Pokemon: Thế Giới Đi Đến Hồi Kết
Chương 33: Cho trứng pokemon vào nồi

Triệu Phong còn đang suy nghĩ thì đầu óc mơ hồ một mảnh, sau đó hắn ngất đi. Hắn biết đã đến lúc hắn xuyên về thế giới Pokemon.

...

Sáng sớm, từng tia nắng dịu dàng chiếu lên những chiếc lá, ánh lên một màu xanh biếc, cùng những màu vàng nhẹ. Trời đang đổ về đông, lá vàng dần thay lá xanh, cây cũng dần trụi lá. Mặc dù được ánh nắng ấm áp buổi ban mai tô điểm, khung cảnh khá đìu hiu.

Triệu Phong tỉnh giấc, di chứng khi xuyên qua hai thế giới vẫn đeo bám theo hắn, làm cho đầu hắn đau như búa bổ. Triệu Phong nằm đó khoảng mười phút, chờ đợi cơn đau đi qua, rồi mới ngồi dậy. Trước khi Triệu Phong ngồi dậy, hắn đã đặt quả trứng pokemon trên tay phải ra một bên.

Hệ thống đã nói quả trứng nở sau 5 ngày, Triệu Phong cảm thấy dù có sai sót, có thể trứng nở không đúng giờ tuyệt đối, nhưng sai lệch sẽ không quá lớn, hẳn là trứng sẽ nở vào buổi sáng 5 ngày sau. Thời tiết cuối thu này có nhiệt độ phù hợp với yêu cầu, Triệu Phong không có gì phải lo lắng. Hắn nhìn quả trứng, đang suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.

Trong thế giới này, người dân đi trộm cướp rất hiếm xảy ra, bởi có camera giám sát khắp nơi. Người dân bần cùng không dám mạo hiểm, song những kẻ trộm cướp chuyên nghiệp lại không hề sợ hãi. Đó không phải chỉ đơn giản là do bọn chúng có kĩ năng mở khóa nhanh chóng, hay có kinh nghiệm né tránh hoặc xử lý camera trước khi trộm. Chúng hoàn toàn có thể ngang nhiên đi trộm cướp trong đêm mà không sợ gì. Bởi chúng đã có người chống lưng. Chúng không sợ bị bắt, ai cũng biết nếu chúng có bị bắt, vài ngày chúng lại được thả ra. Vì sao? Bởi chúng đã có người chống lưng!

Thường ngày Triệu Phong không có gì phải lo lắng, bởi vì trong nhà của hắn chẳng có gì đáng tiền. Cho dù chúng có trộm thẻ ngân hàng mà bố mẹ hắn để lại thì cũng không có ích gì, hắn hoàn toàn không sợ. Pokemon mua bán chính đáng thì chúng không dám trộm, vì luật pháp rất nghiêm khắc khoản này, đám người chống lưng của chúng cũng không dám ăn gam hùm mật báo.

Thường ngày là thế, nay khác hẳn, Triệu Phong có trong tay một quả trứng pokemon. Pokemon thuộc sở hữu của nhân loại chưa bao giờ sinh sản ra quả trứng nào. Đa phần trứng pokemon xuất hiện trong khu vực nhân loại đều là do nhân loại trộm từ vùng hoang dã tới. Thế nên trứng pokemon không được xem là hợp pháp, trên luật pháp ghi rõ là thế, dù chính pokemon được đưa ra buôn bán là do nhân loại bắt được từ vùng hoang dã. Nghe nghịch lý là vậy, nhưng nó chính là vậy. Đã không hợp pháp, bọn trộm cướp có trộm quả trứng pokemon của Triệu Phong, Triệu Phong chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Vì thế lúc này Triệu Phong khá đau đầu, chưa biết nên xử lý như thế nào với quả trứng pokemon bên cạnh.

Mang đi giấu ở nơi nào khác an toàn hơn? Chuyện này không thể được. Camera giăng đầy khắp nơi, những kẻ chống lưng cho lũ trộm thì ngày nào chả ngồi quan sát những cái camera? Triệu Phong mang trứng ra ngoài chỉ khiến hắn lộ tẩy mà thôi.

Lâu nay nhà Triệu Phong chưa bị lũ trộm cướp ghê tởm kia ghé thăm, nhưng không có nghĩa là vài ngày tới cũng vậy. Triệu Phong không dám lơ là, hắn bắt buộc phải thật cẩn thận. Nếu như muốn để quả trứng pokemon lại trong nhà, Triệu Phong phải suy nghĩ xem hắn nên giấu nó ở đâu. Giấu ở nơi nào là an toàn nhất khi bọn trộm cướp kia có kinh nghiệm đầy mình?

Không chỉ thế, Triệu Phong còn phải nghĩ xa cho tương lai. Đợi đến khi trứng nở, chẳng lẽ hắn phải giấu con pokemon này cả đời? Muốn sử dụng công khai, hắn phải khai báo thế nào?

Triệu Phong cau mày suy nghĩ một lúc. Hơn chục phút sau, Triệu Phong quyết định giấu quả trứng trước, chuyện tương lai tới đâu tính tới đó. Triệu Phong xuống bếp, chọn một cái nồi to hơn quả trứng gần gấp đôi. Hắn bỏ quả trứng vào nồi, đậy nắp lại. Sau đó hắn đặt cái nồi lên bếp ga. Đây coi như một loại ngụy trang rất ngớ ngẩn, không có chút kĩ thuật nào đáng nói. Tuy nhiên Triệu Phong vẫn chọn phương pháp này, Triệu Phong cảm thấy đơn giản nhất mới là chính đạo, mới có thể mang lại hiệu quả tốt nhất. Nếu quá lòe loẹt, quá cố ý làm, chỉ sợ rằng càng lưu lại nhiều sơ hở hơn. Bỏ trứng vào nồi, đặt lên bếp như một cái nồi nấu thức ăn, trừ khi Triệu Phong xui xẻo, bọn trộm cướp vào nhà hắn đúng lúc chúng đói bụng, chúng sẽ mở nồi ra kiếm cái lót dạ, khi đó chúng sẽ thấy được quả trứng pokemon. Còn không, mấy ai sẽ nghĩ tới đồ vật quan trọng nhất được giấu trong cái nồi trên bếp ga?

Triệu Phong dẫu cho rằng đặt trứng vào nồi là phương pháp phù hợp, thế nhưng hắn biết bản thân hắn nên làm bổ sung. Sau khi suy tư, Triệu Phong lấy ra cái giá đỡ dùng hấp bánh bao đặt vào trong nồi, che lại quả trứng nằm phía dưới. Tiếp theo hắn lấy khoảng năm cái bánh bao trong tủ lạnh đặt lên giá đỡ. Khi đã hoàn thành, Triệu Phong lần nữa đậy nắp nồi lại.

Giá đỡ loại Triệu Phong chọn là loại giá đỡ có những lỗ nhỏ, chứ không phải loại được tạo thành từ những thanh kim loại ngang dọc. Vì thế, nếu không phải cực kỳ chú ý, khó có thể nhận ra ở phía dưới nó có thứ gì đặc biệt.

Làm đến đây, Triệu Phong cảm thấy đã ổn. Như đã nói, Triệu Phong không muốn che giấu quá nhiều, càng che giấu chỉ càng lòi thêm nhiều sơ hở. Trước mắt những kẻ chuyên nghiệp, sơ hở quá nhiều sẽ là chí mạng với Triệu Phong.

Nhìn đồng hồ, thấy đã 7h10, Triệu Phong vệ sinh cá nhân, rồi ăn tạm gói mì. Ăn xong, Triệu Phong thay quần áo, sau đó cưỡi xe đạp đến ủy ban phường. Giờ hành chính bắt đầu từ 7h, nhưng giờ viên chức Liên Bang chính thức làm việc là khoảng 9h. 9h họ mới làm việc, Triệu Phong biết quá rõ, tuy nhiên hắn vẫn phải đến sớm, đến sớm để nhận số thứ tự nhỏ nhất có thể. Triệu Phong cũng biết rõ số thứ tự không hiệu quả bằng việc “bôi trơn thêm”, thế nhưng sau khi mua con Weedle, hắn không còn bao nhiêu tiền, nên hắn phải tiết kiệm, coi như bỏ phí một khoảng thời gian đi. 11h là hết giờ hành chính vào buổi sáng, song khoảng 10h viên chức Liên Bang đã nghỉ làm. Thời gian 1 tiếng đồng hồ là cực kỳ eo hẹp cho một số lượng người rất đông đến làm giấy tờ, thủ tục... Nếu may mắn, trong buổi sáng hôm nay, Triệu Phong sẽ nhận được con dấu xác nhận của phường. Nếu xui xẻo, buổi chiều hắn phải nghỉ học để xếp hàng tiếp, hoặc là hắn phải quay lại vào ngày mai.

Liên Bang lúc nào cũng nói nhiều hơn làm, hứa nhiều hơn thực hiện, ai mà không biết? Có lẽ ai đó vô tri sẽ hi vọng Liên Bang cải cách, thay đổi cái phương thức vận hành tệ hại hiện tại. Triệu Phong đã từng hi vọng như thế. Song khi trải qua nhiều, biết rõ hơn, hắn biết đó là chuyện không thể nào. Động vào lợi ích, tiền bạc của người ta thì chẳng khác nào kẻ thù giết cha, giết mẹ họ. Do đó, những người chân chính cho rằng mình có thể làm cái Liên Bang này thay đổi, có thể lên tiếng vì mọi người đều bị cách ly khỏi xã hội, nặng vào tù, nhẹ bị đì, bị chèn ép đến nghẹt thở. Những người lên tiếng vì lẽ phải còn lại hoặc là con rối, hoặc chính là miếng mồi được Liên Bang vứt ra. Tổ chức nhân quyền này, tổ chức bảo vệ nọ chính là một miếng mồi như vậy. Mồi tung ra, bầy cá lao vào, khi Liên Bang cảm thấy đã đủ, một mẻ hốt gọn là chuyện đương nhiên.

Triệu Phong cưỡi xe tới trước cổng ủy ban phường, rồi dắt bộ vào. Vừa đi qua cổng, Triệu Phong rất thức thời lấy ra 50 nghìn, đưa cho một người mặc áo xanh lá kẻ sọc trước mặt. Người này cũng là viên chức của Liên Bang, song người này không phải viên chức bình thường. Trong cái đám viên chức Liên Bang, chỉ có những kẻ có ô dù lớn mới có thể nhận được những công việc béo bở, như việc trực tiếp nhận tiền như thế này.

Đừng cảm thấy công việc của người trước mắt như công việc của bảo vệ, thực tế công việc này cực kỳ nhẹ nhàng, chỉ cần đến sớm và đứng thu tiền là được. Chán thì có thể đi uống cà phê, uống trà,... để người dân đứng đợi. Người dân sau khi đóng tiền phải tự biết nên dắt xe vào dựng ở đâu, dựng thế nào cho thẳng hàng và đẹp mắt nhất, trừ khi người dân là lần đầu đến, hoặc trừ khi người dân có quá nhiều tiền, muốn bị phạt tiền để tiền của bản thân ít lại. Mặt khác, nơi đây không có tên trộm cướp nào dám lảng vảng tới gần, người thu tiền nơi cổng không lo lắng có xe bị mất cắp như bảo vệ của các tòa nhà, cửa hàng.

Triệu Phong nhìn thấy người trước mặt nhận tiền xong, hắn mới dám dắt xe đi từ từ vào. Triệu Phong dắt xe đến một cái hàng xe còn chỗ trống. Hắn nhìn chỗ trống, thấy chiếc xe của mình có thể nhét vào. Thế là hắn dắt hai chiếc xe bên cạnh chỗ trống ấy dời qua hai bên một chút, rồi nhét chiếc xe đạp của hắn vào. Nhét xong chiếc xe đạp của bản thân, Triệu Phong dời hai chiếc xe kia lại vị trí cũ. Sau đó bắt đầu căn chỉnh ba chiếc xe lại, cho chúng đúng hàng đúng lối.

5 phút sau, sau khi chỉnh sửa xong vị trí của ba chiếc xe, Triệu Phong đi thẳng về phòng đóng dấu. Phòng này là nơi chuyên môn đóng con dấu xác nhận. Còn hơn 100 mét mới tới nơi, song Triệu Phong đã thấy một cái hàng dài đứng xếp hàng ở ngoài trời nắng để nhận số thứ tự, cùng không biết bao nhiêu người đã nhận xong số thứ tự đang đứng chờ ở bên trong phòng. Triệu Phong nhanh chóng bước tới, gia nhập vào đội ngũ đứng chờ số thứ tự.

Phát số thứ tự là công việc quá đơn giản, không hề có chút khó khăn, đáng lẽ nên rất nhanh mới phải. Thế nhưng Triệu Phong đứng ở vị trí ba mươi mấy lại phải chờ cả tiếng mới xong. Ở nơi đây, phát nhanh hay phát chậm, có phát hay không phát thì phải xem tâm tình của người phát. Không bôi trơn thêm, muốn đi qua mà không tốn tiền thì bắt buộc phải chấp nhận quy tắc cuộc chơi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương