PS 143,7
-
Chương 41
Ta cứ như vậy, tại hạnh phúc mà nàng cho ta, vừa hưởng thụ, vừa chuẩn bị xuất ngoại.
Đem tất cả vật dụng chuẩn bị, tại tháng 11, ta đem đồ vật chuẩn bị tốt, nhất nhất gởi đến từng trường học.
Đảo mắt, chúng ta quen nhau cũng đã một năm.
Tốt nghiệp xong chờ xin kết quả, không có việc gì làm, ngoại trừ ở nhà nàng giúp nàng giữ nhà, quét tước phòng, thỉnh thoảng ta cũng sẽ đến trường học, ngồi học lớp của nàng, xen lẫn đám trong sinh viên có một người "dự thính", nàng luôn có thể không vết tích, cùng ta bốn mắt nhìn nhau.
Sau đó, ta cũng sẽ đem lúc trước không có tỉ mỉ đọc kỹ nguyên văn sách giáo khoa lấy ra một lần nữa đọc qua, ta không muốn khi đến nước Mỹ bị bối rối đến loạn thất bát tao.
Ta nghĩ ta thực sự rất hạnh phúc, dù sao có rất ít người có thể giống như ta nhàn nhã thanh thơi chờ xuất ngoại.
Mỗi ngày ta sẽ cùng lão sư ăn bữa cơm, Tiểu Kiệt lúc rảnh rỗi, chúng ta cũng sẽ cùng nhau ăn, này đại khái là bình thản hạnh phúc.
"Bảo bối, có chuyện trước khi ngươi xuất ngoại nhất định phải hoàn thành." Một ngay kia nàng từ trường học trở về nói.
"Chuyện gì?" Ta hỏi.
"Học lái xe. Đi Mỹ không biết lái xe chẳng khác nào không có động lực." Nàng nói, ta mới đột nhiên nhớ tới.
"Hảo." Ta gật đầu.
Lúc sau, ngoại trừ đến lớp dự thính, đọc sách, ta còn có thêm một việc, học lái xe.
Bất quá kia cũng không phải chuyện gì khó khăn, sau hơn một tháng, ta thuận lợi lấy được bằng lái.
Lấy được bằng lái ngày đó, nàng vừa về nhà thì ta đem bằng lái cho nàng xem.
"Sau này xe thì để cho ngươi lái." Nàng ngồi ở sô pha nhìn bằng lái của ta nói.
"Lái, lái, lái, cái gì?" Nàng lái chính là 911!
"Ta nói, sau này xe thì cho ngươi lái a." Nàng tựa hồ không rõ ta kinh ngạc
"Xe của ngươi là chiếc 911!" Ta nói.
"Thì sao?" Nàng chính không hiểu ta tại sao lại kinh ngạc.
"I mean... Ta là mới có bằng lái, sau này ngươi muốn ta lái chiếc xe thể thao định giá giá trị 800 vạn... Lỡ như va quẹt làm sao bây giờ? Tùy tiện sơn lại đều phải mất mấy nghìn?" Ta nhìn nàng nói.
"A, nhưng ta tình nguyện cho ngươi va quẹt chiếc xe 800 vạn, cũng không muốn ngươi không cẩn thận để xảy ra tai nạn khiến người và xe đều tiêu tùng, lái xe đắt tiền sẽ càng thêm cẩn thận, không phải sao?" Nàng hỏi lại ta.
Ta không thể phủ nhận gật đầu.
"Sao chiếc xe 800 vạn bị ngươi nói thành giống như chiếc xe 60 vạn." Ta mang theo chút bất đắc dĩ hỏi.
"Không phải sao, nếu so với ngươi, 800 vạn cùng không là cái gì." Nàng nghiêm túc nhìn ta nói.
Ta có thể cảm giác được bản thân đột nhiên đỏ mặt.
"Mặt đỏ, thật đáng yêu." Nàng vuốt mặt ta, sau đó ngắt một chút.
"Ngươi chỉ thích trêu ta." Ta oán giận, thế nhưng chính là thuận theo bị nàng kéo vào trong lòng.
"Lái xe phải cẩn thận, được không? Mặc kệ tại Mỹ hay là tại Đài Loan." Nàng ôm ta nói.
"Ta đã biết." Đầu ta chôn ở cần cổ của nàng.
Lúc sau, nàng thực sự đều muốn ta lái xe, đưa nàng đến trường, sau đó từ trường đón nàng.
May mà xe của nàng có cửa kính màu đen cách nhiệt, ta vẫn là không muốn bị nhìn thấy.
Nàng nói không sai, bởi vì là 911, cho nên khi ta lái rất cẩn thận, tuy rằng nàng vẫn nói ta có va chạm cũng không sao, nhưng ta vẫn là sợ.
Bất quá, ta đúng là vẫn bị va quẹt rồi.
"Lão sư, ta làm va quẹt xe." Khi ta nghe được tiếng kim loại xe quẹt vào tường, ta gọi điện thoại nói cho nàng.
"Vậy sao, vậy ngươi tới chưa?" Nàng hỏi ta.
"Ta vừa tới, ngươi có thể xuống rồi." Ta nói.
"Hảo, chờ ta năm phút." Nàng nói xong, cúp điện thoại.
Sau đó ta bắt đầu chờ, năm phút đồng hồ dài đằng đẵng.
Rất đúng giờ, năm phút đồng hồ sau nàng xuất hiện trong tầm mắt của ta.
Bất quá nàng trực tiếp lên xe, giống như ta chưa từng nói với nàng về chuyện ve quẹt xe.
"Cái kia..." Ta khẩn trương nói.
"Ta biết, đi trước đi, về nhà nhìn sau." Nàng cái dây an toàn, ý bảo ta lái xe.
Ta lần đầu tiên nghĩ đường từ trường học về nhà, lại dài như vậy.
Khi ta đem xe đậu ngay ngắn trong ga ra, nàng mở cửa xuống xe, ta mới nơm nớp lo sợ từ ghế lái bước xuống.
Nàng đứng ở đuôi xe, nhìn chỗ trầy, đông nhìn tây nhìn.
"Qua nhìn đi." Nàng ngoắc gọi qua.
Ta cứng ngắc đi đến nàng bên cạnh.
"Sợ cái gì," Nàng nói, tay ôm lấy thắt lưng ta, cùng ta cùng nhau tới gần nhìn kia vết trầy đại khái dài 10 cm.
"Này may mắn, ta cho rằng ta sẽ thấy một mảnh trầy lớn." Nàng xoa xoa đầu ta.
"Bị trầy như vậy, là bởi vì ngươi đánh tay lái hơi nhiều một chút, cho nên va chạm đến." Nàng xem vết trầy nói.
"Sau này khi quay xe, tay lái chỉnh từng chút một, sợ tốc độ không chính xác, thì đáp ga nhẹ song song chậm rãi đánh tay lái, hai thứ đều làm từ từ thôi, không sao, từ từ sẽ được thì tốt rồi." Nàng xem vết trầy giải thích cho ta nghe.
Ta nghe xong đều choáng váng, nàng cư nhiên xem vết trầy thì biết ta va chạm như thế nào.
"Thật lợi hại." Ta tự đáy lòng nói.
"Đương nhiên, ta lái xe qua cầu còn nhiều hơn so với ngươi lái đường trương." Nàng lại cậy lớn tuổi mà lên mặt nói.
"Lần sau cũng không thể mang ta đi đua xe sao?" Ta nhìn nàng hỏi.
"Vì sao?" Nàng cầm lấy túi xách hướng thang máy đi đến.
"Cũng chỉ là muốn nhìn ngươi lúc đó thôi, ta cho tới bây giờ còn không có thấy qua." Ta đi theo phía sau nàng nói.
"Có cơ hội rồi nói." Nàng đi vào thang máy, nhưng ta cảm giác nàng cũng không nghĩ.
"A, được rồi." Ta tôn trọng quyết định của nàng.
Cứ như vậy, mãi cho đến khi ta xuất ngoại, 911 đều là do ta lái.
To nhỏ vết trầy nàng cũng không lưu ý, "Chờ saukhi ngươi xuất ngoại lại xử lý một lần." Nàng luôn luôn nói như vậy.
Đem tất cả vật dụng chuẩn bị, tại tháng 11, ta đem đồ vật chuẩn bị tốt, nhất nhất gởi đến từng trường học.
Đảo mắt, chúng ta quen nhau cũng đã một năm.
Tốt nghiệp xong chờ xin kết quả, không có việc gì làm, ngoại trừ ở nhà nàng giúp nàng giữ nhà, quét tước phòng, thỉnh thoảng ta cũng sẽ đến trường học, ngồi học lớp của nàng, xen lẫn đám trong sinh viên có một người "dự thính", nàng luôn có thể không vết tích, cùng ta bốn mắt nhìn nhau.
Sau đó, ta cũng sẽ đem lúc trước không có tỉ mỉ đọc kỹ nguyên văn sách giáo khoa lấy ra một lần nữa đọc qua, ta không muốn khi đến nước Mỹ bị bối rối đến loạn thất bát tao.
Ta nghĩ ta thực sự rất hạnh phúc, dù sao có rất ít người có thể giống như ta nhàn nhã thanh thơi chờ xuất ngoại.
Mỗi ngày ta sẽ cùng lão sư ăn bữa cơm, Tiểu Kiệt lúc rảnh rỗi, chúng ta cũng sẽ cùng nhau ăn, này đại khái là bình thản hạnh phúc.
"Bảo bối, có chuyện trước khi ngươi xuất ngoại nhất định phải hoàn thành." Một ngay kia nàng từ trường học trở về nói.
"Chuyện gì?" Ta hỏi.
"Học lái xe. Đi Mỹ không biết lái xe chẳng khác nào không có động lực." Nàng nói, ta mới đột nhiên nhớ tới.
"Hảo." Ta gật đầu.
Lúc sau, ngoại trừ đến lớp dự thính, đọc sách, ta còn có thêm một việc, học lái xe.
Bất quá kia cũng không phải chuyện gì khó khăn, sau hơn một tháng, ta thuận lợi lấy được bằng lái.
Lấy được bằng lái ngày đó, nàng vừa về nhà thì ta đem bằng lái cho nàng xem.
"Sau này xe thì để cho ngươi lái." Nàng ngồi ở sô pha nhìn bằng lái của ta nói.
"Lái, lái, lái, cái gì?" Nàng lái chính là 911!
"Ta nói, sau này xe thì cho ngươi lái a." Nàng tựa hồ không rõ ta kinh ngạc
"Xe của ngươi là chiếc 911!" Ta nói.
"Thì sao?" Nàng chính không hiểu ta tại sao lại kinh ngạc.
"I mean... Ta là mới có bằng lái, sau này ngươi muốn ta lái chiếc xe thể thao định giá giá trị 800 vạn... Lỡ như va quẹt làm sao bây giờ? Tùy tiện sơn lại đều phải mất mấy nghìn?" Ta nhìn nàng nói.
"A, nhưng ta tình nguyện cho ngươi va quẹt chiếc xe 800 vạn, cũng không muốn ngươi không cẩn thận để xảy ra tai nạn khiến người và xe đều tiêu tùng, lái xe đắt tiền sẽ càng thêm cẩn thận, không phải sao?" Nàng hỏi lại ta.
Ta không thể phủ nhận gật đầu.
"Sao chiếc xe 800 vạn bị ngươi nói thành giống như chiếc xe 60 vạn." Ta mang theo chút bất đắc dĩ hỏi.
"Không phải sao, nếu so với ngươi, 800 vạn cùng không là cái gì." Nàng nghiêm túc nhìn ta nói.
Ta có thể cảm giác được bản thân đột nhiên đỏ mặt.
"Mặt đỏ, thật đáng yêu." Nàng vuốt mặt ta, sau đó ngắt một chút.
"Ngươi chỉ thích trêu ta." Ta oán giận, thế nhưng chính là thuận theo bị nàng kéo vào trong lòng.
"Lái xe phải cẩn thận, được không? Mặc kệ tại Mỹ hay là tại Đài Loan." Nàng ôm ta nói.
"Ta đã biết." Đầu ta chôn ở cần cổ của nàng.
Lúc sau, nàng thực sự đều muốn ta lái xe, đưa nàng đến trường, sau đó từ trường đón nàng.
May mà xe của nàng có cửa kính màu đen cách nhiệt, ta vẫn là không muốn bị nhìn thấy.
Nàng nói không sai, bởi vì là 911, cho nên khi ta lái rất cẩn thận, tuy rằng nàng vẫn nói ta có va chạm cũng không sao, nhưng ta vẫn là sợ.
Bất quá, ta đúng là vẫn bị va quẹt rồi.
"Lão sư, ta làm va quẹt xe." Khi ta nghe được tiếng kim loại xe quẹt vào tường, ta gọi điện thoại nói cho nàng.
"Vậy sao, vậy ngươi tới chưa?" Nàng hỏi ta.
"Ta vừa tới, ngươi có thể xuống rồi." Ta nói.
"Hảo, chờ ta năm phút." Nàng nói xong, cúp điện thoại.
Sau đó ta bắt đầu chờ, năm phút đồng hồ dài đằng đẵng.
Rất đúng giờ, năm phút đồng hồ sau nàng xuất hiện trong tầm mắt của ta.
Bất quá nàng trực tiếp lên xe, giống như ta chưa từng nói với nàng về chuyện ve quẹt xe.
"Cái kia..." Ta khẩn trương nói.
"Ta biết, đi trước đi, về nhà nhìn sau." Nàng cái dây an toàn, ý bảo ta lái xe.
Ta lần đầu tiên nghĩ đường từ trường học về nhà, lại dài như vậy.
Khi ta đem xe đậu ngay ngắn trong ga ra, nàng mở cửa xuống xe, ta mới nơm nớp lo sợ từ ghế lái bước xuống.
Nàng đứng ở đuôi xe, nhìn chỗ trầy, đông nhìn tây nhìn.
"Qua nhìn đi." Nàng ngoắc gọi qua.
Ta cứng ngắc đi đến nàng bên cạnh.
"Sợ cái gì," Nàng nói, tay ôm lấy thắt lưng ta, cùng ta cùng nhau tới gần nhìn kia vết trầy đại khái dài 10 cm.
"Này may mắn, ta cho rằng ta sẽ thấy một mảnh trầy lớn." Nàng xoa xoa đầu ta.
"Bị trầy như vậy, là bởi vì ngươi đánh tay lái hơi nhiều một chút, cho nên va chạm đến." Nàng xem vết trầy nói.
"Sau này khi quay xe, tay lái chỉnh từng chút một, sợ tốc độ không chính xác, thì đáp ga nhẹ song song chậm rãi đánh tay lái, hai thứ đều làm từ từ thôi, không sao, từ từ sẽ được thì tốt rồi." Nàng xem vết trầy giải thích cho ta nghe.
Ta nghe xong đều choáng váng, nàng cư nhiên xem vết trầy thì biết ta va chạm như thế nào.
"Thật lợi hại." Ta tự đáy lòng nói.
"Đương nhiên, ta lái xe qua cầu còn nhiều hơn so với ngươi lái đường trương." Nàng lại cậy lớn tuổi mà lên mặt nói.
"Lần sau cũng không thể mang ta đi đua xe sao?" Ta nhìn nàng hỏi.
"Vì sao?" Nàng cầm lấy túi xách hướng thang máy đi đến.
"Cũng chỉ là muốn nhìn ngươi lúc đó thôi, ta cho tới bây giờ còn không có thấy qua." Ta đi theo phía sau nàng nói.
"Có cơ hội rồi nói." Nàng đi vào thang máy, nhưng ta cảm giác nàng cũng không nghĩ.
"A, được rồi." Ta tôn trọng quyết định của nàng.
Cứ như vậy, mãi cho đến khi ta xuất ngoại, 911 đều là do ta lái.
To nhỏ vết trầy nàng cũng không lưu ý, "Chờ saukhi ngươi xuất ngoại lại xử lý một lần." Nàng luôn luôn nói như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook