Prisoner Of My Desire
Chương 29

Rowena sẽ bị nhắc đến mãi. Nàng chắc chắn những lời xì xầm về cảnh tượng hãi hùng đó trong đại sảnh sẽ bám theo nàng cho đến cuối đời, đến bất cứ nơi đâu nếu nàng không thể rời Fulkhurst. Nhưng lãnh chúa Báo thù quan tâm đến điều gì chứ? Không ai dám bàn tán về gã. Chẳng là gì cả đối với một gã quý tộc đùa cợt với người hầu ngay trong nhà của mình. Ai dám cãi lại gã chứ?

Nàng ghê tởm ý nghĩ đối mặt với nỗi xấu hổ mới nhất này, nhưng điều tồi tệ là không còn cách nào khác từ nhà bếp đến phòng Warrick mà không phải băng qua nguyên đại sảnh. Tuy nhiên, khi nàng trở lại sau bữa ăn cố tình kéo dài, không có một lời xì xầm nào về nàng như dự báo. Sự thật, không người đàn ông nào nhìn về hướng nàng, còn phụ nữ lỡ vô tình nhìn thấy nàng cũng vội lướt mắt chỗ khác.

Nàng không bị ngợp trong tủi nhục sao? Nàng lo lắng tự hỏi. Hoặc không ai thấy nàng ngồi trong lòng Warrick ngoại trừ những người ngồi cùng bàn ư? Nhưng nàng cũng bị phớt lờ từ hướng đó, chỉ trừ Warrick. Gã dõi theo nàng, dù trong một chốc sao lãng vì gã đang mãi tranh luận với người bạn Sheldon.

Nàng thấy bối rối và không thích điều đó chút nào. Người được mong đợi bị làm rối trí là gã chứ không phải nàng. Nhưng có một cách khá dễ để tìm hiểu có chuyện gì bất thường đã xảy ra ở đây trong khoảng thời gian nàng xuống lầu, cả điều gì đã làm đám phụ nữ, thậm chí mấy ả thợ dệt lười nhác đã khinh thường lời chỉ dẫn của nàng trưa nay, dường như cũng thấy sợ nàng lúc này. Nàng nhìn thấy cô gái trẻ Emma, người đã tìm nàng khi Ngài Sheldon mới đến, nên ghé chỗ cô ta. Nàng ngờ ngợ cô ta đang ngồi một mình.

‘Emma, tôi mạo muội hỏi cô điều này, có chuyện gì đã xảy ra ở đây khi tôi xuống lầu vậy?’

‘Không có gì xảy ra cả sau màn trình diễn của cô’

‘Tôi hiểu rồi,’ Rowena trả lời cứng nhắc rồi quay người đi một cách thất vọng vì cô hồi này cô thấy cô bé này dường như rất thân thiện. Nhưng Emma đã nắm lấy tay nàng và vội nói. ‘Không, tiểu thư, tôi không có ý xúc phạm gì cô đâu. Tất cả chỉ thấy lạ khi trông thấy lão rồng khủng khiếp hành xử như người bình thường thôi.’

Lão rồng khủng khiếp? Thật không thể đúng hơn, nhưng Roewna chú ý đến ngôi nhân xưng nàng vừa được gọi hơn, bởi nàng nhận ra mức độ tồi tệ cỡ nào khi bị Warrick đối xử như người hầu trong khi những nguời khác biết nàng không phải thân phận đó.

‘Tại sao cô gọi tôi là tiểu thư?,

Emma nhún vai.

‘Cô không thể dấu được dù cho có mặc đồ người hầu. Phong thái của cô còn hơn bất cứ lời khẳng định nào, còn cách nói của cô rất đĩnh đạc, rõ ràng sinh ra từ giai cấp quý tộc.’

‘Cô nói cũng rất dõng dạc.’ Rowena chỉ ra, nhẹ nhõm vì Emma chỉ tự đoán. Emma cười toe toét. ‘Đúng vậy nhưng chỉ bắt chước giỏi hơn Celia thôi, tôi đảm bảo đấy’

Rowena không thể không cười. ‘Đúng, giỏi hơn Celia nhiều. Nhưng mà này, nếu không có chuyện gì sao mấy người phụ nữ ở đây dường như , không, hầu hết đều sợ sệt vậy?

‘Khi họ nhìn cô à?’ nhìn thấy cái gật đầu của Rowena, Emma càng cười to hơn. ‘Họ đã nghe chuyện của Celia và nghĩ rằng có là do mệnh lệnh của cô.’

‘Nhưng tôi không đời nào’

‘Tôi cũng không nghĩ vậy, nhưng mọi người không tin. Họ cũng rất kính cô vì cô không sợ lão rồng, thậm chí khi ông ấy trong tâm trạng tồi tệ nhất.’

‘Tôi phải sợ ổng chứ. Ổng nắm mạng sống tôi trong tay mà’

‘Không, ông ấy không giết phụ nữ. Nhưng Celia thậm chí cũng phải trốn khi ông ấy nổi giận, hồi nãy, mọi người ai cũng thấy ông ấy đang giận cỡ nào và rồi cô lại làm cho ông ấy cười được. Hiếm khi thấy ông ấy cười.’

Không biết sao Rowena lại cảm thấy buồn buồn khi nghe đến đó, nhưng nàng vội giũ nó đi. Có liên hệ gì với nàng nếu gã ít có niềm vui trong cuộc sống chứ, nàng cũng có hơn gì trong mấy năm qua đâu.

Dù cảm thấy có thể kết bạn với Emma và rất muốn ngồi lại nói chuyện với cô ấy, nhưng Rowena phải đi, bởi nàng ý thức rõ mệnh lệnh của Warrick bắt nàng phải có mặt ở phòng gã, không, trên giường gã. Và giờ khi nỗi xấu hổ đã qua đi, nàng phải đối mặt với yêu cầu đó trong khi sự lo lắng đã bắt đầu xâm chiếm nàng.

Quả thực, nàng đã cố tình cuốn gã vào màn quyến rũ của mình, hay đúng hơn là gã đã tự lôi mình vào màn đùa cợt lộ liễu ngay bàn ăn. Nàng không cần bận tâm về nó bây giờ. Điều duy nhất có thể cản trở kế hoạch của nàng là khả năng gã sẽ nghĩ nàng đang sợ hãi nhiều hơn là thực sự khao khát. Do đó, nàng nên tỏ vẻ không sợ sệt, nhưng từ ý nghĩ đến hành động để quyến rũ gã là 2 chuyện khác nhau, và bất an đã tiến gần đến mức sợ hãi làm nàng không thể phân biệt.

Và nếu như mọi cố gắng cũng chẳng làm thay đổi đối xử của gã dành cho nàng thì sao? Mildred đoan chắc sẽ có, nhưng Rowena không tự tin thế. Tuy nhiên, gã đã bị khuấy động nhục dục chỉ bởi vài từ, và nó cũng làm biến đổi rõ rệt tính khí của gã, dù chưa làm thay đổi cách đối đãi với nàng, nhưng nó làm gã vui hơn. Nàng nên đợi xem chuyển biến thế nào rồi mới tính tiếp.

Rowena bước vào trong phòng và chỉ kịp liếc nhìn chiếc giường nơi nàng không có ý định nằm đó chờ đợi, thì Warrick đã đóng cửa lại sau lưng nàng. Nàng giật mình quay phắt lại. Vậy ra gã theo chân nàng ngay khi nàng ngang qua bàn ăn, dù lúc đó gã dường như mãi nói chuyện. Nhưng khi nhận thấy sức nóng trong đôi mắt bạc, nàng đã hiểu.

Ngay lúc này gã rất muốn nàng, rất cần nàng. Gã không muốn chờ đợi chút nào nữa. Ý nghĩ đó đẩy nàng đến cảm giác đang sở hữu sức mạnh. Nó làm nàng có thể hành động và nói dễ dàng hơn, thế nhưng, nó cũng tác động đến nỗi nhục nhã của nàng, đánh thức khao khát trong nàng.

Gã đứng đó ngay trước cửa, nhìn chằm chằm vào nàng, vừa chầm chậm tháo áo choàng. Gã mặc áo tunic màu nâu thêu viền vàng ở tay và cổ. Màu sắc rất hợp với mái tóc vàng đậm đã mọc dài hơn nhiều so với lúc gã bị giam cầm ở Kirkburough và giờ đã chạm đến bờ vai rộng. Gã không cau mày nên những góc cạnh đẹp trai rõ nét làm giác quan của nàng lại bị quấy rối.

Rowena luôn thấy khó khăn mỗi khi nhìn gã như thế, bởi bình thường nàng chỉ thấy mỗi con quái vật độc ác tồn tại trên người gã. Vì mắc cỡ trước những gì đã nói với gã trong đại sảnh vẫn còn phảng phất, nên nàng trốn tránh khi hạ mắt nhìn xuống.

‘Đến đây, Rowena’

Nàng không chần chừ tiến lại chỗ gã, nhưng không thể nhìn vào mắt gã lần nữa. Đôi mắt biết nói đó rất có uy khiến nàng không thể tự kềm chế.

‘Chẳng phải nàng muốn chung giường với ta sao?’

‘Phải’

‘Tại sao?’

Lạy Chúa, gã không thể tin nàng sao? Tại sao chứ? Nàng đã không nghĩ sẽ có một cuộc chất vấn, và ngay lúc này cũng không thể nghĩ đến với gã quá gần.

“Sao phụ nữ muốn chung giường với người đàn ông?” nàng ngắc ngứ hỏi lại.

“Vì giường của ta êm ái hơn của nàng”

Nàng ngẩng phắt lên chạm mắt gã. Tên con hoang. Gã đã không tin nàng và sẽ bắt nàng thuyết phục gã. Nàng không hề muốn quyến rũ gã trước, chết tiệt thân nàng nếu nàng nhún nhường làm thế.

“Đúng là thế.’ Nàng nói nhanh. “Nhưng tôi không thể ngủ được nhiều trên giường ngài, có lẽ giường của tôi vẫn được thích hơn”

Nàng tức giận quay đi, nhưng gã đã nắm tay rồi kéo nàng sát vào ngực. Và rồi miệng gã cho thấy nàng đã làm gã cảm nhận thế nào, đam mê đang bị nung nóng và thiêu hủy. Nàng níu lấy gã khi tay chân bỗng yếu ớt, và vì nàng không thể làm gì khác được. Gã thật tàn nhẫn với cuộc tấn công của mình, quyết tâm làm nàng phải trải qua cùng cảm xúc như gã và lạy chúa, nàng bị khuất phục.

“Nàng vẫn còn giữ ý muốn ta chứ, nha đầu?”

Nếu nàng nói vâng, gã sẽ bắt nàng phải chịu đựng nó, vì điều đó đang hiện trong mắt gã. Còn nếu nàng nói không, gã rất có thể ra tay chứng tỏ nàng nói dối, nhưng ngay lúc này, với mùi vị gã vẫn còn trên môi, nàng không chắc lời nói không sẽ là sự thật. Dù sao đi nữa, nàng cũng sẽ một thắng một thua. Tuy nhiên, chiến thắng sẽ lấy của nàng nhiều hơn niềm kiêu hãnh vì đây là một con dao 2 lưỡi – kế hoạch của nàng. Giờ nàng biết mình sẽ tổn thất chút ít để thực hiện nó.

Gã kiên nhẫn chờ đợi để nàng có đủ thời gian chọn lấy con đường nhu nhược. Nàng kiên quyết với cách giải quyết của mình, nàng để mặc nó tiến triển bấp chấp tổn thất.

“Tôi vẫn khao khát ngài, lãnh chúa”

Gã im lặng trong một lúc, như thể gã không thể làm gì khác và rồi giọng gã khàn khàn bật ra những tiếng khó chịu.

“Ta muốn bằng chứng. Hãy đưa ra”

Nàng không chờ đợi gì hơn. Nàng tiến chầm chậm về phía gã vừa tháo nút buộc áo rồi kéo nó qua khỏi đầu trước khi dừng lại cách gã một tầm tay. Nàng cởi áo lót ngoài càng chậm hơn. Sự thật, nàng đã bị mê hoặc mục kích cảnh gã nhìn nàng cởi đồ vì những gì gã cảm nhận đều được phơi bày và cảm giác sở hữu quyền lực trở lại, cho nàng thêm can đảm làm những gì không dám.

Nàng thả áo lót ngoài xuống sàn nhà, chỉ còn đồ lót trong, vớ và giày. Để tháo giày, nàng không cúi xuống mà đặt chân lên giường bên cạnh đùi Warrick. Hành động khiêu khích quá gợi tình đã đánh bại gã. Gã rên rỉ, tay vươn ra choàng lấy mông nàng rồi kéo lại. Ngừơi nàng ngã ập vào, đầu gối trượt trên 2 bên hông gã, còn lưng nàng cong vụng về khi gã vùi mặt vào phần đồi mềm mại trên ngực nàng.

Một vòng ôm khuấy động. Nó cũng tấn công sợi dây nhạy cảm bên trong nàng, vì gã không làm gì khác, chỉ ôm nàng như thế một lúc lâu. Nàng quấn tay quanh đầu gã, không chắc chút nào giữa đóng kịch và ý muốn thực bởi nàng cảm thấy quá ổn khi ôm gã như thế.

Nhưng gã bỗng ngả đầu ra sau và bảo nàng: “Hãy hôn ta”

Nàng vâng lời khi hai tay ôm má gã , ướm xuống một cái hôn không đam mê, ngây thơ một cách ngọt ngào trong 3 giây, trước khi đưa gã cùng hòa nhịp. Môi gã nhấn nhá ép nàng mở ra, lưỡi gã luồn vào trước khi xoáy sâu trong miệng nàng. Nàng ngập ngừng với lần đầu tiên đẩy lưỡi lại và cảm thấy phấn khích tấn công, rồi bị bao phủ hoàn tòan bởi đam mê từ phản ứng nhỏ bé được giải phóng bên trong gã.

Gã kéo nàng cùng ngã xuống giường, miệng vẫn ngấu nghiến nàng, nhưng nhanh chóng lăn người qua, ấn chỗ nam tính cương phồng giữa chân nàng, mạch nàng đập bấn loạn, ruột gan như cuộn lại, tim như muốn giội ra ngoài. Những ngón tay nàng lùng xục trong tóc gã và nắm lấy một nhúm. Nàng cần điểm níu đó bởi cảm giác nổi loạn đang đuổi khả năng kềm chế của nàng đi.

Nàng rên rỉ khi gã thả nàng ra, nhưng chỉ để cưỡi lên đùi nàng, và giật nhanh mớ đồ lót làm nàng khỏa thân hòan tòan. Mắt gã đốt cháy nàng, tiếp đó là đôi bàn tay mang đến từng hơi thở hổn hển liên tục khi nó trượt dần từ bụng lên trên ngực nàng. Rồi miệng gã độc chiếm lấy khi xoay tròn phần nụ mềm mại trên lưỡi trước khi cố ấn cả ngọn đồi tròn trĩnh vào trong miệng.

Nàng hụt hơi sau một đợt thở gấp và không nhận ra mình đang uốn cong người theo gã, ôm đầu gã chặt khít, không ý thức đang đòi hỏi nhiều hơn.

Nàng đã kêu lên thật sự khi gã dừng lại để tách ra lần nữa. Thế nhưng, gã không còn mang nụ cười chiến thắng khi nghe thấy âm thanh của nàng. Nhu cầu của gã quá cao, không còn chỗ trả thù vặt vãnh lúc này.

Hơi thở gã khó nhọc, mắt không rời khỏi nàng khi nỗ lực cởi bỏ quần áo của mình. Chiếc áo sang trọng bị xé tọac. Rowena ngồi dậy để giúp, nhưng những ngón tay nàng cũng đang lóng ngóng và chỉ có thể tháo gút dây buộc quần ống, rồi chúng cũng bị giật phăng khi gã đụng đến. Và rồi phần nam tính nổi giữa 2 chân, cương phồng, ánh thép và dường như là tạo vật tự nhiên nhất trên đời này để nàng bao bọc lấy trên tay.

Gã hít sâu trước khi lầm bầm “Không”, rồi nắm lấy 1 tay nàng dìu đến giường. Nàng rên rỉ trong sự kềm hãm, nhưng miệng gã đã cuối xuống lấy hết âm thanh trước khi cơ thể gã hạ xuống tách đùi nàng, và nàng chẳng thấy gì nữa ngoài sức nóng đang chập chờn xâm chiếm. Nàng vòng tay còn lại xuống lưng gã, đi xa đến hết tầm với để khuyến khích. Nhưng gã kềm mình lại chỉ để cầm tù cánh tay tự do còn lại của nàng, trong khi gã cố khống chế thì nàng lại không thể chờ đợi thêm.

‘Làm ơn, Warrick, ngay bây giờ!”, nàng van xin, lần này không cần gã ra lệnh và lần này với sự phục tùng ngay tức khắc.

Gã lao xuống. Nàng tan chảy. Gã thúc mạnh và nhanh. Nàng thét vang, chạm đỉnh trước, rồi tiếp nối sau gã, quá mãnh liệt làm nàng gần như hoảng loạn.

Nàng đang lơ lửng trong cảm giác mãn nguyện khi nghe gã nói một lúc sau đó.

‘Ta tự hỏi sẽ có nàng để giải trí hay sẽ luôn bị nàng khiêu khích đến điên loạn thế?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương