PS 143,7
-
Chương 17
Hôm sau, mãi cho đến buổi trưa ta mới rời giường, Tiểu Kiệt đương nhiên là không ở nhà.
Ta một mình ăn trưa, ta cho rằng bản thân đã thích ứng với cuôc sống "Không có mẹ", nhưng ta sai rồi.
Hình như từ lúc mẹ sinh bệnh, cuộc sống của chúng ta rất vội vàng, bận rộn ở trường học rồi tới bệnh viện, sau đó mẹ qua đời, lại bắt đầu bận rộn vì chuyện lo tang lễ, tuy rằng tất cả đã có công ty tang lễ, nhưng điều làm cho ta cảm thấy mệt mỏi, là áp lực tâm lý.
Chờ tất cả kết thúc, mọi thứ yên tĩnh, ta thực sự không biết mấy ngày nay trôi qua như thế nào... Đại khái giống như một cái xác không hồn vậy.
Vốn tự cho là bản thân sẽ ổn, nhưng hiện tại lại cảm thấy mất mát.
Ta hình như, tìm không được chính mình. Ta rốt cuộc muốn làm cái gì? Rốt cuộc có muốn xuất ngoại hay không? Rốt cuộc nên đi nước ngoài học cái gì? Ta thực sự cũng không biết.
Trước đây khi mẹ còn sống, ta có chuyện gì đặc biệt khi ở trên lớp lúc về nhà sẽ nói với mẹ, ví dụ như ngày hôm nay học được cái gì, về trường học, về bạn bè, về tâm lý, về ta, cái gì đều nói.
Nếu như Tiểu Kiệt ở nhà, hắn tham gia vào cuộc nói chuyện của chúng ta. Khi hắn vào đại học, việc học dần dần bận rộn lên, thực sự cũng ít có thời gia trò chuyện cùng ta và mẹ.
Đôi khi mẹ cũng sẽ nói với ta chuyện công của mẹ, đồng sự của mẹ, lão bản, bằng hữu, thỉnh thoảng chúng ta còn có thể cùng nhau "Phân tích" những người đó, khỏang thời gian đó, thực sự rất vui vẻ.
Mẹ mong muốn ta một ngày nào đó se trở thành một Bác sỹ tâm lý thưc thụ, ta sẽ cười cười nói được, sau đó nói mẹ đến lúc đó đem đồng sự bằng hữu của mẹ đều trở thành bệnh nhân đặc biệt của ta.
Khi đó, ta là thực sự muốn làm Bác sỹ tâm lý. Vậy còn bây giờ?
Hình như mơ ước này, đều yên lặng biến mất. Ta nên đi đâu tìm nó trở về? Ta còn có thể chia sẻ cùng ai đây?
Mẹ, con thực sự rất nhớ mẹ.
Ta một mình ngồi ở trên sô pha, mặc cho thời gian từng giây từng giây trôi qua, nước mắt rời rồi ngừng, ngừng lại rơi. Những cảm xúc cất giấu trong lòng, khi ta ở một mình lại đem ta nuốt hết.
Nhìn đồng hồ trên tường tí tách chỉ 4 giờ, ta bắt đầu chuẩn bị đến trường. Ta không quên hẹn lão sư lúc năm giờ.
4h55, ta đứng trước cửa văn phòng của lão sư, hình như mỗi lần ta tới nơi này đều không biết vì sao mà trở nên lo lắng, là bởi vì sợ lộ ra sai sót trước mặt người trong lòng sao?
Ta gõ cửa, vào văn phòng, lão sư đang nói điện thoại, nàng dùng ánh mắt ý bảo ta ngồi xuống.
Ta ngồi trên sô pha, muốn biết nàng đang nói điện thoại với ai, là ai đang chiếm dụng thời gian của nàng khi nàng hẹn ta, ta muốn tất cả thời gian thuộc về ta... Ta đang ghen. Ta đột nhiên phát hiện ra.
Đây là sai lầm. Ta nói với bản thân, ta ngồi đó, cố gắng nói với bản thân nàng là lão sư, không thể ghen, nhưng lại không thể ngừng suy đoán trong đầu. Người đó rốt cuộc là ai?
"Xin lỗi, để ngươi đợi." Lão sư rốt cục buông điện thoại, nhìn ta nói.
"Ah, không sao." Ta khẩu thị tâm phi nói.
"Bất quá ngươi còn phải chờ một chút nữa, chủ nhiệm khoa tìm ta, ta qua đó một chút, ngươi ở đây nhé, dùng máy vi tính cũng được. Ta sẽ không đi lâu lắm." Lão sư nói xong, đứng dậy cầm chìa khóa, ra cửa tiện tay khóa cửa lại.
Khóa cửa?! Ta bị động tác này của lão sư làm cho hoảng sợ. Vì sao phải khóa cửa? Là thói quen sao?
Lão sư nói ta có thể dùng máy vi tính, ta bắt đầu vươn vai đứng lên.
Trong máy vi tính hẳn là có rất nhiều "Tư liệu" có thể giúp ta biết nhiều hơn về lão sư, nhưng như vậy hình như rất không lễ phép...Trong lòng ta phân vân.
Cuối cùng ta quyết định ngồi ở sô pha đợi nàng.
Ta lấy điện thoại di động ra, nhắn tin hỏi Tiểu Kiệt hôm nay khi nào về nhà.
Sau đó ta lấy cuốn tiểu thuyết đã mua lúc trước ra, vừa đọc vừa chờ lão sư.
Kết quả ta cư nhiên ngủ quên, hơn nữa lão sư trở về lúc nào cũng không có biết.
Chẳng biết qua bao lâu, ta mới giật mình tỉnh lại, phát hiện trên người còn có một cái áo khoác, áo khoác có mang một hương vị nhàn nhạt, là mùi nước hoa của lão sư.
Ta nhìn thấy lão sư đang bộn rộn ngồi trước máy tính.
"Tỉnh rồi sao?" Lão sư thấy ta tỉnh, hỏi.
"Ah... Xin lỗi ta ngủ quên." Ta xấu hổ nói.
"Không sao, thời gian này mệt chết đi?" Lão sư rời tầm mắt khỏi màn hình nhìn ta nói.
"Ân, lão sư trở về sao lại không gọi ta, như vậy làm tốn thời gian của lão sư." Ta xin lỗi nói.
"Mở cửa ồn như vậy ngươi cũng không tỉnh, ta đã nghĩ thôi đi, lại nói ta lúc này cũng không có việc gì, để ngươi ngủ đi." Lão sư thoài mái nói.
"Ah, xin lỗi." Ta nói.
"Không cần lại xin lỗi, ngươi thực sự rất thích nói xin lỗi, đúng không?." Lão sư hơi giận nói.
"Ah..." Ta chẳng biết nên nói cái gì.
"Được rồi, Tiểu Kiệt vừa gọi điện thoại tới, ta thấy là hắn thì giúp ngươi nghe máy." Lão sư nhìn điện thoại di động của ta đặt ở trên bàn trà nói.
"Ân, cảm ơn lão sư." Ta nói.
"Hắn nói hắn hôm nay sẽ không về nhà sớm, ngươi không cần chờ hắn, cứ ngủ trước đi." Lão sư đem lời nhắn của Tiểu Kiệt nói cho ta nghe.
"Ân..." Ta có chút cô đơn.
"Làm sao vậy?" Lão sư phát hiện ta cô đơn, ta thực sự cái gì đều không qua được đôi mắt của nàng.
"Không có gì...Lão sư tìm ta có chuyện gì?" Ta đem sự cô đơn cố gắng dấu đi, lộ ra một dáng tươi cười, nhìn lão sư hỏi.
Lão sư không nói gì, rời khỏi chỗ ngồi đi tới bên cạnh ta ngồi xuống.
"Ân, ta không thể trờ thành bạn của ngươi sao?" Lão sư đột nhiên nhìn ta hỏi một câu như thế.
"Ân?" Ta khó hiểu nhìn lão sư.
"Ta luôn nghĩ, ngươi luôn luôn tận lực bảo trì khoảng cách với ta, tận lực chỉ xem ta như lão sư." Ta không hiểu vì sao lão sư lại nói với ta những điều này.
Ta nhìn nàng, không biết trả lời thế nào.
"Ta không thể làm bạn của ngươi sao? Một người bạn đặc biệt?" Lão sư lại nói.
"Vì sao? Lão sư vì sao sẽ đối với một sinh viên tốt như vậy?" Ta nói ra nghi hoặc trong lòng.
"Ta nói rồi, ngươi với ta mà nói, là một sinh viên rất đặc biệt." Trên mặt lão sư lại xuất hiện nụ cười thần bí.
"Nhưng ta nghĩ, lão sư cùng sinh viên quan hệ quá tốt sẽ bị nói xấu. Ta không thích loại cảm giác này." Ta thành thật mà nói.
"Bị nói xấu cái gì?" Lão sư hỏi, ta hoài nghi nàng là thật không hiểu hay là giả vờ không hiểu.
"Thì... Bởi vì muốn thành tích tốt, cho nên tiếp cận lão sư, đại loại như vậy." Ta nói.
"Ha ha ha! Ngươi thực sự rất đáng yêu." Lão sư cười lớn nói.
"Lão sư không thấy vậy sao?" Đến lượt ta hỏi.
"Ân, ta là thực sự chưa từng nghe có sinh viên nào nói với ta như vậy." Lão sư mang theo tiếu ý nói.
"Ah, vậy sao." Ta lại chẳng biết nên nói cái gì.
"Cho nên, ngươi là đang từ chối ta sao?" Lão sư đột nhiên hỏi như vậy.
"Không có...Ta không có..." Ta chân tay luống cuống chẳng biết nên làm cái gì bây giờ.
"Vậy là đồng ý rồi." Lão sư nhân cơ hội tự đưa ra kết luận.
"Ah..." Ta thực sự bị nàng làm cho choáng váng.
"Được rồi, chúng ta đi ăn cơm đi!" Lão sư hoàn toàn không để ý đến phản ứng của ta, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
"Cái kia...Ta có thể hỏi lão sư một vấn đề không? Không liên quan đến việc học." Ta cố lấy dũng khí nói.
"Hỏi đi, ta còn nghĩ ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không chủ động hỏi về chuyện của ta." Lão sư nói, vẫn tiếp tục thu dọn đồ đạc.
"Lão sư...Không có bạn trai sao?" Ta hỏi.
Ta một mình ăn trưa, ta cho rằng bản thân đã thích ứng với cuôc sống "Không có mẹ", nhưng ta sai rồi.
Hình như từ lúc mẹ sinh bệnh, cuộc sống của chúng ta rất vội vàng, bận rộn ở trường học rồi tới bệnh viện, sau đó mẹ qua đời, lại bắt đầu bận rộn vì chuyện lo tang lễ, tuy rằng tất cả đã có công ty tang lễ, nhưng điều làm cho ta cảm thấy mệt mỏi, là áp lực tâm lý.
Chờ tất cả kết thúc, mọi thứ yên tĩnh, ta thực sự không biết mấy ngày nay trôi qua như thế nào... Đại khái giống như một cái xác không hồn vậy.
Vốn tự cho là bản thân sẽ ổn, nhưng hiện tại lại cảm thấy mất mát.
Ta hình như, tìm không được chính mình. Ta rốt cuộc muốn làm cái gì? Rốt cuộc có muốn xuất ngoại hay không? Rốt cuộc nên đi nước ngoài học cái gì? Ta thực sự cũng không biết.
Trước đây khi mẹ còn sống, ta có chuyện gì đặc biệt khi ở trên lớp lúc về nhà sẽ nói với mẹ, ví dụ như ngày hôm nay học được cái gì, về trường học, về bạn bè, về tâm lý, về ta, cái gì đều nói.
Nếu như Tiểu Kiệt ở nhà, hắn tham gia vào cuộc nói chuyện của chúng ta. Khi hắn vào đại học, việc học dần dần bận rộn lên, thực sự cũng ít có thời gia trò chuyện cùng ta và mẹ.
Đôi khi mẹ cũng sẽ nói với ta chuyện công của mẹ, đồng sự của mẹ, lão bản, bằng hữu, thỉnh thoảng chúng ta còn có thể cùng nhau "Phân tích" những người đó, khỏang thời gian đó, thực sự rất vui vẻ.
Mẹ mong muốn ta một ngày nào đó se trở thành một Bác sỹ tâm lý thưc thụ, ta sẽ cười cười nói được, sau đó nói mẹ đến lúc đó đem đồng sự bằng hữu của mẹ đều trở thành bệnh nhân đặc biệt của ta.
Khi đó, ta là thực sự muốn làm Bác sỹ tâm lý. Vậy còn bây giờ?
Hình như mơ ước này, đều yên lặng biến mất. Ta nên đi đâu tìm nó trở về? Ta còn có thể chia sẻ cùng ai đây?
Mẹ, con thực sự rất nhớ mẹ.
Ta một mình ngồi ở trên sô pha, mặc cho thời gian từng giây từng giây trôi qua, nước mắt rời rồi ngừng, ngừng lại rơi. Những cảm xúc cất giấu trong lòng, khi ta ở một mình lại đem ta nuốt hết.
Nhìn đồng hồ trên tường tí tách chỉ 4 giờ, ta bắt đầu chuẩn bị đến trường. Ta không quên hẹn lão sư lúc năm giờ.
4h55, ta đứng trước cửa văn phòng của lão sư, hình như mỗi lần ta tới nơi này đều không biết vì sao mà trở nên lo lắng, là bởi vì sợ lộ ra sai sót trước mặt người trong lòng sao?
Ta gõ cửa, vào văn phòng, lão sư đang nói điện thoại, nàng dùng ánh mắt ý bảo ta ngồi xuống.
Ta ngồi trên sô pha, muốn biết nàng đang nói điện thoại với ai, là ai đang chiếm dụng thời gian của nàng khi nàng hẹn ta, ta muốn tất cả thời gian thuộc về ta... Ta đang ghen. Ta đột nhiên phát hiện ra.
Đây là sai lầm. Ta nói với bản thân, ta ngồi đó, cố gắng nói với bản thân nàng là lão sư, không thể ghen, nhưng lại không thể ngừng suy đoán trong đầu. Người đó rốt cuộc là ai?
"Xin lỗi, để ngươi đợi." Lão sư rốt cục buông điện thoại, nhìn ta nói.
"Ah, không sao." Ta khẩu thị tâm phi nói.
"Bất quá ngươi còn phải chờ một chút nữa, chủ nhiệm khoa tìm ta, ta qua đó một chút, ngươi ở đây nhé, dùng máy vi tính cũng được. Ta sẽ không đi lâu lắm." Lão sư nói xong, đứng dậy cầm chìa khóa, ra cửa tiện tay khóa cửa lại.
Khóa cửa?! Ta bị động tác này của lão sư làm cho hoảng sợ. Vì sao phải khóa cửa? Là thói quen sao?
Lão sư nói ta có thể dùng máy vi tính, ta bắt đầu vươn vai đứng lên.
Trong máy vi tính hẳn là có rất nhiều "Tư liệu" có thể giúp ta biết nhiều hơn về lão sư, nhưng như vậy hình như rất không lễ phép...Trong lòng ta phân vân.
Cuối cùng ta quyết định ngồi ở sô pha đợi nàng.
Ta lấy điện thoại di động ra, nhắn tin hỏi Tiểu Kiệt hôm nay khi nào về nhà.
Sau đó ta lấy cuốn tiểu thuyết đã mua lúc trước ra, vừa đọc vừa chờ lão sư.
Kết quả ta cư nhiên ngủ quên, hơn nữa lão sư trở về lúc nào cũng không có biết.
Chẳng biết qua bao lâu, ta mới giật mình tỉnh lại, phát hiện trên người còn có một cái áo khoác, áo khoác có mang một hương vị nhàn nhạt, là mùi nước hoa của lão sư.
Ta nhìn thấy lão sư đang bộn rộn ngồi trước máy tính.
"Tỉnh rồi sao?" Lão sư thấy ta tỉnh, hỏi.
"Ah... Xin lỗi ta ngủ quên." Ta xấu hổ nói.
"Không sao, thời gian này mệt chết đi?" Lão sư rời tầm mắt khỏi màn hình nhìn ta nói.
"Ân, lão sư trở về sao lại không gọi ta, như vậy làm tốn thời gian của lão sư." Ta xin lỗi nói.
"Mở cửa ồn như vậy ngươi cũng không tỉnh, ta đã nghĩ thôi đi, lại nói ta lúc này cũng không có việc gì, để ngươi ngủ đi." Lão sư thoài mái nói.
"Ah, xin lỗi." Ta nói.
"Không cần lại xin lỗi, ngươi thực sự rất thích nói xin lỗi, đúng không?." Lão sư hơi giận nói.
"Ah..." Ta chẳng biết nên nói cái gì.
"Được rồi, Tiểu Kiệt vừa gọi điện thoại tới, ta thấy là hắn thì giúp ngươi nghe máy." Lão sư nhìn điện thoại di động của ta đặt ở trên bàn trà nói.
"Ân, cảm ơn lão sư." Ta nói.
"Hắn nói hắn hôm nay sẽ không về nhà sớm, ngươi không cần chờ hắn, cứ ngủ trước đi." Lão sư đem lời nhắn của Tiểu Kiệt nói cho ta nghe.
"Ân..." Ta có chút cô đơn.
"Làm sao vậy?" Lão sư phát hiện ta cô đơn, ta thực sự cái gì đều không qua được đôi mắt của nàng.
"Không có gì...Lão sư tìm ta có chuyện gì?" Ta đem sự cô đơn cố gắng dấu đi, lộ ra một dáng tươi cười, nhìn lão sư hỏi.
Lão sư không nói gì, rời khỏi chỗ ngồi đi tới bên cạnh ta ngồi xuống.
"Ân, ta không thể trờ thành bạn của ngươi sao?" Lão sư đột nhiên nhìn ta hỏi một câu như thế.
"Ân?" Ta khó hiểu nhìn lão sư.
"Ta luôn nghĩ, ngươi luôn luôn tận lực bảo trì khoảng cách với ta, tận lực chỉ xem ta như lão sư." Ta không hiểu vì sao lão sư lại nói với ta những điều này.
Ta nhìn nàng, không biết trả lời thế nào.
"Ta không thể làm bạn của ngươi sao? Một người bạn đặc biệt?" Lão sư lại nói.
"Vì sao? Lão sư vì sao sẽ đối với một sinh viên tốt như vậy?" Ta nói ra nghi hoặc trong lòng.
"Ta nói rồi, ngươi với ta mà nói, là một sinh viên rất đặc biệt." Trên mặt lão sư lại xuất hiện nụ cười thần bí.
"Nhưng ta nghĩ, lão sư cùng sinh viên quan hệ quá tốt sẽ bị nói xấu. Ta không thích loại cảm giác này." Ta thành thật mà nói.
"Bị nói xấu cái gì?" Lão sư hỏi, ta hoài nghi nàng là thật không hiểu hay là giả vờ không hiểu.
"Thì... Bởi vì muốn thành tích tốt, cho nên tiếp cận lão sư, đại loại như vậy." Ta nói.
"Ha ha ha! Ngươi thực sự rất đáng yêu." Lão sư cười lớn nói.
"Lão sư không thấy vậy sao?" Đến lượt ta hỏi.
"Ân, ta là thực sự chưa từng nghe có sinh viên nào nói với ta như vậy." Lão sư mang theo tiếu ý nói.
"Ah, vậy sao." Ta lại chẳng biết nên nói cái gì.
"Cho nên, ngươi là đang từ chối ta sao?" Lão sư đột nhiên hỏi như vậy.
"Không có...Ta không có..." Ta chân tay luống cuống chẳng biết nên làm cái gì bây giờ.
"Vậy là đồng ý rồi." Lão sư nhân cơ hội tự đưa ra kết luận.
"Ah..." Ta thực sự bị nàng làm cho choáng váng.
"Được rồi, chúng ta đi ăn cơm đi!" Lão sư hoàn toàn không để ý đến phản ứng của ta, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
"Cái kia...Ta có thể hỏi lão sư một vấn đề không? Không liên quan đến việc học." Ta cố lấy dũng khí nói.
"Hỏi đi, ta còn nghĩ ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không chủ động hỏi về chuyện của ta." Lão sư nói, vẫn tiếp tục thu dọn đồ đạc.
"Lão sư...Không có bạn trai sao?" Ta hỏi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook