PS 143,7
-
Chương 11
Bước vào phòng bệnh, ta thấy bác sĩ cùng y tá đều đứng ở bên cạnh giường bệnh của mẹ.
Ta liền đi tới bên cạnh mẹ.
"Nha đầu, con tới rồi..." Giọng nói của mẹ thật yếu ớt.
"Con tới rồi." Ta vội vàng nhìn mẹ.
"Mẹ phải đi rồi..." Ánh mắt của mẹ bắt đầu trở nên mơ hồ.
"Hảo, mẹ yên tâm đi đi, mẹ đã vất vả đủ rồi." Ta cùng Tiểu Kiệt một người nắm một bàn tay của mẹ.
"Hứa với mẹ, các con sẽ hảo hảo chiếu cố bản thân, cũng hảo hảo chiếu cố đối phương." Mẹ nhìn chúng ta nói.
Chúng ta cùng gật đầu.
"Tiểu Kiệt, phải làm một bác sĩ tốt, mẹ đi rồi, nhưng bệnh ung thư sẽ không đi, biết không?" Mẹ nhìn Tiểu Kiệt.
"Con đã biết, con sẽ cố gắng làm một bác sĩ tốt." Tiểu Kiệt gật đầu, ta biết hắn đang cố gắng để không rơi nước mắt.
"Nha đầu, mẹ đi rồi, con có thể xuất ngoại, hứa với mẹ, con sẽ hoàn thành ước mơ khi còn bé hay nói với mẹ, xuất ngoại học tập thành tiến sĩ." Mẹ nhìn ta.
"Hảo, con sẽ." Ta gật đầu.
"Các con phải cố gắng lên, ba các con tới đón mẹ..." Mẹ nhìn lên trần nhà, thì thào nói.
"Mẹ, chúng con yêu mẹ. Giúp con nói với ba, chúng con cũng thương ba lắm, chúng con vẫn luôn rất nhớ ba." Ta nhẹ giọng thì thào bên tai mẹ.
Ta thấy mẹ nhẹ nhàng gật đầu, khóe miệng mang theo một nụ cười nhợt nhạt, chậm rãi nhắm mắt lại.
Sau đó, ta biết mẹ lại ngủ rồi.
Nhưng lần này, mẹ ngủ so với trước đây sâu hơn rất nhiều, giống như đứa trẻ mới sinh ra vậy, bình an không có bất luận phiền não gì. Ta nhẹ nhàng hôn lên trán của mẹ, ta biết, mẹ sẽ không tỉnh lại nữa.
Người yêu ta nhất trên thế giới này, từ giây phút này trở đi, thật sự rời khỏi ta.
"Mẹ đi rồi, đúng không?" Tiểu Kiệt rơi nước mắt hỏi ta.
"Ân." Ta gật đầu.
Nhưng ta không khóc.
"Tiểu Kiệt, để bác sĩ y tá đến đây đi." Ta đi tới bên cạnh hắn, đặt tay lên vai hắn nói.
Hắn hít mũi, đứng lên, lui sang một bên, để bác sĩ cùng y tá làm việc.
"Tỷ, ngươi vì sao không khóc?" Hắn dùng giọng nghẹn ngào hỏi ta.
"Bởi vì ta muốn cho mẹ yên tâm, ta sẽ chiếu cố ngươi, cũng sẽ kiên cường sống thật tốt." Ta vươn tay, giúp hắn lau đi nước mắt trên mặt.
"Ân, ta đã biết. Tỷ, ta cũng sẽ chiếu cố ngươi." Tự hắn lau đi nước mắt nước mũi, miễn cưỡng mỉm cười nói.
"Tiểu Kiệt, ngươi phải cố gắng lên." Ta nghiêm túc nói với hắn.
"Ta biết, ta sẽ." Hắn dường như đã hiểu những gì ta muốn nói.
Chúng ta cứ như vậy, lẳng lặng nhìn y tá đem di thể của mẹ đi.
Trong giây phút nhìn thấy giường bệnh trống trơn của mẹ, ta hiểu rõ lòng ta giống như xuất hiện một lỗ hỏng, mà không ai có thể lấp đầy được.
"Tỷ...Đây là mỹ nữ lão sư của ngươi sao?" Sau một hồi yên lặng, Tiểu Kiệt đột nhiên nhìn lão sư hỏi ta.
"A, ta quên mất lão sư. Lão sư, thật xin lỗi." Ta liền vội vàng hướng lão sư xin lỗi.
"Hóa ra đây là nguyên nhân ngươi nghỉ học a." Lão sư nhìn ta nói.
"Xin lão sư, nghìn vạn lần không cần đánh trượt tỷ của ta, nàng thực sự rất nghiêm túc, xin ngươi..." Tiểu Kiệt so với ta còn khẩn trương hơn.
"Ta cũng không có nói là ta phải đánh trượt nàng, ngươi đừng khẩn trương...Tiểu Kiệt?" Lão sư cười nói.
"Lão sư, hắn là đệ đệ của ta, Tô Vĩ Kiệt. Tiểu Kiệt, nàng là lão sư tiếng Anh của ta, Thạch Bình." Ta giản đơn giới thiệu hai người.
"Xin chào lão sư, gọi Tiểu Kiệt thì tốt rồi. Tỷ của ta rất thích ngươi!" Tiểu Kiệt cười nói.
"Vậy sao? Ta cũng rất thích nàng!" Lão sư cũng cười nói.
Này này này, đây là cái tình huống gì chứ? Đầu ta một chút cũng không thể tiêu hóa nhiều chuyện như vậy.
"Xin lỗi, ta đi ƯC một chút..." Ta cần đi rửa mặt để bản thân tĩnh táo một chút.
Lúc ta đi ra, Tiểu Kiệt đang mang theo bộ dáng tươi cười cùng lão sư nói chuyện phiếm.
"Ách... Thực xin lỗi lão sư, hôm nay thực sự làm phiền ngươi..." Ta đi tới bên cạnh hai người nói.
"Không có gì, chuyện của mẹ ngươi, ta rất tiếc." Lão sư nhìn ta nói.
"Cảm ơn lão sư quan tâm, ta rất nhanh sẽ ổn thôi." Ta cười nói với lão sư.
"Ân, chuyện gì ta có thể giúp được, thì nói với ta, không nên khách khí, được không?" Lão sư vỗ ta vai.
"Lão sư, ngươi qua đây một chút..." Tiểu Kiệt kéo lão sư đi qua một bên, ta ngây người.
"Tô Vĩ Kiệt ngươi đang làm gì vậy?!" Ta đi đến phía trước kéo Tiểu Kiệt lại.
"Không có a, ta chỉ nhờ lão sư không cần đánh trượt ngươi a." Hắn rất vô tội nhìn ta.
"Đừng lừa ta, ngươi cho ta là đồ ngốc sao?" Ta trừng mắt nhìn hắn.
"Không có, hắn chỉ là nhờ ta đưa ngươi về nhà thôi, cứ như vậy đi." Lão sư mang theo dáng tươi cười nói.
"Tiểu Kiệt, ngươi không về nhà sao?" Ta hỏi hắn.
"Ta còn phải quay về trường một chút, còn đang làm thí nghiệm chưa xong..." Tiểu Kiệt nhìn lên tường nói.
"Ngươi...chắc không?" Ta cũng không quên chuyện vừa xảy ra.
"Tỷ, không cần lo lắng cho ta. Ta đã không còn là đứa nhỏ chỉ biết khóc, là đệ đệ cần ngươi lo lắng...Ta rất đau lòng, thực sự rất đau lòng, nhưng ta biết, nếu như ta đau lòng đến chuyện gì cũng không làm, mẹ nhất định là sẽ không hài lòng, ngươi nói đúng không?" Tiểu Kiệt nhìn ta nói, ánh mắt lại đỏ lên.
"Tiểu Kiệt, đừng ép mình quá, được không? Ngươi là có tư cách để khổ sở, thực sự không nên miễn cưỡng bản thân." Ta kỳ thực rất lo lắng hắn.
"Tỷ, ta biết rồi, ngươi về nhà trước đi. Ngươi còn có rất nhiều chuyện phải làm đúng không? Ta phải làm xong chuyện của ta, mới có thể giúp ngươi a." Tiểu Kiệt nói.
"Ân, vậy ngươi về nhà sớm một chút, chúng ta còn có việc phải thảo luận, biết không?" Ta nói.
"Hảo, ta về trường trước." Tiểu Kiệt cầm lấy ba lô.
"Tiểu Kiệt, đi cẩn thận." Ta nói với hắn, ôm hắn một cái, nhìn hắn rời đi.
"Ngươi có một đệ đệ rất hiểu chuyện." Giọng nói của lão sư vang lên sau lưng ta.
"Đúng vậy, hắn rất ưu tú." Ta xoay người, nhìn lão sư nói.
"Ngươi cũng rất ưu tú a." Lão sư cười nói.
"Cảm ơn lão sư..." Ta đột nhiên chẳng biết phải nói gì nữa.
"Được rồi, ta đưa ngươi về nhà." Lão sư nói.
"Không cần đâu, ta tự về là được rồi." Ta thực sự không muốn làm phiền lão sư.
"Ta hứa với Tiểu Kiệt." Ngư khí của lão sư không cho phép từ chối.
"Oh..." Ta chỉ có thể nghe theo.
Chúng ta cùng nhau vào thang máy, sóng vai đi ra bệnh viện, trên đường đi, cũng không ai nói gì.
Ta liền đi tới bên cạnh mẹ.
"Nha đầu, con tới rồi..." Giọng nói của mẹ thật yếu ớt.
"Con tới rồi." Ta vội vàng nhìn mẹ.
"Mẹ phải đi rồi..." Ánh mắt của mẹ bắt đầu trở nên mơ hồ.
"Hảo, mẹ yên tâm đi đi, mẹ đã vất vả đủ rồi." Ta cùng Tiểu Kiệt một người nắm một bàn tay của mẹ.
"Hứa với mẹ, các con sẽ hảo hảo chiếu cố bản thân, cũng hảo hảo chiếu cố đối phương." Mẹ nhìn chúng ta nói.
Chúng ta cùng gật đầu.
"Tiểu Kiệt, phải làm một bác sĩ tốt, mẹ đi rồi, nhưng bệnh ung thư sẽ không đi, biết không?" Mẹ nhìn Tiểu Kiệt.
"Con đã biết, con sẽ cố gắng làm một bác sĩ tốt." Tiểu Kiệt gật đầu, ta biết hắn đang cố gắng để không rơi nước mắt.
"Nha đầu, mẹ đi rồi, con có thể xuất ngoại, hứa với mẹ, con sẽ hoàn thành ước mơ khi còn bé hay nói với mẹ, xuất ngoại học tập thành tiến sĩ." Mẹ nhìn ta.
"Hảo, con sẽ." Ta gật đầu.
"Các con phải cố gắng lên, ba các con tới đón mẹ..." Mẹ nhìn lên trần nhà, thì thào nói.
"Mẹ, chúng con yêu mẹ. Giúp con nói với ba, chúng con cũng thương ba lắm, chúng con vẫn luôn rất nhớ ba." Ta nhẹ giọng thì thào bên tai mẹ.
Ta thấy mẹ nhẹ nhàng gật đầu, khóe miệng mang theo một nụ cười nhợt nhạt, chậm rãi nhắm mắt lại.
Sau đó, ta biết mẹ lại ngủ rồi.
Nhưng lần này, mẹ ngủ so với trước đây sâu hơn rất nhiều, giống như đứa trẻ mới sinh ra vậy, bình an không có bất luận phiền não gì. Ta nhẹ nhàng hôn lên trán của mẹ, ta biết, mẹ sẽ không tỉnh lại nữa.
Người yêu ta nhất trên thế giới này, từ giây phút này trở đi, thật sự rời khỏi ta.
"Mẹ đi rồi, đúng không?" Tiểu Kiệt rơi nước mắt hỏi ta.
"Ân." Ta gật đầu.
Nhưng ta không khóc.
"Tiểu Kiệt, để bác sĩ y tá đến đây đi." Ta đi tới bên cạnh hắn, đặt tay lên vai hắn nói.
Hắn hít mũi, đứng lên, lui sang một bên, để bác sĩ cùng y tá làm việc.
"Tỷ, ngươi vì sao không khóc?" Hắn dùng giọng nghẹn ngào hỏi ta.
"Bởi vì ta muốn cho mẹ yên tâm, ta sẽ chiếu cố ngươi, cũng sẽ kiên cường sống thật tốt." Ta vươn tay, giúp hắn lau đi nước mắt trên mặt.
"Ân, ta đã biết. Tỷ, ta cũng sẽ chiếu cố ngươi." Tự hắn lau đi nước mắt nước mũi, miễn cưỡng mỉm cười nói.
"Tiểu Kiệt, ngươi phải cố gắng lên." Ta nghiêm túc nói với hắn.
"Ta biết, ta sẽ." Hắn dường như đã hiểu những gì ta muốn nói.
Chúng ta cứ như vậy, lẳng lặng nhìn y tá đem di thể của mẹ đi.
Trong giây phút nhìn thấy giường bệnh trống trơn của mẹ, ta hiểu rõ lòng ta giống như xuất hiện một lỗ hỏng, mà không ai có thể lấp đầy được.
"Tỷ...Đây là mỹ nữ lão sư của ngươi sao?" Sau một hồi yên lặng, Tiểu Kiệt đột nhiên nhìn lão sư hỏi ta.
"A, ta quên mất lão sư. Lão sư, thật xin lỗi." Ta liền vội vàng hướng lão sư xin lỗi.
"Hóa ra đây là nguyên nhân ngươi nghỉ học a." Lão sư nhìn ta nói.
"Xin lão sư, nghìn vạn lần không cần đánh trượt tỷ của ta, nàng thực sự rất nghiêm túc, xin ngươi..." Tiểu Kiệt so với ta còn khẩn trương hơn.
"Ta cũng không có nói là ta phải đánh trượt nàng, ngươi đừng khẩn trương...Tiểu Kiệt?" Lão sư cười nói.
"Lão sư, hắn là đệ đệ của ta, Tô Vĩ Kiệt. Tiểu Kiệt, nàng là lão sư tiếng Anh của ta, Thạch Bình." Ta giản đơn giới thiệu hai người.
"Xin chào lão sư, gọi Tiểu Kiệt thì tốt rồi. Tỷ của ta rất thích ngươi!" Tiểu Kiệt cười nói.
"Vậy sao? Ta cũng rất thích nàng!" Lão sư cũng cười nói.
Này này này, đây là cái tình huống gì chứ? Đầu ta một chút cũng không thể tiêu hóa nhiều chuyện như vậy.
"Xin lỗi, ta đi ƯC một chút..." Ta cần đi rửa mặt để bản thân tĩnh táo một chút.
Lúc ta đi ra, Tiểu Kiệt đang mang theo bộ dáng tươi cười cùng lão sư nói chuyện phiếm.
"Ách... Thực xin lỗi lão sư, hôm nay thực sự làm phiền ngươi..." Ta đi tới bên cạnh hai người nói.
"Không có gì, chuyện của mẹ ngươi, ta rất tiếc." Lão sư nhìn ta nói.
"Cảm ơn lão sư quan tâm, ta rất nhanh sẽ ổn thôi." Ta cười nói với lão sư.
"Ân, chuyện gì ta có thể giúp được, thì nói với ta, không nên khách khí, được không?" Lão sư vỗ ta vai.
"Lão sư, ngươi qua đây một chút..." Tiểu Kiệt kéo lão sư đi qua một bên, ta ngây người.
"Tô Vĩ Kiệt ngươi đang làm gì vậy?!" Ta đi đến phía trước kéo Tiểu Kiệt lại.
"Không có a, ta chỉ nhờ lão sư không cần đánh trượt ngươi a." Hắn rất vô tội nhìn ta.
"Đừng lừa ta, ngươi cho ta là đồ ngốc sao?" Ta trừng mắt nhìn hắn.
"Không có, hắn chỉ là nhờ ta đưa ngươi về nhà thôi, cứ như vậy đi." Lão sư mang theo dáng tươi cười nói.
"Tiểu Kiệt, ngươi không về nhà sao?" Ta hỏi hắn.
"Ta còn phải quay về trường một chút, còn đang làm thí nghiệm chưa xong..." Tiểu Kiệt nhìn lên tường nói.
"Ngươi...chắc không?" Ta cũng không quên chuyện vừa xảy ra.
"Tỷ, không cần lo lắng cho ta. Ta đã không còn là đứa nhỏ chỉ biết khóc, là đệ đệ cần ngươi lo lắng...Ta rất đau lòng, thực sự rất đau lòng, nhưng ta biết, nếu như ta đau lòng đến chuyện gì cũng không làm, mẹ nhất định là sẽ không hài lòng, ngươi nói đúng không?" Tiểu Kiệt nhìn ta nói, ánh mắt lại đỏ lên.
"Tiểu Kiệt, đừng ép mình quá, được không? Ngươi là có tư cách để khổ sở, thực sự không nên miễn cưỡng bản thân." Ta kỳ thực rất lo lắng hắn.
"Tỷ, ta biết rồi, ngươi về nhà trước đi. Ngươi còn có rất nhiều chuyện phải làm đúng không? Ta phải làm xong chuyện của ta, mới có thể giúp ngươi a." Tiểu Kiệt nói.
"Ân, vậy ngươi về nhà sớm một chút, chúng ta còn có việc phải thảo luận, biết không?" Ta nói.
"Hảo, ta về trường trước." Tiểu Kiệt cầm lấy ba lô.
"Tiểu Kiệt, đi cẩn thận." Ta nói với hắn, ôm hắn một cái, nhìn hắn rời đi.
"Ngươi có một đệ đệ rất hiểu chuyện." Giọng nói của lão sư vang lên sau lưng ta.
"Đúng vậy, hắn rất ưu tú." Ta xoay người, nhìn lão sư nói.
"Ngươi cũng rất ưu tú a." Lão sư cười nói.
"Cảm ơn lão sư..." Ta đột nhiên chẳng biết phải nói gì nữa.
"Được rồi, ta đưa ngươi về nhà." Lão sư nói.
"Không cần đâu, ta tự về là được rồi." Ta thực sự không muốn làm phiền lão sư.
"Ta hứa với Tiểu Kiệt." Ngư khí của lão sư không cho phép từ chối.
"Oh..." Ta chỉ có thể nghe theo.
Chúng ta cùng nhau vào thang máy, sóng vai đi ra bệnh viện, trên đường đi, cũng không ai nói gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook