói.
Chúng ta tay trong tay, đi tới trước cửa hải quan.
Nàng hít sâu một hơi, đi về phía trước, đem hộ chiếu cùng giấy tời đưa cho nhân viên hải quan.
Ta nhìn bóng lưng của nàng, ánh mắt dần dần không rõ.
Nhưng ta có thấy trước khi nàng đi khuất tại chỗ rẽ, xoay người mỉm cười phất tay với ta.
Ta nhìn chỗ rẽ nàng đi khuất, qua thật lâu, nghe được tiếng tin nhắn điện thoại mới hồi phục tinh thần lại.
Ta cầm lấy điện thoại di động, là tin nhắn của nàng.
"Chúng ta, chia tay ở đây đi. Let"s go separate way." Ta không thể tin được hai mắt của mình, là ta đang làm ác mộng sao? Nàng hẳn là, đang nói giỡn với ta?
Ta gọi vào số điện thoại của nàng, nhưng gọi không được, tại thời khắc lòng nóng như lửa đốt, nhưng ta cái gì cũng không thể làm.
Ta không biết đã dùng tâm tình gì, lái xe về đến nhà.
Phát hiện trong hộp thư có một phong thơ, là bút tích của nàng, từ địa chỉ của Alisha gởi tới. Người nhận thư đương nhiên là ta.
Ta vừa vào nhà, ném chìa khóa lên bàn, ngồi ở sô pha dùng bàn tay run run mở thư ra.
Chữ viết tay của nàng ánh vào mi mắt. Đó là chữ viết ta quen đến không thể quen hơn.
"Bảo bối, trước khi chúng ta đi ra ngoài chơi, ta đem thư giao cho Alisha, nhờ nàng gởi đi ba ngày trước khi ta lên máy bay, hẳn là, ngươi từ sân bay trở về sẽ thấy được? Hay là, ngươi vẫn phải đợi vài ngày?
Ta muốn ngươi biết, rời đi ngươi là quyết định ta tìm thật lớn thật lớn thật lớn khí lực mới đưa ra được. Tại sân bay gởi cho ngươi tin nhắn, không phải nói giỡn, ta là rất nghiêm túc. Chúng ta, trước hết dừng ở đây.
Ngươi nhất định không hiểu tại sao, một người hôm qua mới nằm ở trong lòng ngươi, nói luyến tiếc ngươi, tại sao sau một giấc ngủ tỉnh lại, thì thay đổi? Thân ái, ta muốn nói cho ngươi, không phải như thế. Đó là ta nghĩ thật lâu sao? Ta phải nói, đúng vậy. Ta suy nghĩ thật lâu. Từ lúc nào bắt đầu nghĩ? Kỳ thực, từ khi ta tới Mỹ nhìn thấy ngươi, còn có sự ưu tú của ngươi, ta bắt đầu suy nghĩ.
Tựa như ta nói, sự ưu tú của ngươi, sẽ làm ta không cách nào ngừng suy nghĩ, nếu như không có ta, ngươi có phải hay không sẽ không có ràng buộc? Có thể bay càng cao càng xa hơn? Tuy rằng ngươi luôn nói, ngươi là vì ta mà ưu tú, không có ta ngươi sẽ không cố gắng như thế.... Nhưng tha thứ ta, ta vẫn là, rất ích kỷ quyết định, muốn thả ngươi bay đi, bay thật xa.
Xin ngươi, không nên vẫn muốn ta, hoặc có lẽ muốn yên ổn ở bên cạnh ta, như vậy không phải suy nghĩ ngươi nên có, chí ít không phải hiện tại. Xin ngươi, cố gắng, khiêu chiến bản thân cực hạn, dùng học thức của ngươi, đôi cánh của cánh, đi khám phá thế giới này. Để ta thấy, ngươi rốt cuộc có thể bay rất cao rất xa. Cũng xin ngươi, không nên thử tìm ta, ta sẽ không để ngươi tìm được. Lại càng không muốn ngươi điên cuồng mất đi lý trí bay trở về Đài Loan. Xin ngươi tiếp tục làm chuyện ngươi nên làm.
Ngươi sẽ hận ta sao? Sẽ không cách nào tha thứ ta sao? Thành thật mà nói, ta không biết. Ta hiểu sự quật cường của ngươi, ta hiểu sự tùy hứng của ngươi, tính khí trẻ con của ngươi ta đương nhiên cũng hiểu, nhưng lần này, ta không cách nào biết ngươi sẽ hận ta hay không. Hận cũng tốt, không cũng được, ta chỉ xin ngươi đáp ứng ta một yêu cầu vô lý cuối cùng, xin ngươi từ giờ trở đi, vì bản thân ưu tú. Từ một giây này bắt đầu, ta quyết định trở thành người xa lạ trong sinh mệnh của ngươi.
Ta còn yêu ngươi sao? Ngươi nhất định hiếu kỳ. Ta muốn nói, ta còn yêu ngươi. Nhưng ta không cách nào cho phép bản thân tiếp tục yêu ngươi; có lẽ phải nói, ta còn yêu ngươi, nhưng ta không cách nào để bản thân tiếp tục tiếp thu tình yêu của ngươi. Đều không phải ngươi làm cái gì, mà là ta. Ta không có biện pháp thừa thụ khi đôi cánh của ngươi từ từ cứng cỏi, mà ta nhưng từ từ già yếu đến không có cách nào cùng ngươi bay lên. Ngươi biết không, nữ nhân rất sợ già đi. Ta thừa nhận, ta bắt đầu sợ cùng ngươi đứng trước gương, ta còn không cách nào tiếp thu thực tế là ta bắt đầu già yếu, nhưng ngươi vẫn đang tuổi còn trẻ, xin lỗi.
Bảo bối, ngươi tin tưởng "Định mênh sắp đặt" sao? Ta vốn là không tin, nhưng khi gặp phải ngươi, ta dần dần bắt đầu tin. Có lẽ ngươi sẽ hỏi, nếu tin, vì sao bỏ lại ngươi? Ta muốn nói, bởi vì tin tưởng, cho nên dám buông tay ngươi. Có lẽ ngươi sẽ cười ta khờ, ta cũng biết làm như vậy rất mạo hiểm, đối với ngươi ngây ngốc tin tưởng, người chân chính đã được định mênh sắp đặt, dù ta vào lúc này thả tay nàng ra, có một ngày, chúng ta còn có thể lại gặp nhau, đôi tay chúng ta vẫn có thể lại một lần nữa nắm chặt, rất ngây thơ có đúng hay không? Có được hay không, để ta thử xem. Coi như, là khảo nghiệm trước khi ngươi yên ổn.
Ta vẫn đang chờ mong có một ngày, chúng ta sẽ lại một lần nữa gặp nhau. Nếu như khi đó, ngươi vẫn độc thân, đồng thời nguyện ý tha thứ cho ta, ta sẽ nghĩa vô phản cố tiếp tục yêu ngươi. Ta nghĩ ta khi đó, hẳn là cũng đã tiếp thu thực tế bản thân là một lão bà!
Xin lỗi, dùng cách thức tệ như thế làm ra quyết định ích kỷ như vậy. Cuối cùng, mặc kệ ngươi có tin hay không, ta vẫn là muốn nói, ta yêu ngươi, thực sự rất yêu ngươi.
P.S. 143,7 Love Fran."
Ta xem xong thư của nàng, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ta không cách nào tiếp thu, nhưng không có lựa chọn, không cách nào không tiếp thụ.
Ta biết khi nàng nghiêm túc, chuyện nói ra nhất định sẽ làm được, nàng nói không cho ta tìm được nàng, ta thực sự sẽ tìm không được nàng.
"Ngươi vì sao, có thể làm như vậy? Vì sao?" Ta thì thào tự nói, để mặc nước mắt xẹt qua gương mặt.
Vài ngày sau, ta chỉ trốn trong nhà, giả vờ ốm xin lão bản nghỉ bệnh, tắt điện thoại di động, để ai cũng tìm không được ta.
Nhưng nàng hình như đã nghĩ tới ta sẽ làm như vậy, cho nên giải quyết như thế nào, đều đã an bài tốt trước đó rồi.
"Ân, khi đến nơi thì báo tin cho ta." Ta đưa hành lý trong tay cho nàng.
"Hôn ta một cái." Nàng chủ động nói.
Ta tiến đến, nhẹ nhàng hôn lên môi của nàng.
Nhưng kinh ngạc khi nếm tới vị mặn.
"Sao lại khóc?" Ta kinh ngạc nhìn nước mắt của nàng.
"Luyến tiếc ngươi a." Nàng lấy ngón tay lau đi nước mắt, nhìn ta cười cười.
"Này không giống ngươi, làm sao vậy?" Ta nhìn nàng hỏi.
"Không có gì, hảo hảo chiếu cố bản thân." Nàng vuốt gương mặt ta nói.
"Ta biết." Ta nói.
Chúng ta tay trong tay, đi tới trước cửa hải quan.
Nàng hít sâu một hơi, đi về phía trước, đem hộ chiếu cùng giấy tời đưa cho nhân viên hải quan.
Ta nhìn bóng lưng của nàng, ánh mắt dần dần không rõ.
Nhưng ta có thấy trước khi nàng đi khuất tại chỗ rẽ, xoay người mỉm cười phất tay với ta.
Ta nhìn chỗ rẽ nàng đi khuất, qua thật lâu, nghe được tiếng tin nhắn điện thoại mới hồi phục tinh thần lại.
Ta cầm lấy điện thoại di động, là tin nhắn của nàng.
"Chúng ta, chia tay ở đây đi. Let"s go separate way." Ta không thể tin được hai mắt của mình, là ta đang làm ác mộng sao? Nàng hẳn là, đang nói giỡn với ta?
Ta gọi vào số điện thoại của nàng, nhưng gọi không được, tại thời khắc lòng nóng như lửa đốt, nhưng ta cái gì cũng không thể làm.
Ta không biết đã dùng tâm tình gì, lái xe về đến nhà.
Phát hiện trong hộp thư có một phong thơ, là bút tích của nàng, từ địa chỉ của Alisha gởi tới. Người nhận thư đương nhiên là ta.
Ta vừa vào nhà, ném chìa khóa lên bàn, ngồi ở sô pha dùng bàn tay run run mở thư ra.
Chữ viết tay của nàng ánh vào mi mắt. Đó là chữ viết ta quen đến không thể quen hơn.
"Bảo bối, trước khi chúng ta đi ra ngoài chơi, ta đem thư giao cho Alisha, nhờ nàng gởi đi ba ngày trước khi ta lên máy bay, hẳn là, ngươi từ sân bay trở về sẽ thấy được? Hay là, ngươi vẫn phải đợi vài ngày?
Ta muốn ngươi biết, rời đi ngươi là quyết định ta tìm thật lớn thật lớn thật lớn khí lực mới đưa ra được. Tại sân bay gởi cho ngươi tin nhắn, không phải nói giỡn, ta là rất nghiêm túc. Chúng ta, trước hết dừng ở đây.
Ngươi nhất định không hiểu tại sao, một người hôm qua mới nằm ở trong lòng ngươi, nói luyến tiếc ngươi, tại sao sau một giấc ngủ tỉnh lại, thì thay đổi? Thân ái, ta muốn nói cho ngươi, không phải như thế. Đó là ta nghĩ thật lâu sao? Ta phải nói, đúng vậy. Ta suy nghĩ thật lâu. Từ lúc nào bắt đầu nghĩ? Kỳ thực, từ khi ta tới Mỹ nhìn thấy ngươi, còn có sự ưu tú của ngươi, ta bắt đầu suy nghĩ.
Tựa như ta nói, sự ưu tú của ngươi, sẽ làm ta không cách nào ngừng suy nghĩ, nếu như không có ta, ngươi có phải hay không sẽ không có ràng buộc? Có thể bay càng cao càng xa hơn? Tuy rằng ngươi luôn nói, ngươi là vì ta mà ưu tú, không có ta ngươi sẽ không cố gắng như thế.... Nhưng tha thứ ta, ta vẫn là, rất ích kỷ quyết định, muốn thả ngươi bay đi, bay thật xa.
Xin ngươi, không nên vẫn muốn ta, hoặc có lẽ muốn yên ổn ở bên cạnh ta, như vậy không phải suy nghĩ ngươi nên có, chí ít không phải hiện tại. Xin ngươi, cố gắng, khiêu chiến bản thân cực hạn, dùng học thức của ngươi, đôi cánh của cánh, đi khám phá thế giới này. Để ta thấy, ngươi rốt cuộc có thể bay rất cao rất xa. Cũng xin ngươi, không nên thử tìm ta, ta sẽ không để ngươi tìm được. Lại càng không muốn ngươi điên cuồng mất đi lý trí bay trở về Đài Loan. Xin ngươi tiếp tục làm chuyện ngươi nên làm.
Ngươi sẽ hận ta sao? Sẽ không cách nào tha thứ ta sao? Thành thật mà nói, ta không biết. Ta hiểu sự quật cường của ngươi, ta hiểu sự tùy hứng của ngươi, tính khí trẻ con của ngươi ta đương nhiên cũng hiểu, nhưng lần này, ta không cách nào biết ngươi sẽ hận ta hay không. Hận cũng tốt, không cũng được, ta chỉ xin ngươi đáp ứng ta một yêu cầu vô lý cuối cùng, xin ngươi từ giờ trở đi, vì bản thân ưu tú. Từ một giây này bắt đầu, ta quyết định trở thành người xa lạ trong sinh mệnh của ngươi.
Ta còn yêu ngươi sao? Ngươi nhất định hiếu kỳ. Ta muốn nói, ta còn yêu ngươi. Nhưng ta không cách nào cho phép bản thân tiếp tục yêu ngươi; có lẽ phải nói, ta còn yêu ngươi, nhưng ta không cách nào để bản thân tiếp tục tiếp thu tình yêu của ngươi. Đều không phải ngươi làm cái gì, mà là ta. Ta không có biện pháp thừa thụ khi đôi cánh của ngươi từ từ cứng cỏi, mà ta nhưng từ từ già yếu đến không có cách nào cùng ngươi bay lên. Ngươi biết không, nữ nhân rất sợ già đi. Ta thừa nhận, ta bắt đầu sợ cùng ngươi đứng trước gương, ta còn không cách nào tiếp thu thực tế là ta bắt đầu già yếu, nhưng ngươi vẫn đang tuổi còn trẻ, xin lỗi.
Bảo bối, ngươi tin tưởng "Định mênh sắp đặt" sao? Ta vốn là không tin, nhưng khi gặp phải ngươi, ta dần dần bắt đầu tin. Có lẽ ngươi sẽ hỏi, nếu tin, vì sao bỏ lại ngươi? Ta muốn nói, bởi vì tin tưởng, cho nên dám buông tay ngươi. Có lẽ ngươi sẽ cười ta khờ, ta cũng biết làm như vậy rất mạo hiểm, đối với ngươi ngây ngốc tin tưởng, người chân chính đã được định mênh sắp đặt, dù ta vào lúc này thả tay nàng ra, có một ngày, chúng ta còn có thể lại gặp nhau, đôi tay chúng ta vẫn có thể lại một lần nữa nắm chặt, rất ngây thơ có đúng hay không? Có được hay không, để ta thử xem. Coi như, là khảo nghiệm trước khi ngươi yên ổn.
Ta vẫn đang chờ mong có một ngày, chúng ta sẽ lại một lần nữa gặp nhau. Nếu như khi đó, ngươi vẫn độc thân, đồng thời nguyện ý tha thứ cho ta, ta sẽ nghĩa vô phản cố tiếp tục yêu ngươi. Ta nghĩ ta khi đó, hẳn là cũng đã tiếp thu thực tế bản thân là một lão bà!
Xin lỗi, dùng cách thức tệ như thế làm ra quyết định ích kỷ như vậy. Cuối cùng, mặc kệ ngươi có tin hay không, ta vẫn là muốn nói, ta yêu ngươi, thực sự rất yêu ngươi.
P.S. 143,7 Love Fran."
Ta xem xong thư của nàng, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ta không cách nào tiếp thu, nhưng không có lựa chọn, không cách nào không tiếp thụ.
Ta biết khi nàng nghiêm túc, chuyện nói ra nhất định sẽ làm được, nàng nói không cho ta tìm được nàng, ta thực sự sẽ tìm không được nàng.
"Ngươi vì sao, có thể làm như vậy? Vì sao?" Ta thì thào tự nói, để mặc nước mắt xẹt qua gương mặt.
Vài ngày sau, ta chỉ trốn trong nhà, giả vờ ốm xin lão bản nghỉ bệnh, tắt điện thoại di động, để ai cũng tìm không được ta.
Nhưng nàng hình như đã nghĩ tới ta sẽ làm như vậy, cho nên giải quyết như thế nào, đều đã an bài tốt trước đó rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook