Edit + Beta: Vịt

Adrian dù sao cũng không phải cha Từ Tư Miểu, đối với một người đàn ông tự xưng là người yêu của Từ Tư Miểu, hắn cũng chỉ liếc mắt, đẩy cửa phòng quan sát ra.

Hắn nói: "Ở chỗ chúng tôi, người yêu được hưởng đãi ngộ giống người nhà."

Như hắn và Emma, kết tinh của tình yêu đã biết một mình ngồi chuyên cơ chạy đến Trung Quốc làm náo động, vẫn chỉ là người yêu mà thôi.

Cho nên, hắn ôm chút đồng tình với Hàn Huấn, nói với Emma đang kinh ngạc: "Người này, nói mình là người yêu của Daniel."

Đôi mắt xanh thẳm của Emma, mờ mịt chớp chớp, "Người yêu? Không phải bạn sao Rex?"

Trong lòng Rex tan vỡ, ngoài miệng đáp như đinh đóng cột: "Là bạn, tiếng Anh của người ngoại quốc không tốt."

Daniel vì hắn mà bị thương nặng, ý thức không rõ bị ép come out như vậy, tỉnh lại có thể sẽ giết hắn.

Nhưng, Adrian đi tới, ôn nhu thâm tình ôm Emma nói: "Thân ái, anh biết Daniel ở Trung Quốc không muốn về là có lý do. Em sau này đừng cứ giục nó nữa, con lớn rồi, nên có xã giao thuộc về mình."

Emma đau buồn mặc dù kinh ngạc, nhưng lúc này lộ ra tha thứ của một người mẹ.

Bà nhẹ nhàng đẩy Adrian ra, đi tới áy náy nói với Hàn Huấn: "Xin lỗi cháu. Ta làm một người mẹ hoàn toàn thất trách, ta đặt nó vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế, còn định giấu cháu tất cả, xin cháu hãy tha thứ cho lỗi lầm của ta."

"Mẹ, đây là lỗi của con." Rex nói, "Nếu không phải con ở Trung Quốc lấy danh nghĩa Daniel để lại hình, bọn họ cũng sẽ không tưởng Daniel thành con, khiến anh ấy phải ra mặt giải quyết chuyện này."

Adrian thì dạy dỗ nghiêm khắc: "Lúc con giả làm Daniel có danh tiếng, nên nghĩ đến kết quả này. Bàn về dũng khí thấy rõ sự thật đưa ra lựa chọn chính xác, nó xuất sắc hơn con rất nhiều."

"Adrian, rõ ràng là người anh chọc vào, tại sao lại muốn trách tội lên người con." Ngữ khí Emma nghiêm khắc, "Anh đây là làm tấm gương gì?"

Adrian lúc nãy còn sắc mặt xanh đen, lập tức ngữ khí trầm thấp ôn nhu nói: "Thân ái, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người đã làm tổn thương Daniel, anh cam đoan với em."

Hàn Huấn mặt không biểu tình nghe một nhà ba người quở trách nhau.

Người nhà này, quả nhiên là từng gặp sóng gió lớn, băng vải của Từ Tư Miểu hoàn toàn mở ra, vết thương máu thịt lẫn lộn, bọn họ còn có tâm tình vừa nói chuyện vừa nhìn.

Hàn Huấn nhìn chăm chú bàn mổ, các bác sĩ thuần thục chuyên chú bận rộn công tác trước phẫu thuật, ngay cả động tác tháo ra tạm thời khâu lại cũng vô cùng lưu loát.

Đối với bác sĩ mà nói, đây chỉ là một tiểu phẫu thông thường, vết thương của Từ Tư Miểu một lần nữa tiến hành khâu lại, cũng không có vấn đề gì lớn.

Ba người nói chuyện dần lắng lại, mỗi người đều rất bình tĩnh, chỉ nhìn, xác định giải phẫu thuận lợi, không cần quá chuẩn bị tâm lý.

Không khí an tĩnh trong phòng, kéo dài đến lúc trên người Từ Tư Miểu lại quấn băng vải sạch sẽ.

Adrian ôn nhu nói với Emma: "Kết thúc rồi, đi nghỉ ngơi đi, mấy hôm nữa Daniel lại sẽ vui vẻ chọc giận em."

Nhưng, hắn không nhận được đáp lại của Emma.

Nữ sĩ xinh đẹp ôn nhu này, xoay người khuyên Hàn Huấn, "Đứa nhỏ, nghỉ ngơi sớm chút đi, cháu từ Trung Quốc chạy đến đã làm đủ nhiều rồi."

Hàn Huấn vẫn đứng trước cửa sổ, nhìn hộ sĩ đẩy Từ Tư Miểu ra khỏi phòng giải phẫu, mới quay đầu đáp: "Tối nay, cháu có thể ở cùng anh ấy không?"

Emma kinh ngạc, đây vẫn luôn là việc bà làm, mà chàng tình nhân đường xa đến này lại đưa ra yêu cầu giống vậy.

Thế là, bà do dự nói: "Có thể, nhưng cháu sẽ rất khó chịu."

"Không sao đâu." Hàn Huấn nói.

Ở trong lòng cậu, không thể ở cùng Từ Tư Miểu sẽ khó chịu hơn.

(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)

Lúc Hàn Huấn đi vào phòng bệnh sau phẫu thuật của Từ Tư Miểu, mặc đồ vô trùng màu trắng, trang bị từ trên xuống dưới giống như bác sĩ trước bàn mổ.

Cậu không thể cởi bộ quần áo bất tiện này xuống, bởi vì Từ Tư Miểu yếu ớt không thể bị vi khuẩn nhiễm.

Trang viên Roth ngay cả phòng bệnh vô khuẩn cũng chuẩn bị thiết bị trông giường.

Hàn Huấn thậm chí có thể tưởng tượng được, Emma trước đây quấn mình trong đồ bảo vệ màu trắng, thâu đêm bảo vệ con trai trên giường bệnh như thế nào.

Cậu ngồi bên giường, nhất cử nhất động đều chịu giám sát của bác sĩ và hộ sĩ trực ban.

Nhưng ai cũng không cách nào ngăn cản tầm mắt cậu, nhìn tỉ mỉ Từ đại thiếu gia đã lâu không gặp.

Mái tóc vàng lộn xộn của anh cắt bỏ lọn tóc bẩn, quấn trong mũ, mặt đeo mặt nạ oxy trong suốt, toàn thân lộ ra vẻ khôi hài suy yếu, không chút đẹp trai.

Đôi môi Từ Tư Miểu rất mỏng, ngũ quan lập thể từ nhỏ đã mang theo loại cảm giác lạnh nhạt vô tình.

Toàn bộ dược hiệu gây tê giải phẫu vẫn chưa rút đi, lồng ngực ấm áp vững vàng, theo hô hấp phập phồng, giống như hoàn toàn đang đắm chìm trong giấc mộng, hưởng thụ yên bình hiếm có.

Thật ra Hàn Huấn chờ đợi không có ý nghĩa gì.

Bác sĩ và hộ sĩ tùy thời giám sát các chỉ tiêu của Từ Tư Miểu, hộ lý giúp đỡ anh đâu vào đấy, tùy tiện ai cũng hữu dụng hơn Hàn Huấn.

Nhưng Hàn Huấn muốn ngồi ở đây, tận mắt nhìn thấy Từ Tư Miểu tỉnh lại.

Anh nhất định rất đau, đau đến mức đôi mắt hổ phách xinh đẹp nheo lại, sau đó giọng suy yếu kinh ngạc hỏi: Sao cậu lại ở đây.

Nhưng, đến khi Từ Tư Miểu bị đau tỉnh ngủ, Hàn Huấn đã ngã trên giường trông.

Đại thiếu gia mở mắt ra cau mày suy nghĩ vũ trụ triết học 3 câu hỏi (*), lướt mắt phát hiện bóng người màu trắng quen thuộc ở bên cạnh, còn tưởng là Emma hoặc Rex.

((*) Vũ trụ triết học 3 câu hỏi: Ví dụ như khi mình đang không hiểu vấn đề gì đó, mình sẽ luôn tự hỏi "Tui là ai?" "Tui đang ở đâu?" "Tui đang làm gì?")

Nhưng mà...... vóc người mẹ gầy hơn chút, Rex thì như con gấu, chiếm trọn cả cái giường.

Từ Tư Miểu dời mắt, suy nghĩ đứt quãng, vẫn chưa nghĩ rõ là ai, một đám bác sĩ, hộ sĩ đã xông vào.

Thuật ngữ y học tiếng Anh lấp đầy não Từ Tư Miểu, một mảnh trắng xoá trước mắt đâm đau mắt anh.

Từ Tư Miểu nhỏ mọn tính toán, tùy ý các bác sĩ ra tay với anh, trong lúc vô tình liếc về phía bóng người ngồi dậy trên giường trông, từ trong đồ bảo vệ quấn chặt, nhìn thấy một đôi mắt đen cô đơn sâu hun hút.

"Á!"

Tiếng kêu đầu tiên của Từ Tư Miểu phát ra lúc tỉnh lại là thét sợ, bị các bác sĩ tưởng là kêu đau, lập tức đâm một kim xuống, đầu anh lại hôn mê.

Hàn Huấn đó! Là Hàn Huấn!

Hàn Huấn sao lại đến...... đây......

Hàn Huấn!

(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)

Lúc Từ Tư Miểu tỉnh lại lần nữa, đôi mắt ôn nhu của Emma nhìn chăm chú anh, "Cục cưng, cảm giác ổn hơn không? Con về nhà rồi."

"Mẹ." Giọng anh khàn khàn, toàn thân vô lực, giương mắt nhìn, không có tìm thấy bóng người mong muốn.

Thế là, anh duỗi tay chống giường muốn ngồi dậy.

Kết quả tên quậy Rex ấn anh trở lại, "Daniel, ba đã xử lý xong tất cả giúp anh, anh nằm nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì vết thương khỏi hẵng nói."

Có chuyện, chờ vết thương khỏi sẽ muộn!

"Rex." Âm thanh Từ Tư Miểu vô cùng suy yếu, tự cho là hung ác nói, "Anh rời Luân Đôn đến giờ đã bao lâu?"

"Một tuần......"

Từ Tư Miểu vô tình trợn mắt với hắn.

"Được rồi, một tháng, nhiều nhất một tháng." Rex cảm thấy anh nhạy bén đến đáng sợ, "Thời gian còn lại có gì quan trọng chứ, anh nghỉ ngơi thật tốt không được sao, Daniel."

"Không được, anh muốn về Trung Quốc, Hàn Huấn vẫn đang chờ anh."

"Huh?" Tiếng nghi ngờ rất nhỏ coi như đáp lại kích động yếu ớt của Từ Tư Miểu.

Hàn Huấn vừa đến phòng bệnh, đã nghe thấy tên mình.

Cậu hỏi: "Sao thế?"

Từ Tư Miểu nhìn chằm chằm khuôn mặt quen thuộc, nhất thời ngây ra không nói ra lời.

Anh cho rằng đó là ảo giác của mình trước khi ngất, dù sao Hàn Huấn vẫn chưa tha thứ cho anh, sao có thể ngàn dặm xa xôi chạy đến Luân Đôn, còn ngủ bên cạnh anh.

"Hàn Huấn?"

"Ừ, nghỉ ngơi thật tốt đi." Hàn Huấn cười nói bất đắc dĩ, "Tôi ở đây từ từ chờ anh."

Có hứa hẹn của Hàn Huấn, Từ Tư Miểu trở nên vô cùng ngoan.

Mặc dù bệnh nhân chính là bộ dạng suy yếu đến mặc người định đoạt, Từ Tư Miểu nhưng không chọn ba lấy bốn lên tiếng sặc em trai, mà an ổn nằm trên giường bệnh, trải qua cuộc sống dưỡng bệnh ăn ngủ, ngủ ăn.

Cơ mà, mở mắt là phải nhìn chằm chằm Hàn Huấn, sợ cậu chạy mất.

Emma và Rex cả ngày ở trong phòng bệnh, không có ý tứ rời đi.

Hàn Huấn chỉ ngồi ở vị trí xa nhất trong phòng, trầm mặc làm một bình hoa, cũng có thể tùy thời tùy chỗ nhận được tầm mắt tra xét của Từ Tư Miểu.

Thằng cha này, nhất định là có rất nhiều lời muốn nói với mình.

Trong lòng Hàn Huấn cảm thấy anh đáng thương lại đáng yêu.

Dáng vẻ liếc trộm qua đây muốn nói khẽ, nhưng ngại mẹ và em trai ở đây vẫn luôn nhẫn nhịn.

Rốt cục đợi đến tối, Hàn Huấn khuyên Emma và Rex quay về nghỉ ngơi, mình tiếp tục ở lại bầu bạn với Từ Tư Miểu.

Nhưng trong lòng Emma áy náy, "Cháu là khách, nên là cháu đi nghỉ ngơi mới đúng. Thân thể Daniel rất tốt, vượt qua giai đoạn nguy hiểm, buổi tối không cần người trông chừng, hơn nữa nơi này có giám sát, tùy thời có bác sĩ trực ban chăm sóc nó."

"Không, phu nhân Roth." Hàn Huấn lộ ra vẻ mặt thành khẩn, "Cháu không phải lo lắng tình hình thân thể Daniel, mà là cháu rời đi anh ấy không ngủ được, sẽ mất ngủ."

Lời gan dạ của Hàn Huấn, khiến Emma lúng túng nhìn về phía Từ Tư Miểu.

Đáng tiếc con trai ruột của bà, còn lúng túng hơn cả bà.

Nhưng, dục vọng ở riêng mãnh liệt đã chiến thắng nghi ngờ của Từ Tư Miểu, anh câu lên nụ cười yếu ớt nói: "Mẹ, mẹ và Rex đi nghỉ ngơi đi, con sống lâu với Hàn Huấn rồi, có em ấy ở đây yên tâm hơn."

Nụ cười của hai đứa nhỏ trẻ tuổi, ăn ý lại xấu hổ.

Tâm tình Emma vô cùng phức tạp, con trai thân yêu đã có một nửa khác quan trọng hơn mình, bà không biết nên vui hay nên mất mát mới đúng.

Emma và Rex nói ngủ ngon, cửa phòng bệnh sau khi bị người đóng lại từ bên ngoài, Hàn Huấn cuối cùng có thể cách Từ Tư Miểu gần hơn chút.

"Chào buổi tối, Từ tổng."

Đã vô số lần nói Daniel, Hàn Huấn vẫn quen xưng hô này hơn.

"Tiếc quá, cậu không gọi tôi là Tư Miểu nữa." Khóe miệng Từ Tư Miểu ý cười nhạt nhẽo, trong con người đều là tia sáng vui vẻ, "Hàn Huấn, sao cậu lại đến đây?"

Hàn Huấn an tĩnh ngồi xuống, âm thanh bình tĩnh nói: "Bởi vì có người xin tôi vé công chiếu《Cứu viện có một không hai》, kết quả người chạy đến Luân Đôn vẫn không về, tôi đành phải đuổi theo đến đây đưa vé."

Cách Từ Tư Miểu đến Luân Đôn, đã hơn 1 tháng, công chiếu《Cứu viện có một không hai》đã kết thúc, Từ Tư Miểu còn ở trên các trang lớn thấy được vô số khen ngợi và đề cử, netizen từng không thích xem bi kịch, cũng đều khen ngợi nói không được bỏ lỡ《Cứu viện có một không hai》.

Mặc kệ Hàn Huấn đến làm gì, cậu cũng đã đến đây rồi.

Trong lòng Từ Tư Miểu cảm khái muôn vàn, hai mắt nhìn chằm chằm Hàn Huấn không nỡ xê dịch.

Vốn Hàn Huấn chờ Từ Tư Miểu hài hước truy hỏi chuyện vé công chiếu, kết quả đôi mắt màu hổ phách kia, nhìn chăm chú mình, không chớp mặt, tràn ngập thâm tình, tiếp đó nhiệt độ phòng bệnh cũng tăng lên rất nhiều, tràn ra tình cảm không nên tồn tại.

Hàn Huấn không cách nào chịu được nóng bỏng thẳng thắn như thế, cậu vừa dời mắt đi, tay Từ Tư Miểu đã duỗi tới đây.

"Tôi suýt nữa đã chết, Hàn Huấn." Từ Tư Miểu mặc kệ Hàn Huấn sẽ cười nhạo anh yếu ớt hay không, cứ nói, "Những người đó tưởng tôi là Rex Aylov thật, đạt thành mục đích sẽ nổ tung tôi thành mảnh nhỏ, nếu không phải Adrian yêu cầu đối phương đảm bảo mạng sống của tôi, có lẽ tôi cũng không đến xem phim của cậu được nữa."

Đó là nguy hiểm anh chưa từng nghĩ đến, Adrian nắm tất cả trong tay đều rất tốt.

Anh chỉ cần giả bộ là Rex tham dự hội nghị, bộ đội tinh nhuệ của Aylov trong nháy mắt có thể bắt được lũ kiến hôi mưu toan uy hiếp tính mạng Rex.

Nhưng, kiến càng rung cây, cờ sai một chiêu, nói thế nào cũng được, Từ Tư Miểu từng cảm thấy may mắn vì mình có mặt thay thế Rex.

Ngày đầu bị bắt đi, anh nghĩ, may không phải thằng quỷ mít ướt Rex bị bắt, nếu không thể diện gia tộc Aylov sẽ bị nước mắt của quỷ thích khóc đánh mất hết.

Ngày thứ hai bị bắt đi, anh nghĩ, động tác của Adrian hơi chậm, đổi thành thằng nhãi mềm yếu sợ đau Rex, khẳng định đã hôn mê.

Ngày thứ ba bị bắt đi, anh nghĩ, có lẽ lần này thật sự phải chết.

Từ Tư Miểu nhìn chăm chú Hàn Huấn, hận không thể in khuôn mặt Hàn Huấn vào trong linh hồn.

Anh nói: "Tôi không sợ chết, nhưng tôi rất sợ cậu không biết gì cả, tôi đã chết. Cậu sẽ ở Trung Quốc tức giận, giận tên lừa đảo tôi đã nói muốn xem công chiếu, kết quả lặng lẽ chạy về Anh trải qua cuộc sống tiêu sái hay không. Dựa theo thói quen của Adrian, nếu tôi chết, Daniel Roth khẳng định vẫn sẽ sống trong mắt người ngoài. Có lẽ người thay thế tôi, là một thằng cha lang thang còn thích lên đầu đề tin lá cải hơn tôi, cậu đi tìm Daniel Roth, liền nhìn thấy hắn hẹn hò với phụ nữ xinh đẹp, vung tiền như rác cho đàn ông đẹp. Vậy tôi...... có phải không rõ không ràng, đến chết cũng là một tên khốn không đáng để cậu nhớ hay không."

Nói nhiều như vậy, Từ Tư Miểu hơi mệt, anh hơi híp mắt, ngón tay cuộn tròn trong lòng bàn tay Hàn Huấn, nhẹ nói: "Tôi vẫn luôn nhớ cậu. Mẹ có Adrian, Rex, nhưng cậu thì sao, cậu vừa ngu vừa ngốc, không nhớ ăn sáng, không hiểu giao tiếp xã giao, ngay cả mặc quần áo cũng không có thưởng thức, ngoài kịch bản thì không để ý gì cả, dẫn đến ánh mắt thù ghét của vô số người, toàn thân đều là kẽ hở, nhỡ ngày nào đó thằng ngốc Rex quên trả phí cho bảo tiêu, cậu đi trên đường không có ai bảo vệ, có thể cứ chết ngu như vậy hay không?"

Anh nói đến giống như Hàn Huấn không thể tự lo liệu cuộc sống, đôi mắt màu hổ phách kia chớp chớp, hỏi: "Hàn Huấn, tôi chết rồi, thì cậu làm thế nào?"

Trái tim Hàn Huấn, giống như bị ong mật châm một cái, sưng tấy đau nhức, tần số đập dồn dập khiến cậu hô hấp dồn dập.

Có lẽ lúc này, cậu nên cảm động nói "Anh chết, tôi chết cùng anh".

Nhưng, vẻ mặt Hàn Huấn vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng câu lên ý cười nói: "Nếu tôi không biết anh chết, tôi nhất định sẽ viết cho anh kịch bản người đàn ông phụ bạc, mang lên màn ảnh, để tất cả mọi người nhìn tên đại thiếu gia nhà giàu đùa bỡn lòng người chơi bụi hoa đáng ghét cỡ nào. Nếu tôi biết anh chết...... vậy tôi cũng viết kịch bản cho anh, từ khi anh mới sinh ra, đến khi anh học nhà trẻ, lên tiểu học, thi cấp 2, sau đó trở thành học sinh cấp 3, sinh viên đại học, nghiên cứu sinh, có lẽ anh sẽ gặp được một người phụ nữ xinh đẹp vừa ý, yêu đương với cô ấy, có lẽ anh sẽ độc thân suốt đời. Anh chết không sao cả, tôi sẽ ở trong kịch bản viết câu chuyện anh vẫn sống, đến tận lúc anh 100 tuổi."

"100 tuổi, vậy không phải già rụng răng rồi sao." Từ Tư Miểu híp mắt, vẻ mặt mệt mỏi liếc cậu, "Sau 100 tuổi thì sao?"

Hàn Huấn mặt không biểu tình nói: "Đắc đạo thành tiên, trường sinh bất lão, biến thành một lão yêu quái thích diễn kịch trêu ghẹo người."

Ấm áp lãng mạn trong phòng không còn lại chút gì, Từ Tư Miểu ha ha ha cười khàn khàn, ngay cả chân mày cũng đau đến cau lại.

"Cười đau vết thương của tôi rồi, tôi không nên mong đợi cậu khóc thương tâm một trận vì tôi." Từ Tư Miểu nhíu nhíu mày, nhẫn nhịn đau đớn toàn thân, "Cậu xoa cho tôi, đều tại cậu chọc tôi cười."

Hàn Huấn sắp bị da mặt Từ Tư Miểu thuyết phục.

Quấn thành bánh chưng còn muốn chiếm hời ngoài miệng, đây chẳng lẽ là thói xấu mua vui trong đau khổ dưỡng thành từ bé sao?

"Không xoa." Hàn Huấn quyết đoán từ chối.

Vẻ mặt Từ Tư Miểu vô cùng thất vọng.

Bị thương còn đầy tinh thần như vậy, cũng chỉ có mình Từ Tư Miểu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương