Prisoner Of My Desire
-
Chương 30
Warrick vẫn còn khi Rowena tỉnh giấc vào sáng hôm sau, gã vẫn nằm dài bên cạnh nàng, nhưng đã thức. Nàng có cảm giác gã đã lặng lẽ ngắm mình rất lâu và điều đó làm nàng bối rối vì trông gã rất nghiêm nghị mà giờ đã qua nửa buổi sáng.
‘Ngài lẽ ra đánh thức tôi dậy, lãnh chúa, để tôi đi làm nhiệm vụ của mình.”
“Ta nên chăng? Tại sao chứ, khi nhiệm vụ của nàng bây giờ theo chính yêu cầu của nàng là ở ngay đây, nơi nàng đang nằm?”
Sắc đỏ bừng khắp má nàng với tốc độ kinh ngạc.
“Điều đó có nghĩa tôi có thể bỏ qua các nhiệm vụ khác sao?”
“Ah”, gã nói như thể vừa mới hiểu ra. “Giờ chúng ta lý giải tại sao nàng muốn ngủ trên giường này.”
“Tôi không có- những công việc hiện choán hết một ngày, nhưng không lấy hết sức lực của tôi – cho đến nay.”
“Đến nay?”, Gã cau mày, cho đến khi cái nhìn trừng trừng rớt xuống bụng nàng và rồi đôi mắt màu bạc đó biến thành những mẩu băng lạnh giá. Thế nhưng giọng gã tiếp tục hòa nhã, dễ làm lầm lẫn.
“Ta hiểu. một lần nữa nàng lòi cái ngu ngốc khi nhắc nhở đến đứa bé đã ăn cắp. Nhưng lần này đựơc cho là đam mê bất ngờ của nàng đối với ta, phải vậy không? Nhưng phải nói ngay bây giờ là nàng sẽ không nghĩ đến chuyện thương lượng với ta về đứa bé.
‘Tôi muốn nó, tôi không thể phủ nhận điều đó’
‘Đủ để dạng chân mỗi khi ta muốn sao?’
Sao nàng có thể quên con người độc ác của gã chứ và cả mức độ nàng căm ghét nó nhiều đến thế nào trong khi nàng đang thử chấm dứt nó? Rõ ràng những gì trải qua gjữa họ đêm qua chẳng làm gã thay đồi chút nào. Đó là một sự thật đau đón, nhưng nàng đã quên rằng gã không tin nàng thực sự muốn gã nên đang chế nhạo nàng đây. Nàng không thể nghĩ ra cách nào khác để thuyết phục gã, dù có là nói dối hay không.
Nó làm nàng tức giận khi bất ngờ bị thất bại hoàn tòan. Tại sao gã không thể đơn thuần nhận lấy những gì nàng dâng hiến chứ? Tại sao gã phải tìm cho ra những ẩn ý sau từng hành động chứ? Còn câu hỏi chết tiệt của gã nữa, được thôi, nàng đủ giận dỗi để tách chân bên dưới tấm chăn, chỉ đủ rộng để gã phải nhận thấy và chế giễu lại.
‘Vậy đến đây, lão Rồng rồi khẹc lửa vào tôi’ chân mày gã càng cau có hơn.
‘Ta muốn biết lí do, nha đầu, và ta muốn ngay bây giờ’
Nàng trừng mắt nhìn lại gã vừa sôi nổi bắt đầu. ‘Ngài thật độc ác trong từng mệnh lệnh, đầy căm thù trong từng hành động, nhưng khi ngài chạm đến tôi, ngài chẳng thể hiện gì cả ngòai sự dịu dàng.’ Nàng kinh ngạc khi từ ngữ dần hiện lên trong đầu, nên nàng nhanh chóng điều chỉnh chất giọng, thêm chút nhấn nhá và một thoáng đỏ mặt để đo lường hiệu quả. ‘Tôi không muốn thừa nhận với chính mình, và chắc chắn cũng không với ngài, nhưng tôi rất khao khát được ngài chạm đến’
Lạy Chúa, nàng vừa nói dối trơn tru. Và biểu hiện của gã thay đổi. Nàng có thể nói rằng gã đã muốn tin nàng và điều đó làm cổ nàng căng lên một cảm giác không dễ chịu rất rõ rệt. ‘Nếu nàng quá khao khát cơ thể ta thì phải đợi lâu mới khiêu khích nó mang đến khoái lạc cho nàng lần nữa. Ta có nên chăng dạy nàng những mánh khóe của một ả điếm?’
Lời sỉ nhục không công hiệu với nàng lúc này vì nàng biết dụng ý của nó là gì, một cố gắng nhằm chống lại cảm giác tin tưởng nàng. Chẳng phải gã đã nghĩ không người đàn bà nào muốn gã mà không có lí do giấu kín sao? Nàng nhớ lại lời Emma rằng mấy người phụ nữ ở đây thấy kính sợ nàng khi nàng không sợ gã. Và Mildred cũng đã bảo nàng, nửa đời đã qua đã biến gã thành khắc nghiệt và đầy thù hận hôm nay. Vậy tất cả những gì gã mong đợi mọi người chỉ là khiếp sợ thôi sao? Vậy có người đàn bà nào thực sự muốn gã không nếu cô ta sợ gã?
Nàng mất một lúc tự hỏi tại sao mình không sợ gã nữa, trước khi đặt một tay giữa ngực đẩy gã khỏi tư thế nửa nghiêng người nằm xuống giường. ‘Có lẽ ngài sẽ phải dạy tôi, lãnh chúa Warrick’, nàng nói thật nhẹ nhàng rồi nằm dựa trên người gã. ‘Tôi đã có vài lời khuyên nhỏ để làm theo, nhưng tôi chắc mình nên học hỏi nhiều hơn’
Tay nàng trượt xuống dưới tấm chăn và thấy thật ngạc nhiên khi gã không bị phản ứng với sự gần gũi của 2 cơ thể. Nàng cũng thế. Nàng không bị kích thích khi chạm vào gã. Sẽ phải khó khăn đây. Nàng chắc phải ép mình thôi. Nhưng điều đó thật dễ, quá dễ khi nàng thích làm thế. Do đó nàng hành động. Mắt gã nhắm lại. Hơi thở nhanh dần. Và chẳng bao lâu sau nàng đã nằm ngửa trở lại với môi gã mãi miết trên nàng, còn tay gã ân cần trả lại hết những dày vò ngọt ngào mà nàng vừa mang đến.
Nhưng trước khi gã chuẩn bị trao cho Rowena những gì giờ nàng đang liều lĩnh khao khát, Bernard như thói quen bước vào phòng mà không báo trước. Cậu trai tội nghiệp nhanh chóng đỏ mặt bối rối khi nhận ra Warrick sẽ không hài lòng nếu bị quấy rầy và thật đáng khen, cậu ta tìm cách đi ra mà không gây ảnh hưởng đến cặp đôi bận rộn trên giường. Nhưng Warrick là người đàn ông của chiến tranh và phản xạ nhanh, không thể không biết đến sự xâm nhập.
Gã ngẩng đầu nạt lớn ‘Chuyện gì?’
Và Bernard chỉ có thể lắp bắp ‘Cha… ở đây… với cô dâu.’
Rowena nghe thấy những lời nói hỗn loạn. Vì cha Warrick nghe nói đã chết, tên lính này có thể ám chỉ cha của anh ta, hoặc một trong 2 người cha vợ của Warrick. Nhưng từ ‘cô dâu’ đã phân nửa thành công làm hạ nhiệt những cảm xúc khuấy động trong nàng. Tuy nhiên, Warrick không chút nào hoang mang trước thông tin khó hiểu này.
‘Họ mới tiến vào Fulkhurst hay đã đến rồi?”
Sự thản nhiên trong câu hỏi đã giúp cậu lính lấy lại điềm tĩnh. ‘Họ đang ở trong đại sảnh, thưa ngài, và rất nóng lòng được gặp ngài. Có cần tôi thông báo với họ không?’
‘Không cần nói gì cả. Ta sẽ ra đó ngay để chào đón họ’
Từ câu trả lời Rowena suy ra Warrick sẽ không kết thúc những gì họ mới bắt đầu và cơ thể nàng gào lên phản đối. Tuy nhiên, mặt nàng hòan tòan không thể hiện điều gì khi gã hướng sự chú ý trở về nàng. Gã thì ngược lại, trông thất vọng, chán nản, rồi sau khi quan sát nàng một lúc đã bỏ cuộc. ‘Được Lãnh chúa Reinard đến thăm là vinh dự.’
Gã thở dài và lăn khỏi người nàng. Nàng thấy mình rất muốn ôm gã lại. Từ ‘cô dâu’ đó đang làm nàng phát bệnh rõ ràng, nhưng nàng không làm gì để gã biết mình thình lình bị tấn công. Thế nhưng, sẽ không sao khi nàng hỏi. ‘Lãnh chúa Reinard có phải là cha vợ của ngài không?’
‘Sắp sửa’
Vậy đã rõ, điều sợ nhất của nàng được xác nhận. Cơ hội làm gã thay đổi giờ đã ra đi. Vị hôn phu đến, nghĩa là gã sẽ không còn ve vãn Rowena nữa, và người vợ tương lai sẽ chung giường với gã. Vậy gã sẽ làm gì với tù nhân của mình đây? Tống nàng trở lại nhà giam chăng hay bắt nàng hầu hạ cả 2, gã và cô dâu mới?
‘Vậy là vị hôn phu của ngài đã được tìm thấy.’ nàng nói vô cảm khi nhìn gã lục lọi trong rương tìm quần áo nào sang trọng, mà không nghi ngờ gì cả để tương xứng với tiểu thư đài cát Isabella. ‘Ít ra đã không có một vụ phạm tội nào xảy ra trong lãnh địa của ta.’
Gã nhìn nàng sắc bén. ‘Đừng coi mình vô can, nha đầu, cho tới khi ta biết chính xác điều gì làm cô ta biến mất mấy tuần qua.’
Nàng không đáp trả lại gã. Nàng không quan tâm lí do của tiểu thư đó là gì, nàng chỉ biết rằng mình đã ước tiểu thư Isabella không được tìm thấy. Và cũng biết rằng hiện thực đang làm nàng lo lắng, nên nàng cần gì quan tâm chuyện khác nữa chứ?
Warrick lại phớt lờ nàng lần nữa, đầu óc gã đang bận rộn về những người khách đang chờ đợi trrong khi Rowena thì không thể, dù tâm trí nàng cũng đặt ở chỗ những người khách của gã. Tuy nhiên, dù lo lắng của nàng đang tăng lên về viễn cảnh tương lai, mắt nàng vẫn bám chặt theo thân hình khỏa thân quyến rũ của Warrick. Hai bên hông dài cuộn cơ bắp uốn cong sát rịt vào cặp mông, những thớ thịt như bó thành chùm chuyển động nhấp nhô trên lưng theo từng cử động của gã. Sức mạnh và quyền lực hằn trên mỗi đường nét và… vẻ đẹp, đúng vậy, vẻ đẹp hiển hiện trên những bó cơ cứng nhắc. Không cách nào nàng có thể phủ nhận được đó, nhất là khi nhu cầu vẫn còn ngập trong nàng để cảm nhận rõ thân hình đầy cám dỗ đó áp sát vào nàng.
Gã hơi quay người qua trước khi mặc quần lót và nàng trông thấy nhu cầu đó cũng đang đòi hỏi gã, dù gã cố tình bỏ qua nó như đang cố phớt lờ nàng, ít nhất đó là điều nàng nghĩ đến cho đến khi mắt nàng lại di chuyển lên trên và nhận ra gã đã bắt gặp nàng đang lộ liễu quan sát.
Gã bước trở lại giường và không nói một lời ôm lấy gáy nàng kéo lại cho đến khi môi gã nghiến chặt môi nàng. Nhịp tim nàng giãn dần, nhưng trước khi nàng có thể vòng qua dù nửa cánh tay quanh gã để ép trở lại giường, gã đã thả nàng ra. Nét mặt gã trông kinh khủng khi trộn lẫn dục vọng và bực tức, rồi sau đó không nghi ngờ chỉ còn tức giận vì nàng đang khiêu khích bỏ mặc Isabella đài cát của gã. Rõ ràng, mức độ quyến rũ còn chưa đủ.
Nhưng nàng không hoàn tòan chính xác. ‘Ở yên đúng thế này, nha đầu,” gã ra lệnh nghiêm khắc. ‘Ta sẽ trở lại trước khi lửa tắt trong đôi mắt bạc này, rồi ta sẽ xem liệu nàng có thể thỏa mãn những gì đã hứa hẹn.”
Gã không kịp nhìn thấy màu đỏ lan trên má nàng khi quay đi mặc vội cho xong quần áo. Nàng không muốn bị ngừơi khác dễ dàng đọc được cảm xúc như gã, nhưng rõ ràng lần này nàng không giấu gã điều gì. Nó làm nàng cảm thấy yếu đuối hơn bất cứ lúc nào trước đó. Nó làm nàng phải tự thừa nhận mình có thể khao khát gã, đã muốn rồi và ngay lúc này cũng thế. Và lần này gã tự nhìn ra mà không cần một lời nói dối nào của nàng để thuyết phục gã. Nói dối ư? Có thể trước đây khi nàng có thể khống chế bản thân, một vài hành động và lời nói là không thật, nhưng giờ thì không.
Gã ra khỏi phòng mà không nhìn qua nàng lần nào nữa. Một cách lơ đãng nàng nhận ra gã tròng lên người những quần áo đơn giản, không cái nào trang trí cầu kỳ để gây ấn tượng với một cô dâu được chờ đợi từ lâu. Thực tình, nàng nghĩ một cách chủ quan, gã trông nhếch nhác và cẩu thả, ngoài ra khi cảm xúc của gã đang trong trạng thái tức giận, những nét hà khắc trên mặt gã càng rõ ràng. Gã sẽ may mắn nếu như cô dâu yêu quý không nhìn gã và bật khóc.
Ý nghĩ đó làm Rowena vui, nhưng chỉ một chốc vì lo lắng trở lại càng mạnh mẽ hơn. Dù cho Isabella có phản ứng thế nào với Warrick đi chăng nữa thì cô ta cũng sẽ ở đây kết hôn với gã. Sự sợ hãi của cô dâu còn khuya mới có thể cản trở hôn lễ tiến hành, nếu vậy, trường hợp của Rowena sẽ thay đổi, và bấp chấp nàng nhìn về nó với phương diện nào đi nữa, nàng không thể thấy mình có chút tiến triển nào từ sự thay đổi đó.
Nàng vẫn có thể khuấy động nhục dục của Warrick, nhưng gã sẽ có vợ để thỏa mãn rồi, có chăng chỉ chừa cho Rowena sự tàn nhẫn quỷ quyệt và những màn trả thù nhỏ nhặt. Không còn những ràng buộc tình dục mà ham muốn của gã mang đến nữa, nàng không còn hi vọng thay đổi cách đối đãi dành cho mình. Thực tế, nó chỉ có thể tồi tệ hơn.
Theo lệnh phải ở trên giường, nhưng nàng không thể. Nàng ngồi dậy, nhanh chóng mặc đồ rồi bước xuống giường trong tâm trạng lo âu chờ đợi gã trở lại. Tuy nhiên, gã không quay lại nhanh chóng như đã dự báo trước và bất cứ ham muốn nào được gã khơi gợi sống động bên trong nàng giờ chờ đợi lâu cũng đều nguội lạnh.
Cuối cùng nàng đứng thu mình bên khung cửa sổ gậm nhấm nỗi buồn. chẳng lâu sau nàng đi đến kết luận rất cương quyết là phải xem xét lại khả năng trốn thoát, có lẽ trong thời gian nhộn nhịp của đám cưới.
Warrick thình lình trở lại, nhưng không đi một mìmh. Nguời phụ nữ theo gót gã cao và ăn mặc sang trọng nhưng nhợt nhạt như tấm da mới. Dù trông tái xanh nhưng cô ta vẫn có nét đáng yêu với mái tóc đen và mắt màu xanh lá đậm. Cô ta cũng đang lo lắng kinh khủng về chuyện gì đó, dù cô ta có vẻ vừa nhẫn nhục, vừa kiên quyết. Rowena nhìn thấy điều này trong ánh mắt mở lớn. Nàng không thể hiểu tại sao Warrick đưa người phụ nữ này đến đây, khi có thể Rowena đang vâng lệnh gã vẫn còn nằm ườn khỏa thân trên giường. Gã không thể nào quên điều đó được, mà sao không chứ? Không, gã đã nhìn về hướng chiếc giường trước rồi sau khi thấy nó trống không liền đưa mắt tìm Rowena trước khi nhìn thấy nàng đang thu mình trong khung cửa sổ.
Ngay lập tức nàng thấy gã muốn điều gì đó từ nàng. Nàng cảm nhận được nó giống như trước đây, khi gã còn bị xích trước mặt nàng và nàng cảm thấy mình có thể đọc được suy nghĩ của gã. Thế nhưng nàng không thể đoán ra chính xác gã cần gì lần này, cho đến khi nàng nghe thấy điều Isabella bắt đầu tuôn ra.
Người phụ nữ này đang sợ hãi, đúng vậy, và có lý do. Điều cô ta đang thú nhận sau tấm lưng to bè của Warrick là nguyên nhân cô ta không yêu gã. Đến lúc này Rowena đã biếtt chính xác gã muốn nàng điều gì. Gã muốn để Isabella thấy rằng những gì cô ta đang nói với gã chẳng nhằm nhò chút nào mà gã thì không muốn mở miệng nói ra. Rowena không chắc là gã muốn giữ vẻ ngạo mạn hay là để làm giảm lo lắng của cô gái này. Dù sao, gã cũng rõ ràng hi vọng thấy Rowena ở nơi đã bỏ nàng lại, một vị trí có ý nghĩa hơn bất cứ lời nói nào.
Nàng không chắc sao mình lại muốn giúp gã, hoặc thậm chí nàng có thể làm đến đâu, nhưng nàng đã đứng dậy đánh động có mặt của mình đối với người phụ nữ kia. Nhưng thật không may nhiêu đó chưa đủ. Isabella quá tập trung giải thích chuyện của mình, chẳng thèm để ý có một người hầu trong phòng. Cô ta đang cố chủ động làm Warrick lắng nghe trong khi gã thậm chí còn không thèm quay lại giáp mặt với cô ta, thay vào đó gã tiếp tục nhìn Rowena.
Rowen tiến lại gần cả 2 và dừng trước Warrick, nàng ngầm nói có thể lợi dụng sự có mặt của nàng ở đây bất kể gã làm gì. Điều gã làm là đối mặt với Isabella quay lưng lại Rowena, nhưng tay gã để phía sau cho đến khi nàng nắm lấy rồi kéo nàng lại gần ép sát vào lưng gã. Nếu Isabella chú ý sẽ nhận ra, đây là màn trình diễn dành cho cô ta khi Rowena đang bẽn lẽn sau lưng Warrick, một lần nữa gã thể hiện cho cô ta thấy chẳng thèm quan tâm gì.
Isabella có vẻ lanh lợi vì cứ huyên thuyên trong bài giải thích dài dòng về việc sao cô ta và ai đó tên Miles Ferhant đã yêu nhau từ thuở ấu thơ. Rowena thờ ơ với những thông tin mà nàng vừa nghe thấy, tốt hơn là được trở lại giường Warrick, có thể thậm chí bị lột hết đồ lần nữa. Nàng cười thầm trước ý nghĩ vô lý đó, rồi gần như cười thành tiếng khi thấy rằng Isabella có thể vẫn chưa nhận ra, nhưng Warrick chắc chắn là có.
Một phút bốc đồng đưa nàng trở lại bản tính tinh nghịch mà nhiều năm qua bị ngủ yên. Nàng cân nhắc sẽ vòng tay ôm quanh eo Warrick từ phía sau. Không, rất liều lĩnh. Thay vào đó, nàng truợt khỏi tay gã, lưng gã liền căng lên nhưng cũng liền thư giãn khi cảm nhận tay nàng vẫn trên người gã, chỉ nằm phía trên hông. Những ngón tay nàng vẫn chưa gây được sự chú ý, nhưng nàng đâu thèm nghĩ đến chuyện để Isabella nhìn thấy gì chứ. Nàng chỉ muốn trêu chọc Warrick và nàng đã làm. Nàng chầm chậm di tay lên phía trên vừa cảm nhận gã đang săn chắc lại, rồi gã cố ngăn nàng lại bằng cách ép chặt tay vào 2 bên người. Thế nhưng nàng chỉ thả lỏng ngón tay và trượt trở xuống hông gã.
Nàng gần như bật cười khi nghe thấy tiếng gã hụt hơi. Nhưng khi nàng rút một tay về để phát nhẹ vào mông gã, gã đã làm giật mình khi quay ngoắc lại và ghìm nàng bằng một ánh nhìn nàng không thể đọc được. Nàng nhìn trả lại gã bằng ánh mắt ngây thơ nghiêm trang làm nhúc nhíc khóe môi gã trước khi gã lấy lại tự chủ và nhìn nàng cảnh cáo. Nàng biết gã muốn nàng giúp gã đối phó với những lời thú nhận của Isabella, chứ không phải làm gã phân tâm không nghe được gì.
Rồi sau đó cả 2 nhận ra sự im lặng thình lình sau lưng, chỉ trước khi Isabella nóng nảy hỏi. ‘Warrick, người phụ nữ này là ai?’
Gã quay lại. Rowena bị mắc lại phía sau, đầu nàng lấp ló dưới bờ vai rộng.
‘Tù nhân của ta’, là tất cả câu trả lời của Warrick.
‘Phu nhân Rowena của Kirkburough’, Rowena thêm vào ngay lập tức khi nhận thấy gã sẽ không nói thêm và cũng sẽ không thích nàng nói thế. Nàng đã đúng khi lời gã đáp lại làm nàng nao núng.
‘Phu nhân trước khi là tù nhân của ta. Giờ nàng ta là nha hoàn sẽ sinh cho ta một đứa con hoang.’
Nàng cắn mạnh vào lưng cánh tay gã nhằm cảm kích cho sự thật trần trụi không cần thiết đó, nhưng các thớ cơ không hề động đậy chút nào cho thấy gã cảm nhận được nó.
‘Tôi hiểu rồi,’ Isabella lạnh nhạt nói.
“Cô nói xong rồi chứ? Được rồi. Có lẽ giờ cô sẽ giải thích tại sao cần phải theo ta vô đây lải nhải về chuyện người yêu thuở nhỏ khi tôi đã nói thẳng với cô trong đại sảnh là tôi không thèm nghe nó. Hay cô nghĩ mối tình của mình là điều kiện cần thiết cho hôn nhân của hai ta?”
Sự lạnh lẽo tàn bạo trong giọng nói của gã làm Isabella càng tái hơn. Rowena lại ở sau gã nhăn mặt và cảm thấy tội nghiệp cho nạn nhân mới.
‘Tôi đã hi vọng làm cho ngài hiểu.” Isabella khổ sở nói.
‘Ta đã hiểu rồi. Cô không yêu ta. Ta chẳng quan tâm. Tình yêu ngẫu nhiên không là thứ ta muốn từ cô.’
‘Không, Warrick, ngài không hiểu gì cả. Tôi không thể đám cưới với ngài bây giờ. Tôi đã lấy Miles.
Một khoảng im lặng theo sau. Rowena bị sốc, nàng không thể tưởng tượng ra Warrick cảm thấy thế nào. Tuy nhiên, giọng gã lại ôn hòa một cách đáng kinh ngạc khi hỏi lại.
‘Vậy cô theo cha mình đến đây làm gì, khi dường như ông ta nghĩ rằng đưa cô đến đây để đám cưới.”
Rowen tiến gần đến Warrick vì quá tò mò sợ bỏ lỡ lời nào. Người phụ nữ đó đang vặn vẹo bàn tay, nhưng Rowena thấy ngạc nhiên khi Warrick dường như không bị ảnh hưởng gì trước những thông tin này, trái ngược với dự đoán.
“Khi cha tìm thấy tôi ở Luân Đôn, Miles đã theo lệnh nhà Vua đến York. Tôi không thể nói sự thật với cha, ông đã cấm tôi không được gặp Miles nữa sau khi từ chối lời cầu hôn của anh ấy. Ông ấy chỉ muốn ngài làm con rể, không chịu ai khác cả.”
“Thưa tiểu thư, tôi không quan tâm đến lời tán thành của cha cô , tôi muốn sự ưng thuận của cô và cô đã chấp nhận.”
‘Tôi bị ép phải đồng ý, bởi vậy, tôi không thể cho cha biết là tôi đã kết hôn với cận thần của nhà vua. Miles là người của vua Stephen. Tôi đã cố quên anh ấy, nhưng không thể được. Cha sẽ giết tôi chết nếu ông biết tôi đã làm gì”
‘Cô nghĩ tôi ít đáng sợ hơn sao?”
Rowena đoan chắc người phụ nữ chuẩn bị ngất đi khi quá khiếp sợ trước câu hỏi đó. Rowena muốn tự mình đá cho Warrick một cái vì cố ý làm Isabella sợ hãi. Không nghi ngờ gì đó là chủ ý của gã. Nàng đã biết gã đủ rõ và cũng quá quen với kiểu trả thù mau chóng của gã. Nhưng Isabella rõ ràng là không. Nhìn người khác nếm trải thực đơn trả thù của Warrick thật kỳ lạ. Thậm chí còn lạ hơn khi nàng rất muốn xoa dịu cơn giận vì lợi ích của gã.
‘Cô sẽ thích nhà tù của ngài ấy, tiểu thư Isabella” Nàng phá tan im lặng, “Nó thực sự khá là thoải mái”
Warrick nhìn nàng như thể nàng đang mất trí, còn Isabella chỉ ngây người nhìn nàng, không hiểu Rowena đang ám chỉ điều gì.
“Ngài sẽ ném cô ấy vào ngục chứ, thưa ngài?”, nàng nói tiếp, ‘Chẳng phải đó chẳng là nơi ngài nhốt tất cả phụ nữ để xem họ là người thế nào sao?’
‘Rowena’, gã bắt đầu răn đe.
Nàng liền trao cho gã một nụ cười ngọt ngào.
‘Sao, thưa ngài?”
Những gì gã muốn nói, không thể thành lời khi nàng cười kiểu như thế. Thay vào đó, gã hắng giọng bực bội, nhưng khi quay qua Isabella, gương mặt gã không còn quá tăm tối.
‘Vậy ra nàng trốn ở Luân Đôn để kết hôn với người yêu à?’ gã hỏi Isabella, ‘cho ta biết, tiểu thư, kế hoạch của nàng được lên trước khi đến chỗ ta hay chỉ xảy ra vì ta chậm trễ đón nàng?’’
Rowena nín thở, cầu nguyện câu trả lời của người phụ nữ này không làm tăng thêm danh sách phạm tội của chính nàng, nhưng nàng không may mắn thế.
‘Miles đã gia nhập vào đoàn hộ tống tôi trưa đó, tôi không hề gặp anh ấy nhiều tháng và đã hết hi vọng, Tuy nhiên, khi ngài không ở đó cùng với người của mình, đó là cơ may cho chúng tôi, ý tôi là tôi với Miles, đó là cơ hội duy nhất.’
Isabella dừng lại, mặt đỏ dữ dội, nhưng một lúc sau nói tiếp. ‘Tôi xin lỗi, Warrick, thực sự. Tôi không có ý đánh lừa ngài, nhưng cha tôi rất khát khao hôn sự với ngài.’
Rất táo bạo, nhưng Rowena không thể không xen vào.
‘Thật là tệ khi ông ta không thể tự cưới Warrick được.
Nàng ngay lập tức thấy hối hận vì lời nói bốc đồng. Sự coi nhẹ đặt sai chỗ trong chủ đề nghiêm túc này. Warrick sẽ không thể cảm kích mà nổi giận với nàng. Isabella chắc nghĩ nàng bị điên. Tuy nhiên, Warrick lại bật cười to. Rồi khi mắt gã bắt lấy cái nhìn ngạc nhiên của nàng, gã càng cười dữ hơn. Chỉ mình Isabella là không hài lòng.
“Sao cô dám coi thường được vậy?’ cô ta hỏi Rowena. ‘Cha tôi vẫn sẽ giết tôi khi ông…’
‘Sẽ không nếu Warrick hủy hôn ước”, Rowena chỉ ra.
Warrick ngưng cười trước gợi ý đó.
‘Lạy chúa, nó sẽ bắt đầu một cuộc chiến. Tốt hơn là chịu đựng hình phạt mà cô ta rất xứng đáng được nhận và ta sẽ cam đoan với Lãnh chúa Reinard là sẽ không phiền muộn nếu mất cô ta.”
‘Nhưng như thế đâu làm hoàn cảnh cô ấy đỡ hơn.’ Nàng nhắc gã.
‘Vậy nàng nghĩ rằng nỗi khổ của cô ấy giờ liên quan đến ta à?
Rowena phớt lờ câu hỏi. “Sự kết nối thông gia là đủ tốt với ngài, lãnh chúa. Các con gái của ngài thay thế được không, khi một trong 2 cô có thể làm nên một hôn ước mới nếu gia đình đó có con trai chưa cưới?’
Warrick lắc đầu nhìn nàng sửng sốt. ‘Đi làm việc của nàng đi, Rowena, trước khi nàng còn dám nghĩ đến chuyện rời khỏi lâu đài của ta luôn. Chẳng có việc gì liên quan đến nàng ngoại trừ phần gián tiếp mà ta vẫn chưa quên đâu.”
“Ah.” Nàng thở dài, chẳng ấn tượng gì với lời răn đe. ‘Tôi biết mình mắc nợ lửa rồng mà’
‘Đi đi’, gã cắt ngang, nhưng cách thể hiện chẳng mang vẻ đe dọa mà ngược lại chỉ thiếu chút nữa vỡ thành nụ cười.
Nàng mỉm cười với gã vì cách hành xử thế, nhưng trước khi đóng cửa lại, nàng vẫn còn nghe thấy Isabella nói. ‘Cô ấy đã gợi ý rất tuyệt, Warrick”
‘Tôi không lấy làm lạ khi cô nghĩ thế, tiểu thư, khi nó giải quyết rốt ráo vấn đề của cô. Tuy nhiên, nó không mang đến đứa con trai ta muốn.”
Rowena không dấn dá để nghe vị tiểu thư lại buông lời xin lỗi, nhưng nàng bước đi trong nghi vấn về giới tính đứa bé nàng đang mang. Một đứa con trai đầu lòng là rất tốt, và là đứa con Warrick mong muốn. Câu hỏi là liệu con trai có mang đến cho nàng lời cầu hôn, hay đảm bảo nàng không bị mất đứa con đầu lòng này?
‘Ngài lẽ ra đánh thức tôi dậy, lãnh chúa, để tôi đi làm nhiệm vụ của mình.”
“Ta nên chăng? Tại sao chứ, khi nhiệm vụ của nàng bây giờ theo chính yêu cầu của nàng là ở ngay đây, nơi nàng đang nằm?”
Sắc đỏ bừng khắp má nàng với tốc độ kinh ngạc.
“Điều đó có nghĩa tôi có thể bỏ qua các nhiệm vụ khác sao?”
“Ah”, gã nói như thể vừa mới hiểu ra. “Giờ chúng ta lý giải tại sao nàng muốn ngủ trên giường này.”
“Tôi không có- những công việc hiện choán hết một ngày, nhưng không lấy hết sức lực của tôi – cho đến nay.”
“Đến nay?”, Gã cau mày, cho đến khi cái nhìn trừng trừng rớt xuống bụng nàng và rồi đôi mắt màu bạc đó biến thành những mẩu băng lạnh giá. Thế nhưng giọng gã tiếp tục hòa nhã, dễ làm lầm lẫn.
“Ta hiểu. một lần nữa nàng lòi cái ngu ngốc khi nhắc nhở đến đứa bé đã ăn cắp. Nhưng lần này đựơc cho là đam mê bất ngờ của nàng đối với ta, phải vậy không? Nhưng phải nói ngay bây giờ là nàng sẽ không nghĩ đến chuyện thương lượng với ta về đứa bé.
‘Tôi muốn nó, tôi không thể phủ nhận điều đó’
‘Đủ để dạng chân mỗi khi ta muốn sao?’
Sao nàng có thể quên con người độc ác của gã chứ và cả mức độ nàng căm ghét nó nhiều đến thế nào trong khi nàng đang thử chấm dứt nó? Rõ ràng những gì trải qua gjữa họ đêm qua chẳng làm gã thay đồi chút nào. Đó là một sự thật đau đón, nhưng nàng đã quên rằng gã không tin nàng thực sự muốn gã nên đang chế nhạo nàng đây. Nàng không thể nghĩ ra cách nào khác để thuyết phục gã, dù có là nói dối hay không.
Nó làm nàng tức giận khi bất ngờ bị thất bại hoàn tòan. Tại sao gã không thể đơn thuần nhận lấy những gì nàng dâng hiến chứ? Tại sao gã phải tìm cho ra những ẩn ý sau từng hành động chứ? Còn câu hỏi chết tiệt của gã nữa, được thôi, nàng đủ giận dỗi để tách chân bên dưới tấm chăn, chỉ đủ rộng để gã phải nhận thấy và chế giễu lại.
‘Vậy đến đây, lão Rồng rồi khẹc lửa vào tôi’ chân mày gã càng cau có hơn.
‘Ta muốn biết lí do, nha đầu, và ta muốn ngay bây giờ’
Nàng trừng mắt nhìn lại gã vừa sôi nổi bắt đầu. ‘Ngài thật độc ác trong từng mệnh lệnh, đầy căm thù trong từng hành động, nhưng khi ngài chạm đến tôi, ngài chẳng thể hiện gì cả ngòai sự dịu dàng.’ Nàng kinh ngạc khi từ ngữ dần hiện lên trong đầu, nên nàng nhanh chóng điều chỉnh chất giọng, thêm chút nhấn nhá và một thoáng đỏ mặt để đo lường hiệu quả. ‘Tôi không muốn thừa nhận với chính mình, và chắc chắn cũng không với ngài, nhưng tôi rất khao khát được ngài chạm đến’
Lạy Chúa, nàng vừa nói dối trơn tru. Và biểu hiện của gã thay đổi. Nàng có thể nói rằng gã đã muốn tin nàng và điều đó làm cổ nàng căng lên một cảm giác không dễ chịu rất rõ rệt. ‘Nếu nàng quá khao khát cơ thể ta thì phải đợi lâu mới khiêu khích nó mang đến khoái lạc cho nàng lần nữa. Ta có nên chăng dạy nàng những mánh khóe của một ả điếm?’
Lời sỉ nhục không công hiệu với nàng lúc này vì nàng biết dụng ý của nó là gì, một cố gắng nhằm chống lại cảm giác tin tưởng nàng. Chẳng phải gã đã nghĩ không người đàn bà nào muốn gã mà không có lí do giấu kín sao? Nàng nhớ lại lời Emma rằng mấy người phụ nữ ở đây thấy kính sợ nàng khi nàng không sợ gã. Và Mildred cũng đã bảo nàng, nửa đời đã qua đã biến gã thành khắc nghiệt và đầy thù hận hôm nay. Vậy tất cả những gì gã mong đợi mọi người chỉ là khiếp sợ thôi sao? Vậy có người đàn bà nào thực sự muốn gã không nếu cô ta sợ gã?
Nàng mất một lúc tự hỏi tại sao mình không sợ gã nữa, trước khi đặt một tay giữa ngực đẩy gã khỏi tư thế nửa nghiêng người nằm xuống giường. ‘Có lẽ ngài sẽ phải dạy tôi, lãnh chúa Warrick’, nàng nói thật nhẹ nhàng rồi nằm dựa trên người gã. ‘Tôi đã có vài lời khuyên nhỏ để làm theo, nhưng tôi chắc mình nên học hỏi nhiều hơn’
Tay nàng trượt xuống dưới tấm chăn và thấy thật ngạc nhiên khi gã không bị phản ứng với sự gần gũi của 2 cơ thể. Nàng cũng thế. Nàng không bị kích thích khi chạm vào gã. Sẽ phải khó khăn đây. Nàng chắc phải ép mình thôi. Nhưng điều đó thật dễ, quá dễ khi nàng thích làm thế. Do đó nàng hành động. Mắt gã nhắm lại. Hơi thở nhanh dần. Và chẳng bao lâu sau nàng đã nằm ngửa trở lại với môi gã mãi miết trên nàng, còn tay gã ân cần trả lại hết những dày vò ngọt ngào mà nàng vừa mang đến.
Nhưng trước khi gã chuẩn bị trao cho Rowena những gì giờ nàng đang liều lĩnh khao khát, Bernard như thói quen bước vào phòng mà không báo trước. Cậu trai tội nghiệp nhanh chóng đỏ mặt bối rối khi nhận ra Warrick sẽ không hài lòng nếu bị quấy rầy và thật đáng khen, cậu ta tìm cách đi ra mà không gây ảnh hưởng đến cặp đôi bận rộn trên giường. Nhưng Warrick là người đàn ông của chiến tranh và phản xạ nhanh, không thể không biết đến sự xâm nhập.
Gã ngẩng đầu nạt lớn ‘Chuyện gì?’
Và Bernard chỉ có thể lắp bắp ‘Cha… ở đây… với cô dâu.’
Rowena nghe thấy những lời nói hỗn loạn. Vì cha Warrick nghe nói đã chết, tên lính này có thể ám chỉ cha của anh ta, hoặc một trong 2 người cha vợ của Warrick. Nhưng từ ‘cô dâu’ đã phân nửa thành công làm hạ nhiệt những cảm xúc khuấy động trong nàng. Tuy nhiên, Warrick không chút nào hoang mang trước thông tin khó hiểu này.
‘Họ mới tiến vào Fulkhurst hay đã đến rồi?”
Sự thản nhiên trong câu hỏi đã giúp cậu lính lấy lại điềm tĩnh. ‘Họ đang ở trong đại sảnh, thưa ngài, và rất nóng lòng được gặp ngài. Có cần tôi thông báo với họ không?’
‘Không cần nói gì cả. Ta sẽ ra đó ngay để chào đón họ’
Từ câu trả lời Rowena suy ra Warrick sẽ không kết thúc những gì họ mới bắt đầu và cơ thể nàng gào lên phản đối. Tuy nhiên, mặt nàng hòan tòan không thể hiện điều gì khi gã hướng sự chú ý trở về nàng. Gã thì ngược lại, trông thất vọng, chán nản, rồi sau khi quan sát nàng một lúc đã bỏ cuộc. ‘Được Lãnh chúa Reinard đến thăm là vinh dự.’
Gã thở dài và lăn khỏi người nàng. Nàng thấy mình rất muốn ôm gã lại. Từ ‘cô dâu’ đó đang làm nàng phát bệnh rõ ràng, nhưng nàng không làm gì để gã biết mình thình lình bị tấn công. Thế nhưng, sẽ không sao khi nàng hỏi. ‘Lãnh chúa Reinard có phải là cha vợ của ngài không?’
‘Sắp sửa’
Vậy đã rõ, điều sợ nhất của nàng được xác nhận. Cơ hội làm gã thay đổi giờ đã ra đi. Vị hôn phu đến, nghĩa là gã sẽ không còn ve vãn Rowena nữa, và người vợ tương lai sẽ chung giường với gã. Vậy gã sẽ làm gì với tù nhân của mình đây? Tống nàng trở lại nhà giam chăng hay bắt nàng hầu hạ cả 2, gã và cô dâu mới?
‘Vậy là vị hôn phu của ngài đã được tìm thấy.’ nàng nói vô cảm khi nhìn gã lục lọi trong rương tìm quần áo nào sang trọng, mà không nghi ngờ gì cả để tương xứng với tiểu thư đài cát Isabella. ‘Ít ra đã không có một vụ phạm tội nào xảy ra trong lãnh địa của ta.’
Gã nhìn nàng sắc bén. ‘Đừng coi mình vô can, nha đầu, cho tới khi ta biết chính xác điều gì làm cô ta biến mất mấy tuần qua.’
Nàng không đáp trả lại gã. Nàng không quan tâm lí do của tiểu thư đó là gì, nàng chỉ biết rằng mình đã ước tiểu thư Isabella không được tìm thấy. Và cũng biết rằng hiện thực đang làm nàng lo lắng, nên nàng cần gì quan tâm chuyện khác nữa chứ?
Warrick lại phớt lờ nàng lần nữa, đầu óc gã đang bận rộn về những người khách đang chờ đợi trrong khi Rowena thì không thể, dù tâm trí nàng cũng đặt ở chỗ những người khách của gã. Tuy nhiên, dù lo lắng của nàng đang tăng lên về viễn cảnh tương lai, mắt nàng vẫn bám chặt theo thân hình khỏa thân quyến rũ của Warrick. Hai bên hông dài cuộn cơ bắp uốn cong sát rịt vào cặp mông, những thớ thịt như bó thành chùm chuyển động nhấp nhô trên lưng theo từng cử động của gã. Sức mạnh và quyền lực hằn trên mỗi đường nét và… vẻ đẹp, đúng vậy, vẻ đẹp hiển hiện trên những bó cơ cứng nhắc. Không cách nào nàng có thể phủ nhận được đó, nhất là khi nhu cầu vẫn còn ngập trong nàng để cảm nhận rõ thân hình đầy cám dỗ đó áp sát vào nàng.
Gã hơi quay người qua trước khi mặc quần lót và nàng trông thấy nhu cầu đó cũng đang đòi hỏi gã, dù gã cố tình bỏ qua nó như đang cố phớt lờ nàng, ít nhất đó là điều nàng nghĩ đến cho đến khi mắt nàng lại di chuyển lên trên và nhận ra gã đã bắt gặp nàng đang lộ liễu quan sát.
Gã bước trở lại giường và không nói một lời ôm lấy gáy nàng kéo lại cho đến khi môi gã nghiến chặt môi nàng. Nhịp tim nàng giãn dần, nhưng trước khi nàng có thể vòng qua dù nửa cánh tay quanh gã để ép trở lại giường, gã đã thả nàng ra. Nét mặt gã trông kinh khủng khi trộn lẫn dục vọng và bực tức, rồi sau đó không nghi ngờ chỉ còn tức giận vì nàng đang khiêu khích bỏ mặc Isabella đài cát của gã. Rõ ràng, mức độ quyến rũ còn chưa đủ.
Nhưng nàng không hoàn tòan chính xác. ‘Ở yên đúng thế này, nha đầu,” gã ra lệnh nghiêm khắc. ‘Ta sẽ trở lại trước khi lửa tắt trong đôi mắt bạc này, rồi ta sẽ xem liệu nàng có thể thỏa mãn những gì đã hứa hẹn.”
Gã không kịp nhìn thấy màu đỏ lan trên má nàng khi quay đi mặc vội cho xong quần áo. Nàng không muốn bị ngừơi khác dễ dàng đọc được cảm xúc như gã, nhưng rõ ràng lần này nàng không giấu gã điều gì. Nó làm nàng cảm thấy yếu đuối hơn bất cứ lúc nào trước đó. Nó làm nàng phải tự thừa nhận mình có thể khao khát gã, đã muốn rồi và ngay lúc này cũng thế. Và lần này gã tự nhìn ra mà không cần một lời nói dối nào của nàng để thuyết phục gã. Nói dối ư? Có thể trước đây khi nàng có thể khống chế bản thân, một vài hành động và lời nói là không thật, nhưng giờ thì không.
Gã ra khỏi phòng mà không nhìn qua nàng lần nào nữa. Một cách lơ đãng nàng nhận ra gã tròng lên người những quần áo đơn giản, không cái nào trang trí cầu kỳ để gây ấn tượng với một cô dâu được chờ đợi từ lâu. Thực tình, nàng nghĩ một cách chủ quan, gã trông nhếch nhác và cẩu thả, ngoài ra khi cảm xúc của gã đang trong trạng thái tức giận, những nét hà khắc trên mặt gã càng rõ ràng. Gã sẽ may mắn nếu như cô dâu yêu quý không nhìn gã và bật khóc.
Ý nghĩ đó làm Rowena vui, nhưng chỉ một chốc vì lo lắng trở lại càng mạnh mẽ hơn. Dù cho Isabella có phản ứng thế nào với Warrick đi chăng nữa thì cô ta cũng sẽ ở đây kết hôn với gã. Sự sợ hãi của cô dâu còn khuya mới có thể cản trở hôn lễ tiến hành, nếu vậy, trường hợp của Rowena sẽ thay đổi, và bấp chấp nàng nhìn về nó với phương diện nào đi nữa, nàng không thể thấy mình có chút tiến triển nào từ sự thay đổi đó.
Nàng vẫn có thể khuấy động nhục dục của Warrick, nhưng gã sẽ có vợ để thỏa mãn rồi, có chăng chỉ chừa cho Rowena sự tàn nhẫn quỷ quyệt và những màn trả thù nhỏ nhặt. Không còn những ràng buộc tình dục mà ham muốn của gã mang đến nữa, nàng không còn hi vọng thay đổi cách đối đãi dành cho mình. Thực tế, nó chỉ có thể tồi tệ hơn.
Theo lệnh phải ở trên giường, nhưng nàng không thể. Nàng ngồi dậy, nhanh chóng mặc đồ rồi bước xuống giường trong tâm trạng lo âu chờ đợi gã trở lại. Tuy nhiên, gã không quay lại nhanh chóng như đã dự báo trước và bất cứ ham muốn nào được gã khơi gợi sống động bên trong nàng giờ chờ đợi lâu cũng đều nguội lạnh.
Cuối cùng nàng đứng thu mình bên khung cửa sổ gậm nhấm nỗi buồn. chẳng lâu sau nàng đi đến kết luận rất cương quyết là phải xem xét lại khả năng trốn thoát, có lẽ trong thời gian nhộn nhịp của đám cưới.
Warrick thình lình trở lại, nhưng không đi một mìmh. Nguời phụ nữ theo gót gã cao và ăn mặc sang trọng nhưng nhợt nhạt như tấm da mới. Dù trông tái xanh nhưng cô ta vẫn có nét đáng yêu với mái tóc đen và mắt màu xanh lá đậm. Cô ta cũng đang lo lắng kinh khủng về chuyện gì đó, dù cô ta có vẻ vừa nhẫn nhục, vừa kiên quyết. Rowena nhìn thấy điều này trong ánh mắt mở lớn. Nàng không thể hiểu tại sao Warrick đưa người phụ nữ này đến đây, khi có thể Rowena đang vâng lệnh gã vẫn còn nằm ườn khỏa thân trên giường. Gã không thể nào quên điều đó được, mà sao không chứ? Không, gã đã nhìn về hướng chiếc giường trước rồi sau khi thấy nó trống không liền đưa mắt tìm Rowena trước khi nhìn thấy nàng đang thu mình trong khung cửa sổ.
Ngay lập tức nàng thấy gã muốn điều gì đó từ nàng. Nàng cảm nhận được nó giống như trước đây, khi gã còn bị xích trước mặt nàng và nàng cảm thấy mình có thể đọc được suy nghĩ của gã. Thế nhưng nàng không thể đoán ra chính xác gã cần gì lần này, cho đến khi nàng nghe thấy điều Isabella bắt đầu tuôn ra.
Người phụ nữ này đang sợ hãi, đúng vậy, và có lý do. Điều cô ta đang thú nhận sau tấm lưng to bè của Warrick là nguyên nhân cô ta không yêu gã. Đến lúc này Rowena đã biếtt chính xác gã muốn nàng điều gì. Gã muốn để Isabella thấy rằng những gì cô ta đang nói với gã chẳng nhằm nhò chút nào mà gã thì không muốn mở miệng nói ra. Rowena không chắc là gã muốn giữ vẻ ngạo mạn hay là để làm giảm lo lắng của cô gái này. Dù sao, gã cũng rõ ràng hi vọng thấy Rowena ở nơi đã bỏ nàng lại, một vị trí có ý nghĩa hơn bất cứ lời nói nào.
Nàng không chắc sao mình lại muốn giúp gã, hoặc thậm chí nàng có thể làm đến đâu, nhưng nàng đã đứng dậy đánh động có mặt của mình đối với người phụ nữ kia. Nhưng thật không may nhiêu đó chưa đủ. Isabella quá tập trung giải thích chuyện của mình, chẳng thèm để ý có một người hầu trong phòng. Cô ta đang cố chủ động làm Warrick lắng nghe trong khi gã thậm chí còn không thèm quay lại giáp mặt với cô ta, thay vào đó gã tiếp tục nhìn Rowena.
Rowen tiến lại gần cả 2 và dừng trước Warrick, nàng ngầm nói có thể lợi dụng sự có mặt của nàng ở đây bất kể gã làm gì. Điều gã làm là đối mặt với Isabella quay lưng lại Rowena, nhưng tay gã để phía sau cho đến khi nàng nắm lấy rồi kéo nàng lại gần ép sát vào lưng gã. Nếu Isabella chú ý sẽ nhận ra, đây là màn trình diễn dành cho cô ta khi Rowena đang bẽn lẽn sau lưng Warrick, một lần nữa gã thể hiện cho cô ta thấy chẳng thèm quan tâm gì.
Isabella có vẻ lanh lợi vì cứ huyên thuyên trong bài giải thích dài dòng về việc sao cô ta và ai đó tên Miles Ferhant đã yêu nhau từ thuở ấu thơ. Rowena thờ ơ với những thông tin mà nàng vừa nghe thấy, tốt hơn là được trở lại giường Warrick, có thể thậm chí bị lột hết đồ lần nữa. Nàng cười thầm trước ý nghĩ vô lý đó, rồi gần như cười thành tiếng khi thấy rằng Isabella có thể vẫn chưa nhận ra, nhưng Warrick chắc chắn là có.
Một phút bốc đồng đưa nàng trở lại bản tính tinh nghịch mà nhiều năm qua bị ngủ yên. Nàng cân nhắc sẽ vòng tay ôm quanh eo Warrick từ phía sau. Không, rất liều lĩnh. Thay vào đó, nàng truợt khỏi tay gã, lưng gã liền căng lên nhưng cũng liền thư giãn khi cảm nhận tay nàng vẫn trên người gã, chỉ nằm phía trên hông. Những ngón tay nàng vẫn chưa gây được sự chú ý, nhưng nàng đâu thèm nghĩ đến chuyện để Isabella nhìn thấy gì chứ. Nàng chỉ muốn trêu chọc Warrick và nàng đã làm. Nàng chầm chậm di tay lên phía trên vừa cảm nhận gã đang săn chắc lại, rồi gã cố ngăn nàng lại bằng cách ép chặt tay vào 2 bên người. Thế nhưng nàng chỉ thả lỏng ngón tay và trượt trở xuống hông gã.
Nàng gần như bật cười khi nghe thấy tiếng gã hụt hơi. Nhưng khi nàng rút một tay về để phát nhẹ vào mông gã, gã đã làm giật mình khi quay ngoắc lại và ghìm nàng bằng một ánh nhìn nàng không thể đọc được. Nàng nhìn trả lại gã bằng ánh mắt ngây thơ nghiêm trang làm nhúc nhíc khóe môi gã trước khi gã lấy lại tự chủ và nhìn nàng cảnh cáo. Nàng biết gã muốn nàng giúp gã đối phó với những lời thú nhận của Isabella, chứ không phải làm gã phân tâm không nghe được gì.
Rồi sau đó cả 2 nhận ra sự im lặng thình lình sau lưng, chỉ trước khi Isabella nóng nảy hỏi. ‘Warrick, người phụ nữ này là ai?’
Gã quay lại. Rowena bị mắc lại phía sau, đầu nàng lấp ló dưới bờ vai rộng.
‘Tù nhân của ta’, là tất cả câu trả lời của Warrick.
‘Phu nhân Rowena của Kirkburough’, Rowena thêm vào ngay lập tức khi nhận thấy gã sẽ không nói thêm và cũng sẽ không thích nàng nói thế. Nàng đã đúng khi lời gã đáp lại làm nàng nao núng.
‘Phu nhân trước khi là tù nhân của ta. Giờ nàng ta là nha hoàn sẽ sinh cho ta một đứa con hoang.’
Nàng cắn mạnh vào lưng cánh tay gã nhằm cảm kích cho sự thật trần trụi không cần thiết đó, nhưng các thớ cơ không hề động đậy chút nào cho thấy gã cảm nhận được nó.
‘Tôi hiểu rồi,’ Isabella lạnh nhạt nói.
“Cô nói xong rồi chứ? Được rồi. Có lẽ giờ cô sẽ giải thích tại sao cần phải theo ta vô đây lải nhải về chuyện người yêu thuở nhỏ khi tôi đã nói thẳng với cô trong đại sảnh là tôi không thèm nghe nó. Hay cô nghĩ mối tình của mình là điều kiện cần thiết cho hôn nhân của hai ta?”
Sự lạnh lẽo tàn bạo trong giọng nói của gã làm Isabella càng tái hơn. Rowena lại ở sau gã nhăn mặt và cảm thấy tội nghiệp cho nạn nhân mới.
‘Tôi đã hi vọng làm cho ngài hiểu.” Isabella khổ sở nói.
‘Ta đã hiểu rồi. Cô không yêu ta. Ta chẳng quan tâm. Tình yêu ngẫu nhiên không là thứ ta muốn từ cô.’
‘Không, Warrick, ngài không hiểu gì cả. Tôi không thể đám cưới với ngài bây giờ. Tôi đã lấy Miles.
Một khoảng im lặng theo sau. Rowena bị sốc, nàng không thể tưởng tượng ra Warrick cảm thấy thế nào. Tuy nhiên, giọng gã lại ôn hòa một cách đáng kinh ngạc khi hỏi lại.
‘Vậy cô theo cha mình đến đây làm gì, khi dường như ông ta nghĩ rằng đưa cô đến đây để đám cưới.”
Rowen tiến gần đến Warrick vì quá tò mò sợ bỏ lỡ lời nào. Người phụ nữ đó đang vặn vẹo bàn tay, nhưng Rowena thấy ngạc nhiên khi Warrick dường như không bị ảnh hưởng gì trước những thông tin này, trái ngược với dự đoán.
“Khi cha tìm thấy tôi ở Luân Đôn, Miles đã theo lệnh nhà Vua đến York. Tôi không thể nói sự thật với cha, ông đã cấm tôi không được gặp Miles nữa sau khi từ chối lời cầu hôn của anh ấy. Ông ấy chỉ muốn ngài làm con rể, không chịu ai khác cả.”
“Thưa tiểu thư, tôi không quan tâm đến lời tán thành của cha cô , tôi muốn sự ưng thuận của cô và cô đã chấp nhận.”
‘Tôi bị ép phải đồng ý, bởi vậy, tôi không thể cho cha biết là tôi đã kết hôn với cận thần của nhà vua. Miles là người của vua Stephen. Tôi đã cố quên anh ấy, nhưng không thể được. Cha sẽ giết tôi chết nếu ông biết tôi đã làm gì”
‘Cô nghĩ tôi ít đáng sợ hơn sao?”
Rowena đoan chắc người phụ nữ chuẩn bị ngất đi khi quá khiếp sợ trước câu hỏi đó. Rowena muốn tự mình đá cho Warrick một cái vì cố ý làm Isabella sợ hãi. Không nghi ngờ gì đó là chủ ý của gã. Nàng đã biết gã đủ rõ và cũng quá quen với kiểu trả thù mau chóng của gã. Nhưng Isabella rõ ràng là không. Nhìn người khác nếm trải thực đơn trả thù của Warrick thật kỳ lạ. Thậm chí còn lạ hơn khi nàng rất muốn xoa dịu cơn giận vì lợi ích của gã.
‘Cô sẽ thích nhà tù của ngài ấy, tiểu thư Isabella” Nàng phá tan im lặng, “Nó thực sự khá là thoải mái”
Warrick nhìn nàng như thể nàng đang mất trí, còn Isabella chỉ ngây người nhìn nàng, không hiểu Rowena đang ám chỉ điều gì.
“Ngài sẽ ném cô ấy vào ngục chứ, thưa ngài?”, nàng nói tiếp, ‘Chẳng phải đó chẳng là nơi ngài nhốt tất cả phụ nữ để xem họ là người thế nào sao?’
‘Rowena’, gã bắt đầu răn đe.
Nàng liền trao cho gã một nụ cười ngọt ngào.
‘Sao, thưa ngài?”
Những gì gã muốn nói, không thể thành lời khi nàng cười kiểu như thế. Thay vào đó, gã hắng giọng bực bội, nhưng khi quay qua Isabella, gương mặt gã không còn quá tăm tối.
‘Vậy ra nàng trốn ở Luân Đôn để kết hôn với người yêu à?’ gã hỏi Isabella, ‘cho ta biết, tiểu thư, kế hoạch của nàng được lên trước khi đến chỗ ta hay chỉ xảy ra vì ta chậm trễ đón nàng?’’
Rowena nín thở, cầu nguyện câu trả lời của người phụ nữ này không làm tăng thêm danh sách phạm tội của chính nàng, nhưng nàng không may mắn thế.
‘Miles đã gia nhập vào đoàn hộ tống tôi trưa đó, tôi không hề gặp anh ấy nhiều tháng và đã hết hi vọng, Tuy nhiên, khi ngài không ở đó cùng với người của mình, đó là cơ may cho chúng tôi, ý tôi là tôi với Miles, đó là cơ hội duy nhất.’
Isabella dừng lại, mặt đỏ dữ dội, nhưng một lúc sau nói tiếp. ‘Tôi xin lỗi, Warrick, thực sự. Tôi không có ý đánh lừa ngài, nhưng cha tôi rất khát khao hôn sự với ngài.’
Rất táo bạo, nhưng Rowena không thể không xen vào.
‘Thật là tệ khi ông ta không thể tự cưới Warrick được.
Nàng ngay lập tức thấy hối hận vì lời nói bốc đồng. Sự coi nhẹ đặt sai chỗ trong chủ đề nghiêm túc này. Warrick sẽ không thể cảm kích mà nổi giận với nàng. Isabella chắc nghĩ nàng bị điên. Tuy nhiên, Warrick lại bật cười to. Rồi khi mắt gã bắt lấy cái nhìn ngạc nhiên của nàng, gã càng cười dữ hơn. Chỉ mình Isabella là không hài lòng.
“Sao cô dám coi thường được vậy?’ cô ta hỏi Rowena. ‘Cha tôi vẫn sẽ giết tôi khi ông…’
‘Sẽ không nếu Warrick hủy hôn ước”, Rowena chỉ ra.
Warrick ngưng cười trước gợi ý đó.
‘Lạy chúa, nó sẽ bắt đầu một cuộc chiến. Tốt hơn là chịu đựng hình phạt mà cô ta rất xứng đáng được nhận và ta sẽ cam đoan với Lãnh chúa Reinard là sẽ không phiền muộn nếu mất cô ta.”
‘Nhưng như thế đâu làm hoàn cảnh cô ấy đỡ hơn.’ Nàng nhắc gã.
‘Vậy nàng nghĩ rằng nỗi khổ của cô ấy giờ liên quan đến ta à?
Rowena phớt lờ câu hỏi. “Sự kết nối thông gia là đủ tốt với ngài, lãnh chúa. Các con gái của ngài thay thế được không, khi một trong 2 cô có thể làm nên một hôn ước mới nếu gia đình đó có con trai chưa cưới?’
Warrick lắc đầu nhìn nàng sửng sốt. ‘Đi làm việc của nàng đi, Rowena, trước khi nàng còn dám nghĩ đến chuyện rời khỏi lâu đài của ta luôn. Chẳng có việc gì liên quan đến nàng ngoại trừ phần gián tiếp mà ta vẫn chưa quên đâu.”
“Ah.” Nàng thở dài, chẳng ấn tượng gì với lời răn đe. ‘Tôi biết mình mắc nợ lửa rồng mà’
‘Đi đi’, gã cắt ngang, nhưng cách thể hiện chẳng mang vẻ đe dọa mà ngược lại chỉ thiếu chút nữa vỡ thành nụ cười.
Nàng mỉm cười với gã vì cách hành xử thế, nhưng trước khi đóng cửa lại, nàng vẫn còn nghe thấy Isabella nói. ‘Cô ấy đã gợi ý rất tuyệt, Warrick”
‘Tôi không lấy làm lạ khi cô nghĩ thế, tiểu thư, khi nó giải quyết rốt ráo vấn đề của cô. Tuy nhiên, nó không mang đến đứa con trai ta muốn.”
Rowena không dấn dá để nghe vị tiểu thư lại buông lời xin lỗi, nhưng nàng bước đi trong nghi vấn về giới tính đứa bé nàng đang mang. Một đứa con trai đầu lòng là rất tốt, và là đứa con Warrick mong muốn. Câu hỏi là liệu con trai có mang đến cho nàng lời cầu hôn, hay đảm bảo nàng không bị mất đứa con đầu lòng này?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook