PS 143,7
-
Chương 14
Lão sư hình như có một loại ma lực, làm cho ta khi ở trước mặt nàng, không thể che dấu bất cứ điều gì.
Chỉ cần nàng hỏi, nàng muốn biết, ta hình như đều chỉ có thể thành thật trả lời.
Ăn cơm xong, ta nghĩ lão sư cũng làm xong bản "Điều tra lý lịch" của nàng, thế nhưng rất kỳ quái chính là, ta không có bất kỳ cảm giác khó chịu gì, hoặc là cảm giác bị xâm phạm, hình như tất cả chỉ là tự nhiên, ta phải thừa nhận, lão sư có khả năng làm ta bỏ xuống sự đề phòng.
Này, là bởi vì ta thích nàng sao? Thích nàng, cho nên muốn nàng càng hiểu ta; thích nàng, cho nên muốn nàng càng biết nhiều thứ về ta; thích nàng, cho nên mong muốn ánh mắt của nàng dừng lại trên người ta lâu một chút; thích nàng, cho nên muốn lại gần nàng nhiều một chút...Ta thích nàng, hình như đã vượt qua phạm vi bình thường.
"Khó trách ngươi luôn luôn yêu cầu bản thân kiên cường." Lão sư nghe xong chuyện ba qua đời thì nói.
"Cái gì?" Ta mang vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng.
"Khi còn nhỏ ba mẹ bận rộn, cho nên ngươi phải chiếu cố đệ đệ, khi ba qua đời mẹ lại càng phải bận rộn, cho nên ngươi càng phải chiếu cố đệ đệ. Ngươi là như vậy đúng không?" Lão sư chống cằm, nhìn ta nói.
"Lão sư, ngươi nên làm giảng viên khoa tâm lý mới đúng." Ta mang ngữ khí oán giận nói.
"Ngươi thật là rất hiểu chuyện, là đứa nhỏ hiểu chuyện đến làm cho người ta đau lòng." Lão sư nói, nhưng ánh mắt lại đăm chiêu nhìn ngoài cửa sổ.
"Ah..." Ta nhìn sườn mặt của lão sư sững sờ, đây là lần đầu tiên ta hảo hảo "Thưởng thức" lão sư ở khoảng cách gần như vậy.
Da lão sư tốt lắm, hẳn là không có trang điểm? Ít nhất là trên mặt không thấy có vết trang điểm. Lông mi vừa dài vừa cong hẳn là do trời sinh? Ta không thấy dấu vết của lông mi giả. Ánh mắt nhất định là gϊếŧ chết không ít người? Cái loại ánh mắt như gần như xa này.
"Ngươi phát ngốc cái gì a?" Lão sư vẫy vẫy tay trước mặt ta.
"Ah, không có a." Ta vội lấy lại tinh thần, ta cư nhiên nhìn lão sư đến xuất thần, bản thân cũng không phát hiện.
"Được rồi, đi thôi, đưa ngươi về nhà." Lão sư nói xong, không đợi ta phản ứng, cầm hóa đơn và túi sách đứng lên.
Ta chỉ có thể vội vàng đi theo sau.
Lão sư thoáng cái đã đem xe chạy đến trước cửa nhà, ta có điểm kinh ngạc lão sư cư nhiên còn nhớ rõ nhà của ta, hơn nữa hoàn toàn không có hỏi lại ta...
"Đến rồi." Lão sư dừng xe trước cửa, mang theo một dáng tươi cười cùng trêu đùa nhìn ta nói.
"Ách...Lão sư muốn lên ngồi một chút không?" Ta nói những lời này xong, đột nhiên minh bạch lão sư đang cười cái gì
"Đây là do lễ phép hay là thực sự mong ta lên ngồi?" Lão sư cười thoạt nhìn càng không có hảo ý.
"Ách..." Bị hỏi trực tiếp như vậy ta có điểm ngẩn người.
"Được rồi, không trêu ngươi, đi lên đi, tuần sau gặp lại." Lão sư như trước cười, đưa tay qua giúp ta mở cửa.
"Hảo, cảm ơn lão sư." Ta xuống xe, đóng cửa lại.
"Ngươi là cảm ơn ta giúp ngươi mở cửa? Hay là cảm ơn ta đưa ngươi về nhà? Hay là...Cảm ơn ta không có vàonhà?" Ta xuống xe, khi chuẩn bị mở cửa vào nhà, giọng nói của lão sư lại vang lên sau lưng ta.
"Ah..." Ta hình như chỉ có thể bị lão sư chọc ghẹo.
"Được rồi, không đùa ngươi nữa, bye bye." Lão sư nâng kính xe lên, thoáng một cái xe đã chạy ra khỏi tầm mắt của ta.
Mỗi lần cùng lão sư ở chung xong, bản thân đều cảm thấy hoang mang lo sợ, cũng không biết rốt cuộc là vì sao.
Lẽ nào, con người chỉ cần gặp được người khiến cho bản thân rung động, thì nhất định sẽ không điều khiển được tâm tình của bản thân sao?
Ta thích lão sư, rốt cuộc thích nhiều đến mức nào? Kỳ thực ta rất muốn đến gần lão sư, ta nghĩ muốn cùng lão sư ở chung nhiều một chút, chỉ là ở trước mặt lão sư, ta vốn là người ít nói mà trong trường hợp như thế này càng trở nên không biết làm sao mở miệng.
Lão sư đối với ta mà nói, giống như cái bóng chập chờn chợt xa chợt gần, đối với cuộc sống đời thường ngoài trường học của lão sư, ta thật sự muốn biết tất cả, nàng có bạn trai hay không? Gia đình có những ai? Nàng sống ở đâu? Còn có chiếc xe 911 rất hút ánh nhìn kia nữa, lão sư rốt cuộc là người như thế nào?
Ta đối với nàng hoàn toàn không biết gì cả, nhưng mà nàng lại biết về ta thật nhiều thật nhiều...
Nàng là xuất phát từ sự quan tâm sao? Nàng đối với mỗi sinh viên đều tốt như vậy sao? Nàng nói ta là một sinh viên "Rất đặc biệt", là có ý gì?
Ta thơ thẩn về tới nhà, không ngờ, Tiểu Kiệt đã ở nhà rồi.
"Tỷ ngươi về rồi sao?" Tiểu Kiệt từ trước máy vi tính quay đầu lại hỏi.
"Ân, hôm nay ta đem phó văn gửi cho lão sư, sau đó cùng nàng ăn bữa cơm." Ta thành thật nói.
"Ah, vậy có tiến triển gì mới không?" Hắn đột nhiên trở nên nhiều chuyện.
"Có tiến triển cái gì?" Ta hỏi hắn.
"Giống như...nắm tay này nọ đó." Hắn đi đến bên cạnh ta nói.
"Như vậy không phải rất kỳ lạ sao? Sao lão sư lại cùng sinh viên nắm tay chứ?" Ta tức giận trừng mắt nhìn hắn.
"Vậy ngươi cố gắng để làm tròn vai sinh viên của mình đi." Hắn nói rất hiển nhiên.
"How?" Ta xoa hai tay trước ngực nhìn hắn.
"Thì...Đi tìm nàng nhiều một chút a, hỏi một vài câu hỏi, như vậy ngươi sẽ có cơ hội tiếp cận nàng a." Hắn tự nói một hơi.
"Như vậy cảm thấy hình như có hơi biếи ŧɦái, cứ tìm cách tiếp cận lão sư ấy." Ta nói.
"Cho nên ngươi muốn làm sinh viên ngoan sao?" Hắn nhướng mày nhìn ta.
"Không được sao? Tại sao phải tự rước khổ vì cái sư sinh luyến oanh oanh liệt liệt làm gì chứ?" Ta cũng nhướng mày nhìn hắn.
"Ai nói sư sinh luyến nhất định phải oanh oanh liệt liệt? Cũng có thể rất bình thản hạnh phúc chứ?" Hắn hỏi lại ta.
"Trời mới biết. Loại chuyện này, cảm giác rất không thực tế." Ta nhún vai.
"Được rồi, tùy ngươi, nếu ngươi đã cam nguyện chỉ làm một sinh viên, ta cũng không thay ngươi lo lắng." Hắn bất đắc dĩ nói buông tay.
"Có ý gì? Phải không ngươi thực sự muốn giúp chị ngươi tìm bạn gái chứ? Hơn nữa người kia lại là lão sư của chị ngươi?" Ta như đột nhiên hiểu ra mọi chuyện.
"Ân đúng vậy, ngươi bây giờ mới biết sao? Ai! Quả nhiên, nữ nhân dù thông minh tới đâu mà gặp chuyện tình cảm sẽ trở nên ngốc nghếch." Hắn mất công bỏ thêm một câu giải thích.
"Tô Vĩ Kiệt, ngươi trước tiên tự lo chuyện học hành của mình đi, chị của ngươi tự chiếu cố bản thân cũng rất ok nha." Ta thực sự chịu thua hắn.
"Mới là lạ! Quên đi, ta mặc kệ ngươi, ta phải đi chuẩn bị viết báo cáo." Hắn nói xong, quay lại với máy vi tính.
Ta lắc đầu, vào phòng lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Ngâm mình trong bồn tắm lớn, ta lại nghĩ tới nhưng điều Tiểu Kiệt vừa nói, còn có lão sư...
Ta nghĩ bản thân sắp điên rồi, ta phải thừa nhận, Tiểu Kiệt nói rất đúng, ta không muốn chỉ đơn thuần làm một "Sinh viên", ta muốn nhiều hơn thế. Nhưng mà, làm thế nào ta có thể muốn nhiều hơn được?
Nàng là lão sư, ta là sinh viên, chuyện này nếu như bị phát hiện, sẽ rất phiền phức? Hơn nữa, chúng ta còn đều là nữ nhân.
Ta nghĩ, như bây giờ thì tốt rồi.
Ta âm thầm quyết định, sau này sẽ không như vậy nữa.
Ta không thích những chuyện không rõ ràng như thế này, coi như là ta tự mình đa tình cũng không muốn.
Chỉ cần nàng hỏi, nàng muốn biết, ta hình như đều chỉ có thể thành thật trả lời.
Ăn cơm xong, ta nghĩ lão sư cũng làm xong bản "Điều tra lý lịch" của nàng, thế nhưng rất kỳ quái chính là, ta không có bất kỳ cảm giác khó chịu gì, hoặc là cảm giác bị xâm phạm, hình như tất cả chỉ là tự nhiên, ta phải thừa nhận, lão sư có khả năng làm ta bỏ xuống sự đề phòng.
Này, là bởi vì ta thích nàng sao? Thích nàng, cho nên muốn nàng càng hiểu ta; thích nàng, cho nên muốn nàng càng biết nhiều thứ về ta; thích nàng, cho nên mong muốn ánh mắt của nàng dừng lại trên người ta lâu một chút; thích nàng, cho nên muốn lại gần nàng nhiều một chút...Ta thích nàng, hình như đã vượt qua phạm vi bình thường.
"Khó trách ngươi luôn luôn yêu cầu bản thân kiên cường." Lão sư nghe xong chuyện ba qua đời thì nói.
"Cái gì?" Ta mang vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng.
"Khi còn nhỏ ba mẹ bận rộn, cho nên ngươi phải chiếu cố đệ đệ, khi ba qua đời mẹ lại càng phải bận rộn, cho nên ngươi càng phải chiếu cố đệ đệ. Ngươi là như vậy đúng không?" Lão sư chống cằm, nhìn ta nói.
"Lão sư, ngươi nên làm giảng viên khoa tâm lý mới đúng." Ta mang ngữ khí oán giận nói.
"Ngươi thật là rất hiểu chuyện, là đứa nhỏ hiểu chuyện đến làm cho người ta đau lòng." Lão sư nói, nhưng ánh mắt lại đăm chiêu nhìn ngoài cửa sổ.
"Ah..." Ta nhìn sườn mặt của lão sư sững sờ, đây là lần đầu tiên ta hảo hảo "Thưởng thức" lão sư ở khoảng cách gần như vậy.
Da lão sư tốt lắm, hẳn là không có trang điểm? Ít nhất là trên mặt không thấy có vết trang điểm. Lông mi vừa dài vừa cong hẳn là do trời sinh? Ta không thấy dấu vết của lông mi giả. Ánh mắt nhất định là gϊếŧ chết không ít người? Cái loại ánh mắt như gần như xa này.
"Ngươi phát ngốc cái gì a?" Lão sư vẫy vẫy tay trước mặt ta.
"Ah, không có a." Ta vội lấy lại tinh thần, ta cư nhiên nhìn lão sư đến xuất thần, bản thân cũng không phát hiện.
"Được rồi, đi thôi, đưa ngươi về nhà." Lão sư nói xong, không đợi ta phản ứng, cầm hóa đơn và túi sách đứng lên.
Ta chỉ có thể vội vàng đi theo sau.
Lão sư thoáng cái đã đem xe chạy đến trước cửa nhà, ta có điểm kinh ngạc lão sư cư nhiên còn nhớ rõ nhà của ta, hơn nữa hoàn toàn không có hỏi lại ta...
"Đến rồi." Lão sư dừng xe trước cửa, mang theo một dáng tươi cười cùng trêu đùa nhìn ta nói.
"Ách...Lão sư muốn lên ngồi một chút không?" Ta nói những lời này xong, đột nhiên minh bạch lão sư đang cười cái gì
"Đây là do lễ phép hay là thực sự mong ta lên ngồi?" Lão sư cười thoạt nhìn càng không có hảo ý.
"Ách..." Bị hỏi trực tiếp như vậy ta có điểm ngẩn người.
"Được rồi, không trêu ngươi, đi lên đi, tuần sau gặp lại." Lão sư như trước cười, đưa tay qua giúp ta mở cửa.
"Hảo, cảm ơn lão sư." Ta xuống xe, đóng cửa lại.
"Ngươi là cảm ơn ta giúp ngươi mở cửa? Hay là cảm ơn ta đưa ngươi về nhà? Hay là...Cảm ơn ta không có vàonhà?" Ta xuống xe, khi chuẩn bị mở cửa vào nhà, giọng nói của lão sư lại vang lên sau lưng ta.
"Ah..." Ta hình như chỉ có thể bị lão sư chọc ghẹo.
"Được rồi, không đùa ngươi nữa, bye bye." Lão sư nâng kính xe lên, thoáng một cái xe đã chạy ra khỏi tầm mắt của ta.
Mỗi lần cùng lão sư ở chung xong, bản thân đều cảm thấy hoang mang lo sợ, cũng không biết rốt cuộc là vì sao.
Lẽ nào, con người chỉ cần gặp được người khiến cho bản thân rung động, thì nhất định sẽ không điều khiển được tâm tình của bản thân sao?
Ta thích lão sư, rốt cuộc thích nhiều đến mức nào? Kỳ thực ta rất muốn đến gần lão sư, ta nghĩ muốn cùng lão sư ở chung nhiều một chút, chỉ là ở trước mặt lão sư, ta vốn là người ít nói mà trong trường hợp như thế này càng trở nên không biết làm sao mở miệng.
Lão sư đối với ta mà nói, giống như cái bóng chập chờn chợt xa chợt gần, đối với cuộc sống đời thường ngoài trường học của lão sư, ta thật sự muốn biết tất cả, nàng có bạn trai hay không? Gia đình có những ai? Nàng sống ở đâu? Còn có chiếc xe 911 rất hút ánh nhìn kia nữa, lão sư rốt cuộc là người như thế nào?
Ta đối với nàng hoàn toàn không biết gì cả, nhưng mà nàng lại biết về ta thật nhiều thật nhiều...
Nàng là xuất phát từ sự quan tâm sao? Nàng đối với mỗi sinh viên đều tốt như vậy sao? Nàng nói ta là một sinh viên "Rất đặc biệt", là có ý gì?
Ta thơ thẩn về tới nhà, không ngờ, Tiểu Kiệt đã ở nhà rồi.
"Tỷ ngươi về rồi sao?" Tiểu Kiệt từ trước máy vi tính quay đầu lại hỏi.
"Ân, hôm nay ta đem phó văn gửi cho lão sư, sau đó cùng nàng ăn bữa cơm." Ta thành thật nói.
"Ah, vậy có tiến triển gì mới không?" Hắn đột nhiên trở nên nhiều chuyện.
"Có tiến triển cái gì?" Ta hỏi hắn.
"Giống như...nắm tay này nọ đó." Hắn đi đến bên cạnh ta nói.
"Như vậy không phải rất kỳ lạ sao? Sao lão sư lại cùng sinh viên nắm tay chứ?" Ta tức giận trừng mắt nhìn hắn.
"Vậy ngươi cố gắng để làm tròn vai sinh viên của mình đi." Hắn nói rất hiển nhiên.
"How?" Ta xoa hai tay trước ngực nhìn hắn.
"Thì...Đi tìm nàng nhiều một chút a, hỏi một vài câu hỏi, như vậy ngươi sẽ có cơ hội tiếp cận nàng a." Hắn tự nói một hơi.
"Như vậy cảm thấy hình như có hơi biếи ŧɦái, cứ tìm cách tiếp cận lão sư ấy." Ta nói.
"Cho nên ngươi muốn làm sinh viên ngoan sao?" Hắn nhướng mày nhìn ta.
"Không được sao? Tại sao phải tự rước khổ vì cái sư sinh luyến oanh oanh liệt liệt làm gì chứ?" Ta cũng nhướng mày nhìn hắn.
"Ai nói sư sinh luyến nhất định phải oanh oanh liệt liệt? Cũng có thể rất bình thản hạnh phúc chứ?" Hắn hỏi lại ta.
"Trời mới biết. Loại chuyện này, cảm giác rất không thực tế." Ta nhún vai.
"Được rồi, tùy ngươi, nếu ngươi đã cam nguyện chỉ làm một sinh viên, ta cũng không thay ngươi lo lắng." Hắn bất đắc dĩ nói buông tay.
"Có ý gì? Phải không ngươi thực sự muốn giúp chị ngươi tìm bạn gái chứ? Hơn nữa người kia lại là lão sư của chị ngươi?" Ta như đột nhiên hiểu ra mọi chuyện.
"Ân đúng vậy, ngươi bây giờ mới biết sao? Ai! Quả nhiên, nữ nhân dù thông minh tới đâu mà gặp chuyện tình cảm sẽ trở nên ngốc nghếch." Hắn mất công bỏ thêm một câu giải thích.
"Tô Vĩ Kiệt, ngươi trước tiên tự lo chuyện học hành của mình đi, chị của ngươi tự chiếu cố bản thân cũng rất ok nha." Ta thực sự chịu thua hắn.
"Mới là lạ! Quên đi, ta mặc kệ ngươi, ta phải đi chuẩn bị viết báo cáo." Hắn nói xong, quay lại với máy vi tính.
Ta lắc đầu, vào phòng lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Ngâm mình trong bồn tắm lớn, ta lại nghĩ tới nhưng điều Tiểu Kiệt vừa nói, còn có lão sư...
Ta nghĩ bản thân sắp điên rồi, ta phải thừa nhận, Tiểu Kiệt nói rất đúng, ta không muốn chỉ đơn thuần làm một "Sinh viên", ta muốn nhiều hơn thế. Nhưng mà, làm thế nào ta có thể muốn nhiều hơn được?
Nàng là lão sư, ta là sinh viên, chuyện này nếu như bị phát hiện, sẽ rất phiền phức? Hơn nữa, chúng ta còn đều là nữ nhân.
Ta nghĩ, như bây giờ thì tốt rồi.
Ta âm thầm quyết định, sau này sẽ không như vậy nữa.
Ta không thích những chuyện không rõ ràng như thế này, coi như là ta tự mình đa tình cũng không muốn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook