Prisoner Of My Desire
Chương 27

Ngay khi Rowena vừa trở về phòng dệt, Celia đã ló mặt vô, cô ta bước vào thong dong với bộ mặt kể cả và nụ cười nham hiểm cảnh báo Rowena biết trước nàng sẽ không thích nghe bất cứ thứ gì cô ta nói. Qủa thực, nàng không thể. ‘Đến khu tháp phía Đông, con kia. Bồn tắm đã được chuẩn bị cho Ngài Sheldon dùng, nhưng mày phải phục vụ đức ngài.”

Gịong nói của Celia đã được cải thiện, Rowena nhận thấy thế khi cô ta rất trôi chảy. Hả hê và thích thú là điều cô ta đang có, trong khi Rowena cảm thấy sàn nhà đang sụm dưới chân mình.

‘Bà Mary đã biểu tôi làm thế sao?’

‘Không, chính Warrick’ Celia cười tự mãn, ‘Tốt nhất là mày nhanh lên. Ngày Sheldon đã được dẫn đến phòng nghỉ rồi. Và tao cũng nhắc mày, ông ta không chỉ là một người khách bình thường mà là một người bạn thân của chủ mày đấy. Warrick không muốn bạn của ngài không hài lòng với sự phục vụ của mày đâu.’

Mấy người phụ nữ trong phòng đã cười khúc khích trước những lời đó, còn Rowena chỉ đứng dậy và rời khỏi. Nàng căm giận Warrick trước nỗi nhục mới mà gã gán lên nàng, nhưng nàng thậm chí còn tức mình hơn khi đã bắt đầu nghiêm túc nghĩ đến những gợi ý của Mildred. Bất cứ người đàn ông nào đưa nàng vào giường người khác và nàng thì không lầm lẫn lời cảnh báo cay độc của Celia chút nào, đều không đáng để nàng quyến rũ, dù cho có mang đến cho nàng nhiều lợi lộc bao nhiêu đi nữa.

Nàng đã bất ngờ khi cô bé Emma đến tìm mình, vì nàng nghĩ sẽ phải nhận lấy những gì đã bị lãng quên hồi sáng, nỗi nhục cho hành xử của nàng đêm qua trên giường gã. Thế nhưng khi nàng đứng trước mặt gã, Warrick vẫn không nói gì về chuyện đã qua, dù nó đọng lại trong mắt gã khi nhìn nàng chăm chăm, tràn ngập nỗi nhớ. Vậy mà gã đành đoạn giao nàng cho người đàn ông khác cùng với khoái lạc.

Thực sự, có thể xem đây là một hình phạt nữa, nhưng nàng không thể nghĩ ra mình đã làm gì đến nỗi phải chịu đựng nó. Nàng thậm chí đã không ngại xưng gã là lãnh chúa của mình. Nàng đã không tránh né khi được gọi. Chẳng lẽ Warrick cho rằng có thể trừng phạt nàng mà không cần lí do, chẳng lẽ thái độ tích cực của nàng không đem lại chút ích lợi nào sao? Nếu vậy, tại sao nàng phải phiền muộn làm việc theo mệnh lệnh chứ? Vì không còn hình phạt nào tồi tệ hơn khi phải phục vụ một người đàn ông khác tắm rửa.

Vào giường với người lạ là điều không thể, tuy nhiên, có hề hấn gì nếu Warrick muốn nàng làm thế, và nhằm nhò gì những thứ sẽ được đối phó với nàng, nếu từ chối. Người đàn ông đó có thể sẽ cưỡng hiếp nàng, nhưng anh ta đâu đến nỗi phải làm như vậy. Một hiệp sĩ có thể không ngần ngại ngủ với người thường, nhưng anh ta không được lạm dụng, mà phải được sự đồng ý của chủ nhà. Và khó khăn là chỗ đó. Phải chăng Warrick đã chấp thuận để ngài Sheldon có nàng?

Giận dữ hòa cùng nỗi đau khi không thể thoát khỏi cảnh đó, nhưng sự sợ hãi đã vượt qua cả 2 cảm xúc này khi nàng đến gần hơn căn phòng ở khu đông, làm nàng gần như phát bệnh với nó. Dù vậy bản tính kiên cường khiến nàng không chạy đi trốn.

Cánh cửa phòng ngủ đã mở sẵn. Một tên cận vệ trẻ vừa đi ra với mớ áo giáp của Sheldon. Giữa phòng bồn tắm đang bốc hơi nóng, xung quanh là mấy xô nước lạnh để pha cho ấm, còn Sheldon đứng kế bên mãi xoa bóp phần sau cổ dường như đang bị đau, nên phải một lúc sau anh mới thấy nàng đang đứng ngay bậc cửa, và rồi, anh nhanh chóng thể hiện sự ngạc nhiên.

“Cô định giúp tôi ư, phu nhân?”

Phu nhân? Vậy là anh ta đã biết. Warrick đã nói về nàng cho anh ta rồi sau đó phái nàng đến đây, kèm theo tất cả những điều tồi tệ nhất. Sao không chết đi tên quái vật đáng chết đó cùng với những đòn báo thù hiểm ác của hắn.

Nàng gật đầu rồi khẽ kêu lên ‘Tôi đến đây theo lệnh của lãnh chúa Warrick.”

“Tôi không dám nghĩ.’ Anh bắt đầu, nhưng lại kết thúc bằng một thoáng đỏ mặt. “Tôi rất hân hạnh’

Lời nói đó như nhắc nhở việc nàng phải làm và xua xấu hổ đi. Nếu nàng là tiểu thư của lâu đài này và đã kết hôn, nàng có thể sẽ không cần nghĩ ngợi gì về việc phục vụ một người khách danh dự. Mẹ nàng đã thường làm thế và nếu người khách đòi hỏi nhiều hơn việc tắm rửa, ông ta sẽ được thoải mái với một trong những người phụ nữ xinh đẹp chuyên biệt của lâu đài. Thông thường, trinh nữ không phải làm những việc này, nhưng Rowena chính xác có còn trinh nữ nữa đâu. Tốt nhất là coi việc này như bất kỳ công việc nào khác và để xem Ngài Sheldon có làm điều gì khiếm nhã trước khi nàng chỉ trích gã.

Với suy nghĩ đó, Rowena tiến lên giúp anh ta cởi bỏ áo ngoài đã được tháo đến nửa thắt lưng. Nàng vẫn cảm thấy chút bối rối, nên quyết định bắt chuyện để làm mình phân tâm.

“Ngài vừa đi đoạn đường xa phải không, ngài Sheldon?”

“Không, không xa lắm”

“Tôi được biết ngài là bạn thân của lãnh chúa Warrick. Hai người chắc biết nhau rất lâu rồi chứ?”

‘Đúng vậy, cậu ấy từng là cận vệ của tôi:’

“Của ngài?”

Anh ta nhìn xuống nàng cười to.

“Sao cô lại ngạc nhiên thế? Bộ cô nghĩ có thể được phong tước hiệp sĩ mà không rèn luyện gì sao?”

Nàng cũng phì cười trước lời đùa nhẹ nhàng của Sheldon. Nàng đã không thể quan sát người đàn ông này lúc còn ở đại sảnh, vì phải tập trung vào Warrick, nhưng khi ở gần thế này, Sheldon trông không đến nỗi như khi mới thoạt nhìn, thực ra, anh ta dường như không già mấy so với Warrick.

“Vậy ngài biết anh ta trước khi bị trở thành…” nếu gọi bạn của người đàn ông này bằng từ mà nàng muốn thể hiện sẽ không hay nên nàng phải nặn ra từ “hà khắc”. Nhưng từ này đã làm cho Sheldon phát cười to.

“Cô chẳng biết rõ cậu ấy, cô gái à, nếu không cô đâu nói thế. Hầu như phụ nữ chỉ gọi cậu ấy là kinh khiếp.”

Rowena đỏ mặt.

‘Tôi đâu nói là biết ngài ấy hết đâu. Nhưng ngài ấy chẳng làm tôi sợ lắm”

Anh ta lại cười, lần này vang hơn. Nàng giật mạnh quần ống cho anh ta thấy nàng không hưởng ứng.

“Nàng đang làm gì ở đây vậy, nha đầu”, Rowena giật mình trước giọng nói đó và nhìn ngay ra cửa. Warrick choán hết lời mở đầu mà nàng còn chỉ kịp nghĩ đến cùng ý định thêm vào vài lời nói dối truớc khi kết thúc, vì trông gã thực khủng khiếp với cơn giận hiện thời, mà nàng thì không làm sao đóan được nguyên nhân.

“Ngài đã lệnh cho tôi đến đây, thưa ngài”, nàng không sợ nhắc nhở gã, nhưng chỉ làm gã trông càng giận dữ hơn.

“Không hề và ta cũng không có ý định đó. Nhiệm vụ của nàng đã được ấn định, nha đầu. Nếu gia giảm thì chính ta sẽ bảo nàng. Giờ lên phòng ta và chờ ở đó.”

Má nàng nóng bừng với uất ức, nhưng nàng không dám đôi co trước mặt bạn gã. Nàng rời đi mà chẳng nói tiếng nào với cả 2 người, nhưng trước khi nàng đi được nửa cầu thang Warrick đã bắt kịp, thô bạo kéo lại và đẩy nàng sát vào bức tường đá. Chút ánh sáng rọi đường cầu thang đã bị lưng gã che khuất nên nàng không thể thấy rõ gã đang giận dữ thế nào, nhưng giọng nói đã giúp nàng.

“Giải thích được ta sẽ không trừng trị vì đã ở nơi không được đến!”

“Tôi nghĩ đó là hình phạt khi bị ngài bắt đến đó. Giờ ngài nói tôi sẽ bị phạt cho lỗi đã tuân theo lệnh ngài sao? Nếu ngài dám…”

Gã lắc người nàng.

‘Nàng không được lệnh đến đó. Nếu nàng lại nói dối, đừng trách ta, ta sẽ tự tay đánh nàng.”

Rowena cố nén không đáp trả vì gã đang tức giận và bắt đầu làm nàng sợ. Nàng hạ giọng nhẹ nhàng, xoa dịu cơn giận.

‘Tôi không biết nói gì với ngài ngoài sự thật, Tôi đã được kêu phục vụ ngài Sheldon tắm và đó là theo lệnh của ngài.”

‘Ai kêu nàng?’

‘Celia’

‘Cô ta dám à.’

‘Bà Blouet có thể cho ngài biết Celia dám làm đến điều gì, nếu như ngài hỏi bà ấy. Còn có những người thợ dệt nghe thấy cô ấy kêu tôi đi, mà không chỉ phục vụ bạn ngài thôi, còn phải làm ông ấy hài lòng với bất cứ yêu cầu nào.’

Nàng nhăn mặt khi tay gã bấu chặt hơn vào cánh tay nàng.

‘Ngài có thể không tin tôi, thưa ngài, nhưng những người thợ dệt có thể làm chứng.’ Nàng dừng lại, bụng quặn lên lo lắng khi một ý nghĩ bỗng nhiên xuất hiện. ‘Trừ phi Celia kêu họ nói dối. Bà Blouet nói họ luôn làm theo lời cô ấy và’

‘Anh ấy có đụng vào nàng chưa?’

Rowena chớp mắt trước chủ đề mới bởi nó không thể làm gì ngoài khiêu khích nỗi cay đắng mà nàng đã chịu và đòi giải phóng nó.

‘Không, nhưng có nhằm nhò gì nếu ông ấy làm thế? Một người hầu nói được gì chứ, chẳng phải ngài từng nói tôi thế sao’

‘Nàng không được nói gì với những gì ta làm với nàng, nha đầu, nhưng không ai đựơc đụng vào nàng’

Như thể để chứng minh tay gã lần theo bím tóc dày đến ôm đầu nàng và rồi môi gã tiến sát môi nàng. Đó là một cái hôn trút giận, ép buộc và đòi hỏi cùng lúc. Nàng không thích thế. Chỉ cần ít hơn thôi thì bên trong nàng đã nóng lên, sẵn sàng cho cuộc xâm lấn nữa. Nhưng gã không định cùng nàng ngay tại cầu thang này nên chấm dứt nụ hôn, dù nàng vẫn còn ướm người theo gã.

‘Nàng sẽ làm hài lòng nếu anh ấy yêu cầu chứ?’

Nàng không nghĩ sẽ khiêu khích gã bằng lời nói dối.

‘Không, tôi sẽ từ chối, và sẽ không làm việc đó, tôi sẽ chống đối lại ông ấy.’

Nàng cảm thấy căng thẳng đang rời khỏi gã và bàn tay ôm đầu nàng lỏng dần. Đến đó, nàng mới khiêu khích.

‘Nhưng sẽ tốt hơn nếu tôi có vũ khí trrong tay, mà tôi có được phép đâu’

‘Nàng sẽ không được phép’, gã gầm gừ, tức giận trở lại.

Nàng không chú ý đến cơn giận của gã lần này vì cũng đang trải qua cùng cảm xúc.

‘Vậy tôi phải làm sao ngăn bất cứ người nào của ngài khỏi cưỡng hiếp tôi, khi ngài bắt tôi ăn mặc như người hầu và đâu ai coi người hầu nữ có quyền gì chứ? Thậm chí, cận vệ của ngài cũng sẽ không chút ngần ngại.’ Nàng dừng lại khi nhìn thấy nụ cười toe toét của gả. ‘Sự quan tâm của ta đối với nàng đã được đóng dấu. Không người đàn ông nào ở đây dám dụng đến nàng. Không, nha đầu, nàng vẫn sẽ ngủ chỉ với một mình ta, nhưng sau đó… nàng nghĩ ra quá nhiều rồi đó. Nàng đựơc bảo vệ, dù không lâu đâu.’ Nàng lắc đầu tránh tay gã đang trượt xuống má nàng.

‘Tôi căm ghét nó cũng nhiều như căm thù ngài’

Tuy nhiên, lời nói chỉ càng làm gã cười lớn, khiến nàng càng điên tiết nên lẩn người và chạy xuống cầu thang. Gã đã để nàng đi, nhưng ý nghĩ nếu muốn gã có thể cản bước nàng, chỉ càng làm nàng giận hơn thôi.

Tất cả quyền hành trong tay gã. Gã khống chế cả cơ thể nàng, kiểm soát hết cảm xúc của nàng và điều khiển mọi hành động của nàng. Nàng không thể bực tức mà không được phép của gã, vì gã đủ biết làm sao gieo rắc cơn giận trong nàng.

Thật là quá quắt, thống trị hòan tòan và nàng không thể chịu đựng được nữa. Nàng đã chịu đựng hết những gì đã làm với gã và đã chịu phạt vượt cả mức đủ vì nó và sẽ còn hình phạt nặng nề hơn đang treo lơ lửng là sẽ bị lấy mất đứa con của nàng. Được thôi, nàng sẽ làm những gì khẳng định mình thật nhiều. Nếu gợi ý của Mildred có thể thay đổi, chỉ cần giúp nàng gây ảnh hưởng đến gã đàn ông không thể chịu đựng được này thì nàng sẽ thử xem sao.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương