Cương thi không cho Triệu Phong cơ hội quan sát quá lâu, vừa thấy hắn lại gần liền phát động đợt tấn công đầu tiên. Nó nhảy một mạch năm, sáu bước liền, khi Triệu Phong còn chưa kịp làm rõ tình hình thì đã thấy nó xuất hiện ở ngay trước mặt, cái miệng đỏ ngầu há rộng, từng đợt khí lạnh ngắt bay ra. Triệu Phong lập tức đưa cây lao trong tay phải lên chắn trước mặt mình, tay trái thì đâm bó đuốc đang cháy dở về phía mặt nó.

Cương thi thoạt nhìn thì vụng về nhưng phản ứng lại cực nhanh, lập tức nhảy qua bên phải, dễ dàng tránh được cây lao trong tay Triệu Phong, sau đó lại lao thẳng tới cạnh Triệu Phong lần nữa. Thấy mười ngón tay của cương thi đã tới gần, Triệu Phong vội lùi về phía sau nửa bước, vung cây lao trong tay lên chống đỡ, đâm bó đuốc về đầu nó. Cương thi sợ lửa, liền xoay người lách qua, hai bàn tay đồng thời chụp thẳng tới với tốc độ cực nhanh.

Triệu Phong thấy cương thi đã chụp tới nơi mà bản thân lại không kịp rút cây lao về, đành ngã người xuống đất, bó đuốc vừa nãy đâm ra vừa hay đánh về phía cương thi. Cương thi cả kinh, vội nhảy lùi về phía sau một bước. Triệu Phong nhắm chuẩn thời cơ, lăn trên mặt đất một vòng, nhanh chóng bò dậy. Nói thì chậm nhưng việc xảy ra thì rất nhanh, cương thi chẳng dừng lại chút nào, lập tức nhảy về phía trước, sau nháy mắt đã tới trước mặt Triệu Phong, kế đó, hai cánh tay nó cùng đánh tới. Triệu Phong biết cương thi sợ lửa, liền đồng loạt đâm cả cây lao và bó đuốc về phía nó, thầm nghĩ: “Lần này mày chắc chắn không tránh được nữa.” Ai ngờ cương thi lại chẳng thèm né tránh, chỉ vung tay một cái đã đánh rơi được bó đuốc, cây lao còn lại đâm sượt qua mặt nó.

Mãi tới lúc này Triệu Phong mới nhận ra, sau một hồi giao chiến, ngọn lửa trên bó đuốc chỉ còn một nhóm nhỏ. Cương thi sợ lửa, nhưng không có nghĩa nó sẽ sợ ngọn lửa nhỏ không có nhiều uy hiếp. Nó vung tay là đánh bay bó đuốc, lại nhân tiện đánh vào thân cây lao trong tay Triệu Phong. Cây lao trong tay phải Triệu Phong đánh ra bị trệch, theo quán tính, Triệu Phong bước lên trước một bước lớn, vừa hay va vào người cương thi, lập tức bị cương thi dùng cánh tay kẹp lấy hắn. Tay phải của Triệu Phong bị tì đè mạnh, cơ bị kéo căng, cây lao trên tay tuột xuống mặt đất.

Cương thi đường nhiên chẳng khách sáo với Triệu Phong, lập tức đưa một tay tới chụp lấy cổ hắn. Những móng tay dài và nhọn hoắt của nó cắm sâu vào da thịt Triệu Phong nhưng Triệu Phong chẳng hề cảm thấy đau đớn, bởi lúc này, cảm giác nghẹt thở đã hoàn toàn chiếm cứ đầu óc hắn. Triệu Phong cố nén đau đớn, hóp mạnh vùng bụng và cả người lại, khiến cái kẹp của cương thi trở nên lỏng lẻo hơn. Khi hai tay có không gian hoạt động, Triệu Phong ra sức dùng đôi tay khá tự do của mình đập ầm ầm vào cổ và ngực con cương thi.

Cương thi càng lúc càng bóp chặt, hai tay của Triệu Phong dần mất đi không gian, cả cơ thể của hắn trở nên không động đậy được. Triệu Phong dường như có thể nhìn thấy linh hồn mình đang từ từ bay ra ngoài thân thể, đầu óc chẳng còn cảm nhận được sự tồn tại của thân thể nữa. Triệu Phong biết lần này, Diêm Vương thực sự đã gọi tên mình, chỉ biết mở to hai mắt nhìn thế giới mà mình sắp phải rời xa lần cuối, trong lòng ngợp đầy một nỗi tuyệt vọng khó có thể diễn tả bằng lời.

Triệu Phong hối hận vì bản tính tò mò của mình, hối hận vì bản thân đã chủ quan, đã đánh giá thấp thực lực của con cương thi. Đều là phim ảnh hại người, tốc độ của cương thi trong phim làm gì có biến thái đến nỗi này.

Triệu Phong cảm thấy bản thân hắn làm nguyên nhân dẫn đến tình cảnh vạn kiếp bất phục hiện tại, nhưng thật ra cũng không thể trách hắn. Bản tính của Triệu Phong dù hiếu kì và tò mò, tuy nhiên, sự cẩn thận vượt trội trong tính cách khiến hắn luôn biết cách kiềm chế bản thân, giống như khi tò mò, cảm thấy mình sẽ có được lợi ích rất lớn nếu đi đến chiến trường của quân đội và quái vật thôn Angas, Triệu Phong vẫn dằn lại được nội tâm của mình, lựa chọn rời xa chiến trường. Sự bất cẩn lần này của Triệu Phong chịu ảnh hưởng rất lớn bởi thứ độc của con Trùng Ăn Não. Là loài côn trùng có khả năng chui vào trong não người, cắt đứt mọi thứ dây thần kinh liên quan trong não mà người bị ký sinh hoàn toàn không thể nhận ra, sự thành công của nó có công lớn của thứ nọc độc trong răng nanh. Loại nọc độc này không chỉ làm tê liệt, nó còn khiến động vật bị trúng phải mất đi tỉnh táo vốn có, trở nên mơ mơ hồ hồ, cuối cùng đánh mất nhận thức.

Cũng may là con Trùng Ăn Não lúc trước chưa tiến vào sâu trong não Triệu Phong, nên lượng độc ít ỏi trên răng nanh của nó chỉ vô tình tiếp xúc với thịt Triệu Phong, chứ nó chưa phóng ra một liều độc đủ phân lượng. Do vậy, khi trải qua một thời gian nghỉ ngơi, Triệu Phong chỉ mất đi một phần tỉnh táo, phản ứng của cơ thể Triệu Phong cũng trở nên chậm chạp hơn bình thường một chút, từ đó ảnh hưởng đến chiến cuộc, làm cho hắn rơi vào trong tay con cương thi.

Đột nhiên, con cương thi buông lỏng tay ra, thả cho Triệu Phong ngồi bệt xuống đất. Ngay giờ phút đó, Triệu Phong được hít thở trở lại, cảm thấy thực sự quá tuyệt vời. Triệu Phong ngước mắt lên nhìn cương thi, thấy nó lúc này đứng im một chỗ, không ngừng run rẩy, tay và chân dần dần cong lại, cuối cùng đứng không vững, đổ gục xuống đất.

“Cứu tinh tới rồi ư?” – Triệu Phong hết nhìn trái rồi lại ngó phải, hết nhìn trước rồi lại ngó sau, nhưng ngoài Triệu Phong ra, ở đây rõ ràng không có ai khác. Triệu Phong cố nhịn cơn đau nơi cổ, tự hỏi: “Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy? Lẽ nào cương thi cũng cần phải thay pin ư?”

Từ từ đứng dậy, Triệu Phong liền rời xa khỏi con cương thi, vội vã lấy lao ra, chặt đầu con cương thi, rồi đâm nó thành cái sàng để đảm bảo không xuất hiện thêm sai lầm gì. Dù bị chặt đầu, hay bị đâm thủng người, không có bất cứ giọt máu nào trong người con cương thi chảy ra. Triệu Phong cho rằng có thể đó là đặc điểm riêng của cương thi, nên hắn cũng không nghĩ gì nhiều, mà lấy ra một bó đuốc khác, châm lửa, rồi dựa vào ánh sáng của ngọn lửa đang bùng cháy dữ đội trên bó đuốc, quan sát thân mình con cương thi.

Không mất bao lâu sau, sau khi lật người con cương thi lại, Triệu Phong nhìn thấy một cái lỗ ở bên trái cổ con cương thi, chếch hẳn về bên trái. Nhìn cái lỗ nơi cổ con cương thi, Triệu Phong sực nhớ ra tình huống trước đó của mình. Triệu Phong vội vàng dùng lao chẻ đôi đầu con cương thi ra. Nhìn không thấy cái gì trong bộ não nhão nhẹt của con cương thi, Triệu Phong dùng bó đuốc soi sáng xung quanh, cẩn thận tìm kiếm.

Chưa tới một phút sau, Triệu Phong tìm được một con côn trùng màu cà phê giống hệt con đã chui vào trong gáy hắn đang bò về hang nhỏ. Chính là Trùng Ăn Não – kẻ chung đường với quỷ dữ.

Thấy nó, Triệu Phong không chút do dự dùng lao chém nó thành hai nửa. Nhìn con Trùng Ăn Não đã mất đi sinh mệnh, Triệu Phong hiểu ra. Lúc bị cương thi kẹp chặt vào người, cứ nghĩ là bản thân mình chết chắc rồi, nhưng những cú đánh bằng tay của hắn vô tình đập bay một con Trùng Ăn Não đang bám trên gáy con cương thi. Thoạt nhìn mọi chuyện từ đầu là do con Trùng Ăn Não này gây ra. Bởi thế khi con Trùng Ăn Não này rời khỏi gáy con cương thi, kết quả là cương thi liền không còn chút sức mạnh nào nữa.

“Ông ta chắc không phải là chủ nhân của hang động này đấy chứ?” - Nhìn bộ dạng thê thảm của cương thi đang nằm dưới đất, Triệu Phong có chút không đành lòng. Song nghĩ về việc ông ta chết từ lâu rồi, máu trong người cũng đã bị uống cạn, đã biến thành bộ dạng như cương thi, không thể tỉnh lại được nữa, Triệu Phong cảm thấy mình đã không có tạo nên một thảm kịch.

Triệu Phong gác lại tâm tình, thu cây lao rơi khỏi tay từ cuộc chiến, định rời đi, thì hắn lại chợt nhớ ra trong rương công cụ của chủ nhân hang động có ít đồ có lẽ có thể dùng đến, thế mà lúc đánh nhau với cương thi lại quên mất. Triệu Phong quay lại hang động nhỏ, đưa tay cầm những món đồ kia lên. Song vừa mới lần lượt chạm tay vào chúng, sợi dây thừng ở đó đã đứt làm mấy đoạn, chuôi gỗ của chiếc búa cũng mục nát rơi ra, tất cả đều là những thứ đồ chẳng biết là của bao nhiêu năm trước rồi. Hết cách, Triệu Phong đành cầm lấy hai chiếc xẻng chuẩn bị xuất phát, nào ngờ trong hang lại chợt vang lên một rít.

Triệu Phong lập tức cầm bó đuốc đi về phía phát ra âm thanh, phát hiện trên đỉnh bức vách phía bên phải hang động có một khe nứt to bằng ba bàn tay, dài chừng ba mươi, ba lăm centimet, lại sâu không thấy tận cùng.

Lúc đầu Triệu Phong không quá để ý, cảm thấy nó có thể là một vết nứt nối thẳng lên mặt đất, khi bị gió thổi vào thì phát ra tiếng rít. Nhưng sau khi định thần nhìn kỹ, Triệu Phong lập tức cảm thấy da đầu tê dại. Chỉ trong vài giây, có đầy những con Trùng Ăn Não dài chừng hơn một ngón tay, lao ra khỏi vết nứt với tốc độ nhanh chóng. Số lượng Trùng Ăn Não rơi xuống mặt đất, xuất hiện trong hang động nhỏ mỗi lúc một tăng nhanh.

Đám Trùng Ăn Não nhận thấy con mồi duy nhất, liền hò nhau xông lên tấn công dữ dội, tiến thẳng về phía Triệu Phong như một dòng nước lũ. Triệu Phong không ngờ bọn chúng lại tụ vào một chỗ, chừng chục con một tốp, rồi vài chục con, rồi trăm con một tốp, con này dùng đuôi của mình để kẹp lấy đầu của một con khác, hình thành nên một quả cầu lăn nhanh về phía Triệu Phong, không tiếc hi sinh tính mạng của lớp Trùng Ăn Não ngoài cùng để khiến ngọn lửa bó đuốc của Triệu Phong tắt hẳn, cũng như khiến hắn rơi vào khổ chiến, không thể chủ động rời đi. Cuối cùng, tất cả những quả cầu nhỏ tập hợp lại thành ba quả cầu lớn cao hơn một mét, sau đó chia làm ba đường lăn về phía Triệu Phong. Cứ đà này, chẳng bao lâu nữa, đám Trùng Ăn Não sẽ bò khắp người Triệu Phong, hậu quả thực khó lòng lượng trước được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương