Pokemon: Thế Giới Đi Đến Hồi Kết
-
Chương 17: Hỏi thăm từng người
Giữa người mua pokemon và người bán pokemon, không ai dám dùng việc mua bán này để đùa giỡn, bởi vì luật pháp nghiêm cấm, hình phạt rất nặng. Ông chủ tiệm dĩ nhiên không cho rằng một thằng nhóc 16 tuổi dám vuốt râu luật pháp.
Triệu Phong bỏ ra 5 tỷ, rất nhanh hoàn thành cuộc mua bán này. Ông chủ tiệm nhận được tiền chuyển khoản thì như đổi thành một người khác, không còn vẻ xa cách. Khuôn mặt ông ta lúc này luôn có nụ cười lơ lửng trên môi. Ông chủ tiệm đầy thỏa mãn tiễn Triệu Phong ra khỏi cửa tiệm, đồng thời không quên nhắc hắn nếu có nhu cầu thì có thể ghé qua, ông ta sẽ bán giá gốc cho hắn. Triệu Phong hoàn toàn không tin lời nói của ông chủ tiệm, nhưng không có nghĩa là hắn xụ mặt rời đi, hắn cũng khách sáo một tiếng, mỉm cười, vẫy tay chào ông chủ tiệm, rồi quay bước đi. Bây giờ có thể hắn không có nhu cầu, thế nhưng biết đâu sau này hắn có việc nhờ ông chủ tiệm này giúp đỡ thì sao?
Triệu Phong cầm quả pokemon chứa con Weedle hắn đã lựa chọn, quan sát một lúc rồi nhét vào túi. Trong khoảng thời gian ngắn, nếu không có ai hỗ trợ, hắn thà để con Weedle này nằm trong quả pokemon, còn hơn mạo hiểm mở quả pokemon, phóng xuất con Weedle ra. Không ai có thể biết được con Weedle kia sẽ hành động thế nào khi nó ra khỏi quả pokemon. Dù sao Triệu Phong chưa hẳn làm cho nó e ngại và trung thực như ông chủ tiệm, cho nên vẫn có khả năng con Weedle sẽ phản chủ.
Hận thù giữa nhân loại và pokemon là một vòng lẩn quẩn khó nói nên lời. Đó là một mối hận đến từ chủng tộc, bắt đầu từ khi hai chủng tộc nhận ra khi ăn chủng tộc kia thì sẽ mạnh lên. Từ đó đến nay, pokemon ăn người, người cũng ăn pokemon. Mối thù hận kéo dài qua nhiều đời, dẫu nhìn về ngoài có vẻ yên ả, nhưng ai cũng biết sâu tận bên trong chính là không chết không thôi.
Qua thời gian dài tranh đấu, cuộc chiến của loài người và pokemon chuyển từ ngoài sáng sang trong tối, trở nên càng đáng sợ hơn. Theo đó, có nhiều pokemon bị nhân loại “cảm hóa”, trở thành trợ lực cho nhân loại. Song cũng không thiếu nhân loại bị pokemon “cảm hóa”, phản bội nhân loại, trở thành cánh tay đắc lực cho pokemon.
Con Weedle được Triệu Phong mua, dù nhìn trong lồng, nó rất ngoan ngoãn, Triệu Phong không dám chắc nó đơn giản như bề ngoài. Thậm chí nếu khi ra ngoài, nó ngoan ngoãn nghe lời Triệu Phong, trở thành cánh tay phải của hắn, Triệu Phong cũng không dám lơ đễnh. Đã không thiếu thiếu niên thiên tài chết do sơ xuất, cũng không thiếu cán bộ cao cấp trong chính phủ trở thành tay sai của pokemon từ những con pokemon trông có vẻ hiền lành như vậy. Con người biết diễn xuất, pokemon không phải là không biết. Thế sự khó liệu, từng bước khó đi!
Có pokemon nhưng không thả nó ra khỏi quả pokemon, không thu phục, không bắt đầu huấn luyện, sợ rằng càng ngày Triệu Phong càng không vươn lên nổi, mỗi lúc một tụt hậu so với bạn đồng lứa. Nhưng nếu thả pokemon ra, Triệu Phong không có chút niềm tin nào. Không chỉ đơn giản là có thể vừa thả ra thì hắn có nguy hiểm tính mạng, mà còn vì hắn không biết rõ về con Weedle này, hắn sợ. Triệu Phong sợ mình không khống chế được nó, trái lại bị nó lừa gạt, rồi từ từ bị nó đẩy vào vực sâu, biến thành một kẻ phản nhân loại.
Phải lựa chọn thế nào? Đó là một vấn đề khiến Triệu Phong đau đầu. Nếu như có người thân, Triệu Phong có thể lắng nghe lời khuyên của họ. Nhưng mà Triệu Phong không có, vì vậy hắn chỉ có thể dằn vặt suy nghĩ câu trả lời cho mình.
Dằn vặt trên suốt quãng đường về nhà mà vẫn chưa biết lựa chọn thế nào, Triệu Phong quyết định cứ tạm thời mặc kệ, cứ tạm thời để con Weedle trong quả pokemon.
...
Trưa đến, sau khi ăn xong, Triệu Phong đạp xe tới trường. Trường học không gần nhà hắn, hắn phải đạp xe khoảng 30 phút mới tới nơi. Nhiều người hỏi vì sao hắn không đi xe buýt cho tiện, hắn chỉ cười xòa, đáp rằng vì tiết kiệm tiền. Thực tế thì tiết kiệm không được bao nhiêu, khoảng vài trăm một tháng, nhưng hắn vẫn tiết kiệm như thế.
Trong trường học, Triệu Phong không phải học sinh xuất sắc, sức học của hắn khá tốt, ở một mức độ không cao cũng không thấp. Triệu Phong không thích đến trường, nếu không phải trên lớp có cô gái hắn thích, hắn thà làm chuyện khác ở nhà còn hơn. Nói thật thì chính hắn cũng không rõ cảm giác đó là gì, là thích hay là yêu, hay là cảm xúc nhất thời? Có lẽ là yêu đi. Triệu Phong chỉ biết lần đầu hắn nhìn thấy cô gái hắn, hắn cảm thấy mình đã tìm được một nửa còn lại của cuộc đời, muốn cùng cô ấy đi hết quáng đời còn lại.
Cô gái hắn yêu thầm ấy không phải cô gái xinh nhất lớp, không phải quá xinh đẹp. Triệu Phong không rõ vì sao mình thích cô gái ấy nữa. Hắn chỉ biết hắn thích nhìn cô gái ấy cười, thích nhìn cô gái ấy đùa giỡn. Từ ngày đầu tiên đến lớp, hắn đã như vậy rồi.
Cũng giống như những đứa bạn cùng tuổi, Triệu Phong thường nhìn trộm, thậm chí có khi gan to nhìn không nháy mắt. Đôi khi cô gái bắt gặp Triệu Phong nhìn nàng, nàng quay mặt không để ý đến hắn, còn hắn chỉ cười cười cho qua. Những hành vi khác thường của Triệu Phong khiến cả lớp chú ý, rất nhanh mọi người đều biết hắn thích cô nàng.
Từ khi biết tình cảm của Triệu Phong dành cho cô gái, cả lớp bắt đầu trêu chọc, nhưng mục tiêu thì chỉ có hắn. Cô gái kia đã có một người bạn trai ở khối trên, cho nên cả lớp rất vui lòng châm chọc một kẻ đơn phương như hắn. Cũng từ lúc đó, trong cái lớp học này, hoàn cảnh của Triệu Phong khá xấu hổ.
Triệu Phong không để ý đến đám bạn học, hắn cũng không giận gì bọn họ, trừ khi bọn họ đùa giỡn quá đáng. Tính cách này của hắn càng khiến tình cảnh của hắn trở nên xấu hổ hơn, bởi vì hắn “hiền” quá, những bạn học tinh nghịch kia vẫn tiếp tục công cuộc phá hoại của mình.
Thời gian dần qua, dưới những cuộc đùa giỡn mỗi lúc một dai dẳng và quá trớn, cuộc tình của Triệu Phong đi vào ngõ cụt. Chính hắn cũng biết rằng nếu không có bất ngờ gì xảy ra, cô gái kia hẳn sẽ không còn quan tâm gì tới hắn, giữa họ từ lâu đã ngăn cách bởi những nỗi e ngại. Dẫu biết là thế, Triệu Phong không thể cứu vãn được tình cảm của mình, với hắn, tình cảm như tờ giấy trắng, hắn hoàn toàn không biết phải cứu thế nào. Triệu Phong bất lực nhìn mọi thứ xảy ra, nhưng hắn chưa bao giờ từ bỏ việc ngắm nhìn người mình yêu. Tuy nhói lòng, song thấy cô gái ấy vui, lòng hắn cũng vui theo. Có lẽ... như thế là đã đủ với hắn rồi.
Hôm nay vẫn như những ngày khác, Triệu Phong gửi xe trong nhà xe, rồi đi về phòng học. Như một thói quen, hắn ngồi xuống, cất cặp vào bàn, rồi nhìn về phía bàn đối diện, vị trí của cô gái hắn yêu thầm. Triệu Phong luôn đến sớm, cả lớp chưa có người nào tới ngoài hắn, cô gái kia cũng vậy.
Nhìn một lúc, Triệu Phong nghĩ khá nhiều, thở dài.
Quay đầu nhìn về bảng đen, rồi xoay nhìn về phía ngoài phòng học, Triệu Phong có chút u sầu. Yêu đơn phương có thể nào vui được? Dù lòng nói chỉ cần người con gái ấy hạnh phúc là bản thân mình cũng hạnh phúc, nhưng sâu trong trái tim, Triệu Phong sao không mong muốn người đi cùng người con gái ấy là hắn cơ chứ?
Cuộc đời này là một chuỗi của sự bất hạnh. Triệu Phong cảm thấy đời hắn chính là như thế. Phải, từ lúc nhỏ đến giờ vẫn thế. Thuở nhỏ bố mẹ đi suốt, hắn thường ở nhà một mình trong cô đơn. Lớn một chút, bố mẹ hắn đi mãi không về, hắn hoàn toàn cô đơn và lạc lõng. Lớn một chút nữa, hắn vẫn cô đơn và lạc lõng, vẫn không có thay đổi gì.
Triệu Phong từng nghĩ mình nên mạnh mẽ hơn, từ bỏ tình cảm này, tập trung vào học tập. Thế nhưng hắn không làm được! Hắn như con thiêu thần lao vào lửa, biết sẽ bị đốt cháy thân thể, phải chịu đau đớn đến chết, biết mà vẫn lao vào.
Triệu Phong lại thở dài một hơi, rồi đứng dậy, quay người đi ra khỏi lớp, đứng ở ban công, nhìn về phía đối diện, trông chờ hình ảnh của ai kia.
Nhìn khoảng 10 phút, Triệu Phong thu hồi lại ánh mắt, trầm ngâm. Hắn dồn nén tình cảm của mình vào một góc của trái tim, bắt đầu miên man nghĩ về con đường sau này hắn nên đi. Đã có một con Weedle trong tay, nhưng tình cảnh của hắn lại cực kỳ lúng túng. Có lẽ trước mắt hắn nên thả con Weedle ra, bắt đầu thử thu phục. Cho dù nó có giả vờ nghe lời thì cũng được, ít ra hắn có một con pokemon để sử dụng. Còn về sau? Hắn chỉ có thể hết sức cảnh giác và đề phòng. Hắn không muốn bước theo gót của những người đi trước, bị pokemon gài bẫy, chỉ có thể phản nhân loại, gia nhập vào trận doanh pokemon.
Triệu Phong không thiếu quyết đoán. Hắn đã quyết định thử thu phục con Weedle hắn đang có, hắn bắt đầu suy nghĩ xem mình nên làm thế nào. Triệu Phong biết hắn cần phải nghĩ cách giảm thiểu rủi ro đến mức thấp nhất. Hắn cần sự giúp đỡ, hắn không muốn đơn độc đối mặt với con Weedle kia. Nghĩ nghĩ, Triệu Phong quyết định nhờ sự giúp đỡ từ thầy cô giáo trên lớp. Tất nhiên hắn sẽ ưu tiên nhờ vị thầy cô nào có pokemon.
Nhờ vả người khác là một chuyện không đơn giản. Không ai sẽ giúp không ai bao giờ. Nếu như hắn là một học sinh xuất sắc, tương lai có tiền đồ vô lượng, thầy cô chắc chắn sẽ vui lòng làm một bút đầu tư. Nhưng hắn không phải, hắn không có gì nổi bật, thầy cô không hẳn sẽ giúp hắn. Dĩ nhiên nếu như có một vị thầy cô thương yêu học trò, chuyện giúp đỡ không có vấn đề gì. Tuy nhiên Triệu Phong không biết vị nào là người thương yêu học trò như thế. Do đó hắn chỉ có thể hỏi thăm từng người, bắt đầu từ những người có pokemon được ưu tiên.
Triệu Phong bỏ ra 5 tỷ, rất nhanh hoàn thành cuộc mua bán này. Ông chủ tiệm nhận được tiền chuyển khoản thì như đổi thành một người khác, không còn vẻ xa cách. Khuôn mặt ông ta lúc này luôn có nụ cười lơ lửng trên môi. Ông chủ tiệm đầy thỏa mãn tiễn Triệu Phong ra khỏi cửa tiệm, đồng thời không quên nhắc hắn nếu có nhu cầu thì có thể ghé qua, ông ta sẽ bán giá gốc cho hắn. Triệu Phong hoàn toàn không tin lời nói của ông chủ tiệm, nhưng không có nghĩa là hắn xụ mặt rời đi, hắn cũng khách sáo một tiếng, mỉm cười, vẫy tay chào ông chủ tiệm, rồi quay bước đi. Bây giờ có thể hắn không có nhu cầu, thế nhưng biết đâu sau này hắn có việc nhờ ông chủ tiệm này giúp đỡ thì sao?
Triệu Phong cầm quả pokemon chứa con Weedle hắn đã lựa chọn, quan sát một lúc rồi nhét vào túi. Trong khoảng thời gian ngắn, nếu không có ai hỗ trợ, hắn thà để con Weedle này nằm trong quả pokemon, còn hơn mạo hiểm mở quả pokemon, phóng xuất con Weedle ra. Không ai có thể biết được con Weedle kia sẽ hành động thế nào khi nó ra khỏi quả pokemon. Dù sao Triệu Phong chưa hẳn làm cho nó e ngại và trung thực như ông chủ tiệm, cho nên vẫn có khả năng con Weedle sẽ phản chủ.
Hận thù giữa nhân loại và pokemon là một vòng lẩn quẩn khó nói nên lời. Đó là một mối hận đến từ chủng tộc, bắt đầu từ khi hai chủng tộc nhận ra khi ăn chủng tộc kia thì sẽ mạnh lên. Từ đó đến nay, pokemon ăn người, người cũng ăn pokemon. Mối thù hận kéo dài qua nhiều đời, dẫu nhìn về ngoài có vẻ yên ả, nhưng ai cũng biết sâu tận bên trong chính là không chết không thôi.
Qua thời gian dài tranh đấu, cuộc chiến của loài người và pokemon chuyển từ ngoài sáng sang trong tối, trở nên càng đáng sợ hơn. Theo đó, có nhiều pokemon bị nhân loại “cảm hóa”, trở thành trợ lực cho nhân loại. Song cũng không thiếu nhân loại bị pokemon “cảm hóa”, phản bội nhân loại, trở thành cánh tay đắc lực cho pokemon.
Con Weedle được Triệu Phong mua, dù nhìn trong lồng, nó rất ngoan ngoãn, Triệu Phong không dám chắc nó đơn giản như bề ngoài. Thậm chí nếu khi ra ngoài, nó ngoan ngoãn nghe lời Triệu Phong, trở thành cánh tay phải của hắn, Triệu Phong cũng không dám lơ đễnh. Đã không thiếu thiếu niên thiên tài chết do sơ xuất, cũng không thiếu cán bộ cao cấp trong chính phủ trở thành tay sai của pokemon từ những con pokemon trông có vẻ hiền lành như vậy. Con người biết diễn xuất, pokemon không phải là không biết. Thế sự khó liệu, từng bước khó đi!
Có pokemon nhưng không thả nó ra khỏi quả pokemon, không thu phục, không bắt đầu huấn luyện, sợ rằng càng ngày Triệu Phong càng không vươn lên nổi, mỗi lúc một tụt hậu so với bạn đồng lứa. Nhưng nếu thả pokemon ra, Triệu Phong không có chút niềm tin nào. Không chỉ đơn giản là có thể vừa thả ra thì hắn có nguy hiểm tính mạng, mà còn vì hắn không biết rõ về con Weedle này, hắn sợ. Triệu Phong sợ mình không khống chế được nó, trái lại bị nó lừa gạt, rồi từ từ bị nó đẩy vào vực sâu, biến thành một kẻ phản nhân loại.
Phải lựa chọn thế nào? Đó là một vấn đề khiến Triệu Phong đau đầu. Nếu như có người thân, Triệu Phong có thể lắng nghe lời khuyên của họ. Nhưng mà Triệu Phong không có, vì vậy hắn chỉ có thể dằn vặt suy nghĩ câu trả lời cho mình.
Dằn vặt trên suốt quãng đường về nhà mà vẫn chưa biết lựa chọn thế nào, Triệu Phong quyết định cứ tạm thời mặc kệ, cứ tạm thời để con Weedle trong quả pokemon.
...
Trưa đến, sau khi ăn xong, Triệu Phong đạp xe tới trường. Trường học không gần nhà hắn, hắn phải đạp xe khoảng 30 phút mới tới nơi. Nhiều người hỏi vì sao hắn không đi xe buýt cho tiện, hắn chỉ cười xòa, đáp rằng vì tiết kiệm tiền. Thực tế thì tiết kiệm không được bao nhiêu, khoảng vài trăm một tháng, nhưng hắn vẫn tiết kiệm như thế.
Trong trường học, Triệu Phong không phải học sinh xuất sắc, sức học của hắn khá tốt, ở một mức độ không cao cũng không thấp. Triệu Phong không thích đến trường, nếu không phải trên lớp có cô gái hắn thích, hắn thà làm chuyện khác ở nhà còn hơn. Nói thật thì chính hắn cũng không rõ cảm giác đó là gì, là thích hay là yêu, hay là cảm xúc nhất thời? Có lẽ là yêu đi. Triệu Phong chỉ biết lần đầu hắn nhìn thấy cô gái hắn, hắn cảm thấy mình đã tìm được một nửa còn lại của cuộc đời, muốn cùng cô ấy đi hết quáng đời còn lại.
Cô gái hắn yêu thầm ấy không phải cô gái xinh nhất lớp, không phải quá xinh đẹp. Triệu Phong không rõ vì sao mình thích cô gái ấy nữa. Hắn chỉ biết hắn thích nhìn cô gái ấy cười, thích nhìn cô gái ấy đùa giỡn. Từ ngày đầu tiên đến lớp, hắn đã như vậy rồi.
Cũng giống như những đứa bạn cùng tuổi, Triệu Phong thường nhìn trộm, thậm chí có khi gan to nhìn không nháy mắt. Đôi khi cô gái bắt gặp Triệu Phong nhìn nàng, nàng quay mặt không để ý đến hắn, còn hắn chỉ cười cười cho qua. Những hành vi khác thường của Triệu Phong khiến cả lớp chú ý, rất nhanh mọi người đều biết hắn thích cô nàng.
Từ khi biết tình cảm của Triệu Phong dành cho cô gái, cả lớp bắt đầu trêu chọc, nhưng mục tiêu thì chỉ có hắn. Cô gái kia đã có một người bạn trai ở khối trên, cho nên cả lớp rất vui lòng châm chọc một kẻ đơn phương như hắn. Cũng từ lúc đó, trong cái lớp học này, hoàn cảnh của Triệu Phong khá xấu hổ.
Triệu Phong không để ý đến đám bạn học, hắn cũng không giận gì bọn họ, trừ khi bọn họ đùa giỡn quá đáng. Tính cách này của hắn càng khiến tình cảnh của hắn trở nên xấu hổ hơn, bởi vì hắn “hiền” quá, những bạn học tinh nghịch kia vẫn tiếp tục công cuộc phá hoại của mình.
Thời gian dần qua, dưới những cuộc đùa giỡn mỗi lúc một dai dẳng và quá trớn, cuộc tình của Triệu Phong đi vào ngõ cụt. Chính hắn cũng biết rằng nếu không có bất ngờ gì xảy ra, cô gái kia hẳn sẽ không còn quan tâm gì tới hắn, giữa họ từ lâu đã ngăn cách bởi những nỗi e ngại. Dẫu biết là thế, Triệu Phong không thể cứu vãn được tình cảm của mình, với hắn, tình cảm như tờ giấy trắng, hắn hoàn toàn không biết phải cứu thế nào. Triệu Phong bất lực nhìn mọi thứ xảy ra, nhưng hắn chưa bao giờ từ bỏ việc ngắm nhìn người mình yêu. Tuy nhói lòng, song thấy cô gái ấy vui, lòng hắn cũng vui theo. Có lẽ... như thế là đã đủ với hắn rồi.
Hôm nay vẫn như những ngày khác, Triệu Phong gửi xe trong nhà xe, rồi đi về phòng học. Như một thói quen, hắn ngồi xuống, cất cặp vào bàn, rồi nhìn về phía bàn đối diện, vị trí của cô gái hắn yêu thầm. Triệu Phong luôn đến sớm, cả lớp chưa có người nào tới ngoài hắn, cô gái kia cũng vậy.
Nhìn một lúc, Triệu Phong nghĩ khá nhiều, thở dài.
Quay đầu nhìn về bảng đen, rồi xoay nhìn về phía ngoài phòng học, Triệu Phong có chút u sầu. Yêu đơn phương có thể nào vui được? Dù lòng nói chỉ cần người con gái ấy hạnh phúc là bản thân mình cũng hạnh phúc, nhưng sâu trong trái tim, Triệu Phong sao không mong muốn người đi cùng người con gái ấy là hắn cơ chứ?
Cuộc đời này là một chuỗi của sự bất hạnh. Triệu Phong cảm thấy đời hắn chính là như thế. Phải, từ lúc nhỏ đến giờ vẫn thế. Thuở nhỏ bố mẹ đi suốt, hắn thường ở nhà một mình trong cô đơn. Lớn một chút, bố mẹ hắn đi mãi không về, hắn hoàn toàn cô đơn và lạc lõng. Lớn một chút nữa, hắn vẫn cô đơn và lạc lõng, vẫn không có thay đổi gì.
Triệu Phong từng nghĩ mình nên mạnh mẽ hơn, từ bỏ tình cảm này, tập trung vào học tập. Thế nhưng hắn không làm được! Hắn như con thiêu thần lao vào lửa, biết sẽ bị đốt cháy thân thể, phải chịu đau đớn đến chết, biết mà vẫn lao vào.
Triệu Phong lại thở dài một hơi, rồi đứng dậy, quay người đi ra khỏi lớp, đứng ở ban công, nhìn về phía đối diện, trông chờ hình ảnh của ai kia.
Nhìn khoảng 10 phút, Triệu Phong thu hồi lại ánh mắt, trầm ngâm. Hắn dồn nén tình cảm của mình vào một góc của trái tim, bắt đầu miên man nghĩ về con đường sau này hắn nên đi. Đã có một con Weedle trong tay, nhưng tình cảnh của hắn lại cực kỳ lúng túng. Có lẽ trước mắt hắn nên thả con Weedle ra, bắt đầu thử thu phục. Cho dù nó có giả vờ nghe lời thì cũng được, ít ra hắn có một con pokemon để sử dụng. Còn về sau? Hắn chỉ có thể hết sức cảnh giác và đề phòng. Hắn không muốn bước theo gót của những người đi trước, bị pokemon gài bẫy, chỉ có thể phản nhân loại, gia nhập vào trận doanh pokemon.
Triệu Phong không thiếu quyết đoán. Hắn đã quyết định thử thu phục con Weedle hắn đang có, hắn bắt đầu suy nghĩ xem mình nên làm thế nào. Triệu Phong biết hắn cần phải nghĩ cách giảm thiểu rủi ro đến mức thấp nhất. Hắn cần sự giúp đỡ, hắn không muốn đơn độc đối mặt với con Weedle kia. Nghĩ nghĩ, Triệu Phong quyết định nhờ sự giúp đỡ từ thầy cô giáo trên lớp. Tất nhiên hắn sẽ ưu tiên nhờ vị thầy cô nào có pokemon.
Nhờ vả người khác là một chuyện không đơn giản. Không ai sẽ giúp không ai bao giờ. Nếu như hắn là một học sinh xuất sắc, tương lai có tiền đồ vô lượng, thầy cô chắc chắn sẽ vui lòng làm một bút đầu tư. Nhưng hắn không phải, hắn không có gì nổi bật, thầy cô không hẳn sẽ giúp hắn. Dĩ nhiên nếu như có một vị thầy cô thương yêu học trò, chuyện giúp đỡ không có vấn đề gì. Tuy nhiên Triệu Phong không biết vị nào là người thương yêu học trò như thế. Do đó hắn chỉ có thể hỏi thăm từng người, bắt đầu từ những người có pokemon được ưu tiên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook