Pokemon Hành Trình Bất Tận
-
119: Nỗi Khổ Của Trapinch
Kết thúc một buổi đêm đầy rắc rối, Accel cùng Mawile trở lại cùng Shiny Mareanie kế đó bọn họ nghỉ ngơi tạm trong khu rừng này.
Trời sáng lập tức lên đường tiến về thành phố Light Orb.
Mawile vẫn say sưa ngủ gật, nó thức sớm cộng việc hôm qua đánh tốn sức mệt mỏi nữa.
Accel để Mawile nằm ở ba lô rồi vác theo nó đi thật chậm rãi, tranh thủ xem xét và chụp mấy tấm ảnh luôn, khu vực này tồn tại rất nhiều Berry, đa phần là mấy loại kiểu Oran, Accel tiện tay hái một ít dự trữ, chế biến viên năng lượng thì cần dùng tới số lượng kha khá Oran Berry.
Mawile ngáy thoải mái đến tận mặt trời lên cao, đồng thời lúc này hắn cũng thành công đến được thành phố Light Orb.
Đứng chỗ này mà coi, hắn chẳng quan sát hết toàn bộ thành phố vì nó quá rộng lớn, mấy tòa nhà khổng lồ không hề thua kém ở Goldenrod.
Accel càng hăng hái tăng tốc hướng thẳng tới thành phố, Mawile nằm tại ba lô rốt cuộc vươn vai một cái kế đó leo lên vai Accel.
Nó khá hiếu kỳ rằng thành phố trước mặt liệu có gì nhộn nhịp để chơi, phát giác ra Mawile đã thức dậy, Accel chào hỏi: “Buổi sáng thế nào? Giờ chúng ta chuẩn bị vô thành phố Light Orb đấy, mục tiêu là trung tâm Pokemon.”
Nghe xong Mawile gật nhẹ một cái, nó còn hối thúc Accel mau nhanh chút, cuối cùng được gặp lại Trapinch.
Tính toán kỹ càng đã vượt câu hẹn với nó rồi, đâu vỏn vẹn đơn giản ba ngày ngắn ngủi.
Lỡ trúng vài, không, nói chính xác thì cả đống phiền phức tựa một chuỗi dài ấy.
Cơ mà bây giờ không có trở ngại, việc đem Trapinch về từ chỗ giáo sư Oak là chắc chắn trăm phần trăm.
Accel chạy mỏi chân mới vào được, hắn nhìn sơ xung quanh, thành phố Light Orb, nơi chẳng thấy hồi hắn xem Anime kiếp trước.
Nó quả thật cực kỳ lớn, khi nãy đứng xem qua thậm chí chưa đủ hoàn toàn, phải vô thành phố trải nghiệm rõ ràng.
Đường phố rộng rãi, tương đối nhộn nhịp và tấp nập.
May mắn vì hắn dễ dàng tìm thấy trung tâm Pokemon mà khỏi cần hao thời gian hỏi ít người sinh sống tại đây.
Trung tâm Pokemon rất bắt mắt, mái vòm to, một quả cầu Pokemon đặt tại chỗ cao nhất.
Accel tiến vào, cửa tự mở tiếp đấy hắn vội vàng đến khu vực máy tính gọi ngay giáo sư Oak.
Sau tiếng chuông đổ khoảng chừng nửa phút liền kết nối, giáo sư Oak vừa nhìn mặt Accel lập tức mừng rỡ tựa ánh sáng soi rọi bóng tối.
Hơi mờ vẫn đủ Accel có thể đánh giá bộ dạng giáo sư Oak tàn tạ, khổ cực, cộng vết thâm hai bên mắt nữa.
Hắn mở miệng nói: “Giáo sư, ngài giờ chuyển Trapinch lại cho ta đi.
Xin lỗi vì trễ, dọc đường kẹt tí chuyện.”
Giáo sư Oak rất chờ mong Accel thốt câu đó, ông gật đầu lia lịa: “Tất nhiên là được, hiện tại ta đem Trapinch gửi tới ngươi.
Cám ơn ngươi, mấy ngày qua ta thu thập rất nhiều thông tin giống loài với tính cách.
Nhưng...!Accel, thành thật thì con Trapinch của ngươi rất là quái...”
Giáo sư Oak áp sát màn hình máy tính, giống lo lắng ai nghe nên nhỏ giọng hết mức: “Accel, ta không hiểu tại sao ngươi nuôi nổi nó.
Nhắc nhở ngươi một chút, Trapinch mấy ngày đã thay đổi ngoại hình.
Chớ hoảng hốt lúc thả nó ra đấy...!Thêm một việc, ngươi không nên dùng Trapinch trong các trận đấu quan trọng, nhất là hiện tại...”
— QUẢNG CÁO —
Accel thoáng khó hiểu, rốt cuộc Trapinch ở nhà nghiên cứu thuộc giáo sư Oak đã làm thứ gì gây ông ấy sợ hãi nó như này? Có khoản nào gặp vấn đề? Trapicnh từ thu phục tận bây giờ chẳng hề hành động kiểu kệ, bất tuân lệnh chủ.
Lý do gì khiến giáo sư Oak đột ngột lạ lùng chứ?
Accel kiềm chế tò mò, hắn ngó sang chỗ máy vận chuyển quả cầu liền thấy Pokeball của Trapinch từ hư vô hiện ra kèm vài tia sét.
Accel đưa tay cầm lấy, hắn hơi do dự muốn thả nó hay không, nhìn lại màn hình, giáo sư Oak sớm đóng kết nối càng tạo Accel cảm giác bất ổn.
Đang chần chờ một hồi, Mawile không suy ngẫm phức tạp hệt hắn, nó chạm vào nút bấm ở giữa quả cầu Pokeball chốc lát quả cầu mở toang lóe lên ánh sáng đỏ dần dần thành Trapinch, màu sắc hệt lúc đầu, chỉ là có điều sai sai, Accel dựa theo những câu kỳ quái từ giáo sư Oak, do vậy hắn nghĩ thử một khả năng là Trapinch tiến hóa rồi thay tính cách.
Nhưng hiện tại sự thật trái ngược, Trapinch chẳng những không tiến hóa còn biến bộ dạng Accel thậm chí kinh hãi, Mawile trên vai trừng mắt khó tin, nó kêu liên tục khẳng định đây là giả mạo.
Trapinch trở thành Pokemon mập ú, nó di chuyển chậm chạp, nằm co rúc người.
Phần bụng đầy đặn, toàn bộ cơ thể tựa đống mỡ biết nhúc nhích.
Rất làm người khác giật mình chứ đừng kể đến chủ nhân nó là Accel.
Mới mấy ngày, giáo sư Oak nuôi nó phát triển cái kiểu này.
Đơn giản Accel còn thoáng lầm rằng đây là Pokemon của người khác.
Accel run rẩy, chủ động thử hỏi: “Tra...!Trapinch?”
Trapinch nghe được gấp đáp một tiếng, tâm trạng Accel tức thì tựa rơi vô vực sâu không đáy.
Pokemon thứ hai hắn thu phục, loài rồng tương lai bây giờ tương tự một đống thịt thường gặp trong game kinh dị.
Hơi đau lòng chút mỗi tội hắn so sánh đều là sự thật, bấy nhiêu đã nhẹ đi.
Accel muốn trốn tránh thực tế phũ phàng trước mắt, Mawile cũng thế, nó không nhịn nổi liền che lại hai mắt xoay hướng khác.
Chính xác thốt bệnh thì chắc chắn là béo phì dạng nguy cấp nhất! Accel hô hấp mạnh, hắn đặt tay lên ngực ráng bình tĩnh, nó là Pokemon mình thu phục nên bằng mọi giá không được duy trì mãi hình dáng này!
Accel nhăn nhó đi đến, đỡ dậy Trapinch lười biếng chẳng thèm động, nó ngáy khò khò nhấp nhô bong bóng ở mũi.
Hắn đỏ mặt vì quá nặng cân, ít chắc không dưới bốn mươi! Thân thể con người nơi đây mạnh lẫn dẫu thế hắn cần phải vận hết sức mới nâng nó thành công.
Nhắm chừng vài giây, Accel buông nó xuống than: “Rồng hóa heo!” — QUẢNG CÁO —
Mawile tránh đi, nó mất lòng tin cuộc sống và bỗng chốc ngẫm mình, nếu nó tiếp tục ăn ngủ không luyện tập sẽ giống như Trapinch ư? Hơi rợn người Mawile ôm đầu run lập cập, nó thầm quyết tâm giữ chừng mực, Trapinch là ví dụ vượt khỏi trí tưởng tượng, cơ bản rất đáng sợ.
Não Accel hiện tại vận hết công suất kiếm biện pháp đưa Trapinch về trạng thái cũ, cứ để nó tùy tiện lười biếng đừng nghĩ vụ tiến hóa nữa.
Cuối cùng cả đời mỗi một dạng luôn, hắn đành khắc khe ép buộc cho Trapinch giảm cân.
Accel ném Pokeball, Shiny Mareanie xuất hiện lại, nó nhìn chủ nhân đợi lệnh và Accel thì lau trán chỉ tay vào một thứ.
Trong mắt Shiny Mareanie đấy không thể nào là một sinh vật sống chứ đừng nói tới nó chính là Trapinch mình quen biết.
Shiny Mareanie thót một cái lùi vài bước, mặt mang vẻ khủng khiếp đối thứ trước mắt.
Qua lát, Mawile gấp gáp giải thích rằng nằm một đống ở kia thật sự là đồng bạn của nó, Trapinch.
Kế đó Mawile vỗ Shiny Mareanie kêu kiềm chế.
Giáo sư Oak cưng chiều Trapinch, nó được nước lấn tới, mỗi chuyện ăn ngủ duy nhất một chỗ chẳng hề di chuyển xong thành bộ dạng này đây.
Accel giờ mới hiểu tại sao giáo sư Oak vội vàng đóng liên lạc, vì ông khó khăn bàn giao Trapinch cho Accel, chi bằng gửi đi rồi nhanh tay ngắt tín hiệu đường truyền, khỏi cần bị Accel hỏi dài dòng hoặc trách gì hết.
Accel tự dặn lòng nhẹ nhàng với Trapinch cơ mà ngó nó nằm một đống hắn dâng lên cảm giác bực bội.
Rốt cuộc hắn tạch lưỡi, gọi Mawile: “Lẹ, chúng ta đến sân luyện tập! Không thể chịu nổi tình trạng này tiếp diễn lâu, quá trình giúp Trapinch giảm cân mau chóng bắt đầu!”
Nâng Trapinch đem vô sân luyện tập khác quái gì cử tạ nên Accel lôi ra quả cầu Pokeball thu hồi nó.
Shiny Mareanie và Mawile theo đằng sau, trung tâm Pokemon ở thành phố Light Orb còn sở hữu sân đấu, may là bây giờ chưa có ai sử dụng, Accel khỏi đợi cứ bước thẳng vào.
Dạng sân đấu địa hình đất đá bằng phẳng, Accel hô: “Mawile trước.”
Mawile tuân lệnh tiến vào giữa sân đấu, đối diện nó thì Trapinch vẫn không quan tâm mọi thứ, bỏ qua hết thảy nằm say giấc.
Mawile phát ngán, Accel hơi choáng kế đó nói: “Trapinch bây giờ ngay ở đây chạy, không được phép ngừng nếu chẳng đủ mười vòng, Mawile phụ trách đảm bảo nó hoàn thành, hễ dừng lại thì dùng chút vũ lực.”
Mawile gật đầu, nó liếc thoáng đã chứng kiến Trapinch co tròn người ngoảnh đi, dường như nó mặc kệ lời Accel.
Hắn đen mặt, thở dài một cái hạ thấp giọng: “Thực hiện đi Mawile...”
— QUẢNG CÁO —
Mawile tuy rằng không ưa thích cùng Pokemon trong đội đánh nhau, mỗi điều đó là Accel cho phép cộng thêm việc này vì lợi ích Trapinch.
Mawile nghiến răng, thi triển Sucker Punch xông tới đấm thẳng vùng lưng Trapinch đang cuộn người.
Trapinch âm thanh khá thảm, nó lập tức văng mấy mét mới rơi xuống, đau thôi chứ không hề bị thương.
Kia vốn nương tay rất nhiều, Accel có chút sót, hắn mà mạnh tay đã đem Shiny Mareanie thế chỗ Mawile.
Hệ nước khiến Trapinch nhận chiêu sẽ gánh gấp đôi uy lực.
Trapinch lồm cồm bò dậy, nó tức giận, quở trách Mawile vài câu.
Vừa thấy lại đã đánh nó thì nuốt sao trôi? Đáng lẽ cả Mawile lẫn Mareanie cần vui vẻ chào đón nó chứ?
Mawile lúng túng, nó áy náy nhưng chẳng làm khác được.
Accel trực tiếp mệnh lệnh, nó cố gắng chỉ xài hai ba phần thực lực, đáp lại bằng cách khuyên Trapinch phối hợp, hãy vâng lời Accel.
Mỗi Mareanie có chút hời hợt, trách nhiệm đó của nó thì Trapinch đừng hòng ý kiến.
Toàn bộ đều là đang bao biện sự lười biếng, Trapinch ráng lung lay Mawile, đen là cuối cùng vô dụng vì Mawile luôn đặt lệnh Accel tại khoản ưu tiên nhất.
Nó vừa cảm giác tội lỗi với Trapinch vừa ở chỗ mình mới đứng biến mất, giáng thêm một đòn Sucker Punch khiến Trapinch bất lực chỗng đỡ, nó hệt quả bóng văng tương đối xa.
Accel lên tiếng: “Đừng câu kéo thời gian, mau chạy khắp sân...”
Trapinch chật vật, trên dưới dính đầy bụi đất, nó chợt hồi tưởng khi ở nhà nghiên cứu giáo sư Oak nâng niu bản thân mức nào, há miệng lập tức đưa Berry vô, mỗi việc nằm hưởng thụ thôi, nó bỗng suy nghĩ việc hiện tại trở về chỗ kia nhưng lý trí thừa biết không thể.
Chìm đắm quá khứ mãi gây Mawile chẳng kiên nhẫn, chớp nhoáng Trapinch lại văng.
Trapinch hơi khóc thầm, cuối cùng ăn thêm tầm bốn năm chiêu Sucker Punch mới đồng ý ngoan ngoãn bắt đầu chạy quanh đây.
Nó di chuyển chậm tới mức Accel quan sát cũng sốt ruột, đà này thì tận bao giờ.
Đột nhiên Trapinch thở hồng hộc ngó sang thì Accel hắn đã liếc Mareanie.
Điềm xấu dâng lên, nó cảm giác chẳng hề ổn chút nào, nó rõ ràng chiêu thủy đao Liquidation Shiny Mareanie thi triển cực kỳ kinh khủng.
Vất vả tăng tốc, Trapinch đành nghiêm túc dẫu bị hoa mắt và chân ngỡ sắp rơi khỏi phần thân, nó thà chịu Mawile đánh còn hơn Shiny Mareanie..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook