PS 143,7
-
Chương 3
Hôm đó tan học, ta như mọi khi đi tới bệnh viện, lại quên nói, mẹ của ta bị ung thư và đang làm hóa trị ở đây.
"Nha đầu, ngày hôm nay thế nào?" Mẹ vừa nhìn thấy ta thì hỏi.
"Tốt a! Nói thật, tiếng Anh của con cũng không phải bởi vì kém mà bị trượt." Ta vừa lấy thức ăn ra vừa nói.
"Phải thuận lợi tốt nghiệp a." Mẹ cười nói.
"Con sẽ, mẹ! Mẹ cũng phải cố gắng hoá trị cho hết bệnh, còn phải đi tham gia lễ tốt nghiệp của con nữa!" Ta đem thức ăn đến cho mẹ.
"Ân, mẹ biết, me sẽ." Mẹ cười cười, nhưng sắc mặt tái nhợt, làm ta đau lòng.
"Hôm nay mẹ có khỏe hơn chút nào không?" Ta hỏi.
"So với hôm qua khỏe hơn, hôm qua mới vừa trị liệu, thực sự rất khó chịu." Trong giọng nói của mẹ, giấu không được sự mệt mỏi.
"Uống một chút canh, con nấu theo cách của mẹ đó." Ta múc bát canh, bắt đầu đút cho mẹ uống.
"Không biết Tiểu Kiệt ngày hôm nay thế nào." Mẹ vừa uống vừa nói.
"Hắn nói hắn tan học sẽ qua đây." Tiểu Kiệt là đệ đệ của ta, Tô Vĩ Kiệt.
"Thực sự là vất vả cho các con, sớm không có ba, hiện tại mẹ lại sinh bệnh. Chúng ta thực sự là làm cha mẹ rất thất bại." Mẹ khổ sở nói, năm năm trước ba trên đường đi công tác nước ngoài trở về, gặp tai nạn máy bay qua đời.
"Mẹ, mẹ cùng ba tại sao lại thất bại chứ? Ba mẹ thất bại chúng ta thế nào sẽ ưu tú như vậy? Nói thật, hai đứa con của mẹ một cái tại C đại học, một cái tại Y học viện, con thấy rất khó tìm được đứa nhỏ ưu tú như thế." Ta cố ý đùa với mẹ.
"Đúng vậy đúng vậy, hai đứa thật là rất ưu tú, mỗi lần y tá tới lại khen các con, các con thật là niềm tự hào của mẹ." Mẹ lúc này nở nụ cười thật tươi.
Ta cho mẹ uống canh xong, nàng nằm trên giường nghỉ ngơi, ta bắt đầu học bài, còn có sách nghiên cứu phải đọc.
Ban đầu ta có kế hoạch sau khi học xong đại học sẽ xuất ngoại để nghiên cứu, nhưng sau khi mẹ bị bệnh thì ta từ bỏ ý định ngay lập tức xuất ngoại sau khi tốt nghiệp. Dù sao, chuyện xuất ngoại là lúc nào đều có thể làm, mà mẹ chỉ có một.
May mắn, ba khi qua đời có để lại tiền bảo hiểm, còn có tiền bồi thường của công ty hàng không, tiền an ủi từ công ty, cộng lại tất cả, có thể để mẹ an tâm chữa bệnh, và cuộc sống của chúng ta cũng không thành vấn đề.
Ta nghĩ, điều này coi như là một loại hạnh phúc. Mẹ thường nói, chúng ta nên cảm ơn vì những gì đang có.
Ta lắc lắc đầu, ép buộc bản thân chuyên tâm học bài, mới lấy giáo trình học ngày hôm nay ra, lập tức lại nhớ tới hình ảnh giảng bài của lão sư, ta thừa nhận, ta thực sự muốn lão sư chú ý đến ta.
Nhưng ta thực sự không phải loại sinh viên sẽ chủ động tiếp cận lão sư, cũng không biết làm thế nào để lão sư ấn tượng về mình. Ta cuối cùng nghĩ, các giáo viên thường đặc biệt "chú ý" đến một trong hai loại sinh viên sau ─ một là sinh viên đi học biểu hiện siêu tốt, hai là sinh viên suốt ngày cúp tiết điểm danh không thấy mặt.
Ta không muốn cúp tiết, bởi vì cúp tiết thì không được thấy lão sư. Mà làm những chuyện như đưa tay trả lời câu hỏi, phát biểu ý kiến, ta cũng chưa bao giờ làm.
Ta thở dài, ta xem ra đại khái chỉ có thể cứ như vậy yên lặng nhìn lão sư.
Khi đó ta là nghĩ như vậy.
"Tỷ, ngươi tại sao lại ngây người rồi?" Tiểu Kiệt đột nhiên xuất hiện ở trước mặt ta.
"Ngươi tan học rồi sao?" Ta phục hồi tinh thần lại hỏi hắn.
"Không tan học sao lại đến đây được?" Tiểu Kiệt hỏi lại ta.
"Ăn gì chưa?" Ta hỏi hắn.
"Ân, mẹ thế nào rồi?" Hắn gật đầu, nhìn mẹ còn đang ngủ say hỏi.
"So với ngày hôm qua khá hơn một chút, uống một bát canh thì ngủ." Ta nói.
"Vậy là tốt rồi, ngươi có gặp bác sĩ không?" Hắn hỏi ta.
"Không gặp, không biết tối nay có thể gặp hay không." Ta nói.
"Tiểu Kiệt, con đến rồi." Mẹ đột nhiên thức giấc.
"Đúng vậy, mẹ ngày hôm nay thế nào?" Tiểu Kiệt ngồi ở bên giường hỏi.
"Khá hơn, còn con? Hôm nay ở trường thế nào?" Mẹ hỏi.
"Tốt lắm, con kiểm tra giải phẫu lần trước được 89 điểm!" Hắn đắc ý nói.
"Tốt như vậy, tiếp tục cố gắng lên." Mẹ hài lòng nói.
"Hắn vốn cũng rất thông minh, chỉ là trước đây luôn làm biếng." Ta tức giận nói.
Tiểu Kiệt từ nhỏ rất thông minh, lúc học tiểu học làm trắc nghiệm IQ, hắn đạt IQ là 165, so với người bình thường chỉ 120~130 thì cao hơn không ít, nhưng điều này cũng làm hắn bắt đầu từ lúc trở thành sinh viên tới nay cũng không có chăm chỉ đọc sách, luôn luôn tùy tiện đọc một chút nhưng thi thì kết quả so với người khác luôn rất tốt, vì thế ta từ lâu đã rất bất bình.
"Đúng rồi, ta hiện tại biết sai rồi, ta bây giờ bắt đầu cố gắng a." Hắn vô tội nói.
Từ khi mẹ sinh bệnh nằm viện, Tiểu Kiệt cũng trưởng thành hơn, không còn là người về nhà liền lên máy tính chơi game, đến hai ngày trước khi thi mới bắt đầu đọc sách, một ngày trước khi nộp bài mới điên cuồng viết báo cáo.
"Có cố gắng là tốt rồi, phải tiếp tục cố gắng lên." Mẹ nắm tay Tiểu Kiệt nói.
"Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ cố gắng, con sẽ trở thành một bác sĩ rất ưu tú." Tiểu Kiệt nắm lấy tay mẹ.
Chúng ta ba người tại phòng bệnh trò chuyện cho đến khi y tá vào nhắc nhở, Tiểu Kiệt mới lưu luyến không rời về nhà, hắn ngày mai còn có thật nhiều lớp học.
"Hai đứa là lễ vật tốt nhất mà ông trời dành cho mẹ." Trước khi đi ngủ mẹ đã nói như vậy.
Ta giúp mẹ đắp chăn, nhẹ nhàng cầm lấy y phục đi tắm.
"Nha đầu, ngày hôm nay thế nào?" Mẹ vừa nhìn thấy ta thì hỏi.
"Tốt a! Nói thật, tiếng Anh của con cũng không phải bởi vì kém mà bị trượt." Ta vừa lấy thức ăn ra vừa nói.
"Phải thuận lợi tốt nghiệp a." Mẹ cười nói.
"Con sẽ, mẹ! Mẹ cũng phải cố gắng hoá trị cho hết bệnh, còn phải đi tham gia lễ tốt nghiệp của con nữa!" Ta đem thức ăn đến cho mẹ.
"Ân, mẹ biết, me sẽ." Mẹ cười cười, nhưng sắc mặt tái nhợt, làm ta đau lòng.
"Hôm nay mẹ có khỏe hơn chút nào không?" Ta hỏi.
"So với hôm qua khỏe hơn, hôm qua mới vừa trị liệu, thực sự rất khó chịu." Trong giọng nói của mẹ, giấu không được sự mệt mỏi.
"Uống một chút canh, con nấu theo cách của mẹ đó." Ta múc bát canh, bắt đầu đút cho mẹ uống.
"Không biết Tiểu Kiệt ngày hôm nay thế nào." Mẹ vừa uống vừa nói.
"Hắn nói hắn tan học sẽ qua đây." Tiểu Kiệt là đệ đệ của ta, Tô Vĩ Kiệt.
"Thực sự là vất vả cho các con, sớm không có ba, hiện tại mẹ lại sinh bệnh. Chúng ta thực sự là làm cha mẹ rất thất bại." Mẹ khổ sở nói, năm năm trước ba trên đường đi công tác nước ngoài trở về, gặp tai nạn máy bay qua đời.
"Mẹ, mẹ cùng ba tại sao lại thất bại chứ? Ba mẹ thất bại chúng ta thế nào sẽ ưu tú như vậy? Nói thật, hai đứa con của mẹ một cái tại C đại học, một cái tại Y học viện, con thấy rất khó tìm được đứa nhỏ ưu tú như thế." Ta cố ý đùa với mẹ.
"Đúng vậy đúng vậy, hai đứa thật là rất ưu tú, mỗi lần y tá tới lại khen các con, các con thật là niềm tự hào của mẹ." Mẹ lúc này nở nụ cười thật tươi.
Ta cho mẹ uống canh xong, nàng nằm trên giường nghỉ ngơi, ta bắt đầu học bài, còn có sách nghiên cứu phải đọc.
Ban đầu ta có kế hoạch sau khi học xong đại học sẽ xuất ngoại để nghiên cứu, nhưng sau khi mẹ bị bệnh thì ta từ bỏ ý định ngay lập tức xuất ngoại sau khi tốt nghiệp. Dù sao, chuyện xuất ngoại là lúc nào đều có thể làm, mà mẹ chỉ có một.
May mắn, ba khi qua đời có để lại tiền bảo hiểm, còn có tiền bồi thường của công ty hàng không, tiền an ủi từ công ty, cộng lại tất cả, có thể để mẹ an tâm chữa bệnh, và cuộc sống của chúng ta cũng không thành vấn đề.
Ta nghĩ, điều này coi như là một loại hạnh phúc. Mẹ thường nói, chúng ta nên cảm ơn vì những gì đang có.
Ta lắc lắc đầu, ép buộc bản thân chuyên tâm học bài, mới lấy giáo trình học ngày hôm nay ra, lập tức lại nhớ tới hình ảnh giảng bài của lão sư, ta thừa nhận, ta thực sự muốn lão sư chú ý đến ta.
Nhưng ta thực sự không phải loại sinh viên sẽ chủ động tiếp cận lão sư, cũng không biết làm thế nào để lão sư ấn tượng về mình. Ta cuối cùng nghĩ, các giáo viên thường đặc biệt "chú ý" đến một trong hai loại sinh viên sau ─ một là sinh viên đi học biểu hiện siêu tốt, hai là sinh viên suốt ngày cúp tiết điểm danh không thấy mặt.
Ta không muốn cúp tiết, bởi vì cúp tiết thì không được thấy lão sư. Mà làm những chuyện như đưa tay trả lời câu hỏi, phát biểu ý kiến, ta cũng chưa bao giờ làm.
Ta thở dài, ta xem ra đại khái chỉ có thể cứ như vậy yên lặng nhìn lão sư.
Khi đó ta là nghĩ như vậy.
"Tỷ, ngươi tại sao lại ngây người rồi?" Tiểu Kiệt đột nhiên xuất hiện ở trước mặt ta.
"Ngươi tan học rồi sao?" Ta phục hồi tinh thần lại hỏi hắn.
"Không tan học sao lại đến đây được?" Tiểu Kiệt hỏi lại ta.
"Ăn gì chưa?" Ta hỏi hắn.
"Ân, mẹ thế nào rồi?" Hắn gật đầu, nhìn mẹ còn đang ngủ say hỏi.
"So với ngày hôm qua khá hơn một chút, uống một bát canh thì ngủ." Ta nói.
"Vậy là tốt rồi, ngươi có gặp bác sĩ không?" Hắn hỏi ta.
"Không gặp, không biết tối nay có thể gặp hay không." Ta nói.
"Tiểu Kiệt, con đến rồi." Mẹ đột nhiên thức giấc.
"Đúng vậy, mẹ ngày hôm nay thế nào?" Tiểu Kiệt ngồi ở bên giường hỏi.
"Khá hơn, còn con? Hôm nay ở trường thế nào?" Mẹ hỏi.
"Tốt lắm, con kiểm tra giải phẫu lần trước được 89 điểm!" Hắn đắc ý nói.
"Tốt như vậy, tiếp tục cố gắng lên." Mẹ hài lòng nói.
"Hắn vốn cũng rất thông minh, chỉ là trước đây luôn làm biếng." Ta tức giận nói.
Tiểu Kiệt từ nhỏ rất thông minh, lúc học tiểu học làm trắc nghiệm IQ, hắn đạt IQ là 165, so với người bình thường chỉ 120~130 thì cao hơn không ít, nhưng điều này cũng làm hắn bắt đầu từ lúc trở thành sinh viên tới nay cũng không có chăm chỉ đọc sách, luôn luôn tùy tiện đọc một chút nhưng thi thì kết quả so với người khác luôn rất tốt, vì thế ta từ lâu đã rất bất bình.
"Đúng rồi, ta hiện tại biết sai rồi, ta bây giờ bắt đầu cố gắng a." Hắn vô tội nói.
Từ khi mẹ sinh bệnh nằm viện, Tiểu Kiệt cũng trưởng thành hơn, không còn là người về nhà liền lên máy tính chơi game, đến hai ngày trước khi thi mới bắt đầu đọc sách, một ngày trước khi nộp bài mới điên cuồng viết báo cáo.
"Có cố gắng là tốt rồi, phải tiếp tục cố gắng lên." Mẹ nắm tay Tiểu Kiệt nói.
"Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ cố gắng, con sẽ trở thành một bác sĩ rất ưu tú." Tiểu Kiệt nắm lấy tay mẹ.
Chúng ta ba người tại phòng bệnh trò chuyện cho đến khi y tá vào nhắc nhở, Tiểu Kiệt mới lưu luyến không rời về nhà, hắn ngày mai còn có thật nhiều lớp học.
"Hai đứa là lễ vật tốt nhất mà ông trời dành cho mẹ." Trước khi đi ngủ mẹ đã nói như vậy.
Ta giúp mẹ đắp chăn, nhẹ nhàng cầm lấy y phục đi tắm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook